TruyenHHH.com

[Edit] Thành lập tổ chức Teyvat trong thế giới Conan

Chương 77: Anh trai biến mất

Alva9277

Từ ở biệt thự hoàng hôn trở về nhà, Nayu ngủ một giấc thật ngon. Ngày hôm qua vội vã suốt đêm không được nghỉ ngơi, cô thật sự bội phục những trinh thám kia, thế mà vẫn có thể không mệt mỏi như vậy.

Sau một giấc ngủ dậy, Nayu cuối cùng cũng có tâm trạng suy nghĩ lại một chút về tình huống đột ngột xảy ra hôm qua. Đúng lúc này, cô đột nhiên phát hiện người đột nhiên xuất hiện, nói là muốn làm anh trai cô gì đó, vậy mà mặt còn chưa từng lộ ra, đến cả phương thức liên lạc cũng không để lại. Vậy cô phải đi đâu để tìm anh hỏi cho rõ tình hình đây?

"Cái kia, lữ... Nhà Lữ Hành."

Lúc này, giọng nói lắp bắp của Paimon vang lên trong đầu Nayu.

Nayu cười lạnh một tiếng: 'Paimon, cuối cùng cậu cũng chịu lộ mặt rồi à! Trước đó gọi cậu mãi chẳng có tiếng nào, tớ còn tưởng tớ lỡ tay đem cậu thành đồ ăn dự trữ ăn luôn rồi cơ đấy.'

Paimon: "Nhà Lữ Hành, cậu đừng nói dọa người như vậy chứ, hì hì."

Nayu giọng điệu cao lên: 'Cậu còn cười! Ngày hôm qua lúc cần cậu nhất thì cậu ở đâu? Còn nữa, cậu đã điều tra rõ tình huống của 111 chưa?'

"Hỏi rõ rồi, hỏi rõ rồi." Paimon vội vã trả lời: "Lúc trước Paimon chính là đang liên hệ với 111 nên mới không kịp hồi đáp Nhà Lữ Hành."

Nayu: 'Vậy thì tốt, cậu tốt nhất là có thể cho tớ một lời giải thích vừa lòng. Bằng không, biệt danh 'Paimon thứ ăn dự phòng' về sau sẽ không chỉ là biệt danh nữa đâu. Tớ sau này sẽ không gọi cậu là Paimon nữa, mà sẽ gọi thẳng là thức ăn dự phòng, nói không chừng ngày nào đó thật sự sẽ ăn cậu luôn đấy.'

Giọng nói Paimon hoảng hốt: "Oa! Nhà Lữ Hành, cậu thật đáng sợ!"

Thấy Nayu siết chặt nắm tay, Paimon nhanh chóng nghiêm túc lại, mở miệng nói: "Khụ khụ, Nhà Lữ Hành, lúc trước khi cậu rút hệ thống, kỳ thực là căn cứ theo trò chơi mà lúc ấy cậu quen thuộc nhất để xếp đôi với 'hệ thống nhập vai Genshin', nói cách khác, lúc đó cũng không phải là rút ngẫu nhiên, mà là chính cậu lựa chọn một hệ thống riêng biệt cho mình. Hệ thống chuyên biệt này là dựa trên trò chơi Genshin có trong điện thoại hoặc máy tính của cậu làm khuôn mẫu mà thành lập."

"Khi hệ thống riêng biệt được trói định thành công, từ khoảnh khắc Paimon xuất hiện, hình tượng của Nayu tự động sẽ bị thay đổi thành hình dáng Nhà Lữ Hành trong trò chơi. Nhưng mà..."

Paimon nói đến đây, dừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi: "Nhưng mà, Nhà Lữ Hành còn nhớ cậu đã dùng nhân vật nào trong Genshin không?"

Nayu nghe đến đây liền hiểu ra: 'Tớ nhớ chứ, lúc đó tớ chọn nhân vật là người anh —— không đúng, lúc đó cao hứng quá nên tớ còn điền tên của mình vào...'

"Đúng rồi đó, vốn dĩ hình tượng Nhà Lữ Hành đáng ra là Aether, nhưng khi hệ thống định thay đổi khuôn mẫu nhân vật thì phát hiện có một tia ý thức riêng, không thể thay đổi được, bởi vậy chỉ có thể đổi thành khuôn mẫu của Lumine (Aether)."

Nayu nuốt nước bọt một cái: 'Ý cậu là, tớ suýt nữa thì trở thành một người đàn ông à?!'

Paimon thản nhiên: "Thì có sao đâu? Nhà Lữ Hành chẳng phải cũng từng nhập vai Alhaitham và Kaeya là đàn ông đấy thôi, có gì khác biệt? Nhà Lữ Hành chẳng phải đã thích ứng rất tốt sao?"

Nayu: 'Không giống đâu, bọn họ ít nhất còn có ảnh hưởng ký ức nhân vật, nhưng thân thể hiện tại của tớ chỉ có mỗi ký ức của tớ thôi, nếu mà biến thành nam thì tớ không quen nổi đâu!'

Paimon lạc quan nói: "Ừm... vậy Nhà Lữ Hành sau này dùng nhiều rồi sẽ quen thôi. Với lại, hiện tại đâu có xảy ra chuyện đó."

Nayu lúc này mới hiểu vì sao lúc đó mình lại nói là luôn đồng hành cùng anh ta trên hành trình. Vậy người đã cứu Matsuda Jinpei ba năm trước cũng là anh ta? Chẳng lẽ là do trước kia mình hay lầm bầm về nhân vật trong trò chơi nên bị anh nghe thấy?

Nhưng cô vẫn còn vài điều nghi vấn: 'Nếu là vậy, tại sao anh ấy lại xuất hiện ở 40 năm trước? Còn nữa, tại sao lại có ý thức riêng, các nhân vật khác có vậy không?'

Paimon: "Đó là vì khi khuôn mẫu được thả xuống, tuy rằng khuôn mẫu trống có ý thức riêng, không thể để ý thức của Nhà Lữ Hành nhập vào khuôn mẫu, nhưng vì khuôn mẫu đã được sinh ra nên không thể thu hồi lại, chỉ có thể thay đổi thời điểm thả xuống. Còn tại sao lại là 40 năm trước, Paimon đoán chắc đó là thời điểm tuyến chính cốt truyện bắt đầu sớm nhất."

"Mà tại sao anh ta có ý thức riêng, đương nhiên là vì Nhà Lữ Hành rồi."

Nayu khó hiểu: 'Tớ sao?'

Paimon: "Bởi vì Nhà Lữ Hành vốn dĩ đã đặc biệt rồi, nếu không cũng chẳng thể trói định hệ thống. Khi chơi trò chơi, chẳng phải Nhà Lữ Hành rất rõ ràng hy vọng anh ta thực sự tồn tại sao? Cậu hy vọng anh ta tồn tại, vậy nên anh ta đương nhiên sẽ tồn tại."

"Còn những nhân vật khác, Paimon đã kiểm tra rồi, có thể là vì Nhà Lữ Hành ít tiếp xúc, nên họ không có ý thức riêng, chỉ là những nhân vật mang theo ký ức sẵn có thôi."

'Thì ra là vậy a...'

Nayu lúc này mới hiểu ngọn ngành sự việc: Thì ra trong tiềm thức ,ình vẫn luôn mong muốn có một người anh trai sao?

Paimon: "Thế nào, Nhà Lữ Hành, giải thích của tớ cậu thấy vừa lòng chưa? Sẽ không đem Paimon làm thực phẩm dự trữ nữa chứ?"

Giọng nói trong trẻo của Paimon cắt ngang dòng suy nghĩ của Nayu, cũng khiến cô thoát ra khỏi tâm trạng phức tạp vừa rồi, cô thở dài một hơi, đem toàn bộ tâm tình nặng nề ném bỏ.

Dù sao đi nữa, hiện tại bản thân đã có thêm một người thân, một người anh trai, cũng là chuyện vui phải không?

Nayu: 'Ừ, vừa lòng. Paimon không phải thực phẩm dự trữ, là người dẫn đường tốt nhất của Nhà Lữ Hành.'

Ba ngày sau, tại trung tâm thương mại Haido.

"Không ngờ lại có chuyện như vậy, vậy sau đó Nhà Lữ Hành có gặp lại anh trai của cậu không?"

Nahida một tay nắm tay Klee, một tay cầm kem, cắn một miếng nhỏ rồi ngẩng đầu hỏi.

Nayu vừa kể cho Nahida nghe những thông tin lớn mình biết được từ Paimon, muốn hỏi ý kiến của thần trí tuệ, kết quả câu hỏi đầu tiên của nàng khiến tâm trạng Nayu thay đổi đột ngột.

Nayu: "Không có! Đừng nói gặp mặt, đến một tin nhắn cũng không có! Tuy rằng không có trao đổi phương thức liên lạc, nhưng tớ không tin anh ta không có cách tra ra số điện thoại của tớ! Thế mà suốt ba ngày, anh ta lại không có lấy một chút tin tức!"

Tuy rằng ban đầu Nayu còn lo lắng nếu anh trai tiện nghi kia đột nhiên tìm đến mình, bản thân sẽ không biết phải ở chung như thế nào. Nhưng hiện tại ba ngày đã trôi qua, đối phương một chút tin tức cũng không có, Nayu đã không còn lo lắng, trong lòng chỉ còn lại lửa giận.

Đáng ghét, rõ ràng là anh chủ động tìm đến trước, lúc đó mình gọi anh ta là anh hai còn rất vui vẻ cơ mà? Giờ thì thế nào, được rồi thì không trân trọng nữa à?

"Vậy nên, Nhà Lữ Hành hiện tại đang tức giận sao? Tâm trạng có phải giống như ăn phải ớt Tuyệt Vân không?"

Nahida nhìn Nayu cắn một miếng kem thật to, tò mò hỏi.

"Cũng gần như vậy, tóm lại là đang nổi nóng." Nayu lại cắn thêm một miếng kem, cố gắng dập bớt ngọn lửa trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com