TruyenHHH.com

Edit Thanh Lap To Chuc Teyvat Trong The Gioi Conan

Cuối cùng cũng đến gần lối vào khu tàu lượn siêu tốc, Nayu vừa vặn nhìn thấy ba đứa trẻ Ayumi, Mitsuhiko và Genta đang luồn vào một lỗ nhỏ bên cạnh đường ray, có vẻ là để trốn vào bên trong ngồi chui lén.

Chưa kịp ngăn lại, ba đứa đã nhanh nhẹn chui tọt vào trong đường hầm.

Nayu khẽ cau mày.

Nếu bọn trẻ đã có mặt ở đây, vậy Kudo Shinichi và Mori Ran chắc chắn cũng đã đến.

Quả nhiên, khi cô chuyển mắt nhìn về phía lối vào chính, liền thấy hai học sinh trung học – một nam một nữ – đang xếp hàng. Cậu nam đang thao thao bất tuyệt, nói gì đó với vẻ rất hăng hái, thậm chí còn nắm tay cô gái trước mặt một cách không khách sáo.

“Đây hẳn là hung thủ của vụ án lần này...” – Nayu lẩm bẩm.

Cô gái còn lại – tóc dài và dáng vẻ có phần tức giận – chính là nạn nhân, người sẽ chết trên tàu lượn siêu tốc trong nguyên tác.

Lúc đầu, Nayu định sẽ tìm cách ngồi cùng với nhóm nhân vật chính để có thể quan sát tình huống, nếu không ngăn được vụ án thì ít nhất cũng có thông tin chính xác để phá án.

Nhưng... cô chợt nhớ ra — chiếc tàu lượn chỉ có 8 chỗ ngồi.

Kudo Shinichi và Ran chiếm 2 ghế.

Nạn nhân và 3 nghi phạm chiếm 4.

Gin và Vodka – hai thành viên của tổ chức áo đen – chiếm 2 ghế còn lại.

“...Không còn ghế trống.”

Ngay lúc ấy, Nayu nhớ lại việc ba đứa trẻ đã luồn vào trong hang, và chợt lóe lên một ý tưởng.

Cô nhanh chóng len vào chỗ cũ của bọn trẻ, thừa lúc không ai để ý, cúi người chui qua cái lỗ.

Khi rửa tay lúc trước, cô đã thấy mặt mình — tuy giống Nhà Lữ Hành trong game, nhưng trông trưởng thành hơn đôi chút, hoàn toàn có thể giả làm người lớn. Thể lực cũng tốt, nên chui vào hầm tối chẳng khó khăn gì.

Bên trong tối đen như mực, nhưng nhờ khả năng đặc biệt, Nayu vẫn có thể nhìn rõ vật thể xung quanh. Cô đi thêm một đoạn thì nghe thấy tiếng thì thầm:

“Ayumi, là em đó hả?” – Nayu gọi.

Phía trước, ba đứa trẻ đang chuẩn bị chạy trốn thì khựng lại khi nghe thấy giọng quen thuộc.

“Là chị tóc vàng lúc nãy!” – Ayumi reo lên mừng rỡ.

“Chị làm gì ở đây vậy?” – Cả ba ngạc nhiên.

Nayu không thể nói thật, nhưng đã chuẩn bị sẵn lý do:

“Lúc nãy chị thấy các em chui vào đây, sợ nguy hiểm nên đi theo xem sao.”

Nhân tiện, cô cũng muốn giáo huấn nhẹ bọn trẻ — vừa để kéo thời gian đợi tàu lượn đến, vừa giúp bọn nhóc bớt lỗ mãng.

Cô ngồi xổm xuống, nghiêm mặt nói:

“Các em có biết mình vừa làm điều nguy hiểm thế nào không? Đây là đường ray tàu lượn siêu tốc, nếu đang chạy mà các em không kịp tránh thì sẽ bị đâm đấy!”

Bọn trẻ nhìn nhau ngượng ngùng, rồi đồng loạt cúi đầu nhận lỗi.

Nayu thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa rồi đứng dậy:

“Thôi được rồi, trong này tối quá. Cầm tay chị, để chị đưa các em ra ngoài.”

Ngay lúc đó, tiếng gió gào và tiếng “xình xịch” quen thuộc vang lên.

“Paimon: Nhà Lữ Hành! Tàu lượn sắp tới rồi!”

Nayu nắm chặt tay Ayumi, tay còn lại đẩy Mitsuhiko và Genta nép sát vào vách đá:

“Mau tránh sang bên! Tàu lượn đang tới!”

“Xoẹt——” một tiếng gió rít.

Chiếc tàu lượn lao vút qua hang tối trong nháy mắt.

Nayu lập tức ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, rồi nghe thấy tiếng “lạch cạch” như hạt gì đó rơi xuống đất.

Ayumi cúi xuống nhặt một vật gì bên chân — là một hạt trân châu.

“Không sai rồi.” – Nayu nghĩ thầm. “Đây chính là hạt châu rơi từ vòng cổ mà hung thủ đã dùng để gây án.”

Biết vụ án đã xảy ra, Nayu quyết định rời khỏi đường hầm để tìm cách vạch mặt hung thủ.

Vừa ra khỏi hang, cô liền thấy rất nhiều người đang tụ tập, xì xào bàn tán:

“Thật kinh khủng...”
“...Mất đầu rồi...”

(Nhẹ điều chỉnh lại tình tiết so với nguyên tác.)

Đúng lúc đó, một nam sinh cao trung xuất hiện, ngăn nhóm Nayu lại. Ayumi nhận ra cậu ấy liền gọi:

“Là cậu đó sao? Cao trung thám tử gì gì ấy!”

Cậu thiếu niên cúi người, tự giới thiệu:

“Kudo Shinichi.”

Nayu lặng lẽ quan sát Shinichi – thần sắc tự tin, ánh mắt lanh lợi nhưng không hề cảnh giác, như thể quen với việc được người khác tán thưởng. Khí chất có phần tự mãn.

“Hèn gì sau này bị tổ chức áo đen đánh thuốc...” – cô thầm nghĩ.

Lúc Shinichi đang hỏi bọn trẻ về chuyện trong hang, Nayu bước đến, nói:

“Xin lỗi, cho hỏi… hình như vừa có án mạng?”

Shinichi quay lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu cậu thấy một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp như vậy, liền hơi đỏ mặt giải thích sơ qua sự việc.

Chưa kịp hỏi gì thêm, cô gái đã cất tiếng:

“Nếu như cậu nói đúng… thì tôi biết hung thủ là ai rồi.”

“Gì cơ!?” – Shinichi kinh ngạc – “Cô biết hung thủ là ai? Sao lại...?”

“Lúc tàu chạy qua hang, tôi và mấy bé nhỏ đang ở trong đó. Mắt tôi quen với bóng tối nên nhìn rõ, thấy người ở hàng ghế đầu làm gì đó rất khả nghi. Sau đó, Ayumi nhặt được hạt trân châu — chắc là từ vòng cổ hung thủ rơi xuống.”

Đúng lúc đó, cảnh sát đến.

Một viên cảnh sát đội mũ nâu bước đến, cất tiếng:

“Ồ, Kudo, cậu cũng ở đây à?”

“Chào Megure cảnh sát. Cô gái này là nhân chứng tận mắt, thấy được cả quá trình gây án.”

Shinichi dù hiểu rõ toàn bộ tình huống nhưng... trong lòng lại hơi khó chịu. Cảm giác bị đoán trúng trước cả mình, khiến cậu mất luôn hứng công bố lời suy luận, chỉ im lặng đứng đó.

Megure vô cùng vui mừng khi biết có nhân chứng.

Nayu lặp lại toàn bộ lời kể, Megure nghe xong lập tức xác định hung thủ dựa theo sơ đồ chỗ ngồi.

Shinichi cũng lấy lại tinh thần, tiến lên hỏi:

“Vậy... có thể giải thích vì sao trong hang động, cô làm vậy? Và... vòng cổ của cô đâu rồi?”

Hung thủ – một người phụ nữ trẻ – không nói nên lời, bật khóc nức nở, rồi thú nhận toàn bộ sự thật.

Trong lúc mọi người đang tập trung lắng nghe lời thú nhận, Nayu len lén rời khỏi hiện trường.

“Mình không định bị gọi đi lấy lời khai đâu.” – Cô lẩm bẩm, lặng lẽ hòa vào đám đông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com