TruyenHHH.com

[Edit] Thành lập tổ chức Teyvat trong thế giới Conan

Chương 16: Trong Chiếc Rương Chứa Bom

Alva9277

Nếu quả thực quả bom vẫn còn ở bên người hai tên mặc đồ đen kia, thì tốt nhất là đừng chờ đến khi bọn chúng giao dịch xong. Khi quả bom vẫn còn trong tay chúng, chỉ cần chúng biết có bom là sẽ không dễ dàng để bom phát nổ—có thể trực tiếp vô hiệu hóa nó.

Nghĩ đến đây, Nayu lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi chỗ ngồi.

Khi đi ngang qua ghế của hai tên mặc đồ đen, cô giả vờ vấp ngã để có cơ hội tiếp cận chiếc rương chứa bom.

Hai tên mặc đồ đen quả nhiên cảnh giác, vừa thấy có người đến gần là lập tức vội vã di chuyển chiếc rương đi.

Nayu lấy lại thăng bằng, nói:
"A, xin lỗi, tôi vừa trượt chân một chút. Hình như vô tình đụng vào cái rương của mấy anh, bên trong không có gì hỏng chứ?"

Tên mặc đồ đen tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn, rõ ràng không muốn dây dưa gì trước khi giao dịch diễn ra. Hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô gái lạ mặt đang tiếp cận họ đi:
"Không sao! Nếu không có chuyện gì thì cô có thể đi được rồi!"

Thấy họ không có ý định trò chuyện thêm, Nayu thức thời rời đi.

Tất cả hành động đó đều lọt vào mắt của Conan – cậu vừa quay lại đúng lúc và nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng. Khi thấy Nayu đột nhiên tiếp cận hai người kia, cậu thật sự đổ mồ hôi hột thay cho cô.

Hiện tại, Conan vẫn nghĩ rằng hai tên đó chính là những kẻ đã hãm hại mình tại công viên giải trí – đầu sỏ khiến cậu bị teo nhỏ. Rất có thể chúng là những tội phạm giết người không chớp mắt. Lỡ như chúng làm gì đó với Nayu thì thật sự không ổn chút nào.

May mắn là chỉ là một cú va chạm nhẹ, và có vẻ như chúng không để ý đến Nayu. Một ngày nào đó, khi mình khôi phục lại thân phận Kudo Shinichi, nhất định sẽ tóm gọn được bọn chúng...

"Conan..."

Conan đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Cậu quay lại theo hướng phát ra giọng nói—là chị Nayu đang vẫy tay gọi cậu từ cửa xe. Cậu hơi nghi ngờ: Chị Nayu đột nhiên tìm mình là có chuyện gì? Chẳng lẽ chị ấy đã phát hiện điều gì đó khi tiếp cận hai tên mặc đồ đen?

Nghĩ đến đây, Conan liền phấn chấn tinh thần, vội chạy đến chỗ Nayu.
"Nayu tỷ tỷ, chị tìm em có chuyện gì sao?" Mau nói đi, chẳng lẽ chị phát hiện được manh mối gì từ hai kẻ mặc đồ đen kia sao?

Nayu nhìn thoáng về phía hai tên kia, thấy họ không chú ý bên này thì lập tức đưa tay kéo Conan ra xa chiếc xe tải.

Conan thấy hành động của chị, càng khẳng định là việc chị tìm mình chắc chắn liên quan đến hai tên kia.

"Conan, chị luôn biết em là một cậu bé rất thông minh. Chị nói em nghe một chuyện, nhưng đừng sợ nhé." Nayu cố gắng trấn an Conan. "Chị nghi ngờ trong chiếc rương của hai tên mặc đồ đen đó có bom."

Hai mắt Conan mở to vì kinh ngạc, cậu không ngờ Nayu lại nói ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa...

"Chị Nayu, sao chị biết trong rương có bom?"

"Là như thế này, thật ra chị có khứu giác rất nhạy. Khi vô tình đến gần chiếc rương, chị ngửi thấy một mùi giống mùi hạnh nhân. Mà chị biết, chất Toluene – thường dùng làm thuốc nổ – cũng có mùi như vậy. Hơn nữa, hai người đó nhìn đã thấy không giống người tốt, lại rất cẩn trọng với cái rương, cực kỳ nhạy cảm khi có người đến gần. Nên chị mới nghi ngờ trong đó có bom."

"Nhưng suy cho cùng thì đây cũng chỉ là suy đoán, chưa có bằng chứng gì cả." Nói đến đây, Nayu đặt tay lên vai Conan.
"Conan, đây cũng là lý do chị tìm em. Chị hy vọng em có thể giúp chị xác minh. Người lớn thường không cảnh giác với trẻ con, mà lỡ có đoán sai thì cũng chỉ bị xem là trò nghịch ngợm của con nít thôi."

Thật ra Conan cũng nghi ngờ trong rương có bom. Nhưng có thể ngửi ra mùi Toluene qua một lớp rương như vậy, lại thêm kỹ năng phát hiện tốt trong vụ ở công viên giải trí lần trước—hiện tại Conan bắt đầu tò mò: Rốt cuộc Natsume Nayu là người thế nào?

Nhưng chuyện cấp bách lúc này là phải xác minh xem trong rương có bom thật hay không. Tuy nhiên, cậu vẫn còn một thắc mắc:
"Chị Nayu, sao chị lại nghĩ đến việc nhờ em giúp?"

Conan lo lắng rằng Nayu có thể đã nhận ra điều gì đó – dù không đến mức biết cậu chính là Kudo Shinichi bị teo nhỏ, nhưng cũng có thể nhận ra cậu khác với những đứa trẻ bình thường.

Nayu đã chuẩn bị sẵn lý do:
"Conan luôn rất thông minh mà, đúng không? Còn chững chạc hơn nhiều bạn nhỏ khác nữa," – tuy rằng đôi khi hơi phiền phức, hay nghe lén, theo dõi người khác, và thường xuyên lách luật, "Chị tin là Conan nhất định có thể phát hiện được manh mối gì đó." Điều này thì đúng thật—trong chuyện này, Conan luôn rất đáng tin.

Nghe được lời khen, tuy tự nhận mình là học sinh cấp ba nên làm được những chuyện đó là đương nhiên, nhưng Conan vẫn hơi ngượng:
"Không, không có lợi hại như chị nói đâu ạ ~ Nhưng chị yên tâm, em sẽ cố gắng giúp."

Nayu: "Ừm, vậy Conan nhớ phải cẩn thận đó."

Conan quay lại chỗ xe tải, quan sát hai tên mặc đồ đen—quả nhiên, bọn chúng cực kỳ để ý đến chiếc rương, luôn ôm sát trên đùi, giữ rất cẩn thận.

Sau một hồi suy nghĩ, Conan bất ngờ chạy đến gần chúng, giả vờ là một đứa trẻ tò mò:

"Ơ, chú ơi, trong cái rương đó có gì vậy? Cho cháu xem với được không?" – Nói rồi liền định với tay chạm vào chiếc rương.

Một trong hai tên vội vàng chụp lấy tay Conan:
"Thằng nhóc này muốn làm gì đấy!"

"Ái da, đau quá!" – Hắn bóp tay quá mạnh khiến Conan phải la lên. Lúc này, cậu mới nhìn rõ mặt hai tên kia: Hóa ra không phải là hai kẻ trong vụ công viên giải trí.

Dù vậy, điều đó giờ không quan trọng nữa. Conan cảm thấy chiếc rương đó rất có khả năng thực sự chứa bom.

Khi vừa đến gần, cậu đã ngửi thấy mùi hạnh nhân thoang thoảng. Hơn nữa, hai tên kia cực kỳ cẩn trọng, không dám di chuyển mạnh—rất có thể là loại bom sẽ phát nổ nếu bị va chạm mạnh.

Đúng lúc này, Mori Ran cũng chú ý thấy có chuyện không ổn. Cô thấy một người lạ đang nắm tay Conan, mà Conan thì kêu đau nên vội vàng chạy đến.

Tên mặc đồ đen thấy có người đến, lập tức buông tay cậu bé và lạnh lùng nói:
"Trông chừng con nhà cô cho cẩn thận. Đừng để nó đụng lung tung vào đồ của người khác!"

Nói rồi hắn liếc nhìn đồng hồ, cùng đồng bọn xách rương rời khỏi xe và đi về phía nhà ăn.

Ran còn chưa kịp phản ứng, thì họ đã đi mất. Không còn cách nào, cô đành quay sang hỏi Conan vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã nghe Conan nói:
"Chị Ran, em còn có việc, đi trước!" – rồi chạy ra khỏi xe.

Chuyện gì thế này? Đi luôn à?

Conan vừa rời khỏi xe tải thì thấy Nayu đang đứng bên cạnh nói chuyện với Genta và các bạn khác.

Nayu cũng vừa lúc nhìn thấy Conan đang theo sát hai tên mặc đồ đen phía trước, liền đoán được cậu đã xác nhận được điều gì. Cô quyết định không tiếp tục chờ đợi nữa. Kéo dài thời gian chỉ làm tăng nguy cơ phát sinh ngoài ý muốn.

Nayu chuẩn bị ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com