Edit Tet Thieu Nhi Cua So Tam Va Luc Nhat Hoan
Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)
Tạ Gia Hoa đặt bát nước đường xuống, lấy khăn tay lau miệng "Chỉ sợ không tra ra được Hạ tiên sinh đã làm gì.""Tạ Sir không phải phái Tần Hạo tới hỏi thăm sao?" Hạ Lục Nhất mỉm cười, tựa như đang nói chuyện một cách nhàn nhã, "Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?""..." Tạ Gia Hoa cảnh giác không trả lời."Tạ Sir, ngài yên tâm, hắn đã cứu tôi hai lần, chuyện giữa tôi và hắn đã kết thúc. Tôi sẽ không làm khó hắn và em gái hắn."Tạ Gia Hoa trịnh trọng nói: "Cảnh sát có năng lực bảo vệ hắn cùng gia đình hắn, không cần Hạ tiên sinh hứa hẹn, cậu dám làm tổn thương hắn, không phải ông trời không thể tha cho cậu, mà là luật pháp Hồng Kông không tha cho cậu."Hạ Lục Nhất không những không tức giận mà còn cười lớn. Anh bưng bát nước đường lên nhấp một ngụm, sau đó ung dung thở dài: "Tạ Sir vẫn nghiêm túc như vậy, nước đường có ngọt đến mấy cũng không làm ngọt miệng, thật đáng ngưỡng mộ. Đến tận đây bắt tôi, để làm gì vậy?""Tôi muốn hỏi sự thật về cái chết của Thanh Long."Nụ cười trên mặt Hạ Lục Nhất hơi nhạt đi, bình tĩnh nói: "Cái chết của Thanh Long liên quan gì đến cảnh sát? Anh ấy đã chết bốn năm rồi, anh còn muốn đào mộ à?""Hạ lão đại hiểu lầm, tôi không đến đây để làm xấu mặt người chết. Khi tôi đang điều tra một số vụ án cũ, tôi phát hiện ra rằng có điều gì đó kỳ lạ về cái chết của cha Thanh Long, Hách Uy, Hoa thám trưởng đã tiêu hủy một phần hồ sơ vụ án. Vụ án Thanh Long bốn năm trước cũng đã khép lại theo sự thúc giục của Hoa thám trưởng, trên giang hồ có tin đồn rằng Hứa Ứng đã giết Thanh Long và đổ lỗi cho cậu, sau đó anh ta bị Nguyên thúc xử tử—Tôi muốn biết điều này có đúng không? "Hạ Lục Nhất cụp mắt xuống, dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng khuấy sữa hạnh nhân, "Ồ? Tạ Sir, ngài có cho rằng đó là giả không?""Tôi nghĩ có người khác đã giết Hách Uy và con trai ông ta. Hoa thám trưởng đang chôn vùi bằng chứng, Nguyên thúc đã xử tử Hứa Ứng vội vàng để bịt miệng anh ta. Mặc dù cậu được hưởng lợi nhiều nhất sau cái chết của Thanh Long, nhưng cậu và Thanh Long giống như anh em. Khi ba anh ta qua đời khi cậu còn trẻ, nên người này không thể là cậu. Trong vài năm qua, Hoa thám trưởng, Kim Di lặc và Nguyên thúc, những người có liên hệ chặt chẽ với Hách Uy và con trai ông ấy, lần lượt qua đời. Cậu có đều có liên quan đến họ. Hoa thám trưởng đã bảo vệ Kiêu Kỵ Đường trong nhiều năm, Kim Di Lặc là người làm ăn với Kiêu Kỵ Đường, Nguyên thúc là trưởng lão hỗ trợ cậu vươn lên làm lão đại, sự tồn tại của họ có lợi cho cậu và về tình về lí không đúng. Chỉ có Một lời giải thích: Giữa cậu và họ có mối hận thù sâu sắc và cậu phải loại bỏ họ."Hạ Lục Nhất đặt thìa xuống: "Tạ Sir, cảnh sát các ngươi làm việc chứng cứ sao? Ai chết đều có liên quan với tôi? Anh há miệng chạy tới đội mũ lên đầu tôi?"Tạ Gia Hoa đứng dậy, cởi áo khoác đặt sang một bên, sau đó quay người cho anh xem lưng áo, "Vệ sĩ của cậu lúc tôi tới đảo đã kiểm tra, tôi cũng không mang theo súng ống hay thiết bị nghe lén. Dù hôm nay cậu có nói gì đi chăng nữa thì sau này cũng sẽ không có chuyện gì được đưa ra tòa. Tôi chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình về sự thật mà thôi."Hạ Lục Nhất từ trong mũi bật ra một tiếng cười: "Anh cho rằng đâu là sự thật?""Chính họ đã âm mưu giết ba con Thanh Long, còn cậu thì ngưỡng mộ Thanh Long, chị gái của cậu cũng bị giết cùng với anh ta. Cậu đã nỗ lực suốt bốn năm để tìm ra sự thật, và liên tiếp giết chết Hoa thám trưởng, Kim Di lặc và Nguyên thúc— Đó là sự trả thù của cậu."Trước sự dự liệu của Tạ Gia Hoa, Hạ Lục Nhất nghe được những lời này cũng không hề lộ ra vẻ kinh ngạc hay tức giận bị vạch trần. Hạ Lục Nhất lại bắt đầu cười, đầu tiên là cười, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, cuối cùng cười lớn."Tạ Sir thật là thông minh, chỉ cần một chút chuyện đồn đại cũng có thể đoán được một câu chuyện hay như vậy! Hahahaha!"— — Hắn thông minh như vậy, sao không đoán được ba hắn chính là kẻ chủ mưu thực sự? Một vị Cổ Vương cưỡi ngựa trắng gọi gió gọi mưa, nhưng nuôi dạy một đứa con cực kỳ lương thiện chính trực, ai sẽ kế thừa gia tài tích lũy bao nhiêu năm vất vả của gia đình? Chẳng lẽ ông ta sợ lộ ra một góc Kim Sơn, sẽ bị con trai đưa ra toà án sao?"hahahahahahahahahahahaha......."Tạ Gia Hoa nghe được trong tiếng cười của Hạ Lục Nhất có vẻ mỉa mai lớn lao, sắc mặt tối sầm. Hạ Lục Nhất vừa cười vừa nói, vừa lau nước mắt vừa nói với hắn: "Tôi không giết Hoa thám trưởng, anh ta bị Phi Thất giết. Tôi không giết Kim Di Lặc, là con đỡ đầu của ông ta làm việc đó. Chưa kể việc giết chết Nguyên thúc, mọi người đều biết rằng chú ấy đã thu hết tiền tiết kiệm và nhảy xuống biển tự tử, tôi kính trọng chú ấy như một trưởng bối, bây giờ còn trả tiền giúp chú ấy nuôi sống gia đình, Thanh Long đã bị kẻ phản bội Hứa Ứng giết chết. Những gì anh vừa nói đều là nhảm nhí, không liên quan gì đến tôi cả.""Hà Sơ Tam thì thế nào? Cậu ta có liên quan gì đến cậu không?"Nụ cười trên mặt Hạ Lục Nhất lập tức biến mất. "Tạ Sir, anh nói vậy là có ý gì?"Tạ Gia Hoa thực sự hiểu anh hơn huynh đệ mình, thấy anh không chịu hợp tác, hắn chỉ chọc vào chỗ đau và ấn mạnh xuống, "Tôi biết tình cảm của Hà Sơ Tam dành cho anh là thật, Kiều Gia sẽ tin rằng cậu ta đã soán ngôi và đã trở thành thủ lĩnh, tôi không tin chút nào. Cậu ấy là một sinh viên đại học ngây thơ và xuất sắc, cậu ấy có thể sống một cuộc sống thịnh vượng và suôn sẻ mà không đi chệch hướng. Đám xã hội đen các người vỡ đầu vì "ngai vàng", đối với cậu ta mà nói, nó không khác gì một chiếc ghế mục nát trong thùng rác. Cậu ta vì cậu mà vướng vào tranh chấp băng đảng. Nếu cậu ta thực sự muốn chiếm đoạt ngai vàng, tại sao cậu lại ngồi đây mà không rụng một sợi lông? Cậu ta không giết Thôi Đông Đông, cô ấy có thể đang trốn ở đây, trên lầu trong một gian phòng nhỏ."...Phòng ngủ trên lầu, Thôi Đông đông đang ôm bụng tê liệt trên ghế sô pha đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó cảnh giác nhìn về phía cửa phòng ngủ, "Sao lúc nào cũng tối tăm thế này, họ Tạ đoán chúng ta ở trên? Cửa có khóa không?""Khóa cửa hắn cũng có thể đá vào." Ngồi ở trên giường đan khăn quàng cổ Tiểu La nói."Nên làm gì giừo?"Tiểu La không ngẩng đầu lên, từ trong giỏ may móc ra một khẩu súng: "Giết hắn.""Đừng đừng..."...Trong đại sảnh phía dưới, Tạ Gia Hoa nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Hạ Lục Nhất, nói câu tiếp theo: "Tôi đoán mấy ngày nay cậu đã vất vả làm ra chuyện lớn như vậy, hoặc là để báo thù cho Thanh Long, lý do chia tay với Hà Sơ Tam là để cậu ta có được sự tin tưởng của Kiều Gia. Cậu muốn cậu ta lẻn vào Hoà Nghĩa xã để giúp cậu giết ai? Kiều Gia? Hay còn có nhiều người đằng sau Kiều Gia? Cậu dùng tình cảm của cậu ta để trả thù, cậu không tiếc đẩy cậu ta vào hố lửa, cậu có biết như vậy sẽ giết chết cậu ta không? Hạ Lục Nhất, cậu thật tàn nhẫn..."Hạ Lục Nhất đập mạnh bát nước đường, nhảy qua bàn trà, ấn Tạ Giai Hoa xuống ghế! Anh túm lấy cổ hắn với vẻ mặt gớm ghiếc! "Câm miệng! Tôi sẽ giết anh và chôn anh trong núi, cả đời này sẽ không ai biết!"Tạ Gia Hoa giãy giụa, nghẹn ngào nói: "Đây chính là bản chất thật sự của cậu... Huyết Tu La, Hạ Song Đạo... bất kể là hoa cỏ mọc lên, loại nước đường nào, đều là giả... cậu vẫn là xã hội đen... với bàn tay đầy máu. ...cậu là người đã hại Hà Sơ Tam..."Hạ Lục Nhất giận gầm lên, buông tay ra, đấm thật mạnh vào mặt hắn! Tạ Gia Hoa cũng không khách khí, nhân cơ hội đá vào bụng dưới của anh! Sau đó hắn đấm vào quai hàm Hạ Lục Nhất! Hai người xô đẩy, xô ngã chiếc ghế dài, lưng ghế gỗ đặc bị sức nặng của hai người đè xuống đất, phát ra tiếng răng rắc! Hạ Lục Nhất nhân cơ hội chộp lấy một mảnh gỗ đập vào Tạ Gia Hoa, trong khi Tạ Gia Hoa chộp lấy chiếc đệm "hưng thịnh" phản kích lại!...Dưới sảnh có rất nhiều tiếng răng rắc, Thôi Đông Đông nghe trộm cửa, hỏi Tiểu La: "Hình như đang đánh nhau, chị có nên xuống giúp không?""Đàn ông đánh nhau như chó đực cắn, chị mặc kệ anh ấy." Tiểu La nói: "Lão đại đánh người xấu cũng không được, đừng nên lăn lộn nữa.""Nhưng kẻ xấu đó chính là Tạ Sir, nghe nói là lực lượng cảnh sát tự do hàng năm chiến đấu đứng số một, lão đại không thể sử dụng tay phải..."
"Tiểu Mã sẽ kéo người về, nếu không có tác dụng, em đi xuống bắn hắn." Tiểu La lại cầm súng lên.
"Đừng đừng..."..."Hưng thịnh" bị đâm ra một nửa bông, Tiểu Mã đang chăm chỉ làm việc ở sân sau nghe thấy động tĩnh liền chạy tới thở hổn hển cùng đám vệ sĩ kéo khung bên. Gã lợi dụng lúc hỗn loạn và đấm Tạ Gia Hoa trước, nhưng bị Tạ Gia Hoa đánh lên bụng, đau đớn đến nhe răng trợn mặt và cùng với A Mao kéo Tạ Gia Hoa lên. A Nam cũng ở phía đối diện liều mạng tóm lấy lão đại đang tức giận."Đừng! Lão đại! Nhất định phải có người biết hôm nay hắn tới đây, anh giết hắn thì coi như xong!" Tiểu Mã lớn tiếng thúc giục lão đại, sau đó nhắc nhở Tạ Sir: "Tạ Sir. Ngài đã hiểu ra rồi, chúng tôi không tấn công cảnh sát! Chính ngài là người đã đánh lão đại của chúng tôi trước!"Là tôi động thủ trước! Hôm nay tôi giết anh ta!" Hạ lão đại tức giận đến miệng đầy máu.Tạ Gia Hoa bị đánh sưng nửa mặt, nhưng lại bình tĩnh hơn Hạ Lục Nhất rất nhiều. Hắn đứng yên, bình tĩnh gạt tay Tiểu Mã và A Nam ra. Hạ Lục Nhất vẫn nhảy lên nhảy xuống định đâm hắn nhưng đã bị ba người của anh giữ lại. Mọi người đồng thanh dỗ dành: "Lão đại, lão đại, anh không được, anh thật sự không được..." Tiểu Mã quay sang Tạ Gia Hoa thúc giục: "Ngài không mau đi! Đi đi!"Tạ Gia Hoa cúi xuống nhặt chiếc áo khoác trên đống ghế gãy, phủi phủi bụi, nói với Hạ Lục Nhất: "Những gì tôi vừa nói chỉ là đoán thôi, tôi lỡ lời, xin lỗi.""Cút đi!" Hạ Lục Nhất gầm lên đến vỡ giọng.Tạ Gia Hoa cũng biết mình đâm chính xác, tàn nhẫn nên không ở lại đổ thêm dầu vào lửa, dứt khoát quay người rời khỏi cửa thành. Nắng chiều chói chang, hắn bước vào sân trước, nhìn thấy hàng cỏ đuôi chó mà Hạ Lục Nhất trồng khi đến đây đang bị nắng thiêu đốt lay động.Mặc dù vừa rồi Hạ Lục Nhất không thừa nhận một lời nào, nhưng phản ứng bạo lực của anh đã giải thích tất cả - suy đoán và suy luận của hắn là chính xác, Hạ Lục Nhất quả thực đang báo thù cho ba con Thanh Long, còn Hà Sơ Tam quả thực đang báo thù cho anh, nhưng Hà Sơ Tam đã tự nguyện làm điều này sau lưng Hạ Lục Nhất, đó là lý do tại sao Hạ Lục Nhất tự trách mình và khó chịu đến mức chỉ cần chạm vào một nút là sẽ nổ tung.Tạ Gia Hoa đi dọc theo con đường gồ ghề xuống núi trong khi suy nghĩ, nhớ lại lần tiếp xúc trước đây với Hà Sơ Tam, hắn cảm thấy có chút trang nghiêm. Đêm giao thừa năm ngoái, hắn nhìn thấy Hà Sơ Tam bị Hạ Lục Nhất ném ra khỏi xe ở lối ra đường hầm xuyên biển, giữa họ có một cuộc trò chuyện. Khi đó, hắn khẳng định Hà Sơ Tam và Hạ Lục Nhất không chung đường với nhau, Hà Sơ Tam trả lời: "Nhưng Tạ Sir, tôi không giống anh, tôi chỉ là một kẻ ích kỷ nhỏ bé, tôi chỉ muốn làm như vậy. Cứu một người là một xây một toàn thành ... Tôi rất ngưỡng mộ anh, nhưng lại không giúp được anh."——Hà Sơ Tam, chính xác thì cậu muốn làm gì? Cậu thực sự có thể cứu người đàn ông này? Cậu có thể cứu anh ta không, hay thay vào đó cậu sẽ bị anh ta kéo xuống vực thẳm?...Tạ Sir đốt cầu chì, phủi mông bước đi tiêu sái, trong khi Tiểu Mã và những người khác phải rất vất vả mới dập được lửa. Ba tên đại nam nhân vừa trò chuyện vừa dỗ dành lão đại trong khi dọn phòng một cách vụng về. May mắn thay, đại tỷ xuống lầu giúp, kéo lão đại lên lầu."Tên khốn nạn jua nói cái gì, tức giận như vậy?" Thôi Đông Đông kéo Hạ Lục Nhất ngồi trên sô pha, tìm khăn tay lau mặt cho anh, "Sao trong miệng anh lại có máu, nhổ ra nhìn xem."Với khuôn mặt nhăn nhó, Hạ Lục Nhất nhổ một nửa cái răng giả của mình vào chiếc khăn tay. Thôi Đông Đông nắm cằm, cẩn thận nhìn vào miệng anh, "Không sao đâu, không sao đâu, chỉ thiếu nửa cái răng này thôi, ngày mai chúng ta về đất liền sửa."Thấy nha sĩ không khơi dậy được phản ứng của lão đại, anh mệt mỏi mà ngậm miệng, tách ra khỏi Thôi Đông Đông, tự mình đi đến nằm trên ghế ban công, xoay người sang một bên, cuộn đôi tay chân dài thành một quả bóng, nhặt chiếc răng lên. Một chiếc quạt đuôi mèo bên cạnh che mặt anh. Cả người toát ra một luồng khí "tránh xa tôi ra".Thôi Đông Đông ngồi ở bên cạnh Tiểu La, thấp giọng nói chuyện với cô: "Có chuyện gì vậy? Họ Tạ đang nói hưu nói vượn cái gì vậy?""Chắc là nhắc tới A Tam?" Tiểu La nhẹ nhàng suy đoán."Cái miệng chết tiệt này không phải quá độc sao? Bây giờ không sao rồi, anh ấy tức giận như vậy ai có thể dỗ dành?""Nếu không bảo Tiểu Mã gọi điện thoại cho A Tam để cậu ta dỗ dành không?" Tiểu La hỏi."Đừng gọi cậu ta!!" Hạ Lục Nhất giận dữ hét lên ở bên ngoài, "Cô chê cậu ta chưa đủ nguy hiểm sao?! Cô không thấy cậu ta chưa đủ lo lắng sao?!""Chỉ là gợi ý thôi, là vì muốn tốt anh, anh còn mắng cái gì!" Thôi Đông Đông vừa bảo vệ Tiểu La vừa nói."Không sao đâu, không sao đâu, đừng cãi nhau với anh ấy nữa." Tiểu La vội vàng khuyên nhủ."Anh ấy chỉ cần có người cùng anh ấy đánh nhau, anh ấy còn kìm nén, ngu ngốc!" Thôi Đông Đông phàn nàn, sau đó quay súng, "Tên khốn họ Tạ chạy vào nhà người khác gây chuyện, chúng ta không dễ chịu, hắn đừng mong dễ chịu! Tiểu Mã? Tiểu Mã—!" Cô tự nhủ và chạy xuống cầu thang tìm Tiểu Mã.Nhìn thấy cô rời đi, Tiểu La đặt giỏ đựng đồ may vá xuống, ngồi dậy trên giường, từng bước chậm rãi đi đến ban công, ngồi xuống bên cạnh Hạ Lục Nhất."Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nên mắng cô." Hạ Lục Nhất đột nhiên phát ra âm thanh dưới chiếc quạt đuôi mèo."Không sao đâu, lão đại. Đừng quá buồn. Dù người khác có nói gì, anh cũng phải biết rằng A Tam rất yêu anh. Mọi việc cậu ấy làm đều là để anh buông bỏ hận thù và khiến anh hạnh phúc. Nếu anh không vui thì câu ấy cũng sẽ buồn.""Ừ, tôi biết." Hạ Lục Nhất thấp giọng nói, "Tôi chỉ là... lo lắng cho cậu ấy, tôi có lỗi với cậu ấy. Tôi ngu ngốc, tôi đã gây tổn hại cho cậu ấy, nếu tôi biết như vậy này thì tôi chẳng muốn gì cả."Tiểu La nhẹ nhàng giơ tay lên, vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của anh. "Không phải anh ngu ngốc, mà là cậu ấy quá thông minh, cậu ấy biết anh có thể từ bỏ báo thù vì cậu ấy, nhưng như vậy trong lòng anh luôn có một mối oán hận không thể giải quyết, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không có được anh hoàn toàn. Tôi hiểu rất rõ tâm trạng của cậu ấy, chúng tôi ngay từ đầu đã yêu rất tha thiết, không muốn chia sẻ một trái tim với người đã khuất, chúng tôi đều yêu một cách ích kỷ và tham lam, trái tim đã trao cho chúng tôi chẳng là tình yêu trọn vẹn. Ngay cả khi tôi chết, Đông Đông sẽ luôn nhớ sâu sắc về tôi. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ có cách khiến toàn bộ trái tim chị ấy là của tôi kể từ bây giờ và cô ấy sẽ không thể rời xa tôi mãi mãi."Hạ Lục Nhất nhấc chiếc quạt đuôi mèo lên trên mặt, ngồi dậy. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt và lạnh lùng vì bị tổn thương của Tiểu La, thở dài: "Cô bé ngốc nghếch, sao hai người lại ngốc như vậy."...Tiểu Mã lái chiếc xe tải nhỏ, nhấn ga trên đường núi một lúc, cuối cùng cũng đuổi kịp Tạ Gia Hoa đầy khí lực trên con đường ngã ba dưới chân núi."Họ Tạ! Này! Này——!" Gã bấm loa phóng thanh phía sau.Tạ Gia Hoa dừng bước. Tiểu Mã xuống xe sải bước tới trước mặt hắn, xắn tay áo định đấm hắn trước, nhưng gã đoán rằng một mình đánh không lại vị đại nhân này nên cũng không có hành động gì rất lý trí."Vừa rồi anh nói gì với lão đại của chúng tôi?!" gã chống cánh tay hỏi: "Anh cũng thấy? Lão đại của chúng tôi bây giờ đang trồng rau, câu cá, trồng trọt, tu tính, ... tu thân dưỡng tính! Không có chọc tức O ký? Anh tới cửa, chúng tôi đối xử tốt với anh, nhưng anh, anh lại nói bậy bạ, đánh người!""Cậu ta ra tay trước, chính cậu ta thừa nhận." Tạ Gia Hoa nhắc nhở gã."Khụ! Anh ấy đó là hụt hơi! Lời anh ấy nói không tính!" Tiểu Mã bừa bãi xua tay.Tạ Gia Hoa lười trêu chọc gã nữa: "Cậu muốn gì ở tôi?""Lão... lão đại của chúng tôi muốn tôi nói với anh: 'Tên khốn nạn! Về rửa cái miệng hôi hám của anh đi! Cả ngày đừng làm gì mà tìm cửa gây rắc rối! Nếu không thì anh nên quan tâm đến bản thân mình đi! anh đổ lỗi cho chúng tôi, ngọn lửa ở sân sau sẽ đốt cháy lỗ hậu của anh!'""Lão đại các cậu đều 'hụt hơi', sao còn nói nhiều như vậy?""Khụ! Những lời trên là từ trong lòng của lão đại chúng tôi, tôi thay mặt anh ấy mắng anh! Lời của anh ấy ở phía sau: Chuyện Tần Hạo chúng tôi không phải chúng tôi điều tra, nhưng 'Lão chưởng quỹ' lại phái người nói cho chúng tôi biết. "Lão chưởng quỹ" biết anh đã sắp xếp nằm vùng, hơn nữa anh cũng biết, hắn do anh sắp xếp đã trở thành cán bộ cấp trung, anh nên nghĩ xem ông ta làm sao biết được! Thay vì làm phiền chúng tôi, sao anh không quay lại kiểm tra xem! Tạ Sir sau bao nhiêu năm vất vả, e rằng anh chỉ là một con tốt trong tay ông ta, không, một con chó trông nhà?! Anh có thể cắn muốn cắn ai, không muốn cắn ai. Không! Hahahahahahaha!"Tiểu Mã hai tay chống lên cười ngạo nghễ, phát hiện Tạ Gia Hoa đứng đó mặt không biểu tình, cũng không có phản ứng gì."Này?! Anh có nghe rõ tôi nói không? Sợ à?""Trở về nói với đại tỷ của cậu: Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, chuyện của lão chưởng quỹ tôi sẽ điều tra. Nhưng tôi có thể tự mình làm, ông trời có thể nhìn thấy việc một người đã làm, không rửa tay, trồng một bông hoa vào nông thôn là có thể che đậy..."Tiểu Mã lười nghe sư tụng kinh nên vỗ mông ngồi vào ghế lái: "Này! Tạ Sir! Tôi không nghe thấy tiếng gió lớn quá! Chạy chậm thôi! Đi thong thả không tiễn!Mãi sau khi xe chạy về tới cổng sân nhỏ, gã mới phát hiện ra có chuyện gì đó không ổn - chết tiệt! Làm sao người đàn ông tội nghiệp này biết được lời nói đó là của "đại tỷ"? ! Anh ta có mũi chó và ngửi thấy nó? !...Lúc hoàng hôn, Tạ Gia Hoa lên phà trở về Hồng Kông. Hắn ngồi một mình ở phía sau cabin, chơi với con cá mập con bị đè bẹp trong chiếc áo khoác, cố gắng gắn nó lại với nhau.Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của hắn, hắn nhìn con cá mập nhỏ trong lòng bàn tay dường như đông cứng bằng máu, bàng hoàng cảm thấy mình đang tiến gần đến một sự thật đẫm máu, nhưng lại có mùi hôi thối quá gần trong tầm tay khiến hắn do dự và không đồng ý, sợ hãi, không dám vượt qua rào cản mỏng manh đó.Chỉ có hắn và cấp trên của hắn, Phó giám đốc Lưu, biết về việc bố trí một nằm vùng. Về phần thân phận cụ thể của Tần Hạo, hắn cẩn thận đến mức không nói cho Phó giám đốc Lưu biết. Chỉ có giám đốc trở lên mới có thể truy cập vào tập tin bí mật hàng đầu...Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Quang Minh bên ngoài biệt thự đang cháy của Hoa thám trưởng. Chàng trai trẻ mỉm cười ranh mãnh nói với hắn: " Hoa thám trưởng sống ở đây bị tình nghi nhận hối lộ và cấu kết với hội Tam Hoàng... Hoa thám trưởng không phải là quan chức cấp cao nhất bị nghi ngờ nhận hối lộ. Có một số người phía trên anh ta, một trong số họ... Có mối quan hệ cá nhân với hắn."——Nếu những gì Lục Quang Minh nói ngay từ đầu là đúng, nếu những gì Mã Như Long vừa nói cũng là sự thật, thì lão chưởng quỹ này sau lưng điều khiển Hoa thám trưởng và chấp chưởng hắc đạo... Không! không thể nào! Còn bằng chứng thì sao? Tất cả mọi thứ chỉ là phỏng đoán trống rỗng của họ! Bằng chứng ở đâu? !Gã cáu kỉnh nhét con cá mập nhỏ vào trong túi, ngước lên và thấy ánh đèn nhấp nháy hai bên cảng Victoria, những tòa nhà tráng lệ xếp thành hàng, và nơi những ánh đèn sặc sỡ giao nhau, dường như có một thứ màu đen khổng lồ đang lẩn khuất trong bóng tối.. .____________________________________
Tạ Gia Hoa đặt bát nước đường xuống, lấy khăn tay lau miệng "Chỉ sợ không tra ra được Hạ tiên sinh đã làm gì.""Tạ Sir không phải phái Tần Hạo tới hỏi thăm sao?" Hạ Lục Nhất mỉm cười, tựa như đang nói chuyện một cách nhàn nhã, "Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?""..." Tạ Gia Hoa cảnh giác không trả lời."Tạ Sir, ngài yên tâm, hắn đã cứu tôi hai lần, chuyện giữa tôi và hắn đã kết thúc. Tôi sẽ không làm khó hắn và em gái hắn."Tạ Gia Hoa trịnh trọng nói: "Cảnh sát có năng lực bảo vệ hắn cùng gia đình hắn, không cần Hạ tiên sinh hứa hẹn, cậu dám làm tổn thương hắn, không phải ông trời không thể tha cho cậu, mà là luật pháp Hồng Kông không tha cho cậu."Hạ Lục Nhất không những không tức giận mà còn cười lớn. Anh bưng bát nước đường lên nhấp một ngụm, sau đó ung dung thở dài: "Tạ Sir vẫn nghiêm túc như vậy, nước đường có ngọt đến mấy cũng không làm ngọt miệng, thật đáng ngưỡng mộ. Đến tận đây bắt tôi, để làm gì vậy?""Tôi muốn hỏi sự thật về cái chết của Thanh Long."Nụ cười trên mặt Hạ Lục Nhất hơi nhạt đi, bình tĩnh nói: "Cái chết của Thanh Long liên quan gì đến cảnh sát? Anh ấy đã chết bốn năm rồi, anh còn muốn đào mộ à?""Hạ lão đại hiểu lầm, tôi không đến đây để làm xấu mặt người chết. Khi tôi đang điều tra một số vụ án cũ, tôi phát hiện ra rằng có điều gì đó kỳ lạ về cái chết của cha Thanh Long, Hách Uy, Hoa thám trưởng đã tiêu hủy một phần hồ sơ vụ án. Vụ án Thanh Long bốn năm trước cũng đã khép lại theo sự thúc giục của Hoa thám trưởng, trên giang hồ có tin đồn rằng Hứa Ứng đã giết Thanh Long và đổ lỗi cho cậu, sau đó anh ta bị Nguyên thúc xử tử—Tôi muốn biết điều này có đúng không? "Hạ Lục Nhất cụp mắt xuống, dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng khuấy sữa hạnh nhân, "Ồ? Tạ Sir, ngài có cho rằng đó là giả không?""Tôi nghĩ có người khác đã giết Hách Uy và con trai ông ta. Hoa thám trưởng đang chôn vùi bằng chứng, Nguyên thúc đã xử tử Hứa Ứng vội vàng để bịt miệng anh ta. Mặc dù cậu được hưởng lợi nhiều nhất sau cái chết của Thanh Long, nhưng cậu và Thanh Long giống như anh em. Khi ba anh ta qua đời khi cậu còn trẻ, nên người này không thể là cậu. Trong vài năm qua, Hoa thám trưởng, Kim Di lặc và Nguyên thúc, những người có liên hệ chặt chẽ với Hách Uy và con trai ông ấy, lần lượt qua đời. Cậu có đều có liên quan đến họ. Hoa thám trưởng đã bảo vệ Kiêu Kỵ Đường trong nhiều năm, Kim Di Lặc là người làm ăn với Kiêu Kỵ Đường, Nguyên thúc là trưởng lão hỗ trợ cậu vươn lên làm lão đại, sự tồn tại của họ có lợi cho cậu và về tình về lí không đúng. Chỉ có Một lời giải thích: Giữa cậu và họ có mối hận thù sâu sắc và cậu phải loại bỏ họ."Hạ Lục Nhất đặt thìa xuống: "Tạ Sir, cảnh sát các ngươi làm việc chứng cứ sao? Ai chết đều có liên quan với tôi? Anh há miệng chạy tới đội mũ lên đầu tôi?"Tạ Gia Hoa đứng dậy, cởi áo khoác đặt sang một bên, sau đó quay người cho anh xem lưng áo, "Vệ sĩ của cậu lúc tôi tới đảo đã kiểm tra, tôi cũng không mang theo súng ống hay thiết bị nghe lén. Dù hôm nay cậu có nói gì đi chăng nữa thì sau này cũng sẽ không có chuyện gì được đưa ra tòa. Tôi chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình về sự thật mà thôi."Hạ Lục Nhất từ trong mũi bật ra một tiếng cười: "Anh cho rằng đâu là sự thật?""Chính họ đã âm mưu giết ba con Thanh Long, còn cậu thì ngưỡng mộ Thanh Long, chị gái của cậu cũng bị giết cùng với anh ta. Cậu đã nỗ lực suốt bốn năm để tìm ra sự thật, và liên tiếp giết chết Hoa thám trưởng, Kim Di lặc và Nguyên thúc— Đó là sự trả thù của cậu."Trước sự dự liệu của Tạ Gia Hoa, Hạ Lục Nhất nghe được những lời này cũng không hề lộ ra vẻ kinh ngạc hay tức giận bị vạch trần. Hạ Lục Nhất lại bắt đầu cười, đầu tiên là cười, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, cuối cùng cười lớn."Tạ Sir thật là thông minh, chỉ cần một chút chuyện đồn đại cũng có thể đoán được một câu chuyện hay như vậy! Hahahaha!"— — Hắn thông minh như vậy, sao không đoán được ba hắn chính là kẻ chủ mưu thực sự? Một vị Cổ Vương cưỡi ngựa trắng gọi gió gọi mưa, nhưng nuôi dạy một đứa con cực kỳ lương thiện chính trực, ai sẽ kế thừa gia tài tích lũy bao nhiêu năm vất vả của gia đình? Chẳng lẽ ông ta sợ lộ ra một góc Kim Sơn, sẽ bị con trai đưa ra toà án sao?"hahahahahahahahahahahaha......."Tạ Gia Hoa nghe được trong tiếng cười của Hạ Lục Nhất có vẻ mỉa mai lớn lao, sắc mặt tối sầm. Hạ Lục Nhất vừa cười vừa nói, vừa lau nước mắt vừa nói với hắn: "Tôi không giết Hoa thám trưởng, anh ta bị Phi Thất giết. Tôi không giết Kim Di Lặc, là con đỡ đầu của ông ta làm việc đó. Chưa kể việc giết chết Nguyên thúc, mọi người đều biết rằng chú ấy đã thu hết tiền tiết kiệm và nhảy xuống biển tự tử, tôi kính trọng chú ấy như một trưởng bối, bây giờ còn trả tiền giúp chú ấy nuôi sống gia đình, Thanh Long đã bị kẻ phản bội Hứa Ứng giết chết. Những gì anh vừa nói đều là nhảm nhí, không liên quan gì đến tôi cả.""Hà Sơ Tam thì thế nào? Cậu ta có liên quan gì đến cậu không?"Nụ cười trên mặt Hạ Lục Nhất lập tức biến mất. "Tạ Sir, anh nói vậy là có ý gì?"Tạ Gia Hoa thực sự hiểu anh hơn huynh đệ mình, thấy anh không chịu hợp tác, hắn chỉ chọc vào chỗ đau và ấn mạnh xuống, "Tôi biết tình cảm của Hà Sơ Tam dành cho anh là thật, Kiều Gia sẽ tin rằng cậu ta đã soán ngôi và đã trở thành thủ lĩnh, tôi không tin chút nào. Cậu ấy là một sinh viên đại học ngây thơ và xuất sắc, cậu ấy có thể sống một cuộc sống thịnh vượng và suôn sẻ mà không đi chệch hướng. Đám xã hội đen các người vỡ đầu vì "ngai vàng", đối với cậu ta mà nói, nó không khác gì một chiếc ghế mục nát trong thùng rác. Cậu ta vì cậu mà vướng vào tranh chấp băng đảng. Nếu cậu ta thực sự muốn chiếm đoạt ngai vàng, tại sao cậu lại ngồi đây mà không rụng một sợi lông? Cậu ta không giết Thôi Đông Đông, cô ấy có thể đang trốn ở đây, trên lầu trong một gian phòng nhỏ."...Phòng ngủ trên lầu, Thôi Đông đông đang ôm bụng tê liệt trên ghế sô pha đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó cảnh giác nhìn về phía cửa phòng ngủ, "Sao lúc nào cũng tối tăm thế này, họ Tạ đoán chúng ta ở trên? Cửa có khóa không?""Khóa cửa hắn cũng có thể đá vào." Ngồi ở trên giường đan khăn quàng cổ Tiểu La nói."Nên làm gì giừo?"Tiểu La không ngẩng đầu lên, từ trong giỏ may móc ra một khẩu súng: "Giết hắn.""Đừng đừng..."...Trong đại sảnh phía dưới, Tạ Gia Hoa nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Hạ Lục Nhất, nói câu tiếp theo: "Tôi đoán mấy ngày nay cậu đã vất vả làm ra chuyện lớn như vậy, hoặc là để báo thù cho Thanh Long, lý do chia tay với Hà Sơ Tam là để cậu ta có được sự tin tưởng của Kiều Gia. Cậu muốn cậu ta lẻn vào Hoà Nghĩa xã để giúp cậu giết ai? Kiều Gia? Hay còn có nhiều người đằng sau Kiều Gia? Cậu dùng tình cảm của cậu ta để trả thù, cậu không tiếc đẩy cậu ta vào hố lửa, cậu có biết như vậy sẽ giết chết cậu ta không? Hạ Lục Nhất, cậu thật tàn nhẫn..."Hạ Lục Nhất đập mạnh bát nước đường, nhảy qua bàn trà, ấn Tạ Giai Hoa xuống ghế! Anh túm lấy cổ hắn với vẻ mặt gớm ghiếc! "Câm miệng! Tôi sẽ giết anh và chôn anh trong núi, cả đời này sẽ không ai biết!"Tạ Gia Hoa giãy giụa, nghẹn ngào nói: "Đây chính là bản chất thật sự của cậu... Huyết Tu La, Hạ Song Đạo... bất kể là hoa cỏ mọc lên, loại nước đường nào, đều là giả... cậu vẫn là xã hội đen... với bàn tay đầy máu. ...cậu là người đã hại Hà Sơ Tam..."Hạ Lục Nhất giận gầm lên, buông tay ra, đấm thật mạnh vào mặt hắn! Tạ Gia Hoa cũng không khách khí, nhân cơ hội đá vào bụng dưới của anh! Sau đó hắn đấm vào quai hàm Hạ Lục Nhất! Hai người xô đẩy, xô ngã chiếc ghế dài, lưng ghế gỗ đặc bị sức nặng của hai người đè xuống đất, phát ra tiếng răng rắc! Hạ Lục Nhất nhân cơ hội chộp lấy một mảnh gỗ đập vào Tạ Gia Hoa, trong khi Tạ Gia Hoa chộp lấy chiếc đệm "hưng thịnh" phản kích lại!...Dưới sảnh có rất nhiều tiếng răng rắc, Thôi Đông Đông nghe trộm cửa, hỏi Tiểu La: "Hình như đang đánh nhau, chị có nên xuống giúp không?""Đàn ông đánh nhau như chó đực cắn, chị mặc kệ anh ấy." Tiểu La nói: "Lão đại đánh người xấu cũng không được, đừng nên lăn lộn nữa.""Nhưng kẻ xấu đó chính là Tạ Sir, nghe nói là lực lượng cảnh sát tự do hàng năm chiến đấu đứng số một, lão đại không thể sử dụng tay phải..."
"Tiểu Mã sẽ kéo người về, nếu không có tác dụng, em đi xuống bắn hắn." Tiểu La lại cầm súng lên.
"Đừng đừng..."..."Hưng thịnh" bị đâm ra một nửa bông, Tiểu Mã đang chăm chỉ làm việc ở sân sau nghe thấy động tĩnh liền chạy tới thở hổn hển cùng đám vệ sĩ kéo khung bên. Gã lợi dụng lúc hỗn loạn và đấm Tạ Gia Hoa trước, nhưng bị Tạ Gia Hoa đánh lên bụng, đau đớn đến nhe răng trợn mặt và cùng với A Mao kéo Tạ Gia Hoa lên. A Nam cũng ở phía đối diện liều mạng tóm lấy lão đại đang tức giận."Đừng! Lão đại! Nhất định phải có người biết hôm nay hắn tới đây, anh giết hắn thì coi như xong!" Tiểu Mã lớn tiếng thúc giục lão đại, sau đó nhắc nhở Tạ Sir: "Tạ Sir. Ngài đã hiểu ra rồi, chúng tôi không tấn công cảnh sát! Chính ngài là người đã đánh lão đại của chúng tôi trước!"Là tôi động thủ trước! Hôm nay tôi giết anh ta!" Hạ lão đại tức giận đến miệng đầy máu.Tạ Gia Hoa bị đánh sưng nửa mặt, nhưng lại bình tĩnh hơn Hạ Lục Nhất rất nhiều. Hắn đứng yên, bình tĩnh gạt tay Tiểu Mã và A Nam ra. Hạ Lục Nhất vẫn nhảy lên nhảy xuống định đâm hắn nhưng đã bị ba người của anh giữ lại. Mọi người đồng thanh dỗ dành: "Lão đại, lão đại, anh không được, anh thật sự không được..." Tiểu Mã quay sang Tạ Gia Hoa thúc giục: "Ngài không mau đi! Đi đi!"Tạ Gia Hoa cúi xuống nhặt chiếc áo khoác trên đống ghế gãy, phủi phủi bụi, nói với Hạ Lục Nhất: "Những gì tôi vừa nói chỉ là đoán thôi, tôi lỡ lời, xin lỗi.""Cút đi!" Hạ Lục Nhất gầm lên đến vỡ giọng.Tạ Gia Hoa cũng biết mình đâm chính xác, tàn nhẫn nên không ở lại đổ thêm dầu vào lửa, dứt khoát quay người rời khỏi cửa thành. Nắng chiều chói chang, hắn bước vào sân trước, nhìn thấy hàng cỏ đuôi chó mà Hạ Lục Nhất trồng khi đến đây đang bị nắng thiêu đốt lay động.Mặc dù vừa rồi Hạ Lục Nhất không thừa nhận một lời nào, nhưng phản ứng bạo lực của anh đã giải thích tất cả - suy đoán và suy luận của hắn là chính xác, Hạ Lục Nhất quả thực đang báo thù cho ba con Thanh Long, còn Hà Sơ Tam quả thực đang báo thù cho anh, nhưng Hà Sơ Tam đã tự nguyện làm điều này sau lưng Hạ Lục Nhất, đó là lý do tại sao Hạ Lục Nhất tự trách mình và khó chịu đến mức chỉ cần chạm vào một nút là sẽ nổ tung.Tạ Gia Hoa đi dọc theo con đường gồ ghề xuống núi trong khi suy nghĩ, nhớ lại lần tiếp xúc trước đây với Hà Sơ Tam, hắn cảm thấy có chút trang nghiêm. Đêm giao thừa năm ngoái, hắn nhìn thấy Hà Sơ Tam bị Hạ Lục Nhất ném ra khỏi xe ở lối ra đường hầm xuyên biển, giữa họ có một cuộc trò chuyện. Khi đó, hắn khẳng định Hà Sơ Tam và Hạ Lục Nhất không chung đường với nhau, Hà Sơ Tam trả lời: "Nhưng Tạ Sir, tôi không giống anh, tôi chỉ là một kẻ ích kỷ nhỏ bé, tôi chỉ muốn làm như vậy. Cứu một người là một xây một toàn thành ... Tôi rất ngưỡng mộ anh, nhưng lại không giúp được anh."——Hà Sơ Tam, chính xác thì cậu muốn làm gì? Cậu thực sự có thể cứu người đàn ông này? Cậu có thể cứu anh ta không, hay thay vào đó cậu sẽ bị anh ta kéo xuống vực thẳm?...Tạ Sir đốt cầu chì, phủi mông bước đi tiêu sái, trong khi Tiểu Mã và những người khác phải rất vất vả mới dập được lửa. Ba tên đại nam nhân vừa trò chuyện vừa dỗ dành lão đại trong khi dọn phòng một cách vụng về. May mắn thay, đại tỷ xuống lầu giúp, kéo lão đại lên lầu."Tên khốn nạn jua nói cái gì, tức giận như vậy?" Thôi Đông Đông kéo Hạ Lục Nhất ngồi trên sô pha, tìm khăn tay lau mặt cho anh, "Sao trong miệng anh lại có máu, nhổ ra nhìn xem."Với khuôn mặt nhăn nhó, Hạ Lục Nhất nhổ một nửa cái răng giả của mình vào chiếc khăn tay. Thôi Đông Đông nắm cằm, cẩn thận nhìn vào miệng anh, "Không sao đâu, không sao đâu, chỉ thiếu nửa cái răng này thôi, ngày mai chúng ta về đất liền sửa."Thấy nha sĩ không khơi dậy được phản ứng của lão đại, anh mệt mỏi mà ngậm miệng, tách ra khỏi Thôi Đông Đông, tự mình đi đến nằm trên ghế ban công, xoay người sang một bên, cuộn đôi tay chân dài thành một quả bóng, nhặt chiếc răng lên. Một chiếc quạt đuôi mèo bên cạnh che mặt anh. Cả người toát ra một luồng khí "tránh xa tôi ra".Thôi Đông Đông ngồi ở bên cạnh Tiểu La, thấp giọng nói chuyện với cô: "Có chuyện gì vậy? Họ Tạ đang nói hưu nói vượn cái gì vậy?""Chắc là nhắc tới A Tam?" Tiểu La nhẹ nhàng suy đoán."Cái miệng chết tiệt này không phải quá độc sao? Bây giờ không sao rồi, anh ấy tức giận như vậy ai có thể dỗ dành?""Nếu không bảo Tiểu Mã gọi điện thoại cho A Tam để cậu ta dỗ dành không?" Tiểu La hỏi."Đừng gọi cậu ta!!" Hạ Lục Nhất giận dữ hét lên ở bên ngoài, "Cô chê cậu ta chưa đủ nguy hiểm sao?! Cô không thấy cậu ta chưa đủ lo lắng sao?!""Chỉ là gợi ý thôi, là vì muốn tốt anh, anh còn mắng cái gì!" Thôi Đông Đông vừa bảo vệ Tiểu La vừa nói."Không sao đâu, không sao đâu, đừng cãi nhau với anh ấy nữa." Tiểu La vội vàng khuyên nhủ."Anh ấy chỉ cần có người cùng anh ấy đánh nhau, anh ấy còn kìm nén, ngu ngốc!" Thôi Đông Đông phàn nàn, sau đó quay súng, "Tên khốn họ Tạ chạy vào nhà người khác gây chuyện, chúng ta không dễ chịu, hắn đừng mong dễ chịu! Tiểu Mã? Tiểu Mã—!" Cô tự nhủ và chạy xuống cầu thang tìm Tiểu Mã.Nhìn thấy cô rời đi, Tiểu La đặt giỏ đựng đồ may vá xuống, ngồi dậy trên giường, từng bước chậm rãi đi đến ban công, ngồi xuống bên cạnh Hạ Lục Nhất."Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nên mắng cô." Hạ Lục Nhất đột nhiên phát ra âm thanh dưới chiếc quạt đuôi mèo."Không sao đâu, lão đại. Đừng quá buồn. Dù người khác có nói gì, anh cũng phải biết rằng A Tam rất yêu anh. Mọi việc cậu ấy làm đều là để anh buông bỏ hận thù và khiến anh hạnh phúc. Nếu anh không vui thì câu ấy cũng sẽ buồn.""Ừ, tôi biết." Hạ Lục Nhất thấp giọng nói, "Tôi chỉ là... lo lắng cho cậu ấy, tôi có lỗi với cậu ấy. Tôi ngu ngốc, tôi đã gây tổn hại cho cậu ấy, nếu tôi biết như vậy này thì tôi chẳng muốn gì cả."Tiểu La nhẹ nhàng giơ tay lên, vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của anh. "Không phải anh ngu ngốc, mà là cậu ấy quá thông minh, cậu ấy biết anh có thể từ bỏ báo thù vì cậu ấy, nhưng như vậy trong lòng anh luôn có một mối oán hận không thể giải quyết, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không có được anh hoàn toàn. Tôi hiểu rất rõ tâm trạng của cậu ấy, chúng tôi ngay từ đầu đã yêu rất tha thiết, không muốn chia sẻ một trái tim với người đã khuất, chúng tôi đều yêu một cách ích kỷ và tham lam, trái tim đã trao cho chúng tôi chẳng là tình yêu trọn vẹn. Ngay cả khi tôi chết, Đông Đông sẽ luôn nhớ sâu sắc về tôi. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ có cách khiến toàn bộ trái tim chị ấy là của tôi kể từ bây giờ và cô ấy sẽ không thể rời xa tôi mãi mãi."Hạ Lục Nhất nhấc chiếc quạt đuôi mèo lên trên mặt, ngồi dậy. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt và lạnh lùng vì bị tổn thương của Tiểu La, thở dài: "Cô bé ngốc nghếch, sao hai người lại ngốc như vậy."...Tiểu Mã lái chiếc xe tải nhỏ, nhấn ga trên đường núi một lúc, cuối cùng cũng đuổi kịp Tạ Gia Hoa đầy khí lực trên con đường ngã ba dưới chân núi."Họ Tạ! Này! Này——!" Gã bấm loa phóng thanh phía sau.Tạ Gia Hoa dừng bước. Tiểu Mã xuống xe sải bước tới trước mặt hắn, xắn tay áo định đấm hắn trước, nhưng gã đoán rằng một mình đánh không lại vị đại nhân này nên cũng không có hành động gì rất lý trí."Vừa rồi anh nói gì với lão đại của chúng tôi?!" gã chống cánh tay hỏi: "Anh cũng thấy? Lão đại của chúng tôi bây giờ đang trồng rau, câu cá, trồng trọt, tu tính, ... tu thân dưỡng tính! Không có chọc tức O ký? Anh tới cửa, chúng tôi đối xử tốt với anh, nhưng anh, anh lại nói bậy bạ, đánh người!""Cậu ta ra tay trước, chính cậu ta thừa nhận." Tạ Gia Hoa nhắc nhở gã."Khụ! Anh ấy đó là hụt hơi! Lời anh ấy nói không tính!" Tiểu Mã bừa bãi xua tay.Tạ Gia Hoa lười trêu chọc gã nữa: "Cậu muốn gì ở tôi?""Lão... lão đại của chúng tôi muốn tôi nói với anh: 'Tên khốn nạn! Về rửa cái miệng hôi hám của anh đi! Cả ngày đừng làm gì mà tìm cửa gây rắc rối! Nếu không thì anh nên quan tâm đến bản thân mình đi! anh đổ lỗi cho chúng tôi, ngọn lửa ở sân sau sẽ đốt cháy lỗ hậu của anh!'""Lão đại các cậu đều 'hụt hơi', sao còn nói nhiều như vậy?""Khụ! Những lời trên là từ trong lòng của lão đại chúng tôi, tôi thay mặt anh ấy mắng anh! Lời của anh ấy ở phía sau: Chuyện Tần Hạo chúng tôi không phải chúng tôi điều tra, nhưng 'Lão chưởng quỹ' lại phái người nói cho chúng tôi biết. "Lão chưởng quỹ" biết anh đã sắp xếp nằm vùng, hơn nữa anh cũng biết, hắn do anh sắp xếp đã trở thành cán bộ cấp trung, anh nên nghĩ xem ông ta làm sao biết được! Thay vì làm phiền chúng tôi, sao anh không quay lại kiểm tra xem! Tạ Sir sau bao nhiêu năm vất vả, e rằng anh chỉ là một con tốt trong tay ông ta, không, một con chó trông nhà?! Anh có thể cắn muốn cắn ai, không muốn cắn ai. Không! Hahahahahahaha!"Tiểu Mã hai tay chống lên cười ngạo nghễ, phát hiện Tạ Gia Hoa đứng đó mặt không biểu tình, cũng không có phản ứng gì."Này?! Anh có nghe rõ tôi nói không? Sợ à?""Trở về nói với đại tỷ của cậu: Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, chuyện của lão chưởng quỹ tôi sẽ điều tra. Nhưng tôi có thể tự mình làm, ông trời có thể nhìn thấy việc một người đã làm, không rửa tay, trồng một bông hoa vào nông thôn là có thể che đậy..."Tiểu Mã lười nghe sư tụng kinh nên vỗ mông ngồi vào ghế lái: "Này! Tạ Sir! Tôi không nghe thấy tiếng gió lớn quá! Chạy chậm thôi! Đi thong thả không tiễn!Mãi sau khi xe chạy về tới cổng sân nhỏ, gã mới phát hiện ra có chuyện gì đó không ổn - chết tiệt! Làm sao người đàn ông tội nghiệp này biết được lời nói đó là của "đại tỷ"? ! Anh ta có mũi chó và ngửi thấy nó? !...Lúc hoàng hôn, Tạ Gia Hoa lên phà trở về Hồng Kông. Hắn ngồi một mình ở phía sau cabin, chơi với con cá mập con bị đè bẹp trong chiếc áo khoác, cố gắng gắn nó lại với nhau.Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của hắn, hắn nhìn con cá mập nhỏ trong lòng bàn tay dường như đông cứng bằng máu, bàng hoàng cảm thấy mình đang tiến gần đến một sự thật đẫm máu, nhưng lại có mùi hôi thối quá gần trong tầm tay khiến hắn do dự và không đồng ý, sợ hãi, không dám vượt qua rào cản mỏng manh đó.Chỉ có hắn và cấp trên của hắn, Phó giám đốc Lưu, biết về việc bố trí một nằm vùng. Về phần thân phận cụ thể của Tần Hạo, hắn cẩn thận đến mức không nói cho Phó giám đốc Lưu biết. Chỉ có giám đốc trở lên mới có thể truy cập vào tập tin bí mật hàng đầu...Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Quang Minh bên ngoài biệt thự đang cháy của Hoa thám trưởng. Chàng trai trẻ mỉm cười ranh mãnh nói với hắn: " Hoa thám trưởng sống ở đây bị tình nghi nhận hối lộ và cấu kết với hội Tam Hoàng... Hoa thám trưởng không phải là quan chức cấp cao nhất bị nghi ngờ nhận hối lộ. Có một số người phía trên anh ta, một trong số họ... Có mối quan hệ cá nhân với hắn."——Nếu những gì Lục Quang Minh nói ngay từ đầu là đúng, nếu những gì Mã Như Long vừa nói cũng là sự thật, thì lão chưởng quỹ này sau lưng điều khiển Hoa thám trưởng và chấp chưởng hắc đạo... Không! không thể nào! Còn bằng chứng thì sao? Tất cả mọi thứ chỉ là phỏng đoán trống rỗng của họ! Bằng chứng ở đâu? !Gã cáu kỉnh nhét con cá mập nhỏ vào trong túi, ngước lên và thấy ánh đèn nhấp nháy hai bên cảng Victoria, những tòa nhà tráng lệ xếp thành hàng, và nơi những ánh đèn sặc sỡ giao nhau, dường như có một thứ màu đen khổng lồ đang lẩn khuất trong bóng tối.. .____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com