TruyenHHH.com

Edit Tet Thieu Nhi Cua So Tam Va Luc Nhat Hoan

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Chuyện cai thuốc lá ở phòng bệnh của Hạ lão đại, đừng nói chỉ Hạ lão đại, ngay cả bảo vệ trực ban đều nghẹn đến không thể chịu nổi, mọi người đều là người nghiện thuốc lá, một tiếng không động đến là có thể cả người ngứa ngáy, cào tim cào phổi. Buổi chiều, mấy tên bảo vệ ngồi vây quanh giường bệnh bồi lão đại đánh bài tiêu khiển, mỗi người ra một lá bài xong sẽ theo thói quen dùng hai ngón tay đưa lên bên mép nhấm nháp.

Cuối cùng Hạ lão đại trán nổi gân xanh, không thể nhịn được nữa, "A Nam, đi ra ngoài mua."

A Nam theo bản năng rụt lại, "Nhưng Hà tiên sinh nói ..."

"Cậu ta là lão đại hay tao là lão đại! Đi mua!"

A Nam vạn phần vui sướng lại vạn phần thấp thỏm chạy đi, một mạch mang về bật lửa và mười mấy bao thuốc lá, mọi người cùng hút tới phòng bệnh mù mịt khói thuốc, vô cùng hoan hỉ. Song buổi tối hôm đó Hạ lão đại mới ý thức được chính mình đã đưa ra quyết định ngu xuẩn nhất, kêu ai đi cũng được, miễn không phải là A Nam.

Đêm đó Hà tinh anh tăng ca, mười giờ mới trở về, khẽ mỉm cười, hai bước dồn A Nam đến góc tường.

"Nam ca, chiều nay lão đại hút thuốc lá đúng không?"

A Nam nơm nớp lo sợ lắc đầu quầy quậy, "Không phải, tuyệt đối không phải."

"Nhưng tôi ngửi thấy trong phòng có mùi thuốc lá."

"Không thể nào! Chúng tôi đã mở cửa sổ thông khí nửa tiếng rồi cơ mà!"

"..."

A Nam nói năng lộn xộn bổ sung nhằm cứu chữa tình hình, "Không, không, không phải, hôm qua mở nửa tiếng!"

Hà Sơ Tam thở dài, "Thuốc lá với bật lửa không phải lấy đi hết rồi sao? Ai mang đến?"

"Dù, dù sao cũng không phải tôi mua!"

"..."

Hạ lão đại ở phía sau hai người bọn họ, nằm trên giường bệnh một bộ chết không hối tiếc đưa mắt đi chỗ khác, mặt tối sầm co người vào trong chăn.

Hắn nghe thấy tiếng Hà Sơ Tam mời bảo tiêu ra ngoài rồi đóng cửa sập chốt. Tiếng bước chân đầu tiên là đi vào nhà vệ sinh đi một vòng, sau đó mới từ từ đi đến bên cạnh giường, giọng Hà Sơ Tam cực kỳ dịu dàng, "Lục Nhất ca, dậy lau người đi, chuẩn bị đi ngủ."

Hạ Lục Nhất nằm trong chăn đợi nín thở phút chốc, trong lòng tràn ngập oán hận nghĩ ông đây sợ cậu cái rắm, phẫn nộ vén chăn chuẩn bị chui ra. Vừa nhìn thấy ánh sáng liền bị Hà Sơ Tam đè lên trên gối vững vàng hôn!

Mới có mấy tháng ngắn ngủi thôi, Hà Xử Nam không biết đi đâu lĩnh hội được kỹ thuật hôn cấp bậc mới, tay siết chặt cằm Hạ lão đại, đầu lưỡi đưa sâu đến tận gần cổ họng đùa bỡn. Hạ Lục Nhất bị hôn đến mức không khỏi giãy dụa, muốn lườm cậu nhưng đôi mắt đã bị cậu dùng tay bịt kín. Môi lưỡi âu yếm vừa mãnh liệt vừa dịu dàng, não Hạ Lục Nhất thiếu dưỡng khí, giữa tình ý nồng đượm ám muội đến chết người này chỉ biết cố gắng liều mạng hít thở bằng mũi. Thật sự không thở nổi, hắn không nhịn được nữa liền cắn vào đầu lưỡi Hà Sơ Tam một cái, sau đó lại phát ra một tiếng rên rỉ, tên nhóc cà chớn kia dám cắn ngược lại hắn một cái!

Hai người vừa rên rỉ vừa tách miệng ra, một người lè lưỡi, một người dùng tay che môi.

Hạ Lục Nhất dùng mu bàn tay quẹt miệng một cái, nhìn thấy vết máu trên đó liền nổi giận, "Con mẹ nó cậu cắn thật đấy à?"

Hà Sơ Tam dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, nhìn thấy nước miếng trên đó lẫn chút tơ máu, nhưng lại không trách ngược lại hắn, mà chỉ nhàn nhạt nói, "Trong miệng anh có mùi thuốc lá."

"Cậu quản tôi thật à?!"

Hà Sơ Tam không nói một lời đứng lên, bóng người bao phủ lên giường bệnh của Hạ Lục Nhất. Cậu cởi từng nút từng nút chiếc áo khoác âu phục, tiện tay ném chiếc áo khoác lên chiếc ghế cạnh đó. Hạ Lục Nhất ngước đầu từ dưới lên nhìn cậu, đột nhiên phát hiện tên nhóc này mấy năm qua không biết từ lúc nào đã biến thành bờ vai rộng rãi, thân hình cao gầy, áo sơ mi đơn bạc không che lấp được đường cong cơ ngực rắn chắc, cánh tay cũng trở nên vững chắc hữu lực, đường cong xương hàm càng cứng cáp, đã là dáng vẻ đàn ông trưởng thành.

Hà Sơ Tam ung dung thong thả tháo ca-ra-vat, cởi thêm hai nút áo sơ mi.

 "Em quản anh thật." Rốt cục cậu mở miệng nói, giọng điệu rất bình tĩnh, "Anh không tự chăm sóc chính mình, em đến chăm sóc anh, anh không tự quản mình, em đến quản anh. Sau này mỗi lần anh hút một điếu thuốc, chúng ta sẽ làm cái này một lần."

"Con mẹ nó cậu muốn làm cái ..." Hạ Lục Nhất còn chưa mắng xong đã bị cậu vén chăn lên kéo quần xuống, chiếc khăn ẩm ướt ấm nóng lập tức phủ xuống bên dưới! "Đệt!"

Hà Sơ Tam thành thạo dùng khăn ướt lau lau lão nhị của hắn từ trên xuống dưới mấy lần, mở đùi hắn ra lau lau mông mấy cái, thậm chí còn mạnh mẽ lau chùi chỗ cửa huyệt của hắn mấy lần.

Hạ Lục Nhất nắm  gối định đập cậu một cái, Hà Sơ Tam cúi đầu tránh né cú đánh, nhào lên tốc áo hắn lên, hai tay mỗi bên một cái, cực kỳ lưu manh đùa bỡn nhéo lấy chỗ yếu hại nhất của Hạ lão đại, hai đầu ngực! Hạ Lục Nhất rên lên một tiếng cả người mềm nhũn, bị cậu trói hai tay lại, là dùng ca-ra-vat trói thật chặt!

"Đệt!" Lần này Hạ Lục Nhất tức giận thực sự, "Con mẹ nó cậu muốn làm gì?!"

"Xuỵt," Hà Sơ Tam liếc mắt về phía cửa ra hiệu, "Anh muốn bị bảo vệ nhìn thấy trong bộ dạng này?"

Hạ Lục Nhất đen mặt, quần bệnh nhân và quần lót của hắn đều bị kéo tụt hẳn xuống dưới, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, áo bệnh nhân bị vén lên đến ngực, hai đầu ngực nhỏ đỏ ửng phơi bày ra bên ngoài, đương nhiên không muốn bị bảo vệ nhìn thấy!

"Rút cuộc cậu muốn làm gì!" Hắn nhỏ giọng mắng, định dùng chân không bị thương đạp Hà Sơ Tam, ngược lại bị Hà Sơ Tam thuận thế nắm lấy đùi, gác lên bả vai.

Hà tinh anh là người theo trường phái làm việc thận trọng và năng suất, không nhiều lời nhảm nhí với hắn, lúc này dùng hành động biểu đạt mục đích của chính mình, cúi đầu ngậm lấy Hạ Lục Nhị.

Hạ Lục Nhất run bắn người, tiếng nói cũng run rẩy theo, "Cậu ... nổi điên cái gì ..."

Dĩ nhiên không phải hắn đánh không lại Hà Sơ Tam, chỉ có điều trong đầu chưa bao giờ có ý nghĩ thật sự ra tay với cậu, lần này thì tốt rồi, đột nhiên không kịp chuẩn bị gì lại trong nháy mắt bị bày thành tư thế này, vừa thẹn vừa giận, mặt mũi tức giận đến đỏ bừng, chỉ duy nhất phần eo còn có thể di chuyển liền giãy dụa mấy lần, ngược lại tự đưa chính mình vào sâu hơn trong miệng Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam liếm hắn từ gốc đến ngọn một trận, phát ra cả tiếng chụt chụt giống như ăn kem que, sau đó dời miệng, ngón tay chơi đùa bộ phận bán cương của hắn, dùng đầu ngón tay xoa xoa lỗ nhỏ, khẽ thở than, "Lục Nhất ca, lúc ở trong tù anh có nhớ em không?"

Hạ Lục Nhất vừa định mắng nhớ cậu cái rắm, liền bị cậu cọ lên đến dùng đầu lưỡi chặn miệng lại. Hà Sơ Tam bị hàm răng của Hạ Lục Nhất va vào vết cắn hắn để lại trên đầu lưỡi cậu, tự làm tự chịu rên lên một tiếng đau đớn, dời miệng cảm thán, "Em biết anh rất nhớ em rồi."

"Cái rắm!" Hạ Lục Nhất nhỏ giọng mắng một câu, bị cậu trả đũa nhéo lấy đầu vú hắn xoa nắn, thở hổn hển quay mặt sang chỗ khác.

Hà Sơ Tam thuận thế hôn lên gò má cùng vành tai hắn, một cái tay khác vẫn còn đang đùa bỡn bộ phận kia của hắn, dán vào lỗ tai hắn, "Lúc anh nhớ em, anh có tự mình sờ chỗ này không?"

"Không có."

"Vậy chỗ này thì sao?" Cậu nhéo đầu vú hắn.

"Không có!"

"Thật đáng tiếc." Hà Sơ Tam tránh bên chân bị thương của hắn, cẩn thận bò lên giường, nằm nhoài quỳ phía trên hắn, tháo thắt lưng, tự giải phóng tính khí đã căng phồng của chính mình, nắm lấy của cả hai bắt đầu ve vuốt, "Mỗi ngày em đều nhớ anh, mỗi ngày đều như vậy."

Hạ lão đại bị cậu hôn đến lỗ tai cũng đỏ bừng, hơi mất kiên nhẫn nhỏ giọng mắng, "Muốn làm thì làm đi! Bớt nói nhảm!"

"Nhưng em cảm thấy, nói chuyện với anh càng hưng phấn hơn," tay Hà Sơ Tam đi xuống, "Vậy anh có bao giờ tự sờ chỗ này chưa?"

Hạ Lục Nhất không thể nhịn được nữa phải quay đầu lại, gặm một cái vào miệng cậu! Tên khốn kiếp phiền chết đi được! Sớm muộn gì cũng cắn rớt cái đầu lưỡi này của cậu! Hà Sơ Tam bị hắn cắn càng trở nên hưng phấn bừng bừng, ngón tay tiếp tục mơn trớn hậu huyệt của hắn vừa ấn vừa xoa, một cái bình nhỏ màu xanh lam không biết ở đâu xuất hiện, chất lỏng trắng mịn lạnh lẽo chen vào cửa động của hắn.

"Cậu cái tên chó chết này," Hạ Lục Nhất buông cậu ra, miệng thở hổn hển mắng, "Lấy đâu ra thế?"

"Mang bên người á," Hà Sơ Tam điềm nhiên trả lời, "Nhỡ đâu lúc anh muốn, em phải hầu hạ anh chứ, lão đại."

"Cút!"

Hà tinh anh cười khúc khích, ngay lúc hắn chửi liền dùng một ngón tay "tiến" vào trong cơ thể hắn, Hạ Lục Nhất theo bản năng đạp chân một cái, cơ bắp siết chặt, siết đến Hà Sơ Tam nhíu chặt mày, "Thả lỏng, lát nữa còn một ngón nữa cơ."

Bị cậu làm như thế đã quá nhiều lần, nhưng Hạ Lục Nhất vẫn thẹn đến phát điên lên, cố kìm nén cau mày theo từng động tác của cậu, tiếng rên từ mũi phát ra không rõ là do đau đớn hay sung sướng, bị cậu quen cửa quen nẻo ấn lên tuyến tiền liệt khiến cả người giật nảy lên một cái, hé miệng thở dốc.

"Ha ... a"

"Thật sự không tự mình làm bao giờ ư?" Hà Sơ Tam áp vào tai hắn phả ra hơi thở ẩm ướt mà ấm áp, "Một lần cũng không?"

"Ừm ... Ha ... Câm miệng ..."

"Buổi tối đi ngủ cũng không nhớ đến em rồi sau đó sẽ cứng sao?"

"Không ... A ... Không có ..."

"Chậc, đau lòng chết mất," Hà tinh anh buồn rầu nói, động tác của ngón tay đột nhiên tăng nhanh, "Anh nói dối, phải phạt anh."

"Đệt! A!" Hạ Lục Nhất bị cậu ấn khiến toàn bộ phần eo đều cứng ngắc, nâng lên khỏi giường, tấm lưng cong như cây cung đã siết chặt, hai bàn tay bị trói trên đỉnh đầu dùng sức nắm chặt thành giường sắt lạnh lẽo. Hắn theo bản năng muốn rụt lại, nhưng những ngón tay của Hà Sơ Tam theo sát hắn như đòi mạng, như thể bị dán vào phía sau của hắn không thể tách rời.

Bị ấn ở phía sau như vậy, đầu vú sưng tấy không ngừng bị xoa nắn, bộ phận đã cương hoàn toàn lại không chiếm được một chút an ủi nào. Hạ Lục Nhất khó nhịn hơi nghiêng người đưa nó dán sát vào đùi Hà Sơ Tam cọ cọ, đầu gối vô thức đưa đẩy vào eo Hà Sơ Tam, thúc giục cậu chăm sóc nơi đó.

Chính Hà Sơ Tam cũng không thể chịu nổi, Hạ lão đại không biết hiện tại dáng vẻ cả người đỏ hồng, bộ dáng trằn trọc cầu hoan của chính mình có bao nhiêu quyến rũ, làm cậu thật sự muốn đút dao vào vỏ, dùng hết sạch chiếc bình xanh nhỏ kia thì thôi! Nhưng Hạ lão đại cơ thể vẫn còn vết thương chưa lành, là một nhân viên gương mẫu toàn diện trong tốp mười, Hà tinh anh kiên quyết không để mình biến thành cầm thú, nhẫn nhịn đến nỗi trán nổi hai đường gân xanh.

Có điều, cậu không quên mục đích đêm nay, Hạ lão đại không thể thoải mái dễ dàng như vậy được đâu.

Hà Sơ Tam cúi đầu cuốn lưỡi một cái, ngậm đầu vú đã bị xoa nắn sưng to lên mấy phần vào trong miệng. Xúc cảm nóng bỏng mà nhói đau đột ngột ùa đến khiến Hạ Lục Nhất cắn răng rên thành tiếng, tiếng thở dốc phát ra từ lỗ mũi càng thêm nặng nhọc, cả người đỏ bừng bừng như con tôm luộc.

Hắn không dám há miệng, sợ há miệng sẽ rên rỉ thành tiếng lớn, nhưng bộ vị cương cứng thẳng tắp không được vuốt ve, hắn muốn bắn mà không bắn được. Hắn buông tay đang nắm thành đầu giường ra, dùng hai bàn tay bị trói đẩy đẩy Hà Sơ Tam, ra hiệu cho cậu sờ chỗ phía dưới.

Hà Sơ Tam thấy hắn không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng buông tha cho núm vú đã chịu đủ chà đạp, thò một tay xuống nắm chặt bộ phận kia của hắn.

Hạ Lục Nhất thở phào một tiếng đầy thỏa mãn, được cậu xoa bóp túi tinh căng phồng, thuận một đường vuốt từ gốc lên đến đỉnh, theo bản năng ưỡn ngực cọ cọ vào lồng ngực cậu, chỉ còn kém điểm cuối cùng một chút nữa thôi! Nhưng cuối cùng Hà Sơ Tam lại vô cùng độc ác chặn lối ra của hắn.

Hạ Lục Nhất máu xông lên não, nín đến sắp phát điên, vừa thở gấp vừa cúi đầu trừng mắt nhìn cậu!

Hà Sơ Tam khẽ mỉm cười, vươn tới liếm cắn rái tai của hắn, dụ dỗ nói, "Muốn bắn sao?"

"Ha a ... Buông tay ..."

"Trước hết nói xem có nhớ em hay không?"

Mẹ nó đến lúc này rồi ai mẹ nó còn nói mấy cái đó! Hạ Lục Nhất thở gấp lắc đầu một chút coi như câu trả lời phủ định, lập tức bị mạnh mẽ ấn điểm trong hậu huyệt đến rên rỉ thành tiếng, cả người run lên bần bật như cầy sấy. "Cậu, cậu ... khốn ... kiếp ..."

"Nhớ tới cũng không có ư? Lục Nhất ca?" Thế mà Hà Sơ Tam bắt đầu liếm vành tai hắn làm nũng.

Hạ lão đại từ trước đến giờ đều thích mềm không thích cứng, bị bộ dạng chán ngán của cậu kích thích sắp đến đỉnh điểm, đạp chân một phát gầm nhẹ, "Nhớ! Mẹ nó nhớ! Nhớ tới ... Ha a ... Được chưa ..."

"Lúc nhớ em anh làm gì?"

"Không làm gì hết, a!" Hạ Lục Nhất hai mắt đỏ lên vì bị kích thích, cắn răng nghiến lợi rên rỉ, "Bỏ ra ... Dội nước lạnh, tôi dội nước lạnh ..." Hà Sơ Tam nét mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Thật đáng thương, lão đại, thà rằng dội nước lạnh cũng không chịu tự sờ chính mình. Xem ra em phải chăm sóc anh thật tốt mới được."

"Cút mẹ cậu đi! Được rồi! Bỏ, bỏ ra ..."

"Đang dưỡng thương có hút thuốc lá nữa không?"

"Con mẹ nó cậu ... Không hút! Không hút được chưa!" Hạ lão đại sắp khóc rồi.

"Sau này em có thể quản anh hay không?"

"Có có có! Mẹ nó cậu là đại tẩu ... Cậu là đại tẩu được chưa ... Mau bỏ ra ..."

Hà Sơ Tam rốt cuộc cũng buông ngón tay đòi mạng hắn ra, từ trên xuống dưới vuốt ve hắn mấy cái, Hạ Lục Nhất cắn năng nức nở bắn liên tiếp đến mấy lần, vẩy dịch trắng đục đầy tay Hà Sơ Tam, thậm chí còn có không ít phát bắn hẳn lên ngực mình.

Hắn đầu óc mê muội nhắm mắt thở dốc, thậm chí còn không biết Hà Sơ Tam cởi trói cho hắn từ lúc nào. Hà Sơ Tam nằm úp sấp trên người hắn, nắm bàn tay hắn xoa nắn bộ phận nóng bỏng đã cương cứng từ lâu của cậu, một chiêu lúc nãy không chỉ dằn vặt một mình lão đại, chính cậu cũng bị dày vò vô cùng, không mấy lần đã phun dịch trắng sệt nhuộm đầy bàn tay Hạ lão đại.

Đôi uyên ương dằn vặt khổ sở lẫn nhau ôm siết cùng nhau thở dốc một lúc lâu, đều sảng khoái tới mụ mị đầu óc, một chốc cũng chưa dịu đi ngay được. Đồng hồ treo tường tích tắc tới khoảng mười phút, Hà Sơ Tam sắp ngủ gật trên bả vai Hạ lão đại, mới đột nhiên nghe thấy Hạ Lục Nhất hữu khí vô lực mắng, "Hà A Tam, tên khốn khiếp nhà cậu ... Chờ chết đi ..."

"Ừm, em chờ chết ở bên trong anh ... A a a! Tai! Cắn đứt tai mất! Đau đau đau!"

Thôi phó đường chủ đương lúc rảnh rỗi, hôm sau tới tiếp lão đại đánh bài, chỉ thấy lão đại mặc quần áo bệnh nhân kín kẽ, trên mặt còn đeo một chiếc khẩu trang, hết sức kinh ngạc.

"Đây là anh ... bị cảm à?"

Hạ Lục Nhất lườm một cái, vén một góc khẩu trang ra cho cô xem. Thôi phó đường chủ phá ra cười một tiếng rách giời.

"Ha ha ha ha --! Ha ha ha -- ha! Ha ha -- ha ha!"

"Mẹ kiếp, cười đủ chưa! Con mẹ nó cô đang hát à!"

"Tiểu Tam Tử, ha ha ha, hạ miệng, vậy, ha ha, cũng quá độc ác! Trông anh giống như ngậm hai cái lạp xưởng! Ha ha ha ha!"

"Câm miệng ---!"

"Ngực đâu? Ngực có bị cắn cho sưng lên không? Tôi xem chút nào?" Thôi Đông Đông kéo áo lão đại, bị lão đại lấy gối đập lui ra. Hai người đùa giỡn một trận, Thôi Đông Đông vừa nín cười vừa đi ra ngoài gọi A Nam vào thu dọn tàn cuộc.

A Nam thấp tha thấp nhỏm mang theo hai bao thuốc lá và bật lửa đi vào phòng, nào ngờ Hạ lão đại vừa nhìn thấy liền nhíu chặt mày, "Mang đi mang đi!"

"Lão đại, không hút ạ?" A Nam vẫn không hiểu.

"Cút ngay!" Hạ Lục Nhất bực bội mắng, khóe mắt quét qua Thôi Đông Đông bên cạnh vai run run, "Con mẹ nó cô cười cái gì! Cười cái gì! Mẹ nó cô còn cười! Cười nữa cút ra ngoài cho ông!"

"Ha ha ha ha --! Ha ha ha -- ha! Ha ha -- ha ha!"

...

Hạ lão đại khổ sở nằm lỳ trong phòng bệnh đúng một tháng, mỗi ngày chỉ có truyền dịch, uống thuốc, thay băng, ăn cơm dinh dưỡng Hà tinh anh nấu, mát xa, tập thể dục nhẹ, không thể tự do ra ngoài, ngoại trừ đánh bài xem ti vi không có gì để tiêu khiển giải trí, không thể ăn vặt, không thể hút thuốc uống rượu, nghẹn đến cào tim cào phổi. Sáng sớm hôm nay nghe bác sĩ nói tình hình bình phục của hắn tương đối tốt, có thể cân nhắc về nhà tĩnh dưỡng, lúc này đỏ mặt tía tai muốn xuất viện ngay!

Hắn cũng không chờ Hà Sơ Tam tan tầm tới đón hắn, gọi điện thoại cho Thôi Đông Đông và Tiểu Mã, Tiểu Mã còn dẫn theo một đám lớn anh em. Chiều muộn, tất cả mọi người vui mừng khôn xiết đón lão đại về chính hộp đêm của mình, đầu tiên phải tổ chức một bữa tiệc chào đón lão đại xuất viện!

Đám đầu trâu mặt ngựa này vừa hay tìm được lý do tầm hoan mua vui, bao toàn bộ quán, gọi thêm một đám vũ nữ thoát y đến cho thêm phần hưng phấn, ăn chơi thác loạn, ồn ào náo nhiệt. Hà Sơ Tam nghe được tiếng gió, tan làm sớm vội vã chạy về, vừa vào đến hộp đêm suýt nữa thì bị làn sóng người hất cho lộn nhào, sàn nhảy lớn chưa đến mấy trăm người, tiếng hò reo ầm ĩ rung trời, quả thực không giống như thác loạn, giống chiên sủi cảo trong chảo dầu hơn.

Hà Sơ Tam đi vào thì bị một tên cao to vạm vỡ chặn lại, đối phương mặt sưng lên định làm khó dễ. Tiểu Mã từ đám người bên cạnh chen ra, "Làm gì làm gì! Đây là người Kiêu Kỵ đường! Người mình!"

"Mẹ nó từ lúc nào Hòa Nghĩa xã người mình với Kiêu Kỵ đường chúng mày?!" Đối phương không nể mặt Tiểu Mã chút nào mắng.

"Định tìm cớ?" Tiểu Mã xắn tay áo lên, "Muốn bàn luận nói lý lẽ đúng không? Kiều Gia chúng mày đang ở trên lầu, tao dẫn mày lên lầu bàn luận lý lẽ với ông ta nhé?"

Đối phương sầm mặt mắng một câu mẹ nó, nén giận chen lấn vào trong đám người, tự giác biến mất. Tiểu Mã nhổ một cái, cũng chửi một câu.
"Địa bàn của ông đây cũng dám sinh sự! Nếu không phải hôm nay lão đại giao việc, ông đây treo mày lên lột da!"

"Tiểu Mã ca," Hà Sơ Tam nói, "Cảm ơn. Xin hỏi lão đại ở chỗ nào?"

"Lão đại đang họp trên lầu," Tiểu Mã thản nhiên, "Anh ấy phân công tôi dẫn cậu đi ăn cơm, ăn xong đưa cậu về nhà an toàn." Thấy Hà Sơ Tam còn định đặt câu hỏi, gã không nhịn được bổ sung, "Anh ấy nói cậu về nhà đợi anh ấy, anh ấy về muộn một chút."

Hà Sơ Tam không nói nữa, liếc nhìn đám người đang thác loạn, bình tĩnh đi theo Tiểu Mã.

...

Hạ Lục Nhất bảo Tiểu Mã bồi đại tẩu ăn bữa tối nay thực ra chỉ là thuận miệng nói một câu. Một mặt muốn nhân cơ hội cho Tiểu Mã và đại tẩu bồi dưỡng chút tình cảm, không muốn cả ngày đều "họ Hà" này, "họ Hà kia" với lão đại, mặt khác cũng muốn để Tiểu Mã xem ý tứ Hà Sơ Tam xem, tối hôm nay hắn không thể để Hà Sơ Tam tới lộ mặt trước mặt mọi người, lúc này hắn đang ở trên lầu mời mười mấy vị lão đại có máu mặt trên giang hồ ăn cơm.

Gọi là "ăn cơm", thực ra thể hiện Hạ lão đại hắn một lần nữa xuống núi, phong quang như trước, thế lực Kiêu Kỵ đường đang mạnh, các lão đại nếu như có ý thì tiếp tục nắm tay cùng tiến, nếu như vô tình, cũng đừng mẹ nó không biết điều thừa nước đục thả câu. Một chuyện khác, hắn và Sa lão đại ở trong tù kết bái huynh đệ khác họ, hợp nhất bọn đàn em của Sa lão đại lưu lạc bên ngoài lại, hai nhóm người từ đây chính là anh em một nhà, sau này xin mọi người lượng thứ.

Bữa cơm này cực kỳ quan trọng, Thôi Đông Đông kiêm luôn vai trò người thứ hai của Kiêu Kỵ đường đứng tiếp khách, cho mọi người thấy tình cảm huynh đệ giữa hai vị lão đại và phó đường chủ rất mật thiết, long đầu gặp chuyện, phó đường chủ gánh vác trách nhiệm, long đầu xuống núi, phó đường chủ kính cẩn thoái vị, đừng nghĩ đến chuyện giở trò ly gián gây xích mích.

Những vị lão đại này có người có quan hệ tốt với Kiêu Kỵ đường, cũng có người trở mặt với Kiêu Kỵ đường, thấy hắn không hề hấn gì ra khỏi nhà tù, từng người đều trăm ngàn suy nghĩ, đều tính toán trong lòng. Một bữa cơm ăn mà sóng ngầm mãnh liệt, ở bề ngoài nhìn hòa thuận vui vẻ, các lão đại dồn dập nâng ly chúc mừng, khách khứa bên cạnh nói chuyện phiếm. Kiều Gia của Hòa Nghĩa xã vốn hợp tác với Kiêu Kỵ đường, lại càng trò chuyện vui vẻ với Hạ Lục Nhất.

"Hạ Song Đao, tôi nghi ngờ cậu vào tù lần này là có mưu đồ khác. Để bức ra kẻ phản bội, không tiếc vào tù một lần, chiêu này cũng ác quá ác đi."

"Kiều Gia quá khen. Tôi nghe nói Pháo Tử sau khi thượng vị điều đầu tiên là muốn mời Kiều Gia ăn cơm, mà Kiều Gia không đáp lại hắn."

Kiều Gia bật cười một tiếng, khuôn mặt uể oải nhăn nhúm lại như những đợt sóng, "Loại nó tính là gì? Tôm tép nhỏ bé cũng đáng để tôi nể tình?"

"Ha ha ha! Đa tạ Kiều Gia cho Hạ Lục Nhất tôi mặt mũi!"

Hai người tự nhiên cùng cười ha ha vài tiếng. Kiều Gia nhỏ giọng nói, "Mấy hôm trước phó đường chủ nhà cậu nói với tôi, "việc làm ăn" năm sau vẫn như cũ?"

"Vẫn như cũ."

"Nhưng tôi nghe nói, ở trong tù cậu bị thương ..."

"Kiều Gia lo xa rồi, vết thương nhỏ không đáng ngại. Nếu ông không tin, đánh với tôi một trận?"

Kiều Gia xua tay cười nói, "Đấu quyền với Huyết Tu La cậu? Tôi cũng không hứng thú! Có điều dưới tay tôi có một võ đài Muay Thái, mấy hôm trước mới có cao thủ đến. Nếu cậu có hứng thú, đến chơi với cậu ta một chút?"

Hạ Lục Nhất không tỏ thái độ cười cười. Hắn biết dưới tay Kiều Gia có một võ đài quyền anh ngầm để cá cược quyền anh đen, việc kinh doanh rất phát đạt. Bên trong võ đài phần lớn là người Đông Nam Á không có hộ khẩu, ký giấy bán thân, đám người đó đều liều mạng đổi lấy tiền, ai nấy đều ra tay tàn độc, đánh chết người khác không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Hạ Lục Nhất hắn đường đường là long đầu lão đại, sao lại đi chơi với chó nuôi trong nhà cắn được.

...

Bên này hai vị lão đại trò chuyện vui vẻ, bên kia Tiểu Mã buồn chán vô cùng. Gã vốn dĩ vẫn luôn khó chịu nhìn ngang liếc dọc Hà Sơ Tam, chỉ thấy tên nhóc này có mưu đồ gây rối cho lão đại, không ngờ tới tên nhóc này trăm phương ngàn kế thế mà cuối cùng thăng cấp thành "đại tẩu", tên gay chết tiệt dám bẻ cong lão đại anh minh thần võ anh tuấn tiêu sái của bọn họ, quả thực là tội ác ngập trời! Bất đắc dĩ lão đại lại bao che tới tận trời, Tiểu Mã nín đầy một bụng bực tức, cũng không dám động đến một sợi lông của Hà Sơ Tam. Gã đàng hoàng lái xe đưa đại tẩu đi ăn cơm, dọc đường đi như đứng đống lửa như ngồi đống than, thực sự không có gì để nói với đại tẩu. Biết thế đã mang theo hai tên A Nam, A Mao hiểu đại tẩu hơn một chút, tốt xấu gì cũng có thể nói vài câu khuấy động bầu không khí.

Tiểu Mã nghĩ tới đây, đột nhiên may mắn đến thì lòng cũng sáng ra, phanh xe lại. Hà Sơ Tam ngồi ghế sau nhào về phía trước một chút, không hiểu gì nhìn gã.

"Muốn ăn gì? Ăn bít tết không?"

"Cũng được."

"Tôi rủ thêm người đi ăn bít tết được không? Cô ta cũng thích ăn."

"Được chứ."

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com