TruyenHHH.com

Edit Tet Thieu Nhi Cua So Tam Va Luc Nhat Hoan

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Căn phòng tối om, Kiều Gia đang xem một bộ phim cấp ba nóng bỏng với tình yêu mới của mình, cậu bé Sammy được ông trên tay, trên màn hình chiếu trên toàn bộ bức tường, cô gái xinh đẹp nửa người nửa máy đang ôm hai bộ ngực kim loại lớn trên ngực và phun ra hai tia lửa từ chúng. Lửa thiêu rụi kẻ thù của cô. Màn hình tràn ngập ngọn lửa, kèm theo những tiếng la hét "Oa!" của những người đàn ông.

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra. Cả Kiều Gia và Sammy đều ôm gối và hét lên: "A!"

"Ngươi làm gì vậy! Chạy vào làm gì! Là ai?!" Kiều Gia sau khi khôi phục lại chửi rủa.

Đèn trong phòng được bật lên. Hai tên vệ sĩ lao tới, túm lấy Kiều Gia đẩy ông ra: "Lão đại, nhanh lên!! Mấy tên Liêm Ký ngoài cửa đi vào nhờ ngài 'hỗ trợ điều tra'!"

"Liêm ký là gì?! Ngỗng nướng Liêm ký?! Tiệm bánh Liêm Ký?!"

"Ủy ban độc lập chống tham nhũng, lão đại! Nói rằng ngài bị nghi ngờ rửa tiền và hối lộ!"

"Chết tiệt! Cảnh sát đến tìm tôi cũng không sao! Tôi là một tên xã hội đen, đó không phải việc của họ! Tôi đi ra làm bọn họ!"

Vệ sĩ điên cuồng giữ ông lại, "Đừng ra lão đại! Liêm Ký cho dù là một người đàn ông tội nghiệp cũng dám bắt, bọn họ không thể chọc tức được!"

Kiều Gia mặc đồ ngủ, ngực nở nang, không quên nắm tay Sammy, bị vệ sĩ kéo xuống lầu, đẩy đến lối đi bí mật ở tầng trệt biệt thự. Nhón chân ra khỏi cửa sau, ông nhìn thấy trong ngõ có người, vài sĩ quan Liêm Thự mặc thường phục đứng đó, chĩa súng vào và xuất trình giấy tờ tùy thân.

Người đứng đầu nói: "Làm sạch bộ máy chính trị..."

"Bàng!" Một viên đạn bắn trúng đầu người nói, trong nháy mắt một trận mưa máu nổ tung! Sammy, người chưa bao giờ nhìn thấy người chết, hét lên: "A!!!"

Cùng với tiếng hét của câu ta là nhiều tiếng súng chói tai nối tiếp nhau! Một số sĩ quan Liêm Thự lần lượt ngã xuống đất! Kiều Gia chết lặng, các vệ sĩ phía sau nhanh chóng rút súng ra chĩa vào người đang tới! Ba kẻ sát nhân đeo kính râm đen và đeo mặt nạ vội vã chạy tới từ con hẻm. Đằng sau họ đậu một chiếc xe tải tầm thường. "Lão chưởng quỹ bảo chúng tôi tới đón ông."

Kiều Gia thở phào nhẹ nhõm và ra hiệu cho các vệ sĩ bỏ súng xuống. Ông ta dẫn Sammy và các vệ sĩ của ông ta đi theo họ suốt chặng đường ra xe. Ngồi ở ghế sau, ông giật mình khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, "Cậu còn dám giết người của Liêm Thự?!"

Tên sát nhân cuối cùng lên xe, đóng cửa lại và rút súng ra, "Không quan trọng bằng chưởng quỹ." "Bang! Bang! Bang!"

Trong xe, máu bắn tung tóe. Khuôn mặt của Kiều Gia bị não của Sammy bắn tung tóe, ông ta ngơ ngác nhìn khẩu súng mà từ từ nhắm vào mình.

"Chưởng quỹ nói với ông tiếng cảm ơn." Đối phương nói.

"bùm--!"

Súng trúng vào lưng ghế sau, làm một đống bông bật ra! Lão đại thiện chiến nhanh nhẹn cúi xuống dùng đầu đánh vào đầu hắn! Hai người cùng nhau ngã xuống đất xe, khẩu súng bắn nhầm trúng nóc xe, lại phát ra một tiếng! Hai tên sát nhân ngồi phía trước nhanh chóng giơ súng lên nhìn lại, đúng lúc này, một chiếc ô tô đâm thẳng vào bọn chúng! "Bùm——!"

Hai sát thủ chưa kịp thắt dây an toàn đã đâm xuyên qua kính chắn gió, bay được nửa đường, vùng vẫy ở đó với đầu bị gãy và đầy máu. Kiều Gia và sát thủ ngồi ở ghế sau vẫn đang đánh nhau, sư gia từ bên ngoài mở cửa khoang ra, và một tiếng nổ vang lên! Sau đó lao tới và lôi Kiều Gia đẫm máu ra! "Lên xe mau!"

Lần lượt cả hai chạy lên chiếc ô tô có mui trước bị móp, hai kẻ sát nhân còn lại bắt đầu đuổi theo và bắn. Sư gia vừa khởi động xe vừa né, chật vật lùi xe trong mưa đạn, Kiều Gia co rúm người ở ghế sau, cảm động đến mức bật khóc: "Sư gia, bảo bối của tôi! anh là nhất! Sammy của tôi——!"

"Lão đại đừng khóc nữa! Dưới ghế sau có súng! Đứng dậy giúp!"

...

Hai chiếc xe thương vụ của Liêm Tự, một phía trước và một phía sau, đang chạy trên con đường núi quanh co. Vào giờ thấp điểm, tuyến đường này rất ít người đi bộ và xe cộ, thỉnh thoảng chỉ có một hoặc hai chiếc xe buýt chạy ngang qua. Ở chiếc xe phía sau, nhân viên Liêm điều khiển xe thận trọng nhìn vào gương chiếu hậu đồng thời quan sát tình trạng đường đi.

Tạ Anh Kiệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sắc mặt u ám nhưng lại rất bình tĩnh. Hứa Sir cùng Lục Quang Minh ngồi ở bên cạnh ông ta, một người bên trái, một người bên phải. Ông ta hơi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi liếc nhìn Lục Quang Minh, người rõ ràng là đang lo lắng và phấn khích hơn ông ta rất nhiều——Lục Quang Minh hơi run lên, sự báo thù sắp đến gần, ước gì mình lột da và ăn thịt ông ta, anh tuyệt vọng kìm nén ý muốn lao vào Tạ Anh Kiệt và bóp cổ ông ta cho đến chết.

"Cậu là con trai của Lục Dũng." Tạ Anh Kiệt nói.

"Hoá ra là ông biết." Lục Quang Minh cười lạnh.

"Ngươi không phải chết rồi sao?"

"Phải a, không như ông mong muốn phải không?"

Trong chốc lát, Tạ Anh Kiệt đã hiểu ra. Ông ta gật đầu, "Diễn hay lắm, các cậu thực sự đã tốn rất nhiều công sức. Việc điều tra Phó cảnh sát phải thông báo cho Thống đốc Hồng Kông. Nếu không có bằng chứng thuyết phục tuyệt đối, sếp của các cậu sẽ không đồng ý. Hơn nữa, gần đây anh ta đang tổ chức một cuộc họp ở London." Ông ta quay đầu nhìn về phía Hứa Sir "Thật ra hành động của anh không được ông ấy chấp thuận phải không? Đây là Hứa Sir?"

Hứa Sir vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời ông ta. Tạ Anh Kiệt cười lạnh nói: "Ha! Khó trách lại lén lút như vậy!"

"Vậy thì sao!" Lục Quang Minh tức giận nói: "Tôi bắt được ông thế thân, khóa tiền của ông, ông sợ không có chứng cứ sao?!"

"A! Ông ta đang nói bậy!" Hứa Sir cau mày nhắc nhở. Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nên không khỏi liếc ra ngoài cửa sổ - đường trước và đường sau không có xe cộ hay người đi bộ, rất yên tĩnh.

Tạ Anh Kiệt cười khẩy, "Có ý gì? Vị giám đốc nhỏ của anh viết mọi thứ trên mặt mình." Ông ta hỏi Lục Quang Minh, "Cậu ghét tôi phải không? Đổ lỗi cho tôi vì đã giết cha cậu?"

Lục Quang Minh bỗng nhiên đứng thẳng lên, nắm lấy cổ áo ông ta, tức giận thở ra một hơi. Một chiếc vòng cổ bùa rơi ra khỏi cổ áo do cử động của anh. Tạ Anh Kiệt cúi đầu nhìn xuống, "Đường Gia Kỳ?...Ồ, tôi nhớ ra, là tiểu tử chết trong tủ đông."

Ông ta nhìn thẳng vào đôi mắt đang ở gần trong tầm tay của Lục Quang Minh, sự u ám và lạnh lùng trong mắt ông ta đâm vào mắt Lục Quang Minh như những con dao băng. "Tôi đã xem ảnh thi thể của cậu ta trong hồ sơ vụ án. Cậu có biết rằng rất nhiều người chết cóng đang mỉm cười không? Bởi vì trước khi chết, máu sẽ được đưa lên đầu với số lượng lớn, khuôn mặt đỏ bừng và miệng không ngừng thở ra, miệng sẽ hiện ra nụ cười, như thế này..."

Ông ta từ từ nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười quái dị và cứng ngắc.

Lục Quang Minh gầm lên một tiếng, đấm thẳng vào mặt ông ta! Hứa Sir nhanh chóng mở dây an toàn và đứng dậy ngăn anh lại! Tạ Anh Kiệt vừa né tránh vừa liếc nhìn đầu xe, sau đó đột nhiên cúi xuống ôm đầu!

"Kíttt—!!" Tiếng phanh xe dữ dội vang lên! Lốp xe ô tô phía trước bị hàng đinh ô tô trên đường chọc thủng, đâm thẳng vào lan can bên sườn núi! Xe phía sau không kịp né tránh đã tông thẳng vào ghế sau của xe phía trước! Do xuống dốc nên nó lăn thẳng qua nóc xe phía trước! Hai chiếc xe vặn vẹo và biến dạng giữa âm thanh nghiêm trọng!

Mọi thứ trong xe ngựa đều bị đảo lộn. Lục Quang Minh bị dây an toàn treo ngược giữa không trung, anh uể oải mở mắt ra, chỉ thấy chân mình bị kẹp bởi cửa hông biến dạng, còn Hứa Sir không thắt dây an toàn đang nằm dưới, hắn người đầy máu.

Anh nghe thấy một tiếng "cạch" nhẹ từ bên cạnh, Tạ Anh Kiệt, người đầy máu, tháo dây an toàn và rơi từ bên cạnh xuống mái nhà. Lục Quang Minh khàn giọng rên rỉ, muốn túm lấy vạt áo của ông ta, nhưng lại bị ông ta dễ dàng né được.

"Ông... Đứng lại!" Lục Quang Minh cuối cùng thở hổn hển gầm lên.

Tạ Anh Kiệt ngồi xổm ở trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh - máu trên mặt khiến cho sắc mặt của Tạ Anh Kiệt càng thêm lạnh lùng, dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu. Tạ Anh Kiệt không nói gì, ông ta chăm chú nhìn Lục Quang Minh, giơ còng tay lên cổ tay, quấn quanh cổ Hứa Sir.

"Không! Không..." Lục Quang Minh hét lên. "Ông buông anh ấy ra! Mau buông anh ấy ra!!"

Tạ Anh Kiệt trên mặt không có biểu tình gì, một giọt máu từ cằm rơi xuống trên mặt Hứa Sir đang tái nhợt vì hôn mê. Khuôn mặt dần dần đỏ bừng và biến dạng do cổ họng bị siết chặt, xương bị trật khớp và phát ra âm thanh ọp ẹp.

"Không—! Đừng—!!" Lục Quang Minh điên cuồng hét lên, cởi dây an toàn, đầu và vai ngã xuống đất, nhưng hai chân vẫn bị kẹp chặt ở phía trên. Anh dùng hết sức cào vào hướng của Tạ Anh Kiệt, thậm chí còn tự đánh và xé rách chân mình. "Buông ra——! Buông ra!! A——!! A——!!!"

"cộp!"

Đó là âm thanh xương cổ bị gãy. Tạ Anh Kiệt cuối cùng cũng buông tay. Lục Quang Minh nhìn thấy đầu của Hứa Sir cúi thấp trong tầm nhìn màu đỏ như máu, nơi thế giới đảo lộn. Anh phát ra một tiếng kêu chói tai, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống!

"A! A..." Cổ họng anh gần như không nói nên lời, đầu óc trống rỗng. Lúc này, Tạ Anh Kiệt nắm lấy hai tay của anh, dùng sức kéo anh xuống!

Đau đớn tột cùng khi bị một khối thịt lớn xé toạc khiến Lục Quang Minh há miệng hét lên không thành tiếng! Bàn tay và cánh tay của anh bị kéo đến trật khớp, máu từ vết thương rách dài trên chân anh  chảy xuống! Cuối cùng anh rơi xuống tấm mái nhà với một tiếng "bụp!" và người đầy máu.

Tạ Anh Kiệt đá tung cửa sổ phía sau, nắm lấy cánh tay anh và kéo anh khỏi xe. Hơn chục kẻ giết người đeo kính râm đen và đeo mặt nạ đen vây quanh anh. Tạ Anh Kiệt cầm lấy chiếc khăn tay được đưa tới, lau máu trên mặt, đang định nói thì bỗng nhiên chân đau!

Ông ta cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Lục Quang Minh, người không thể cử động tay chân, chật vật đứng dậy, dùng chút sức lực cuối cùng cắn vào mắt cá chân mình! Một số sát thủ giơ súng về phía Lục Quang Minh, nhưng Tạ Anh Kiệt ra hiệu cho chúng không được di chuyển. Ông ta cúi xuống tát vào mặt Lục Quang Minh!

"Ba!"

Đôi mắt đỏ ngầu của Lục Quang Minh nhìn thẳng vào ông ta, mặt đỏ bừng, nhưng răng lại không hề cử động.

"Ba!" "Ba!" "Ba!" "Ba!"...

Những cái tát nối tiếp nhau vang lên. Sau hơn chục đòn nặng nề, Lục Quang Minh mặt sưng tấy cuối cùng cũng buông lỏng răng, nghiêng đầu ngất đi.

Tạ Anh Kiệt mở ống quần ra thì thấy hai mảnh da đã bị cắn đứt khỏi mắt cá chân, để lại vết răng máu. Ông ta cau mày, lấy khăn tay lau tay rồi ném lên mặt Lục Quang Minh, "Mang đi, còn lại thì xử lí đi."

"Vâng!"

"két--!!"

Tiếng cưa điện chói tai trên cửa xe ngựa đã đánh thức Hà Sơ Tam khỏi cơn hôn mê ngắn ngủi. Người đại diện nặng trịch đè vào người cậu, phía sau đầu ông ta có một lỗ lớn đẫm máu, máu chảy xuống làm ướt vai Hà Sơ Tam. Trên xe hỗn loạn, thân xe hư hỏng, ghế gãy, thi thể người đẫm máu trộn lẫn với nhau. Hà Sơ Tam cố gắng đẩy cơ thể của người đại diện ra và lắc Kevin, người có khuôn mặt đầy máu bên cạnh cậu.

"Kevin? Kevin!" Tiếng kêu yếu ớt của cậu chìm trong tiếng cưa máy. Cậu lo lắng sờ soạng mũi và miệng Kevin và phát hiện vẫn còn hơi thở.

"Bang!" Một lỗ lớn được cưa ra trên cánh cửa xe méo mó. Một số sát thủ đeo mặt nạ đen và găng tay đen bước vào, nhắm khẩu súng giảm thanh của chúng vào các sĩ quan Liêm Thự vẫn đang vùng vẫy và rên rỉ trong xe và bắn nhiều phát không chớp mắt: "Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!..." Trong nháy mắt, máu bắn tung tóe nhiều hơn, trên tường bị bắn tung tóe những mảng lớn màu đỏ tươi!

Hà Sơ Tam ôm chặt Kevin và nhắm mắt lại, nhưng cái chết như mong đợi đã không đến. Cậu bối rối mở mắt ra, họng súng tránh được cậu, nhưng di chuyển chậm rãi và nhắm vào Kevin trong tay cậu. Hà Sơ Tam quay lại chặn Kevin và hét lên: "Cậu ấy là trợ lý riêng của tôi! Cậu ấy giúp tôi giải quyết nhiều việc về chưởng quỹ, chỉ có cậu ấy biết chi tiết!"

Thủ lĩnh của sát thủ ấn nhẹ súng, do dự một lúc rồi búng ngón tay ra sau. Một số người nhanh chóng tiến tới, còng tay Hà Sơ Tam và Kevin ra sau lưng, bịt miệng rồi kéo họ ra khỏi xe. Kẻ giết người đứng đầu ở lại trong xe và lấy từng thẻ căn cước của các sĩ quan Liêm Thự, nhưng trong xe đột nhiên có một tiếng "rầm!", kẻ giết người lắc lư cơ thể và ngã thẳng xuống!

Đội trưởng Liêm Thự nằm sấp dưới ghế, tay cầm súng yếu ớt hạ xuống, hơi nhắm mắt lại. Những dòng máu lớn chảy ra từ miệng anh, và anh trút hơi thở cuối cùng trước khi những kẻ sát nhân bắn trả anh.

Những kẻ giết người còn lại không hề nao núng trước cái chết của đồng đội mà nhanh chóng thu thập toàn bộ giấy tờ tùy thân, điện thoại di động và súng vào xe. Họ bỏ xác người bạn đồng hành và chiếc xe bán tải dùng trong vụ va chạm trước đó tại hiện trường, đổ xăng lên người rồi đưa Hà Sơ Tam và Kevin lên một chiếc xe thương mại, đốt cháy rồi nhanh chóng rời đi.

...

Hạ Lục Nhất lo lắng nhìn xung quanh ngã tư. Chiếc xe mà Hà Sơ Tam đang lái đang lao đi rất nhanh, từ xa đã nhìn thấy đối phương đang rẽ vào con đường nhỏ này, lúc đuổi theo thì hoàn toàn mất phương hướng.

Anh chỉ cần nhấn ga và thử vận ​​may bằng cách chọn con đường mà anh cảm thấy phù hợp nhất. Sau khi phi tốc độ cao xuống hai con đường trong một hơi, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ từ xa phía sau mình! Anh quay lại và nhìn thấy làn khói dày đặc bốc lên trên bầu trời phía xa!

Anh không biết tại sao tim mình lại đập như trống, nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hà Sơ Tam nên anh nhanh chóng quay đầu xe phóng nhanh về hướng mình vừa xuất phát! Dọc đường có xe cộ và người đi bộ đậu bên đường để quan sát, càng đi càng ùn tắc và khó đi. "Bên kia có một nhà máy hóa chất bỏ hoang! Là một nhà máy hóa chất phát nổ! Có độc!" Có người qua đường hoảng sợ kêu lên, mọi người la hét bỏ chạy về hướng ngược lại. Hạ Lục Nhất dùng sức lái xe ngược chiều trong biển người và xe, nhấn ga và hét lên: "Tránh đường! Tránh đường!!"

Cuối cùng anh lao vào làn khói đen dày đặc, không khí tràn ngập mùi xăng hăng nồng, mùi máu nồng nặc và mùi thơm ghê tởm của thịt người bị cháy. Mặt đất tứ phía phủ đầy mảnh xe và xác chết đang cháy. Hạ Lục Nhất ném chiếc xe máy đi và lao về phía biển lửa giữa làn khói dày đặc. "A Tam?! A Tam——!"

"Bùm——!!" Thân xe nổ tung hai lần, sóng không khí hất anh ngã xuống đất! Hạ Lục Nhất, đầu đen và mặt đen, ngã ra cách đó vài mét, nằm trên mặt đất đau đớn, nghẹn ngào và ho. Anh chợt choáng váng vì nhìn thấy thứ gì đó sáng lên trên mặt đất cách đó không xa.

Anh bò bằng tay và chân, quỳ xuống đất và nhấc đống đồ vật lên, lau mặt đen sì và cố gắng mở mắt ra để nhìn - đó là một chuỗi vòng cổ chứa nhẫn đẫm máu, với một viên kim cương lớn rất cường điệu với dòng chữ "61XR3forever" được khắc ở vòng trong. Anh hoảng sợ nhìn quanh nhưng không thấy thi thể xung quanh chiếc vòng cổ mà trên mặt đất lại có một vết bánh xe đẫm máu.

Đó chính là manh mối mà A Tam để lại! Cậu ấy không chết! ! Hạ Lục Nhất kinh hãi, nhét sợi dây chuyền vào túi quần, lên xe máy đuổi theo hướng xe rời đi.

...

Hà Sơ Tam bị nhét một cục vải vào miệng và bị ném xuống sàn xe, co ro cùng Kevin. Thân xe tiếp tục rung chuyển, cậu nghe thấy tiếng ô tô "ding" và tiếng còi xe buýt ngoài cửa sổ. Ngày càng có nhiều phương tiện bấm còi, các phương tiện đột ngột phanh gấp rồi dừng lại. Kẻ giết người ngồi trên ghế lái mở cửa sổ và thò đầu ra ngoài nhìn. Hà Sơ Tam nghe thấy những tài xế khác ở bên ngoài nói lớn: Đã xảy ra tai nạn ô tô ở lối vào đường hầm và phía trước đang tắc nghẽn giao thông.

"Đường hầm? Đường hầm xuyên bến cảng?" Hà Sơ Tam nghĩ, "Có phải là Đường hầm đến Cửu Long không?"

Chiếc xe rung lắc nhẹ. Kẻ giết người cố gắng quay đầu xe lại nhưng con đường phía sau cũng bị xe phía sau chặn lại nên chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Hà Sơ Tam nghe thấy tiếng xào xạc, vài sát thủ trong xe đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe càng ngày càng dừng lại, khoảng mười phút đã trôi qua. Hà Sơ Tam lén lút dùng vai đẩy Kevin nhưng vẫn không nhận được phản hồi nào. Cậu có thể ngửi thấy mùi máu trên cơ thể Kevin, cố gắng đến gần mặt Kevin để nghe, may mắn thay, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng thở.

"Này người anh em! Cậu có bật lửa không? Cho tôi mượn lửa!" Giọng nói của một người đàn ông xa lạ đột nhiên vang lên từ bên ngoài xe taxi.

Hà Sơ Tam hơi vặn vẹo, nhưng gáy cậu nặng trĩu, họng súng lạnh lẽo áp vào người cậu. Cậu cứng đờ tại chỗ, không dám cử động thêm nữa.

Tài xế xe tải bên cạnh đến mượn lửa lấy bật lửa, châm điếu thuốc rồi tựa vào cửa xe trò chuyện với hung thủ. "Không biết sẽ bị phong tỏa bao lâu! Đường hầm này đã xây hơn mười năm rồi phải không? Là lở đất hay là tai nạn ô tô? Cậu đi đâu thế? Tôi đến Vượng Giác để giao hàng. Tôi đã hứa sẽ đến lúc năm giờ. Nhìn xem, bây giờ đã là bốn giờ năm mươi..."

Tên sát nhân đang lái xe không kiên nhẫn, lạnh lùng mắng hắn: "Cút đi!"

"Này?! Cậu nhóc, cậu có lễ phép không? Cậu ăn mặc như trộm, đeo mặt nạ, cửa sổ ô tô bị che khuất trong bóng tối, chẳng lẽ là ma?"

Người tài xế xe tải nói không ngừng nghỉ và ngó đầu ra ngoài cửa sổ. Tay phải của sát thủ đã với tới khẩu súng ở thắt lưng, lúc này, chiếc xe phía trước đột nhiên bắt đầu lỏng ra - đường hầm đã mở.

"Tôi không tính toán nữa! Tôi quay lại lái xe!" Tài xế xe tải lẩm bẩm rồi rời đi.

Hà Sơ Tam, người đang đổ mồ hôi cho người lái xe kỳ lạ này, thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy thành xe rung chuyển, chiếc xe thương vụ lại lao về phía trước, không bao lâu đã đến cổng thu phí đường hầm. Cậu nghe thấy người thu phí báo giá, sau đó là giọng nói khó hiểu của người thu phí: "Xe của anh chở quá tải à? Phía sau đông người như vậy? Cái gì nằm dưới đất vậy? Mở cửa sổ sau ra cho bảo vệ xem." ."

Xe thương vụ đột nhiên lùi lại và tăng tốc! "Rầm——!" Một tiếng vang, hắn đánh bật cửa chắn! Đi thẳng vào đường hầm! Người thu phí hét lên, nhân viên an ninh theo sau thổi còi, lối vào đường hầm náo loạn!

Đúng lúc này, Hạ Lục Nhất từ trong ngõ lao ra biển xe ô tô, nhìn thấy chiếc xe thương vụ khả nghi đã lao qua cột điện ở lối vào đường hầm. Anh nắm chặt tay lái chiếc mô tô của mình, đạp ga và nhảy từ lan can bằng đá cao bên đường lên trời! "Vù Vù——!" Hắn cưỡi lên nóc xe phía trước, vang lên một tiếng!

Anh trực tiếp lướt qua biển xe, phi nước đại về phía trước và cuối cùng đáp xuống đất với một tiếng nổ, trong chớp mắt, anh đi ngang qua nhân viên an ninh đang la hét ở lối vào đường hầm, rồi lao vào đường hầm!

"A Tam—?! A Tam—!!" Anh khàn giọng hét lên trong khi đuổi theo chiếc xe thương vụ phía trước.

Khi tông vào cột trước đó, người của Hà Sơ Tam và Kevin đã đập mạnh vào lưng ghế ô tô rồi ngã xuống đáy xe. Ngay lúc cậu đang ngơ ngác, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Hạ Lục Nhất. Đầu óc Hà Sơ Tam đột nhiên nóng bừng, cậu liều mạng nhảy lên, dùng hết sức đập mạnh vào thành xe!

"Ầm——!"

Kính cửa sổ bên dày thuỷ tính bị Hà Sơ Tam đập vỡ, Hạ Lục Nhất ở phía sau đã nhìn thấy chiếc xe thương vụ rung chuyển kỳ lạ. Anh đạp ga lao về phía bức tường đá của đường hầm, chiếc xe máy đột nhiên lao lên không trung, bánh xe phát ra những tiếng cào dữ dội và những tia lửa chói lóa trên thành đường hầm! Anh ném tay lái giữa không trung và nhảy lên nóc xe thương vụ!

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com