TruyenHHH.com

Edit Tat Ca Deu Noi Ca Ca Ta La Do An Choi Trac Tang

Khi vợ chồng Võ Bình Hầu dẫn Tô Minh Châu rời đi cũng vừa lúc gặp được Tứ hoàng tử đang trên đường đến cung Hoàng hậu.

Người dẫn đường là đại thái giám bên cạnh Hoàng hậu. Vị thái giám đó không nói quá nhiều, chỉ đề cập việc Tứ hoàng tử phi khi thỉnh an đã chọc Mẫn Nguyên Đế tức giận, nên Mẫn Nguyên Đế mới triệu Tứ hoàng tử đến.

Tứ hoàng tử không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thực ra trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Rõ ràng chỉ thỉnh an như lệ thường, sao lại chọc giận phụ hoàng hắn, còn phải đặc biệt sai người triệu hắn qua đó.

Khi thấy gia đình Võ Bình Hầu, Tứ hoàng tử mỉm cười ôn hòa chủ động tiến lên chào hỏi, nhưng lại phát hiện sắc mặt Võ Bình Hầu thay đổi, trực tiếp dẫn theo vợ con rời đi.

Thần sắc Tứ hoàng tử có một khoảnh khắc cứng đờ, cho đến khi thấy ánh mắt Tô Minh Châu nhìn qua, trong mắt nàng mang theo vẻ lo lắng và áy náy. Tứ hoàng tử chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, bèn mỉm cười với Tô Minh Châu.

Đi bên cạnh mẫu thân, Tô Minh Châu liếc nhìn Tứ hoàng tử, khẽ gật đầu coi như chào hỏi rồi không nhìn nữa, đi theo cha mẹ cùng nhau rời đi.

Chờ đến khi an ổn ngồi trên xe ngựa ra cung, Tô Minh Châu mới nhỏ giọng nói với mẫu thân: "Chuyện Tứ hoàng tử phi làm, e rằng Tứ hoàng tử thật sự không biết."

Võ Bình Hầu phu nhân lúc này nhớ lại vẫn cảm thấy tức giận: "Tứ hoàng tử phi quả thực điên rồi."

Võ Bình Hầu không cưỡi ngựa mà cũng ngồi trong xe ngựa, vỗ vỗ đầu con gái nhưng lại không nói gì.

Tô Minh Châu ngoan ngoãn rúc vào lòng mẫu thân, làm nũng nói: "Mẫu thân, con có chút đói bụng."

Võ Bình Hầu phu nhân biết nữ nhi muốn an ủi mình, mặt mày nhu hòa hơn nhiều, hỏi: "Trong cung không ăn điểm tâm sao?"

Tô Minh Châu nhăn mũi: "Con lo lắng cho mẫu thân, ăn không vô á."

Dù biết rõ nữ nhi đang làm nũng, Võ Bình Hầu phu nhân vẫn cảm thấy có chút đau lòng: "Chuyện này có gì đáng lo lắng chứ, còn có phụ thân con ở đó mà."

Tô Minh Châu nhìn cha mẹ đang mỉm cười đối diện nhau sau khi nói xong, bỗng nhiên có chút nhớ huynh trưởng nhà mình. Ít nhất khi huynh trưởng ở đây, nàng sẽ không cảm thấy chỉ có mình là dư thừa.

Chờ về đến nhà, vừa xuống xe ngựa Tô Minh Châu liền thấy Tô Bác Viễn, bước chân nhẹ nhàng chạy qua: "Ca!"

Tô Bác Viễn vốn đang lo lắng nên mới chờ ở cửa, thấy thần sắc của muội muội, liền biết đã không có việc gì: "Ta đây."

Tô Minh Châu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muội không bao giờ muốn ngồi chung xe ngựa với phụ thân và mẫu thân nữa."

Tô Bác Viễn nghe vậy nhìn về phía phụ thân đang đỡ mẫu thân xuống xe ngựa: "Khi ta và Chỉ Nhiên ngồi trong xe ngựa, ta cũng hận không thể đuổi muội xuống."

Tô Minh Châu nhướng mày trừng mắt, thở phì phì hỏi: "Huynh có ý gì!"

Tô Bác Viễn thấy cha mẹ đã đi tới, mới nhanh chóng nói: "Ý ta là phụ thân và mẫu thân cũng không hẳn muốn ở cùng muội đâu."

Tô Minh Châu tức đến dậm chân, vươn tay cào vào eo Tô Bác Viễn.

Tô Bác Viễn sợ ngứa nhất, vừa kêu vừa nhảy chân chạy đi trốn sau lưng mẫu thân.

Tô Minh Châu tức giận nói: "Phụ thân, ca ca bắt nạt con!"

Võ Bình Hầu liếc nhìn Tô Bác Viễn, rồi nhìn về phía con gái hỏi: "Minh Châu sao vậy?"

Tô Minh Châu cáo trạng: "Ca ca nói người và mẫu thân khi ở cùng nhau thì không muốn con đi theo."

Võ Bình Hầu: "......"

Phu nhân Võ Bình Hầu: "......"

Tô Bác Viễn ha ha cười lớn.

Tô Minh Châu lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Võ Bình Hầu vẫn chưa giúp mình: "Phụ thân? Mẫu thân?"

Võ Bình Hầu nhanh chóng nói: "Không thể nào, Minh Châu chính là nữ nhi bảo bối của chúng ta mà."

Tô Minh Châu nheo mắt nhìn cha mẹ: "Thật vậy không?"

Ánh mắt Võ Bình Hầu lảng tránh: "Chúng ta vào nhà trước đã rồi nói."

Tô Minh Châu phồng quai hàm, Tô Bác Viễn đắc ý nhìn muội muội.

Võ Bình Hầu tát một cái làm Tô Bác Viễn lảo đảo, cái thằng con trai ngốc này, khi không nói thật thà làm gì, còn suýt chút nữa liên lụy hắn.

Phu nhân Võ Bình Hầu bật cười, tiến lên kéo tay con gái nói: "Chúng ta không thèm để ý hai người họ."

Tô Minh Châu hừ một tiếng: "Ghét họ."

Võ Bình Hầu phu nhân chỉ cảm thấy những u ám lúc nãy trong cung biến mất không còn một mảnh.

Sau khi vào nhà, mọi người trước tiên đi rửa mặt chải đầu, thay đổi thường phục, lúc này mới thoải mái dễ chịu ngồi cùng nhau trò chuyện.

Võ Bình Hầu phu nhân và Tô Minh Châu thân mật ngồi trên nệm giường ăn điểm tâm và chà bông. Còn Võ Bình Hầu chỉ có thể cùng Tô Bác Viễn ngồi trên chiếc đôn tròn nhỏ bên cạnh.

Võ Bình Hầu phu nhân kể đại khái chuyện trong cung một lần. Khi nghe thấy chuyện bức tượng nhỏ, Tô Minh Châu nhíu mày, nàng bỗng nhiên nhớ đến chuyện Khương Khải Thịnh vẫn còn thiếu một bộ tượng nhỏ nữa.

Sắc mặt Tô Bác Viễn đại biến: "Không thể nào! Chuyện này cũng quá hoang đường!"

Phu nhân Võ Bình Hầu lúc này đã bình tĩnh trở lại: "Ta lại nghi ngờ Tứ hoàng tử phi có phải có thù oán với Tứ hoàng tử không."

Võ Bình Hầu nói: "Lần này Tứ hoàng tử bị hố thảm rồi."

Tô Bác Viễn nhìn cha mẹ hỏi: "Chuyện bức tượng của muội muội phải làm sao bây giờ?"

Võ Bình Hầu trầm giọng nói: "Lúc này người cần lo lắng không phải là chúng ta."

Tô Minh Châu ăn xong chà bông, bưng nước mật uống từng ngụm nhỏ, chờ uống xong mới nói: "Ca, chẳng qua chỉ phát hiện một bức tượng nhỏ thôi, không tính là chuyện lớn, lại không phải là phát hiện thư từ của hai chúng ta hay đồ vật bên người muội."

Tô Bác Viễn cũng không ngốc, chuyện này không thể nào không có chút ảnh hưởng nào, nhưng vì khẩu khí của Tô Minh Châu quá mức nhẹ nhàng, thần sắc hắn vô thức hòa hoãn rất nhiều: "Sao chuyện gì đến miệng muôi cũng đều thành không nghiêm trọng vậy?"

Đôi mắt Tô Minh Châu cong lên, hai cái lúm đồng tiền ẩn hiện, trông đặc biệt điềm mỹ: "Vốn dĩ cũng đâu phải chuyện lớn gì, huống chi đã xảy ra rồi, có nghĩ nữa cũng vô ích."

Tô Bác Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phải phải phải, muội nói gì đều có lý."

Tô Minh Châu cười hì hì rồi bắt đầu cầm điểm tâm ăn.

Võ Bình Hầu bưng trà uống một ngụm: "Đúng là như vậy, chỉ là Tứ hoàng tử phi... Trước đây Tứ hoàng tử phi cũng như vậy sao?"

Võ Bình Hầu phu nhân rất hiểu trượng phu, biết hắn nói "trước đây" là trước khi Tứ hoàng tử phi gả chồng. Nếu tính tình nàng ta vốn như vậy, Mẫn Nguyên Đế làm sao có thể chỉ hôn cho Tứ hoàng tử, phủ Liêm Quốc Công cũng không thể để người như vậy gả vào hoàng gia để gây chuyện cho nhà mình.

Tô Minh Châu cũng nhìn về phía mẫu thân.

Võ Bình Hầu phu nhân trầm tư một chút rồi nói: "Khi nàng ta còn chưa gả cho Tứ hoàng tử, ta cũng đã gặp nàng vài lần ở bên cạnh phu nhân Liêm Quốc Công. Ta nhớ rõ nàng ta tuy có chút tính tình, nhưng cách xử sự lại minh bạch nhanh nhẹn, hơn nữa ta mơ hồ nhớ rõ những lần thấy nàng, quần áo trang điểm của nàng đều rất tươi đẹp."

Tô Minh Châu cắn chà bông, quai hàm động đậy liên tục, vì đang nghĩ chuyện nên ánh mắt có chút dại ra, nhưng tay nàng mỗi lần đều chính xác lấy được chà bông rồi nhét vào miệng mình.

Mắt Tô Bác Viễn sáng ngời, lén lút đứng dậy muốn qua đó dời cái rổ chà bông nhỏ đi, ai ngờ vừa mới rón rén đi qua vươn tay, cổ tay hắn đã bị một bàn tay trắng nõn bắt lấy.

Tô Minh Châu dùng chân đạp Tô Bác Viễn một cái, căn bản không dùng lực: "Ca ca ngốc."

Tô Bác Viễn cũng không cảm thấy xấu hổ, thuận tay nhéo một miếng thịt khô nói: "Minh Châu đang suy nghĩ gì vậy?"

Tô Minh Châu lại không phải người keo kiệt, chia mấy miếng thịt khô cho Tô Bác Viễn rồi mới nói: "Con đang nghĩ, tính tình Tứ hoàng tử phi sao lại thay đổi lớn như vậy, sở thích có thể thay đổi, nhưng tính cách... Chẳng lẽ trước khi thành thân nàng bị chuyện gì đó kích thích dẫn đến suy sụp?"

Nếu không sao tại sao một cô nương tươi đẹp nổi bật lại biến thành bộ dạng hồ đồ tựa nước lặng như bây giờ?

Tô Bác Viễn ngồi trở lại chỗ cũ, chia cho Võ Bình Hầu mấy miếng, một nhà bốn người đều bắt đầu nhấm nháp chà bông: "Chắc chắn không thể nào là mẫu thân nhớ nhầm chứ?"

Võ Bình Hầu phu nhân nói: "Các con còn nhớ mấy năm trước trong kinh không biết vì sao lại thịnh hành áo trân châu không?"

Tô Minh Châu nói: "Nhớ chứ, phụ thân còn muốn làm cho mẫu thân và con một chiếc đó."

Áo trân châu là dùng từng viên ngọc trai nhỏ xâu thành áo khoác. Khi đó giá ngọc trai quá cao, lại còn không dễ mua được, ngay cả giá ngọc trai giả cũng đắt gấp mấy lần.

Võ Bình Hầu cũng nghĩ tới: "Minh Châu ngại quá nhiều người mặc trùng, căn bản không muốn."

Tô Minh Châu đương nhiên nói: "Đương nhiên, sao con lại muốn giống người khác chứ?"

Tô Bác Viễn: "Muội thường xuyên mặc giống Chỉ Nhiên mà."

Tô Minh Châu khoe khoang nói: "Muội thích á."

Phu nhân Võ Bình Hầu chờ đôi nhi nữ làm ồn xong rồi mới nói tiếp: "Ta nhớ rõ ngày đó là sinh nhật phu nhân Liêm Quốc Công, Tứ hoàng tử phi lúc đó mặc một chiếc váy màu đỏ viền vàng, bên ngoài là một chiếc áo trân châu. Chỉ là trên bàn tiệc có một cô nương nhà khác cũng mặc áo trân châu, mà chất lượng trân châu của người đó còn tốt hơn của nàng ta một chút."

Tô Minh Châu bỗng nhiên nhớ ra: "Con hình như có nghe Bạch tỷ tỷ nhắc qua chuyện này, Bạch tỷ tỷ cũng không nói là ai, chỉ nói rõ ràng là một chiếc áo trân châu mà thôi, tại sao nàng ta mặc được thì người khác không được mặc, không bằng người ta thì lại cảm thấy mất mặt, bỏ khách nhân ngồi đó mà đi, cũng không sợ mất mặt."

Chuyện này Võ Bình Hầu phu nhân không biết, dù sao các tiểu bối cũng chơi riêng với nhau.

Tô Minh Châu nói: "Lúc đó con không biết là ai, cũng không hỏi nhiều."

"Bạch tỷ tỷ nói người đó là chủ nhân, sau này căn bản không tiếp đãi cô nương mặc áo trân châu kia, còn cầm đầu các tiểu thư khác cô lập người ta."

"Vị cô nương mặc áo trân châu đó không phải người kinh thành, mà là đến nhà thân thích chơi mới, Bạch tỷ tỷ thấy mấy người đó không vừa mắt nên liền cùng tiểu cô nương mặc áo trân châu đó nói chuyện."

Phu nhân Võ Bình Hầu nói: "Vậy hẳn là đúng rồi, ta nhìn thấy tiểu cô nương mặc áo trân châu đó, nàng ta mắt đỏ hoe ngồi bên cạnh Chỉ Nhiên."

Võ Bình Hầu nhíu mày: "Nếu không phải biết phủ Liêm Quốc Công không có lá gan to như vậy, ta cũng hoài nghi người gả cho Tứ hoàng tử là một người khác."

Phu nhân Võ Bình Hầu "ừ" một tiếng.

Tô Bác Viễn cảm thấy có chút sởn tóc gáy, hắn tin lời mẫu thân và muội muội nói: "Chẳng lẽ là... quỷ nhập thân?"

Võ Bình Hầu nhìn về phía con trai: "Con có phải lại xem truyện ma nào không?"

Chuyện này trước đây Tô Bác Viễn từng làm, xem xong sợ đến nỗi buổi tối gặp ác mộng, cuối cùng còn cầu Võ Bình Hầu ngủ cùng hắn mấy tối mới xem như bình thường lại, quả thực mất mặt.

Ánh mắt Tô Bác Viễn mờ mịt.

Phu nhân Võ Bình Hầu cũng cảm thấy suy nghĩ của con trai có chút kỳ lạ: "Chẳng thà con nghi nàng ta có chị em ruột còn đáng tin hơn."

Tô Minh Châu hỏi: "Có phải trước khi thành thân xảy ra chuyện gì đó, khiến tính tình nàng ta có thay đổi lớn không? Nhưng... Nếu chuyện đó xảy ra thì sao lại không có chút động tĩnh nào? Hơn nữa nếu thật sự tính tình đại biến, làm sao phủ Liêm Quốc Công dám để nàng ta gả cho Tứ hoàng tử?"

Võ Bình Hầu nói: "Chuyện này thì phải hỏi phủ Liêm Quốc Công." Tô Bác Viễn nhìn về phía Tô Minh Châu hỏi: "Tứ hoàng tử rốt cuộc có biết rõ hay không? Hơn nữa chuyện bức tượng này là thật hay giả?"

"Là thật hay giả đều không sao cả." Thần sắc Tô Minh Châu bình tĩnh: "Con nghi hắn thật sự không biết, khi hắn thấy phụ thân, sắc mặt không có gì bất thường. Hơn nữa khi phụ thân dẫn con xoay người rời đi, con cố ý nhìn một cái, thần sắc hắn có chút khó coi, xem ra cũng không giống như chột dạ."

Tô Minh Châu nhíu mũi một cái: "Hơn nữa nụ cười của hắn lúc cuối hơi kỳ quái, như thể đang tính kế gì đó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com