Edit Tat Ca Deu Noi Ca Ca Ta La Do An Choi Trac Tang
Võ Bình Hầu sai người đi điều tra Liễu cô nương. Gia đình vị Liễu cô nương này vừa mới nhập kinh chưa đầy một tháng, nên những thông tin có thể hỏi thăm được rất hạn chế.Bất quá, lại phát hiện một chuyện thú vị: Cuộc gặp gỡ giữa Liễu cô nương và Tô Chính Tề không phải là ngẫu nhiên.Vào ngày thứ hai đến kinh thành, khi nhà cửa còn chưa ổn định, Liễu cô nương đã nữ giả nam trang đi đến tửu lầu đó. Nàng ta lại không vào trong, mà ở một quán trà cách tửu lầu không xa, mỗi lần đều chọn vị trí sát cửa sổ.Và lần gặp Tô Chính Tề, là lần đầu tiên Liễu cô nương vào tửu lầu mua rượu.Tô Chính Tề cũng không nói sai, Liễu cô nương thật sự là con gái quan lại. Phụ thân nàng là tiến sĩ khoa cử chính thống, chỉ là gia thế thanh bần lại không có cách tiến thân. Ông vào kinh báo cáo công tác từ lúc đấy đến giờ, lâu như vậy đều không thấy bên trên có lệnh sắp xếp kế tiếp, gia đình vẫn luôn ở nhà thuê chờ tin tức.Để trợ cấp gia dụng, mẫu thân và muội muội của Liễu cô nương thường xuyên làm chút thêu phẩm lén lút bán đổi tiền. Đệ đệ của Liễu cô nương còn đang đi học. Công việc nhà cũng đều do mẫu thân Liễu cô nương và muội muội làm.Vị Liễu cô nương này rất được phụ thân yêu thích, nhưng mối quan hệ với mẫu thân và muội muội lại rất bình thường. Người điều tra từ chỗ muội muội Liễu cô nương nghe được không ít chuyện lạ.Ví dụ như Tô Minh Châu biết Liễu cô nương năm mười hai tuổi từng bị rớt xuống nước, tình hình rất nguy hiểm, sau tỉnh lại tính cách liền thay đổi rất nhiều.Vốn dĩ Liễu cô nương sợ phụ thân nhất, có mối quan hệ cực tốt với mẫu thân và muội muội, đặc biệt yêu thương muội muội mình. Nhưng từ khi nàng tỉnh, mọi chuyện hoàn toàn tương phản, cũng không biết nàng ta đã dỗ Liễu phụ thế nào, khiến Liễu phụ đồng ý cho nàng ra vào thư phòng, thậm chí có thể dùng giấy và bút mực trong nhà để tập viết.Tô Minh Châu tuy được nuông chiều từ bé trong Hầu phủ, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết. Giấy và bút mực - những thứ này đối với Hầu phủ tự nhiên không đáng là gì, nhưng đối với Liễu gia mà nói cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ, đặc biệt là Liễu gia còn có một cậu con trai đang đọc sách.Nếu Liễu gia chỉ có một trai một gái thì còn dễ nói, nhưng Liễu cô nương còn có muội muội, tương đương với chuyện công việc nhà đều đè nặng lên Liễu mẫu và muội muội nàng ta. Nếu chỉ một hai ngày thì không sao, nhưng lâu ngày e rằng trong lòng hai người đều sẽ có oán hận.Tô Minh Châu thở dài: "Liễu cô nương rốt cuộc muốn cái gì?"Võ Bình Hầu phu nhân nói: "Phụ thân con đã cho người đi quê quán của Liễu cô nương và nơi phụ thân nàng nhậm chức để hỏi thăm."Trong vòng một ngày ngắn ngủi mà đã có thể hỏi thăm ra nhiều thứ như vậy, cũng là do gia phong của Liễu gia không nghiêm, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được.Tô Minh Châu: "Thực ra việc Liễu cô nương muốn đọc sách tập viết cũng không tồi, chỉ là vì sao nàng ta lại cố tình tìm đến bá phụ?"Tô Chính Tề là trưởng bối, Tô Minh Châu khó mà nói gì, nhưng bá phụ nàng thật sự không phải một mối duyên tốt. Dù những chuyện trong Võ Bình Hầu phủ không truyền ra ngoài được, nhưng do Tô Chính Tề ở bên ngoài mua sắm nhà cửa, không ít chuyện truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết.Võ Bình Hầu phu nhân bưng chén trà nhấp một ngụm, cũng không nói lời nào. Nàng nói những điều này cho nữ nhi, cũng là muốn nữ nhi tự mình suy nghĩ.Tô Minh Châu nhón một miếng bánh sơn tra, từ từ ăn: "Theo lý mà nói nàng ta là lần đầu tiên đến kinh thành, làm sao có thể xác định bá phụ sẽ đi tửu lầu kia? Còn bắt đầu chờ từ sớm."Tửu lầu kia cũng không lớn, vị trí cũng rất hẻo lánh, nhưng rượu rất thơm, giá cũng không rẻ. Dựa theo tình hình của Liễu gia, e rằng một bầu rượu nhỏ thôi cũng phải tốn mất nửa tháng sinh hoạt phí của họ. Liễu cô nương lấy đâu ra tiền?Tô Minh Châu càng nghĩ càng thấy kỳ lạ: "Còn một điểm nữa, những lời nói dối của nàng ta rất dễ bị vạch trần, nhưng nàng ta vẫn nói. Là vì nàng ta biết bá phụ sẽ tin, nàng ta cố ý tìm hiểu kỹ bá phụ, ít nhất nàng ta biết rõ tính tình và sở thích của bá phụ, thậm chí biết lúc đó bá phụ nhất định sẽ mắc bẫy."Võ Bình Hầu phu nhân nói: "Nàng ta không phải biết bá phụ con sẽ tin, mà là biết hắn sẽ không tra cứu. Người như Tô Chính Tề sẽ không từ chối một cô nương xinh đẹp tự tìm tới cửa."Tô Minh Châu ngẩn người: "Thực ra bá phụ cũng biết vị Liễu cô nương kia là cố ý làm quen hắn?"Võ Bình Hầu phu nhân cong môi, nụ cười mang theo mấy phần châm chọc: "Vị Liễu cô nương kia cho rằng mình có thể giấu trời qua biển, lại không biết chẳng qua chỉ là nam nhân thuận nước đẩy thuyền thôi."Tô Minh Châu trong chốc lát cũng không biết nói gì.Võ Bình Hầu phu nhân nhìn bộ dạng của nữ nhi, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng: "Tô Chính Tề không có bản lĩnh, nhưng hắn có thể phân biệt được đâu là cố ý câu dẫn, đâu thật sự tình cờ gặp gỡ."Tô Minh Châu lúc này mới hiểu ra.Võ Bình Hầu phu nhân dặn dò: "Vĩnh viễn không được coi thường bất cứ ai."Tô Minh Châu ngoan ngoãn đáp lời. Thực ra từ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nàng cảm thấy Liễu cô nương, nhi tử của quản sự, và cả Dương cô nương đã chết, họ đều có chút tự cho mình rất cao.Võ Bình Hầu phu nhân nhìn bộ dạng suy nghĩ của nữ nhi, ôn nhu nói: "Con có phải cảm thấy Liễu cô nương tìm đến bá phụ con có chút ngốc không?"Tô Minh Châu gật đầu, trước mặt mẫu thân nàng cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình.Võ Bình Hầu phu nhân nói: "Con lớn lên ở Hầu phủ, tầm mắt tự nhiên không giống nhau. Thật ra có một số người không giống vậy. Phụ thân của Liễu cô nương đến nay vẫn bị bỏ xó bất quá là bởi vì không có cách thức cũng không có tiền để thăng tiến.""Nếu Liễu cô nương thật sự có thể gả cho bá phụ con làm kế thất, công việc của phụ thân nàng ấy e rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Không chỉ thế, ở kinh thành tuy không đáng là gì, nhưng ở bên ngoài nhắc đến người khác cũng phải nể mặt vài phần."Tô Minh Châu hiểu ý mẫu thân: "Hơn nữa bá phụ không có con trai chính thất, nếu là nàng ấy thật sự có thể sinh hạ con trai chính thất, vị trí cũng đủ vững chắc."Võ Bình Hầu phu nhân gật đầu.Tô Minh Châu: "Nàng ấy như vậy cũng coi như là một bước lên trời rồi."Võ Bình Hầu phu nhân cười một tiếng: "Thực ra cũng không khoa trương đến vậy đâu."Tô Minh Châu mím môi cười: "Bài thơ kia..."Võ Bình Hầu phu nhân thần sắc bình tĩnh: "Không tra ra được."Tô Minh Châu bỗng nhiên nói: "Mẫu thân, nếu Liễu cô nương từ đâu mà biết được bài thơ hay như vậy sao không lén cho phụ thân nàng ấy? Nếu phụ thân nàng ấy có tài danh được chú ý, người bên Lại Bộ cũng sẽ không kéo mãi không sắp xếp công việc cho ông ta."Võ Bình Hầu còn chưa nghĩ đến điểm này, lúc này hơi trầm tư: "E rằng có hai khả năng, một là Liễu cô nương sợ bị vạch trần ảnh hưởng phụ thân nàng ấy, hai là Liễu cô nương muốn giữ lại tự mình dùng."Tô Minh Châu nghe vậy nói: "Cũng phải."Võ Bình Hầu phu nhân dặn dò: "Chuyện này dừng ở đây, còn lại giao cho phụ thân con xử lý là được."Tô Minh Châu nói: "Con đã biết, có cần nói cho Bạch tỷ tỷ không ạ?"Võ Bình Hầu phu nhân "ừ" một tiếng: "Con lén nói với nàng ấy một tiếng, chuyện này từ Chỉ Nhiên nói cho Bạch Thượng thư thì tốt hơn."Tô Minh Châu ghi nhớ.Võ Bình Hầu phu nhân nói: "Sang năm con liền cập kê, trong nháy mắt..."Tiếng bước chân cắt ngang lời Võ Bình Hầu phu nhân chưa nói xong. Không đợi nha hoàn đến vén rèm, liền thấy Tô Bác Viễn vẻ mặt vui mừng chạy vào: "Mẫu thân, mau chuẩn bị sính lễ!"Võ Bình Hầu phu nhân nhìn con trai mặt đầy mồ hôi, nói: "Trước ngồi xuống."Tô Minh Châu lại phản ứng nhanh: "Chúc mừng ca ca, Bạch bá phụ đồng ý rồi sao?"Tô Bác Viễn ngồi xuống, nhận lấy chén trà Tô Minh Châu đưa, ngửa đầu uống cạn, liên tiếp uống ba ly: "Đúng vậy, hôm nay con đi Bạch phủ, liền thử xem Bạch bá phụ có thể đẩy nhanh việc hôn nhân không, không ngờ Bạch bá phụ liền đồng ý rồi."Võ Bình Hầu phu nhân cũng đầy mặt vui mừng: "Chuyện này thật tốt quá, sính lễ đều đã chuẩn bị sẵn, ta đi trước tìm quan môi đến cửa cầu hôn, sau đó lại chọn ngày lành. Bất quá...""Mẫu thân." Tô Minh Châu thấy mẫu thân và ca ca sắp ra ngoài, nhanh chóng mở miệng: "Không bằng ngày mai mẫu thân đi trước Bạch phủ nói chuyện với Bạch phu nhân?"Tuy Bạch bá phụ đã đồng ý, nhưng chuyện cầu hôn như vậy, không phải nói tìm quan môi là xong.Võ Bình Hầu phu nhân cũng ý thức được, vỗ vào cánh tay con trai hai cái: "Đều là do cái bộ dạng vội vã hoang mang này của Bác Viễn, làm ta cũng sốt ruột theo."Tô Bác Viễn "ha hả" cười: "Con không nghĩ Bạch bá phụ sẽ nhả ra, trước kia ông ấy vẫn luôn bảo con qua mười bốn tuổi rồi mới nói chuyện cầu hôn."Võ Bình Hầu phu nhân lúc này lòng tràn đầy vui sướng, nhìn đôi mắt nữ nhi đỏ bừng, ướt át, nhịn không được nói: "Minh Châu có muốn trông thấy Khương cử nhân không?"Tô Minh Châu nhìn về phía mẫu thân: "Không phải mới gặp qua sao?"Võ Bình Hầu phu nhân: "Ca ca con không phải ngày nào cũng chạy sang Bạch phủ sao."Tô Minh Châu phồng má: "Hai chuyện này không giống nhau."Chỉ là không giống nhau ở chỗ nào, nàng cũng không nói nên lời.Tô Bác Viễn lại hỏi: "Hắn không phải viết một phong thư trả lời muội sao? Thư viết gì?"Tô Minh Châu ghé vào trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy buồn bực: "Hắn viết sắc tức thị không, không tức thị sắc."Ngay cả Võ Bình Hầu phu nhân cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.Tô Bác Viễn thẳng lưng: "Ta liền nói mà, muội..." Nhìn thấy ánh mắt Tô Minh Châu, hắn im lặng mà nuốt những lời còn lại vào.Võ Bình Hầu phu nhân cũng không cảm thấy điều này có gì không tốt: "Ai mà không thể có chút sở thích riêng chứ?"Tô Minh Châu gật đầu, cười hì hì nói: "Chính là."Võ Bình Hầu phu nhân cũng không thèm nghĩ đến chuyện Liễu cô nương nữa, nhìn về phía Tô Bác Viễn nói: "Ta đi cùng phụ thân con thương lượng chuyện ngày mai đi Bạch phủ, con có muốn đi cùng không?"Tô Bác Viễn lập tức bỏ rơi Tô Minh Châu, còn rất nịnh nọt đỡ tay Võ Bình Hầu phu nhân: "Mẫu thân, con đưa người qua đó."Tô Minh Châu hừ một tiếng, nhưng lại không đi xem náo nhiệt.Chờ ra khỏi sân, Tô Bác Viễn mới nhớ ra mình trước khi đi Bạch phủ đã cố ý đi mua cho muội muội mấy quyển thoại bản: "Tri Thư, ngươi đi lấy mấy món đồ đó đưa cho Minh Châu đi."Tri Thư đáp lời.Tô Minh Châu lại một lần nữa lấy lá thư của Khương Khải Thịnh ra: "Mực bình thường, nội dung chẳng có gì, được cái chữ thì khá đẹp."Nhìn một lúc, Tô Minh Châu tự tay cất gọn lá thư: "Sơn Trà, chuẩn bị một rương giấy và bút mực đưa qua cho hắn."Thực ra Tô Minh Châu hôm nay cũng là vì chuyện của Liễu cô nương mới nhớ đến những thứ này. Gia cảnh Khương Khải Thịnh bình thường, tuy không thiếu giấy và bút mực, nhưng cũng chỉ dùng loại bình thường thôi.Sơn Trà hỏi: "Là loại thượng đẳng sao?"Tô Minh Châu suy nghĩ một chút: "Mỗi loại một ít đi."Sơn Trà vâng lời đi thu thập.Tri Thư nhanh chóng mang những quyển thoại bản mà Tô Bác Viễn cố ý mua đến. Tô Minh Châu vừa lúc không có việc gì làm, liền tiện tay cầm một quyển lật xem: "Ủa, câu chuyện này..."Anh Đào bưng trà bánh đến, hỏi: "Cô nương, câu chuyện này có gì thú vị không?"Tô Minh Châu đã lật qua loa một chút: "Cũng có chút thú vị, hành văn không tồi, thông tục dễ hiểu, bất quá... ta sao lại cảm thấy đây giống như là câu chuyện 'Nàng tiên ốc' trong 'Sưu Thần Hậu Ký' được cải biên vậy?"Note: Thực ra truyện tác giả nhắc đến tên dịch ra là là Ốc Đồng Cô Nương, cơ mà truyện cổ tích Nàng tiên ốc nước mình tui nghĩ nhiều bồ cũng đọc rồi, sườn nội dung nhìn chung khá tương tự, tui để vào đây cho thân thuộc. Bồ nào chưa đọc có thể vào link này nhé: https://mnhoahuongduong.longbien.edu.vn/truyen-ke-cho-be/truyen-nang-tien-oc/ctmb/12158/347730
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com