[Edit/Song Tính] CÔNG XUẤT QUỸ
Cách ly (1)
Hán Việt: Bối hậu đích cố sự ( công xuất quỹ ) 2Tác giả: Phóng Phi Đích Miêu
Edit: wyphw0 La Bác Đào bị cách ly.Hôm nay tiểu khu của hắn phát hiện có người lây nhiễm, cùng ngày hắn bị cách ly ở nhà, trùng hợp nhất chính là vợ của hắn vừa vặn đi công tác ở nơi khác, tạm thời cũng không có cách nào để trở về.Lúc đó hắn đang cùng vợ đang trò chuyện qua điện thoại.【 trước mắt với tình huống này, phỏng chừng mười mấy hai mươi ngày mới có thể được tự do. 】"Có lẽ là vậy đi." La Bác Đào thở dài, không còn biện pháp gì nữa, virus này thật sự mang đến rất nhiều thứ bất tiện cho con người.【 ai, cho nên nói ta còn phải lưu lại ở bên này... Đúng rồi, Tiểu Trần thế nào, hắn ở lại trong nhà chúng ta có quên hay chưa ? 】 Lưu Nhã Lâm quan tâm mà dò hỏi một câu, Tiểu Trần tên đầy đủ Trần Ngạn, là hậu bối cùng thuộc trong công ty của chồng nàng, bởi vì chồng nàng vừa vặn có văn kiện quan trọng để ở trong nhà, liền phái Trần Ngạn lại đây lấy, kết quả ngoài ý muốn đã bị liên lụy nên cùng phải cách ly ở nhà bọn họ.Việc này lão công ngay từ đầu cũng có nói qua với nàng, nàng nghe xong cũng không nghĩ nhiều gì, bởi vì Tiểu Trần nàng cũng đã gặp mặt qua vài lần, chính là vì đứa trẻ đó có vẻ ngoài chất phác thật thà còn có điểm hơi hướng nội, hai người nam nhân ở cùng một chỗ, nàng có gì mà phải để ý."Hắn... Ân... Hắn khá tốt..." La Bác Đào ấp úng mở miệng trả lời.【 vậy à, còn có nếu các ngươi đói bụng như thế nào giải quyết a? Ngày hôm qua cũng không kịp đi siêu thị phải không? Tình hình như thế nầy còn có thể kêu cơm hộp sao? Ta nhớ rõ lúc ta đi trong tủ lạnh đã không thứ gì để ăn...】"Không có việc gì, sẽ có người đưa đồ ăn tới cửa, hiện tại..." Nam nhân hướng mắt nhìn vào trong phòng bếp lập tức ánh mắt ngừng lại trên cơ thể nhỏ nhắn của một người con trai, "Hiện tại Tiểu Ngạn ở trong phòng bếp nấu cơm."【 wow! Tiểu Ngạn còn biết nấu cơm a? Hắn cái gì cũng có thể làm được! 】 Lưu Nhã Lâm khen nói, 【 liền không cũng không giống với ta, mỗi lần đều đem đồ ăn xào đến tiêu tan nát bấy...】"Ngươi chỉ là vì không có thời gian để học nấu ăn mà thôi, bởi vì không phải đi công tác nhiều sao." Nam nhân ôn nhu an ủi.【 ai nha, ngươi cũng đừng vì ta mà tìm lý do! 】 Lưu Nhã Lâm cười duyên vài tiếng, 【 khi nào lại nói chuyện tiếp ta còn có vài phần tư liệu còn chưa có xử lý, cứ như vậy đi, còn có phải nói với Tiểu Ngạn, không cần câu nệ, an tâm mà ở lại ha! 】" Vậy thôi, ngươi đi xử lý công việc trước đi ta cũng cúp máy đây." Sau khi cúp máy, La Bác Đào nhẹ nhàng mà thở ra một hơi thật dài, trên thực tế từ khi nàng bắt đầu nhắc tới Trần Ngạn, hắn liền lập tức bị cứng họng không biết phải trả lời như thế nào với nàng, khỏi phải nói là có bao nhiêu chột dạ.Bởi vì hắn cùng Trần Ngạn không cẩn thận mà làm tình với nhau rồi!Sự tình phát triển như thế này là phải nói đến bắt đầu từ hôm qua, lúc ấy Trần Ngạn muốn tắm rửa, nhưng sau khi tắm rửa lại không có quần áo để thay, La Bác Đào nghĩ dù sao cũng đều là nam nhân, liền sảng khoái hào phóng mà cho hắn mượn mấy bộ quần áo để mặc vào còn cho hắn mượn quần lót mới tinh chính hắn cũng chưa mặc vào lần nào. " Quần áo của ta đối với ngươi mà nói có phần hơi lớn, bất quá hiện tại trong lúc này tình hình dịch bệnh đang xảy ra nên không thể đi ra ngoài, chỉ có thể để ngươi mặc tạm quần áo của ta vào.""Không có việc gì, ta cũng không có cảm thấy bất tiện gì, ngược lại càng phải cảm ơn tiền bối!" Trần Ngạn trong lòng cảm kích mà hướng về phía nam nhân nói tiếng cảm ơn, hắn thật cẩn thận mà chọn bộ tơ tằm tà dài chất áo ngủ liền vào phòng tắm.Thì trong lúc La Bác Đào đang nói chuyện với vợ qua điện thoại về chuyện của Trần Ngạn lưu lại ở nhà mình, lúc sau liền từ trong tủ lạnh lấy ra mấy chai bia."Tiền bối, ta... Ta tắm rửa xong rồi.""Vừa đúng lúc, lại đây ngồi xuống uống với ta vài chai bia--" giọng nói hắn đột nhiên im lặng.Chỉ thấy Trần Ngạn từ trong phòng tắm chậm rãi đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo có hơi ửng hồng mang theo hơi nước, trên người rõ ràng là đang ăn mặc bộ đồ ngủ bình thường của hắn, nhưng thứ này không phải trọng điểm, mà trọng điểm là da thịt trắng nõn của hắn điều bị lộ bên ngoài do ánh sáng của đèn chiếu sáng vào, còn có thể thấy được cặp mông đầy thịt vểnh cao chỉ có độc nhất một chiếc quần ngủ mỏng manh bao bộc lấy, cùng với trước ở ngực kia là hai cặp vú cực đại khó có thể bỏ qua được.Sao lại thế này? Nhìn thế nào thì có này đâu phải là dáng vẻ của một nam nhân!"Tiền bối?" Trần Ngạn hướng tới bên cạnh nam nhân từ từ ngồi xuống ghế sô pha, thấy được đối phương vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào hắn, lại kêu thêm một tiếng."Cái kia... Tiểu Ngạn... Ngươi... Ngươi không phải nam nhân sao?" Không xong rồi, càng tiến gần xem càng rõ ràng, rõng ràng đối phương mặc quần áo đàng hoàn nhưng lại có thể nhìn rõ những thứ bên trong, ngực nhũ đo đỏ căng tròn mương theo động tác cơ thể mà đong đưa ẩn hiện trước mắt hắn, La Bác Đào thậm chí còn có thể nhìn rõ hai điểm mún vú đang nhô lên ở trong áo ngủ."Ân, ta là người song tính.""Người song tính?" La Bác Đào sửng sốt, người song tính nào cũng có ý tứ bộ dáng như như hắn vậy sao? "Vậy ngươi vì sao ở công ty mặc đồ nam nhân để hoá trang sao?" Câu nói của nam nhân cũng không chuẩn xác lắm, chính là bình thường ở trong công ty mọi người điều mặc tây trang quần tây, nhưng khi hắn ở công ty mặc tây trang nhìn qua thấy cũng rất đứng đắn chững chạc nhìn như thế nào cũng giống với dáng vẻ nam nhân, cũng không biết hắn là như thế nào mà làm được như vậy."Đó là bởi vì..." sắc mặt Trần Ngạn đột nhiên có chút tỏa ra đau thương, "Tiền bối, chắc ngươi có không biết, hiện tại trong xã hội người song tính kì thật có đãi ngộ cũng không tốt, mà bởi vì chính bản thân ta là người song tính nên từ nhỏ thường bị mọi người xung quanh kỳ thị còn bị khinh bỉ xúc phạm.""Ý ngươi nó là...." Những lời nói của đối phương làm cho La Bác Đào hơi nhíu mày lại, đối với người song tính hắn đích thực không có hiểu biết được nhiều lắm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn chưa nghe nói qua, tuy rằng những người song tính hiện nay có số lượng ít ỏi, nhưng trong sinh hoạt đời sống vẫn là có thể gặp phải một số rất rối như vậy.Trần Ngạn tiếp tục nói: "Vì càng muốn sinh sống tốt, ta liền trang điểm thành bộ dạng nam nhân, dù sao cơ thể ta cũng đủ cao, đương nhiên so với tiền bối ngươi còn kém một ít, đến nỗi cơ thể phải dùng tới cái này..." Hắn từ trong túi móc ra một cái nịt ngực băng vải, "Chỉ cần dùng cái này, như vậy mọi người nhìn thấy cũng không thể hiện ra." Sự thật chứng minh, cách làm của hắn là đúng, đích thực giảm bớt đi rất nhiều phiền toái."Đúng rồi!" Hắn liền nghĩ tới cái gì, sắc mặt cũng hoảng loạn lên theo, "Xin người làm ơn, tiền bối, việc ta là người song tính , cầu xin người không cần nói cho những người khác biết được không? Nếu không ta sẽ --""Đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không nói ra." La Bác Đào là một người chính trực tình nghĩa không thể chối từ mà còn đảm bảo với hắn sẽ không nói ra, Trần Ngạn cũng xem như là hậu bối theo hắn một tay hắn nâng đỡ chỉ dạy, ngày thường thời gian ở chung cũng nhiều, đã sớm đem hắn xem như là em trai của chính mình, sao có thể nói đâm sau lưng là liền đâm sau lưng, đương nhiên chính bản tính của hắn cũng không có khả năng làm ra những loạn chuyện như này."Bất quá, ngươi vì sao ngươi lại nói cho ta biết?" Theo lý thuyết nếu Trần Ngạn tiếp tục che giấu mà không nói ra chẳng phải là càng tốt sao?"Bởi vì ta không nghĩ sẽ giấu giếm chuyện đó đối với tiền bối." Trần Ngạn vừa nói chuyện nói tay vừa đưa tới lên bàn cầm lấy một lon bia mà mở ra, bên cạnh đã có hai lon bia trống không, hắn hung hăng mà uống một hớp lớn."Bởi vì ta yêu tiền bối."Không khí đột nhiên ngưng đọng lại."Cái... Cái gì?" La Bác Đào cho rằng chính mình nghe lầm, yêu hắn?"Ta yêu tiền bối." Trần Ngạn lại lần nữa lặp lại, cũng chậm rãi tới gần nam nhân, "Ta biết tiền bối đã có vợ và cũng thực yêu nhau, nhưng hiện tại nếu ta không thẳng thắn nói ra, ta sợ ta sẽ hối hận cả đời.""Từ từ, Tiểu Ngạn..." Khuôn mặt tinh xảo của Trần Ngạn từ từ phóng to tiến gần lại mặt hắn, La Bác Đào theo bản năng mà lui về sau một bước, nhưng mà khi hắn lui một bước, đối phương cũng đi theo xác hắn dán lại gần, hắn lui, đối phương tiến, chậm rãi, đến cuối cùng hắn trực tiếp nằm ở trên sô pha không còn đường để lui, mà đối phương đã bất tri bất giác cũng sải bước lên ngồi xuống ở trên người hắn."Ngươi muốn làm gì, Tiểu Ngạn, ngươi đừng..." Giờ phút này hai người đối mặt khoảng cách chỉ kém không đến 5 cm, hơi thở thuộc về đối phương ập thẳng vào trước mặt hắn, hắn rất thơm ngọt, cảm giác như sẽ làm cho người khác say mê, La Bác Đào cũng không ngoại lệ mà bất tri bất giác không kiềm chế lại được mà nuốt nước miếng."Tiền bối, thao ta đi, ân..." Trần Ngạn nói xông rồi liền hôn lên nam nhân."Không... Ách... Tiểu Ngạn... Bình tĩnh... Ân ân...".............
Edit: wyphw0 La Bác Đào bị cách ly.Hôm nay tiểu khu của hắn phát hiện có người lây nhiễm, cùng ngày hắn bị cách ly ở nhà, trùng hợp nhất chính là vợ của hắn vừa vặn đi công tác ở nơi khác, tạm thời cũng không có cách nào để trở về.Lúc đó hắn đang cùng vợ đang trò chuyện qua điện thoại.【 trước mắt với tình huống này, phỏng chừng mười mấy hai mươi ngày mới có thể được tự do. 】"Có lẽ là vậy đi." La Bác Đào thở dài, không còn biện pháp gì nữa, virus này thật sự mang đến rất nhiều thứ bất tiện cho con người.【 ai, cho nên nói ta còn phải lưu lại ở bên này... Đúng rồi, Tiểu Trần thế nào, hắn ở lại trong nhà chúng ta có quên hay chưa ? 】 Lưu Nhã Lâm quan tâm mà dò hỏi một câu, Tiểu Trần tên đầy đủ Trần Ngạn, là hậu bối cùng thuộc trong công ty của chồng nàng, bởi vì chồng nàng vừa vặn có văn kiện quan trọng để ở trong nhà, liền phái Trần Ngạn lại đây lấy, kết quả ngoài ý muốn đã bị liên lụy nên cùng phải cách ly ở nhà bọn họ.Việc này lão công ngay từ đầu cũng có nói qua với nàng, nàng nghe xong cũng không nghĩ nhiều gì, bởi vì Tiểu Trần nàng cũng đã gặp mặt qua vài lần, chính là vì đứa trẻ đó có vẻ ngoài chất phác thật thà còn có điểm hơi hướng nội, hai người nam nhân ở cùng một chỗ, nàng có gì mà phải để ý."Hắn... Ân... Hắn khá tốt..." La Bác Đào ấp úng mở miệng trả lời.【 vậy à, còn có nếu các ngươi đói bụng như thế nào giải quyết a? Ngày hôm qua cũng không kịp đi siêu thị phải không? Tình hình như thế nầy còn có thể kêu cơm hộp sao? Ta nhớ rõ lúc ta đi trong tủ lạnh đã không thứ gì để ăn...】"Không có việc gì, sẽ có người đưa đồ ăn tới cửa, hiện tại..." Nam nhân hướng mắt nhìn vào trong phòng bếp lập tức ánh mắt ngừng lại trên cơ thể nhỏ nhắn của một người con trai, "Hiện tại Tiểu Ngạn ở trong phòng bếp nấu cơm."【 wow! Tiểu Ngạn còn biết nấu cơm a? Hắn cái gì cũng có thể làm được! 】 Lưu Nhã Lâm khen nói, 【 liền không cũng không giống với ta, mỗi lần đều đem đồ ăn xào đến tiêu tan nát bấy...】"Ngươi chỉ là vì không có thời gian để học nấu ăn mà thôi, bởi vì không phải đi công tác nhiều sao." Nam nhân ôn nhu an ủi.【 ai nha, ngươi cũng đừng vì ta mà tìm lý do! 】 Lưu Nhã Lâm cười duyên vài tiếng, 【 khi nào lại nói chuyện tiếp ta còn có vài phần tư liệu còn chưa có xử lý, cứ như vậy đi, còn có phải nói với Tiểu Ngạn, không cần câu nệ, an tâm mà ở lại ha! 】" Vậy thôi, ngươi đi xử lý công việc trước đi ta cũng cúp máy đây." Sau khi cúp máy, La Bác Đào nhẹ nhàng mà thở ra một hơi thật dài, trên thực tế từ khi nàng bắt đầu nhắc tới Trần Ngạn, hắn liền lập tức bị cứng họng không biết phải trả lời như thế nào với nàng, khỏi phải nói là có bao nhiêu chột dạ.Bởi vì hắn cùng Trần Ngạn không cẩn thận mà làm tình với nhau rồi!Sự tình phát triển như thế này là phải nói đến bắt đầu từ hôm qua, lúc ấy Trần Ngạn muốn tắm rửa, nhưng sau khi tắm rửa lại không có quần áo để thay, La Bác Đào nghĩ dù sao cũng đều là nam nhân, liền sảng khoái hào phóng mà cho hắn mượn mấy bộ quần áo để mặc vào còn cho hắn mượn quần lót mới tinh chính hắn cũng chưa mặc vào lần nào. " Quần áo của ta đối với ngươi mà nói có phần hơi lớn, bất quá hiện tại trong lúc này tình hình dịch bệnh đang xảy ra nên không thể đi ra ngoài, chỉ có thể để ngươi mặc tạm quần áo của ta vào.""Không có việc gì, ta cũng không có cảm thấy bất tiện gì, ngược lại càng phải cảm ơn tiền bối!" Trần Ngạn trong lòng cảm kích mà hướng về phía nam nhân nói tiếng cảm ơn, hắn thật cẩn thận mà chọn bộ tơ tằm tà dài chất áo ngủ liền vào phòng tắm.Thì trong lúc La Bác Đào đang nói chuyện với vợ qua điện thoại về chuyện của Trần Ngạn lưu lại ở nhà mình, lúc sau liền từ trong tủ lạnh lấy ra mấy chai bia."Tiền bối, ta... Ta tắm rửa xong rồi.""Vừa đúng lúc, lại đây ngồi xuống uống với ta vài chai bia--" giọng nói hắn đột nhiên im lặng.Chỉ thấy Trần Ngạn từ trong phòng tắm chậm rãi đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo có hơi ửng hồng mang theo hơi nước, trên người rõ ràng là đang ăn mặc bộ đồ ngủ bình thường của hắn, nhưng thứ này không phải trọng điểm, mà trọng điểm là da thịt trắng nõn của hắn điều bị lộ bên ngoài do ánh sáng của đèn chiếu sáng vào, còn có thể thấy được cặp mông đầy thịt vểnh cao chỉ có độc nhất một chiếc quần ngủ mỏng manh bao bộc lấy, cùng với trước ở ngực kia là hai cặp vú cực đại khó có thể bỏ qua được.Sao lại thế này? Nhìn thế nào thì có này đâu phải là dáng vẻ của một nam nhân!"Tiền bối?" Trần Ngạn hướng tới bên cạnh nam nhân từ từ ngồi xuống ghế sô pha, thấy được đối phương vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào hắn, lại kêu thêm một tiếng."Cái kia... Tiểu Ngạn... Ngươi... Ngươi không phải nam nhân sao?" Không xong rồi, càng tiến gần xem càng rõ ràng, rõng ràng đối phương mặc quần áo đàng hoàn nhưng lại có thể nhìn rõ những thứ bên trong, ngực nhũ đo đỏ căng tròn mương theo động tác cơ thể mà đong đưa ẩn hiện trước mắt hắn, La Bác Đào thậm chí còn có thể nhìn rõ hai điểm mún vú đang nhô lên ở trong áo ngủ."Ân, ta là người song tính.""Người song tính?" La Bác Đào sửng sốt, người song tính nào cũng có ý tứ bộ dáng như như hắn vậy sao? "Vậy ngươi vì sao ở công ty mặc đồ nam nhân để hoá trang sao?" Câu nói của nam nhân cũng không chuẩn xác lắm, chính là bình thường ở trong công ty mọi người điều mặc tây trang quần tây, nhưng khi hắn ở công ty mặc tây trang nhìn qua thấy cũng rất đứng đắn chững chạc nhìn như thế nào cũng giống với dáng vẻ nam nhân, cũng không biết hắn là như thế nào mà làm được như vậy."Đó là bởi vì..." sắc mặt Trần Ngạn đột nhiên có chút tỏa ra đau thương, "Tiền bối, chắc ngươi có không biết, hiện tại trong xã hội người song tính kì thật có đãi ngộ cũng không tốt, mà bởi vì chính bản thân ta là người song tính nên từ nhỏ thường bị mọi người xung quanh kỳ thị còn bị khinh bỉ xúc phạm.""Ý ngươi nó là...." Những lời nói của đối phương làm cho La Bác Đào hơi nhíu mày lại, đối với người song tính hắn đích thực không có hiểu biết được nhiều lắm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn chưa nghe nói qua, tuy rằng những người song tính hiện nay có số lượng ít ỏi, nhưng trong sinh hoạt đời sống vẫn là có thể gặp phải một số rất rối như vậy.Trần Ngạn tiếp tục nói: "Vì càng muốn sinh sống tốt, ta liền trang điểm thành bộ dạng nam nhân, dù sao cơ thể ta cũng đủ cao, đương nhiên so với tiền bối ngươi còn kém một ít, đến nỗi cơ thể phải dùng tới cái này..." Hắn từ trong túi móc ra một cái nịt ngực băng vải, "Chỉ cần dùng cái này, như vậy mọi người nhìn thấy cũng không thể hiện ra." Sự thật chứng minh, cách làm của hắn là đúng, đích thực giảm bớt đi rất nhiều phiền toái."Đúng rồi!" Hắn liền nghĩ tới cái gì, sắc mặt cũng hoảng loạn lên theo, "Xin người làm ơn, tiền bối, việc ta là người song tính , cầu xin người không cần nói cho những người khác biết được không? Nếu không ta sẽ --""Đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không nói ra." La Bác Đào là một người chính trực tình nghĩa không thể chối từ mà còn đảm bảo với hắn sẽ không nói ra, Trần Ngạn cũng xem như là hậu bối theo hắn một tay hắn nâng đỡ chỉ dạy, ngày thường thời gian ở chung cũng nhiều, đã sớm đem hắn xem như là em trai của chính mình, sao có thể nói đâm sau lưng là liền đâm sau lưng, đương nhiên chính bản tính của hắn cũng không có khả năng làm ra những loạn chuyện như này."Bất quá, ngươi vì sao ngươi lại nói cho ta biết?" Theo lý thuyết nếu Trần Ngạn tiếp tục che giấu mà không nói ra chẳng phải là càng tốt sao?"Bởi vì ta không nghĩ sẽ giấu giếm chuyện đó đối với tiền bối." Trần Ngạn vừa nói chuyện nói tay vừa đưa tới lên bàn cầm lấy một lon bia mà mở ra, bên cạnh đã có hai lon bia trống không, hắn hung hăng mà uống một hớp lớn."Bởi vì ta yêu tiền bối."Không khí đột nhiên ngưng đọng lại."Cái... Cái gì?" La Bác Đào cho rằng chính mình nghe lầm, yêu hắn?"Ta yêu tiền bối." Trần Ngạn lại lần nữa lặp lại, cũng chậm rãi tới gần nam nhân, "Ta biết tiền bối đã có vợ và cũng thực yêu nhau, nhưng hiện tại nếu ta không thẳng thắn nói ra, ta sợ ta sẽ hối hận cả đời.""Từ từ, Tiểu Ngạn..." Khuôn mặt tinh xảo của Trần Ngạn từ từ phóng to tiến gần lại mặt hắn, La Bác Đào theo bản năng mà lui về sau một bước, nhưng mà khi hắn lui một bước, đối phương cũng đi theo xác hắn dán lại gần, hắn lui, đối phương tiến, chậm rãi, đến cuối cùng hắn trực tiếp nằm ở trên sô pha không còn đường để lui, mà đối phương đã bất tri bất giác cũng sải bước lên ngồi xuống ở trên người hắn."Ngươi muốn làm gì, Tiểu Ngạn, ngươi đừng..." Giờ phút này hai người đối mặt khoảng cách chỉ kém không đến 5 cm, hơi thở thuộc về đối phương ập thẳng vào trước mặt hắn, hắn rất thơm ngọt, cảm giác như sẽ làm cho người khác say mê, La Bác Đào cũng không ngoại lệ mà bất tri bất giác không kiềm chế lại được mà nuốt nước miếng."Tiền bối, thao ta đi, ân..." Trần Ngạn nói xông rồi liền hôn lên nam nhân."Không... Ách... Tiểu Ngạn... Bình tĩnh... Ân ân...".............
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com