TruyenHHH.com

Edit Song Lai Cung Vo Nhu Mang Drop

“Loan Loan!” Diệp Cửu Chiêu bừng tỉnh từ trong mộng, bật ngồi dậy, sống lưng lạnh buốt, lỗ chân lông thít chặt, lông tơ dựng đứng.

Anh lại mơ thấy mộ phần lạnh lẽo của Loan Loan.

Tháng chín, ban đêm cũng khá oi bức, bên ngoài đén đóm sáng ngời, ba người khác trong phòng vẫn ngủ say, chăn bị đá ra khá xa.

Diệp Cửu Chiêu nhẹ chân nhẹ tay, lặng lẽ đi ra ngoài.

Ba giờ sáng, anh xuyên qua rừng cây,--,,,...lllq,,,,uuy,,,do,,,,- bên trong truyền đến từng tiếng côn trùng kêu vang. Từ sân thể dục đi về bên tay phải, mấy khu ký túc kia chính là chỗ Cố Loan Loan ở.

Anh ngồi trên ghế dài bên ngoài, nhìn tòa nhà đó, tay sờ trong túi quần, lại không sờ được bao thuốc lá quen thuộc.

Đời trước, lúc Loan Loan đi rồi, anh liền nghiện hút thuốc, hương vị nicotin có thể đổi được một giây tỉnh táo. Nhưng vào giờ khắc này, anh mới có một xúc cảm chân thật nhất, anh đã trở lại!

Trong miệng hơi khô, trong lòng cũng có vài phần ngứa ngáy. Sống lại lần nữa, mặc dù vào lúc anh chưa bị nghiện hút thuốc, nhưng vừa nghĩ đến Loan Loan, trong lòng liền bị đốt đến hoảng sợ, đứng ngồi không yên.

Diệp Cửu Chiêu nghĩ, một cửa ải khó khăn khác của đời này, có lẽ là nghiện hút thuốc.

Rạng sáng, trên ghế dài, ngồi lâu lại cảm thấy hơi lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà năm tầng, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại.

Anh đã trở lại, Loan Loan vẫn còn sống.

********

Buổi tối, một ngày trước quân huấn.

“Đẹp không?” Đường Tĩnh giật nhẹ quân trang, nhìn về phía Diêu Lâm.

“Đẹp đẹp, cậu đẹp nhất.” Lườm một cái, cô bạn này thử quân trang đến tận đêm luôn đó.

Đường Tĩnh nhướng mày, quân huấn cũng được, nhưng không thể xấu xí trong lúc quân huấn được.

“Loan Loan, cậu thấy sao?”

“Đẹp đẹp.” Cũng không ngẩng đầu lên, tay lại lật một trang sách.

“Cố Loan Loan, cậu thật tâm một chút đi!” Đường Tĩnh dậm chân, trách.

Đôi mắt Cố Loan Loan lộ ra từ đằng sau chiếc kính mắt, chiếc kính trượt xuống sống mũi.

“Cậu rất đẹp, thật đấy.”

“Cố Loan Loan!”

Ba người cười ha ha, Nạp Thấm ngồi bên cạnh Loan Loan, dời mắt khỏi di động, di động của cô còn cao cấp hơn của Loan Loan.

“Cậu đọc sách gì thế?”

“《Lễ tang 》”

Lúc học cấp hai, không được đọc loại tiểu thuyết này, cấp ba phải học tập chăm cũng không thể xem. Hiện tại vừa lên đại học, liền có chút mê mẩn.

“Các cậu thật là, ngày mai là kỳ quân huấn rồi, còn không sắp xếp một chút à.” Đường Tĩnh bĩu môi, Cố Loan Loan sinh ra là để đả kích người, tùy tiện ăn mặc còn đẹp hơn cả người ăn vận tỉ mỉ.

Hôm nay, ngày 15 tháng 9, sáng sớm, ánh dương đã lộ diện, chứng tỏ hôm nay là một ngày nắng ráo. Radio phát bài “Mặt trời không bao giờ dập tắt”, bày tỏ lời chúc mừng của đàn anh, đàn chị đối với tân sinh viên.

Cố Loan Loan đứng trong hàng ngũ theo mọi người, từng giọt mồ hôi chảy xuống, lúc này đang đứng trong tư thế quân nhân, vẫn còn chịu đựng được.

“Nữ sinh khoa Môi trường được hẳn một đội, khoa chúng ta cùng khoa Tài nguyên, Công trình mới được một đội,--ll..,,,quy,,,,do,,,nnnnn-----người so với người, thật là tức chết mà.” Một bạn học khoa Địa chất ngồi trực ban trong lều, nói chuyện với nam sinh bên cạnh.

“Không phải toàn là như thế sao? Ai, cậu xem kìa, xinh đẹp đấy!”

“Ai?”

“Hàng thứ hai đếm ngược lên, người thứ ba.”

“Ừ, tàm tạm, không bằng người đầu tiên đếm từ dưới lên.”

“Nói thừa, mình cũng không mù, nhưng cấp bậc đó là cấp mình có thể mơ tưởng à? Theo đuổi được người thứ ba là đủ rồi.........”

“Hì hì, không thử xem sao......Hả? Sao đám người Diệp Cửu Chiêu lại đến vậy?”

-------------------------------

Nguồn:truyệnfull.vn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com