TruyenHHH.com

Edit Som Hay Muon Em Deu Se Thich Anh Tinh Than Lap Lap

Editor: Lục Phỉ Thiên Hi

" Ba lượng? "
"Cậu rất có kinh nghiệm ha? "

***************************
Kiều Tinh vào lớp liền nhìn thấy, chỗ ngồi của cô có một nữ sinh. Mà nói đúng hơn chính là, một đám nữ sinh quay quanh bàn Dịch Thâm. Ríu ra ríu rít nói chuyện gì đó, Kiều Tinh đi chậm lại gần. Liền nghe thấy có người nói.

"Thanh danh của Kiều Tinh lớp chúng ta rất kém"

Nghe tiếng, Kiều Tinh liền biết người nói không ai khác chính là Đồng Giai Xu. Đó là người không đội trời chung với Kiều Tinh. Mặc dù là học sinh trung học số 7, lấy việc học làm trọng, nhưng lúc rảnh rỗi các bạn nữ ít nhiều cũng sẽ so sánh diện mạo. Ở lớp bọn họ, diện mạo Kiều Tinh chính là đè đầu Đồng Giai xu, nhưng Đồng Giai Xu lại học tập rất tốt, trong lớp là ủy viên giải trí. Giáo viên cũng đặc biệt thích Đồng Giai Xu.

Dần dần, hai người càng không ưa nhau. Huống chi, Kiều Tinh vừa mới cùng Lâm Giang Ẩn chia tay, Đồng Giai Xu càng không ưa cô. Nam sinh Đồng Giai Xu mơ ước thế nhưng lại bị Kiều Tinh nhanh chân giành được. Hơn nữa, bọn họ quen nhau không đến nửa tháng liền chia tay. Đồng Giai Xu cảm thấy, Kiều Tinh đang cùng mình tuyên chiến, chính mình cũng không sợ phải cùng cô mà ứng chiến.

Trùng hợp lớp lại có học sinh mới chuyển trường. Dịch Thâm vừa tiến vào lớp học, tâm Đồng Giai Xu liền động, người đẹp như vậy mới có thể cùng so sánh với Lâm Giang Ẩn.

Nhưng Dịch Thâm cư nhiên lại chọn chỗ ngồi sau Kiều Tinh. Đồng Giai Xu trong lòng nghẹn khuất, cô thật sự hận không được phải cùng với Dịch Thâm phổ cập một chút về Kiều Tinh. Để Dịch Thâm có thể nhìn thấu được khuôn mặt thật của Kiều Tinh, sau đó liền chuyển sang chỗ khác.

Nhưng lúc cô vừa nói xong câu "Kiều Tinh thường ngày luôn đi quyến rũ nam sinh trong trường". Dịch Thâm liền ngẩng đầu nhìn Đồng Giai Xu, ánh mắt sâu thẳm, bên trong chứa hàn băng.

"Nói xong chưa? "

Tuy hiện tại là mùa xuân, nhưng khi Dịch Thâm nói ra, thì chung quanh phảng phất khí lạnh. Đồng Giai Xu ngây ngốc gật đầu.

"Nói xong thì có thể đi không? "

Dịch Thâm nhíu mày, nếu không phải cha anh ta dặn một hồi lâu, ở trường học mới đừng gây chuyện, nếu không sẽ đưa anh ta ra nữa ngoài. Thì anh ta đã đem nữ sinh ồn ào trước mắt đẩy ra, thật phiền mà.

Tiếng Dịch Thâm không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ rành mạch, tất nhiên cũng bao gồm người đứng xem kịch vui, Kiều Tinh. Cô nhịn không được xì một tiếng bật cười. Đây có tính là, Đồng Giai Xu trộm gà không được còn mất đi nắm gạo? Nghe được tiếng cười của Kiều Tinh, Đồng Giai Xu quay đồng lại liếc mắt mà trừng cô, hốc mắt ửng đỏ, bước nhanh về phía chỗ ngồi, mang một bộ dáng khó chịu.

Dịch Thâm đi đến bên cạnh Kiều Tinh, cúi đầu nhìn cô.

"Vui như vậy? "

Sau đó nhìn đồ ăn vặt trong tay cô, tiếp tục nói: "Còn có tiền mua đồ ăn vặt, vậy khi nào trả tiền? "

Kiều Tinh tức khắc không cười, thay bằng một bộ dáng nghiêm túc, kéo Dịch Thâm ra hành lang.

"Tôi mới giúp cậu lãnh sách"

Ngụ ý, tôi giúp cậu, thế thì chuyện giữa chúng ta liền bỏ qua.

"Cậu nói không cần cảm ơn"

Kiều Tinh sắc mặt không tốt, người này sao không biết điều vậy.

"Không phải cậu nói sao? " Dịch Thâm hứng thú hỏi.

Khuôn mặt Kiều Tinh liền đen.

"Không sai, chính là tớ nói"

Kiều Tinh còn nghĩ, mình giúp Dịch Thâm lãnh sách, hắn trong lòng liền biết ơn, kết quả, cô đây là Đông Quách tiên sinh* đi.

(*Đông Quách tiên sinh 东郭先生 : đây là một câu truyện ngụ ngôn Trung Quốc. Ý nghĩa: chỉ những người lương thiện, nhân từ, nhưng lại hồ đồ không biết phân biệt tốt xấu, giúp người qua cơn hoạn nạn, nhưng rốt cuộc lại bị người hãm hại
Truyện ngụ ngôn Đông Quách tiên sinh và chó sói
https://onggiaolang.com/dong-quach-tien-sinh/)

Dịch Thâm cười.

"Buổi chiều mang tớ đi lãnh đồng phục đi"

Kiều Tinh vừa định cự tuyệt, nhưng lại nghe thấy Dịch Thâm chậm rì nói.

"Tôi có thể suy xét một chút về việc tiền bồi thường "

"Được, thành giao"

Không phải còn phải lãnh đồng phục sao, ai mà không đi lãnh chứ.

Kiều Tinh trở lại chỗ ngồi, Diệp Tri kề đầu sát tai cô lặng lẽ hỏi:

"Cậu có thấy sắc mặt khó coi của Đồng Giai Xu không, ha ha ha. Tớ phải bạo đèn* cho Dịch Thâm"

(*bạo đèn: xuất hiện từ một chương trình "You are the one" của Đài Truyền hình Giang Tô. Sau này phổ biến trên internet với ý nghĩa, thể hiện việc rất thích, rất ủng hộ.)

Diệp Tri ngày thường cũng không ưu Đồng Giai Xu cứ làm bộ làm tịch, vất vả lắm mới có một người cho nàng ta phải nghẹn khuất, trong lòng không biết có bao nhiêu là vui vẻ.

Kiều Tinh nhìn Diệp Tri một cái.

"Dễ như vậy liền bạo đèn, thế Lương Gia Dương thì sao? "

Nhìn về hướng Lương Gia Dương bàn sau, lời nói của Kiều Tinh mang một hàm ý sâu xa*. Làm Lương Gia Dương mê mang không hiểu sự tình.

(*Nguyên văn 意有所指 ý hữu sở chi: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác)

Diệp Tri nhìn cô trừng một cái.

"Miễn bàn, tên kia ngu ngốc "

Kiều Tinh che miệng cười trộm, nhanh chóng hướng tới Lương Gia Dương cáo trạng.

"Lương Gia Dương, Diệp Tri cậu ấy nói cậu ngu ngốc"

Lương Gia Dương nghe thế, liền nhìn Diệp Tri uẩn khúc.

"Diệp Tri, sau cậu quá đáng như vậy"

Diệp Tri hừ một cái, cũng không thèm nhìn Lương Gia Dương.

Ngày thường trong lớp, ba người bọn họ là tam giác sắt(?). Lương Gia Dương thích Diệp Tri, nhưng đôi lúc Lương Gia Dương có một số hành động hết sức là ngu ngốc, Kiều Tinh ngồi xem trò cũng không chỉ điểm. Nhưng mà, Diệp Tri nói Lương Gia Dương ngu xuẩn, nhưng trong lòng không phải không có cảm giác đối với hắn. Thân là bạn tốt của Diệp Tri, Kiều Tinh biết được rõ ràng.

Đối với việc Kiều Tinh châm ngòi thị phi, Lương Gia Dương đối với Diệp Tri không có biện pháp, nhưng đối với Kiều Tinh, thì không ít biện pháp.

Tan học, Lương Gia Dương thấy Kiều Tinh và Diệp Tri không ở đây, liền kéo ghế đến bạn học mới cùng bàn. Dịch Thâm đang gục đầu xuống bàn ngủ, nghe có tiếng động liền tỉnh, lườm Lương Gia Dương nói: "Có việc? "

Lương Gia Dương cười bỉ ổi.

"Có muốn biết chuyện của Kiều Tinh không hả? "

Dịch Thâm hứng thú nhướng mày.

"Kiều Tinh trong trường chúng ta được gọi là〈kẻ cắp trái tim〉"

Dịch Thâm hứng thú hỏi: "Thế nào lại có? "

"Trường số 7 có không ít nam sinh bị Kiều Tinh trêu chọc, nhưng cậu ấy chỉ cùng một người nói chuyện yêu đương "

Ánh mắt Dịch Thâm liền trở nên thâm sâu.

"Vậy sao"

Lương Gia Dương gật đầu.

"Cho nên, sau này nếu Kiều Tinh cậu ấy tới trêu chọc, cậu phải định lực một chút"

Dịch Thâm câu môi cười.

"Tôi rất mong chờ"

Lương Gia Dương sửng sốt, từ từ, này sao không phát triển theo cốt truyện. Lương Gia Dương còn muốn nói thêm hai câu, Dịch Thâm đã gục đầu xuống bàn, tiếp tục ngủ.

Lương Gia Dương cảm thấy có chút buồn rầu, hắn rõ ràng muốn Kiều Tinh sau này có tới tìm Dịch Thâm, thì Dịch Thâm có thể kiên trì lâu hơn một chút, mới có thể trả thù việc Kiều Tinh hiện tại châm ngòi ly gián hắn với Diệp Tri.

Tính cách của Kiều Tinh, Lương Gia Dương cũng biết, chính là trêu chọc xong rồi chạy, mười phần lãnh khốc vô tình, cô cố tình lớn lên xinh đẹp, cậy mỹ mà hành hung, chỉ cần cô ra tay không có ai chạy thoát. Làm bạn tốt, Lương Gia Dương cũng không trách cứ cô, chỉ cười nhạo mấy tên nam sinh đó định lực quá kém.

Học sinh mới chuyển tới, Dịch Thâm, không có sự đồng ý của hắn, đã muốn ngồi cạnh hắn, vị trí ban đầu trống rỗng, nay lại có người ngồi. Mà người này, còn so với Lương Gia Dương hắn đẹp hơn. Trong lòng Lương Gia Dương cảm thấy không thoải mái, ước gì Kiều Tinh nhanh chóng thu thập người này.

Lương Gia Dương tin tưởng, bằng một năm rưỡi quen biết Kiều Tinh, cho dù sớm hay muộn, Kiều Tinh chắc chắn cũng sẽ hành động. Hắn biết Kiều Tinh là nhan khống, còn thích loại hình nam sinh như Dịch Thâm. Tuy rằng hiện tại bọn họ không có gì, nhưng không phải luôn như vậy. Lương Gia Dương gõ gõ cằm, hơn nữa ngày này không còn xa.

*****************

Buổi chiều, Kiều Tinh dẫn Dịch Thâm đi lãnh đồng phục. Kiều Tinh âm thầm phỏng đoán, đồng phục chắc là đã đặt trước, Dịch Thâm chắc đã sớm tính toán muốn chuyển đến Trường Số 7, nếu không sau vừa mới chuyển tới đã đi lãnh đồng phục. Nếu bình thường, thì phải một tuần mới có đồng phục.

Trước khi, loại chuyện này là do lớp trưởng đảm nhiệm. Nhưng Dịch Thâm cố tình chỉ đích danh Kiều Tinh đưa mình đi lãnh, lớp trưởng cũng có phần nhẹ nhõm.

Phòng học của bọn họ ở lầu hai. Lãnh đồng phục thì phải đi đến khu khác để lãnh, cũng là nơi lãnh sách lúc sáng.

Đồng phục học sinh của Dịch Thâm là 180. Kiều Tinh đem đồng phục đưa cho Dịch Thâm, còn đặt biệt tốt mà dặn dò.

"Đồng phục đã nhận thì phải mặc, trường số 7 có quy định không mặc đồng phục học sinh sẽ bị trừ điểm"

Dịch Thâm thấy có chuyện lạ gật đầu.

"Tớ hiện tại đổi"

Dứt lời, Dịch Thâm kéo khóa áo khoác xuống, bên trong Dịch Thâm mặc áo màu xám trắng tay ngắn, Kiều Tinh vẫn đứng tại chỗ không phản ứng, Dịch Thâm cũng đã thay áo khoác đồng phục. Sau đó nhìn thấy Kiều Tinh đứng ngơ ngác, tay Dịch Thâm đặt trên thắt lưng, nhìn cô có chút khiêu khích.

"Muốn nhìn tôi thay quần"

Mặt Kiều Tinh có chút hồng.

"Ai muốn xem"

Cô vội vàng quay đầu, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút rớt giá, hằng ngày đùa giỡn người khác, thế nào hôm nay lại bị đứt giỡn?

Cô muốn lấy lại mặt mũi, liền nhỉ giọng nói.

"Ai mà thèm? Không phải là ▢▢ ba lượng thịt ư?"

Dịch Thâm mặt lạnh nói.

"Ba lượng? "

Kiều Tinh không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, quay đầu, nhìn thoáng qua, trịnh trọng nói: "Không thể nhiều hơn"

Dịch Thâm nghiến răng nghiến lợi.

"Cậu rất có kinh nghiệm ha? "

Kiều Tinh đắc ý nhìn Dịch Thâm.

"Đúng không? "

Dịch Thâm hít sâu, cầm lấy quần áo nói.

"Không cho đi, ở đây chờ tôi"

Sau khi Dịch Thâm đi, Kiều Tinh sờ mặt chính mình, trên mặt có chút nóng. Đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời này trước mặt nam sinh, Dịch Thâm cấp bậc thật cao, từ đầu đến cuối đều không đỏ mặt.

Nếu đổi lại là những nam sinh ngày thường cô trêu chọc, không ai không đỏ mặt đâu, tuy nhiên, cô chưa từng nói với ai như vậy. Tuy rằng đã đọc qua truyện người lớn, còn xem qua phim cấm, nhưng cô vẫn rất thuần khiết a, không có bất cứ kinh nghiệm nào.

Sau khi Dịch Thâm thay quần áo trở lại, đồng phục 180* mặc trên người Dịch Thâm có chút nhỏ, ống quần lộ ra mắt cá chân, thoạt nhìn Dịch Thâm càng cao. Cô không thể không ngẩng đầu, Kiều Tinh giống như bị ảo giác, cô chỉ cao tới eo của Dịch Thâm, chỉ cao bằng một nữa của Dịch Thâm.

(*hình như chỗ này chỉ size ấy ạ)

Trên đường trở về phòng học, Kiều Tinh hỏi Dịch Thâm.

"Cậu đi đâu đổi đồng phục? "

Dịch Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Cảm giác có chút xấu hổ, Kiều Tinh bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Tớ sợ có người thấy, liền nói thầy kĩ luật, nói cậu tùy tiện thay quần áo, làm tổn hại hình tượng nhà trường"

"Không cần cậu lo lắng, tôi đi WC thay"

Kiều Tinh liền ngửi ngửi.

"Hình như có chút hôi đâu đây"

"Kiều Tinh, cậu không nói thì chết có phải không? "

Dịch Thâm cảm thấy tính tình của mình rất tốt nếu hiện tại đang ở trường số 8, có người nói như vậy với anh ta, chính là kẻ đó chán sống rồi.

Kiều Tinh vừa định phản bác, thì nghe thấy có người kêu mình, âm thanh quá quen thuộc, thân thể cô cứng lại.

  ----------------------------------------------------
Mọi người muốn đọc thì lên wordpress của tớ đọc giúp tớ ạ. Với lại, do tớ bận nên không thể edit như mấy editor khác được. Tớ xin lỗi ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com