Edit Snh48 Collection Ai X All Memory
Tác giả: NSH组
CP: Na Niên (Vạn Lệ Na x Dịch Gia Ái)
Link: http://nsh48.lofter.com/post/1e2c5ff6_c68e69d
Note: Fic edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang fic ra khỏi đây.
____________________________________
《Vì Bảo Vệ Thế Giới Hòa Bình Và Chính Nghĩa》
(1)
Trong thời đại này, ai ai cũng đều có thể ăn uống no say và tìm kiếm tình yêu đích thực, có người còn nói rằng, không còn ma quỷ trên trần gian này nữa. Năng lực của pháp sư bị coi như một trò ảo thuật. Vốn dĩ số lượng pháp sư cũng không nhiều, đại đa số họ ẩn mình trong những người bình thường, làm công việc bình thường, trải qua một cuộc sống nhàn nhã giống hệt người phàm trần.
Trong con hẻm nhỏ nọ, một cậu bé cao to khỏe mạnh đang trêu chọc một Tiểu Pháp Sư yếu đuối. Tiểu Pháp Sư rõ ràng không phải là đối thủ của cậu trai ấy ở khía cạnh thể lực, bị đẩy một cái cô bé nhỏ liền lảo đảo té xuống mặt đất. Cậu bé quay người lại và lớn tiếng nói với đám con nít vây quanh phía sau: "Thế giới không cần ma pháp nữa! Sự tồn tại của pháp sư mới là mối đe dọa lớn nhất của nhân loại!"
"Đúng vậy!" Đám con nít đứng nhìn đồng loạt hùa theo.
"Không đúng!" Đột nhiên một cô gái từ mái nhà của gian phòng sát đó nhảy xuống, vừa vặn đáp ngay bên cạnh Tiểu Pháp Sư kia, nhẹ nhàng đỡ cô bé ngồi dậy.
"Những người chỉ biết ức hiếp kẻ yếu hơn mình giống như nhóc mới chính là mối đe dọa lớn nhất của nhân loại!" Cô gái giơ tay lên, ngay lập tức cậu bé bắt nạt kia bị nhấc bổng lên không trung, loạng chà loạng choạng mà hoảng hốt. "Ma pháp không phải là một thủ thuật vô dụng, ma pháp tồn tại là để tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn, còn nữa, những pháp sư xấu xa không xứng đáng để sử dụng ma pháp."
Cô gái khẽ buông tay, cậu bé mất hồn lạc vía an toàn trở lại mặt đất.
"Chị...Chị là ai?" Trong đám đông có người lên tiếng hỏi.
"Chị là nữ pháp sư Thủ Niên, đến từ gia tộc pháp sư lâu đời nhất trên thế giới này. Lần tới gặp lại, hi vọng cậu nhóc có thể sẽ làm người tốt~" Ngón tay thanh mảnh của cô gái chọc vào đầu cậu bé. Có thể đôi mắt của pháp sư cũng có ma lực, khiến cậu trai ấy vừa nãy còn ương bướng kiêu ngạo, ngay tức khắc lại đỏ bừng mặt lên. "A, đúng rồi" cô gái vừa chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên quay đầu nói thêm một câu: "Trên thế gian này, cũng không phải là không có ác ma." Ánh mắt cô gái bỗng trở nên nghiêm túc, "Chị có thể cảm nhận được sự kích thích trong dòng máu của mình. Chỉ cần ác ma ở gần đây, chị nhất định sẽ tìm được và thu phục họ."(2)
Như vậy trên thế gian này rốt cuộc còn có ác ma hay không?
Đang lim dim nằm trên một cành cây ở đầu hẻm, Vạn Lệ Na híp mắt lắng nghe toàn bộ cuộc náo kịch. Vốn dĩ nếu như cô gái tên Thủ Niên kia không xuất hiện, cô nàng cũng có ý định giúp đỡ đứa trẻ bị bắt nạt rồi. Nhưng mà Thủ Niên đã đến, cô nàng lại có thể tiếp tục ngon giấc. Dù sao thì "Những việc chính nghĩa nên để lại cho pháp sư làm. Chúng ta là ác ma, vẫn là điềm đạm một chút." Vạn Lệ Na nhớ lại cha cô đã dặn dò như thế trước khi cô ra ngoài dạo chơi.
Đối với Thủ Niên kia nói rằng chị ấy muốn bắt ác ma, Vạn Lệ Na biểu đạt: "Được, lý tưởng này rất tham vọng đó."
Vạn Lệ Na, một ác ma thuộc giống rồng. Loại sinh vật cực kỳ ác này không được ghi lại trong những quyển sách lịch sử lâu đời nhất. Nhưng mà trời đất chứng giám, gia đình của cô 3 đời đều thiện lương. Mẹ của Vạn Lệ Na vẫn là một điển hình về phẩm hạnh trên thị trấn (Vạn Lệ Na vẫn luôn nghi ngờ rằng mình có mối quan hệ gì đó với thúc thúc--ma cà rồng trung niên có hơi hói kia - phó trưởng thị trấn. Nhưng ai mà biết được, dù sao thì mẹ của cô quả thực là một con rồng tốt, rất hăng hái làm việc nghĩa.)Gần một trăm năm đổ lại đây, ác ma và pháp sư đã ở ẩn, sống như người phàm trần, thỉnh thoảng làm những việc tốt mà họ có thể, giả vờ nghiêm túc hối hận về những tội lỗi trong dòng máu của mình. Hình dạng con người của pháp sư thường có vẻ ngoài dễ thương, nổi bật và vô hại với cả người lẫn vật. Không giống như gia tộc rồng và ma cà rồng kia, thường ngày vẫn cứ luôn khoe ra bộ dáng phong lưu của mình.
Vạn Lệ Na nhớ rất rõ, khi cô còn nhỏ, cha mẹ cô luôn tranh luận rằng rốt cuộc cô là rồng hay là ác ma, cho nên lúc mới 2 tuổi, cô nàng đã được đưa đến gặp thầy bói. Bậc thầy bói toán có gương mặt đoán không ra tuổi, thầy bói chỉ tùy ý nhìn Vạn Lệ Na một cái rồi nói với mẹ cô, "Đại Ca, tế này mà còn phải bạn gì nựa, con gái em đáng yêu như vậy nhìn niếc qua thôi cũng biếc nà ác ma a, mấy bé dồng núc nhỏ vẻ ngoài đều thật xấu, em hẳn nà biết rồi còn gì. Nếu không phải nựa thì nà ma cà dồng rồi, em xem tóc nhiều giống A Hoàng tế này, ah ah ah ah Đại Ca, Đại Ca đừng đánh. Chị chỉ nà nói sự thật thôi mà..." (Đại Ca, thế này mà vẫn còn phải bàn gì nữa, con gái em đáng yêu như vậy nhìn liếc qua thôi cũng biết là ác ma a, mấy bé rồng lúc nhỏ vẻ ngoài đều thật xấu, em hẳn là biết rồi còn gì. Nếu không phải nữa thì là ma cà rồng rồi, em xem tóc nhiều giống A Hoàng thế này, ah ah ah ah Đại Ca, Đại Ca đừng đánh. Chị chỉ là nói sự thật thôi mà...)
Vạn Lệ Na khẽ lắc đầu, đem hồi tưởng thuở xa xôi ra khỏi tâm trí. Đói bụng rồi, quay trở về nấu cà ri ăn thì tốt hơn. Cô nàng xoay người nhảy xuống cành cây, lại không ngờ rằng.......
(3)
Dưới gốc cây có người?Vạn Lệ Na thật mạnh đè lên người vị nữ pháp sư lúc nãy. Tiểu Ma Nữ của chúng ta bị va chạm đến mức ngàn sao hiện ra nhấp nháy trước mắt, còn Tiểu Ác Ma ra bộ nheo nheo mắt, "Lúc này chẳng phải nên sử dụng ma pháp hay sao? Đến cả dịch chuyển tức thời cũng không biết dùng?"
"Thật xin lỗi a." Vạn Lệ Na ngồi dậy bắt chéo chân, tò mò phán đoán về Tiểu Ma Nữ đang nằm trên mặt đất. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy một nữ pháp sư trưởng thành. "Tên của chị là gì?" Tiểu Ác Ma lịch sự hỏi thăm, cũng nhân tiện mà nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương trên cơ thể Tiểu Ma Nữ.
Oh...mùi hương cũng khá là đáng yêu đấy chứ.
"Chị là Dịch Gia Ái." Tiểu Ma Nữ tự vỗ vỗ vào đầu mình giống như sửa cái ti vi cũ.
"Chị không phải là nữ pháp sư Thủ Niên sao?" Tiểu Ác Ma nói xong câu này mới nhận ra mình đã tự làm bại lộ bản thân.
May thay đối phương cũng không có để ý. "Đúng a, chị là nữ pháp sư Thủ Niên, tên của chị là Dịch Gia Ái. Pháp sư ngoài họ tên còn có thêm biệt danh chẳng phải là chuyện bình thường sao? Sao thế? Có vấn đề gì không?"
"Không...không có..." Tại sao mấy loại kiến thức thông thường này ba mẹ lại không dạy cho mình cơ chứ. Vạn Lệ Na hết sức quan ngại về độ xác thực của những kiến thức thông thường này.
Dịch Gia Ái từ từ mở mắt ra, gương mặt Tiểu Ác Ma vẻ nhăn mày nhăn mũi áp sát trước mắt cô khoảng cách chưa đầy mười xăng-ti-mét, nhìn cô như một món đồ chơi mới. Tiểu Ác Ma chớp chớp mắt với cô và thì thầm hỏi rằng chị đã cảm thấy tốt hơn chưa, chị có thể tự mình đứng dậy được hay không. Dịch Gia Ái chỉ cảm thấy tốc độ máu trong chớp mắt bỗng chảy nhanh hơn, mặt đỏ lựng lên, tim đập thình thịch.
"Ah!" Đột nhiên Dịch Gia Ái hét lên một tiếng, hù Vạn Lệ Na giật nảy cả người khỏi mặt đất.
"Em là ác ma!" Dịch Gia Ái bừng tỉnh ngộ, chỉ tay vào Vạn Lệ Na, tự mình độc thoại.
"Sao chị lại nói em là ác ma?" Vạn Lệ Na cũng cảm thấy bối rối, tại sao Dịch Gia Ái có thể xác định được mình là một ác ma cơ chứ.
"Bởi vì khi chị gần gũi với em, trái tim của chị đập rất nhanh. Lúc bắt gặp ánh mắt của em, huyết áp của chị đột ngột tăng cao. Đây chính là trực giác pháp sư của chị."
Tại sao mấy lời này nghe xong lại khiến người ta mắc cỡ như vậy chứ? Nhưng mà hiện tại dường như cũng không còn thời gian để mắc cỡ nữa rồi, chẳng phải vị pháp sư trước mắt đây vừa nãy mới nói là muốn thu phục ác ma sao?
Chạy thôi!
(4)
Vạn Lệ Na vắt chân lên bỏ chạy, Dịch Gia Ái đuổi theo phía sau.
Ác ma chạy đến đâu kéo gió đến đó.
Một trận gió hỗn loạn."Em chạy thế này chẳng có ích gì đâu! ngoan ngoãn theo chị quay lại tiếp nhận việc giáo dục và rửa tội ác đi!" Dịch Gia Ái lấy từ trong túi ra một cái loa tuýt tơ, nó vang to đến mức khiến màng nhĩ Vạn Lệ Na như muốn nổ tung.
"Tại sao em phải rửa tội cơ chứ, em chưa hề, chưa hề làm sai chuyện gì cả!"
"Ác ma chưa tiếp nhận giáo dục cảm hóa rất nguy hiểm, lỡ như một ngày nào đó em làm sai chuyện gì, thứ chờ đợi em có lẽ chỉ là phong ấn vĩnh viễn mà thôi!"
"Em có học thức! Em được giáo dục! ! Ai nói với chị là em không được giáo dục cơ chứ! Em đã tốt nghiệp cao trung rồi!"
"Vậy em đừng chạy nữa! Chứng minh cho chị coi nào!"
"Ma mới tin chị! Em chỉ là nhỏ tuổi thôi!Em không phải đồ ngốc! ! !"
"Lêu lêu lêu! Em chính là ma a!""Xì! Ác ma với hồn ma chị cũng không phân biệt được hả? Em nói ma chính là hồn ma đó! ! Hồn ma! !"
"Sao...sao lại không phân biệt được cơ chứ!Chị...chị...chị sợ ma nhưng mà chị không sợ em!"
"Hahahahaha chị là pháp sư sợ ma! Hahahahahaha! Ma nhát gan cũng là ma a! Hahahahahaha!"
"Em đứng lại đó cho chị! ! ! Không được cười! ! !"
Không khí giống như kết giới bao bọc lấy Vạn Lệ Na và Dịch Gia Ái, nó thổi qua thành phố, băng qua thảo nguyên, và lướt đến sâu trong khu rừng sương mù ở phía tây thế giới.
"Dừng...dừng...dừng một lát..." Vạn Lệ Na dựa vào thân một cây sồi già thở hổn hển, đưa mắt nhìn Dịch Gia Ái đang đứng ở nơi cách cô nàng khoảng chừng 10 mét, "Em thật sự, chạy không nổi nữa rồi, chưa ăn cơm, đói quá.""Vậy, vậy thì em đừng chạy nữa, theo chị, quay lại, đi." Dịch Gia Ái cũng thở hổn hển, nói đứt từng câu chữ.
"Vậy chị dẫn em đi đi, em chạy không nổi nữa rồi, chị có thể cõng em quay lại thì em đi." Vạn Lệ Na thẳng thừng chơi xấu nằm rạp xuống mặt đất. Dịch Gia Ái dường như suy nghĩ nghiêm túc về khả năng mang Vạn Lệ Na quay trở lại, cô vô cùng hối hận rằng mình đã không mang theo cây chổi.
"Nấu cho em một bữa, sau đó em phải đi theo chị, được hay không?"
"Được được được" Vạn Lệ Na nghe đến được ăn, liền lăn một cái ngồi dậy, hai mắt sáng rực lên, "Nhanh nào nhanh nào, em đói sắp chết rồi."
(5)
Tiểu Ma Nữ ung dung đeo tạp dề, búi cao mái tóc dài, rồi đem cái nồi bắc lên một gò đất khô thoáng. Chẳng mấy chốc, bên trong nồi bọt nước sôi lên ùng ục, tỏa ra một mùi thơm đến mê người. Dịch Gia Ái cầm cán muôi dài, khuấy đều món cà ri đậm đặc, tâm tình vui vẻ ngân nga một khúc hát.
"Cà ri của pháp sư nấu có thể ăn được chứ? Có khi nào ăn xong em lăn ra bất tỉnh không?" Vạn Lệ Na đói đến mức nằm rạp trên mặt đất, để lộ ra hình dạng bán ác ma, ve vẩy cái đuôi. Cô nàng rảnh rỗi nên nảy sinh chán chường, bèn quay qua trò chuyện trêu chọc Dịch Gia Ái đang chăm chỉ làm việc. Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy chị ấy, cô nàng đã muốn thử bắt nạt chị ấy xem như thế nào.
"Sao có thể như vậy được! Chị là ma nữ chính trực, chỉ ác ma bọn em mới có mấy ý tưởng làm hại người khác thôi." Quả nhiên, Tiểu Ma Nữ bị tức giận đến bộc phát ra khỏi miệng.
"Aaaaa~ Nấu xong chưa thế? Em đói bụng quá rồi." Vạn Lệ Na không bận tâm đến việc Dịch Gia Ái đánh giá ác ma như thế nào nữa, cô nàng nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại mà hối thúc. Kỳ thực, trong lòng Vạn Lệ Na vẫn có đôi chút thất vọng, rõ ràng là từ nhỏ đến giờ đều được khen ngợi là đứa trẻ tốt bụng đáng yêu. Mặc dù ngẫm lại, đều tự đi khoe chính mình là một ác ma...một con rồng...yêu tinh...ma cà rồng...đại loại như vậy...vẫn có chút...
"Cũng sắp xong rồi, đợi một chút nữa thôi." Dịch Gia Ái dường như cũng thấy ăn năn vì mấy lời đã nói ra trong cơn nóng giận lúc nãy, cô nàng bỗng trở nên yên lặng.
Trời đã chạng vạng tối, khu rừng sương mù bắt đầu xuống hơi sương. Lớp sương dày khiến cả 2 phải dựa sát vào nhau mới có thể thấy rõ vị trí chính xác của đối phương. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh nhau bên đống lửa nổ đôm đốp, cầm chiếc bát mà Dịch Gia Ái đã biến thành từ lá cây, cùng nhau ăn cà ri.
"Nếu như em theo chị quay lại, họ sẽ hỏi em những cái gì?"
"Chị cũng không biết nữa......có thể là thứ gì đó ăn được, thứ gì đó không thể ăn được, đại loại như vậy đi......"
"Thứ gì không thể ăn được cơ chứ? Ví dụ? Không thể ăn được nấm độc? Giống vậy sao?"
"Không phải...có thể là không ăn thịt người chứ...chắc là vậy."
"Phụt!" Câu trả lời của Dịch Gia Ái khiến Vạn Lệ Na thiếu chút nữa tự làm mình bị sặc. "Không ăn thịt người? ?"
"Đương nhiên là không thể ăn thịt người rồi! ! Sao lại có thể chứ..."
"Dừng dừng dừng! Chờ chút chờ chút. Chị biết là không thể ăn thịt người rồi, ý của chị là mấy câu hỏi sẽ tương tự như thế thôi mà?"
Dịch Gia Ái nhất thời không biết nên giải thích với Vạn Lệ Na như thế nào, cô không rõ là Tiểu Ác Ma trước mắt đây có thật sự không biết chuyện này hay không. Đã từng có một thời đại ác ma tung hoành, gia đình có trẻ nhỏ sẽ không dám mở cửa nhà vào ban đêm, họ sợ rằng mùi sữa của đứa trẻ sẽ thu hút ác ma. Dẫu sao thì hiện tại Tiểu Ác Ma ngồi bên cạnh cô đây vẫn đang nghiêm túc ăn một bát cà ri không có thịt, thoạt nhìn trông rất hài lòng."Thật sự thì em là ác ma đầu tiên chị bắt được."
"Ừa, chị cũng là pháp sư đầu tiên em từng thấy."
"Chị cứ nghĩ nếu bắt gặp ác ma thì sẽ phải đánh nhau cơ."
"Thật ngại quá, làm chị thất vọng rồi, nhưng mà baba của em nói với em rằng không được đánh con gái."
Ác ma biết bay chứ?"
"Ác ma đương nhiên không biết bay rồi...baba của em không biết bay. Thế còn pháp sư thì sao?"
"Bọn chị phải sử dụng máy bay...chổi...thảm phép...mấy thứ tương tự như vậy."
"Ừm, vậy pháp sư có thể khiến người khác yêu mình không?"
"Ey? Nếu như là nảy sinh từ tình yêu chân thành, dường như là không thể...Nếu như là thần chú quyến rũ, vậy chắc hẳn chỉ là sự yêu thích ngoại hình mà thôi. Chờ một chút...tại sao em lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì ác ma có thể a~" Vạn Lệ Na nháy nháy mắt, "Sở trường của ác ma là nắm bắt trái tim người khác, chị không biết sao?"
Nhìn vào Dịch Gia Ái một mặt biểu cảm vừa khó hiểu vừa sợ sệt, khiến Vạn Lệ Na thật có cảm giác thành tựu. "Lừa chị thôi, cảm ơn bữa ăn chị đãi nha." Cô nàng đặt xuống chiếc bát rỗng, quay người ẩn mình biến mất trong làn sương.
"Na Na? Na Na!" Dịch Gia Ái vẫn chưa nhận ra rằng Tiểu Ác Ma đã trốn thoát thành công khỏi sự kiểm soát của mình.
(6)
Pháp sư cũng không có khả năng tầm nhìn xuất sắc vào ban đêm.
Màn đêm đã buông xuống khắp khu rừng, lớp sương mù bao phủ ngày càng dày hơn. Đừng nói là truy bắt Vạn Lệ Na, ngay cả đường thoát ra ngoài kia Dịch Gia Ái còn chẳng tìm thấy. Mà lúc này, Tiểu Ác Ma của chúng ta đã phát hiện được một nơi để trú lại, đó là nhà của những yêu tinh nằm sâu trong khu rừng."Cảm ơn bạn của mẹ tôi trên khắp thiên hạ, hihi.""Tối muộn rồi. Chị ấy có lạnh không nhỉ?""Chắc không đâu, chị ấy có thể tự mình nhóm lửa mà.""Chị ấy cũng có thể tự mình dựng lều nữa. Ừm, không sao, không có chuyện gì cả."
Tiểu Ác Ma nằm trong ngôi nhà cây khô ráo ấm ấp, đang chuẩn bị chìm vào giấc mộng.
"Thôi chết! Mình quên mất chị ấy sợ ma."
(7)
Quả nhiên đúng như dự đoán, lúc Vạn Lệ Na tìm thấy Dịch Gia Ái, cô nàng đang khóc lớn oa oa.
Một con ma dáng hình đầy đặn ngồi trên khúc gỗ tròn bên cạnh Dịch Gia Ái, vẻ mặt ủy khuất: "Tiểu cô nương đừng khóc nữa, nói tôi nghe nhà của cô ở đâu, tôi sẽ giúp cô trở về."
"Hey, Ha Ha Tỷ, chào buổi tối nha~" Vạn Lệ Na bắt chuyện cùng con ma kia, "Chị đến đây đi dạo hả?"
"Ây da, phải Na Na đây không, nửa năm rồi không gặp......ủa......dường như chẳng cao thêm được chút nào..."
Ha Ha tỷ còn chưa nói xong, bạch nhãn* gia truyền của Vạn Lệ Na mới quét qua đến phân nửa, Dịch Gia Ái đã bật khóc thút thít mà ôm lấy Vạn Lệ Na, "Huhuhuhu sao em không nói với chị trong rừng này có ma, huhuhuhu"
(*Bạch nhãn - mắt trắng: ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, kiêu ngạo, trái ngược với mắt xanh - tỏ ý kính trọng)
"Ầy, tiểu cô nương sao lại nói như thế chứ?" Đại khái là Ha Ha Tỷ bị tức giận đến không nhẹ. Một chút cũng không nhận thấy Dịch Gia Ái là bị cô ấy dọa sợ thành ra như vậy.
"Bây giờ chẳng phải chị đang ôm một con ma hay sao." Vạn Lệ Na chọt chọt má Dịch Gia Ái, cảm thấy bản thân vẫn nên mau chóng đem Dịch Gia Ái cách xa Ha Ha bên cạnh đây thì tốt hơn. "Tạm biệt Ha Ha Tỷ, gan người này quá nhỏ rồi, em đưa chị ấy quay về bình tĩnh lại chút đã."
"Woa!" Ha Ha Tỷ ngắm nhìn bóng hình Vạn Lệ Na và Dịch Gia Ái đi xa dần, không ngừng cảm thán, "Na Na hậu sinh khả úy* a, bé tí tẹo thế này đã có bạn gái rồi."
(*Hậu sinh khả úy: Con giỏi hơn cha, trò giỏi hơn thầy, thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước)
(8)
"Tại sao em lại muốn bỏ chạy?" Dịch Gia Ái nhanh chóng mệt lử vì khóc, cô nằm xuống chiếc giường mềm mại của những yêu tinh, nhìn chằm chằm vào Vạn Lệ Na, vừa ngoan ngoãn lại vừa ủy khuất.
Không bỏ chạy chứ đợi chị đem em quay về, sau đó bị một đống người tra hỏi mấy vấn đề ngớ ngẩn kiểu như có thể ăn được cái này cái kia hay không hả?
"Chỉ trêu chị chơi chút thôi." Vạn Lệ Na cũng không có nói ra mấy câu trong lòng. May thay, loại lý do để ác ma trêu ghẹo người khác như thế này, thậm chí nếu nó là lời nói dối thì cũng chẳng ai nghi ngờ thật giả đúng sai. Vạn Lệ Na dự định trời sáng rồi sẽ đưa Dịch Gia Ái đến thị trấn, sau đó tìm cơ hội tẩu thoát.
Nhưng mà sang ngày hôm sau bị Dịch Gia Ái dắt đi, Vạn Lệ Na cảm thấy vô cùng hối hận. Cô nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị ai đó dắt đi như vậy, và kiểu tiếp xúc thân thể này mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ không thể nói thành lời. Vạn Lệ Na theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi."Em thật sự sẽ không bỏ chạy đâu......""Ừa.""Vậy chị có thể buông em ra không?""Không thể."
Vạn Lệ Na cảm thấy có đôi chút nản lòng. Ngay lúc này Dịch Gia Ái bỗng dừng bước, quay người đối diện với Vạn Lệ Na, nói, "Nhìn vào mắt chị, nói với chị, em thật sự sẽ không bỏ chạy chứ?"
Vạn Lệ Na ngây ngẩn cả người, có lẽ cứ như vậy đến một hai ba bốn năm sáu giây.
"Em xem, nếu chị buông tay ra, em sẽ chạy đi mất."
Dịch Gia Ái ngước nhìn Vạn Lệ Na, Vạn Lệ Na muốn lên tiếng thanh minh nhưng cảm giác cổ họng như nghẹn lại, một câu cũng chẳng thể nói ra. Lúc lâu sau, Dịch Gia Ái khẽ thở dài một tiếng, "Em đi đi." Cô đã nói như vậy.
"Nhưng nếu như em thật sự muốn chạy, chị cho là chị dắt em như thế này thì em sẽ không bỏ chạy được sao?"
"Nếu như em thật sự muốn chạy, vậy tối qua việc gì em phải quay trở lại cứu chị?"Mấy lời này đều bị Tiểu Ác Ma nuốt vào trong.
"Đúng rồi oh, Vạn Lệ Na, tại sao tối qua em quay lại cứu chị? Đầu của em bị hỏng rồi sao?"
(9)
"Bởi vì giúp người làm niềm vui, em là một ác ma tốt." Vạn Lệ Na tự phục bản thân mình đã nói ra mấy câu như thế. Nhưng mà chưa qua được bao nhiêu phút, cô nàng đã cảm thấy mấy lời này nói ra thực sự có hơi sớm.
Khi đi ngang qua quảng trường, Vạn Lệ Na và Dịch Gia Ái phát hiện có một lượng lớn người dân đang tập trung tại đó. Hóa ra là một cậu bé nghịch ngợm trèo lên tháp chuông của nhà thờ, không biết sự việc xảy ra như thế nào mà hiện tại cậu bé đó đang bị kẹt trên đỉnh tòa nhà, lảo đảo sắp té ngã.
"Em ở đây chờ chị, chị phải đi cứu cậu ta!" Dịch Gia Ái để lại mấy lời này rồi lao ngay đến nhà thờ mà không nghĩ ngợi gì cả.
Dịch Gia Ái nhanh hơn nhiều so với đội cứu hộ. Cô nhẹ nhàng nhón chân nhảy lên từng góc cửa sổ, chẳng mấy chốc đã gần tiếp cận đỉnh nhà thờ.
Vạn Lệ Na nhìn vào bàn tay mình đột nhiên được thả ra, trong nháy mắt chợt nảy sinh một cảm giác mất mát đến lạ kỳ. Chẳng qua, loại cảm giác này chỉ kéo dài chưa đầy hai giây, cô nàng lại nhận ra rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để trốn thoát. Nếu lúc này vẫn còn không bỏ chạy, vậy thì đầu của bản thân thực sự bị hỏng rồi.
"Dịch Gia Ái a, đợi sau khi em trở về nhà đọc thuộc《100 nguyên tắc chung sống hòa bình với pháp sư》 rồi, chúng mình có duyên lại gặp nhau nữa nhé."
Ở phía bên kia, Dịch Gia Ái đã bình tĩnh leo đến đỉnh nhà thờ. Cô thật cẩn thận mà ẵm cậu nhóc giao cho đội cứu hộ đã bắc thang lên đến nơi.
Vạn Lệ Na đã đi được một quãng xa, nghe thấy tiếng reo hò và vỗ tay từ quảng trường vọng lại liền vô thức mỉm cười. Nhưng rồi ngay sau đó cô nàng lại nghe thấy một tràng tiếng hét hoảng sợ. Bất chợt quay đầu lại, chứng kiến Dịch Gia Ái bước chân giẫm phải mái ngói lơi lỏng trên nóc nhà, trượt ngã rơi nhanh xuống phía dưới.
"Ây da, cái người này sao lại rắc rối như thế chứ."
(10)
Dịch Gia Ái cảm thấy số mệnh của mình đến đây là chấm hết rồi.
Trong lúc rơi xuống rất nhanh, Dịch Gia Ái hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi của chính mình. Có lẽ bản thân không phải là pháp sư thông minh nhất, nhưng cô dứt khoát là người cố chấp nhất trong việc bảo vệ hòa bình thế giới. Khi cô tốt nghiệp, cô đã hỏi sư phụ của mình rằng cô có thể đi bắt ác ma hay không? Hay là trình độ vẫn chưa đủ? Mặc dù từ xưa đến giờ bản thân cũng chưa từng thật sự thấy qua ác ma, bài kiểm tra có thể sẽ thất bại.
Sư phụ mỉm cười và nói với cô ấy, con có thể, hơn nữa, ý nghĩa quan trọng nhất của việc tìm kiếm ác ma không phải là bắt được ác ma.
Lúc ấy Dịch Gia Ái cũng không có hiểu cho lắm, nhưng cô nàng vẫn nhất quyết lên đường.
Các bạn học khác đều lựa chọn những công việc của người bình thường, họ dường như sống một cuộc sống rất hạnh phúc và ổn định. Họ so với Dịch Gia Ái đều trông trưởng thành và vững vàng hơn trong cách cư xử, nhưng ánh mắt của họ cũng không còn rạng rỡ như trước nữa. Trong cuộc sống bình thường ngày qua ngày, nhiệt huyết trời sinh của pháp sư ngày càng nguội lạnh đi, tinh thần chính nghĩa cũng dần dần bị hao mòn.
Vì vậy, ngay cả khi Dịch Gia Ái chưa bao giờ gặp qua một ác ma nào trước khi cô gặp Vạn Lệ Na, cô cũng rất thích trạng thái hiện tại của mình. Vì một ước muốn bôn ba đây đó, tuy rằng rất vất vả nhưng cũng rất hạnh phúc.
Nhưng mà ngay khi Dịch Gia Ái bắt được ác ma đầu tiên trong đời mình, cũng dường như đã hiểu được hàm ý trong câu nói của sư phụ, cuộc sống của cô lại phải kết thúc.
Cô từ từ nhắm mắt lại, không nhìn thấy được tư thế rơi của mình tựa như một chiếc lông vũ.
(11)
Tuy nhiên sự va chạm lường trước cũng không có xảy ra.
Tiếng la hét của đám đông bỗng chói tai đến lạ. Trong thứ âm thanh đó không phải là sự lo lắng mà là sự kinh hãi.
Một cái ôm đem cô rời khỏi trọng lực. Tiếng gió rít bên tai rõ ràng là tiếng vỗ cánh.
Dịch Gia Ái gồng hết dũng khí mới dám dần dần mở đôi mắt nhắm chặt ra, đại khái là độ cao này lại gần mặt trời hơn một tí, ánh sáng chiếu xuống có đôi chút chói mắt.
"Chẳng phải em nói là ác ma không thể bay sao? ! Lại lừa chị!" Dịch Gia Ái nhìn vào đôi cánh sải to mọc ra từ phía sau lưng Vạn Lệ Na, không rõ cảm xúc của chính mình lúc này là kinh ngạc hay tức giận.
Vạn Lệ Na mỉm cười đắc ý, "Ác ma không thể bay, nhưng mà mẹ của em là rồng."
(12)
Vạn Lệ Na cuối cùng đáp xuống một cánh đồng lúa không người.
"Thật ngại quá, để em phải cứu chị tận hai lần. Về sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp em." Dịch Gia Ái đỏ mặt cúi đầu, nghịch ngợm mấy ngón tay.
"Việc báo đáp em vẫn là để qua một bên đi. Chị tự chăm sóc tốt bản thân mình đã rồi nói sau, được chứ." Vạn Lệ Na tư thế lúng túng chạm vào xương bả vai của mình nơi mọc ra đôi cánh, đã lâu rồi không sử dụng đến, cảm giác có chút đau. "Cho nên chị thực sự đừng đem em quay lại tiếp nhận giáo dục được không? Họ sẽ cấp cho em giấy chứng nhận ác ma tốt sau khi em hoàn thành bài kiểm tra chứ?"
"Ừm......Vậy thì chị không giữ em nữa......coi như là báo đáp em đi." Dịch Gia Ái cảm thấy ý kiến này của mình thật hay và tự làm chính bản thân mình mỉm cười vì điều đó.
"Hai lần ey? ! Như thế là xong rồi sao? Quỷ keo kiệt." Vạn Lệ Na bĩu môi, bộ dạng giận dỗi trông như nhỏ đi hơn 10 tuổi so với phong thái anh hùng cứu người lúc ban nãy.
"Vậy em muốn như thế nào?"
"Không bằng......"
"Không bằng cái gì cơ?"
"Ây dô, em đói bụng rồi, muốn ăn cà ri nha."
"Thiệt tình, mấy đứa nhỏ chỉ có biết ăn thôi."
"Chị không biết đâu, bay rất mệt luôn, vai của em đau đau đau đau đau muốn chết."
"Thật chứ? Vậy qua đây chị coi thử nào."
"Không cần! Ăn cà ri trước đã."
"Để chị coi thử thôi, lỡ như có vết thương thì sao."
"Không cần!"
"Đứa nhỏ này, sao lại ngạo kiều như vậy chứ."
......
Cười đùa rồi, náo nhiệt rồi, lại đưa mắt nhìn vào điểm đầu xa tít tắp của cánh đồng, tận hưởng ánh mặt trời vàng rực và hương thơm của lúa mì phảng phất bay trong gió.
Không bằng chị đem em cùng đi theo, đi bảo vệ thế giới chính nghĩa và hòa bình.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com