TruyenHHH.com

Edit Seolbbo Khung Hoang Kinh Doanh

Link: https://www.asianfanfics.com/story/view/1422625/25/n-a

-

Vì công ty đã đẩy lịch trình lên sớm hơn vài tháng, các thành viên về nhà trước đó đều lần lượt quay lại ký túc xá để tập trung. Mấy ngày nay, Hyunjung vẫn phải trở lại công ty để làm công việc ghi hình tiếp theo. Dù không ở cùng nhau, nhưng mỗi sáng trước khi ra ngoài, Jiyeon luôn nhắn nhủ trên điện thoại nhắc cô ấy kéo cổ áo cẩn thận, tránh để lộ dấu hôn. Hyunjung thường nói màu đã nhạt, khó nhìn thấy, nhưng chỉ cần rời khỏi ký túc xá là có thể bị chụp ảnh bất cứ lúc nào. Để phòng trường hợp xấu, nàng nhất định phải nhắc cô ấy bảo vệ kỹ hơn.

Sáng nay, Jiyeon phải dậy sớm để đến công ty họp. Thật không may, chu kỳ kinh nguyệt cũng "ghé thăm" cùng lúc. Sau khi uống thuốc giảm đau tại ký túc xá, nàng vội vàng theo các thành viên lên xe của công ty trở về trụ sở.

Buổi sáng, công ty triệu tập tất cả các thành viên để thảo luận về kế hoạch sắp xếp lịch trình trong tháng tới. Sau khi cuộc họp kết thúc, nàng và Sojung đi theo nhân viên di chuyển đến văn phòng tầng 3 của công ty. Khi chờ thang máy, họ gặp Hyunjung và Park Hyunjoon bước ra từ phòng trà. Park Hyunjoon chào hỏi lịch sự, sau đó nói chuyện với nhân viên.

Hôm qua Hyunjung đã bảo với nàng rằng cô ấy đã hoàn thành mọi công việc ghi hình cần thiết. Nàng không hiểu sao giờ này Park Hyunjoon vẫn cứ bám lấy cô ấy.

Lợi dụng lúc thang máy chưa đến, Sojung truyền đạt quyết định tạm thời mà một vài thành viên vừa đề xuất với Hyunjung:

"Unnie, trưa nay chúng ta ăn trưa cùng nhau đi. Bọn em đã đặt chỗ rồi, một tiếng nữa gặp ở Seongbuk-dong nhé."

Chỉ là Sojung không biết rằng, nàng đã nhắn tin qua KKT thông báo cho Hyunjung từ trước rồi.

"Ừ, chị biết rồi."

"Sojung quay sang hỏi Park Hyunjoon: "Hay là tiền bối cũng rảnh thì đi cùng nhé? Nghe nói anh sắp hoàn thành công việc rồi."

Thật không ngờ Park Hyunjoon lại trơ trẽn đồng ý với lời mời lịch sự của Sojung. Nàng còn chưa kịp thầm trách Sojung vì đã vô tình làm hỏng chuyện, thì vô tình nhận ra biểu cảm không hài lòng thoáng qua trên mặt Hyunjung. Tuy chỉ là một chút xíu, nhưng có lẽ nàng đã nhạy cảm quá mức.

Khi cửa thang máy đóng lại, nàng bèn vỗ mạnh vào lưng Sojung:

"Này, sao lại lịch sự mời một người ngoài ăn cơm chung thế hả? Mọi người có ai quen anh ấy đâu."

Sojung nhăn nhó đau đớn, miệng méo xệch. Một nhân viên đứng gần đó cười, giải thích:
"Không phải ai cũng không quen đâu. Hyunjoon-ssi từng đến công ty làm thực tập sinh trao đổi, giới giải trí chúng ta nhỏ lắm. Những người như Soobin, người đã thực tập nhiều năm ở đây, chắc hẳn đều biết anh ấy."

Nghe nhân viên nói vậy, Sojung liền tự tin đáp lại:

"Thấy chưa! Hơn nữa, tình huống vừa rồi mà chỉ mời mỗi Hyunjung unnie thôi thì thật bất lịch sự."

Chậc ~ Nàng biết cãi không lại Sojung nên đành bỏ qua chủ đề này.

Vì cuộc họp liên quan đến lịch trình sau này của nàng và Sojung, nên để sắp xếp lịch trình tốt hơn, thời gian họp kéo dài hơn dự kiến. Sau khi phối hợp cùng công ty để hoàn thành kế hoạch sơ bộ, đã mất gần hai tiếng đồng hồ.

"Ah ~ thật là, Soobin bọn họ đến nơi từ lâu rồi, nhìn này!"

Sojung vừa ngồi trên taxi vừa đưa cho nàng xem bức ảnh Soobin chia sẻ trên KKT:

"Chiều nay không có lịch trình đúng không? Một lát nữa mình nhất định phải ăn một bát gà tần sâm bổ dưỡng, rồi về ký túc ngủ cả buổi chiều mới được."

Jiyeon không để ý đến Sojung mà chỉ lo lắng liệu Hyunjung có khó chịu với sự xuất hiện của Park Hyunjoon không. Nàng cần nhanh chóng đến chỗ buổi ăn trưa để xem tình hình.

"Tài xế ơi, làm ơn lái nhanh giúp nhé!"

"Vâng ~"

Sojung ngồi bên cạnh bật cười:

"Này, cậu đói đến phát điên rồi hả? Những nhân viên đó đúng là sắt thép thật. Giờ nghỉ trưa còn bắt họp, đã thế còn hao tâm tổn trí. Bây giờ đầu mình như bị đào rỗng rồi."

"Ừ, ừ, đúng vậy. Tớ bị cậu làm phát điên đấy. Một bữa ăn đơn thuần với các thành viên thôi, lần sau phiền nhóm trưởng đại nhân đừng rủ mấy người lạ lùng nhập bọn nữa nhé. Aiya ~"

Jiyeon ngồi trên xe nhắn tin cầu cứu Yuna nhưng mãi không nhận được hồi âm. Dù sáng nay ở ký túc xá đã uống thuốc giảm đau, nhưng bụng dưới vẫn âm ỉ khó chịu. Tim nàng đập loạn xạ trong lồng ngực, mang theo cảm giác bất an không rõ nguyên do.

Đẩy cửa bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy là Luda đang chụp ảnh cho Soobin. Luda chu đáo lấy cho nàng một chiếc đệm ngồi, nàng thuận thế ngồi xuống cạnh cô ấy.

"Thank you ~"

Hyunjung ngồi ở vị trí đối diện nàng. Qua câu hỏi của Sojung, nàng biết được rằng Park Hyunjoon và quản lý sẽ đến muộn một chút. Món ăn vừa được dọn lên bàn nên thực ra bọn họ không đến quá sớm như Sojung đã nói. Điều này làm nàng trên đường đến đây cứ lo lắng mãi.

Không lâu sau, Hyunjung cùng Soobin đi vào nhà vệ sinh. Khi trở lại, cô ấy tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Vừa rồi ở phòng họp bàn chuyện gì mà lâu vậy?" Hyunjung vừa lau tay bằng khăn giấy vừa dịu dàng hỏi.

"Là về lịch trình. Tháng sau em và Sojung sẽ rất bận rộn rồi đây."

"Có đề cập gì đến việc chia nhóm mới của nhóm không?"

"Chuyện này không nói, chỉ nhắc qua trong cuộc họp chung thôi. Kế hoạch tiếp theo chẳng phải là tập trung vào bài hát đã được chiếu trong buổi họp luyện tập sao?"

"À, thế thì tốt. Có vẻ công ty vẫn chưa bắt đầu làm kế hoạch mới."

"Sao vậy, unnie nghe được tin tức gì từ nhân viên à?"

Hyunjung không nói gì, chỉ lắc đầu vẻ chán ngán. Nếu chia nhóm mới, chắc chắn lại là chuyện phiền phức. Một người phải bận rộn công việc của hai nhóm thì sẽ không thể xoay xở kịp, thậm chí có thể chẳng còn thời gian ngủ. Đây là điều mà Hyunjung và Luda đã trải qua suốt năm qua.

Soobin và Sojung ngồi ở phía bên kia, bắt đầu trò chuyện về những ngày còn là thực tập sinh ở công ty. Soobin vì mấy ngày trước ở nhà nên khi gặp lại các thành viên, cô ấy nói rất nhiều. Câu chuyện từ thực tập sinh chuyển sang mẫu người lý tưởng, rồi từ mẫu người lý tưởng bàn đến đàn ông trưởng thành, cuối cùng là nói đến mối tình đầu, rồi tiếp tục đến chuyện giường chiếu. Sau đó, cô ấy than thở rằng đời mình chưa từng trải qua một mối tình trọn vẹn. Những người "độc thân từ trong trứng" như Dayoung và Yeonjung, hoàn toàn không thể tham gia vào chủ đề dành cho người lớn này.

"Soobin, chị nhớ hồi mới vào công ty, em có bạn trai phải không?"

"Đó chỉ là tin đồn thôi! Sojung, sao chị có thể lan truyền mà không xác nhận với em trước chứ?"

"Thì chị đang xác nhận với em đây, ngay bây giờ đây nè!"

Hyunjung nghe Sojung trước mặt Soobin hoàn toàn mất khí thế thì cảm thấy buồn cười: "Yah, Soobin, làm ơn đừng hình thành thói quen nói trống không với Sojung. Lên truyền hình mà như thế thì làm sao bây giờ?"

"Không sao đâu. Bọn em thân thiết mà, với lại chỉ cách nhau vài tháng thôi, Sojung không để tâm đâu. Đúng rồi, có bạn trai là unnie mới đúng chứ. Nói thật là em rất tức đấy. Tại sao chuyện unnie từng có bạn trai, chỉ có Sojung và Jiyeon unnie biết? Lúc đó bọn mình tệ đến mức vậy sao?"

Hyunjung vẫn thấy buồn cười: "Ừ, lúc đó quan hệ của chúng ta bình thường thôi, thật ra giờ cũng chẳng khá hơn là mấy. Nếu bây giờ unnie có yêu ai, cũng sẽ không chia sẻ với em đâu nhé."

Jiyeon không ngờ Hyunjung lại có thể đùa thẳng như vậy. Nàng liếc nhìn cô ấy, tâm trạng của Hyunjung lúc này dường như rất tốt.

"Hứ! Em cũng sẽ không kể cho unnie chuyện hôm trước em đã hôn người khác đâu!"

Soobin tức tối muốn giành chiến thắng trong trận chiến giằng co không khói súng này, nhưng Hyunjung xử lý mọi thứ rất thoải mái: "À ~ nhắc đến việc hôn thì tối qua chị cũng vừa trải qua rồi."

"Khụ, khụ, khụ." Nàng bị lời nói thẳng thắn đột ngột của Hyunjung làm giật mình, vừa uống canh nóng mà Luda đưa thì bị sặc ra ngoài. Tuy nhiên, ngoài Hyunjung, không ai để ý đến chi tiết này, Soobin vẫn đang cố gắng suy nghĩ cách phản đòn.

"Là đột nhiên bắt đầu trò '당연하지' (Đương nhiên rồi) à? Sao mấy chuyện kiểu này mà cũng phải tranh thắng thua vậy, thật nhảm nhí."

Lời phàn nàn của Luda hoàn toàn bị Soobin phớt lờ. Vì mấy ngày không gặp Hyunjung, những trò trẻ con như thế này hoàn toàn có thể khiến hai người họ chơi đùa cả tiếng đồng hồ.

"Nhưng nhắc đến hôn thì, chị thấy đàn ông hút thuốc thực ra rất quyến rũ."

"Ồ...!" Luda phản ứng lại câu nói của Soobin. Nàng và Hyunjung đều quay sang nhìn Luda, cô ấy có vẻ hơi ngượng ngùng.

"Yah, Lee Luda! Em cũng từng hôn người đàn ông hút thuốc rồi sao?" Sojung kinh ngạc kêu lên.

"Không, không phải, chỉ là... Jiyeon unnie..."

"Hả?"

Sao tự nhiên lại nhắc tên nàng vào lúc này? Nàng hoàn toàn không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này. Nàng nghi hoặc nhìn Luda, ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, trong đầu nàng bắt đầu lục lại xem có từng nói gì với Luda không.

"Chỉ là em chợt nhớ ra, Jiyeon unnie có lẽ cũng cùng gu với Soobin unnie. Unnie, hồi chúng ta còn là thực tập sinh chẳng phải cũng từng nói về chủ đề này sao?"

Luda cố gắng lần nữa tìm kiếm sự đồng tình từ nàng, nhưng khi ánh mắt lướt qua Hyunjung và dừng lại ở cô ấy, Luda mới nhận ra mình hình như lỡ lời. Nhưng lúc này thì mọi chuyện đã không còn kịp cứu vãn.

"Gì chứ ~" Hyunjung ngừng gắp đồ ăn, quay lại nhìn nàng: "Em hôn người hút thuốc lúc nào? Thời còn là thực tập sinh à?"

"À ~ Jiyeon unnie cũng thích mùi khói thuốc thoang thoảng từ hơi thở của đàn ông sao? Gì chứ, hóa ra gu của chúng ta lại giống nhau thế này à ~ hahaha!" Soobin vừa nói vừa che miệng cười ngọt ngào.

"Chị không nhớ."

"Không nhớ cái gì? Không nhớ từng nói với Luda về chủ đề này hay không nhớ mình thích..."

"Các chị nói chuyện thì thôi đừng kéo em vào. Em quên mất mình đã nói gì rồi."

Khi sự thật và lời nói dối trộn lẫn vào nhau, việc đưa ra quyết định trong tích tắc trở nên thật khó khăn. Vừa nói xong, Jiyeon nhận ra mình đã lỡ lời, đáng lẽ nên nói thẳng là chưa từng hôn người hút thuốc thì tốt hơn.

Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt luôn đi kèm với những cơn khó chịu trong cơ thể và cảm giác xui xẻo kỳ lạ. Làm gì cũng không thuận lợi, làm gì cũng dễ sai sót.

Hyunjung không trả lời, Jiyeon không biết liệu cô ấy có suy nghĩ nhiều vì lời nói vô ý của Luda hay không. Ánh mắt nàng lại lướt qua Luda, người đang thong thả ăn súp. May mà Juyeon và Yeoreum đã về ký túc xá ngay sau đó, nếu không, nàng thật sự lo Juyeon sẽ nhắc đến chuyện nụ hôn đầu của Luda trong phòng tập.

-

Khoảng mười phút sau khi bữa ăn bắt đầu, Park Hyunjoon và quản lý của anh ấy đã đến. Họ ngồi đối diện Hyunjung và Luda. Dù đang ăn cùng các thành viên, hai người đàn ông lại nói chuyện riêng về việc ghi hình sắp kết thúc. Jiyeon vô thức chú ý đến cuộc trò chuyện của họ, nàng muốn biết Park Hyunjoon rốt cuộc khi nào sẽ rời khỏi công ty.

Nhưng phải thừa nhận rằng, anh ấy thay đổi nhiều thật. Người trước đây ít nói, trầm tính giờ lại nói rất nhiều, có lẽ vì đa phần ở đây là nữ. Là người luôn giữ hình tượng, anh ấy dùng đủ loại cử chỉ để thu hút ánh nhìn, đó là chiêu trò quen thuộc của anh ấy.

Bữa ăn trôi qua hơn nửa, khi Sojung rời khỏi chỗ ngồi, Park Hyunjoon cầm ly rượu bước đến ngồi đối diện nàng.

"Jiyeon, oppa mời em một ly nhé."

"Xin lỗi, em không uống rượu."

"Ừ, vẫn như xưa nhỉ, trước đây em cũng không thích uống."

Jiyeon thở dài, trong căn phòng toàn người quen thế này, nàng thật muốn nói với anh ấy hãy giữ chút chừng mực, đừng làm những hành động kiểu "nhớ nhung" để gây chú ý nữa.

Soobin ngồi cạnh Park Hyunjoon, quả nhiên đúng như các chị nhân viên nói, họ quen biết nhau. Soobin là một đứa trẻ hướng ngoại, chỉ cần vài câu đã có thể trò chuyện thân thiết với anh ấy.

"Nói vậy, tiền bối và Jiyeon unnie là thực tập sinh cùng thời ạ?"

"Ừ, đúng thế. Jiyeon bây giờ cao lên rồi, ít nhất là thêm 3cm. Hồi đó Jiyeon rất giống với Luda-ssi trong nhóm các em."

"Tiền bối đang nói về chiều cao à?" Soobin cười, nhìn nàng và Luda.

"Haha, anh lộ rõ thế sao? Không không, anh không có ý đó đâu."

Đối thoại thật khó chịu, giống như một người đàn ông trong quán bar cố bắt chuyện với một phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp.

Nàng mặc kệ họ, thực sự nàng đang đói bụng. Buổi trưa, nàng rất muốn ăn món sườn xào chua ngọt ở đây, nhưng lại bị Sojung ăn hết.

Khi Sojung quay lại, thấy chỗ ngồi của mình bị Park Hyunjoon chiếm mất cũng không nói gì, dù sao anh ấy là tiền bối và đang trò chuyện rất vui vẻ với Soobin. Sojung chỉ lặng lẽ ngồi vào góc chéo đối diện nàng.

"Chu Sojung, cậu là heo sao? Vừa nãy còn nhiều đồ mà."

Sojung nhìn chiếc đĩa sườn xào chua ngọt trống không trước mặt mình, định giải thích nhưng lại không biết nói gì.

Hyunjung đang ngồi cạnh nàng trò chuyện với Luda, ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt thèm ăn của nàng. Không hỏi gì, cô ấy đứng dậy ra ngoài gọi thêm một phần mới.

Chỉ vài phút sau, đĩa sườn xào chua ngọt nóng hổi được mang vào. Nàng cầm đũa, vui vẻ cắn môi đầy mong chờ.

Nhưng người phục vụ lại đặt đĩa trước mặt Sojung. Khi Sojung vừa chạm đũa vào đĩa, Hyunjung đứng dậy, đưa tay kéo cả chiếc đĩa về phía mình.

"Hyunjung unnie! Sao lại thế chứ, em còn chưa gắp được miếng nào mà!"

Sojung ngồi xa hơn ở phía đối diện, Hyunjung học theo cách Yeonjung giả vờ không nghe thấy gì, giữ vẻ mặt không biểu cảm, sắp xếp lại bàn ăn rồi đặt đĩa sườn xào ngay trước mặt nàng.

Nhưng khi Jiyeon vừa vui vẻ gắp miếng đầu tiên, Hyunjung cúi đầu nghịch điện thoại, khẽ nói đủ để nàng nghe: "Em tăng cân rồi, ăn thử chút vị thôi là được."

"Ôi ~~"

"Béo rồi." Hyunjung tối qua khi ôm nàng còn véo eo và nói như thế. Đúng là nói một câu đã làm người ta giảm hẳn cảm giác thèm ăn.

Những cử chỉ này đều nằm trong tầm mắt của Park Hyunjoon. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng bắt gặp anh ấy, vừa trò chuyện với Soobin vừa nhìn sang phía này. Anh ấy vài lần định chen vào, nhưng đều bị Soobin cướp mất cơ hội. Cuối cùng, khi Soobin uống nước, anh ấy lại dời ánh mắt về phía nàng.

"Jiyeon dạo này bận lắm à?"

"Lần trước chẳng phải anh đã hỏi ở công ty rồi sao? Anh mất trí nhớ à?"

Nàng luôn có một thói quen không tốt, không thích giao tiếp nhiều với những người nàng ghét. Nếu có thể khiến đối phương im lặng, nàng sẽ không để họ có thêm cơ hội nói chuyện phiếm.

"Ừ, nghe nói em và Yuna vẫn rất thân thiết. Ngày trước những thực tập sinh cùng thời với chúng ta đã tan rã hết, chỉ có hai người debut thành công, còn lại đều chuyển sang ngành khác. Anh rất ngưỡng mộ khi các em vẫn giữ được liên lạc đến bây giờ."

Jiyeon chỉ cười mà không nói gì, bởi thật sự cũng chẳng cần phải trả lời.

"Quán này bán món sườn xào chua ngọt rất ngon, hồi đó chúng ta với Yuna thường đến đây ăn. Em còn nhớ không? Lúc làm thực tập sinh em cũng thích món này lắm."

Đúng rồi, chính nàng là người đề nghị đến đây ăn trưa, chẳng phải vì món này sao? Đây là món nổi tiếng nhất của quán. Nhưng sau câu nói đó, miếng sườn xào nàng đang nhai trong miệng bỗng dưng mất hết hương vị. Chết tiệt, anh ấy chắc chắn nghĩ rằng tất cả chuyện này không phải ngẫu nhiên. Nàng bực bội mắng thầm trong đầu.

Giọng của Park Hyunjoon không lớn cũng không nhỏ, đủ để những người xung quanh chìm trong thế giới riêng của họ, nhưng những người gần đó thì nghe rõ mồn một.

"Hai người đúng là có nhiều chuyện để kể nhỉ. Gần đây em nghe tiền bối nói về Kim Jiyeon không ít trong phòng thu."

Hyunjung không nhìn nàng, vẻ mặt không chút cảm xúc nói câu này. Như thể hiểu rõ sự bực bội trong lòng nàng, cô ấy thở dài, đưa tay kéo đĩa sườn xào từ chỗ nàng sang bên kia, cách nàng khá xa.

"Thật vậy sao? Trước đây Jiyeon unnie thế nào? Em cũng rất tò mò." Luda đột nhiên chen vào, cắt ngang động tác đưa khăn giấy của Park Hyunjoon.

Ánh mắt Park Hyunjoon nhìn Luda, như lấy lại bình tĩnh. Rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành khi đối diện với một cô gái đáng yêu, đôi mắt lấp lánh như Luda chủ động bắt chuyện, sẽ có chút căng thẳng và lúng túng.

Luda bất ngờ hỏi khiến anh ấy ngẩn ra, nhưng anh ấy vẫn nhìn Hyunjung trước, người vừa kéo đĩa sườn đi:

"Seola-ssi, anh nói đây là món Jiyeon thích ăn, sao em lại kéo đi vậy? Đồ ăn là mạng sống của Jiyeon đấy."

"Mạng sống sao? Tiền bối, quản lý vóc dáng mới là ưu tiên hàng đầu của một nữ idol. Em nghĩ, Jiyeon luôn đặt công việc lên hàng đầu mới phải."

Hyunjung liếc nhìn nàng rồi nói tiếp: "Em thấy cô ấy ăn no rồi. Phần còn lại trong đĩa này chắc sẽ lấy luôn mạng sống của cô ấy mất."

Nàng tiếp tục nhai miếng cuối cùng, hoàn thành động tác nuốt, và nghĩ rằng từ giờ nàng sẽ không bao giờ thấy món sườn xào ở quán này ngon nữa. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng.

"Cơ mà, tiền bối chưa trả lời câu hỏi của Luda đâu. Jiyeon unnie hồi nhỏ có đáng yêu không? Sau khi vào công ty, cô ấy không hay nói chuyện lắm." Soobin chống cằm, nghiêng đầu nhìn Park Hyunjoon.

"À, tất nhiên là đáng yêu rồi, lại rất nghịch ngợm. Người bạn thân nhất của cô ấy là Kwon Yuna. Hai người lúc nào cũng quấn quýt, có vô số điều để nói và những bí mật riêng. Nhưng dù Jiyeon có thay đổi thế nào, điều không thay đổi chắc là sự quyết tâm thành công. Cô ấy luôn là người rất nỗ lực, đúng không?"

"À, vậy sao? Nhưng mà Jiyeon unnie ở công ty tiền bối có nổi tiếng không?" Soobin không ngừng đặt câu hỏi. Nàng hiểu tính cách của Soobin, cô ấy chỉ đơn giản thích trò chuyện mà thôi. "Em hỏi vậy có được không, unnie?"

Cô ấy đã hỏi, chẳng lẽ nàng lại bảo cô ấy im lặng đi? Dù cũng tò mò muốn biết anh ấy sẽ trả lời thế nào, nhưng nàng không định cho anh ấy cơ hội để thêm mắm dặm muối.

Đang định mở lời, Hyunjung bên cạnh đã chen vào: "Soobin, dừng ở đây thôi. Chuyện này chẳng có gì đáng tò mò cả."

"Ơ kìa, unnie ~ bọn em chỉ nói chuyện vui thôi mà."

Người quản lý đứng dậy, bước đến bên Park Hyunjoon, lấy ra một bao thuốc và chỉ về phía cửa. Park Hyunjoon hiểu ý, liền đi theo người quản lý rời khỏi bàn ăn.

Khi cánh cửa trượt vừa đóng lại, Soobin lập tức tỏ ra hứng thú:

"Ôi trời, nhìn sơ chắc phải cao tầm 1m85 chứ nhỉ? Đẹp trai, biết hát, giọng hay, lại còn hút thuốc nữa. Đúng là một người đàn ông quyến rũ ~! Jiyeon unnie, anh ấy có bạn gái chưa?"

"Sao chị biết được?"

"Em cứ tưởng hai người vẫn còn giữ liên lạc. Nhìn cách anh ấy nhìn chị không đơn giản chút nào đâu. Theo kinh nghiệm quan sát đàn ông của em, có lẽ anh ấy thích chị đấy. Đúng không, Hyunjung unnie?"

"Thích cái quỷ gì? Đàn ông đẹp trai, hút thuốc thì nước mình thiếu gì. Em thấy ai cũng quyến rũ à? Hôm nay nói hơi nhiều đấy." Hyunjung không để Soobin có cơ hội trêu chọc thêm, nói một câu liền mạch, chặn đứng cô nàng.

"Không phải, chẳng phải bọn mình vừa nói về đàn ông hút thuốc sao? Đúng lúc tiền bối Park bước vào. Ôi trời, lại còn cùng họ Park nữa chứ."

Thực ra, Jiyeon đã không thích mùi thuốc lá từ lâu, hoặc có thể nói nàng chưa bao giờ thích thứ gọi là "quyến rũ" mà Soobin nhắc tới. Nàng nhớ lại hồi còn là thực tập sinh, đã từng bàn về nụ hôn với Luda. Khi đó, Luda hỏi cảm giác lần đầu thế nào, nàng trả lời rằng mùi thuốc lá thoang thoảng khi hôn có thể khiến người đàn ông trước mặt trở nên quyến rũ.

Nhưng đó chỉ là sự mơ tưởng của ngày đó, hoặc có thể nói lúc đó nàng chỉ từng hôn Park Hyunjoon. Vì vậy, ấn tượng về nụ hôn chỉ dừng lại ở "mùi thuốc lá thoang thoảng". Bây giờ nghĩ lại, nàng chỉ thấy mùi đó thật đáng ghét. Có lẽ cảm giác về nụ hôn phụ thuộc vào việc người hôn có đúng là người phù hợp hay không.

"Nhưng Hyunjung unnie này, em luôn cảm thấy tính cách của unnie và tiền bối Park rất giống nhau."

Yuna cũng từng nói điều này với nàng, khiến nàng nhạy cảm khi nghe câu đó:

"Chị không nghĩ vậy. Hyunjung unnie chín chắn hơn anh ấy nhiều."

"Vậy hả? Em còn tưởng chị sẽ nói unnie của chúng ta trẻ con hơn chứ ~"

Có lẽ khi hút xong một điếu thuốc, họ quay lại bàn ăn. Soobin cười nhìn nàng, ánh mắt đó làm nàng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Tiền bối Park, anh có bạn gái chưa?"

"Chưa."

"Ôi trời, độc thân ạ? Vậy anh thích kiểu con gái như thế nào? Bạn đại học của em nhiều người vẫn đang độc thân, có thể giới thiệu cho anh này."

"Là sinh viên à? Không, không. Anh có người mình thích rồi."

"Thật sao? Vậy hình mẫu lý tưởng của anh là gì?"

"Ừ..."

Jiyeon sợ anh ấy nói linh tinh, liền ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh ấy. Đúng lúc đó, nàng thấy ánh mắt anh ấy đặt lên Hyunjung ngồi cạnh mình. Soobin cũng nhận ra chi tiết này.

"Cái gì thế? Tiền bối không phải thích Hyunjung unnie đấy chứ? Vậy thì không được đâu. Bất kỳ ai trong chúng ta, tiền bối đều không được đụng vào đâu nhé."

"Tại sao?" Park Hyunjoon cười hỏi Soobin.

"Có gì mà tại sao." Soobin bỏ đi vẻ mặt thoải mái, trở nên nghiêm túc hơn. Ban đầu cô nàng chỉ định trêu đùa, nhưng giờ đây, có lẽ cô nàng nhìn Park Hyunjoon như một kẻ ngốc chưa trưởng thành. Là người trong cùng ngành, sao anh ấy lại cần hỏi một điều cơ bản như vậy?

Soobin cười nhạt: "Tiền bối, chúng em đều là nghệ sĩ có hợp đồng ràng buộc. Nếu tiền bối thích một thần tượng vẫn đang hoạt động, thì sống trong ngành này quá dễ dãi rồi đúng không."

Nàng phải thừa nhận rằng tốc độ thay đổi thái độ của Soobin rất đáng nể. Quả nhiên, các thành viên trong nhóm của nàng không phải dạng vừa. Chỉ cần ai hay chuyện gì có thể gây tổn hại đến nhóm, họ sẽ ngay lập tức vạch ra ranh giới để bảo vệ.

"Không phải, Soobin-ssi, tại sao lại nghĩ anh quan tâm đến SeolA-ssi?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không, tại sao lại nhìn Hyunjung unnie?"

"Vì mấy ngày qua, anh đã bóng gió nhắc đến hình mẫu lý tưởng của mình, phải không SeolA-ssi?"

Điều nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Nhưng Hyunjung chưa từng nhắc gì với nàng, điều này khiến tim nàng như thắt lại.

"Đúng vậy, không sai. Nhưng ý kiến của em giống Soobin thôi. Nếu là thần tượng, em nghĩ tốt nhất tiền bối nên từ bỏ đi ạ."

Park Hyunjoon nghe xong lời nói của Hyunjung, khóe miệng cong lên thành một đường cong đẹp mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi khẽ gật đầu: "Vậy sao? Xem ra việc tiếp cận các nhóm nhạc nữ quả thực rất khó khăn."

Soobin nhìn Park Hyunjoon, sau đó lại nhìn Jiyeon, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa hai người. Cô nàng bất giác lấy tay che miệng, nuốt xuống sự kinh ngạc vừa lóe lên trong đầu.

Lộ rồi.

Đến cả Soobin cũng nhận ra bầu không khí khác thường, nàng không biết liệu Hyunjung có nhận ra điều gì không. Nhưng nàng chắc chắn rằng mấy ngày nay cô ấy không hề có bất kỳ biểu hiện nào khác lạ với nàng. Có lẽ Park Hyunjoon chưa từng nhắc đến chuyện giữa hai người, nhưng chẳng lẽ anh ấy lại nói với Hyunjung rằng muốn theo đuổi nàng?

Sau khi để lại một mớ hỗn độn, Park Hyunjoon cùng người quản lý quay về công ty. Các thành viên cũng định thu dọn đồ đạc để rời đi, nhưng vì Sojung và Luda còn muốn gói mang về món thịt xào chua ngọt ở đây, nên cả nhóm tiếp tục ngồi trong phòng chờ.

Soobin có chút buồn chán, liền cầm ly rượu lên, cùng Sojung thử nghiệm cách làm somaek (*loại cocktail bia của Hàn Quốc được làm từ rượu soju và bia).

Hyunjung thấy họ loay hoay một cách vụng về, bèn đứng dậy giật lấy chiếc ly không trên tay Soobin. Cô ấy rót một ly rượu soju, một ly bia, thêm một ít nước ngọt, sau đó đặt một chiếc đũa vào ly, dùng một chiếc đũa khác gõ nhanh. Chẳng mấy chốc, bọt trong ly rượu nổi lên, tràn ra vì rung động từ đũa.

Cách Hyunjung pha ly rượu một cách thuần thục và động tác dứt khoát khiến tất cả bọn nàng đều ngạc nhiên.

"Trời ơi ~ unnie, chị tập từ bao giờ vậy?"

Jiyeon cũng giống như Sojung, tự hỏi trong lòng. Tuy nhiên, trông cô ấy không giống như đang làm mẫu cho họ, mà giống như đang trút bỏ điều gì đó. Ít nhất, kể từ khi Park Hyunjoon rời đi, cô ấy không hề nhìn nàng lấy một lần, cũng không nói với nàng câu nào.

Sojung đứng dậy định cầm lấy ly rượu Hyunjung đã pha chế xong, nhưng tay cô ấy dừng lại trước mắt nàng, bởi Hyunjung không để Sojung có cơ hội chạm vào chiếc ly.

Khi bọt rượu gần tràn ra bàn, Hyunjung ngửa đầu uống cạn ly rượu không chút do dự. Yết hầu của cô ấy hơi chuyển động vài lần, rồi chiếc ly rỗng bị úp mạnh xuống bàn kèm theo một tiếng "cạch."

"Em thu dọn đồ rồi theo chị về trước."

Nói xong, Hyunjung tiện tay cầm áo khoác rời khỏi chỗ ngồi.

Vì sự rời đi của cô ấy nên có một vị trí trống bên cạnh nàng, và nàng vô tình nhìn vào mắt Luda vài giây.

"Jiyeon unnie, chị ấy giận rồi."

"Chị biết."

-

Hyunjung kéo tay Jiyeon, dẫn vào ký túc xá của họ. Cô ấy tháo giày ở cửa, không đợi nàng thay giày xong đã bước vào phòng khách trước. Từ cửa, nàng nghe thấy tiếng Hyunjung nói với những người trong phòng khách.

"Mọi người, qua phòng bên cạnh xem TV đi."

"Hả? Sao vậy, unnie? Em với Yeoreum vừa mua phim trên TV này mà."

Hyunjung không nói thêm lời nào, nhanh chóng rút hai tờ 50.000 won từ ví trong túi áo khoác đưa cho Juyeon đang phản đối:

"Nhiêu đây đủ chưa? Đi mua đồ ăn rồi qua phòng bên cạnh chơi một lúc rồi hẳn về."

Lúc này không còn là vấn đề tiền bạc nữa, Juyeon nhìn thấy không khí căng thẳng, đành lặng lẽ đứng dậy nhận tiền từ tay Hyunjung. Yeoreum cũng ôm gối, xỏ dép và bước ra cửa.

Khi Jiyeon bước vào phòng khách, Juyeon lén nhìn bóng lưng Hyunjung, thì thầm vào tai nàng:
"Có chuyện gì thế? Không sao chứ? Unnie sao lại giận dữ như vậy?"

"Không sao đâu, các em cứ nghe lời cô ấy đi."

Juyeon vẫn nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, còn kiểm tra xem nàng có mang theo điện thoại không, dặn nếu có chuyện thì gọi cho cô ấy, cô ấy sẽ chạy về ngay.

Có lẽ, đây chính là sự uy nghiêm của Kim Hyunjung. Thông thường, cô ấy sẽ không tận dụng quyền làm chị cả để ra quyết định, nhưng một khi đã lên tiếng, không ai trong bọn nàng dám phản đối, chỉ biết tuân theo.

Khi Juyeon là người cuối cùng rời đi và đóng cửa ký túc xá, phòng khách giờ đây chỉ còn lại nàng và Hyunjung, không gian chỉ vang lên tiếng thở của hai người, hoàn toàn yên tĩnh.

Jiyeon đứng yên một bên, như một con cừu đang chờ bị làm thịt, nhìn bóng lưng bất động của Hyunjung mà thậm chí không tìm được can đảm để thở mạnh.

Điện thoại trong tay nàng reo lên, âm thanh hiếm hoi của chuông báo khiến tim nàng thót lên một nhịp. Nàng từ chối cuộc gọi của Yuna, nhưng chỉ vài giây sau, nó lại reo.

Tin nhắn cầu cứu từ một tiếng trước giờ mới có người gọi lại. Tất cả sự xui xẻo trong ngày dường như dồn lại cùng một lúc.

Hyunjung quay lại nhìn nàng. Nàng mím môi, đặt túi xách trong tay xuống sàn, rồi ngay trước mặt cô ấy, nàng nhấn nút chấp nhận cuộc gọi của Yuna.

Yuna ở đầu dây bên kia lớn tiếng hỏi Jiyeon chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ do tiếng ồn ở hậu trường đài truyền hình quá lớn, cô ấy không nhận ra rằng giọng nói phát ra từ điện thoại lại vang rõ ràng đến thế trong căn phòng khách yên tĩnh của hai người.

"Yah! Sao cậu không nói gì? Đừng nói là chuyện cậu và Park Hyunjoon hẹn hò đã bị các thành viên phát hiện rồi nhé?"

"Này? Kim Jiyeon?"

Nàng chỉ khẽ cười gượng. Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Hyunjung, nàng cảm thấy tất cả những gì nàng từng cố gắng xây dựng đều đổ sập ngay trước mặt mình.

Hyunjung đứng bất động, hơi mở miệng như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra lời.

Nàng vội vàng cúp máy, định tắt luôn điện thoại, nhưng chưa kịp làm gì thêm thì Hyunjung đã nhanh chóng bước đến, nắm lấy cổ tay nàng và kéo vào phòng ngủ của cô ấy.

Ngay sau đó, "Rầm!" - cánh cửa phòng bị khóa chặt. Nàng cảm nhận được cái lạnh của cánh cửa phía sau lưng, va mạnh vào tay nắm khiến lưng đau nhói.

"A!"

Nàng khẽ kêu lên. Đau đớn vì bị đẩy mạnh vào cửa, nàng cắn môi cố chịu đựng, đưa tay muốn đẩy Hyunjung ra nhưng không đủ sức. Có vẻ như Hyunjung cố tình dùng lực để ghìm nàng lại, không cho nàng cử động.

Cô ấy không hề quan tâm đến tình trạng của nàng, dùng tay bóp cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Em là ai vậy?"

"..."

"Có phải là Kim Jiyeon không?"

Nàng mím môi không trả lời. Trên đường đến đây, nàng đã nghĩ đến vô số kịch bản Hyunjung có thể hỏi và những gì nàng nên giải thích. Nhưng cuộc gọi vừa rồi đã phá hỏng tất cả kế hoạch của nàng.

Hyunjung dùng cả hai tay giữ chặt lấy mặt nàng, ép nàng phải đối diện với mình:

"Yah, Kim Jiyeon! Làm người có thể thành thật một chút được không? Chị hỏi thì trả lời, không hỏi thì im lặng sao?"

"Em xin lỗi."

"Xin lỗi vì cái gì?!!"

Không biết Hyunjung dùng tay nào, nhưng cú đấm mạnh vào cánh cửa ngay cạnh tai nàng tạo ra một tiếng động lớn đến mức khiến tai nàng ù đi, chỉ nghe thấy tiếng "xì xì" trong tai. Nàng cắn răng chịu đựng, cố giảm bớt áp lực cho tai.

Hyunjung rời khỏi nàng, quay lưng lại, tạo khoảng cách giữa cả hai.

Cô ấy chống hai tay lên hông, không ngừng đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng dừng lại, nhắm mắt hít thở sâu, rồi lại thở dài nhìn ra cửa sổ.

Nàng biết Hyunjung đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, chờ đến khi cảm xúc ổn định hơn mới quay lại đối diện với nàng.

"Rốt cuộc hai người là quan hệ gì? En có thể nói rõ ràng với chị một lần được không?!"

"Jiyeon, trước khi chúng ta chính thức hẹn hò, em có qua lại với ai cũng không phải là vấn đề. Nhưng tại sao người này lại phải giấu chị? Phải có lý do đúng không? Chị không nghe nhầm đúng không? Chị thực sự không hiểu tại sao em không thể thẳng thắn với chị từ mấy ngày trước. Khó đến thế à?"

"..."

"Chị phát chán với việc anh ta liên tục nhắc đến em! Ngay từ ngày đầu tiên chị đã hỏi em về mối quan hệ giữa hai người, em còn nhớ em trả lời chị thế nào không? Yah, Kim Jiyeon! Nếu chị biết hai người từng có quan hệ tình cảm, thì hôm nay dù thế nào chị cũng không đưa bạn gái mình đi ăn cùng người yêu cũ! Như một con ngốc vậy! Chị thực sự cảm thấy mình là một kẻ ngớ ngẩn!"

"Em xin lỗi, em cứ nghĩ anh ta chỉ ở lại vài ngày rồi đi, không ngờ anh ta còn nói những điều đó với unnie."

"Tại sao không thể thẳng thắn thừa nhận hai người từng hẹn hò? Tại sao chỉ nói với chị rằng hai người chỉ là quen biết thôi?"

"Chuyện đó không quan trọng nữa."

"Không quan trọng với em, nhưng với chị thì nó rất quan trọng! Chị là gì của em? Còn anh ta là gì của em?"

"Unnie, hai người không giống nhau."

"Đừng nói với chị mấy chuyện 'giống nhau' hay 'không giống nhau' nữa! Chị chịu đủ rồi!"

Hyunjung bực bội đá đổ chiếc ghế của Juyeon xuống sàn, im lặng rất lâu. Một lúc sau, cô ấy mới lên tiếng lại:

"Vậy là, Kim Jiyeon, em còn chuyện gì giấu chị, đúng không? Tại sao lúc nào cũng né tránh câu hỏi của chị? Chẳng lẽ em và anh ta còn bí mật gì không thể cho người khác biết?"

Hyunjung mím môi, nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc như vừa nghĩ ra điều gì đó, rồi tiếp tục hỏi:

"Yah, hai người không chỉ hẹn hò đúng không? Hai người đã từng lên giường rồi à?"

"..."

Nàng cảm thấy mắt mình cay xè vì câu hỏi của Hyunjung. Đây không phải lúc để khóc, vì khóc đồng nghĩa với việc nàng ngầm thừa nhận mọi phỏng đoán của Hyunjung là đúng. Nhưng nước mắt cứ thế dâng đầy khóe mắt.

Đầu óc nàng rối bời, không biết phải nói gì, không biết còn nên thú nhận điều gì, thậm chí không nhớ nổi vì sao nàng lại giấu Hyunjung ngay từ đầu.

"Ah..."

Hyunjung thở dài một hơi khi nhìn thấy nàng cúi đầu im lặng. Cô ấy cười khẽ, một nụ cười đầy chua chát như thể cuối cùng cũng đã có được câu trả lời mình muốn:

"À, hóa ra em giấu chị vì không muốn lừa chị, nhưng cũng không thể thẳng thắn nói dối chị, đúng không?"

"Em xin lỗi."

"Xin lỗi? Em tạo ra một màn kịch hoàn hảo trước mặt chị, nhưng bây giờ em lại muốn chị tin tưởng em? Kim Jiyeon, em nghĩ chị có thể dễ dàng tha thứ sao?"

"Chị luôn thắc mắc, tại sao em, Kim Jiyeon, lại không thể dứt khoát với người yêu cũ. Hóa ra đây là lý do, đúng không? Giỏi lắm, em quả nhiên là người thông minh nhất trong nhóm. Chị bị em lừa đến mức chẳng còn nhận ra gì nữa. Cái mùi thuốc lá mà em từng nói, chắc cũng là anh ta, đúng không? Lần đầu tiên khiến em khó quên lại chính là mùi thuốc lá?"

"Không phải! Không liên quan gì đến thuốc lá cả! Đó chỉ là câu nói bâng quơ thôi."

"Hừ, em nói bâng quơ với người khác thì là sự thật, còn với chị lại là dối trá? Em lừa chị để được gì hả?"

"Unnie, đó đều là chuyện đã qua rồi. Người em thích bây giờ là chị."

"Chị cũng thích em. Em phải biết rằng, bất kể em là ai, chị đều thích em. Nhưng tại sao em phải lừa chị?"

Hyunjung giữ chặt vai nàng, ép nàng nhìn vào mắt mình:

"Kim Jiyeon, em dùng chiêu trò mà công ty dạy để lừa fan áp dụng lên chị sao? Chị không phải những người đứng dưới sân khấu gọi tên em, bày tỏ tình cảm với em. Chị không cần một Kim Jiyeon được tô vẽ, giả tạo. Chị muốn con người thật của em, một Kim Jiyeon bằng xương bằng thịt, chứ không phải một Kim Bona sống trong thế giới hào nhoáng! Em có hiểu không? Em nghĩ rằng nếu em nói với chị về chuyện em và anh ta từng xảy ra quan hệ, thì chị sẽ không cần em nữa sao?"

"Em xin lỗi. Em biết chị tốt với em. Đều là lỗi của em. Chị đừng giận nữa, có được không?"

Đôi mắt Hyunjung đầy tơ máu. Suốt bao năm qua, nàng hiếm khi thấy Hyunjung giận dữ như vậy. Là người khơi mào mọi chuyện, nàng cảm thấy vừa hối hận vừa sợ hãi. Nàng không biết Hyunjung sẽ làm gì tiếp theo.

"Unnie ~"

Lòng bàn tay của Hyunjung sưng lên vì vừa rồi cô ấy dùng lực đập mạnh vào cửa. Nàng đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Hyunjung, nhưng cô ấy lại hất ra, không cho nàng chạm vào.

"Khoan đã."

Dường như suy nghĩ rất lâu, Hyunjung cúi người xuống, hai tay nâng mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng bằng giọng điệu dịu dàng hơn hẳn:

"Lúc chị quen em, em vừa mới trưởng thành đúng không? Hai người đã làm chuyện đó từ khi nào?"

Jiyeon chưa từng suy nghĩ kỹ về những chuyện như thế này. Nhưng khi còn ở công ty đầu tiên, đúng là nàng đã vào làm thực tập sinh khi vẫn còn là trẻ vị thành niên.

"Hắn ta đã chạm vào em khi em chưa đủ tuổi?"

Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hyunjung, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Nàng biết, giây phút này, có lẽ bản thân lại một lần nữa bị Hyunjung phán xét trong lòng.

Nàng sợ hãi. Trong khoảnh khắc Hyunjung cau mày, nàng thoát khỏi tay Hyunjung, ôm chặt lấy cô ấy. Nàng chỉ biết siết chặt Hyunjung, cố gắng giữ cô ấy lại, làm dịu đi sự giận dữ trong lòng Hyunjung.

Hyunjung cố vùng khỏi vòng tay nàng, nhưng sức Jiyeon lớn hơn. Nàng nhắm chặt mắt, vòng tay ra sau lưng Hyunjung siết chặt, không buông. Hyunjung kéo một lúc, không thoát ra được, cuối cùng cũng để yên cho nàng ôm.

"Kim Jiyeon! Đồ ngốc! Hắn làm vậy là phạm pháp! Nếu thật sự yêu em, ít nhất hắn cũng phải đợi em trưởng thành!"

"Không phải như chị nghĩ đâu. Chúng em chưa từng... hoàn toàn làm chuyện đó."

"Hoàn toàn? Hoàn toàn là thế nào? Tên khốn đó đã dụ em lên giường khi em chưa đủ tuổi!"

Nàng lắc đầu trong vòng tay Hyunjung, muốn nói với cô ấy rằng những chuyện đã qua nàng gần như không còn nhớ rõ nữa. Nhưng nếu nàng giải thích, chắc chắn sẽ chỉ khiến Hyunjung tiếp tục chất vấn. Nàng nhắm mắt lại, mong khoảng thời gian đau khổ này sớm qua đi.

"Cũng đúng thôi. Chị cũng đã làm chuyện đó với em, dù chưa từng chính thức ngỏ lời yêu." Hyunjung tự nói với mình, giọng càng lúc càng trầm xuống. Rồi cô ấy nghẹn ngào tiếp tục: "Nhưng chính vì chị đã làm như vậy với em, nên tôi rất yêu thương em. Bao năm qua, chị luôn nghĩ rằng hành động ích kỷ của mình đã làm rối tung cuộc đời em. Chị sẵn sàng yêu em cả đời này. Nhưng tại sao em lại lừa dối chị?"

"Unnie, chị không ép buộc em. Em cũng yêu chị, nên em mới làm chuyện đó với chị. Chị không cần phải cảm thấy gánh nặng gì cả."

"Vậy còn hắn? Lúc đó em thích hắn hơn, hay thích chị hơn?"

Giọng Hyunjung dịu lại. Nàng cảm nhận được cô ấy không còn giận dữ như trước, ít nhất lúc này vẫn còn bận tâm đến những chuyện đó.

Jiyeon buông Hyunjung ra, cố gắng nhìn vào mắt cô ấy, nhưng Hyunjung lại tránh đi, không muốn nàng thấy được giọt nước mắt vừa rơi.

"Em tất nhiên thích chị hơn, và chỉ thích mình chị thôi." Nàng hôn lên má Hyunjung, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má cô ấy, hối lỗi nói: "Unnie, lần đầu tiên hôn chị, em đã cảm nhận được thứ cảm giác chưa từng có. Lúc đó, em đã yêu chị rồi. Em nói thật đấy."

Hyunjung sụt sịt, không nói gì, cũng không nhìn nàng. Nàng kiễng chân, hôn lên má Hyunjung, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô ấy.

"Unnie, em yêu chị. Những cảm giác ngu ngốc trong quá khứ đó đã bị em lãng quên từ lâu. Trong tình yêu của em, chỉ có chị. Từ những rung động, ghen tuông, giận dỗi, ngọt ngào, phấn khích... tất cả đều là vì chị. Những kỷ niệm đáng nhớ trong em dần dần cũng chỉ có chị. Em không nói về những chuyện đã qua vì em sợ những điều không tốt ấy sẽ làm tổn thương mối quan hệ mà chúng ta đang cố gắng giữ gìn."

Giống như bây giờ, tình cảm của chúng ta bị những điều bên ngoài quấy nhiễu. Đó là điều em không muốn.

"Em không muốn phá hủy hình ảnh đẹp của mình trong lòng chị. Có lẽ chị sẽ trách em ích kỷ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình yêu em dành cho chị. Chỉ vậy thôi, Hyunjung à..."

"Chị cho phép em nói trống không với chị bao giờ? Đừng gọi tên chị."

"Hyunjung à, Kim Hyunjung, đừng giận nữa được không. Em thật sự rất sợ khi thấy chị tức giận như vừa rồi. Đừng như vậy nữa, làm ơn đi mà."

Điện thoại trong túi áo nàng rung lên từ nãy giờ. Hyunjung vẫn không để ý đến nàng, cũng không nhìn nàng. Nàng lấy điện thoại ra, định tắt cuộc gọi, nhưng nhìn thấy đó là cuộc gọi từ Juyeon.

Hyunjung cũng thấy nàng chần chừ, liền lấy điện thoại từ tay nàng và bắt máy.

"Unnie! Chị không sao chứ? Em đang ở trước cửa ký túc xá đây. Có cần em vào cứu chị không?"

Jiyeon không thể đoán được tâm trạng của Hyunjung ẩn sau vẻ mặt lạnh lùng kia. Hyunjung liếc nhìn nàng một cái, rồi lại tránh ánh mắt nàng, trả lời nhạt nhẽo với Juyeon ở đầu dây bên kia:

"Em vào đi."

Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt kinh ngạc của Juyeon khi nghe thấy giọng Hyunjung qua điện thoại. Hyunjung trả lại điện thoại cho nàng, cả hai đứng lặng im, không ai nói gì trước.

Nàng cảm thấy khó chịu ở bụng dưới, thêm vào đó là vết đau nhói ở eo do bị tay nắm cửa đập trúng khi nãy, khiến nàng theo bản năng ôm lấy bụng mình.

"Bíp bíp bíp..."

Âm thanh nhập mã mở cửa vang lên, phá tan bầu không khí im lặng. Juyeon bước vào. Hyunjung tiến đến cửa phòng ngủ, mở cửa ra. Nhìn thấy nàng đang ôm bụng, tựa vào bàn trang điểm của Juyeon, Hyunjung liền đến gần, hỏi:

"Sao vậy?"

"Em đến kỳ rồi."

"Sáng nay mới đến hả?"

"Ừm."

Hyunjung nắm lấy tay nàng, không để ý đến sự thắc mắc của Juyeon vừa mới bước vào và đang thay giày ở cửa, rồi kéo nàng về phòng ngủ của nàng. Sau khi để nàng nằm xuống giường, Hyunjung đi ra bếp rót nước nóng, rồi lấy thuốc trong ngăn kéo của nàng, quay lại và trèo lên giường.

"Biết không, mẹ từng nói với chị rằng con gái mà mất lần đầu sớm thì dễ bị đau bụng kinh."

Nước mắt lặng lẽ làm mờ đôi mắt nàng. Nàng không suy nghĩ sâu về ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng nàng biết mình luôn phải chịu đau đớn trong hai ngày đầu mỗi kỳ kinh. Những năm qua, Hyunjung là người duy nhất hiểu rõ tình trạng của nàng. Dù đang bận rộn hay nghỉ ngơi, Hyunjung luôn chăm sóc nàng.

Hyunjung để nàng nằm xuống, nhưng lần này không giống như trước đây, cô ấy không ôm nàng ngủ, cũng không xoa bụng giúp nàng.

Hyunjung rời khỏi giường nàng, trở về phòng ký túc của mình. Trước khi đi, cô ấy để lại một câu:

"Em tìm thời gian phù hợp đi. Chị muốn gặp bạn của em. Sắp xếp đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com