TruyenHHH.com

Edit Sau Khi Nam Phu Pha San Xuyen Thu Xuan Phong Dao

Phòng của Trần Trản, dưới cái nhìn của cậu cũng đã đủ hoa lệ.

Thế nhưng nếu so với căn phòng trước mắt, chỉ có thể gọi là một căn phòng nhỏ tồi tàn.

Trong phòng có đặt một giá vẽ gần bên cửa sổ, trên đó là một bức tranh vẽ cảnh biển vẫn chưa hoàn thành.

Thiếu niên cũng không ba hoa, đột nhiên nghĩ đến cần người mẫu mới lấy ra dối gạt, trước khi đi ăn, cậu vốn dĩ ở trong phòng vẽ tranh.

Giờ khắc này cậu ta đưa lưng về phía Trần Trản, con ngươi thỉnh thoảng chuyển động tới lui, nghĩ trăm phương nghìn kế bịa chuyện lấy cớ. Trôi qua mấy mươi giây cũng chỉ nghĩ được "Có người nhìn không thoải mái" để đuổi người.

Mà lý do sứt sẹo như vậy lại không thể áp dụng đối với hoạ sĩ.

Hít sâu một hơi, nghiêng người lén lút liếc sang Ân Vinh Lan, muốn biết y có ý định gì.

Đáng tiếc lực chú ý của người kia đặt tại Trần Trản, vẫn chưa nhận được ánh mắt cầu cứu... Yêu cầu vào cùng, nếu không chỉ xuất phát từ lập trường bạn bè, phòng ngừa y bị đụng chạm, thì chính là đã phát hiện manh mối.

Nhưng sắc mặt Trần Trản vẫn bình tĩnh trước sau như một, người luôn bắt bí chính xác tâm tư người khác trên thương trường như Ân Vinh Lan, vậy mà nhất thời cũng không có cách nào phán đoán được nội tâm đối phương.

Dường như biết có người đang quan sát chính mình, Trần Trản lấy ra điện thoại di dộng rồi ngồi một bên: "Tôi lên đọc bình luận, không quấy nhiễu hai ngươi."

Thiếu niên run run rẩy rẩy lấy bút vẽ, tuỳ tiện chỉ một chỗ tương đối đủ sáng, Ân Vinh Lan phối hợp đứng ở nơi đó.

Đột nhiên, trong đầu chợt nảy lên ý tưởng, cậu di chuyển giá vẽ, đồng thời cho Ân Vinh Lan dựa vào trên cửa sổ, nói chỉ cần cởi áo sơ mi là được.

Có một điều không nằm trong phạm vi nói dối, đó là vóc người của Ân Vinh Lan thật sự rất đẹp, có lẽ chỉ có hoạ sĩ mới có thể phác hoạ được vẻ hoàn mỹ này.

Phát huy sức sáng tạo, một bức tranh nhân ngư lưu loát ra đời... Trong đó đôi chân thon dài đã được đuôi cá thay thế.

Bởi vì tóc của Ân Vinh Lan vốn dài hơn đàn ông bình thường một chút, dưới hình thái nhân ngư, cũng không có vẻ nửa nạc nửa mỡ.

Có cảm giác như sống sót sau tai hoạ, thiếu niên chủ động mở lời cho Trần Trản đến xem thành phẩm.

"Thấy thế nào?"

Nhân ngư cạnh bên cửa sổ, phía sau là biển rộng xanh thẳm, bật lên vẻ đẹp vừa thần bí vừa dịu êm.

"Rất đẹp," Trần Trản nói: "Chỉ có điều ánh mắt nên sắc bén hơn một chút."

Thật ra thần thái của Ân Vinh Lan trông giống giao nhân hơn.

Tranh cũng vẽ xong, đang nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì, tiếng gõ cửa vang lên như một vị cứu tinh. Đồng thời xuất hiện còn có giọng nói trách cứ: "Không phải đã nói con chờ cha đi ăn chung à?"

Sau cánh cửa là người lớn tuổi từng gặp trong bữa ăn ngày đó, cũng chính là cha của thiếu niên.

Sau khi nhìn rõ ràng tình hình trong phòng, sắc mặt người lớn tuổi không hề thay đổi: "Đang vẽ tranh?"

Thiếu nhiên gật đầu khô cứng.

Người lớn tuổi hơi đảo tầm mắt lướt qua Ân Vinh Lan, thong dong nói: "Nhớ thanh toán tiền mời người mẫu."

Nói xong cũng xoay người, trước khi đi hơi nghiêng mặt sang nói: "Chú Triệu của con cũng tới rồi, một lát nhớ xuống dưới chào hỏi."

Vốn cho rằng mình đã đủ để gọi là tuỳ cơ ứng biến, không ngờ nhân tài thật sự mới là đây.

Thiếu niên rùng mình một cái, thở dài nói: "Quả nhiên là miệng lưỡi đàn ông, quá biết lừa người."

Sóng gió qua đi, Ân Vinh Lan cài lại toàn bộ cúc áo sơ mi ngay ngắn rồi cùng Trần Trản lần lượt ra khỏi phòng.

Trong hành lang lót thảm trải sàn dày nặng, yên tĩnh đến mức cả tiếng bước chân cũng không nghe được.

Ân Vinh Lan không khỏi nhẹ nhàng thở dài, xem ra có một số việc quả thật là chạy trời không khỏi nắng, y và người sáng lập tập đoàn Phong Hạc có quan hệ thường thường, tới đây cũng chỉ đơn thuần vì vật đấu giá.

Đang nghĩ ngợi làm sao mở miệng, Trần Trản đã lên tiếng trước: "Nghe nói chợ đêm Chá Hải rất nhộn nhịp, muốn đi dạo một vòng hay không?"

Cách cậu hời hợt lướt qua chuyện này làm y hơi chần chờ, suy nghĩ một chút, Ân Vinh Lan vẫn gật đầu một cái.

Thành phố về đêm như một buổi trình diễn ánh đèn hoành tráng, tại Chá Hải, chỉ cần đang ở trung tâm thành phố, luôn có thể nhìn thấy vô số khách du lịch.

Con phố nổi danh nhất nơi đây cách khách sạn không xa, thông thường luôn buôn bán đến bốn năm giờ sáng.

Cuối phố là điểm ngắm cảnh, được gọi là vọng đài. Nơi đó do người thời nay xây lên, xét theo kết cấu kiến trúc cũng không quá giống vọng đài thật sự. Vì có thể quan sát cảnh đêm của thành phố, địa điểm này rất được yêu thích.

Ân Vinh Lan đi qua mua hai tấm vé vào cửa.

Trên vọng đài người người tấp nập, không ít khách du lịch đang chụp ảnh, còn có vài gánh hàng rong tới lui bán trang sức.

Trần Trản là người thường gặp những chuyện lạ kì, người khác bị gánh rong ngăn đón, còn cậu thì bị một người ăn mặc kì quặc gọi lại.

Đối phương nhìn cậu lắc đầu tấm tắc: "Phong hoả hí chư hầu, cậu đời trước là yêu phi hại nước hại dân. Nếu muốn tránh..." [*]

Trần Trản ngắt lời nói: "Ông tính sai rồi, tôi sợ độ cao, đứng trên phong hoả đài cũng chỉ có thể run chân."

"..."

Đợi đến khi người đó đi xa, Ân Vinh Lan không nhịn được cười nói: "Lúc leo núi sao không thấy cậu nói sợ độ cao?"

Trần Trản: "Người nhát gan cũng có xem phim kinh dị, tìm cảm giác kích thích."

Nói rồi chỉ về một nơi phía trước.

Vài cô bé dắt tay nói cười, một người trong nhóm đi nhanh vài bước đến đứng bên cạnh rào bảo vệ, liếc nhanh xuống dưới rồi lui về như chớp: "Không được rồi, tớ sợ độ cao."

Mà nói xong không bao lâu, lại tiến lên một bước, ló đầu ra nhìn xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.

Ân Vinh Lan im lặng.

Khi Trần Trản ra ngoài chỉ đội một cái mũ, cô bé sợ độ cao kia vô tình nhìn thấy cậu, nhận ra được. Xem như có lương tâm không trực tiếp kêu ra tiếng, mà đi tới nghhiêm túc quan sát rồi nói: "Quả nhiên là anh."

Trần Trản làm động tác giữ im lặng.

Người đẹp luôn có chút ưu thế, cô bé chẳng hề ồn ào, nén lại phấn khích nói: "Em là độc giả của anh, truyện mới em cũng có xem, còn thưởng rất nhiều lần."

Trần Trản mỉm cười: "Cảm ơn đã ủng hộ."

"Dựa vào xem bói để chia cắt tình nghĩa vợ chồng, ý tưởng này quả thật xuất sắc." Cô bé dùng giọng đầy cảm thán nói: "Không thể không nói... Anh quá độc!"

Trần Trản tiếp tục mỉm cười không đổi.

Cô bé: "Ký tên được không anh?"

Trần Trản gật đầu.

Lục lọi trong túi một chút, cô bé mới nhớ không đem giấy bút.

Trần Trản: "Nếu không ngại, anh có thể kí trên điện thoại cho em."

Cô bé mặt đầy nghi hoặc đưa điện thoại cho cậu.

Trần Trản bấm vào mục ghi chú viết tay, nhanh chóng ký tên, mà thành phẩm thì lại không khác gì kiểu chữ vuông vức trên máy.

Cô bé vừa giật mình vừa nhận điện thoại, đột nhiên không nhịn được phì cười: "Anh thật là dí dỏm."

Mắt thấy bạn cô bé sắp xúm lại, Trần Trản nhướng nhướng mày với Ân Vinh Lan, hai người kéo nhau sang phía khác.

Phong cảnh bên này không đồ sộ như đầu kia, vì vậy khách tham quan tụ tập tương đối ít. Trần Trản tìm một chỗ trống trải, than thở nói: "Tôi vậy mà cũng có fan bình thường."

So với gặp phải sasaeng fan cách đây không lâu, lần này tốt hơn rất nhiều.

Ân Vinh Lan dùng giọng điệu bình thản trần thuật, mà bên trong lại mang một sự chắc chắn không người lay chuyển được: "Tương lai sẽ còn tiến xa hơn."

Phá cách trong phạm vi thích hợp cũng là một loại bản lĩnh.

"Cảm ơn lời chúc của anh." Gió đêm vừa nổi lên, muộn phiền trong lòng Trần Trản cũng đã vơi đi nhiều: "Thật ra hôm nay tôi bắt đầu truyện mới, có hơi sốt sắng."

Ân Vinh Lan bật cười: "Căng thẳng?"

"Sợ bị độc giả nhận xét không cùng đẳng cấp với tác phẩm trước," Trần Trản cười cười: "May mà xem bình luận, thấy đa số mọi người vẫn yêu thích."

Ân Vinh Lan mí mắt khẽ run lên, nói câu khách sáo: "Lo xa rồi."

Y đã tranh thủ đọc qua, xuất sắc như cũ.

Cũng không khác với những khách du lịch xung quanh, chụp ảnh lưu niệm xong, trở ngược về phố loanh quanh, trên đường Trần Trản hỏi y đêm nay chuẩn bị ở nơi nào.

Ân Vinh Lan có phòng cũng không dám về, nói rằng: "Về thành phố Y."

Trần Trản: "Mấy giờ lên xe?"

Ân Vinh Lan: "Ngày mai." Ngay trước khi bị vạch ra sơ hở, trầm ngâm nói: "Vốn là thoả thuận làm người mẫu hai ngày, nên vé xe lửa đặt chuyến ngày mai."

Trần Trản nghĩ đến bức tranh dễ dàng đã hoàn thành kia: "Có thể thử đổi vé."

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Trản không yên lòng, dùng di động tìm tòi một chút: "Xe lửa về thành phố Y hình như không có chuyến tối."

Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Không sao, tôi có thể ngủ ở ga xe, khi xuất phát cũng tiện."

"..."

【 Hệ thống: Công tác xóa đói giảm nghèo không hiệu quả. 】

Sau lần bỏ việc bị phát giác, hệ thống thay đổi thói quen im lặng, thi thoảng lên tiếng đôi câu, như thể chứng tỏ thuyết phục rằng nó đang trên cương vị công tác.

Trần Trản tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn y lưu lạc đến mức đó: "Có thể ở cùng phòng với tôi."

Ân Vinh Lan cũng không muốn trở lại khách sạn, người đến người đi, nhỡ chạm phải có người có quen biết gọi một tiếng tổng giám đốc Ân, chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết.

Mà Trần Trản ở một số việc đặc biệt có tính kiên trì, nói trắng ra: "Đưa tiền cho anh ở khách sạn thông thường, còn tôi thì ở phòng sang trọng, tâm lý sẽ cứ băn khoăn. Ít nhất ba đêm không thể ngủ ngon."

Mím mím môi lại nói: "Mà thuê thêm một phòng hạng sang, tiêu tốn quá nhiều, một tháng tới tôi cũng ăn ngủ không ngon."

Nghe xong lời lẽ đầy đủ luận điểm luận cứ, Ân Vinh Lan không nhịn được nghiêng đầu đi khe khẽ cười vài tiếng.

Dưới lời mời "nhiệt tình", y cuối cùng quyết định trở về khách sạn cùng Trần Trản.

Vừa tới cửa, tìm một cái cớ: "Tôi đi mua vài món đồ, lát nữa lên tìm cậu sau."

Trần Trản gật gật đầu, báo số phòng.

Ân Vinh Lan lên sau cậu mười phút, ôm theo chút đồ ăn.

Ăn xong bữa khuya được đưa tận cửa, Trần Trản dành thời gian gõ chữ. Nhất thời âm thanh duy nhất trong phòng chỉ có tiếng bàn phím lao xao.

Ân Vinh Lan rất yên tĩnh, im lặng ngồi một bên chơi điện thoại. Không biết qua bao lâu, khi Trần Trản đứng dậy rót thêm nước liếc mắt một cái, phát hiện ấy vậy mà đang chơi game, còn là tựa game do mình phát hành.

"Anh có thể thử chọn nhân vật only fan." Trần Trản nói: "Vừa có update, bổ sung thêm mấy ending."

Từ đầu đến cuối Ân Vinh Lan chỉ muốn chơi ra duy nhất một tình tiết phát động chiêu anh em hợp thể, chẳng biết vì sao cứ luôn thất bại. Giờ khắc này người sáng tác game đang ở ngay trước mắt, mấy lần đã muốn hỏi cách đi, nhưng lại sợ bị ghét bỏ, miễn cưỡng nhịn xuống.

Đã bị cho là người nghèo, nếu cả trí thông minh lẫn vận may cũng bị xem là ít ỏi, y phải lấy gì để củng cố quan hệ của hai người?

Liên tiếp tiến hành thử nghiệm thêm mấy lần, đến hơn rạng sáng, Ân Vinh Lan cuối cùng cũng chơi ra ending đúng như mong muốn một lần, cố ý chụp lại màn hình đặt làm ảnh nền màn hình khoá.

Bởi vì đêm trước thức chơi game quá muộn, hôm sau không thể dậy sớm như thường ngày, còn có chút đau đầu.

Trần Trản rót ly nước ấm đặt lên bàn, dặn dò y có thể ngủ thêm một lát: "Tôi xuống nhà ăn trước, anh muốn ăn gì tôi tiện đường đem lên."

Ân Vinh Lan đặt tay bên mép giường, nghiêng mặt nhìn cậu: "Mì hải sản."

Khách sạn đạt chuẩn năm sao làm bữa sáng cũng không chút nào qua loa lấy lệ, rực rỡ muôn màu như nhà hàng chuyên nghiệp.

Trần Trản chọn mấy món đơn giản ăn xong, xách theo đồ ăn đã đóng gói chờ thang máy.

Khi nhìn thoáng qua phím số "10" trong thang máy, một màn hôm qua tái hiện trong đầu.

Hai phút sau, Trần Trản xuất hiện ở đại sảnh.

Tiếp tân khách sạn thấy có khách trực diện đi tới, vội vã đứng thẳng người: "Xin hỏi em có thể giúp gì cho ngài?"

Trần Trản gãi đầu một cái, lộ ra bộ dáng phiền muộn: "Tôi nhặt được một chiếc ví, bên trong có chứng minh nhân dân và ít tiền mặt." Dừng lại một chút, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Có thể giúp tôi tra thử xem, tầng mười có phải có một vị khách họ Ân hay không?"

---

Chú thích:
[*] Phong hoả hí chư hầu: Tích Chu Vương đốt đài lửa đùa giỡn chư hầu để đổi lấy nụ cười Bao Tự.
Nàng Bao Tự là mỹ nhân chung team Tứ đại yêu cơ với Đát Kỷ, Ly Cơ, Muội Hỉ í.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com