TruyenHHH.com

|EDIT| Sau khi kết hôn chớp nhoáng cùng ảnh đế

🌟 Chương 9 🌟

midnightsouls33

Editor: Chúc mừng các bạn 2k2 hôm nay đã thi xong, các bạn đã làm rất tốt rồi. *tung hoa* 🎉🎉

*********************************************************************************************

Tiêu Lạc vừa ra khỏi cửa thang máy, phóng viên đã ngồi canh sẵn ở cửa trong nháy mắt ồ ạt chen chúc tới, sau khi thấy rõ người xuống không phải Lương Diễm, lại không chút lưu luyến nào mà nhanh chóng rút lui.

Lúc Tiêu Lạc xuống đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, thế nhưng vẫn bị cảnh tượng các phóng viên lao tới làm cho sững sờ mất một lúc.

Lúc cô từ tầng dành cho khách quý đi ra thì thấy Đỗ Vũ đang ở ngoài ứng phó một nhóm phóng viên khác.

Tiêu Lạc không khỏi đổ mồ hôi thay cho Lương Diễm, nơi này ba tầng thì có cả ba nhóm phóng viên mai phục, trừ phi Lương Diễm mọc thêm cánh, nếu không muốn từ dưới mí mắt phóng viên lặng lẽ rời đi, thì gần như không có khả năng.

Tiêu Lạc vòng đến bãi đỗ xe ở cửa sau của bệnh viện, thuận lợi tìm được xe của Hoa tỷ, sau đó mở cửa xe chui vào.

Nửa tiếng sau mới thấy Đỗ Vũ nhanh chóng đẩy Lương Diễm đi về hướng bãi đỗ xe.

Lương Diễm vừa lên xe đã kéo vành mũ che kín mặt, Tiêu Lạc đành phải dùng ánh mắt hỏi Đỗ Vũ: " Thế nào, có thành công tránh đi đám phóng viên đó không?"

Đỗ Vũ thế mà lại hiểu được ánh mắt của cô, vừa khởi động xe vừa thản nhiên nói: "Không trốn, mà đối diện trực tiếp, đợi lát nữa cô xem hotsearch đi!"

Xe còn chưa lên núi, tin tức "Lương Diễm xuất hiện ở bệnh viện đã xuất hiện trên bảng xếp hạng hotsearch của weibo, hơn nữa còn nhanh chóng từ top 6 leo lên top 1.

Truyền thông dùng ngôn từ đầy ác ý, đăng ảnh chụp cố ý lộ rõ vết thương trên mặt và đùi Lương Diễm, khiến fan và antifan gây war ác liệt.

Netizen: Trời ạ, sao lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy? Đau lòng thay cho chồng của tui, hy vọng anh sớm bình phục!

Netizen: Tui khóc chết mất! [ khóc lớn]

Netizen: Thế này mà gọi là huỷ dung à, cầu các người cũng huỷ dung tui thành Lương Diễm đi!

Netizen: Cầu truyền thông làm người chút đi! Để yên cho chồng tui dưỡng bệnh, đừng có đi quấy rầy anh ấy!

Netizen: Oa, vốn dĩ chỉ là nghệ sĩ nhỏ dựa vào mặt để kiếm cơm, hiện tại đã huỷ dung rồi thì đừng có trở lại nữa, nhìn mà mắc ói...

Netizen: Ai thấy Lương Diễm không xứng với Hạ Thiên Nhiên cho xin 1 like!

......

Tiêu Lạc nhìn thấy trên mạng sôi nổi hỗn loạn, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy đồng cảm với Lương Diễm.

Tiêu Lạc thừa nhận trái tim mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ như thế, bởi vì cô vẫn sẽ bị những lời bình luận ác ý trên mạng ảnh hưởng. So với cô, hai người kia rõ ràng mang dáng vẻ kiến thức rộng rãi bách độc bất xâm*.

(百毒不侵: đề cập đến ý chí mạnh mẽ và khả năng kiểm soát, không dễ bị bối rối hay dao động bởi thế giới bên ngoài.)

Đỗ Vũ: "Lướt weibo à? Mấy lời đó cô chọn cái tốt xem là được, mấy lời không tốt thì bỏ qua đi."

Lương Diễm: "Đừng lướt nữa. Trưa nay ăn gì?"

Tiêu Lạc: "....." Đây thật sự là một vấn đề nan giải mang tầm cỡ thế kỉ.

Cuối cùng Tiêu Lạc quyết định làm thịt kho tàu.

Thịt ba chỉ cắt khúc, bỏ vào nồi chần qua nước sôi, sau đó cho dầu vào xào qua đến khi chín vàng thì múc ra để riêng.

Lại cho dầu vào nồi, thêm đường phèn, đảo đều liên tục trên lửa nhỏ rồi trút thịt ba chỉ vào xào cùng cho đều màu. Thêm gừng, tỏi, rượu nấu ăn, nước tương nhạt, nước tương đậm,... vào đảo đều, tiếp theo cho nước nóng và lá quế vào đun trong nửa giờ. Sau đó mở nắp đun với lửa lớn để cạn bớt nước đi, rắc lên hành lá thái nhỏ là có thể dùng được.

Món này màu sắc hết sức bắt mắt, hương vị đậm đà, Đỗ Vũ và Lương Diễm đều rất thích ăn, nhưng người xuống bếp nấu là Tiêu Lạc lại ăn rất ít, cả bữa một bên không để ý mà đếm hạt cơm cho vào miệng, một bên câu được câu không trả lời tin nhắn của Túc Tiểu Mễ.

Là Tiểu Mễ không phải gạo*: Chồng tớ hôm nay lên hotsearch, hic, bị thương rất nghiêm trọng đấy, thật là muốn lấy thân báo đáp an ủi tâm hồn tổn thương của anh ấy!

(Mễ : trong tiếng trung nghĩa là gạo)

Là Lạc Lạc nhé: .....Thế cậu đã hỏi qua ý kiến chồng cậu chưa?

Là Tiểu Mễ không phải gạo: Tớ vội đến mức ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, liên tục ở trên mạng mắng đám tiểu yêu tinh kia đấy nhé! Lại có thể dám nói xấu chồng tớ, hôm nay tớ nhất định phải mắng đến mức họ quỳ xuống kêu ba thì thôi!

Là Lạc Lạc nhé: Vậy cố lên, tớ đi ăn cơm!

Hình minh họa: Thịt kho tàu.jpg

Là Tiểu Mễ không phải gạo: Tuyệt giao đi!

Là Lạc Lạc nhé: Buối tối muốn tới nhà tớ ăn lẩu thịt dê không?

Là Tiểu Mễ không phải gạo: Vậy..... Ăn xong thịt dê thì lại tuyệt giao?

Tiêu Lạc yên lặng đem điện thoại cất vào trong túi.

--------

Tối nay lẩu thịt dê cuối cùng cũng không ăn được, bởi vì đến khi Tiêu Lạc ngủ trưa tỉnh dậy, liền phát hiện cả thế giới bên ngoài đều trắng xóa.

Lương Diễm ôm một con mèo lông màu cam ngồi ở thảm nhung đọc sách, con mèo này là mèo hoang trên núi, mấy hôm trước mang theo vết thương đột nhiên xuất hiện trong sân biệt thự. Lương Diễm lúc ấy vẻ mặt ghét bỏ nhìn Đỗ Vũ và Tiêu Lạc mang đến bệnh viện thú y làm kiểm tra toàn thân, khử trùng, tiêm vắc xin phòng bệnh, các loại ngạo kiều* không đồng ý cho hai người nuôi mèo trong biệt thự.

(Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng". Đây là mẫu nhân vật rất phổ biến trong các tiểu thuyết ngôn tình đam mỹ của Trung Quốc, giống như hình mẫu tsudere mà các tín đồ anime Nhật ưa thích.)

Trong trường hợp này là anh nhà thích muốn chết mà còn tỏ vẻ =))))

Kết quả mới qua có mấy ngày, con mèo đã nghiễm nhiên thăng cấp trở thành thú cưng của Lương Diễm.

Thấy Tiêu Lạc kinh ngạc nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ đến ngây người, Lương Diễm thuận tay xoa bóp đầu con mèo một chút: " Đừng nhìn nữa, nếu thật sự muốn xuống núi thì cô phải đi bộ xuống, dù sao xe cũng không đi được."

Tiêu Lạc chưa từ bỏ ý định: "Không còn cách nào khác sao? Có lẽ muộn chút nữa tuyết sẽ ngừng rơi thì sao?"

Lương Diễm cũng không ngẩng đầu lên: " Cô cảm thấy tuyết như thế này trong thời gian ngắn sẽ ngừng được à? Ngày mai có thể ngừng đã là tốt lắm rồi."

Tiêu Lạc: "......."

Sự thật chứng minh dự cảm của Lương Diễm là đúng. Bởi vì đến giờ cơm chiều rồi mà tuyết vẫn rơi lả tả như cũ không hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Tiêu Lạc ăn cơm chiều xong cầm di động đi ra ngoài thám thính một vòng, phát hiện đường xuống núi quả nhiên đã bị tuyết lớn lấp hết.

Đây còn không phải là điều khủng khiếp nhất, khủng khiếp nhất chính là Tiêu lạc vừa mới bước vào biệt thự, cả căn biệt thự bỗng chìm trong bóng tối.

Tiêu Lạc bị dọa sợ, vừa mới chuẩn bị cầm di động mở đèn flash lên đi tìm Lương Diễm, chợt nghe thấy âm thanh Lương Diễm trong bóng đêm vang lên: " Đừng sợ! Đi tới bên người tôi này."

Lương Diễm chờ cô đến gần, mới nhẹ nhàng giải thích: "Mất điện rồi. Có lẽ là tuyết dày làm đổ cây đại thụ, sau đó cây đổ xuống vô tình làm đứt dây điện. Mùa đông năm ngoái đã từng xuất hiện tình huống phiền phức này rồi, đêm nay hẳn là sẽ không có điện, ngày mai sẽ có người tới sửa chữa."

Tiêu Lạc cũng không biết phải nói gì với tình huống xảy ra đột ngột này, đành phải "Ừm" một tiếng ý nói mình đã hiểu.

Lương Diễm đẩy xe lăn quanh phòng khách một vòng, cuối cùng tìm được một nắm ngọn nến sinh nhật đưa cho Tiêu Lạc. Tiêu Lạc thắp toàn bộ đặt trên bàn trà thủy tinh, sau đó trong ánh nến dần sáng lên, cô đột nhiên mở miệng hỏi Lương Diễm: "Vì sao anh lại lựa chọn ở nơi này dưỡng thương thế?"

Kỳ thật vấn đề này Tiêu Lạc trước kia đã rất muốn hỏi, dù sao nếu chỉ đơn thuần là vì tránh né truyền thông như lời đồn, thì Lương Diễm hoàn toàn có thể lựa chọn xuất ngoại, ở nước ngoài cho dù là chữa bệnh hay là cuộc sống, thì thành phố so với biệt thự trên núi này vẫn thuận tiện hơn rất nhiều.

"Biệt thự này là bố sau khi qua đời đã sang tên cho tôi, bình thường khi tâm trạng không tốt tôi cũng có thói quen trở về đây ở hai ngày, lúc mới bị thương tâm trạng rất không tốt, cũng không muốn gặp ai, cho nên không chút suy nghĩ liền trở về nơi này."

Tiêu Lạc tỏ vẻ đã hiểu.

Nghệ sĩ là một nghề áp lực rất lớn, căn biệt thự này đối với Lương Diễm mà nói, hẳn là có ý nghĩa như một "căn cứ chữa thương". Nếu như bị thương tới nơi này nạp điện, là có thể đầy máu hồi sinh.

Nhưng Tiêu Lạc rất nhanh đã không còn tâm tư nói chuyện phiếm cùng Lương Diễm.

Bởi vì ngọn nến sinh nhật rất nhỏ nên căn bản không chống đỡ được lâu. Chờ đến khi từng ngọn cháy hết, việc chiếu sáng đêm nay sẽ trở thành vấn đề lớn. Mà nghiêm trọng hơn cả việc chiếu sáng, chính là giữ ấm.

Hiện tại Tiêu Lạc đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Nếu cứ như vậy, cô thật lo lắng ngày mai đầu đề tin tức xã hội sẽ xuất hiện một cái tin "Phát hiện hai thi thể một nam một nữ đông cứng trong biệt thự trên núi" mất.

Kết quả cô chỉ vừa mới lo lắng, đã thấy Lương Diễm đẩy xe lăn đến mặt tường phía trước trong phòng khách, cũng không biết anh ấn chỗ nào, mà đằng sau bức tường bỗng xuất hiện một cái lò sưởi lớn.

Tiêu Lạc vừa thấy lò sưởi trong tường, lập tức kinh hỉ (kinh ngạc + mừng rỡ) bật dậy khỏi sô pha nói: " Để tôi ra ngoài hành lang ôm một chút củi vào."

Ngọn lửa trong lò sưởi bùng lên nhanh chóng.

Tiêu Lạc kéo một chiếc ghế đẩu đến ngồi trước lò sưởi, vừa uống nước nóng vừa xoa xoa con mèo, cả người nhanh chóng trở nên ấm áp.

Lương Diễm nhìn đôi mắt đang híp lại say mê của Tiêu Lạc, bỗng cảm thấy biểu cảm của cô gái này với con mèo lông màu cam trong ngực cô quả thực là giống nhau như đúc.

--------

Đến đêm cả hai người đều thấy đói bụng.

Tiêu Lạc lấy điện thoại ra soi đèn đi vào phòng bếp lấy giá thịt nướng, sau đó bắt đầu dùng than trong lò sưởi bắt đầu nướng thịt.

Sau khi vỉ nướng nóng lên, cô rải thịt bò và thịt ba chỉ đã ướp sẵn gia vị lên trên giá, sau đó quét dầu ở hai mặt rồi chiên từ từ trên lửa than của lò sưởi.

Thịt nướng trong lò sưởi phát ra tiếng xèo xèo, rất nhanh đã có mùi thơm. Ngay cả con mèo lười biếng nằm bên cạnh lò sưởi cũng hưng phấn đứng lên, bắt đầu chạy quanh lò sưởi.

Sau khi thịt nướng chín được khoảng bảy tám phần, cho thêm một chút gia vị bí truyền rồi tiếp tục nướng thêm vài phút nữa, thịt thơm ngào ngạt đã ra lò.

Sau khi nướng thịt xong, Tiêu Lạc thuận tiện ném ba củ khoai lang gác để trên giá từ từ nướng, đến khi ăn thịt nướng xong thì khoai lang cũng đã chín rồi.

Trước tiên Tiêu Lạc gắp ra một củ khoai nướng, bẻ thành hai nửa thổi cho nguội bớt, sau đó mới để ra trước mặt con mèo.

Lại thuận tay đưa nửa còn lại cho Lương Diễm.

Kết quả Lương Diễm chậm chạp không nhận lấy.

Tiêu Lạc giơ tay nửa ngày mới ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Lương Diễm: ".....Sao vậy? Anh không thích ăn khoai nướng hả? Nhưng mà ăn ngon lắm, lại còn ngọt nữa, hương vị không kém chút nào so với thịt nướng đâu."

Lương Diễm rũ mắt nhận lấy, khẽ nói: "Không có không thích ăn."

Con mèo ăn khoai mà quanh miệng dính đầy bột trắng, nghe vậy ngẩng đầu liếc Lương Diễm một cái, trong ánh mắt rõ ràng viết " Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đấu với ai gia tranh sủng sao? Nằm mơ đi!"

Buổi tối hôm nay vốn dĩ Tiêu Lạc cho rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả sau khi ăn uống no nê liền ngủ đến rạng sáng, ngay cả mơ cũng không có.

Sau khi rời giường chuyện đầu tiên mà Tiêu Lạc làm chính là chạy đến bên cửa sổ hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, phát hiện tuyết lớn bên ngoài không biết đã ngừng tự bao giờ. Chỉ tiếc bên ngoài vẫn bao trùm một màu tuyết trắng như cũ, mà di động thì vẫn không có tín hiệu.

Không biết hôm nay có thể thuận lợi xuống núi hay không nữa.

Nếu như không thể xuống....A, sao tối nay không làm tiệc cá nướng nhỉ?

Dù sao món mèo nhỏ thích nhất là cá mà.

--------------------------------------------------------------------------

Editor có lời muốn nói:

Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha <3

Have a nice day!!💕

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com