Edit Quyen 4 Mau Xuyen Cong Luoc Dinh Che Boss Vai Ac Doc Nhat Vo Nhi
Editor: Tieen"Helena, nàng làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao? Tại sao sắc mặt nàng lại tái nhợt như vậy." Unxon ra ngoài thấy Dawso đi xa, nhìn thấy Helena đứng cạnh cửa, vươn tay xoa xoa đầu nàng.Mái tóc dài của nàng mềm mại mượt mà, hắn cực kỳ thích."Không, không sao." Helena hạ mắt xuống, che giấu sự lo lắng trong mắt mình.Unxon mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an nói: "Có phải mấy ngày nay nàng đã bị dọa sợ rồi không, đều qua hết rồi, mọi thứ đang trở nên tốt hơn.""Vâng ạ." Helena bị giọng nói và động tác nhẹ nhàng của hắn an ủi, sự khó chịu trong lòng chìm xuống.-Ban đêm, cửa phòng Helena bị gõ vang.Helena mở cửa thì giật mình, nhanh chóng kéo người ngoài cửa vào phòng.Khi cánh cửa đóng lại, người vẫn ở phía sau cánh cửa."Nhị tỷ, sao tỷ lại ở đây?" Helena nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, đuôi cá cũng đã biến thành chân người."Tiểu muội, đừng bướng bĩnh nữa, phụ thân và mẫu thân bảo ta đưa muội trở về." Nhị tỷ nắm lấy tay nàng, chuẩn bị đưa nàng đi.Nếu không phải có người cá thông báo, bọn họ sẽ nghĩ rằng Helena đang ngủ đông trong phòng."Nhị tỷ, ta sẽ không trở về." Helena cố chấp nói."Tiểu muội, con người không phải thứ tốt, muội ở đây rất nguy hiểm.""Nhị tỷ, con người cũng có người tốt người xấu, hoàng tử Unxon chính là người tốt.""Hoàng tử Unxon? Muội đã yêu con người phải không?" Nhị tỷ ngạc nhiên, bàn tay đang nắm Helena lại siết chặt.Helena quay mặt đi không trả lời, sau đó bị nhị tỷ cưỡng ép kéo đi."Nhị tỷ, ta sẽ không rời đi! Nhị tỷ!" Helena hoảng sợ.Nàng biết rằng nếu lần này nàng quay trở về, sẽ bị phụ thân và mẫu thân nhốt dưới đáy biển, nàng sẽ không bao giờ có thể đến thế giới loài người nữa.Nhị tỷ có thái độ mạnh mẽ muốn đưa nàng đi.Hai người giằng co đã thu hút sự chú ý của những người lính trong cung, hoàng tử cũng bị quấy rầy.Nghe thấy tiếng bước chân, Helena vội vàng đẩy nhị tỷ ra sau rèm trốn đi: "Nhị tỷ, đừng nói chuyện." Sau đó, liền nghe thấy tiếng gõ cửa."Helena, nàng có sao không?" Giọng nói quan tâm của hoàng tử vang lên ngoài cửa.Helena mở cửa, dụi dụi khóe mắt, nhỏ giọng nói: "Ta, ta vừa gặp ác mộng."Unxon mỉm cười, lại xoa xoa tóc nàng: "Không sao, đi ngủ đi, bên ngoài có binh lính tuần tra."Helena ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đóng cửa lại.Khi tiếng bước chân ngoài cửa đã xa, cho đến khi biến mất, Helena mới đi đến bức màn tìm nhị tỷ.Nhưng nhị tỷ không còn ở phía sau bức màn."Nhị tỷ, nhị tỷ..." Nàng nhỏ giọng kêu, nhưng không ai trả lời, nàng nhìn quanh căn phòng một lần nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhị tỷ."Chẳng lẽ nhị tỷ đã rời đi rồi?"Helena tự lẩm bẩm.Nếu Helena cẩn thận, nàng sẽ thấy rằng đằng sau bức màn vừa che giấu nhị tỷ, cửa sổ ban đầu đóng chặt đã hơi hé mở.Vào giữa đêm, cung điện bị bao phủ trong bóng tối, mặc dù được thắp sáng rực rỡ, nhưng không chiếu sáng sâu bên dưới lâu đài.Nơi nào đó trong lâu đài.Âm u ẩm ướt, dường như có thứ gì đó quằn quại trong bóng tối, tạo ra một loạt âm thanh rùng rợn."Bạch bạch..."Hóa ra còn có nước dưới lòng đất, một cái gì đó đã ra khỏi nước!"Tách tách tách tách..."Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt.Một lúc sau, không còn tiếng những giọt nước rơi, lâm vào bóng tối im lặng.Trong bóng tối, luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn chăm chú.Gần...Gần...Có một ánh sáng xanh lục mờ nhạt đang đến gần, sau đó đến gần."A!"Cùng với một tiếng thét chói tai và tiếng bước chân vội vã, màu xanh lục kia cuối cùng cũng được nhìn thấy rõ ràng.
☆☆☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com