Edit Quy Bi Chi Chu Tu Q4 Chuong 56
Thấy Frank mỉm cười, cảm xúc Cattleya hơi phức tạp, cô thu lại ánh mắt, chuyển sang làng chài bên cạnh bến cảng "Tàu Tương Lai" đang đậu.Không ai có thể ngờ, nơi này là một cứ điểm quan trọng của Hội khổ tu Morse.Để tránh sự điều tra của hội Cực Quang, thời gian gần đây "Thượng tướng ánh sao" Cattleya và hạm đội của cô đang đỗ ở nơi này!Cô không vội để cho thuyền xuất phát, mà định lên bờ, dùng một vài phương tiện của làng chài và ở lại Bayam theo dõi sự liên hệ từ thuộc hạ của "Thợ thủ công" Sharf, từ đó xác định tình hình, đưa ra phương án hợp lý.Chỉ khi có điều kiện tiên quyết như thế, thì "Tàu Tương Lai" mới có thể khởi hành, đi một hành trình mấy ngày đến Bayam, thủ đô của quần đảo Rorsted........Backlund tháng 7, mặt trời mọc sớm hơn bình thường, nhưng nhiệt độ không khí không tính là nóng lắm, thậm chí còn chưa qua 30 độ.
Emlyn dùng mũ dạ che đi tia sáng mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây, xuống khỏi xe ngựa, tiến vào giáo đường Bội Thu. Anh liếc mắt nhìn, thấy giám mục Utravsky mặc y phục giáo sĩ màu nâu, đầu đội mũ mềm của giám mục, đứng trước thánh huy sinh mệnh giống hệt như một ngọn núi, đang giảng đạo cho một vài tín đồ đến cầu nguyện vào sáng sớm. Emlyn không nhìn lâu lắm, lập tức đi ra phía sau giáo đường, tới căn phòng thuộc về mình, thuần thục thay áo dài giáo sĩ. Anh vừa lau giá nến, vừa đợi đám tín đồ kia rời khỏi. Khoảng hai mươi phút sau, rốt cuộc anh cũng tìm được cơ hội, ngồi xuống bên cạnh giám mục Utravsky, nhìn thánh huy sinh mệnh, lẩm bẩm: "Cha xứ, tôi có một câu muốn hỏi ông." Giám mục Utravsky có hàng mày thưa thớt, đôi mắt lam nhạt, vài chỗ trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn rõ ràng, mỉm cười đáp lại: "Nói đi." Emlyn tạm dừng khoảng một hơi thở, đem suy nghĩ đã lặp đi lặp lại từ tối qua nói với Giám mục Utravsky: "Nếu, tôi nói là nếu, có một người họ hàng quan hệ không mấy thân thiết lừa gạt ông, khiến ông và bạn của ông rơi vào nguy hiểm, thiếu chút nữa thì mất cả mạng, mà chuyện này lại không thích hợp để đưa lên tòa án. Ông sẽ trừng phạt người đó như thế nào?" Giám mục Utravsky mặc dù đang ngồi, nhưng vẫn cao lớn như một quả núi nhỏ, giọng nói của ông trầm thấp lại ôn hòa:
"Đầu tiên cần phải xác định người họ hàng kia là sơ ý phạm phải sai lầm, hay là cố tình lừa gạt cậu, dẫn dắt ngươi rơi vào cạm bẫy. Nếu là tình huống đầu tiên, cậu cần phải báo cho người đó biết, nhắc nhở anh ta, dạy bảo anh ta, chứ không phải là trừng phạt. Nếu là tình huống sau, thì cậu cần phải xác nhận đây có phải là tác phong làm việc trước sau như một của anh ta không." "Nếu phải, thì thanh trừ anh ta. Nếu không sau này anh ta sẽ còn làm hại đến người khác, làm hại đến người vô tội. Kết thúc sinh mạng của anh ta, đuổi anh ta xuống lòng đất, một lần nữa luân hồi, đây vừa là một loại thương xót, vừa là một loại tịnh hóa..." 'Thanh trừ... Không ngờ cha sứ nói về việc giết người còn bình tĩnh, tự nhiên và ôn hòa hơn cả "Thế giới"!' Cơ mặt Emlyn khẽ nhúc nhích, vội vàng ngắt lời Giám mục Utravsky: "Không, bình thường anh ta không có hành vi như vậy, chỉ là căn cứ vào nguyên nhân nào đó mới nhắm vào tôi một lần này thôi. Tôi cũng không muốn giết anh ta chỉ vì điều đó." Vừa dứt lời, Emlyn chợt im bặt, anh dường như đã để lộ ra mình là người bị hại, để lộ đây là việc xảy ra trong nội bộ Huyết tộc. Giám mục Utravsky nghiêng đầu nhìn anh một cái, nở nụ cười vui mừng: "Không tệ, cậu đã biết được rằng sinh mệnh là thứ đáng quý." Emlyn gượng cười: "Cho nên phải trừng phạt anh ta thế nào?" Giám mục Utravsky nhìn về thánh huy sinh mệnh phía trước: "Ta cũng không đề xướng giải quyết vấn đề theo hướng bạo lực. Cậu có thể gọi anh ta đến đây, để anh ta nghe ta giảng đạo, đọc thánh điển, để ngộ ra rằng sinh mệnh là thứ đáng quý, cảm nhận sự hiền hòa của mẫu thần, lao động chân tay vì những tội lỗi đã phạm phải." 'Đây chẳng phải là tất cả những gì mình đã gặp sao...' Emlyn giật mình, lập tức cảm thấy biện pháp này cực kỳ phù hợp với ý muốn của mình. Làm thế vừa không khiến Ernes Boyar chết, mà ngay cả việc đánh cho đối phương một trận, đòi chút bồi thường cũng không thể so sánh được. Quan trọng hơn là, việc này không đến mức phải tranh đấu, không dẫn đến mâu thuẫn trong Huyết tộc! Đương nhiên, biện pháp nào cũng tồn tại khuyết điểm, với Emlyn mà nói, nếu muốn làm vậy thì vấn đề lớn nhất là: 'Làm thế nào để kéo Ernes Boyar đến giáo đường Bội Thu?' Từ khi anh bắt đầu làm tình nguyện viên ở đây, toàn bộ Huyết tộc ở Backlund đều muốn rời xa khu vực này, Ernes Boyar cũng không ngoại lệ, không thể lừa vào đây được! Mà nếu dùng bạo lực ép buộc, Emlyn tự hỏi có chiếc nhẫn do thuỷ tổ Lilith ban tặng, cộng với "Sách ma pháp" mạnh mẽ thần kỳ thuê ở chỗ tiểu thư "Ma thuật sư", muốn chiến thắng Tử tước Ernes Boyar không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng muốn khống chế đối phương thì lại không phải chuyện dễ dàng. Dù sao đó cũng là một vị Tử tước Huyết tộc, tương đương với người phi phàm danh sách 5, ngoài ra, tuy tuổi Ernes không lớn lắm, nhưng vẫn có chút đồ cất giữ. Trong tình huống như thế, trực tiếp ra tay sẽ khó mà nắm chắc được, không cẩn thận là sẽ gây ra vụ án giết người, vi phạm ý muốn ban đầu của Emlyn. 'Có lẽ cần phải hợp tác... Trong hội Tarot có vài thành viên ở Backlund, nếu phối hợp với nhau hẳn là có thể thoải mái khống chế Ernes... A, không thể để bại lộ thân phận vì chuyện này được, tốt nhất là hợp tác theo từng giai đoạn, đỡ nhìn thấy mặt nhau...' Trong khi suy nghĩ, Emlyn đã đưa ra quyết định, định cuối tuần sẽ ban bố nhiệm vụ trên hội Tarot, tìm kiếm sự trợ giúp. Anh khẽ gật đầu, đáp lại đề nghị của cha sứ Utravsky vừa rồi: "Nghe cũng không tệ lắm." "Tôi cần bình tĩnh thêm mấy ngày để đưa ra quyết định." Giám mục Utravsky gật đầu, khẽ cười nói: "Từ gieo hạt đến thu hoạch là một quá trình dài, cần phải kiên nhẫn chờ đợi. Trông cậu có vẻ đã rõ điểm này." 'Đương nhiên, đây là điều rất đơn giản!' Emlyn hơi nâng cằm lên, theo thói quen định chắp tay lại, cầu nguyện về phía thánh huy sinh mệnh. .......Địa điểm "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", số 22 phố Phelps. Audrey bỏ văn kiện trong tay xuống mặt bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường văn phòng, tinh thần từ đầu đến cuối đều khó mà thả lỏng. Cô đã hẹn Islam, chiều nay đến nhà Stephen Hampres gặp mặt. Hiển nhiên, việc này có nghĩa là sẽ có một trận thử thách, nếu nhóm nhỏ của Hội Tâm lý luyện kim kia đủ cẩn thận, thậm chí còn có khả năng đã báo cáo lên trên, thì có lẽ sẽ có ủy viên của đoàn bình xét âm thầm quan sát tất cả. Căn cứ vào năng lực và cấp bậc của bản thân, tuy Audrey không thể xác nhận "Khán Giả" danh sách cao sẽ khủng khiếp đến mức nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được họ sẽ biểu hiện như thế nào trong một lĩnh vực nào đó. Điều này khiến cô khó mà kiềm chế được sự căng thẳng, sợ bị "nhìn" ra vấn đề. "Thật ra, mình nên kéo dài thêm một thời gian nữa. Tuy thời cơ lựa chọn và cảm xúc thể hiện ra ngoài của mình đều phù hợp với logic tâm lý học, nhưng nếu lùi buổi gặp lại thêm nữa chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Xong so với một chút nghi ngờ đó, thì đợi Ngài "Thế giới" từ Nam đại lục trở về còn quan trọng hơn. Như vậy mình có thể hẹn gặp họ ở trong hội quỹ, không lo "Khán Giả" danh sách cao sẽ phát hiện ra điều gì... Ôi, Audrey, mày suy xét chưa đủ sâu xa rồi..." Audrey lặng lẽ cảm thán mấy câu, ném cho mình một lần "Trấn an", để khôi phục cảm xúc.Buổi chiều, cô không vội rời khỏi "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", mà ngồi trong văn phòng, cúi thấp đầu, chắp hai tay lại, nhỏ giọng cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ".
Làm xong việc này, cô mới dẫn theo hầu gái Annie và con chó lông vàng Susie bước lên xe ngựa nhà mình, đi đến nhà Stephen Hampres thương nhân đồ gia dụng.
Xe ngựa vừa chạy, trước mắt Audrey đột nhiên xuất hiện một cột sáng chói lòa.
Trong cột sáng, một thiên sứ đằng sau lưng có mười hai đôi cánh đang đắm chìm trong hào quang từ từ hạ xuống, những đôi cánh được tạo thành từ lửa bao bọc từng tầng bên ngoài cô, rồi lại biến mất từng tầng.
Tầm mắt Audrey nhanh chóng trở lại bình thường, khóe mắt lặng lẽ đảo qua hầu gái Annie và con chó lông vàng Susie, phát hiện cả hai đều không hề phát hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
'Có chút không giống với Thiên sứ trước kia... Cùng với ngài "Kẻ Khờ" khôi phục lại càng nhiều thì Thiên sứ cũng khôi phục thêm một bước?' Khóe miệng khẽ động, Audrey thu lại ý cười, trong lòng cũng vô cùng chắc chắn.
Chưa đến nửa tiếng sau, xe ngựa của cô dừng trước cửa nhà Stephen Hampres.
Audrey đưa tay cho hầu gái Annie, bước xuống xe ngựa, đi tới trước cửa, nhìn tùy tùng ấn chuông.
Không lâu sau, Islam đi ra mở cửa, giống hệt trước kia, dẫn thẳng Audrey đến một căn phòng ở tầng một. Hầu gái Annie và con chó Susie thì được người hầu dẫn đến phòng khách đợi.
Lúc đến cửa phòng, Islam giơ tay xoay tay nắm cửa, rồi ra hiệu mời vào với vẻ trịnh trọng.
'Việc này...' Audrey mơ hồ có chút suy đoán, nhưng bên ngoài lại vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, chậm rãi đi qua cửa.
Islam không đi vào, ở ngoài đóng cửa lại.
Audrey theo đó nhìn về phía trước, chỉ thấy trên ghế sô pha đơn đối diện cửa có một ông cụ đang lẳng lặng ngồi.
Ông cụ này mặc áo sơ mi, gilê, ba món lễ phục và quần dài xanh xám có hoa văn, đeo một chiếc nơ đỏ thẫm, mái tóc đã bạc trắng nhưng vẫn còn dày, khí chất ôn hòa nho nhã.
Ông có một đôi mắt lam tựa như chúa đựng đầy trí tuệ và tri thức, ngoại trừ nếp nhăn khá sâu trên trán, thì những nơi khác không có nếp nhăn mấy.
Audrey biết ông ta, đây là cố vấn hoàng gia, Hervin Rambis!
Đương nhiên, Audrey ở trong hội Tarot đã sớm biết thân phận ngầm của ông cụ này là ủy viên đoàn bình xét của Hội Tâm lý luyện kim!
Cô không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, bởi vì cô quả thực rất kinh ngạc. Tuy cô đã đoán được Hervin Rambis rất có khả năng sẽ đến đây, nhưng nghĩ rằng đối phương sẽ không trực tiếp ra mặt, chỉ âm thầm quan sát, để Hilbert hoặc là Stephen đại diện cho mình nói chuyện với cô.
"Cô rất kinh ngạc?" Hervin Rambis mỉm cười hỏi.
Ông ta chợt đứng dậy, cúi chào:
"Rất vui khi được gặp cô, tiểu thư Audrey."
Audrey cố ý mở miệng, rồi lại ngậm lại, tiếp đó mới mỉm cười với vẻ phức tạp, đáp lời:
"Tôi không biết nên xưng hô với ngài thế nào."
Hervin Rambis bật cười nói.
"Cứ như bình thường thôi."
Ông ta chỉ vào ghế sô pha bên cạnh:
"Ngồi xuống rồi nói chuyện."
Audrey lặng lẽ hít sâu một hơi, hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đi tới, ngồi xuống ghế sô pha, giữ một khoảng cách không xa cũng không gần với đối phương.
Emlyn dùng mũ dạ che đi tia sáng mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây, xuống khỏi xe ngựa, tiến vào giáo đường Bội Thu. Anh liếc mắt nhìn, thấy giám mục Utravsky mặc y phục giáo sĩ màu nâu, đầu đội mũ mềm của giám mục, đứng trước thánh huy sinh mệnh giống hệt như một ngọn núi, đang giảng đạo cho một vài tín đồ đến cầu nguyện vào sáng sớm. Emlyn không nhìn lâu lắm, lập tức đi ra phía sau giáo đường, tới căn phòng thuộc về mình, thuần thục thay áo dài giáo sĩ. Anh vừa lau giá nến, vừa đợi đám tín đồ kia rời khỏi. Khoảng hai mươi phút sau, rốt cuộc anh cũng tìm được cơ hội, ngồi xuống bên cạnh giám mục Utravsky, nhìn thánh huy sinh mệnh, lẩm bẩm: "Cha xứ, tôi có một câu muốn hỏi ông." Giám mục Utravsky có hàng mày thưa thớt, đôi mắt lam nhạt, vài chỗ trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn rõ ràng, mỉm cười đáp lại: "Nói đi." Emlyn tạm dừng khoảng một hơi thở, đem suy nghĩ đã lặp đi lặp lại từ tối qua nói với Giám mục Utravsky: "Nếu, tôi nói là nếu, có một người họ hàng quan hệ không mấy thân thiết lừa gạt ông, khiến ông và bạn của ông rơi vào nguy hiểm, thiếu chút nữa thì mất cả mạng, mà chuyện này lại không thích hợp để đưa lên tòa án. Ông sẽ trừng phạt người đó như thế nào?" Giám mục Utravsky mặc dù đang ngồi, nhưng vẫn cao lớn như một quả núi nhỏ, giọng nói của ông trầm thấp lại ôn hòa:
"Đầu tiên cần phải xác định người họ hàng kia là sơ ý phạm phải sai lầm, hay là cố tình lừa gạt cậu, dẫn dắt ngươi rơi vào cạm bẫy. Nếu là tình huống đầu tiên, cậu cần phải báo cho người đó biết, nhắc nhở anh ta, dạy bảo anh ta, chứ không phải là trừng phạt. Nếu là tình huống sau, thì cậu cần phải xác nhận đây có phải là tác phong làm việc trước sau như một của anh ta không." "Nếu phải, thì thanh trừ anh ta. Nếu không sau này anh ta sẽ còn làm hại đến người khác, làm hại đến người vô tội. Kết thúc sinh mạng của anh ta, đuổi anh ta xuống lòng đất, một lần nữa luân hồi, đây vừa là một loại thương xót, vừa là một loại tịnh hóa..." 'Thanh trừ... Không ngờ cha sứ nói về việc giết người còn bình tĩnh, tự nhiên và ôn hòa hơn cả "Thế giới"!' Cơ mặt Emlyn khẽ nhúc nhích, vội vàng ngắt lời Giám mục Utravsky: "Không, bình thường anh ta không có hành vi như vậy, chỉ là căn cứ vào nguyên nhân nào đó mới nhắm vào tôi một lần này thôi. Tôi cũng không muốn giết anh ta chỉ vì điều đó." Vừa dứt lời, Emlyn chợt im bặt, anh dường như đã để lộ ra mình là người bị hại, để lộ đây là việc xảy ra trong nội bộ Huyết tộc. Giám mục Utravsky nghiêng đầu nhìn anh một cái, nở nụ cười vui mừng: "Không tệ, cậu đã biết được rằng sinh mệnh là thứ đáng quý." Emlyn gượng cười: "Cho nên phải trừng phạt anh ta thế nào?" Giám mục Utravsky nhìn về thánh huy sinh mệnh phía trước: "Ta cũng không đề xướng giải quyết vấn đề theo hướng bạo lực. Cậu có thể gọi anh ta đến đây, để anh ta nghe ta giảng đạo, đọc thánh điển, để ngộ ra rằng sinh mệnh là thứ đáng quý, cảm nhận sự hiền hòa của mẫu thần, lao động chân tay vì những tội lỗi đã phạm phải." 'Đây chẳng phải là tất cả những gì mình đã gặp sao...' Emlyn giật mình, lập tức cảm thấy biện pháp này cực kỳ phù hợp với ý muốn của mình. Làm thế vừa không khiến Ernes Boyar chết, mà ngay cả việc đánh cho đối phương một trận, đòi chút bồi thường cũng không thể so sánh được. Quan trọng hơn là, việc này không đến mức phải tranh đấu, không dẫn đến mâu thuẫn trong Huyết tộc! Đương nhiên, biện pháp nào cũng tồn tại khuyết điểm, với Emlyn mà nói, nếu muốn làm vậy thì vấn đề lớn nhất là: 'Làm thế nào để kéo Ernes Boyar đến giáo đường Bội Thu?' Từ khi anh bắt đầu làm tình nguyện viên ở đây, toàn bộ Huyết tộc ở Backlund đều muốn rời xa khu vực này, Ernes Boyar cũng không ngoại lệ, không thể lừa vào đây được! Mà nếu dùng bạo lực ép buộc, Emlyn tự hỏi có chiếc nhẫn do thuỷ tổ Lilith ban tặng, cộng với "Sách ma pháp" mạnh mẽ thần kỳ thuê ở chỗ tiểu thư "Ma thuật sư", muốn chiến thắng Tử tước Ernes Boyar không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng muốn khống chế đối phương thì lại không phải chuyện dễ dàng. Dù sao đó cũng là một vị Tử tước Huyết tộc, tương đương với người phi phàm danh sách 5, ngoài ra, tuy tuổi Ernes không lớn lắm, nhưng vẫn có chút đồ cất giữ. Trong tình huống như thế, trực tiếp ra tay sẽ khó mà nắm chắc được, không cẩn thận là sẽ gây ra vụ án giết người, vi phạm ý muốn ban đầu của Emlyn. 'Có lẽ cần phải hợp tác... Trong hội Tarot có vài thành viên ở Backlund, nếu phối hợp với nhau hẳn là có thể thoải mái khống chế Ernes... A, không thể để bại lộ thân phận vì chuyện này được, tốt nhất là hợp tác theo từng giai đoạn, đỡ nhìn thấy mặt nhau...' Trong khi suy nghĩ, Emlyn đã đưa ra quyết định, định cuối tuần sẽ ban bố nhiệm vụ trên hội Tarot, tìm kiếm sự trợ giúp. Anh khẽ gật đầu, đáp lại đề nghị của cha sứ Utravsky vừa rồi: "Nghe cũng không tệ lắm." "Tôi cần bình tĩnh thêm mấy ngày để đưa ra quyết định." Giám mục Utravsky gật đầu, khẽ cười nói: "Từ gieo hạt đến thu hoạch là một quá trình dài, cần phải kiên nhẫn chờ đợi. Trông cậu có vẻ đã rõ điểm này." 'Đương nhiên, đây là điều rất đơn giản!' Emlyn hơi nâng cằm lên, theo thói quen định chắp tay lại, cầu nguyện về phía thánh huy sinh mệnh. .......Địa điểm "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", số 22 phố Phelps. Audrey bỏ văn kiện trong tay xuống mặt bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường văn phòng, tinh thần từ đầu đến cuối đều khó mà thả lỏng. Cô đã hẹn Islam, chiều nay đến nhà Stephen Hampres gặp mặt. Hiển nhiên, việc này có nghĩa là sẽ có một trận thử thách, nếu nhóm nhỏ của Hội Tâm lý luyện kim kia đủ cẩn thận, thậm chí còn có khả năng đã báo cáo lên trên, thì có lẽ sẽ có ủy viên của đoàn bình xét âm thầm quan sát tất cả. Căn cứ vào năng lực và cấp bậc của bản thân, tuy Audrey không thể xác nhận "Khán Giả" danh sách cao sẽ khủng khiếp đến mức nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được họ sẽ biểu hiện như thế nào trong một lĩnh vực nào đó. Điều này khiến cô khó mà kiềm chế được sự căng thẳng, sợ bị "nhìn" ra vấn đề. "Thật ra, mình nên kéo dài thêm một thời gian nữa. Tuy thời cơ lựa chọn và cảm xúc thể hiện ra ngoài của mình đều phù hợp với logic tâm lý học, nhưng nếu lùi buổi gặp lại thêm nữa chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Xong so với một chút nghi ngờ đó, thì đợi Ngài "Thế giới" từ Nam đại lục trở về còn quan trọng hơn. Như vậy mình có thể hẹn gặp họ ở trong hội quỹ, không lo "Khán Giả" danh sách cao sẽ phát hiện ra điều gì... Ôi, Audrey, mày suy xét chưa đủ sâu xa rồi..." Audrey lặng lẽ cảm thán mấy câu, ném cho mình một lần "Trấn an", để khôi phục cảm xúc.Buổi chiều, cô không vội rời khỏi "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", mà ngồi trong văn phòng, cúi thấp đầu, chắp hai tay lại, nhỏ giọng cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ".
Làm xong việc này, cô mới dẫn theo hầu gái Annie và con chó lông vàng Susie bước lên xe ngựa nhà mình, đi đến nhà Stephen Hampres thương nhân đồ gia dụng.
Xe ngựa vừa chạy, trước mắt Audrey đột nhiên xuất hiện một cột sáng chói lòa.
Trong cột sáng, một thiên sứ đằng sau lưng có mười hai đôi cánh đang đắm chìm trong hào quang từ từ hạ xuống, những đôi cánh được tạo thành từ lửa bao bọc từng tầng bên ngoài cô, rồi lại biến mất từng tầng.
Tầm mắt Audrey nhanh chóng trở lại bình thường, khóe mắt lặng lẽ đảo qua hầu gái Annie và con chó lông vàng Susie, phát hiện cả hai đều không hề phát hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
'Có chút không giống với Thiên sứ trước kia... Cùng với ngài "Kẻ Khờ" khôi phục lại càng nhiều thì Thiên sứ cũng khôi phục thêm một bước?' Khóe miệng khẽ động, Audrey thu lại ý cười, trong lòng cũng vô cùng chắc chắn.
Chưa đến nửa tiếng sau, xe ngựa của cô dừng trước cửa nhà Stephen Hampres.
Audrey đưa tay cho hầu gái Annie, bước xuống xe ngựa, đi tới trước cửa, nhìn tùy tùng ấn chuông.
Không lâu sau, Islam đi ra mở cửa, giống hệt trước kia, dẫn thẳng Audrey đến một căn phòng ở tầng một. Hầu gái Annie và con chó Susie thì được người hầu dẫn đến phòng khách đợi.
Lúc đến cửa phòng, Islam giơ tay xoay tay nắm cửa, rồi ra hiệu mời vào với vẻ trịnh trọng.
'Việc này...' Audrey mơ hồ có chút suy đoán, nhưng bên ngoài lại vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, chậm rãi đi qua cửa.
Islam không đi vào, ở ngoài đóng cửa lại.
Audrey theo đó nhìn về phía trước, chỉ thấy trên ghế sô pha đơn đối diện cửa có một ông cụ đang lẳng lặng ngồi.
Ông cụ này mặc áo sơ mi, gilê, ba món lễ phục và quần dài xanh xám có hoa văn, đeo một chiếc nơ đỏ thẫm, mái tóc đã bạc trắng nhưng vẫn còn dày, khí chất ôn hòa nho nhã.
Ông có một đôi mắt lam tựa như chúa đựng đầy trí tuệ và tri thức, ngoại trừ nếp nhăn khá sâu trên trán, thì những nơi khác không có nếp nhăn mấy.
Audrey biết ông ta, đây là cố vấn hoàng gia, Hervin Rambis!
Đương nhiên, Audrey ở trong hội Tarot đã sớm biết thân phận ngầm của ông cụ này là ủy viên đoàn bình xét của Hội Tâm lý luyện kim!
Cô không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, bởi vì cô quả thực rất kinh ngạc. Tuy cô đã đoán được Hervin Rambis rất có khả năng sẽ đến đây, nhưng nghĩ rằng đối phương sẽ không trực tiếp ra mặt, chỉ âm thầm quan sát, để Hilbert hoặc là Stephen đại diện cho mình nói chuyện với cô.
"Cô rất kinh ngạc?" Hervin Rambis mỉm cười hỏi.
Ông ta chợt đứng dậy, cúi chào:
"Rất vui khi được gặp cô, tiểu thư Audrey."
Audrey cố ý mở miệng, rồi lại ngậm lại, tiếp đó mới mỉm cười với vẻ phức tạp, đáp lời:
"Tôi không biết nên xưng hô với ngài thế nào."
Hervin Rambis bật cười nói.
"Cứ như bình thường thôi."
Ông ta chỉ vào ghế sô pha bên cạnh:
"Ngồi xuống rồi nói chuyện."
Audrey lặng lẽ hít sâu một hơi, hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đi tới, ngồi xuống ghế sô pha, giữ một khoảng cách không xa cũng không gần với đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com