TruyenHHH.com

Edit Quy Bi Chi Chu Q5 Tu Chuong 42

Trong ánh lửa chập chờ, đám người Dereck theo bản năng nhìn về chiếc bàn dài màu đỏ thẫm, chú ý tới bóng người gần mình nhất.

Bóng người ấy mặc một chiếc áo choàng bằng vải lanh, để mái tóc dài màu bạc, ngũ quan không nhìn rõ, vậy mà khiến mấy người Colin, Lovia và Dereck không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.

Chớp mắt sau, trong đầu họ như có tia sét xẹt qua, chiếu sáng ký ức lờ mờ:

"Thiên sứ vận mệnh, Ouroboros!"

Đồng tử của tiểu đội thành Bạch Ngân chợt phóng to, bóng dáng kia quay đầu sang nhìn về phía họ.

Đôi mắt lạnh lùng chợt chiếm giữ tầm nhìn của họ, từng vòng tròn thần bí siêu phàm chợt hiện ra.

Trong lúc hoảng hốt, Dereck nhìn thấy thêm một bóng người trước mặt mình, đó là một người đàn ông tuấn tú, mặt mũi tươi sáng, tinh thần phấn chấn, mặc áo dài trắng tuyền, để mái tóc ngắn màu vàng.

Khi hắn xuất hiện, xung quanh chợt bừng sáng, cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, chớp mắt đã lan tràn ra một khu vực.

Dereck dường như nhìn thấy ban ngày trong truyền thuyết, nhất thời quên mất mình đang ở đâu, muốn làm gì.

Người đàn ông nọ tiến lên một bước, bóng dáng lờ mờ hư ảo chồng lên Dereck.

Sau đó Dereck ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn dài màu đỏ thẫm, chiếm một chiếc ghế cao trong đó.

Cậu biến thành người đàn ông tuấn tú như ánh mặt trời kia, đang tham gia một cuộc tụ hội bí ẩn.

Cùng lúc đó, thủ tịch Colin của thành Bạch Ngân, trên mặt có nhiều vết sẹo cũ, cũng gặp phải một bóng người lờ mờ, hư ảo giống vậy.

Bóng người này cao bảy tám mét, mặc áo giáp toàn thân màu bạc, chỗ mắt tỏa ra một vầng hào quang vừa giống ánh bình minh vừa giống ánh hoàng hôn.

Hắn giơ thanh kiếm dài trong tay lên, đặt nó lên trán Colin Iliad như một cây quyền trượng.

"Kẻ săn ma" Colin hơi vùng vẫy một chút, bị ánh hoàng hôn màu cam bao phủ, ông nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Ông và bóng dáng Cự Nhân trước mặt theo đó dung hợp làm một, sải bước đi đến bên cạnh chiếc bàn dài màu đỏ thẫm, ngồi xuống vị trí thứ hai bên phải.

Còn bóng dáng mà "Người chăn cừu" Lovia gặp phải lại là một người đàn ông mặc áo dài màu đen, hắn để một mái tóc xoăn màu đen kịt, đôi mắt dường như được bao phủ bởi bóng đêm, dung mạo cụ thể không rõ ràng lắm, khó mà nhìn rõ, nhưng trên quần áo có trải những sợi tơ màu bạc, hoa văn phức tạp và trang sức lộng lẫy lại trực tiếp đập vào tầm mắt Lovia.

Lovia sợ run, lập tức cúi đầu xuống, để mặc đối phương mở ra tầng tầng lớp lớp cánh đen sau lưng bao bọc lấy mình.

Bà ta biến thành người đàn ông kia, đi về phía trên cùng chiếc bàn dài màu đỏ thẫm.

Nơi đó đặt hai chiếc ghế dựa cao hoa văn phức tạp, Lovia lựa chọn chiếc ghế bên trái.

Các thành viên còn lại của tiểu đội thăm dò của thành Bạch Ngân cũng gặp cảnh tương tự, chỉ là các bóng dáng đối diện không giống nhau.

Sau khi "họ" lần lượt tìm vị trí hai bên cạnh chiếc bàn dài màu đỏ thẫm ngồi xuống, trên chiếc ghế trống trên cùng kia, hư không chợt thẫm hơn một chút, giống như bóng một người phụ nữ được bao phủ trong sương mù xám.

Ngay sau đó, một giọng nói giống như xuyên qua thời đại xưa cũ vọng đến đây, quanh quẩn bên tai "những người tụ hội":

"... Chúng ta đang cứu rỗi bản thân, cũng là giữ sự cân bằng cho thế giới này..."

"... Chia tách và rời bỏ là trật tự cơ bản nhất..."

"... Đây cũng là ý tưởng của người..."

"... Không thể phủ nhận, chúng ta đều có suy nghĩ tối tăm và khao khát của riêng mình, nhưng đó là điều cực kỳ bình thường..."

"... Cái chết và máu tươi là điều không thể tránh né, chúng ta dùng "Hoa Hồng Cứu Rỗi" làm tên..."

Klein ở phía trên sương mù xám, nghe vô cùng chuyên tâm, rất mong âm thanh kia nói ra thêm nhiều nội dung hơn.

Nhưng bất kể là hình ảnh hay âm thanh lúc này đều bắt đầu lặp lại, giống như một đoạn phim chỉ ngắn ngủi mấy chục giây được phát đi phát lại.

'Đây là cảnh tượng khi "Hoa Hồng Cứu Rỗi" được thành lập? Lúc trước ác linh "Hồng Thiên Sứ" đã nói đây là một tổ chức bí ẩn cực đoan do đám Thiên sứ bị ô nhiễm lập ra, giờ xem ra không phải là như vậy... Người đã lên tiếng vào thời điểm đó, chắc chắn không phải là Medici mà là Sauron hoặc là Einhorn. Thật ra họ cũng không hiểu biết quá nhiều về "Hoa Hồng Cứu Rỗi"... ' Klein lẩm bẩm vài câu, chuyển ánh mắt về phía đám người của thành Bạch Ngân đang lặp lại các động tác tới gần, ngồi xuống, lắng nghe, rời xa giống hệt mấy con rối gỗ.

Khi ngọn lửa ở bốn phía đại sảnh lần lượt sáng lên, Klein đã dựa vào "Tầm mắt chân thật" phát hiện ra điều dị thường.

Anh thấy những bức bích họa trên tường như sống lại, nhanh chóng mở rộng, chồng khít lên đại sảnh, khiến cho chiếc bàn dài, ghế dựa, gạch lát sàn lạnh lẽo trở nên ấm áp, khiến những bóng người đã từng gắn bó với nơi này vượt qua khoảng cách thời gian, "sống lại" trong một vị trí cố định, khiến những lời nói lúc trước từ cổ đại truyền đến đương đại.

Mà trong số những bóng người này, có khá nhiều người Klein đều biết.

Trong đó, người anh nhìn đầu tiên là "Thiên sứ vận mệnh" Ouroboros.

Vị Vua Thiên Sứ thuộc về "Hoa Hồng Cứu Rỗi" này là người có linh tính nhất trong tất cả bóng dáng hư ảo.

Kết hợp với tình huống hình ảnh lặp đi lặp lại, Klein bước đầu nghi ngờ người vẽ bích họa, để lại dấu vết chính là "Kẻ nuốt đuôi" Ouroboros.

"Trong phế tích thần điện lúc trước có để lại bích họa, một chỗ nào đó trong di tích thần chiến cũng có để lại bích họa... Trong "Vương đình Cự Nhân", bích họa tương tự, sức mạnh tương tự, nói không phải thì mình có chút không tin nổi... Vị Vua Thiên Sứ này rốt cuộc thích bích họa đến mức nào, đi đến đâu là vẽ ở đó..." Klein không nhịn được lẩm bẩm một câu về Ouroboros.

Bóng dáng thứ hai anh chú ý tới chính là người ngồi bên cạnh "Thiên sứ vận mệnh" Ouroboros, mặc áo giáp màu đen như bị vẩy máu tươi, tóc đỏ rực như lửa, trẻ tuổi mà anh tuấn.

Sở dĩ bóng dáng đó khiến Klein chú ý là vì anh từng gặp được trong mơ.

Ngoài ra, "nó" cũng là bóng người có dáng ngồi kiêu ngạo nhất trong tất cả, không những ngả người về sau tựa vào lưng ghế mà còn gác hai chân lên chiếc bàn dài đỏ thẫm, không hề để ý đến các vị có địa vị cao cùng thân phận ở bên cạnh.

"Hồng Thiên Sứ", Medici!

'Đây là nhóm Vua Thiên Sứ tham gia buổi tụ hội bí mật? Còn có ai khác nữa...' Klein suy nghĩ một lúc, quyết định giải cứu đám người của thành Bạch Ngân đang rơi vào vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ của vận mệnh.

Trong phương diện này, anh đã có kinh nghiệm.

"Ừm, trung gian của vòng tuần hoàn chính là bản thân đại sảnh, nhưng không cần phải thử phá hủy, chỉ cần có thể tạm dừng vòng tuần hoàn này trong một thời gian ngắn, để hoàng hôn bên ngoài chiếu vào trong, xua tan trạng thái bất thường... Chúng thuộc về bản thân thần quốc, nói từ địa vị, chỉ có cao hơn chứ không hề kém hơn sức mạnh mà Ouroboros để lại..." Klein quan sát vài giây, nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Anh ném đồng vàng làm bói toán, sau đó lập tức để linh tính tràn vào ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho "Mặt Trời" kia.

Linh thể Dereck Berg lập tức phá tan vòng tuần hoàn của vận mệnh, tạo ra một lỗ hổng vô hình.

Ánh hoàng hôn màu cam từ bên ngoài cung điện nhất thời từ trên cao rọi xuống, bao phủ toàn bộ đại sảnh.

Không đợi "Mặt Trời" nhỏ biết rõ tình huống của bản thân, Klein sợ bị "Chúa Sáng Thế Chân Thật" định vị được, lập tức đưa cậu quay trở về thế giới hiện thực.

Dereck tỉnh lại từ trong hoảng hốt, phát hiện không biết mình ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn dài màu đỏ từ bao giờ.

Cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy thủ lĩnh, trưởng lão Lovia, Heim, Antina đều đang ngồi xung quanh, trên mặt vẫn còn sót lại vẻ hoang mang hoặc ít hoặc nhiều.

Nhớ lại những gì vừa trải qua, Dereck như tỉnh ra, cân nhắc lên tiếng:

"Vòng tuần hoàn vận mệnh..."

"Đúng vậy." Colin Iliad cũng trải qua điều tương tự khẽ gật đầu, đứng dậy.

Ông nhìn quanh một vòng, để tầm mắt rơi xuống bức bích họa gần nhất cũng lớn nhất kia.

Trên bích họa miêu tả khu đại sảnh này, cũng có các cột đá như đuốc, chiếc bàn dài đỏ thẫm, những chiếc ghế cao hoa văn phức tạp và cách bài trí đồ đạc.

Mà trên những chiếc ghế dựa cao này, có mười một bóng người đang ngồi, trên cùng có hai người, bên trái năm người, bên phải bốn người.

Ánh mắt của mấy người thành Bạch Ngân cũng nhìn theo thủ lĩnh, để nội dung tương ứng phản chiếu vào đáy mắt.

Năm bóng người bên trái theo thứ tự là người đàn ông tóc bạc ôn hòa, người đàn ông tóc đỏ có tư thế ngồi kiêu ngạo, một ông cụ để râu và có nếp nhăn, chỉ để lộ miệng, một người đàn ông trung niên mang vẻ uy nghiêm mặc áo giáp, một người đàn ông tuấn tú mặc áo dài trắng.

Bốn bóng người bên phải theo thứ tự là một người băng kín bao trùm kín mít như xác ướp, một người đàn ông trung niên có ngũ quan dáng vẻ giống người Nam đại lục, mặc áo dài màu đen kịt, một Cự Nhân toàn thân mặc áo giáp bạc và một cô gái thanh thuần đoan trang tươi đẹp dịu dàng.

Hai người ngồi trên cùng lần lượt là một người đàn ông có đôi mắt chứa bóng đen, tóc xoăn màu đen và một người phụ nữ bị sương mù bao phủ.

Lúc này, một "Người thủ hộ" giơ tay phải lên chỉ vào người đàn ông tuấn tú như ánh mặt trời mặc áo dài trắng, nói:

"Bóng dáng người này là do một phù hiệu thần bí tạo thành, phù hiệu này tượng trưng cho: Thiên sứ thuần trắng, Osycus..."

Người thủ hộ này còn chưa dứt lời, tự dưng hét thảm một tiếng, trong cơ thể bốc lên từng ngọn lửa vàng óng.

Chỉ chớp mắt hắn đã biến thành một thi thể cháy đen, dường như chỉ cần đụng vào là sẽ hóa thành tro tàn, khiến "Kẻ săn ma" Colin và "Người chăn cừu" Lovia hoàn toàn không kịp cứu.

"Đừng thử phân biệt các phù hiệu này, bản thân chúng đã tiềm ẩn một sức mạnh cực kỳ lớn." Colin trầm giọng nhắc nhở một câu.

Mà Klein ở phía trên sương mù xám lại nghĩ đến một chuyện khác:

""Thiên sứ trắng tuyền" Osycus, đây là tên thật của "Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng"?"

"Nếu không phải do sức mạnh của bản thân "Vương đình Cự Nhân" ngăn cách, chỉ dùng tiếng Cự Nhân nói ra cái tên này cũng sẽ bị theo dõi, gặp phải sự trừng phạt của thần..."

Trong lúc anh suy nghĩ, "Kẻ săn ma" Colin cắm hai thanh kiếm xuống trước mặt, tạo ra một vách tường vô hình.

Sau đó, vị thủ lĩnh của thành Bạch Ngân này thay mọi người, phân biệt các phù hiệu và nhận dạng của các bóng người này.

Ông bắt đầu từ vị ở cuối bên trái, thong thả, kiên quyết đọc ra khỏi miệng:

"Thiên sứ vận mệnh, Ouroboros..."

"Thiên sứ chiến tranh, Medici..."

"Thiên sứ trí tuệ", Grabergen..."

Đọc đến đây, vách tường vô hình không ngừng rung lắc khiến Colin Iliad phải tạm dừng, bởi vì cái tên này không hề xa lạ đối với người của thành Bạch Ngân:

Đây là tên thật của "Rồng trí tuệ"!

'Chẳng lẽ "Rồng trí tuệ" sau đó trở thành Thiên sứ trí tuệ bên cạnh chúa?' Nghi ngờ tương tự cũng nổi lên trong lòng mỗi người, mà Klein lại phát hiện ra một chuyện kỳ quặc:

Trong lịch sử của thành Bạch Ngân có ghi lại cái tên Grabergen này, tiếng của Cự Nhân mà họ sử dụng hàng ngày có thể điều động được ngôn ngữ trong sức mạnh của thiên nhiên.

Nói cách khác, trong hai ba ngàn năm qua, thành Bạch Ngân chắc chắn có người từng đọc hoặc viết về cái tên "Grabergen", nhưng "Thần Tri Thức và Trí Tuệ" lại không hề hồi đáp, giáo hội Tri Thức vẫn không tìm thấy vùng đất bị thần bỏ rơi.

Lúc này, Colin Iliad không kìm được cảm xúc, tiếp tục thì thầm:

"Thiên sứ gió, Leodro..."

"Thiên sứ trắng tuyền, Osycus..."

"Thiên sứ bóng tối, Sasrir..."

"Nữ Thần Đêm Đen, Amanisis..."

"Chiến thần, Budhaier..."

"Mẫu Thần Đại Địa, Omi Bella..."

"Thần vong linh, Salinger..."

"Thần linh vật, Torzner..."

'...' Mặc dù Klein đã có dự đoán nhất định từ trước, nhưng khi nghe thấy những cái tên này vẫn hơi giật mình:

"Hoa Hồng Cứu Rỗi" quả nhiên là hùng mạnh đến đáng sợ!

Trong bảy vị thần hiện giờ, thì có sáu vị là thành viên trong đó, ngoài ra còn có Tử Thần, Thần linh vật và ba Vua Thiên Sứ.

Điều này khiến Klein không khỏi nhớ lại một câu mà ác linh "Hồng Thiên Sứ" từng nói:

""Hoa Hồng Cứu Rỗi" và "Chúa Sáng Thế Chân Thật" sinh ra mối quan hệ mật thiết, một vài kẻ nào đó mà các anh chắc chắn không thể tưởng tượng ra được đã từng là thành viên của "Hoa Hồng Cứu Rỗi", chẳng qua sau này rời khỏi tổ chức mà thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com