Edit Q2 Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu
Chương 272: Thân ái, giáo thảo (53)
Edit: Bối tiểu yêu
🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢
"Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đi khuyên nhủ bà chủ đi.""Chuyện gì đang xảy ra vậy?"Giọng nói của cô rất ổn định, không hoảng loạn.Người giúp việc nhìn thấy bộ dáng này của Tuyên Vân Chi, thuận lại mọi chuyện."Vừa mới Vân Phong thiếu gia mang theo bạn học đến nhà chơi, sắc mặt rất ngưng trọng, sau đó lão gia cùng phu nhân xuống lầu, không biết vì cái gì, phu nhân liền gào khóc."Cô nghe xong đại khái sự tình, không nói gì đưa tay ra đẩy cửa ra.Trong phòng, một mảnh hỗn độn, bức tranh quý giá, bình hoa, vật dụng trang trí, chai lọ và lon vỡ vụn.Trên bàn bị đập vỡ lộ ra một cái hố thật lớn, ghế bị gãy chân, nơi này giống như vừa trải qua một hồi hỗn chiến.Tuyên Vân Chi mặc đồng phục học sinh, từ trong túi lấy ra một miếng kẹo có vị dâu tây, đặt ở trong miệng cẩn thận nhai nuốt."Chị, đã về."Tuyên Vân Phong cau mày, hoàn toàn không còn là bộ dáng nhu thuận kia, ánh mắt ngưng trọng, còn mang theo áy náy.Hắn đến gần cô,"Chị, em xin lỗi."Tuyên Vân Chi nhìn hắn một cái, tầm mắt đảo qua tất cả mọi người ở đây.Cha Tuyên ngồi trên sô pha, trong tay cầm một sợi dây chuyền hình trái tim đã rỉ sét, ông ăn mặc tỉ mỉ, đeo kính viền vàng rất quý phái.Bà Tuyên ngồi trên mặt đất, tóc rối tung, cổ họng đã khóc đến không thể khóc được nữa, nhìn kỹ mặt nửa bên trái, giống như có dấu tay, mơ hồ sưng lên.Gót giày cao gót bị gãy nửa đoạn, ném sang một bên, làm sao còn có bộ dáng ung dung hoa quý?Tư Cảnh Nhiên ngồi xổm trên mặt đất trấn an mẹ Tuyên, mà ở đây còn có thêm hai người không nên xuất hiện.Chính là Triệu Mộc Hề, Bạch Cẩn.Triệu Mộc Hề cũng mặc một bộ đồng phục học sinh, cô đứng ở một bên cha Tuyên, trên mặt có dấu tay, nhưng bộ dáng quật cường, cố nén nước mắt không cho nó rơi xuống.Về phần Bạch Cẩn, thì ôm bả vai Triệu Mộc Hề, ôm cô ta vào trong ngực, cực kỳ nhu thuận trấn an.Tuyên Vân Chi nhìn tràng diện này, đảo qua vẻ mặt của những người này.Đột nhiên cười ra tiếng.Trò khôi hài này, cũng chỉ có Tuyên Ngọc Lan mới để ý.Cho nên, bọn họ tính toán kỹ lưỡng, dùng hết sức vắt khô tinh thần và tiền tài của Tuyên Ngọc Lan.Nghe qua thật lố bịch nhưng rất hiệu quả.Cha Tuyên ngước mắt lên, nhìn về phía Tuyên Vân Chi ở cửa, thở dài"Vân Chi đã trở lại."Tuyên Vân Chi nhếch miệng:"Cha, mẹ làm sao vậy?"Cô giống như một thiếu nữ mười tám tuổi cái gì cũng không biết, đối mặt với tất cả đột nhiên hỗn độn, có vẻ luống cuống.Cô rũ xuống con ngươi, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn cha Tuyên một cái.Bước chân lấp cừ, không nhanh không chậm đi về phía ghế nghiêng nghiêng ở một bên.Cha Tuyên lại thở dài một tiếng, trong thở dài lại có chút không thể làm gì được"Con biết tính tình mẹ con đấy, tức giận lên, ai cũng không quản được, phát xong liền tốt hơn."Một câu nói, dễ dàng đem sự tình đánh đi.Tuyên Vân Chi một tay kéo ghế dựa, cước bộ rầm rầm giẫm lên mảnh vụn, đi về phía Tuyên Ngọc Lan.Tuyên Vân Phong nhắm mắt theo sau Tuyên Vân Chi.Trong cảnh im lặng này, hắn giống như một đứa trẻ làm sai chuyện,"Chị ơi, chị có thêm một chị em cùng cha khác mẹ."Tuyên Vân Chi nhướng mày một chút, cũng không trả lời. Nhìn xem, một câu nói đơn giản rõ ràng cỡ nào, trực tiếp điểm danh căn bản sự tình phát sinh.---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com