Edit Phuc Sinh Mon Do Tu Thap Cuu Tran Dang Tu Chuong 109
Cố Chính Hàng làm sao cũng không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt mình còn bị hai người giống như sát thần này kéo từ trên giường xuống.
"Làm gì! Hai người các cậu đang làm cái quái gì hả! Giống y như thổ phỉ vậy!" Cố Chính Hàng nhìn chằm chằm đầu chim nhỏ, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, chỉ vào mũi hai người mắng to.
Thổ phỉ số 1 Sử Đông hoàn toàn không có tự giác bị mắng, một tay bắt lấy cánh tay của Cố Chính Hàng, một tay chụp lại cổ hắn, nửa giam cầm nửa thân mật điều khiển hắn: "Đi, giúp một chút, đừng dễ giận như vậy!"
Thổ phỉ số 2 Bùi Thiên Hành thì khoanh tay, coi sự việc không liên quan đến mình mà đi theo bên cạnh.
"Tôi nói cho các cậu biết! Các cậu đừng hòng mơ tưởng tới! Những thứ đó đều là bảo bối của tôi!" Cố Chính Hàng một bộ khẳng khái không sợ hy sinh.
Bùi Thiên Hành sâu xa nói: "Tiến sĩ Cố, anh đem những thứ đó trở thành vật phẩm riêng tư, hình như không hợp quy củ cho lắm đâu."
Nội tâm Cố Chính Hàng giãy giụa hồi lâu, vẫn cậy mạnh bảo: "Việc này tôi không làm chủ được, phải đến xin chỉ thị từ cấp trên."
Trong khi nói chuyện bọn họ đã đem Cố Chính Hàng đưa tới phòng thí nghiệm, trực tiếp kéo hắn tới bên điện thoại: "Xin chỉ thị đi."
Cố Chính Hàng nhìn thời gian, rạng sáng 2 giờ.
"Gọi đi, anh yên tâm, giờ này thủ trưởng khẳng định còn chưa ngủ."
Cố Chính Hàng đánh cú điện thoại, quả nhiên điện thoại vang lên hai tiếng sau đó truyền đến thanh âm trầm ổn của Quý Nguyên Hồng.
Quý Nguyên Hồng một mình phụ trách căn cứ Côn Minh và trung tâm nghiên cứu, giải quyết trận tai nạn mấu chốt này cũng đều dồn vào tay hắn, còn có rất nhiều chuyển tiếp công tác từ trên truyền xuống, áp lực to lớn, nhiệm vụ vụn vặt dày đặc, người khác không thể nào tưởng tượng được.
Cố Chính Hàng nói rõ mục đích gọi điện, Quý Nguyên Hồng trầm mặc một lát nói: "Đưa điện thoại cho tiểu Bùi."
"Chào thủ trưởng." Bùi Thiên Hành tiếp nhận điện thoại, không tự chủ mà thẳng lưng.
"Suy nghĩ của cậu tôi sẽ suy xét một chút......"
"Là chủ ý của Sử Đông, không phải của tôi." Bùi Thiên Hành trước tiên đem cái nồi quăng ra ngoài, Sử Đông ở một bên trợn trắng mắt.Quý Nguyên Hồng cười khẽ một tiếng, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: "Cậu sắp phải làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, cậu nghĩ kĩ chưa?"Chợt trong đầu Bùi Thiên Hành mở ra cánh cổng, ký ức giống như thủy triều dâng trào lên.
Một ngày nào đó của nhiều năm về trước, thời tiết âm u, hiệu trưởng trường cảnh sát lạnh lùng nói cho y biết: Cậu đã bị nhà trường đuổi học, không thể ở lại trong trường học nữa, dọn dẹp một chút đồ vật rồi về nhà đi. Kết quả ngoài dự kiến làm y mê mang luống cuống, y giống như một tượng đá đứng không nhúc nhích. Cuối cùng hiệu trưởng thở dài, vỗ bờ vai của y, ý vị sâu xa mà nói: Đi đi, đi ra ngoài kia sẽ lại có một con đường khác.
Được huấn luyện viên dẫn dắt làm xong xuôi thủ tục rời khỏi trường, Bùi Thiên Hành tay xách theo túi lưới đựng chậu rửa mặt, ly nước, tạp vật khác, cõng theo một ba lô nặng nề, giống như du hồn đi ra khỏi cổng trường. Y bồi hồi, không biết con đường của y ở nơi nào.
Đang lúc y cảm thấy cả thế giới đều vứt bỏ y, một chiếc xe màu đen không có thứ gì đánh dấu dừng lại trước mặt y, cửa xe mở ra, bên trên ghế ngồi có một người đàn ông mặc thường phục: Cần tôi chở cậu đi một đoạn đường không?
Có chút thường thức đều sẽ không ngồi lên xe của người lạ, nhưng người trước mắt khí độ bất phàm, kiên nghị trầm ổn, hấp dẫn lực chú ý của Bùi Thiên Hành, có một thanh âm nói cho y biết, người đàn ông này không đơn giản, vì thế ma xui quỷ khiến lên xe của hắn.
Chờ chiếc xe lăn bánh y mới nhớ tới hỏi: Anh đưa tôi đi nơi nào?
Người đàn ông mỉm cười nói: Tôi có hai con đường, một cái là đường về nhà, về sau cậu nên làm gì thì làm nấy, còn có một con đường khác tiến tới thế giới mới, tuy rằng đối với sự tình cậu muốn làm ở quá khứ có chút khác nhau, nhưng giống nhau là có thể thực hiện khát vọng của cậu.
Bùi Thiên Hành tựa hồ hiểu được điều gì, lại tựa hồ còn rất nghi hoặc.
Đang lúc y còn chưa nói lời nào, người đàn ông kia lại nói: Kỳ thật con đường thứ hai rất nguy hiểm và khó đi, những trở ngại cậu sẽ gặp có thể vượt xa trí tưởng tượng của cậu, cậu cần suy nghĩ cho rõ ràng.
Ngược lại, những lời này khiến Bùi Thiên Hành khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi chọn con đường thứ hai.
"Tôi đã sớm nghĩ kỹ." Bùi Thiên Hành trả lời Quý Nguyên Hồng.
Quý Nguyên Hồng lặng im một lát: "Vậy tốt, cậu đem điện thoại đưa cho tiểu Đông."
Sử Đông tiếp nhận điện thoại: "Thủ trưởng, còn có cái gì muốn dặn dò sao?" Giọng điệu của hắn mang theo vui đùa cùng trêu chọc, nhưng lưng lại theo bản năng mà thẳng tắp.
"Vừa rồi tiểu Bùi nói là chủ ý của cậu."
Sử Đông liếc mắt một cái nhìn sâu vào Bùi Thiên Hành: "Tôi tin tưởng em ấy."
"Dù sao chuyện này cũng quá mức nguy hiểm, tiểu Đông, lúc trước khi tôi tuyển cậu đi chấp hành nhiệm vụ, tôi đã nói cho cậu biết cậu còn có một cộng sự."
Sử Đông nghĩ tới một ít chuyện cũ thật lâu trước kia, có đoạn đối thoại khắc cốt ghi tâm.
Ở bên cạnh cái bàn, người đàn ông nói từng câu từng chữ: Nếu cậu lựa chọn Long Ảnh, vậy thì không thích hợp ở lâu. Đi mau, gia nhập Dạ Hành Giả, sẽ có người âm thầm trong tối hỗ trợ cậu, cậu không cần biết bọn họ là ai.
Sử Đông quần áo tả tơi, vẻ mặt chật vật, cứ thế xách lên trang bị liền đi, nhưng một chân vừa bước ra khỏi cửa phòng, lại thu trở về: Về sau tôi đều chỉ có một mình tác chiến thôi, đúng không?
Người đàn ông hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn: Trên cơ bản là vậy.
Sử Đông dường như đã hạ quyết tâm: Nếu tôi về sau còn có thể có chiến hữu, tôi nhất định sẽ bảo vệ hắn thật tốt.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu.
Lại bước ra cửa phòng, Sử Đông đã rũ bỏ suy sụp, nện bước kiên định.
Sử Đông không tự giác thu hồi vui cười: "Tôi đã hứa hẹn cái gì trong quá khứ, sẽ không quên."
Quý Nguyên Hồng: "Vậy thì tốt rồi, chuyện lớn như vậy lẽ ra tôi phải gặp mặt nói chuyện, nhưng nếu là các cậu, tôi yên tâm."
Sử Đông liền cười hì hì nói: "Thủ trưởng anh minh thần võ, có thể được thủ trưởng khen ngợi là vinh hạnh của chúng tôi!"
Bùi Thiên Hành nhịn không được nói: "Ai cùng chúng tôi với anh! Còn nữa, anh vuốt mông ngựa quá lộ liễu rồi đó (1)!"
(1)_ Vuốt mông ngựa: Nịnh hót.Sử Đông lại đem điện thoại trả cho Cố Chính Hàng, Cố Chính Hàng nghe xong, vẻ mặt ưu thương cắt đứt điện thoại.
"Hai tên thổ phỉ!" Cố Chính Hàng lẩm bà lẩm bẩm đeo găng tay vào, đi đến quầy phòng đặc chế ướp lạnh, bên trong chứa đầy đủ các loại hộp nhỏ dán nhãn, hắn lấy ra một thứ, trịnh trọng đặt lên bàn.
Trên cái hộp vẫn tỏa ra hơi lạnh, Cố Chính Hàng mở nắp hộp, bên trong là những ống nghiệm đầy máu —— máu của Hưu.
"Các cậu có biết lấy máu của Hưu khó khăn thế nào không, tôi thật vất vả mới rút được mấy ống. Hiện tại không biết còn có thể cứu được Hưu trở về hay không, kế tiếp tôi còn có rất nhiều phân tích muốn làm, dùng một ống thiếu một ống, các cậu còn muốn lấy từ trong tay tôi. Nhưng nếu Quý tướng quân đã đồng ý, tôi cũng chỉ có thể làm theo." Cố Chính Hàng thở ngắn than dài.
"Hưu sẽ trở về, anh có thể lấy được máu của nó hay không liền phải xem bản lĩnh của anh." Bùi Thiên Hành muốn lấy ống nghiệm, lại bị Cố Chính Hàng đè lại, "Làm sao?"
Cố Chính Hàng nghiêm túc nói: "Long huyết có thể kích thích gien cổ sống lại chỉ là suy đoán của các cậu, tôi có thể hiểu tâm tình nghĩ muốn trở nên cường đại của các cậu, tôi không thể không nhắc nhở các cậu một câu, loại phương pháp đơn giản thô bạo này vô cùng nguy hiểm. Gien cổ mỗi một lần va chạm vào nhau đều là một lần đánh bạc, lần trước tôi dùng long huyết chữa vết thương cho cậu là một lần đánh thắng, nhưng lần thứ hai chưa chắc cậu đã may mắn như vậy."
Đây là mục đích chuyến đi này của bọn họ, Sử Đông suy đoán Bùi Thiên Hành bị cụt tay còn có thể phục hồi lại như cũ, khả năng rất lớn là bởi vì Long huyết đã kích phát sức mạnh gien Huyết tộc. Chiếu theo tình huống hiện tại, dù như thế nào đều không thể đối phó được Ludwig, nếu Bùi Thiên Hành muốn tăng thực lực thêm một bậc, vậy thì máu của Hưu có thể là một điểm mấu chốt, Huyết tộc đối với máu của bản thân tương đối mẫn cảm, hơn nữa Bùi Thiên Hành còn dung hợp với máu của Hưu, tính bài xích rất chậm.
Bùi Thiên Hành đẩy bàn tay của hắn ra: "Nhiệm vụ của anh không phải là khi chúng tôi gặp vấn đề về gien thì giải quyết sao."
"Tôi đúng là ở đây đàn gảy tai trâu!" Cố Chính Hàng mắng to.
Bùi Thiên Hành lấy ống nghiệm ra đặt dưới ánh đèn quan sát, chất lỏng sền sệt, màu sắc sâu đậm, cho dù bị ướp lạnh lâu như vậy, sờ lên vẫn còn có nhiệt độ.
"Có thể cảm ứng được cái gì không?" Sử Đông hỏi.
"Có thể, nhưng không có gì đặc biệt."
Bùi Thiên Hành chậm rãi đem ống nghiệm lại gần, Sử Đông bắt lấy tay y.
Bùi Thiên Hành nhíu mày, ý dò hỏi.
"Chờ thêm chút nữa."
"Chờ cái gì, đây không phải là chủ ý của anh sao?"
Sử Đông có hơi do dự, biểu cảm này hiếm khi xuất hiện trên gương mặt hắn: "Kỳ thật em không cần phải mạo hiểm như vậy, đối với tôi em còn quan trọng hơn cả Hưu."
"Anh biết suy tính của tôi là gì."
"Có lẽ chúng ta nên bàn bạc lại kỹ hơn?"
"Để cho người khác tới làm anh có thể yên tâm?"
Sử Đông dừng lại một lúc, sau đó cười buông lỏng tay ra: "Thôi vậy."
Cố Chính Hàng ở một bên nghe vậy chẳng hiểu ra sao: "Hai người các cậu đang chơi trò bí hiểm gì vậy?"
Bùi Thiên Hành đem máu của Hưu một ngụm rót vào yết hầu, Cố Chính Hàng xem đến hai mắt đỏ bừng, giống như y uống vào không phải là nước, mà là một bình đầy kim cương.
Đầu lưỡi đỏ thẫm liếm khóe môi, hàm răng cũng dính máu tươi, có chút quỷ dị lại quyến rũ không nói nên lời.
"Có cảm giác gì?" Cố Chính Hàng vội vàng nói.
Bùi Thiên Hành quét mắt liếc hắn một cái: "Không quá tươi, ít nhất đã để ba tuần."
Cố Chính Hàng tức giận đến tóc dựng thẳng lên, Sử Đông nghe xong cười ha hả.
"Đi, chúng ta trở về ngủ!" Sử Đông ôm lấy Bùi Thiên Hành hướng ra phía ngoài.
"Này, không đo huyết áp nhịp tim hay gì hả?" Cố Chính Hàng ở sau lưng bọn họ kêu.
"Tôi còn có một vấn đề." Bùi Thiên Hành dừng lại bước chân, "Anh lúc trước có nói: Gien cổ mỗi một lần va chạm vào nhau đều là một lần đánh bạc?"
Cố Chính Hàng buồn bực thu thập tàn cục: "Cơ thể con người chung quy đều là đồ vật yếu ớt, cho nên cậu tự cầu phúc đi."
Trên đường trở lại kí túc xá Sử Đông vẫn đu bám trên người Bùi Thiên Hành.
"Đúng rồi," Bùi Thiên Hành bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Anh ở trong điện thoại cùng thủ trưởng hứa cái gì vậy?"
Sử Đông cười xấu xa vài tiếng, vỗ vỗ ngực: "Tôi hứa sẽ làm ba ba đủ tư cách."
Bùi Thiên Hành liếc xéo hắn một cái, nhưng lại nhịn không được khẽ mỉm cười: "Có bệnh!"
"Nói thật tôi cũng muốn hỏi một chút em có cảm giác gì?" Sử Đông hiếu kỳ nói.
"Rất nóng, trong bụng giống như có lửa đốt."
Sử Đông sờ tới sờ lui trên bụng y: "Nơi nào? Dạ dày hả? Nơi này? Hay là nơi này? Em phải cẩn thận một chút, về sau em chính là người trọng yếu nhất."
Đang nói, bọn họ phát hiện Đặng Thất đứng ở hành lang, biểu tình quỷ dị nhìn bọn họ.
"Thất Thất, trễ như vậy sao còn chưa ngủ?"
"Tôi đi tiểu đêm." Tầm mắt của Đặng Thất dạo qua một vòng trên bụng Bùi Thiên Hành, lại chuyển sang bụng Sử Đông dạo qua một vòng, ngửa mặt lên trời thở dài.
Bọn họ đi ngang qua nhau, Bùi Thiên Hành quay đầu lại liếc hắn một cái: "Anh có cảm thấy biểu tình của Đặng Thất rất phong phú không?"
"Cậu ta không phải vẫn luôn như vậy sao, em để ý đến cậu ta làm gì."
Đặng Thất đi WC xong liền chạy về ký túc xá, kích động mà đẩy đẩy Tư Mã Tuyển: "Này này, tôi lại phát hiện một chuyện bát quái."
Tư Mã Tuyển lười biếng xoay người, cũng không có bộ dáng buồn ngủ, trong tay còn cầm quyển sổ viết tiểu thuyết của Đặng Thất."Đại bát quái kinh thiên động địa đó!" Đặng Thất hưng phấn nói.
"Ờ." Tư Mã Tuyển thờ ơ.
Một cái ờ này như thùng nước lạnh tạt vào mặt Đặng Thất, hắn tức giận nói: "Anh thật nhàm chán, ngày mai tôi đi nói với tiểu Nhạc Tâm!"
Tư Mã Tuyển lại lười biếng mà xoay trở về, tiếp tục xem quyển sổ, chờ nghe được chiếc giường bên cạnh không có động tĩnh mới hỏi: "Tiểu lãnh chúa nhiều năm sau gặp lại bạn thân hồi nhỏ phản bội mình năm đó, hắn còn sẽ nhớ thương quá khứ tình nghĩa không?"Thanh âm của Đặng Thất đã trở nên mơ mơ màng màng: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu (2)."(2)_ Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Hay còn có thể nói "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác", không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu dựng sự nghiệp.#Mặc_Hàn
"Làm gì! Hai người các cậu đang làm cái quái gì hả! Giống y như thổ phỉ vậy!" Cố Chính Hàng nhìn chằm chằm đầu chim nhỏ, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, chỉ vào mũi hai người mắng to.
Thổ phỉ số 1 Sử Đông hoàn toàn không có tự giác bị mắng, một tay bắt lấy cánh tay của Cố Chính Hàng, một tay chụp lại cổ hắn, nửa giam cầm nửa thân mật điều khiển hắn: "Đi, giúp một chút, đừng dễ giận như vậy!"
Thổ phỉ số 2 Bùi Thiên Hành thì khoanh tay, coi sự việc không liên quan đến mình mà đi theo bên cạnh.
"Tôi nói cho các cậu biết! Các cậu đừng hòng mơ tưởng tới! Những thứ đó đều là bảo bối của tôi!" Cố Chính Hàng một bộ khẳng khái không sợ hy sinh.
Bùi Thiên Hành sâu xa nói: "Tiến sĩ Cố, anh đem những thứ đó trở thành vật phẩm riêng tư, hình như không hợp quy củ cho lắm đâu."
Nội tâm Cố Chính Hàng giãy giụa hồi lâu, vẫn cậy mạnh bảo: "Việc này tôi không làm chủ được, phải đến xin chỉ thị từ cấp trên."
Trong khi nói chuyện bọn họ đã đem Cố Chính Hàng đưa tới phòng thí nghiệm, trực tiếp kéo hắn tới bên điện thoại: "Xin chỉ thị đi."
Cố Chính Hàng nhìn thời gian, rạng sáng 2 giờ.
"Gọi đi, anh yên tâm, giờ này thủ trưởng khẳng định còn chưa ngủ."
Cố Chính Hàng đánh cú điện thoại, quả nhiên điện thoại vang lên hai tiếng sau đó truyền đến thanh âm trầm ổn của Quý Nguyên Hồng.
Quý Nguyên Hồng một mình phụ trách căn cứ Côn Minh và trung tâm nghiên cứu, giải quyết trận tai nạn mấu chốt này cũng đều dồn vào tay hắn, còn có rất nhiều chuyển tiếp công tác từ trên truyền xuống, áp lực to lớn, nhiệm vụ vụn vặt dày đặc, người khác không thể nào tưởng tượng được.
Cố Chính Hàng nói rõ mục đích gọi điện, Quý Nguyên Hồng trầm mặc một lát nói: "Đưa điện thoại cho tiểu Bùi."
"Chào thủ trưởng." Bùi Thiên Hành tiếp nhận điện thoại, không tự chủ mà thẳng lưng.
"Suy nghĩ của cậu tôi sẽ suy xét một chút......"
"Là chủ ý của Sử Đông, không phải của tôi." Bùi Thiên Hành trước tiên đem cái nồi quăng ra ngoài, Sử Đông ở một bên trợn trắng mắt.Quý Nguyên Hồng cười khẽ một tiếng, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: "Cậu sắp phải làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, cậu nghĩ kĩ chưa?"Chợt trong đầu Bùi Thiên Hành mở ra cánh cổng, ký ức giống như thủy triều dâng trào lên.
Một ngày nào đó của nhiều năm về trước, thời tiết âm u, hiệu trưởng trường cảnh sát lạnh lùng nói cho y biết: Cậu đã bị nhà trường đuổi học, không thể ở lại trong trường học nữa, dọn dẹp một chút đồ vật rồi về nhà đi. Kết quả ngoài dự kiến làm y mê mang luống cuống, y giống như một tượng đá đứng không nhúc nhích. Cuối cùng hiệu trưởng thở dài, vỗ bờ vai của y, ý vị sâu xa mà nói: Đi đi, đi ra ngoài kia sẽ lại có một con đường khác.
Được huấn luyện viên dẫn dắt làm xong xuôi thủ tục rời khỏi trường, Bùi Thiên Hành tay xách theo túi lưới đựng chậu rửa mặt, ly nước, tạp vật khác, cõng theo một ba lô nặng nề, giống như du hồn đi ra khỏi cổng trường. Y bồi hồi, không biết con đường của y ở nơi nào.
Đang lúc y cảm thấy cả thế giới đều vứt bỏ y, một chiếc xe màu đen không có thứ gì đánh dấu dừng lại trước mặt y, cửa xe mở ra, bên trên ghế ngồi có một người đàn ông mặc thường phục: Cần tôi chở cậu đi một đoạn đường không?
Có chút thường thức đều sẽ không ngồi lên xe của người lạ, nhưng người trước mắt khí độ bất phàm, kiên nghị trầm ổn, hấp dẫn lực chú ý của Bùi Thiên Hành, có một thanh âm nói cho y biết, người đàn ông này không đơn giản, vì thế ma xui quỷ khiến lên xe của hắn.
Chờ chiếc xe lăn bánh y mới nhớ tới hỏi: Anh đưa tôi đi nơi nào?
Người đàn ông mỉm cười nói: Tôi có hai con đường, một cái là đường về nhà, về sau cậu nên làm gì thì làm nấy, còn có một con đường khác tiến tới thế giới mới, tuy rằng đối với sự tình cậu muốn làm ở quá khứ có chút khác nhau, nhưng giống nhau là có thể thực hiện khát vọng của cậu.
Bùi Thiên Hành tựa hồ hiểu được điều gì, lại tựa hồ còn rất nghi hoặc.
Đang lúc y còn chưa nói lời nào, người đàn ông kia lại nói: Kỳ thật con đường thứ hai rất nguy hiểm và khó đi, những trở ngại cậu sẽ gặp có thể vượt xa trí tưởng tượng của cậu, cậu cần suy nghĩ cho rõ ràng.
Ngược lại, những lời này khiến Bùi Thiên Hành khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi chọn con đường thứ hai.
"Tôi đã sớm nghĩ kỹ." Bùi Thiên Hành trả lời Quý Nguyên Hồng.
Quý Nguyên Hồng lặng im một lát: "Vậy tốt, cậu đem điện thoại đưa cho tiểu Đông."
Sử Đông tiếp nhận điện thoại: "Thủ trưởng, còn có cái gì muốn dặn dò sao?" Giọng điệu của hắn mang theo vui đùa cùng trêu chọc, nhưng lưng lại theo bản năng mà thẳng tắp.
"Vừa rồi tiểu Bùi nói là chủ ý của cậu."
Sử Đông liếc mắt một cái nhìn sâu vào Bùi Thiên Hành: "Tôi tin tưởng em ấy."
"Dù sao chuyện này cũng quá mức nguy hiểm, tiểu Đông, lúc trước khi tôi tuyển cậu đi chấp hành nhiệm vụ, tôi đã nói cho cậu biết cậu còn có một cộng sự."
Sử Đông nghĩ tới một ít chuyện cũ thật lâu trước kia, có đoạn đối thoại khắc cốt ghi tâm.
Ở bên cạnh cái bàn, người đàn ông nói từng câu từng chữ: Nếu cậu lựa chọn Long Ảnh, vậy thì không thích hợp ở lâu. Đi mau, gia nhập Dạ Hành Giả, sẽ có người âm thầm trong tối hỗ trợ cậu, cậu không cần biết bọn họ là ai.
Sử Đông quần áo tả tơi, vẻ mặt chật vật, cứ thế xách lên trang bị liền đi, nhưng một chân vừa bước ra khỏi cửa phòng, lại thu trở về: Về sau tôi đều chỉ có một mình tác chiến thôi, đúng không?
Người đàn ông hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn: Trên cơ bản là vậy.
Sử Đông dường như đã hạ quyết tâm: Nếu tôi về sau còn có thể có chiến hữu, tôi nhất định sẽ bảo vệ hắn thật tốt.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu.
Lại bước ra cửa phòng, Sử Đông đã rũ bỏ suy sụp, nện bước kiên định.
Sử Đông không tự giác thu hồi vui cười: "Tôi đã hứa hẹn cái gì trong quá khứ, sẽ không quên."
Quý Nguyên Hồng: "Vậy thì tốt rồi, chuyện lớn như vậy lẽ ra tôi phải gặp mặt nói chuyện, nhưng nếu là các cậu, tôi yên tâm."
Sử Đông liền cười hì hì nói: "Thủ trưởng anh minh thần võ, có thể được thủ trưởng khen ngợi là vinh hạnh của chúng tôi!"
Bùi Thiên Hành nhịn không được nói: "Ai cùng chúng tôi với anh! Còn nữa, anh vuốt mông ngựa quá lộ liễu rồi đó (1)!"
(1)_ Vuốt mông ngựa: Nịnh hót.Sử Đông lại đem điện thoại trả cho Cố Chính Hàng, Cố Chính Hàng nghe xong, vẻ mặt ưu thương cắt đứt điện thoại.
"Hai tên thổ phỉ!" Cố Chính Hàng lẩm bà lẩm bẩm đeo găng tay vào, đi đến quầy phòng đặc chế ướp lạnh, bên trong chứa đầy đủ các loại hộp nhỏ dán nhãn, hắn lấy ra một thứ, trịnh trọng đặt lên bàn.
Trên cái hộp vẫn tỏa ra hơi lạnh, Cố Chính Hàng mở nắp hộp, bên trong là những ống nghiệm đầy máu —— máu của Hưu.
"Các cậu có biết lấy máu của Hưu khó khăn thế nào không, tôi thật vất vả mới rút được mấy ống. Hiện tại không biết còn có thể cứu được Hưu trở về hay không, kế tiếp tôi còn có rất nhiều phân tích muốn làm, dùng một ống thiếu một ống, các cậu còn muốn lấy từ trong tay tôi. Nhưng nếu Quý tướng quân đã đồng ý, tôi cũng chỉ có thể làm theo." Cố Chính Hàng thở ngắn than dài.
"Hưu sẽ trở về, anh có thể lấy được máu của nó hay không liền phải xem bản lĩnh của anh." Bùi Thiên Hành muốn lấy ống nghiệm, lại bị Cố Chính Hàng đè lại, "Làm sao?"
Cố Chính Hàng nghiêm túc nói: "Long huyết có thể kích thích gien cổ sống lại chỉ là suy đoán của các cậu, tôi có thể hiểu tâm tình nghĩ muốn trở nên cường đại của các cậu, tôi không thể không nhắc nhở các cậu một câu, loại phương pháp đơn giản thô bạo này vô cùng nguy hiểm. Gien cổ mỗi một lần va chạm vào nhau đều là một lần đánh bạc, lần trước tôi dùng long huyết chữa vết thương cho cậu là một lần đánh thắng, nhưng lần thứ hai chưa chắc cậu đã may mắn như vậy."
Đây là mục đích chuyến đi này của bọn họ, Sử Đông suy đoán Bùi Thiên Hành bị cụt tay còn có thể phục hồi lại như cũ, khả năng rất lớn là bởi vì Long huyết đã kích phát sức mạnh gien Huyết tộc. Chiếu theo tình huống hiện tại, dù như thế nào đều không thể đối phó được Ludwig, nếu Bùi Thiên Hành muốn tăng thực lực thêm một bậc, vậy thì máu của Hưu có thể là một điểm mấu chốt, Huyết tộc đối với máu của bản thân tương đối mẫn cảm, hơn nữa Bùi Thiên Hành còn dung hợp với máu của Hưu, tính bài xích rất chậm.
Bùi Thiên Hành đẩy bàn tay của hắn ra: "Nhiệm vụ của anh không phải là khi chúng tôi gặp vấn đề về gien thì giải quyết sao."
"Tôi đúng là ở đây đàn gảy tai trâu!" Cố Chính Hàng mắng to.
Bùi Thiên Hành lấy ống nghiệm ra đặt dưới ánh đèn quan sát, chất lỏng sền sệt, màu sắc sâu đậm, cho dù bị ướp lạnh lâu như vậy, sờ lên vẫn còn có nhiệt độ.
"Có thể cảm ứng được cái gì không?" Sử Đông hỏi.
"Có thể, nhưng không có gì đặc biệt."
Bùi Thiên Hành chậm rãi đem ống nghiệm lại gần, Sử Đông bắt lấy tay y.
Bùi Thiên Hành nhíu mày, ý dò hỏi.
"Chờ thêm chút nữa."
"Chờ cái gì, đây không phải là chủ ý của anh sao?"
Sử Đông có hơi do dự, biểu cảm này hiếm khi xuất hiện trên gương mặt hắn: "Kỳ thật em không cần phải mạo hiểm như vậy, đối với tôi em còn quan trọng hơn cả Hưu."
"Anh biết suy tính của tôi là gì."
"Có lẽ chúng ta nên bàn bạc lại kỹ hơn?"
"Để cho người khác tới làm anh có thể yên tâm?"
Sử Đông dừng lại một lúc, sau đó cười buông lỏng tay ra: "Thôi vậy."
Cố Chính Hàng ở một bên nghe vậy chẳng hiểu ra sao: "Hai người các cậu đang chơi trò bí hiểm gì vậy?"
Bùi Thiên Hành đem máu của Hưu một ngụm rót vào yết hầu, Cố Chính Hàng xem đến hai mắt đỏ bừng, giống như y uống vào không phải là nước, mà là một bình đầy kim cương.
Đầu lưỡi đỏ thẫm liếm khóe môi, hàm răng cũng dính máu tươi, có chút quỷ dị lại quyến rũ không nói nên lời.
"Có cảm giác gì?" Cố Chính Hàng vội vàng nói.
Bùi Thiên Hành quét mắt liếc hắn một cái: "Không quá tươi, ít nhất đã để ba tuần."
Cố Chính Hàng tức giận đến tóc dựng thẳng lên, Sử Đông nghe xong cười ha hả.
"Đi, chúng ta trở về ngủ!" Sử Đông ôm lấy Bùi Thiên Hành hướng ra phía ngoài.
"Này, không đo huyết áp nhịp tim hay gì hả?" Cố Chính Hàng ở sau lưng bọn họ kêu.
"Tôi còn có một vấn đề." Bùi Thiên Hành dừng lại bước chân, "Anh lúc trước có nói: Gien cổ mỗi một lần va chạm vào nhau đều là một lần đánh bạc?"
Cố Chính Hàng buồn bực thu thập tàn cục: "Cơ thể con người chung quy đều là đồ vật yếu ớt, cho nên cậu tự cầu phúc đi."
Trên đường trở lại kí túc xá Sử Đông vẫn đu bám trên người Bùi Thiên Hành.
"Đúng rồi," Bùi Thiên Hành bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Anh ở trong điện thoại cùng thủ trưởng hứa cái gì vậy?"
Sử Đông cười xấu xa vài tiếng, vỗ vỗ ngực: "Tôi hứa sẽ làm ba ba đủ tư cách."
Bùi Thiên Hành liếc xéo hắn một cái, nhưng lại nhịn không được khẽ mỉm cười: "Có bệnh!"
"Nói thật tôi cũng muốn hỏi một chút em có cảm giác gì?" Sử Đông hiếu kỳ nói.
"Rất nóng, trong bụng giống như có lửa đốt."
Sử Đông sờ tới sờ lui trên bụng y: "Nơi nào? Dạ dày hả? Nơi này? Hay là nơi này? Em phải cẩn thận một chút, về sau em chính là người trọng yếu nhất."
Đang nói, bọn họ phát hiện Đặng Thất đứng ở hành lang, biểu tình quỷ dị nhìn bọn họ.
"Thất Thất, trễ như vậy sao còn chưa ngủ?"
"Tôi đi tiểu đêm." Tầm mắt của Đặng Thất dạo qua một vòng trên bụng Bùi Thiên Hành, lại chuyển sang bụng Sử Đông dạo qua một vòng, ngửa mặt lên trời thở dài.
Bọn họ đi ngang qua nhau, Bùi Thiên Hành quay đầu lại liếc hắn một cái: "Anh có cảm thấy biểu tình của Đặng Thất rất phong phú không?"
"Cậu ta không phải vẫn luôn như vậy sao, em để ý đến cậu ta làm gì."
Đặng Thất đi WC xong liền chạy về ký túc xá, kích động mà đẩy đẩy Tư Mã Tuyển: "Này này, tôi lại phát hiện một chuyện bát quái."
Tư Mã Tuyển lười biếng xoay người, cũng không có bộ dáng buồn ngủ, trong tay còn cầm quyển sổ viết tiểu thuyết của Đặng Thất."Đại bát quái kinh thiên động địa đó!" Đặng Thất hưng phấn nói.
"Ờ." Tư Mã Tuyển thờ ơ.
Một cái ờ này như thùng nước lạnh tạt vào mặt Đặng Thất, hắn tức giận nói: "Anh thật nhàm chán, ngày mai tôi đi nói với tiểu Nhạc Tâm!"
Tư Mã Tuyển lại lười biếng mà xoay trở về, tiếp tục xem quyển sổ, chờ nghe được chiếc giường bên cạnh không có động tĩnh mới hỏi: "Tiểu lãnh chúa nhiều năm sau gặp lại bạn thân hồi nhỏ phản bội mình năm đó, hắn còn sẽ nhớ thương quá khứ tình nghĩa không?"Thanh âm của Đặng Thất đã trở nên mơ mơ màng màng: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu (2)."(2)_ Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Hay còn có thể nói "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác", không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu dựng sự nghiệp.#Mặc_Hàn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com