TruyenHHH.com

Edit Phien Ngung Goc Kha Vien

05

"Châu Kha Vũ sao còn chưa về nữa!" Lưu Chương đến phía sau Bá Viễn, miệng ngậm cái muỗng điên cuồng cắn cắn nhìn về phía nồi cả xé xào, nuốt nước miếng.

Hôm nay Bá Viễn nấu một bàn tiệc cho bọn họ nhân dịp sinh nhật của Châu Kha Vũ, nhưng là đã hơn 10 giờ Châu Kha Vũ còn chưa về.

Hôm trước Lưu Vũ có công việc đột xuất, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên hôm nay cũng có lịch trình chung với nhau rời khỏi Bắc Kinh. Chỉ còn mấy người bọn họ ngồi nghiêm chỉnh trong phòng ăn, chờ cái tên thọ tinh lâu như vậy chưa trở về, nuốt nước miếng nhìn đồ ăn Bá Viễn nấu.

Lưu Chương cầm đũa cầu nguyện, đồng thời nhắn vào group chat hỏi Châu Kha Vũ đâu rồi sao chưa về nữa. Doãn Hạo Vũ ôm vai Bá Viễn hỏi anh ơi có thể cho em thử một miếng không, Santa ở bên bàn không ngừng tra baidu hỏi món này món kia tên gì.

Bá Viễn còn đang bận rộn trong bếp nấu thêm vài món, những món khác đã làm xong, canh đang ninh ở trong nồi chỉ chờ khi Châu Kha Vũ trở về thức ăn vẫn còn nóng hổi.

Châu Kha Vũ nhắn trong wechat, nói xe đã thả cậu đến trước cửa rồi.

"Đến đến, để em bưng đồ ăn!!" Cao Khanh Trần là người đầu tiên xông vào bếp, theo sau là Doãn Hạo Vũ và Lưu Chương giúp đỡ dọn thức ăn lên bàn.

"Về rồi sao?" Bá Viễn xếp cánh gà chiên coca ra đĩa, Mika ở bên cạnh gật đầu.

Lưu Chương than thở nói bọn họ chẳng khác nào phi tử chờ hoàng đế trở về mới được khai tiệc.

"Anh đây là tổng quản của Ngự thiện phòng à?" Bá Viễn cười hỏi Lưu Chương, cậu ấy lắc đầu nguầy nguậy nói anh là đại lão gia của tụi em, khiến người thanh niên cười to. Đồng đội ngoại quốc ở bên cạnh không hiểu chớp chớp mắt nhìn.

Mười lăm món mặn và một bát canh hầm, đồ ăn bày biện kín mặt bàn đang không ngừng tỏa sáng lấp lánh. Mika đứng nhìn, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh.

"Quá lợi hại!" Santa hít mũi ngửi đồ ăn thơm lừng, giơ ngón cái cho Bá Viễn nói. "Cho anh Viễn nhiều like."

Lưu Chương bắt đầu đùa dai. "Nếu anh mà là con gái, nhất định sẽ cưới anh liền."

"Hừm." Bá Viễn vờ ghét bỏ đẩy Lưu Chương, "Cưới về chỉ để nấu cơm chứ gì. Thà em đưa tiền, anh làm cho em một bàn Mãn Hán toàn tịch có phải dễ hơn không."

"Mãn Hán toàn tịch?" Rikimaru đột nhiên giơ tay hỏi, "Là cái gì, vậy?"

"Etouuuuuuuu."

"Em về rồi đây!"

Châu Kha Vũ đã về đến, bọn họ không cần vắt óc giải thích cho thầy Riki Mãn Hán toàn tịch là gì.

A không đúng, trọng điểm là có thể ăn cơm rồi!!!

Bọn họ đáp lại Châu Kha Vũ, sau đó nhanh nhẹn kéo người vừa về ngồi vào bàn, khiến Châu Kha Vũ cả áo khoác cũng chưa kịp cởi ra. Mọi người mau lẹ ngồi vào chỗ, Bá Viễn từ trong bếp mang theo một bát mì trường thọ đặt xuống trước mặt Châu Kha Vũ.

Lưu Chương kéo Bá Viễn ngồi xuống bên cạnh Châu Kha Vũ, "Nhanh nhanh, anh Viễn cũng ngồi xuống ăn cơm, cho anh ngồi cạnh thọ tinh."

Châu Kha Vũ nhìn bát mì trước mặt, sợi mì không đủ dài còn có chút không đều nhau, nhưng nhìn có thể biết là người ngồi bên cạnh cậu tự mình nhào bột nấu bát mì trường thọ này. Thiếu niên nhìn về phía Bá Viễn, thấy anh đang mỉm cười nhìn mình, khiến trái tim cậu không tự giác đập thình thịch. Người ta nói hễ nhìn thấy người mình thích sẽ giống như có đàn bướm bay lượn trong bụng, Châu Kha Vũ nghĩ Bá Viễn chính là con bướm trong tim mình, không ngừng lượn quanh khiến cậu ngày càng thích anh hơn.

Bá Viễn ở nhà sẽ tự do để mái tóc mềm mại che phủ đôi mắt, áo thun trắng hình nhân vật hoạt hình và quần ngố, thoạt nhìn như cậu sinh viên năm nhất. Anh nhìn Châu Kha Vũ mỉm cười, hé môi suy nghĩ nửa ngày mới nói một câu, nhanh ăn đi.

Thiếu niên cảm thấy năm tháng có vẻ rất thiên vị Bá Viễn, trừ bỏ năng lực ngày càng tiến bộ, tính cách lắng đọng thì không có thêm bất cứ dấu vết năm tháng nào. Hơn nữa giống như fan của Bá Viễn nói, hồng khí dưỡng nhan, Châu Kha Vũ cảm thấy Bá Viễn ở Doanh mang theo u buồn khiến người ta đau lòng, khi thành đoàn với bọn họ cũng là người càng ngày càng đẹp, khí chất càng ngày càng cao.

Đương nhiên, cũng có thể là người tình trong mắt hóa Phan An.

Lưu Chương chụp một bàn đồ ăn chia sẻ vào nhóm chat, thuận tay nhắc đến những người không có mặt. Lưu Vũ, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đồng thời gửi meme khóc huhu của Mika vào nhóm, Lâm Mặc còn thêm một meme phẫn nộ.

Vài người nâng ly, Doãn Hạo Vũ còn vị thành niên bị Bá Viễn đẩy lon Coca vào tay, những người khác đều là bia lạnh. Duy chỉ có Bá Viễn là nước ấm, Châu Kha Vũ nhìn người đang ừng ực uống hết một ly nước đầy, thiếu niên nghĩ nếu không phải Bá Viễn bị dị ứng cồn không chừng tửu lượng cũng không thua kém.

"Kha Vũ em ăn đi này." Bá Viễn gắp một đũa khoai tây xào thịt bằm mà Châu Kha Vũ từng nói muốn ăn cho cậu, mong chờ nhìn thiếu niên. Châu Kha Vũ cảm thấy đôi mắt của anh giống như có ánh nước lấp lánh, mang theo ý cười nhìn cậu. Đôi mắt tựa như cảnh đêm đẹp nhất cậu từng ngắm, có những vì sao sáng lấp lánh trong mắt anh. Mà người ấy cũng như vầng thái dương rực rỡ, ấm áp vô cùng.

Châu Kha Vũ cúi đầu ăn, dù ăn nói vụng về nhưng từ đáy lòng khen ngợi anh, nói chuyện cũng bất giác nhẹ giọng hơn. "Anh Viễn nấu ngon quá!"

"Thật sao Kha Vũ?" Đôi mắt Bá Viễn sáng ngời, nụ cười trên khóe môi không thể nào giấu được.

"Chỉ là có hơi cay một chút...."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha" Bá Viễn cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên nói, "Sau này anh sẽ thường xuyên nấu ăn, cho em quen ăn cay~"

"Ừm...."

Thiếu niên nói vậy nhưng vẫn không ngừng đũa bắt đầu ăn, thanh niên bên cạnh còn chọn lựa gắp thức ăn cho cậu. Lưu Chương ngồi ở đối diện vừa ăn vừa nhìn hai người, cảm thấy không khí giữa hai người họ có gì đó không đúng.

Nhưng nhìn thấy Santa và Doãn Hạo Vũ đã một lượt gắp lấy 2 miếng sủi cảo liền vứt suy nghĩ ra phía sau, bắt đầu đánh cướp đồ ăn.

Sau khi càn quét toàn bộ thức ăn, mọi người chuẩn bị dọn dẹp chén đĩa. Châu Kha Vũ muốn cùng mọi người chụp ảnh để lưu lại, dù sao trễ như vậy còn chờ cậu trở về mừng sinh nhật, nói sao cũng là các anh em đều thương cậu. Thiếu niên lôi kéo từng người cùng chụp ảnh, đến lượt Bá Viễn cậu còn bật cả filter có hai bím tóc nhỏ. Châu Kha Vũ rất thích ảnh chụp hôm đó khi bọn họ đến Sina, Bá Viễn với bím tóc nhỏ trông đáng yêu vô cùng. Người thanh niên nhăn mặt nhìn cậu, còn thiếu niên ôm bả vai anh ngây ngô cười lên. Bá Viễn phụt cười, làm mặt xấu trêu cậu khiến thiếu niên cười dữ dội hơn.

"Châu Kha Vũ cậu cười như đồ ngốc vậy đó!" Lưu Chương trêu chọc, Bá Viễn ôm bụng cười còn Châu Kha Vũ làm mặt xấu trêu ngược lại Lưu Chương.

"Sinh nhật của ai người đó là bảo bối được cưng chiều, tùy ý muốn làm gì cũng được mà." Bá Viễn cong mắt cười, "Được rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi sớm đi."

-----bảo bối.

Đột nhiên Châu Kha Vũ đỏ bừng mặt, nắm tay đặt trên môi che giấu khóe miêng đang cong lên, cậu đột nhiên nghĩ ban nãy xem video lời chúc mừng sinh nhật của mọi người, nghĩ đến Bá Viễn nói Kha Vũ à, em nên hoạt bát hơn một chút, em là một thiếu niên 19 tuổi.

Kha vũ à----

Bá Viễn luôn thích gọi cậu như vậy, từng chữ rõ ràng lại thêm chút dịu dàng lưu luyến. Mọi người đa số đều gọi cậu là Daniel, rất ít người gọi cậu như vậy.

Nhưng là thiếu niên thích Bá Viễn gọi cậu như vậy, Châu Kha Vũ cảm thấy có thể là ảo giác của bản thân, thế nhưng cậu tình nguyện không thoát khỏi suy nghĩ này, bởi vì thiếu niên cảm thấy mỗi lần Bá Viễn gọi cậu là Kha Vũ luôn mang theo dịu dàng, mang theo cưng chiều thuộc về chỉ riêng cậu.

Châu Kha Vũ cúi đầu nghĩ, anh ấy kêu mình vài tiếng như vậy mình đã vui vẻ cả ngày, chính thiếu niên cũng muốn gọi tên anh.

Bá Viễn – Anh Viễn – Thang, Thang Hạo.

Châu Kha Vũ ở trong lòng khe khẽ gọi, cậu biết cả một đời này có lẽ không bao giờ có cơ hội gọi ra tiếng cái tên này của anh, bởi đó là giới hạn riêng biệt của Bá Viễn, là nơi không bao giờ cậu chạm đến được, là cái tên để một người duy nhất của anh gọi. Không hiểu vì sao chỉ nghĩ như thế thiếu niên có chút cay sóng mũi, cậu vội vã phân tán lực chú ý nhìn xung quanh. Thế rồi cuối cùng đôi mắt cũng không tự chủ nhìn về phía người ấy, là Bá Viễn. 

Cậu thấy Bá Viễn đứng một mình trong nhà bếp, không ai chú ý thấy anh xoa xoa thắt lưng, có vẻ không thoải mái.

Cũng phải, mấy ngày này bọn họ liều mạng luyện tập, Bá Viễn còn muốn liều mạng hơn. Mà hôm nay không biết anh đã đứng bao lâu nấu một bàn tiệc này cho mọi người, lưng và thắt lưng của anh vốn đã có thương tích từ trước, hiện tại có vẻ chưa hồi phục hoàn toàn.

Châu Kha Vũ cảm thấy trong lòng cậu có một cảm giác không thể nói rõ, từ chối việc chơi game cùng Lưu Chương, thiếu niên nói mình có chút việc tìm anh Viễn.

"Ok ok." Lưu Chương đột nhiên nhớ lại cảm giác ban nãy trên bàn ăn, chần chừ một lúc mới hỏi Châu Kha Vũ, "Em và Bá Viễn..."

"Không có việc gì." Châu Kha Vũ quyết đoán lắc đầu, "Hoàn toàn không có gì cả."

Lưu Chương tưởng hai người họ có mâu thuẫn gì đó, mà thiếu niên thì khẳng định không có. Thật sự đúng như cậu nói, giữa hai người không có bất cứ điều gì cả, hai người họ là đồng đội, là anh em, là đồng nghiệp không hơn không kém, điều gì cũng không có.

"Anh Viễn." Châu Kha Vũ bình tĩnh lại cảm xúc trong lòng, đi về phía Bá Viễn, "Tâm sự với em một chút được không?"

"Được nha." Bá Viễn cười gật đầu.

Giống như lần đầu tiên, không hỏi có việc gì, không hỏi lý do, chỉ nói được thôi.

Châu Kha Vũ trong phút chốc cong khóe môi, mà trong lòng thiếu niên càng thêm khó chịu.

06

Phòng của Bá Viễn ở dưới tầng hầm, một người một tầng riêng biệt cũng có điểm may mắn đó là mọi thứ rất yên tĩnh, cũng rất thích hợp để tâm sự. Giống như chiếc giường khuất camera của anh ở Doanh vậy.

Châu Kha Vũ nhìn căn phòng trước mắt, có chút đơn sơ, không có quá nhiều đồ đạc. Cũng may Bá Viễn không để ý, ngược lại nói rất thích. Bá Viễn mở cửa sắp xếp lại phòng ốc một chút, vừa làm vừa nói chuyện cùng Châu Kha Vũ. Mà thiếu niên cũng thích cách ở chung này giữa cậu và anh, thả lỏng toàn thân không cần suy nghĩ câu chữ, không cần châm chước giọng nói, câu có câu không trò chuyện.

"Em muốn nói gì với anh vậy?" Bá Viễn từ phòng tắm bước ra ngoài, hỏi Châu Kha Vũ đang ngồi trên giường anh.

"Thắt lưng của anh lại đau sao?"

"Ha..... sao em lại phát hiện được?"

"Hừ, em là một người vô cùng trưởng thành so với tuổi tác của mình đó."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Bá Viễn ngồi lên giường, bàn chân lắc lư nhìn về phía thiếu niên. Châu Kha vũ lại gần nắm bả vai anh.

"Sao vậy?"

"Anh nằm sấp xuống đi." Châu Kha Vũ chọc chọc eo Bá Viễn. "Em giúp anh mát xa một chút."

Bá Viễn bị chọc khiến bản thân nhột nhạt rụt vai cười, đành phải nằm sấp xuống trên giường, anh thở dài trêu chọc nói không biết từ bao giờ Châu Kha Vũ có thêm kĩ năng mới.

"Bởi vì anh mà đặc biệt học theo hướng dẫn đó." Châu Kha Vũ cũng cười. "Nằm xuống, em xoa xoa cho anh, thắt lưng sẽ thoải mái hơn."

Thanh niên vùi mặt vào gối đầu không người cười haha, cười đến mức Châu Kha Vũ bực mình dẩu môi.

"Không cho anh cười!" Châu Kha Vũ vờ giận dỗi, nhéo nhéo eo của Bá Viễn.

"Được được." Bá Viễn lại rụt vai cười, nói không cười nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút khúc khích. "Cảm ơn em, Kha Vũ."

"Bá Viễn...."

Châu Kha Vũ gọi, cậu nhìn Bá Viễn ngạc nhiên nhìn mình, sau đó cảm thấy mình cúi người, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của anh, nỉ non nói.

Cậu nói Anh Viễn, em thích anh.

"Không biết từ khi nào, em bắt đầu thích anh." Châu Kha Vũ nhỏ giọng nói, "Em không biết nên biểu đạt thế nào, không biết nên bày tỏ với anh thế nào, nhưng là. Em thật sự rất thích anh."

Nói xong hốc mắt cậu có chút ẩm ướt, thiếu niên nhắm mắt không cho nước mắt rơi xuống, chờ Bá Viễn trả lời.

Tựa như chờ đợi phán quyết cho tội tày trời của mình.

......................

"Kha Vũ?"

Châu Kha Vũ hoàn hồn, từ suy nghĩ trở về hiện thực. Trong suy nghĩ là cậu hôn vành tai Bá Viễn có bao nhiêu thân mật, thì ở hiện tại ngồi trên mép giường, nơi duy nhất tiếp xúc với Bá Viễn là đôi tay.

"Không có gì, em suy nghĩ một chút." Châu Kha Vũ cúi đầu, trên tay dùng sức ấn, quy củ theo hướng dẫn thực hành, "Nói ra sinh nhật anh là tháng hai cận tết, có lẽ không cùng anh đón sinh nhật được rồi."

Cậu không được nói ra, Châu Kha Vũ cắn môi dưới. Anh Viễn vất vả lắm sự nghiệp mới khởi sắc như hôm nay, cậu dựa vào cái gì mà ích kỷ muốn phá hủy sự nghiệp của anh, phá hủy ước mơ Bá Viễn thật vất vả mới có thể thực hiện.

"A..... Sao vậy?" Bá Viễn kêu đau, thắt lưng thật sự không ổn, "Em cũng muốn nấu cho anh ăn sao?"

"Anh không sợ phải nhập viện lúc nửa đêm à?" Châu Kha Vũ mím môi.

Hai người chậm rãi trò chuyện với nhau.

Bá Viễn nằm sấp, Châu Kha Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Mà anh cũng không muốn cậu nhìn thấy.

Bá Viễn biết, bản thân mình có một tình cảm khác biệt dành cho Châu Kha Vũ. Từ cái lần vượt quá khoảng cách an toàn mà ôm nhau đó, Châu Kha Vũ đã không biết mình đã có được một vị trí trong góc tim của Bá Viễn thế nào. Lúc thiếu niên ôm lấy anh, lúc Bá Viễn nguyện ý ở trên vai cậu khóc. Thời điểm đó người thanh niên nghĩ muốn ỷ lại cậu, muốn mình có thể tùy ý ở trong lồng ngực cậu như vậy. Bá Viễn cảm thấy bản thân mình đáng trách, anh dựa vào tình cảm của em trai, ỷ lại sự tín nhiệm của em ấy mà hưởng thụ bản thân ích kỷ, tùy tiện.

Không biết từ khi nào anh sẽ không tự giác mà nhìn về phía Châu Kha Vũ, sẽ ở đêm thành đoàn vì kết quả của cậu mà đau lòng, sẽ nhìn theo bóng lưng kiên cường của thiếu niên mà hốc mắt đỏ lên. Anh nấu một bàn tiệc cho thiếu niên, lại ẩn giấu chút tâm tư của riêng mình bỏ thêm chút ớt cay.

"Nếu gặp được người mình thích, mình sẽ nấu cho người ấy đồ ăn cay, để mau chóng quen với khẩu vị của mình."

Châu Kha Vũ có một tương lai tươi sáng, thiếu niên mười chín tuổi, có lẽ hai năm sau khi bọn họ tốt nghiệp cậu ấy có một con đường rộng lớn phía trước, sẽ có những đóa hoa rực rỡ hơn chờ đợi trên con đường của cậu.

Chứ không phải vào lúc cậu ấy tròn 19 tuổi, sẽ biết được đồng đội lớn tuổi hơn vụng trộm thích cậu, không thể nói rõ có bao nhiêu ghê tởm.

 Chính bản thân mình yêu đơn phương, đơn độc ích kỷ thích em ấy, thì có tư cách gì làm ảnh hưởng em ấy, khiến em ấy khó xử, có tư cách gì nói muốn ở cạnh em ấy?

Bá Viễn nhắm mắt, giống như thường lệ cố gắng bình ổn cảm xúc của mình. 6 năm qua anh nghiêm khắc với chính bản thân mình, tự mình làm quen với sự cô đơn, khoảng thời gian lâu như vậy đã khiến anh quên mất yêu một người cảm giác thế nào.

Anh chỉ có thể đem tất cả tình cảm mãnh liệt của mình ép chặt, nhét về phía một góc nhỏ sâu trong lòng.

Không thích hợp, hai người bọn họ là hai thế giới khác nhau, là hai đường thẳng song song không có điểm giao, cũng không thích hợp.

Hai người câu có câu không trò chuyện, không khí chậm rãi lắng đọng, Bá Viễn mệt mỏi nhắm mắt, dần dần không có sức lực để nói chuyện.

Châu Kha Vũ nhẹ giọng gọi anh Viễn, không nghe thấy tiếng đáp lại. Cậu lại cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, trong mắt đều là ôn nhu hòa cùng khổ sở.

"Anh Viễn, cho em chút thời gian." Giọng nói của Châu Kha Vũ nhỏ đến mức không thể nghe được, đôi tay cũng dừng lại, lẩm bẩm nói. "Hai năm sau, anh có thể cho em một cơ hội không?"

Thân hình người nằm trên giường đột nhiên giật nhẹ, sống lưng giống như cương cứng. Châu Kha Vũ mở to mắt, đầu óc trống rỗng.

Bá Viễn....... không ngủ?

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Châu Kha Vũ cảm giác lưng áo mình ướt mồ hôi lạnh. Cậu không chớp mắt nhìn người thanh niên, nội tâm hoảng loạn. Cho đến khi người đó truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ mới có thể hít thở bình thường.

Hốc mắt Châu Kha Vũ nóng lên, xoay người xuống giường, nhẹ nhàng phủ thêm chăn mỏng cho Bá Viễn rồi lại thật cẩn thận mở cửa phòng.

Cho đến khi cánh cửa sau lưng đóng lại, thiếu niên mới mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, hai tay khổ sở ôm lấy mặt.

Rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được, nước mắt không ngừng rơi xuống, yên lặng khóc nấc lên.

Anh ấy biết rõ, cái gì anh ấy cũng hiểu.

Hai người bọn họ đều hiểu rõ, rất rõ.

Nhưng là không thích hợp.

Thời gian, địa điểm, giới tính, tuổi tác.

Tất cả đều không thích hợp.

Người trong phòng đang giả vờ ngủ cũng không chịu nổi, thật ra cửa phòng trong ký túc xá của bọn họ cách âm rất tệ. Bá Viễn mở mắt nhìn lên trần nhà ngẩn người, màng nhĩ đều là âm thanh nức nở của Châu Kha Vũ bên ngoài.

Ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ, mà đầu óc Bá Viễn cũng trống rỗng. Cảm giác ê ẩm trên thắt lưng truyền đến lồng ngực, anh bây giờ giống như một đứa trẻ, nghiêng người tự ôm lấy bản thân mình. Thanh niên ngơ ngác nhìn về phía bức tường trống, bởi vì nội tâm đau đớn không nói nên lời mà chậm rãi rơi nước mắt.

Bá Viễn khóc không thành tiếng, tựa như đứa trẻ năm đó không được bố mẹ an ủi, khóc đến nước mắt thấm ướt gối.

Hai người bọn họ cách nhau một cánh cửa tựa như ngăn cách giữa hai thế giới, cố gắng chôn vùi tình cảm vào trong góc sâu nhất nơi trái tim, trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Câu chuyện của hai kẻ cùng yêu đơn phương nhau, toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com