TruyenHHH.com

Edit Phien Ngung Goc Kha Vien

04

Ngày của ba vòng loại trừ là những ngày gian nan nhất của Bá Viễn tại Sáng Tạo Doanh.

Trước đây Bá Viễn là một người ôn nhu lại ẩn nhẫn, tổ chương trình loại bỏ anh khỏi tiết mục phụ, anh đều không quá suy tư buồn rầu, không đạt MVP cũng không sao cả. Những việc này, Bá Viễn đều đã trải qua một lần, dù không biết rõ nguyên nhân nhưng cũng có thể tiếp nhận. Thật ra Bá Viễn cũng rất mâu thuẫn, người thanh niên đến chương trình này mong muốn một cơ hội, nhưng lại không quá tham vọng cho bản thân mình. Anh tựa như một người chết đuối vớ được cọc gỗ, nhưng là không ngại cứu người khác làm chìm cọc gỗ của mình.

Lần công bố thứ hạng do fan vote đầu tiên, Bá Viễn ở hạng 46 là nằm trong dự kiến của anh, nhưng không thể không thừa nhận bản thân vẫn có chút đau lòng. Anh tự nói với chính mình "It's ok" không có gì là không vượt qua được. Bá Viễn nghĩ mình đã xây dựng tâm lý thật tốt, thế nhưng ở lần loại trừ đầu tiên khi đến hạng 20 được công bố những vẫn không có tên mình, chính anh đã không khống chế nổi nước mắt. Bản thân Bá Viễn hoài nghi, có phải anh không thích hợp với ngành này, có phải anh dù nỗ lực đến thế nào cũng không bao giờ có được sự yêu thích của mọi người.

Thế nhưng thời điểm nghe được hạng 18 gọi tên mình, thần kinh của Bá Viễn tựa như một sợi chỉ mỏng manh cuối cùng bị kéo đứt, trong nháy mắt đó khóe miệng dù đang cong lên nhưng là nước mắt lại không kiềm chế được ầng ậng nơi vành mắt đỏ hoe. Bá Viễn nói đây là thứ hạng gần với top debut nhất mà anh có được, là một kết quả anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Bá Viễn nghĩ trong lòng, liệu có thể gần hơn chút nữa không?

Thế nhưng đối diện anh, là Lại Diệu Tường khóc đến mức toàn thân run rẩy. Lồng ngực của Bá Viễn co rút đau đớn, anh tiến đến ôm lấy Lại Diệu Tường, nói em đã rất cố gắng rồi. Nhưng là người thanh niên không dám nói ra câu em sẽ được nhìn nhận, anh không dám cho những đứa trẻ loại hi vọng hão huyền này để rồi chính các em ấy sẽ bị đả kích như bản thân anh năm đó.

Buổi tối ký túc xá của Bá Viễn cùng nhau nói chuyện phiếm, mùa đông đã qua nhưng là cảm xúc của Trương Tinh Đặc không thể nào nâng cao nổi. Cậu bé ngồi trên giường Bá Viễn, dựa vào vai anh nói, anh Viễn nhất định phải thành đoàn, anh và các anh trai khác của em nhất định có thể.

"Nhất định sẽ nỗ lực, Đặc Đặc cũng phải cố lên." Bá Viễn xoa đầu Trương Tinh Đặc, nhìn về Du Canh Dần ngồi ở đối diện, hai người đều là người từng trải vậy nên không hẹn mà cùng nghĩ. "Bọn họ sẽ nỗ lực, nhưng là có thể thành công hay không, đều không phải do bọn họ quyết định."

Bất quá may mắn sau đó Bá Viễn thật sự đã được thế giới nhìn thấy, tựa như con bướm từng chút phá kén. Đưa nội dung biên tập của vlog Nhật ký trên đảo lần thứ ba đến cho tổ đạo diễn, Bá Viễn cắn cắn môi, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được khóe môi cong lên. Đây là lần thứ ba anh được quay Nhật ký trên đảo, là fan tranh giành mang cơ hội này cho anh, vậy nên người thanh niên thức suốt đêm tự viết kịch bản về <Radio FM211> , dựa theo kinh nghiệm trước đây cũng là dựa theo sở thích của chính bản thân mình mà biên tập.

Anh đi tìm rất nhiều em trai nhỏ, những người hiếm khi được xuất hiện trước ống kính. Trên đường đi gặp được Châu Kha Vũ cũng đang dàn dựng vlog. Bá Viễn do dự, sau đó đến gần vỗ bả vai của Châu Kha Vũ.

"Kha Vũ, có thể giúp anh quay vlog được không? Đơn giản lắm." Châu Kha Vũ nghiêng đầu cười, làm động tác OK, dây mắt kính vì động tác mà lay động. Bá Viễn nhìn theo mỉm cười, nói cảm ơn Kha Vũ. 

Sau này Châu Kha Vũ luôn len lén xem lại tập Nhật ký trên đảo lần đó, nhìn mình mỉm cười nghiêng tai nghe Bá Viễn hát tình ca.

Vòng loại trừ lần thứ ba ngày đó, cảm xúc của Bá Viễn không tốt kéo màn che lại giường mình, giống như đào một chiếc hố chui xuống, ở một góc không gian nhỏ hẹp bao lấy bản thân. Thật ra ban đầu không có màn giường, sau khi Đại Thiếu Đông rời đi đem màn cho Du Canh Dần, thế nhưng Du Canh Dần không cần, vậy nên Bá Viễn cầm lấy.

Khi Du Canh Dần và Trương Tinh Đặc về phòng không thấy Bá Viễn, anh ngồi trong màn giường nghe Trương Tinh Đặc rầu rĩ.

"Cảm xúc của anh Viễn không tốt, lát nữa anh ấy về em nên an ủi gì đây?"

Thoạt nhìn Trương Tinh Đặc là đứa trẻ nhỏ được mọi người chăm sóc, thế nhưng thật ra rất tinh tế cũng rất nhạy cảm. Du Canh Dần không nói gì, Bá Viễn nhắm mắt nghe âm thanh sột soạt phía bên ngoài. Thật ra anh có thể lên tiếng, có thể nói mình không sao cả, nhưng là Bá Viễn không còn sức lực.

Lúc này anh chỉ muốn ở một mình tại góc nhỏ này, ngăn cách mình với thế giới.

Hôm nay trên đường từ nơi ghi hình trở về anh cũng giống như thế này kéo màn xe lại, Bá Viễn yên lặng thở dài, không giống bình thường nhìn ngắm phong cảnh ven đường. Anh không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến các fan, không mong vì bản thân mình mà các bạn ấy cũng khổ sở, mọi người đã rất cố gắng rồi.

Anh nắm chặt bàn tay, mong muốn có thể giảm bớt chút nào cảm xúc trong lòng. Nhưng cảm xúc này không phải một mình bản thân anh có thể tiêu hóa được. Lần loại trừ thứ hai Bá Viễn bước đến vị trí trong top debut, anh giống như người trên mây mà nghĩ liệu lần này có thể hay không, nhưng là câu trả lời cũng giống như lần trước.

Thật ra Bá Viễn không kiên cường như vậy.

Người thanh niên xoa đôi mắt, anh biết hôm nay mình sắp không ổn rồi. Ôm chặt lấy gối đầu vào trong lòng cũng không thể ngăn bản thân đau khổ muốn òa khóc. Bá Viễn nghĩ anh nỗ lực nhiều năm như vậy, trải qua nhiều năm như thế nhưng vẫn không thể đúng không?

Quá tàn nhẫn.

Lúc Châu Kha Vũ đi ngang qua ký túc xá 603, đèn bật sáng nhưng trong phòng lại không có ai. Cậu liếc nhìn đến tấm màn đen vây quanh giường của Bá Viễn, nghĩ như thế này không thích hợp.

"Anh Viễn, em là Kha Vũ đây. Anh có ở đó không?

Một lúc sau trong tấm màn đen truyền ra một tiếng "Ừm." Châu Kha Vũ vén màn lên chui vào chiếc giường trong góc.

Bá Viễn lui trong một góc nhỏ, nỗ lực khiến tinh thần phấn chấn một chút, nhìn cậu mỉm cười.

Nhưng là nụ cười không giống cười, lại còn hơi muốn khóc. Nhưng là bản thân anh không đành lòng trốn cậu em trai này, em ấy so với mình cũng có chút tương tự đúng không.

Châu Kha Vũ mang theo hương bạc hà và hơi nước đến khiến không gian nhỏ này trong chốc lát tràn ngập hương thơm.

"Tâm trạng không tốt sao?"

"......Vẫn ổn."

Châu Kha Vũ cảm thấy mình hỏi một câu vô nghĩa, ảo não nhắm mắt lại bị giọng nói của Bá Viễn kéo về.

"Anh không sao." Bá Viễn cuộn ngón chân, mang theo ngữ khí yếu ớt Châu Kha Vũ chưa bao giờ nghe được kèm chút giọng mũi giống như đang khóc, nhỏ nhẹ nói. "Một lát nữa sẽ ổn."

Nếu Bá Viễn đã không muốn nghe an ủi, cậu sẽ không nói. Thật ra thiếu niên không quá giỏi ăn nói, cũng không chuẩn bị an ủi anh thế nào.

"Hoặc là em cứ tùy tiện nói gì đó." Bá Viễn chôn mặt trong chiếc gối mềm, "Làm anh phân tâm một chút."

"......Được." Châu Kha Vũ suy nghĩ nửa ngày, mới chậm rãi nói, "Thật ra sân khấu đầu tiên, em muốn battle với anh, bởi vì em cảm thấy anh thật giỏi cũng là ngồi ở vị trí trước của em. Nhưng mà biểu cảm của anh nhìn rất tức giận, em sợ anh không vui nên mới chọn Du Canh Dần,"

".......Phụt." Bá Viễn trầm mặc một lúc thì bật cười, buông gối ôm bụng cười. Anh cười đến ra nước mắt, lau lau khóe mắt thở dốc.

"Đừng cười!" Châu Kha Vũ nhìn người thanh niên cười thoải mái cũng yên tâm, cả người thả lỏng vờ như giận anh. "Còn không phải do anh quá dữ."

Hai người câu có câu không trò chuyện, trong không gian nhỏ hẹp bất giác sinh động hẳn lên.

"Anh không nghĩ em sẽ đến." Bá Viễn đột nhiên nói, anh ôm lấy gối đầu, nghiêng nghiêng nhìn Châu Kha Vũ nhẹ nhàng cười. "Cố lên, còn mấy ngày cuối cùng."

Trong chiếc giường nhỏ, Châu Kha Vũ ngồi xếp bằng nhìn người đang tổn thương còn đi an ủi mình. Trong không gian tối tăm hai người ngồi cách nhau trên một chiếc giường, nhìn đối phương mỉm cười. Châu Kha Vũ nhìn Bá Viễn, đôi mắt sáng người của anh bị che khuất sau cặp kính cận, nhưng nụ cười lại không giấu được sự suy sụp và mệt mỏi, chóp mũi đỏ lên nhưng gắng gượng không cho bản thân bật khóc.

Thiếu niên cắn môi do dự, rồi quyết định vươn người, đem cả người Bá Viễn ôm vào trong lòng.

Hương bạc hà và hương táo xanh quấn quýt nhau, Bá Viễn cảm nhận mái tóc còn hơi ẩm ướt của Châu Kha Vũ dán trên làn da của mình. Người thanh niên nhắm mắt, anh nghĩ anh muốn hưởng thụ một chút, ỷ lại một chút.

"Cùng nhau thành đoàn." Châu Kha Vũ nói, đơn giản nhưng nhấn mạnh, "Chúng ta có thể làm được."

Bá Viễn bị ôm lấy thật lâu không lên tiếng, Châu Kha Vũ có chút xấu hổ nghĩ có phải hay không cậu nói năng lộn xộn, nhưng là cậu không muốn buông Bá Viễn ra. Bởi vì anh không đẩy ra, không từ chối mình.

Trong lồng ngực Châu Kha Vũ trái tim đang tăng tốc.

"Cảm ơn em."

Thật lâu rồi Bá Viễn không nhận được sự chăm sóc, không phải bất kỳ ai cũng quen cảm giác là anh lớn chăm sóc người khác. Người thanh niên nghiêng đầu ôm lại Châu Kha Vũ, bàn tay níu lấy vải áo trên lưng thiếu niên.

"Không sao." Châu Kha Vũ cảm nhận được vai áo của mình ướt át, cẩn thận lại dịu dàng vuốt tóc Bá Viễn, xoa lưng anh. "Anh đã ăn tối chưa?"

"Chưa." Bá Viễn không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cười lôi kéo tay Châu Kha Vũ. "Chúng ta đi trộm mì gói của chị quản lý ký túc xá đi."

Tựa như có cây non nảy mầm dưới lồng đất, chậm rãi đâm chồi trong tâm khảm của cả hai. Bá Viễn nhắm mắt cố gắng quên đi cảm xúc kỳ lạ, ép nó lui vào trong một góc.

Không thích hợp, bọn họ là đồng nghiệp, tương lai có thể là đồng đội. Mà loại cảm xúc này, không nên xuất hiện.

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com