TruyenHHH.com

[EDIT] PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP ĐOÁN MỆNH CỦA TÔI, BẠO HỎA RỒI!

⭐️ CHƯƠNG 38 ⭐️

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 38:

Tống La và nhân viên quản lý tòa nhà đứng ở cửa, không dám vào trong.

So với khán giả đang theo dõi qua phòng livestram, ba người họ có mặt tại hiện trường chắc chắn sẽ sợ hãi và kinh hoảng hơn nhiều.

Quý Mộc Miên trấn an họ: "Đừng sợ, hai... người ở trên bài vị kia không có ác ý."

Hai con ma trên bài vị nghe thấy giọng của Quý Mộc Miên phát ra từ điện thoại của Tống La, họ bay lại gần, chăm chú nhìn vào điện thoại của cô.

Tất nhiên, Tống La không thể nhìn thấy họ, nếu không chắc chắn cô sẽ ngất đi vì sợ hãi.

Quý Mộc Miên liếc nhìn hai con ma đang kéo dài cổ để nhìn vào điện thoại, rồi nói với Tống La: "Cô hãy đưa camera quay vào phòng khách, để tôi có thể xem tình hình bên trong căn hộ, cô không cần phải nhìn vào đó đâu."

Tống La run rẩy giơ điện thoại lên, dù cô không nhìn vào màn hình nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rờn rợn.

Quý Mộc Miên ngước mắt nhìn vào màn hình.

Hai con ma cũng nhìn vào camera, sáu con mắt chạm nhau.

Quý Mộc Miên mỉm cười với hai con ma, rồi nhắc nhở Tống La và nhân viên quản lý: "Lát nữa, bất kể tôi nói gì, mấy người cũng đừng sợ. Tôi đảm bảo với mọi người, hai... người đó thực sự sẽ không làm hại mấy người."

Có lẽ vì giọng điệu của cậu rất bình tĩnh và chắc chắn, Tống La và nhân viên quản lý cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Ngay sau đó, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng họ, Quý đại sư liên tục nhấn mạnh bên trong có hai 'người', chẳng lẽ ngoài bài vị ra, còn có cả chủ nhân của bài vị cũng đến sao?

Nghĩ tới đây, họ lại bắt đầu sợ hãi.

Quý Mộc Miên: "......"

Bình luận trực tiếp cũng đang đoán mò: [Có phải đại sư nhìn thấy ma rồi không?]

Quý Mộc Miên nhanh chóng đưa ra câu trả lời, cậu chào hỏi hai vị chủ nhân của bài vị: "Hai cụ ơi, hai cụ đã làm ba đứa trẻ ngoài cửa sợ hãi rồi."

Hai con ma là một cặp vợ chồng, khuôn mặt đều già nua, tuổi đã ngoài 70, trước mặt họ, ba người Tống La đúng là chỉ giống như những đứa trẻ.

Nghe thấy lời của Quý Mộc Miên, cặp vợ chồng có phần kinh ngạc.

Bà lão nghe theo giọng nói của cậu, bay tới trước camera, kinh ngạc thốt lên: "Ôi chao, nhóc con, con có thể nhìn thấy chúng ta sao? Con là thiên sư à?"

Quý Mộc Miên khẽ đáp: "Con không chỉ nhìn thấy các cụ, mà còn biết được lai lịch của các cụ và lý do các cụ ở đây."

Bà lão vui mừng quá đỗi, nắm chặt cánh tay của ông lão bên cạnh: "Ông già, ông nghe thấy chưa, cuối cùng cũng có người nhìn thấy chúng ta rồi!"

Ông lão bị bóp đau: "......"

Giọng của bà lão cao vút, đầy vui vẻ: "Nhóc con, nếu con là thiên sư, vậy con mau cứu chúng ta đi!"

Nếu như Tống La và những người sống khác nghe thấy hai con ma kêu cứu, chắc chắn họ sẽ bị chấn động.

Nhưng Quý Mộc Miên nhìn vào nét mặt của hai cụ già cũng hiểu được tình hình, nên không thấy bất ngờ.

Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Các cụ đã gây ồn ào vào ban đêm, làm phiền cô gái này. Các cụ hãy trực tiếp xin lỗi cô ấy đi. Con sẽ mở thiên nhãn cho cô ấy để cô ấy có thể nhìn thấy các cụ, nhưng các cụ đừng dọa cô ấy nhé."

Dáng vẻ của hai cụ già không đáng sợ, nhưng cậu không dám chắc hai cụ có nghịch ngợm mà dọa Tống La hay không.

Bà lão và ông lão nhìn nhau, rồi đồng ý.

Tống La kinh ngạc: "Đại sư, cậu để tôi gặp... gặp ma sao?"

Cô thực sự có hơi sợ hãi.

Quý Mộc Miên nói: "Bà lão và ông lão không làm điều gì xấu, cũng không có ác niệm, họ sẽ không hại người, tôi đảm bảo điều này. Hơn nữa, tối nào họ cũng làm phiền đến cô, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cô, nên họ phải xin lỗi cô."

Tống La càng thêm kinh ngạc.

Ma lại phải xin lỗi cô sao?

Không biết tại sao, đột nhiên cô không còn thấy sợ nữa, trong suy nghĩ của cô, người thường thì sợ ma, không ngờ có ngày ma lại phải xin lỗi cô, vậy cô còn gì để sợ nữa?

"Đại sư, tôi nghe lời cậu." Cô ấy lập tức quyết định.

Quý Mộc Miên bảo cô gửi ngày sinh bát tự qua tin nhắn riêng, sau đó bắt đầu đọc chú ngữ và thực hiện thủ ấn.

Chẳng mấy chốc, Tống La nhìn thấy trước mặt mình có hai ông bà lão, trông rất hiền từ, chẳng khác gì ông bà của cô, hoàn toàn không giống những gì cô tưởng tượng về ma quỷ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chủ động chào hỏi: "Chào hai ông bà."

Dòng bình luận bắt đầu hiện lên liên tục: [Đại sư, chúng tôi cũng muốn nhìn thấy chủ nhân của bài vị!]

Quý Mộc Miên cười khẽ, nói: "Chủ nhân bài vị gì chứ, tôi nghe không hiểu các người nói gì đâu. Hai vị cụ già mà tôi nói đến chính là bài vị. Mọi người quên rồi sao, tôi đã nói từ lâu rồi, trên đời này không có ma, mọi người đừng có suy nghĩ linh tinh."

Bình luận: ...

Dù mọi người đều hiểu vì sao cậu nói như vậy, nhưng ai cũng cảm thấy rất thất vọng. Thật tiếc đây là đang livestream, không phải ở tại hiện trường, nếu không họ cũng đã có thể mở thiên nhãn để nhìn thấy ma quỷ rồi.

Dù phần lớn mọi người đều sợ ma, nhưng chẳng phải có Quý đại sư ở đây sao, khán giả quen thuộc đều tin rằng chỉ cần có cậu, thì không cần phải sợ bất kỳ yêu ma quỷ quái nào.

Bà lão thấy Tống La có thể thấy được hai vợ chồng họ, lại còn chủ động chào hỏi, trên mặt bà lộ ra một nụ cười cùng chút áy náy, bà nói: "Con gái à, thật xin lỗi, hai vợ chồng già này đã làm phiền con suốt hai tháng qua, bà xin lỗi con."

Đây đúng là một con ma biết lý lẽ!

Tống La nhớ lại hai tháng qua bị tiếng ồn làm cho tinh thần suy sụp, dù có chút tức giận, nhưng khi thấy bà cụ thành tâm xin lỗi như vậy, cơn giận trong lòng cô dịu đi rất nhiều, cô lắc đầu: "Cháu... cháu không biết tầng trên là chuyện như vậy..."

Dòng bình luận nghe thấy lời Tống La, càng thêm tò mò: [Đã giao tiếp được rồi?]

Quý Mộc Miên thấy Tống La đã tha thứ cho hai người, lại thấy đôi bên nói chuyện hòa nhã, cậu chuyển chủ đề: "Bây giờ đã xin lỗi xong rồi, vậy chúng ta hãy nói rõ về sự việc này nhé."

Cậu nhìn bà lão và ông lão, hỏi: "Hai vị là ông bà của người thuê nhà trước, phải không?"

Bà lão gật đầu, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, bà mắng: "Chính là nó, đứa cháu bất hiếu!"

Tống La: "..."

Trực tiếp mắng thẳng như vậy sao?

Người đồng nghiệp nam là quản lý bất động sản không thấy được bà lão, nghe Quý Mộc Miên nói vậy, tỏ ra rất ngạc nhiên: "Nhưng người thuê nhà đã trả phòng từ hai tháng trước rồi mà! Vì chủ nhà ở xa, ngại việc tìm người môi giới nên tạm thời để trống nhà. Nhưng nếu chủ nhà muốn cho thuê lại, chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ sao?"

Đây không chỉ là thắc mắc của người quản lý, mà còn là thắc mắc của Tống La và tất cả khán giả trong phòng livestream.

Quý Mộc Miên: "Người thuê nhà đó căn bản không sợ bị lộ."

Mọi người: ?

Câu trả lời của cậu càng khiến mọi người thêm tò mò.

Bà lão và ông lão dường như nghĩ đến hành động của đứa cháu bất hiếu, mặt mày căng thẳng.

Quý Mộc Miên tiếp tục: "Người thuê nhà họ Vệ, cứ gọi là Tiểu Vệ đi. Tiểu Vệ thuê căn hộ này chỉ để đặt bài vị và hũ tro cốt của ông bà mình. Hắn ta nghe ngóng được rằng chủ nhà không thường ở đây, nên mới thuê căn này." Cậu nhìn về phía người quản lý, nói: "Hợp đồng chỉ ký trong vòng sáu tháng, nhưng thực ra hắn rất ít ở đây. Điểm này các anh có thể kiểm tra lịch sử ra vào qua camera giám sát."

Người quản lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như tôi có nghe nói rằng người thuê căn hộ này thường xuyên không ở nhà, chúng tôi cứ nghĩ là anh ta hay đi công tác... Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu anh ta thuê căn hộ này chỉ để đặt bài vị và hũ tro cốt, thì tại sao lại trả nhà?"

Bà lão cười lạnh: "Bởi vì thằng cháu bất hiếu đó, không muốn nhận nuôi chúng tôi nữa!"

Tống La, người có thể nghe thấy bà nói chuyện: "..."

Người quản lý vẫn chưa hiểu: "Nếu đã trả nhà, sao anh ta không mang bài vị và hũ tro cốt đi? Khu này toàn là người sống, làm vậy có phải ác quá không?"

Nghe đến đây, Tống La cũng không nhịn được mà cau mày: "Tôi có nghe nói rằng có những căn hộ được sử dụng làm âm trạch, vì giá đất nghĩa trang quá đắt, họ không mua nổi. Nhưng khu này có tỷ lệ cư trú rất cao, toàn là người sống, sao lại có thể đặt hũ tro cốt của ông bà trong đây? Điều này thật quá vô đạo đức, chúng tôi là người sống mà phải ở cùng hũ tro cốt, chẳng khác nào sống trong âm trạch cả."

Cô không có ý kiến gì với ông bà lão, nhưng đứa cháu của hai người thực sự quá ác.

Bà lão cười lạnh: "Con nói đúng, thằng cháu đó đúng là vô đạo đức, đến ta cũng muốn đánh nó!"

Tống La: "..."

Thật sự, ngay cả bà nội của mình cũng muốn đánh mình, có thể thấy Tiểu Vệ đáng ghét đến mức nào.

Cũng đúng, việc đặt bài vị của ông bà trong nhà người khác mua rồi bỏ đi, đúng là không còn gì để nói.

Quý Mộc Miên: "Tại sao Tiểu Vệ lại thuê nhà để đặt hũ tro cốt và bài vị của ông bà, rồi lại trả nhà bỏ đi, hai câu hỏi này bây giờ để bà trả lời nhé."

Tống La lập tức nhìn về phía bà lão.

Nhưng ngoài cô ra, không ai có thể nhìn thấy.

Bình luận kêu gào: [Đại sư, sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy, sao lại không cho chúng tôi nghe chung! Cậu thật vô tình!]

Ngay cả hai người quản lý khu nhà cũng tò mò nhìn vào bên trong, lúc này họ chẳng còn sợ ma nữa, chỉ mong Quý Mộc Miên cũng mở thiên nhãn cho họ.

Quý Mộc Miên tất nhiên không đồng ý, Tống La là người liên quan trực tiếp và cũng là nạn nhân, cậu mới mở thiên nhãn cho cô, còn những người khác thì không thể có được đặc quyền này.

Bà lão nhắc đến đứa cháu bất hiếu của mình, trên mặt bà lộ rõ sự tức giận: "Hừ, thằng cháu này y như ông nó, keo kiệt, ích kỷ, xảo trá, hẹp hòi, không có trách nhiệm."

Ông lão: "..."

"Hai chúng tôi vốn dĩ có một ngôi mộ, là do con trai mua cho. Nhưng nửa năm trước, con trai và con dâu chúng tôi gặp tai nạn qua đời, cũng chính là thằng cháu Tiểu Vệ đó, nó vì không muốn tốn tiền, nên đã bảo người đào mộ của chúng tôi lên để chôn bố mẹ nó vào."

Tống La: ???

Trời ơi, thật là hiếu thảo quá!

Bà lão bất ngờ nhìn vào màn hình điện thoại, nói: "Thiên sư, con hãy kể chuyện của cháu ta ra ngoài đi, một đứa cháu hiếu thảo như thế, ta phải để cả nước biết nó hiếu thảo đến mức nào! Nếu không, ta và ông lão đây sẽ không thể tiêu tan oán khí mà xuống âm phủ đầu thai được!"

Quý Mộc Miên: "...Được rồi."

Cậu suy nghĩ một lúc, dù sao cũng chẳng ai biết tên thật và diện mạo của Tiểu Vệ, nói ra cũng không sao.

Huống hồ, chính Tiểu Vệ là người làm chuyện thất đức trước, khiến ông bà nội hắn ta giận dữ, nhất định phải trả giá.

Sau khi khán giả nghe xong chuyện mà cậu kể lại đều kinh ngạc đến ngây người.

[Trời đất ơi, đây đúng là một nhân tài mà, dám đào cả hũ tro cốt của ông bà nội lên để thay bằng hũ tro cốt của ba mẹ mình.]

[Đúng là một đứa con hiếu thảo!]

[Nếu cháu tôi mà làm chuyện thất đức như vậy, tôi sẽ nửa đêm vào phòng nó, tóm cổ nó rồi treo lên trần nhà mà đánh!]

[Tôi sẽ đánh gãy hết xương trên người nó!]

Tống La lướt qua dòng bình luận, lặng lẽ gật đầu.

Nếu cháu cô mà dám làm chuyện thất đức như thế, cô chắc chắn cũng phải dạy dỗ nó một trận.

Bà lão tiếp tục nói: "Thằng cháu bất hiếu đó sau khi đào chúng ta lên, ban đầu nó cũng định mua hai vị trí trong nhà chuyên thờ cúng hũ tro cốt và bài vị. Ta và ông nhà thông cảm cho nó kiếm tiền không dễ, nên cũng không phản đối. Kết quả là thằng cháu nó lại chê phí quá đắt – hai vị trí tính ra mấy chục năm tốn không ít tiền, nó không muốn chi nên vứt chúng ta đi."

Quý Mộc Miên: "..."

Tống La: "..."

Đúng là hiếu thảo quá.

Bà lão: "Nó không dám công khai vứt chúng ta, sợ chúng ta sẽ quay lại tìm nó gây rắc rối, nên nó đã nghĩ ra một mưu kế, thuê căn hộ này để tạm thời đặt hũ tro cốt của chúng ta ở đây, đồng thời bỏ ra hai nghìn đồng thuê một gã bán tiên để giam giữ hồn phách của chúng ta trong hũ tro cốt. Nói là bán tiên, nhưng gã ta đúng là có chút bản lĩnh, có thể khiến hai vợ chồng chúng ta bị giữ chân ở đây. Nhưng mà gã cũng không đủ giỏi, nên chúng ta vẫn có thể di chuyển trong căn hộ."

Ông lão bổ sung: "Dĩ nhiên là chúng ta phản đối việc bị nhốt trong khu dân cư có người sống sinh hoạt, điều này không chỉ ảnh hưởng đến người sống mà còn có hại cho chúng ta. Chúng ta cũng sợ người sống, nếu làm kinh động họ, hoặc khiến họ ốm đau, sau này xuống âm phủ, Diêm Vương chắc chắn sẽ ghi tội chúng ta!"

Tống La: "..."

Vậy nên mọi chuyện đều do Tiểu Vệ mà ra, hai vị này cũng chỉ là bị thằng cháu bất hiếu lừa thôi.

Bà lão liếc nhìn ông lão, hừ lạnh một tiếng, giọng đầy châm biếm: "Nhìn cái thằng cháu đó là biết giống ông rồi, keo kiệt, ích kỷ, xảo quyệt, lại còn thất đức!"

Thấy bà lão chửi mình trước mặt thiên sư và cô bé, ông lão có chút ngượng ngùng: "Bà già, bà lại muốn gây sự đúng không!"

Bà lão xắn tay áo: "Đánh thì đánh! Nhìn thấy ông là tôi đã bực rồi, thằng cháu giống ông y như đúc!"

Hai người bắt đầu cãi nhau.

Tống La: "???"

Vậy nên tiếng động ầm ĩ vào ban đêm là do cặp ông bà này đánh nhau sao?

Bà lão có giá trị vũ lực mạnh hơn, đánh ông lão một trận, xong xuôi mới hạ hỏa, nói: "Mỗi lần nghĩ đến đứa cháu bất hiếu là tôi tức, chỉ có đánh ông ấy một trận tôi mới bớt giận."

Tống La: "..."

Thật là phóng khoáng.

Ông lão bị đánh đến sưng mặt, nhưng dù sao cũng là hồn ma, nên dấu vết trên mặt rất nhanh là biến mất, trở lại bình thường.

Tống La lặng lẽ nhìn lên trời.

Ban đầu cô tức giận lên tầng muốn gặp mặt người thuê, kết quả lại gặp phải tình huống thế này, cô không biết phải nói gì cho đúng.

Quý Mộc Miên nhìn cô, nói: "Thực ra, lý do hai ông bà đánh nhau vào ban đêm không chỉ vì không ưa nhau."

Tống La: "?"

Còn lý do khác sao?

Quý Mộc Miên: "Cô nghĩ xem, nếu muốn đánh nhau, họ hoàn toàn có thể làm vào ban ngày, sao lại phải cố tình chờ đến ban đêm?"

Đúng là một vấn đề đáng suy ngẫm.

Tống La tò mò nhìn bà lão.

Bà lão thở dài, xin lỗi cô một lần nữa: "Thiên sư nói đúng, chúng ta đúng là cố tình đánh nhau vào ban đêm."

Tống La: "?"

Cô càng thêm tò mò.

Người xem trong phòng livestream cũng dựng lỗ tai lên để nghe cho rõ.

Bà lão: "Ta và ông ấy không muốn bị nhốt mãi trong căn hộ này, nhưng vì bị gã bán tiên đó giam giữ nên không thể ra ngoài được. Khi thằng cháu thuê nhà rời đi, chúng ta đã nghĩ rằng chủ nhà sẽ sớm tới kiểm tra, lúc đó chắc chắn sẽ phát hiện ra căn hộ bị biến thành âm trạch, thế nào cũng sẽ đuổi chúng ta đi, rồi chúng ta sẽ được tự do. Nhưng chờ mãi, chủ nhà vẫn không tới, chúng ta không còn cách nào khác, chỉ đành gây ồn ào vào ban đêm, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của các hộ khác và ban quản lý."

Bà ngừng lại một chút, thở dài, "Đáng tiếc, chờ đợi hai tháng trời, cuối cùng chỉ gặp được con."

Tống La: À, ra vậy.

Việc chủ nhà không đến kiểm tra căn hộ khi Tiểu Vệ trả lại quả thật là kỳ lạ.

Còn về lý do cô không lên kiểm tra sớm hơn, là vì thang máy trong khu cần có thẻ để đi lên, cô không thể lên được, chỉ có thể khiếu nại với ban quản lý và nhờ họ xử lý.

Nhân viên quản lý nghe Tống La kể lại, cũng đành thở dài: "Chúng tôi luôn cố gắng liên lạc với chủ nhà, cô ấy nói nhà không có ai ở, chúng tôi cũng không thể mở cửa nhà và vào kiểm tra. Khi cô phàn nàn về tiếng ồn vào ban đêm, chúng tôi cứ tưởng là từ căn hộ kế bên, đã mấy lần đến nói chuyện với hàng xóm bên đó."

Một nhân viên khác bổ sung: "Căn hộ ở khu chúng tôi cách âm theo chiều ngang rất tốt, nhưng cách âm dọc thì không tốt lắm, nên chỉ có cô ở dưới bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn, còn các căn hộ kế bên không nghe thấy gì."

Tống La: "..."

Tốt lắm, chỉ có mỗi mình cô chịu khổ.

Thật là trùng hợp, vừa oan uổng hàng xóm bên cạnh, cô còn bị làm phiền suốt hai tháng trời.

Nhưng mà, tại sao chủ nhà không đến kiểm tra căn hộ?

Khi người thuê nhà rời đi, dù cô ấy ở xa, cũng nên nhờ quản lý tới xem thử chứ? Nếu đồ đạc trong nhà bị phá hoại, hoặc căn hộ bị làm bừa bộn thì sao?

Không chỉ Tống La thắc mắc, mà cả phòng livestream và ban quản lý cũng thấy kỳ lạ.

Nhân viên ban quản lý đành gọi điện cho chủ nhà để báo cáo tình hình, cuối cùng hỏi lý do.

Chủ nhà không ngờ tên thuê nhà Tiểu Vệ lại thất đức như vậy, vừa tức giận vừa không biết nói gì, cô nói: "Khi trả nhà, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ, còn gọi video cho tôi xem. Tôi thấy căn hộ sạch sẽ nên trả tiền cọc cho hắn... Ai mà ngờ hắn chẳng hề ở trong căn hộ, nên đương nhiên phải sạch rồi! Hơn nữa, hắn cố tình không để lộ hũ tro cốt và bài vị, làm sao tôi biết được hắn biến căn nhà thành âm trạch... Bây giờ tôi rất tức giận, nhất định sẽ tìm luật sư kiện hắn!"

Thật ra, cô ấy cũng bận rộn công việc, không có thời gian quản lý căn nhà. Cô làm việc ở thành phố lớn, còn căn nhà này lại ở quê nhà của cô, cô mua nó là để sau này về hưu dưỡng già.

Đó cũng là lý do sau này cô không cho thuê nữa, vì cô thấy phiền phức, thà để trống còn hơn, dù sao cũng không thiếu số tiền thuê đó.

Khán giả xem xong ai nấy đều có cách hiểu riêng.

[Chủ nhà giàu thật đấy, chẳng bận tâm gì đến tiền thuê cả.]

[Thật ra cũng bình thường thôi, hàng xóm nhà tôi hầu hết đều có từ hai căn nhà trở lên, ai cũng không thiếu tiền, thà để trống còn hơn cho thuê.]

[Tôi cũng có một căn nhà để trống, một là ngại phiền phức, hai là sợ người thuê không giữ gìn nhà cửa. Tôi đã bỏ mấy trăm ngàn để trang trí căn nhà đó, sợ người ta làm hỏng.]

[Mấy người trên đây toàn đại gia hết!]

***
Đến đây, mọi chuyện coi như đã sáng tỏ.

Chủ nhà xui xẻo, gặp phải người thuê biến nhà mình thành âm trạch.

Tống La cũng xui xẻo, vô duyên vô cớ bị làm phiền suốt hai tháng bởi tiếng ồn.

Hai ông bà cụ cũng xui xẻo, trong đám con cháu của mình lại có một đứa cháu hiếu thảo quá mức, không chỉ đào mộ của họ, mà còn giam cầm linh hồn họ, khiến họ chết cũng không được yên.

Mà tất cả những chuyện này đều do thằng cháu trời đánh Tiểu Vệ gây ra.

Bà lão nghĩ đến đây lại nổi giận, đấm ông lão một cái: "Ông nói xem, tại sao con trai ông lại đẻ ra cái thằng nghịch tử này chứ!"

Ông lão yếu ớt phản kháng: "... Nó cũng mang dòng máu của bà mà."

Bà lão cười lạnh: "Tôi đâu có ích kỷ độc ác như ông, đứa cháu đó chắc chắn giống ông rồi!"

Lúc trẻ, ông già này cũng không phải là người tử tế gì, chủ yếu là vì ông ấy vô dụng, làm ăn thua lỗ, đi làm cũng không kiếm được tiền, mấy chục năm tiền sinh hoạt và nuôi con đều do bà kiếm.

"Đồ vô dụng!" Bà lão bực mình phả hơi lạnh vào mặt ông lão.

Ông lão chắc sợ bị bà đánh, lẩm bẩm vài câu, cũng không dám phản bác.

Tống La cười khổ hỏi: "... Vậy tiếp theo ông bà còn cãi nhau không? Thật sự là cháu bị làm phiền đến suy nhược thần kinh rồi, nếu hai người còn cãi nữa, chắc cháu phải nhảy lầu tự tử mất."

"Không đâu, không đâu." Bà lão vội nói, "Chúng ta chỉ muốn gọi người đến đây thôi, giờ các con đến rồi, chúng ta chắc chắn sẽ ngừng lại."

Tống La thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô cũng tò mò, tiếp theo sẽ giải quyết thế nào?

Chủ nhà chắc chắn sẽ không để căn nhà của mình trở thành âm trạch, cho dù chủ nhà đồng ý, cư dân cả khu cũng không đồng ý, ai mà muốn khu mình sống biến thành âm trạch chứ?

Nhưng hai ông bà này cũng đáng thương thật, bị cháu đào mộ, hũ tro cốt cũng bị vứt đi... Nếu chủ nhà đuổi họ ra ngoài, liệu họ có trở thành cô hồn dã quỷ hay không?

Tất nhiên, chính cô cũng không muốn sống cùng với hũ tro cốt trong cùng tòa nhà, nhất là khi hũ tro cốt lại ở trên tầng mình, nhưng cô cũng thật sự lo lắng cho hai ông bà.

Có lẽ đây là sự phức tạp của lòng người.

Với sự nghi hoặc của cô, bà lão không nhịn được cười: "Con gái ngoan, con thật sự là một đứa trẻ tốt bụng, bị chúng ta quấy rầy mà con vẫn lo lắng cho chúng ta, con nhất định sẽ gặp nhiều may mắn."

Bà dừng lại một chút, nói, "Con không cần lo cho chúng ta, ta và ông ấy đã đăng ký xếp hàng ở địa phủ để chờ đầu thai rồi, chỉ là giờ trẻ con ít quá, phải chờ đến mấy chục năm nữa mới tới lượt. Trước kia là do đợi lâu quá nên buồn chán, chúng ta đành nằm ở nghĩa trang ngủ, giờ không có chỗ ở, chúng ta có thể về địa phủ chờ."

Nếu không phải vì hũ tro của họ bị thằng cháu đào lên, còn bị một thầy pháp giam cầm linh hồn, thì linh hồn của họ cũng sẽ không lang thang đến chỗ người sống.

Tống La không rõ quy tắc của địa phủ, thấy hai ông bà có chỗ đi, cô cũng yên tâm hơn.

Khán giả vẫn luôn nghe Quý Mộc Miên kể lại, nghe đến đây thì không khỏi bất bình.

[Dù ông bà có thể về địa phủ, nhưng thằng cháu của họ cứ thế mà bỏ qua sao?]

[Phải báo cảnh sát bắt hắn lại chứ?]

[Chủ nhà nói sẽ kiện hắn, nhưng chuyện này hình như là thuộc về tranh chấp dân sự, không biết có xử được không? Dù có xử thì chắc cũng không bị bao lâu đâu.]

[Tôi vẫn hy vọng như lời Quý đại sư nói, ác giả ác báo, làm việc xấu thì phải gánh chịu hậu quả.]

[Đúng vậy, hắn không có đạo đức như vậy, phải gặp báo ứng chứ?]

Quý Mộc Miên: "Yên tâm đi, cháu của họ chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Mộ của hai ông bà ấy cũng coi là mộ tổ tiên, hắn đào mộ tổ tiên thì chắc chắn không có kết cục tốt."

Mọi người lập tức hiểu ra.

Mộ tổ tiên rất quan trọng, không thì đã chẳng có nhiều người mời thầy phong thủy chọn mộ tổ tiên như vậy, ngay cả khi di dời mộ tổ tiên cũng phải mời thầy phong thủy chọn một chỗ tốt.

Tiểu Vệ đào mộ ông bà mình, điều đó tương đương với việc làm động đến phong thủy của mộ tổ, nửa đời sau chỉ có thể ngày càng suy sụp, thậm chí có thể bệnh nặng mà chết yểu, cả nhà họ Vệ cũng không được yên ổn.

Quý Mộc Miên vừa dứt lời, sắc mặt ông lão có phần cứng đờ.

Bà lão lại vỗ tay vui mừng: "Phải để thằng cháu đó gặp báo ứng!"

Ông lão mấp máy môi, lẩm bẩm: "Nhưng nó dù gì cũng là cháu chúng ta..."

Người ta thường nói nối dõi tông đường, đây là đứa cháu duy nhất của con trai ông, ông đâu thể để nhà họ Vệ tuyệt hậu được?

Bà lão cười lạnh: "Thà tuyệt hậu còn hơn! Ông xem, ông là đồ vô dụng, tính tôi cũng không tốt, ngày nào cũng cãi nhau với ông, đời sau của chúng ta thì làm được tích sự gì."

Ông lão: "..."

Tống La: "..."

Quý Mộc Miên cũng im lặng.

Bà cụ này đúng là thoải mái thật!

Bà lão bĩu môi: "Nó dám đào mộ của chúng ta lên, còn tìm thầy pháp giam cầm chúng ta, đủ thấy nó là kẻ lòng dạ độc ác, ích kỷ đến tột cùng, loại con cháu này, tôi không cần nữa."

Nghĩ đến những việc mà cháu mình đã làm, ông lão thở dài, cuối cùng không nói gì thêm.

***

Quẻ này mở đầu bằng nỗi kinh hoàng, xen lẫn giữa sự hồi hộp và hài hước, kết thúc bằng nỗi sầu muộn của hai ông bà.

Tống La là người bị hại, đã sớm tha thứ cho ông bà, sắc mặt cũng dần dần dịu lại, nghĩ đến việc không còn bị tiếng ồn làm phiền vào ban đêm nữa, tâm trạng cô tốt hơn hẳn.

Quý Mộc Miên nói: "Gần đây tôi đang học vẽ bùa an thần, đợi tôi học xong sẽ gửi cho cô, sau này cô có thể ngủ ngon hơn."

Mà bà lão và ông lão để bày tỏ sự xin lỗi, đã đồng ý chuyển công đức mà họ tích được khi còn sống cho cô. Khi đến âm phủ, họ sẽ trình bày với phán quan.

Tống La đương nhiên từ chối, tuy cô không hiểu rõ các quy tắc của địa phủ, nhưng cũng đoán được công đức chắc chắn liên quan đến việc đầu thai, người có công đức khi còn sống thì kiếp sau chắc chắn sẽ đầu thai vào nơi tốt hơn.

Sau đó, Quý Mộc Miên giúp bà lão và ông lão giải trừ cấm chế, bà lão quyết định trước khi xuống âm phủ sẽ đánh thằng cháu trai một trận để hả giận.

Sự việc coi như kết thúc.

Tống La cảm ơn, sau đó rời khỏi căn phòng cùng nhân viên quản lý tòa nhà, còn phía chủ nhà đang chuẩn bị liên hệ với luật sư để kiện Tiểu Vệ.

Khi Tống La ngắt kết nối, bình luận vẫn đang thảo luận sôi nổi.

[Lần đầu tiên thấy chuyện kỳ lạ như vậy, tên Tiểu Vệ đó đúng là đồ biến thái, thật vô liêm sỉ, dám đào mộ ông bà mình, còn lấy cả hũ tro cốt lên.]

[Hắn vì muốn đặt hũ tro cốt của cha mẹ mình mà dời chỗ của ông bà... cha mẹ hắn chắc cũng phải đánh hắn chứ? Dù gì ông bà hắn cũng là cha mẹ của họ mà.]

[Nói thật, tôi cũng mới lần đầu thấy người ta biến nhà thành âm trạch, mọi người có ai thấy chưa? Tôi biết nhiều nhà thờ cúng bài vị nhưng hũ tro cốt chắc chắn không thể đặt ở nhà được.]

[Ở chỗ chúng tôi có một ngôi nhà xây làm âm trạch, nhưng nó nằm ở vùng hẻo lánh, không có người sống ở đó.]

[Ở chỗ Quý đại sư thấy được nhiều chuyện kỳ quái như vậy, tôi cảm thấy thú vị quá!]

[Mọi người ơi, đừng nói nữa, hai quẻ hôm nay đã xong, chuẩn bị đến quẻ thứ ba, đoán xem quẻ tiếp theo có phải là đại gia không nhé.]

[Nào nào, đặt cược đi, hôm nay liệu vợ có thể xem bói cho đại gia không?]

[Tôi cược cả tháng lương, chắc chắn là có!]

Quý Mộc Miên: "..."

Lại đến giờ đặt cược cho quẻ thứ ba rồi, vẫn là truyền thống cũ.

Khi cậu đang nhìn khung bình luận đặt cược, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Bùi Cửu Cảnh.

Bùi Cửu Cảnh: [Tôi xong việc rồi.]

Bùi Cửu Cảnh: [Tôi đi mua vịt quay.]

Bùi Cửu Cảnh: [Miên Miên, tối gặp nhé.]

Quý Mộc Miên không nhịn được cười.

Hôm qua cậu có nói với hắn rằng ở khu Tây của Đồng thành có một quán vịt quay rất ngon, thỉnh thoảng cậu sẽ gọi đồ mang về, không ngờ hắn lại nhớ và cố tình đi mua cho cậu.

Một câu nói vô tình, vậy mà hắn lại ghi nhớ, cậu chưa từng có cảm giác được ai để tâm đến như thế này, trong lòng đột nhiên có chút cảm động.

Cậu nhìn hai chữ 'Miên Miên' cuối cùng mà hắn nhắn, dường như có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của hắn ở bên tai, khiến tai cậu tự dưng nóng lên.

Các fans của Quý Mộc Miên thấy cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại khác mà cười, lập tức hiểu ra.

[Là tin nhắn từ anh đẹp trai đúng không?]

[Này vợ ơi, có muốn soi gương xem mình cười đến mức nào không hả?]

[A a a, anh đẹp trai, rút kiếm đi, tôi phải giành lại vợ của mình!]

Mọi người cố tình trêu chọc, Quý Mộc Miên hoàn hồn thấy khung bình luận thì có chút đỏ mặt, cậu ho nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề: "Có ai muốn xem quẻ thứ ba không?"

May mắn là ngay lập tức có người đáp lại, gửi tặng 10 món quà trị giá 2 nghìn để xin kết nối.

***

ID người gửi quà có tên 'Anh chàng đẹp trai của thành điện ảnh', nhìn là biết người trong giới giải trí.

Khung bình luận vừa thấy liền phấn khích: [Lại có dũng sĩ trong giới giải trí đến đưa thành tích cho Quý đại sư à?]

Quý Mộc Miên: "..."

Xin các người im lặng, đừng dọa khách hàng của tôi chạy mất.

Cậu đồng ý kết nối, giây tiếp theo, Anh chàng đẹp trai của thành điện ảnh xuất hiện ở góc dưới màn hình.

Rõ ràng khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, bình luận càng thêm náo nhiệt hơn.

[Trời ơi, đây chẳng phải là đạo diễn Giả Văn sao?]

[Đạo diễn Giả Văn hiện đang quay phim "Lê Hoa Viên" ở thành điện ảnh, nghe nói bộ phim này dự kiến sẽ tham gia liên hoan phim, nam chính là Ảnh đế Chu Linh Vũ, nữ chính là Ảnh hậu Hạ Xu.]

[Không ngờ đạo diễn Giả cũng đến tìm Quý đại sư xem bói? Trời ạ, danh tiếng của Quý đại sư đã lan đến tai đạo diễn Giả rồi sao!]

[Vậy tại sao đạo diễn Giả lại tìm Quý đại sư nhỉ? Với địa vị của ông ấy, chắc không có chuyện gì mà không giải quyết được chứ?]

[Nhưng đoàn phim có cả Ảnh đế Chu và Ảnh hậu Hạ mà, địa vị của họ cũng rất cao, chẳng lẽ là ba đại gia đầu sỏ đang tranh chấp sao?]

[Trời ơi, được thấy đạo diễn Giả ở đây, lại có khả năng liên quan đến Ảnh hậu Hạ và Ảnh đế Chu, tôi phấn khích đến mức la hét rồi! Mau chuẩn bị ăn dưa đi!]

[Khoan đã, chỉ có mình tôi chú ý đến ID của đạo diễn Giả là 'Anh chàng đẹp trai của thành điện ảnh' thôi sao? Tôi cứ nghĩ đạo diễn Giả nghiêm túc lắm, không ngờ ông ấy lại là người vui tính như vậy!]

[Hahahaha, tôi cũng đang nghĩ, ai lại đặt tên là anh chàng đẹp trai chứ! Không ngờ lại là đạo diễn Giả! Nhưng mà hồi trẻ đạo diễn Giả đúng là rất đẹp trai.]

Giả Văn là một trong ba đạo diễn hàng đầu của làng điện ảnh Hoa ngữ, từng giành giải đạo diễn xuất sắc nhất tại các liên hoan phim quốc tế có uy tín, cũng rất được giới chính quyền trong nước coi trọng. Nhiều sân khấu sự kiện quan trọng của chính phủ đều do ông phụ trách.

Lần này ông quay "Lê Hoa Viên", là bộ phim điện ảnh đầu tiên của ông sau mười năm, vì thế bộ phim này trở thành tâm điểm của năm, không biết có bao nhiêu ngôi sao muốn tham gia, dù chỉ xuất hiện một khoảnh khắc cũng đủ để nhận được vô số sự chú ý.

Ảnh đế Chu và Ảnh hậu Hạ cũng là những diễn viên gạo cội, đã có chỗ đứng vững chắc trong giới. Họ gần như đã tạm rút lui khỏi làng giải trí, chỉ tập trung đầu tư vào điện ảnh. Lần này, họ trở lại diễn xuất cũng là vì nể mặt đạo diễn Giả.

Bộ phim này nhận được sự chú ý chưa từng có, không quá lời khi nói rằng chỉ cần nhờ vào danh tiếng của đạo diễn Giả, Ảnh đế Chu và Ảnh hậu Hạ, bất kỳ diễn viên trẻ nào có cơ hội xuất hiện trong phim đều sẽ thu hút được sự quan tâm lớn và danh tiếng, thậm chí là nâng cao vị trí trong giới.

Nói cách khác, dù cho doanh thu phòng vé không cao, nhưng những lợi ích mà bộ phim này mang lại là vô cùng lớn, có thể tạo ra những ngôi sao mới, cũng khiến các nhà đầu tư bỏ tiền nhiều hơn vào những diễn viên trẻ, đưa vào làng giải trí thêm nhiều máu mới.

Đó là lý do tại sao khán giả trong phòng livestream lại rất ngạc nhiên, họ không thể ngờ rằng đạo diễn Giả Văn lại đến tìm Quý đại sư xem bói.

Rõ ràng hai người này không thuộc cùng một thế giới!

***

Đạo diễn Giả Văn đến phòng phát sóng trực tiếp của Quý Mộc Miên để xem bói, tin tức này nhanh chóng lan truyền trên khắp các nền tảng mạng xã hội, đặc biệt là Weibo. Rất nhiều người hâm mộ đang theo dõi bộ phim Lê Hoa Viên đều mong ngóng các thần tượng của mình sẽ có một vai nhỏ trong bộ phim này.

Bây giờ, nghe nói đạo diễn Giả Văn xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của Quý Mộc Miên, ai nấy đều nhanh chân chạy tới xem ngay lập tức.

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, số lượng người xem trong phòng trực tiếp của Quý Mộc Miên đã vượt qua con số 1 triệu.

Quý Mộc Miên: "..."

Thật là đáng nể, đạo diễn Giả còn hơn cả đỉnh lưu và đại gia giàu nhất tỉnh nữa!

Cậu nhìn số lượng khán giả vẫn đang không ngừng tăng lên, từ 1 triệu người đã lên 1,2 triệu, rồi lại thành 1,5 triệu, không khỏi thầm kinh ngạc.

Xem ra đạo diễn Giả còn nổi hơn cả các đỉnh lưu hàng đầu.

Con số 1,5 triệu đã phá kỷ lục lượng người xem của cậu từ trước đến nay.

Đúng là đạo diễn lớn có khác!

***

Quý Mộc Miên lấy lại bình tĩnh, nhìn vào ống kính, chào hỏi đạo diễn Giả: "Chào ngài."

Đạo diễn Giả Văn đã ngoài 60 tuổi, đôi mắt và hàng lông mày toát lên sự nghiêm nghị, nhưng khi đối diện với Quý Mộc Miên lại tỏ ra rất ôn hòa: "Quý đại sư, có người đã giới thiệu cậu cho tôi, tôi có việc muốn nhờ cậu giúp."

Giọng ông rất hiền lành, thậm chí còn mang theo chút kính trọng.

Bình luận: ???

Chuyện gì thế này? Tại sao một người như đạo diễn Giả Văn lại cung kính trước mặt Quý đại sư như vậy?

Nếu mấy người Tạ Thập Tam ở đây, chắc chắn sẽ bật cười mỉa mai.

Kính trọng không phải là chuyện bình thường sao?

Một đạo diễn thì có gì ghê gớm?

Có thể sánh với Minh Chủ không?

Quý đại sư là Minh Hậu, ngay cả những kẻ như Hắc Bạch Vô Thường, Phán Quan và các yêu quái cổ đại cũng phải cúi đầu trước Quý đại sư!

Dĩ nhiên, Quý Mộc Miên rất tôn trọng đạo diễn Giả Văn, dù sao cậu cũng từng xem qua phim của ông và luôn rất thích.

Cậu chăm chú nhìn vào tướng mạo của đạo diễn Giả, nói: "Ngài gặp vấn đề gì trong đoàn phim à?"

Đạo diễn Giả gật đầu.

Bình luận rộn ràng đoán già đoán non.

[Chẳng lẽ đúng như tôi đoán, là ảnh đế Chu và ảnh hậu Hạ gặp rắc rối sao? Nếu là những diễn viên khác, đạo diễn Giả chắc đã tự giải quyết luôn rồi, đâu cần tìm đến đại sư chứ?]

[Có lý nhỉ! Vậy ảnh đế Chu và ảnh hậu Hạ gặp chuyện gì?]

[Nghe nói ảnh đế Chu là một người có vợ quản rất nghiêm, loại trừ khả năng anh ấy ngoại tình.]

[Ảnh hậu Hạ lúc trẻ có vài tin đồn không hay, ví dụ như tính cách nóng nảy, hút thuốc, uống rượu... nhưng với địa vị của cô ấy bây giờ, tính nóng một chút cũng không phải chuyện lớn, đúng không?]

Hai vị ảnh đế, ảnh hậu này đều có địa vị rất cao, có thể không có nhiều người hâm mộ trẻ tuổi, nhưng lại có rất nhiều người hâm mộ trung niên và người qua đường. Dù sao thì họ cũng từng đoạt giải thưởng điện ảnh quốc tế, mang lại vinh quang cho quốc gia.

Thấy bình luận đoán rằng hai người có thể đã phạm lỗi, những người hâm mộ trung thành của họ không chịu nổi.

[Mọi người đừng có mà nói bậy, ảnh đế Chu chắc chắn không phạm lỗi đâu.]

[Ảnh hậu Hạ sau khi kết hôn đã thay đổi rất nhiều, cô ấy thường đăng ảnh con cái lên Weibo, là một người mẹ dịu dàng, tôi không tin cô ấy lại cư xử thô lỗ được.]

[Hay là một ngôi sao nhỏ nào đó có thế lực mạnh đã đắc tội với đạo diễn Giả?]

[Cũng có thể lắm, bây giờ giới tư bản rất mạnh, không còn là thời đạo diễn có tiếng nói như trước nữa!]

Người hâm mộ của các minh tinh nhỏ cũng không vui, họ liên tục khẳng định rằng thần tượng của mình rất khó khăn mới có được cơ hội hợp tác với đạo diễn Giả cùng với ảnh đế và ảnh hậu, đây là cơ hội hiếm có, chắc chắn họ sẽ không gây chuyện, càng không dám đắc tội với đạo diễn.

Khi bình luận đang đoán già đoán non về hành vi của ảnh đế Chu và ảnh hậu Hạ, hoặc về lỗi lầm của các minh tinh nhỏ, bỗng có hai tài khoản ID gửi quà tặng.

Một ID có tên "Tôi còn đẹp trai hơn Chu Linh Vũ", sau khi gửi quà xong lại tiếp tục chi tiền để gửi một dòng bình luận nổi bật: [Đúng vậy, tôi không ngoại tình!]

Một ID khác là "Tôi chính là Lão Hạ đây", sau khi gửi quà cũng chi tiền để gửi một dòng bình luận nổi bật: [Tính tình chị đây rất tốt nhé! Chị bây giờ đã trở nên Phật hệ rồi!]

Bình luận: ...

Trời ạ, đây là ảnh đế Chu và ảnh hậu Hạ đích thân lên tiếng, tự mình đính chính sao?

Đạo diễn Giả bỏ qua những lời của ảnh đế và ảnh hậu, nói: "Không phải vấn đề nhân phẩm của diễn viên... gần đây trong đoàn phim, cả diễn viên và nhân viên đều liên tục gặp sự cố, chẳng hạn như ảnh đế bị đau bụng, chỉ trong hai ngày đã phải nhập viện ba lần. Mỗi lần vào viện thì không sao, nhưng cứ trở về đoàn phim lại đau bụng. Ảnh hậu thì cảm thấy mặt mình ngứa ngáy, nhưng người khác nhìn vào thì không thấy vấn đề gì. Cô ấy đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng cũng không có gì. Các diễn viên khác cũng gặp phải tình trạng tương tự... Tôi nghi là có gì đó không sạch sẽ trong đoàn phim, nên mới tìm đến cậu để nhờ giúp đỡ."

Ánh mắt Quý Mộc Miên lướt qua gương mặt của đạo diễn Giả, cậu nói: "Chuyện này bắt đầu từ tháng trước, ngài đã tìm các đại sư khác xem qua, họ còn làm lễ tại hiện trường quay phim, tình trạng này đã giảm bớt hơn nửa tháng, nhưng mấy ngày gần đây lại bắt đầu lại, đúng không?"

Đạo diễn Giả lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, nói: "Cậu nói đúng hết rồi! Thực ra mấy ngày trước tôi cũng đã tìm đến vị đại sư kia, ông ấy nói rằng với khả năng của mình, ông ấy chỉ có thể tạm thời giữ bình yên cho đoàn phim, nếu muốn giải quyết triệt để, tốt nhất nên tìm đến cậu."

Quý Mộc Miên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com