Edit Phan 8 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat
Quảng trường đông nghịt người, khi cánh cửa lối ra của đấu trường bất ngờ rung nhẹ, từ bên trong tự động mở ra, một nhóm học sinh từ đó bước ra. Họ phần lớn trông vô cùng thảm hại và nhếch nhác, tóc tai bù xù rối tung, khuôn mặt đầy vết bầm tím, thậm chí có người còn vương chút máu, quần áo và giày tất thì rách nát, dính đầy bùn đất...
Thoang thoảng, trên người một số người còn tỏa ra một mùi hương khó nói thành lời. So với những học sinh đang đứng hoặc ngồi ở quảng trường, sạch sẽ gọn gàng, tinh thần phấn chấn, thì nhóm học sinh vừa bước ra từ đấu trường chẳng khác nào vừa lăn lộn trong bãi rác trở về, khiến người khác nhìn thấy liền vô thức né xa. Nhưng!
Giữa đám "rau cải héo úa" đó, lại có một kẻ khác biệt. Toàn thân cậu từ đầu đến chân sạch sẽ tinh tươm, tựa như vừa bước ra từ phòng tắm, ngay cả những ngón tay lộ ra dưới cổ tay áo đồng phục cũng trắng trẻo dài mảnh, trong suốt tinh tế… Kết hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thanh tú nhã nhặn, cùng dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, lưng thẳng không còng không nghiêng. Khi cậu ngẩng cao đầu bước ra khỏi đấu trường, dáng vẻ điềm nhiên, ung dung tựa như cỏ tùng vươn lên dưới ánh mặt trời… Cậu nổi bật đến mức, dù ẩn mình trong đám "rau cải úa", vẫn sáng rực như một đóa sen tinh khiết vươn lên từ bùn lầy. Gần như tất cả ánh mắt đều lập tức dồn về phía cậu ngay khi nhóm học sinh xuất hiện.
Đối với sự chú ý này, cậu dường như đã quá quen thuộc, tốc độ bước đi, vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh của cậu vẫn không thay đổi chút nào. Đúng lúc đó —
Giữa đám đông, bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Tiểu Ngốc Ngốc — bọn tớ ở đây, mau tới đi!" Thẩm Trường Thanh khựng lại một bước, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Sau đó.
Nhận thấy mọi người đang kinh ngạc nhìn mình, cậu khẽ run lên, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú bỗng nhiên ửng đỏ. Cậu cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng cứ coi như chưa nghe thấy, cứ giả vờ như người kia không gọi mình, dù sao những học sinh xung quanh cũng chưa chắc biết cậu có biệt danh "Tiểu Ngốc Ngốc". Cứ…
Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra! Thế là Thẩm Trường Thanh giữ ánh mắt thẳng tắp, đi xuyên qua đám đông, cố tình tránh xa hướng của Quý Dữu và Thịnh Thanh Nham, định rẽ hướng khác rời đi. Nhưng —
Từ bên cạnh, một bàn tay bất ngờ vươn ra, nắm lấy ống tay áo của cậu: "Tiểu Ngốc Ngốc, gọi cậu đó, không nghe thấy à?" Thẩm Trường Thanh: "……" Cậu đưa tay gỡ ra, nhưng! Nhưng không thành công. Bàn tay của Quý Dữu vẫn bám chặt lấy tay áo câu đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu. Thẩm Trường Thanh mở miệng, cố gắng nói: "Xin lỗi, tôi..." Tôi muốn giả vờ không quen biết cậu!
Nhưng tôi nói không được aaaaa! Cậu…
Tôi… Thẩm Trường Thanh gần như sụp đổ. Nhất là những ánh mắt xung quanh đồng loạt chuyển hướng, tập trung vào cậu, khiến cậu ngồi trên đống lửa đứng trên đống than. "Được rồi a!" Thịnh Thanh Nham vỗ một cái, trực tiếp hất tay Quý Dữu ra, rồi quát: "Đừng bắt nạt người thật thà nữa a! Không thấy A Thanh sắp khóc rồi sao a? Quỷ nghèo chết tiệt a, chẳng lẽ cậu nhất định phải chọc cho A Thanh khóc mới vừa lòng a?" Thẩm Trường Thanh: "……"
Đây đâu phải cứu nguy, đây là đổ thêm dầu vào lửa! Cảm giác ánh mắt mọi người càng lúc càng kỳ quái, mặt cậu lập tức đỏ bừng! "Hehe..." Quý Dữu nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Trường Thanh đỏ đến tận mang tai, ngay cả vành tai cũng ửng hồng, liền cười toe toét: "Ai da, thấy cậu sắp khóc rồi, tớ không chọc cậu nữa vậy."Nhạc Tê Quang liếc mắt nhìn Quý Dữu đang hả hê, bĩu môi nói: "Thẩm Trường Thanh, nếu cậu mà có chút khí phách, thì lẽ ra phải đấm thẳng vào mặt cậu ta rồi." Thẩm Trường Thanh: "……"
Tôi không đánh sao?
Vậy là tôi không có khí phách? Trong số những người có mặt, chỉ có Louis là vẫn giữ thái độ bình thường. Nhưng khi nhìn Thẩm Trường Thanh, trên mặt cậu lại tràn đầy sự cảm thông: "Thẩm Trường Thanh, chúc mừng cậu đã thành công vượt qua vòng đấu. Bây giờ cậu giỏi lắm, nhưng rõ ràng đã lợi hại thế này rồi, tại sao vẫn dễ đỏ mặt và ngượng ngùng vậy?" Thẩm Trường Thanh: "……"
Cậu quay đầu rời đi.
Không muốn quen biết bọn họ nữa.
Nhưng — Louis, Nhạc Tê Quang và Thịnh Thanh Nham lập tức tiến lên một bước, khoác vai cậu kéo lại.
Thịnh Thanh Nham che miệng cười, vẻ nghịch ngợm hỏi: "A Thanh đừng để ý bọn họ nữa a. Bọn tớ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho cậu a, có muốn ăn không a? Có kẹo mút nữa đó a…" Kẹo?
Tai Thẩm Trường Thanh khẽ giật, nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, kiên trì với sự kiêu hãnh của mình: "Tớ… tớ không ăn." Ngay giây tiếp theo, Nhạc Tê Quan lập tức giật lấy kẹo mút từ tay Thịnh Thanh Nham, xé toạc giấy bọc, nhét vào miệng mình. Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Thịnh Thanh Nham và gương mặt đầy ngỡ ngàng của Thẩm Trường Thanh, cậu cười khoái chí, vỗ đùi cười lớn: "Baba đã nói rồi, cậu ta không ăn thì để baba ăn! Có còn cái nào nữa không? Cho thêm một cái đi." Thẩm Trường Thanh: "……" Thịnh Thanh Nham lập tức hét lên giận dữ: "Ăn cái gì mà ăn a! Có vứt vào thùng rác cũng không cho cậu ăn a! Đây là kẹo nhân gia đặc biệt dành riêng cho A Thânh, thế mà cậu lại ăn mất rồi a, chẳng để phần nào cho A Thanh cả a. Cậu còn là người không hả?" Ngửi mùi thơm ngọt ngào của kẹo, gương mặt Thẩm Trường Thanh lúc này đã hoàn toàn đờ đẫn. Louis khoác vai cậu, vỗ nhẹ lên vai, trấn an: "Thẩm Trường Thanh, cậu thấy thế nào? Có muốn đi kiểm tra ở phòng trị liệu trước không?" Thẩm Trường Thanh lắc đầu: "Tớ thấy khá ổn. Trên đấu trường, mọi người đều chăm sóc tớ, tớ hầu như không có cơ hội ra tay." Bên cạnh, một số đồng đội đi theo phía sau hắn nghe vậy liền vội nói: "Chính Thẩm Trường Thanh đã chăm sóc chúng tôi! Nếu không có cậu ấy, có lẽ chúng tôi đã bị loại từ sớm rồi!"
"Đúng vậy! Nhờ có cậu ấy dẫn dắt, quan tâm chúng tôi, chúng tôi mới giành chiến thắng dễ dàng như vậy."
"Phải phải… Cậu ấy đã chịu áp lực lớn, giúp chúng tôi lập kế hoạch, điều phối toàn cục, nhờ vậy mới có thể chiến thắng một cách an toàn."
"Thật sự nhờ có Thẩm Trường Thanh..." Chỉ trong chớp mắt, xung quanh đã vang lên những lời khen ngợi, tán dương hắn… Cảnh tượng này khiến Nhạc Tê Quan, Thịnh Thanh Nham, Louis đều vô cùng ngỡ ngàng. Sau đó —
Trước sự ca ngợi của mọi người, Thẩm Trường Thanh mỉm cười bối rối, nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn giữ thái độ khiêm tốn: "Tôi thật sự không xứng đáng với những lời khen này. Tôi… tôi không giỏi như mọi người nói. Những gì tôi làm đều nhờ có cơ hội từ các bạn. Tôi chỉ cố gắng hết sức để thi đấu tốt, cố gắng cùng mọi người giành chiến thắng. Tôi tin giành chiến thắng là mong muốn và mục tiêu bình thường của mọi tuyển thủ." Nói đến đây, cậu nhìn mọi người, gương mặt vẫn ửng hồng: "Cho nên, nếu tôi giỏi, thì các bạn cũng đều giỏi." Một câu nói khiến đồng đội phía sau cậu nhìn cậu với ánh mắt càng thêm kính phục. Thịnh Thanh Nham há miệng, nhưng không nói gì.
Nhạc Tê Quang trực tiếp đảo mắt khinh bỉ. Nếu biết cứ làm "thánh nhân" là có thể giành chiến thắng, thì cậu đã chẳng cố gắng làm đội trưởng mỹ nhân gì nữa, cứ làm một "hoa sen trắng" là xong rồi. Louis nhìn cậu, đầy cảm thán và ngưỡng mộ. Chỉ có người chân thành, hết lòng vì mọi người như Thẩm Trường Thanh, mới có thể khiến mọi người kính trọng đến vậy. Quý Dữu chứng kiến tất cả, cũng há hốc miệng, nhưng cuối cùng chẳng nói lời nào.
Thoang thoảng, trên người một số người còn tỏa ra một mùi hương khó nói thành lời. So với những học sinh đang đứng hoặc ngồi ở quảng trường, sạch sẽ gọn gàng, tinh thần phấn chấn, thì nhóm học sinh vừa bước ra từ đấu trường chẳng khác nào vừa lăn lộn trong bãi rác trở về, khiến người khác nhìn thấy liền vô thức né xa. Nhưng!
Giữa đám "rau cải héo úa" đó, lại có một kẻ khác biệt. Toàn thân cậu từ đầu đến chân sạch sẽ tinh tươm, tựa như vừa bước ra từ phòng tắm, ngay cả những ngón tay lộ ra dưới cổ tay áo đồng phục cũng trắng trẻo dài mảnh, trong suốt tinh tế… Kết hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thanh tú nhã nhặn, cùng dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, lưng thẳng không còng không nghiêng. Khi cậu ngẩng cao đầu bước ra khỏi đấu trường, dáng vẻ điềm nhiên, ung dung tựa như cỏ tùng vươn lên dưới ánh mặt trời… Cậu nổi bật đến mức, dù ẩn mình trong đám "rau cải úa", vẫn sáng rực như một đóa sen tinh khiết vươn lên từ bùn lầy. Gần như tất cả ánh mắt đều lập tức dồn về phía cậu ngay khi nhóm học sinh xuất hiện.
Đối với sự chú ý này, cậu dường như đã quá quen thuộc, tốc độ bước đi, vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh của cậu vẫn không thay đổi chút nào. Đúng lúc đó —
Giữa đám đông, bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Tiểu Ngốc Ngốc — bọn tớ ở đây, mau tới đi!" Thẩm Trường Thanh khựng lại một bước, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Sau đó.
Nhận thấy mọi người đang kinh ngạc nhìn mình, cậu khẽ run lên, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú bỗng nhiên ửng đỏ. Cậu cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng cứ coi như chưa nghe thấy, cứ giả vờ như người kia không gọi mình, dù sao những học sinh xung quanh cũng chưa chắc biết cậu có biệt danh "Tiểu Ngốc Ngốc". Cứ…
Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra! Thế là Thẩm Trường Thanh giữ ánh mắt thẳng tắp, đi xuyên qua đám đông, cố tình tránh xa hướng của Quý Dữu và Thịnh Thanh Nham, định rẽ hướng khác rời đi. Nhưng —
Từ bên cạnh, một bàn tay bất ngờ vươn ra, nắm lấy ống tay áo của cậu: "Tiểu Ngốc Ngốc, gọi cậu đó, không nghe thấy à?" Thẩm Trường Thanh: "……" Cậu đưa tay gỡ ra, nhưng! Nhưng không thành công. Bàn tay của Quý Dữu vẫn bám chặt lấy tay áo câu đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu. Thẩm Trường Thanh mở miệng, cố gắng nói: "Xin lỗi, tôi..." Tôi muốn giả vờ không quen biết cậu!
Nhưng tôi nói không được aaaaa! Cậu…
Tôi… Thẩm Trường Thanh gần như sụp đổ. Nhất là những ánh mắt xung quanh đồng loạt chuyển hướng, tập trung vào cậu, khiến cậu ngồi trên đống lửa đứng trên đống than. "Được rồi a!" Thịnh Thanh Nham vỗ một cái, trực tiếp hất tay Quý Dữu ra, rồi quát: "Đừng bắt nạt người thật thà nữa a! Không thấy A Thanh sắp khóc rồi sao a? Quỷ nghèo chết tiệt a, chẳng lẽ cậu nhất định phải chọc cho A Thanh khóc mới vừa lòng a?" Thẩm Trường Thanh: "……"
Đây đâu phải cứu nguy, đây là đổ thêm dầu vào lửa! Cảm giác ánh mắt mọi người càng lúc càng kỳ quái, mặt cậu lập tức đỏ bừng! "Hehe..." Quý Dữu nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Trường Thanh đỏ đến tận mang tai, ngay cả vành tai cũng ửng hồng, liền cười toe toét: "Ai da, thấy cậu sắp khóc rồi, tớ không chọc cậu nữa vậy."Nhạc Tê Quang liếc mắt nhìn Quý Dữu đang hả hê, bĩu môi nói: "Thẩm Trường Thanh, nếu cậu mà có chút khí phách, thì lẽ ra phải đấm thẳng vào mặt cậu ta rồi." Thẩm Trường Thanh: "……"
Tôi không đánh sao?
Vậy là tôi không có khí phách? Trong số những người có mặt, chỉ có Louis là vẫn giữ thái độ bình thường. Nhưng khi nhìn Thẩm Trường Thanh, trên mặt cậu lại tràn đầy sự cảm thông: "Thẩm Trường Thanh, chúc mừng cậu đã thành công vượt qua vòng đấu. Bây giờ cậu giỏi lắm, nhưng rõ ràng đã lợi hại thế này rồi, tại sao vẫn dễ đỏ mặt và ngượng ngùng vậy?" Thẩm Trường Thanh: "……"
Cậu quay đầu rời đi.
Không muốn quen biết bọn họ nữa.
Nhưng — Louis, Nhạc Tê Quang và Thịnh Thanh Nham lập tức tiến lên một bước, khoác vai cậu kéo lại.
Thịnh Thanh Nham che miệng cười, vẻ nghịch ngợm hỏi: "A Thanh đừng để ý bọn họ nữa a. Bọn tớ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho cậu a, có muốn ăn không a? Có kẹo mút nữa đó a…" Kẹo?
Tai Thẩm Trường Thanh khẽ giật, nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, kiên trì với sự kiêu hãnh của mình: "Tớ… tớ không ăn." Ngay giây tiếp theo, Nhạc Tê Quan lập tức giật lấy kẹo mút từ tay Thịnh Thanh Nham, xé toạc giấy bọc, nhét vào miệng mình. Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Thịnh Thanh Nham và gương mặt đầy ngỡ ngàng của Thẩm Trường Thanh, cậu cười khoái chí, vỗ đùi cười lớn: "Baba đã nói rồi, cậu ta không ăn thì để baba ăn! Có còn cái nào nữa không? Cho thêm một cái đi." Thẩm Trường Thanh: "……" Thịnh Thanh Nham lập tức hét lên giận dữ: "Ăn cái gì mà ăn a! Có vứt vào thùng rác cũng không cho cậu ăn a! Đây là kẹo nhân gia đặc biệt dành riêng cho A Thânh, thế mà cậu lại ăn mất rồi a, chẳng để phần nào cho A Thanh cả a. Cậu còn là người không hả?" Ngửi mùi thơm ngọt ngào của kẹo, gương mặt Thẩm Trường Thanh lúc này đã hoàn toàn đờ đẫn. Louis khoác vai cậu, vỗ nhẹ lên vai, trấn an: "Thẩm Trường Thanh, cậu thấy thế nào? Có muốn đi kiểm tra ở phòng trị liệu trước không?" Thẩm Trường Thanh lắc đầu: "Tớ thấy khá ổn. Trên đấu trường, mọi người đều chăm sóc tớ, tớ hầu như không có cơ hội ra tay." Bên cạnh, một số đồng đội đi theo phía sau hắn nghe vậy liền vội nói: "Chính Thẩm Trường Thanh đã chăm sóc chúng tôi! Nếu không có cậu ấy, có lẽ chúng tôi đã bị loại từ sớm rồi!"
"Đúng vậy! Nhờ có cậu ấy dẫn dắt, quan tâm chúng tôi, chúng tôi mới giành chiến thắng dễ dàng như vậy."
"Phải phải… Cậu ấy đã chịu áp lực lớn, giúp chúng tôi lập kế hoạch, điều phối toàn cục, nhờ vậy mới có thể chiến thắng một cách an toàn."
"Thật sự nhờ có Thẩm Trường Thanh..." Chỉ trong chớp mắt, xung quanh đã vang lên những lời khen ngợi, tán dương hắn… Cảnh tượng này khiến Nhạc Tê Quan, Thịnh Thanh Nham, Louis đều vô cùng ngỡ ngàng. Sau đó —
Trước sự ca ngợi của mọi người, Thẩm Trường Thanh mỉm cười bối rối, nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn giữ thái độ khiêm tốn: "Tôi thật sự không xứng đáng với những lời khen này. Tôi… tôi không giỏi như mọi người nói. Những gì tôi làm đều nhờ có cơ hội từ các bạn. Tôi chỉ cố gắng hết sức để thi đấu tốt, cố gắng cùng mọi người giành chiến thắng. Tôi tin giành chiến thắng là mong muốn và mục tiêu bình thường của mọi tuyển thủ." Nói đến đây, cậu nhìn mọi người, gương mặt vẫn ửng hồng: "Cho nên, nếu tôi giỏi, thì các bạn cũng đều giỏi." Một câu nói khiến đồng đội phía sau cậu nhìn cậu với ánh mắt càng thêm kính phục. Thịnh Thanh Nham há miệng, nhưng không nói gì.
Nhạc Tê Quang trực tiếp đảo mắt khinh bỉ. Nếu biết cứ làm "thánh nhân" là có thể giành chiến thắng, thì cậu đã chẳng cố gắng làm đội trưởng mỹ nhân gì nữa, cứ làm một "hoa sen trắng" là xong rồi. Louis nhìn cậu, đầy cảm thán và ngưỡng mộ. Chỉ có người chân thành, hết lòng vì mọi người như Thẩm Trường Thanh, mới có thể khiến mọi người kính trọng đến vậy. Quý Dữu chứng kiến tất cả, cũng há hốc miệng, nhưng cuối cùng chẳng nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com