Edit Phan 8 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat
Quý Dữu nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, giữ chặt công tắc tháp pháo. Bên dưới vang lên tiếng hô hoán! "Thân Thăng, cẩn thận!" "Cẩn thận! Cô ấy chuẩn bị khai hỏa!" "Tránh mau!" … Quý Dữu nheo mắt, giữa vô số tiếng kinh hô, cô nhấn cò súng! Vút — Từ nòng pháo sâu thẳm, một quả đạn lao ra! Ầm — Quả đạn nổ tung ở phía xa! Không trúng! Khán giả dưới khán đài lập tức thở phào! Kích thích! Quá kích thích! Đây là một trận chiến thực sự! Không phải chiến trường ảo, mà mỗi pha giao tranh đều đánh đổi bằng mạng sống. Đúng lúc này, có người đột nhiên lên tiếng: "Không đúng!" "Giờ mới thấy không đúng sao?"
"Có chuyện lớn rồi!" "Cả hai không đeo thiết bị bảo hộ!" "Hả? Cậu nói gì?" "Trời ơi!" "Không thể nào!" Đám đông dưới khán đài ai nấy đều tròn mắt, đến mức không biết nên diễn tả chữ 'kinh ngạc' thế nào. Nhanh chóng, có học sinh cẩn thận quan sát lại, và lập tức phát hiện điểm bất thường. Cả hai đúng là không mang thiết bị bảo hộ. Dù là Quý Dữu hay Thân Thăng, tất cả đều kiểm tra kỹ lưỡng nhiều lần, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ thiết bị bảo hộ nào trên người họ. Nếu một trong hai bị pháo bắn trúng, khả năng tử vong là rất cao! Thật sự — Nếu ngay từ đầu trận đấu không quá bình thường, khiến mọi người cảm thấy đây không giống một trận giao chiến, thì đến giờ, mọi cảm xúc của khán giả đã được kích thích tột độ! Không ai còn đùa giỡn nữa, toàn bộ đều tái mặt vì lo lắng. Không ai ngờ trận đấu lại kịch tính và nguy hiểm đến mức này! "Kỳ lạ quá! Thật sự không đeo bảo hộ sao?" Vẫn có người chưa tin. "Chắc chắn! Cả hai đều không có!" Trong đám đông, nam sinh đầu tiên phát hiện ra điều bất thường lập tức đứng dậy, nói: "Lúc nãy tôi đưa tài liệu cho thầy Tề trong phòng quản lý võ đài, tận mắt thấy đơn đăng ký của Thân Thăng và Quý Dữu. Trên đó không có yêu cầu thiết được bảo hộ! Thật sự đấy! Thầy Tề cũng xác nhận không cung cấp cho họ!" "Trời ơi!" Tiếng kinh hô vang lên khắp khán đài, nhiều học sinh ban đầu còn bán tín bán nghi, giờ đây đều lộ rõ vẻ kinh hoàng. "Sao lại liều lĩnh như vậy?" Một người không nhịn được bèn lên tiếng đầy lo lắng: "Đây chỉ là một trận đấu giao hữu thôi, tại sao lại biến thành một cuộc chiến sinh tử thế này? Không cần thiết chút nào!" "Giữa Quý Dữu và Thân Thăng đâu có mối thù sâu đậm gì?" "Nếu xảy ra chuyện, cả hai trường sẽ mất đi những học sinh mạnh nhất, tiềm năng nhất!" Không ai còn đủ tâm trạng để bàn luận vui vẻ nữa. Nhiều người ngồi thẳng dậy, căng thẳng dõi theo trận đấu, mặt mày nhăn nhó, chỉ mong trận chiến nhanh chóng kết thúc! Có người lập tức báo tin cho giáo viên, còn gọi xe cứu thương đến. Không chỉ một chiếc, mà cả một hàng xe cứu thương đã xếp kín khu đất xung quanh võ đài. Ai cũng lo lắng sẽ có tai nạn xảy ra! Nếu thực sự xảy ra chuyện, họ có thể tiến hành cấp cứu khẩn cấp. Đồng thời — Thân Thăng tránh được một đòn chí mạng! Cô ấy không hề lơ là cảnh giác, tiếp tục nắm chặt chiếc búa sắt, dùng toàn lực đập xuống! Bùm! Bùm! Bùm! Cộp! Cộp! Cộp! Rắc! Rắc! Rắc! Lớp vỏ ngoài của cơ giáp không ngừng rạn nứt, khe hở ngày càng lớn! Ầm ầm — Ở phía xa, đạn pháo nổ tung, khói bụi cuộn trào, lan rộng khắp bốn phương tám hướng. "Khụ!" Khói khiến Thân Thăng bất giác ho sặc sụa! Dù tình thế nguy cấp như vậy, trên mặt cô ấy vẫn không có chút hoảng loạn nào. Khuôn mặt vốn trắng trẻo xinh đẹp bị ám đen một mảng, trông có phần ngờ nghệch. Lúc này, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Thân Thăng sáng rực, tràn đầy phấn khích và kích động. Cô ấy đột nhiên hướng về khoang điều khiển,nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh. "Quý Dữu, cậu thật mạnh." Thân Thăng nói. Quý Dữu đáp: "Cậu cũng vậy." Thân Thăng nói tiếp: "Chỉ có cậu mới có thể ép tôi vào tình thế hiểm nghèo này." Giọng nói không hề có chút oán trách hay tức giận. Sau đó, cô ấy bình thản nói thêm: "Nếu cậu thực sự có thể giết tôi, đừng do dự." Thái độ và giọng điệu đều vô cùng thẳng thắn. Ngay giây tiếp theo, Thân Thăng nói: "Nhưng — nếu cậu chết dưới tay tôi, cũng đừng oán trách." Nghe vậy, Quý Dữu khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Ừm. Ai còn sống thì lo liệu hậu sự cho người kia." Căng thẳng đến nghẹt thở! Dưới khán đài. Louis lo lắng nắm chặt tay vịn ghế, ngón tay không ngừng cào lên mặt ghế. Một mảng sơn bị cậu ấy bóc ra mà không hề nhận thức được: "Quá điên rồ! Thật sự quá liều lĩnh!" Đôi mắt của Louis đỏ lên vì sốt ruột: "Sao họ có thể làm vậy?" 4444 — Quý Dữu trước giờ luôn không đứng đắn, trông chẳng đáng tin chút nào. Mãi đến lúc này, Louis mới nhận ra cô ấy lại có thể không đáng tin đến mức này! Không đeo thiết bị bảo hộ mà giao đấu? Đây chẳng phải đang cược mạng sao? Nhạc Tê Quang chăm chú nhìn hai người đối đầu trên võ đài, đôi mắt đen láy ánh lên một cảm xúc khó diễn tả. "Lấy mạng để đánh đổi." Nhạc Tê Quang thấp giọng nói. Không khí xung quanh trở nên vô cùng căng thẳng. Louis quay sang nhìn hai người bạn bên cạnh: "Làm sao đây? Phải làm gì đây? Có cần báo ngay cho hiệu trưởng Hồng và cô Mục không?" Gương mặt Nhạc Tê Quang vẫn bình tĩnh như cũ, toàn bộ tâm trí đều bị cuốn vào trận chiến. Cậu ấy không trả lời. Louis quay sang nhìn Thịnh Thanh Nham đang nửa nhắm mắt: "Thịnh Thanh Nham, cậu nói gì đi!" "Một trận đấu được bao bọc bởi lớp bảo hộ chẳng khác gì trò chơi con nít cả." Giọng Thịnh Thanh Nham trầm lắng. Nói xong, cậu ấy hoàn toàn mở mắt: "Đã báo cho bác sĩ La và hiệu trưởng Hồng rồi." Ngữ điệu của cậu ấy hiếm khi nghiêm túc đến vậy. Nhưng Louis hoàn toàn không để ý, chỉ hơi nhẹ nhõm sau khi biết thầy cô đã được thông báo. Dù vậy, cậu ấy vẫn nhăn mặt, nghiêm túc hỏi: "Đừng nói là các cậu cũng muốn thử nhé?" Nhạc Tê Quang im lặng. Thịnh Thanh Nham cũng không lên tiếng. Louis bực bội: "Đừng có phát điên giống 4444!" Thịnh Thanh Nham và Nhạc Tê Quang không trả lời ngay, trên gương mặt tuấn tú thấp thoáng một nụ cười thờ ơ. Nhạc Tê Quang nói: "Sợ gì chứ? Baba đây không dễ chết đâu." Louis nghẹn lời: "Không thèm tranh luận với các cậu nữa." Sau đó, tất cả đều tập trung quan sát trận chiến giữa Quý Dữu và Thân Thăng. Thân Thăng đã phá được lớp vỏ ngoài của cơ giáp. Nhưng Quý Dữu cũng không ngồi yên, cô ấy liên tục tạo ra vô số chướng ngại nhằm gây khó khăn cho Thân Thăng. Thân Thăng đã nhiều lần rơi vào tình huống nguy hiểm. Quý Dữu cũng chẳng dễ dàng. Những rắc rối mà Thân Thăng mang đến không hề nhỏ. Im lặng. Vẫn là im lặng. Xung quanh chìm vào một bầu không khí nặng nề. Cơ giáp không thể hất văng Thân Thăng. Thân Thăng giống như một con bọ chét bám trên mình voi ma mút. Phiền phức nhưng không thể dễ dàng gạt bỏ! Đúng lúc này, Quý Dữu điều khiển cơ giáp lăn mạnh ngay tại chỗ. Nếu Thân Thăng không tránh, với kích thước khổng lồ của cơ giáp, chỉ cần áp xuống, cô ấy có thể bị đè bẹp như một chiếc bánh. Thân Thăng nắm chặt dây thừng, dồn sức bật nhảy, né khỏi cú nghiền nát. Nhưng ngay lúc đó — Bên trong cơ giáp đột ngột phóng ra một sợi dây khác, lập tức trói chặt Thân Thăng đang lơ lửng giữa không trung! Căng thẳng đến nghẹt thở!
"Có chuyện lớn rồi!" "Cả hai không đeo thiết bị bảo hộ!" "Hả? Cậu nói gì?" "Trời ơi!" "Không thể nào!" Đám đông dưới khán đài ai nấy đều tròn mắt, đến mức không biết nên diễn tả chữ 'kinh ngạc' thế nào. Nhanh chóng, có học sinh cẩn thận quan sát lại, và lập tức phát hiện điểm bất thường. Cả hai đúng là không mang thiết bị bảo hộ. Dù là Quý Dữu hay Thân Thăng, tất cả đều kiểm tra kỹ lưỡng nhiều lần, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ thiết bị bảo hộ nào trên người họ. Nếu một trong hai bị pháo bắn trúng, khả năng tử vong là rất cao! Thật sự — Nếu ngay từ đầu trận đấu không quá bình thường, khiến mọi người cảm thấy đây không giống một trận giao chiến, thì đến giờ, mọi cảm xúc của khán giả đã được kích thích tột độ! Không ai còn đùa giỡn nữa, toàn bộ đều tái mặt vì lo lắng. Không ai ngờ trận đấu lại kịch tính và nguy hiểm đến mức này! "Kỳ lạ quá! Thật sự không đeo bảo hộ sao?" Vẫn có người chưa tin. "Chắc chắn! Cả hai đều không có!" Trong đám đông, nam sinh đầu tiên phát hiện ra điều bất thường lập tức đứng dậy, nói: "Lúc nãy tôi đưa tài liệu cho thầy Tề trong phòng quản lý võ đài, tận mắt thấy đơn đăng ký của Thân Thăng và Quý Dữu. Trên đó không có yêu cầu thiết được bảo hộ! Thật sự đấy! Thầy Tề cũng xác nhận không cung cấp cho họ!" "Trời ơi!" Tiếng kinh hô vang lên khắp khán đài, nhiều học sinh ban đầu còn bán tín bán nghi, giờ đây đều lộ rõ vẻ kinh hoàng. "Sao lại liều lĩnh như vậy?" Một người không nhịn được bèn lên tiếng đầy lo lắng: "Đây chỉ là một trận đấu giao hữu thôi, tại sao lại biến thành một cuộc chiến sinh tử thế này? Không cần thiết chút nào!" "Giữa Quý Dữu và Thân Thăng đâu có mối thù sâu đậm gì?" "Nếu xảy ra chuyện, cả hai trường sẽ mất đi những học sinh mạnh nhất, tiềm năng nhất!" Không ai còn đủ tâm trạng để bàn luận vui vẻ nữa. Nhiều người ngồi thẳng dậy, căng thẳng dõi theo trận đấu, mặt mày nhăn nhó, chỉ mong trận chiến nhanh chóng kết thúc! Có người lập tức báo tin cho giáo viên, còn gọi xe cứu thương đến. Không chỉ một chiếc, mà cả một hàng xe cứu thương đã xếp kín khu đất xung quanh võ đài. Ai cũng lo lắng sẽ có tai nạn xảy ra! Nếu thực sự xảy ra chuyện, họ có thể tiến hành cấp cứu khẩn cấp. Đồng thời — Thân Thăng tránh được một đòn chí mạng! Cô ấy không hề lơ là cảnh giác, tiếp tục nắm chặt chiếc búa sắt, dùng toàn lực đập xuống! Bùm! Bùm! Bùm! Cộp! Cộp! Cộp! Rắc! Rắc! Rắc! Lớp vỏ ngoài của cơ giáp không ngừng rạn nứt, khe hở ngày càng lớn! Ầm ầm — Ở phía xa, đạn pháo nổ tung, khói bụi cuộn trào, lan rộng khắp bốn phương tám hướng. "Khụ!" Khói khiến Thân Thăng bất giác ho sặc sụa! Dù tình thế nguy cấp như vậy, trên mặt cô ấy vẫn không có chút hoảng loạn nào. Khuôn mặt vốn trắng trẻo xinh đẹp bị ám đen một mảng, trông có phần ngờ nghệch. Lúc này, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Thân Thăng sáng rực, tràn đầy phấn khích và kích động. Cô ấy đột nhiên hướng về khoang điều khiển,nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh. "Quý Dữu, cậu thật mạnh." Thân Thăng nói. Quý Dữu đáp: "Cậu cũng vậy." Thân Thăng nói tiếp: "Chỉ có cậu mới có thể ép tôi vào tình thế hiểm nghèo này." Giọng nói không hề có chút oán trách hay tức giận. Sau đó, cô ấy bình thản nói thêm: "Nếu cậu thực sự có thể giết tôi, đừng do dự." Thái độ và giọng điệu đều vô cùng thẳng thắn. Ngay giây tiếp theo, Thân Thăng nói: "Nhưng — nếu cậu chết dưới tay tôi, cũng đừng oán trách." Nghe vậy, Quý Dữu khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Ừm. Ai còn sống thì lo liệu hậu sự cho người kia." Căng thẳng đến nghẹt thở! Dưới khán đài. Louis lo lắng nắm chặt tay vịn ghế, ngón tay không ngừng cào lên mặt ghế. Một mảng sơn bị cậu ấy bóc ra mà không hề nhận thức được: "Quá điên rồ! Thật sự quá liều lĩnh!" Đôi mắt của Louis đỏ lên vì sốt ruột: "Sao họ có thể làm vậy?" 4444 — Quý Dữu trước giờ luôn không đứng đắn, trông chẳng đáng tin chút nào. Mãi đến lúc này, Louis mới nhận ra cô ấy lại có thể không đáng tin đến mức này! Không đeo thiết bị bảo hộ mà giao đấu? Đây chẳng phải đang cược mạng sao? Nhạc Tê Quang chăm chú nhìn hai người đối đầu trên võ đài, đôi mắt đen láy ánh lên một cảm xúc khó diễn tả. "Lấy mạng để đánh đổi." Nhạc Tê Quang thấp giọng nói. Không khí xung quanh trở nên vô cùng căng thẳng. Louis quay sang nhìn hai người bạn bên cạnh: "Làm sao đây? Phải làm gì đây? Có cần báo ngay cho hiệu trưởng Hồng và cô Mục không?" Gương mặt Nhạc Tê Quang vẫn bình tĩnh như cũ, toàn bộ tâm trí đều bị cuốn vào trận chiến. Cậu ấy không trả lời. Louis quay sang nhìn Thịnh Thanh Nham đang nửa nhắm mắt: "Thịnh Thanh Nham, cậu nói gì đi!" "Một trận đấu được bao bọc bởi lớp bảo hộ chẳng khác gì trò chơi con nít cả." Giọng Thịnh Thanh Nham trầm lắng. Nói xong, cậu ấy hoàn toàn mở mắt: "Đã báo cho bác sĩ La và hiệu trưởng Hồng rồi." Ngữ điệu của cậu ấy hiếm khi nghiêm túc đến vậy. Nhưng Louis hoàn toàn không để ý, chỉ hơi nhẹ nhõm sau khi biết thầy cô đã được thông báo. Dù vậy, cậu ấy vẫn nhăn mặt, nghiêm túc hỏi: "Đừng nói là các cậu cũng muốn thử nhé?" Nhạc Tê Quang im lặng. Thịnh Thanh Nham cũng không lên tiếng. Louis bực bội: "Đừng có phát điên giống 4444!" Thịnh Thanh Nham và Nhạc Tê Quang không trả lời ngay, trên gương mặt tuấn tú thấp thoáng một nụ cười thờ ơ. Nhạc Tê Quang nói: "Sợ gì chứ? Baba đây không dễ chết đâu." Louis nghẹn lời: "Không thèm tranh luận với các cậu nữa." Sau đó, tất cả đều tập trung quan sát trận chiến giữa Quý Dữu và Thân Thăng. Thân Thăng đã phá được lớp vỏ ngoài của cơ giáp. Nhưng Quý Dữu cũng không ngồi yên, cô ấy liên tục tạo ra vô số chướng ngại nhằm gây khó khăn cho Thân Thăng. Thân Thăng đã nhiều lần rơi vào tình huống nguy hiểm. Quý Dữu cũng chẳng dễ dàng. Những rắc rối mà Thân Thăng mang đến không hề nhỏ. Im lặng. Vẫn là im lặng. Xung quanh chìm vào một bầu không khí nặng nề. Cơ giáp không thể hất văng Thân Thăng. Thân Thăng giống như một con bọ chét bám trên mình voi ma mút. Phiền phức nhưng không thể dễ dàng gạt bỏ! Đúng lúc này, Quý Dữu điều khiển cơ giáp lăn mạnh ngay tại chỗ. Nếu Thân Thăng không tránh, với kích thước khổng lồ của cơ giáp, chỉ cần áp xuống, cô ấy có thể bị đè bẹp như một chiếc bánh. Thân Thăng nắm chặt dây thừng, dồn sức bật nhảy, né khỏi cú nghiền nát. Nhưng ngay lúc đó — Bên trong cơ giáp đột ngột phóng ra một sợi dây khác, lập tức trói chặt Thân Thăng đang lơ lửng giữa không trung! Căng thẳng đến nghẹt thở!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com