TruyenHHH.com

Edit Phan 6 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Nghe thấy tiếng của Quý Dữu, con chim khựng lại trong chốc lát, rồi vỗ cánh nhanh hơn.

Trình Hạo Nguyệt vẫn còn chút bối rối: "Đây là máy bay không người lái, tại sao lại muốn bắn hạ nó?"

Quý Dữu bừng tỉnh: "Hả? Thật sự là máy bay không người lái à? Tôi tưởng là chim thật, còn nghĩ có thể làm một bữa thịt nữa chứ!"

Trong giọng nói đầy tiếc nuối.

Trình Hạo Nguyệt lúc này bụng không kiềm được kêu lên ục ục, nhưng hắn vẫn không có động tác nào.

Quý Dữu liếc mắt nhìn nỏ sau lưng Trình Hạo Nguyệt, cảm thấy rất thèm thuồng, rồi đột nhiên nghĩ ra, chỉ một chút thức ăn cũng không đủ để khiến Trình Hạo Nguyệt liều lĩnh. Thế là cô giả vờ vô tình hỏi: "Không lẽ trên con chim này có mang theo thứ gì liên quan đến cuộc thi sao?"

"Hả?" Trình Hạo Nguyệt hơi giật mình, tai khẽ động, trong lòng xuất hiện một chút do dự, nhưng ánh mắt liếc thấy con chim đang bay xa dần!

Hắn quyết định, rút nhanh nỏ, giương cung, bắn thẳng về phía con chim đã hóa thành một chấm đen trên bầu trời!

Vút——

Một tiếng rít sắc bén, mũi tên lao nhanh về hướng con chim!

Quý Dữu nheo mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc!

Lực này, quỹ đạo này…!

Nhất định trúng đích!

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, con chim nhỏ xíu trên bầu trời đột nhiên rung động, rồi rơi thẳng xuống mặt đất.

Trình Hạo Nguyệt không dừng lại, hắn tiếp tục bắn thêm một mũi tên nữa về phía con chim đang rơi xuống!

Rắc ~

Một tiếng gãy nhẹ vang lên, Quý Dữu lập tức bước nhanh đến một hướng nhất định.

Trình Hạo Nguyệt đi theo sau.

Phạch ~

Con chim rơi mạnh xuống lớp đất cháy đen,ngoài việc bị trúng tên vào bụng, một cánh bị gãy mất một đoạn, còn lại vẫn nguyên vẹn.

Đến nơi, Quý Dữu đứng lại, không động đậy.

Trình Hạo Nguyệt cũng vừa tới, nhìn thấy con chim bất động, không khỏi cười khoái chí, khoe khoang: "Ngươi chạy đi đâu nữa!"

"Ngươi chạy thử xem nào?"

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi chẳng chạy đi đâu được cả!"

Giọng nói đầy vẻ đắc ý, hắn lại nói: "Danh hiệu thiện xạ của ta không phải tự nhiên mà có đâu nhé!"

Quý Dữu giữ im lặng, không lên tiếng phủ nhận, trình độ bắn cung của Trình Hạo Nguyệt thực sự khiến cô bất ngờ, có lẽ chỉ xếp sau cô và Thịnh Thanh Ngân.

Cần cảnh giác!

Quý Dữu nghĩ vậy, nhe răng cười, giả vờ muốn nhanh tay cướp lấy chiếc máy bay không người lái nhỏ trước Trình Hạo Nguyệt.

Thấy thế, Trình Hạo Nguyệt vội vàng lao tới, cả người ngả về phía trước, chặn Quý Dữu lại, rồi chộp lấy máy bay không người lái trước cô.

Ngay lúc đó, chiếc máy bay không người lái vốn đang bất động, đột nhiên mở miệng chim, tiếp đó ——

"Phụt ——"

Một dòng chất lỏng phun ra, xối thẳng lên mặt Trình Hạo Nguyệt!

Trình Hạo Nguyệt hét lên: "Khụ khụ khụ! Khốn kiếp! Sao lại hôi vậy? Cái quái gì đây?"

"Phân chim." Một giọng nói điện tử vang lên từ đầu máy bay không người lái.

Trình Hạo Nguyệt: "……"

Quý Dữu: "……"

"Thật thê thảm." Quý Dữu khẽ nói.

Cảnh tượng lúc này có chút khó xử, bởi vì Trình Hạo Nguyệt đang nôn ọe, hoàn toàn quên đi việc kiểm tra chiếc máy bay không người lái.

Ánh mắt Quý Dữu đầy cảnh giác, cô cẩn thận tránh xa phần mỏ chim, cảnh giác bước lên một chút, đưa tay ra để bắt lấy máy bay không người lái. Nhưng đúng lúc đó, phần lông đuôi của "chim" máy bay không người lái, đột nhiên biến hình thành một mũi tên, nhắm thẳng vào trán của Quý Dữu, bắn tới!

"Keng ——"

Chiếc xẻng công binh của Quý Dữu lập tức chặn đứng mũi tên!

Chiếc lông vũ dài nhất rơi xuống đất, khuôn mặt Quý Dữu tối sầm, thầm nghĩ may mà mình đã đề phòng trước, không ngây thơ như Trình Hạo Nguyệt.

Quý Dữu không nói lời nào, ngay khi bắt được máy bay không người lái, Quý Dữu chẳng hề do dự, lập tức rút ra một mảnh giấy nhỏ giấu trong cánh.

Liếc nhanh một cái, rồi đút vào ngực.

Nhìn Trình Hạo Nguyệt vẫn đang nôn thốc nôn tháo, Quý Dữu nói: "Này, người anh em, đừng nôn nữa. Dù ban tổ chức có chơi khăm, thì cũng không thể dùng phân chim thật đâu. Nhiều lắm cũng chỉ là chất dinh dưỡng tề mô phỏng phân chim thôi."

"Hả!" Trình Hạo Nguyệt dừng nôn, trợn mắt: "Sao cậu không nói sớm!"

Quý Dữu cười một cách vô tội: "Tôi cũng mới nghĩ ra thôi mà."

Trình Hạo Nguyệt ngừng nôn, nói: "Bảo sao tôi thấy thứ đó có chút mùi của hợp chất công nghiệp. Nhưng lúc đó chỉ lo buồn nôn, chẳng nghĩ được gì khác."

Nói xong, hắn cúi đầu, nhìn "chim", lúc này đã thận trọng hơn, hắn dùng chân đá nhẹ, thấy nó hoàn toàn bất động, Trình Hạo Nguyệt mới bắt đầu lục lọi trên thân nó.

Thấy vậy, Quý Dữu nhân cơ hội nói: "Rút hộp năng lượng của nó ra! Dùng cho mình luôn đi!"

Trình Hạo Nguyệt vỗ trán: "Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?" Hễ là thiết bị công nghệ, thì chắc chắn phải có hộp năng lượng.

Quả nhiên, chưa đến 2 giây, Trình Hạo Nguyệt đã tìm được, cười tít mắt: "Ôi chà, hộp năng lượng cấp hai này! Lượng dự trữ còn tận 95%!"

Quý Dữu lại xúi giục: "Nhổ hết lông của nó đi nữa! Cung tên của cậu là hàng tiêu hao, sớm muộn gì cũng hết sạch!"

"Đúng thật!" Trình Hạo Nguyệt nghĩ thấy có lý: "Vừa vặn có thể dùng tạm vậy."

Nói xong, hắn bắt đầu nhổ lông.

Chẳng mấy chốc, bề mặt mô phỏng da của "chim" đã trụi lông một mảng lớn.

Tiếp theo, Trình Hạo Nguyệt tiếp tục lục lọi.

Lật qua lật lại, không tìm được gì, hắn nhìn về phía Quý Dữu, nói: "Đưa đây."

Quý Dữu mặt đầy khó hiểu: "Gì?"

Trình Hạo Nguyệt nhíu mày nhìn cô: "Định giấu cái gì? Tôi thấy rồi!"

Quý Dữu vẫn tỏ vẻ ngây ngốc: "Lớp trưởng, cậu là lớp trưởng của tôi, tôi sao có thể giấu đồ sau lưng cậu được?"

Trình Hạo Nguyệt mặt lạnh, nói thẳng: "Giấy ghi chú."

Quý Dữu giật nhẹ khóe miệng, dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn lấy mảnh giấy ra.

Tên này trông thì ngu ngốc, nhưng khi cần lại rất tinh tường. Lúc nãy nôn đến mức đó, vậy mà vẫn chú ý đến cô, không thể không đề phòng!

Quý  mở tờ giấy, nói: "Báo cáo lớp trưởng, phát hiện manh mối quan trọng!"

Trình Hạo Nguyệt giơ tay định nhận, thì đột nhiên, chiếc vòng tay trên cổ tay hắn vang lên cảnh báo: [Phá hủy vật công cộng, trừ 1 tích phân. Tổng điểm hiện tại của bạn là: -2 phân.]

Trình Hạo Nguyệt sững sờ: "Sao lại là -2 tích phân?"

Dù bị trừ 1 điểm, thì đáng lẽ phải còn -1 tích phân chứ! Sao lại ra -2 tích phân?

Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Chiếc vòng tay thân thiện giải thích ngay: [Phá hủy lần hai! Phá hoại vật công cộng một cách ác ý, trừ điểm gấp đôi.]

Trình Hạo Nguyệt: "……"

Hắn bất bình: "Luật này đâu có ghi rõ ràng!"

Vòng tay: [Chi tiết xin kiểm tra trong giấy ghi chú.]

Trình Hạo Nguyệt mở to mắt nhìn, quả nhiên thấy dòng chữ đầu tiên trên giấy được viết bằng chữ in đậm cỡ lớn: "Cấm mọi hình thức phá hoại tài sản công, vi phạm sẽ bị trừ 1-10 tích phân."

Trình Hạo Nguyệt đơ người, nhìn sang Quý Dữu: "Cậu đã biết từ trước rồi?" Nghĩ kỹ lại, chính cô ta xúi giục hắn bắn hạ máy bay không người lái mà!

Quý Dữu đâu có nhận! Cô vội vã nói: "Tôi biết thì đã không để cậu tháo ra!"

Trình Hạo Nguyệt không tin, lại nói: "Cậu chắc chắn biết! Tôi thấy cậu rất thâm hiểm!"

Chưa bắt đầu thi đấu chính thức, mà hắn đã bị trừ tích phân, khó mà không nghi ngờ Quý Dữu có mục đích xấu.

Quý Dữu cười khổ, giọng nói đầy vẻ chua chát và tiếc nuối: "Muốn kết tội thì sợ gì không có lý do?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com