TruyenHHH.com

Edit Phan 6 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Khi cuộc kiểm tra sức mạnh hoàn tất, Nhạc Tê Nguyên không hề dừng lại. Dưới ánh mắt chằm chằm của tất cả các học sinh trong sảnh căng tin, cậu tiến về phía máy đo năng lực tinh thần. Chẳng bao lâu, Nhạc Tê Nguyên dừng lại và đứng bên cạnh thiết bị kiểm tra.

Xung quanh vang lên những tiếng nói rải rác:

“Người này trông thật quen thuộc nhỉ?”

“Các người biết đây là ai không?”

“Ai cơ?”

“Ha! Tôi vừa nhớ ra, đây không phải là Nhạc Tê Quang sao?”

“Sai rồi, không phải là Nhạc Tê Quang, mà là em trai của hắn, Nhạc Tê Nguyên.”

“Nhạc Tê Nguyên?”

“Đúng vậy, người có thiên phú S cấp về năng lực tinh thần đó!”

“Chính hắn đấy!!!”

Ngay khoảnh khắc danh tính của Nhạc Tê Nguyên được nhận ra, tiếng bàn tán xung quanh chợt im lặng, mọi người cùng nhau ngẩng đầu, chăm chú dõi theo Nhạc Tê Nguyên đứng bên cạnh máy đo. Vì thời gian kiểm tra có hạn, cậu không chút do dự, chỉ trong chưa đầy một giây, Nhạc Tê Nguyên khép mí mắt nhẹ rồi lập tức kết nối với thiết bị nhận năng lượng tinh thần.

Chẳng mấy chốc, máy kiểm tra bắt đầu hoạt động. Trên màn hình mô phỏng, những điểm sáng ban đầu dần dần lan rộng thành những làn sóng cuồn cuộn vút lên trên.

Lần lượt hiện ra các mức:

1 mét.

2 mét.

3 mét.

100 mét, 200 mét, 500 mét… Từng mốc một, dưới sự chứng kiến của đám đông, đều bị Nhạc Tê Nguyên một cách vượt bậc. Sự mong đợi của khán giả cũng ngày càng được đẩy lên cao, 100 mét tương đương với mức ngưỡng tinh thần đạt 1000, còn 500 mét chính là 5000! Con số này với hầu hết người khác đã được coi là cực kỳ ấn tượng, nhưng người đang đứng trước mắt họ giờ đây lại chính là Nhạc Tê Nguyên!

Chính là người được mệnh danh là thiên tài có tinh thần lực trên chủ tinh của Liên minh, hành tinh Nami! Các học sinh cùng niên khóa tại Nami từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông… ai cũng từng nghe danh tiếng vang dội của Nhạc Tê Nguyên!

Đây thật sự là biểu tượng của những thiên tài ưu tú! Cuối cùng, cậu ta sẽ bứt phá được đến mức bao nhiêu mét? Toàn cảnh xung quanh im ắng, không ai làm phiền Nhạc Tê Nguyên, mọi ánh mắt đều căng tràn sự háo hức chờ đợi con số cuối cùng hiện ra! Liệu con số này có vượt qua Thân Thăng hay không? Có khả năng không?

Rồi sau đó —

800 mét!

900 mét!

1000 mét!

Vượt qua ngưỡng 10000 rồi!

Tiếp theo —

Tim khán giả lập tức nhấc lên, mắt mở to khi thấy ngưỡng 10000 đã bị phá vỡ, và cảnh tiếp theo càng làm những trái tim thêm xôn xao.

Rồi sau đó —

Trên màn hình, những làn sóng đỉnh cao cuồn cuộn bùng lên như một cơn dông, tiếp tục lao thẳng!

Bùm —

1001 mét.

1002,5 mét.

1002,57 mét.

Khán giả: “???”

Các khán giả, với khuôn mặt đượm vẻ bối rối như in sẵn dấu hỏi, nhìn lên con số trên màn hình – con số bò lên chậm chạp như ốc sên – liếc nhìn nhau bâng khuâng: 

“Cho nên?” 

“Sau đó thì sao?” 

“Kết quả thì sao?”

Trên khuôn mặt điển trai của Nhạc Tê Nguyên, giờ đây đã ướt đẫm những giọt mồ hôi nhỏ, rõ ràng là cậu đang chịu áp lực tinh thần vô cùng lớn. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa có ý định từ bỏ, cậu cắn răng kiên trì tiến bước!

Nhưng!!!
 
Thời gian đã hết.

“Đinh đong ——”

Hệ thống: “Chúc mừng cậu! Ngưỡng năng lực tinh thần của cậu là 10113.5, hiện tại tạm xếp hạng thứ 88.”

Ngay sau khi hệ thống thông báo xong, thiết bị kết nối tinh thần tự động ngắt kết nối. Khi nhìn thấy kết quả của mình, Nhạc Tê Nguyên bất ngờ dừng lại, rõ ràng là cậu bị sốc, nụ cười vừa hé nở trên môi cũng vội vã tan biến. Trong lúc còn bị áp đảo bởi cảm xúc, dường như cậu không thể chấp nhận con số của mình. Trước ánh mắt tò mò của mọi người, cậu bất ngờ cúi người, một tay ôm chặt lấy ngực, tay kia che khuôn mặt, rồi nhanh chóng rời đi.

Xung quanh bỗng trở nên im lặng trong chốc lát.

Chẳng mấy chốc, những học sinh – đôi mắt mở to vì kinh ngạc – bỗng nổi lên những câu thốt:

“Trời ơi!”

“Đây là Nhạc Tê Nguyên à?”

“Làm sao có thể?”

“Hắn trước đây học cùng lớp với tôi, thiên phú tinh thần của hắn luôn vượt trội hơn chúng ta, làm sao có thể như vậy?”

“Tệ quá!”

“Chỉ xếp ở hạng 88!”

“Điều này không nên! Hắn chẳng lẽ chỉ ngang dọc lọt vào top 100, mà còn là một vị trí hạ đẳng! Ít nhất hắn cũng nên vào top 10!”

“Trong năm vừa qua, hắn đã trải qua điều gì? Tại sao lại từ bỏ học viện quân sự số 1 của Liên minh mà chuyển sang học ở học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh ở hạng cuối?”

Câu nói ấy như vừa đánh thức mọi người, đặc biệt là những bạn cùng lớp cũ của Nhạc Tê Nguyên và cả những người học sinh ẩn mình bên lề như Ngụy Kiêu Hùng, Ngô Kính Nguyệt, Lê Cữu… Ai nấy bỗng cảm thấy cuối cùng họ cũng đã tìm ra lý do.

“Cậu ta chẳng nên từ bỏ học viện quân sự số 1. Nếu ban đầu cậu ta chọn vào học viện quân số 1, kết quả chắc chắn sẽ không như thế này.”

“Trường hạng cuối vốn dĩ là trường hạng cuối, ngay cả những con người đỉnh cao cũng có thể bị đào tạo thành kẻ trung bình.”

“Không thể nói cậu ta là kẻ tầm thường, nhưng chỉ có thể nói cậu ta chỉ là người ưu tú bình thường.”

Trong đám đông, có người không tin vào mắt mình, nhưng khi liếc nhìn lại, họ thấy con số thực sự không thay đổi. Ngụy Kiêu Hùng nhíu mày nhẹ, lẩm bẩm nói: “Nhạc Tê Nguyên, vốn tôi coi cậu ta là một đối thủ mạnh…”

Giọng hắn chứa đựng một chút bâng khuâng và nỗi buồn khó nói thành lời.

Lê Cữu mở lời, giọng nói pha chút thích thú cười trên nổi đau của người khác: “Không chọn trường đúng là kết quả mà hắn nhất định phải chịu.”

Trong ba người, người trầm lặng nhất là Ngô Kính Nguyệt. Đôi mắt hắn dán chặt vào dãy số, hơi do dự hỏi: “Chắc có gian lận không?”

Lập tức, Lê Cữu phản bác: “Sao có thể gian lận được? Cậu có biết máy kiểm tra của trường này đến từ đâu không? Nó là thành quả nghiên cứu mới của viện nghiên cứu. Chiếc máy này có khả năng tiếp cận sâu tới không gian tinh thần của đối tượng qua tầng não, không bỏ sót bất kỳ biến động nào của sóng tinh thần, từ đó khám phá và xác định kích thước nhân tinh thần, thứ mà chỉ có nó mới có thể đo lường sức mạnh ngưỡng tinh thần của một người!”

Sau đó, Lê Cữu tiếp tục nói, giọng vô cùng nghiêm túc và chắc chắn: “Viện nghiên cứu đã bỏ ra công sức khổng lồ để cho ra đời chiếc máy này nhằm thấu sâu vào không gian tinh thần của con người. Theo như kết quả thí nghiệm, chỉ số kiểm tra của mẫu máy mới này đã được chứng minh là hợp lệ. Vì vậy, kết quả kiểm tra tuyệt đối không thể sai sót.”

Ngô Kính Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng nhận ra điều đó, thực ra, hắn chỉ tùy tiện nghi ngờ mà chưa bao giờ nghi ngờ đến viện nghiên cứu của Liên minh. Kể từ khi Liên minh thành lập đến nay, hầu hết các thành tựu nghiên cứu khoa học quan trọng lên đến hơn 80%  đều đến từ viện nghiên cứu của Liên minh. Trong lĩnh vực khoa học, viện nghiên cứu đại diện cho quyền uy và sự tin cậy.

Thế giới tinh thần của con người vốn tồn tại trong chính con người chúng ta, nhưng đồng thời cũng quá sâu sắc, chứa đựng quá nhiều điều chưa được biết đến và những bí ẩn chưa được giải đáp… Vì thế, con người vẫn cần không ngừng khám phá và nghiên cứu.

Viện nghiên cứu, khi đã mang ra cái thiết bị mới này, đã chứng minh kết quả kiểm tra của nó là đáng tin cậy. Ngô Kính Nguyệt và Ngụy Kiêu Hùng cũng không có lý do nào mà nghi ngờ viện nghiên cứu của Liên minh. Ba người nhìn Nhạc Tê Nguyên, người lúc nãy che mặt bằng tay, lặng lẽ lui vào đám đông, rồi Ngụy Kiêu Hùng không nhịn được mà xúc cảm thổn thức: “Rốt cuộc, chính là học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh đã hại hắn rồi.”

Lựa chọn hay nỗ lực? Ai là quan trọng hơn? Nỗ lực sao? Không! Lựa chọn quan trọng hơn bất cứ điều gì. 

Ngụy Kiêu Hùng đã suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com