TruyenHHH.com

Edit Phan 6 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Đây là một buổi sáng sớm, giống như mọi ngày trước đó, trong cuộc sống của Quý Dữu cũng bình thường như thế.
 
Thời tiết rất lạnh, nhưng không có gió làm đảo lộn, mặc dù lạnh nhưng vẫn trong phạm vi mà Quý Dữu có thể chịu đựng được.
 
Những bông tuyết bay tán loạn đã dần dần ngừng rơi, nhưng mặt đất vẫn phủ dày tuyết, bước lên phát ra tiếng kêu lạo xạo. Quý Dữu thức dậy, rửa mặt qua loa, và việc đầu tiên cô làm là dậy để chạy bộ buổi sáng.
 
Cô chạy vòng quanh toàn bộ ký túc xá. 

Thói quen này, chỉ cần Quý Dữu ở trường, cô không bao giờ buông lỏng. 

Bên ngoài, không khí lạnh khiến người ta lạnh cóng… 

Quý Dữu mặc áo gile đen, quần short chạy bộ màu đen, đôi giày chạy mềm mại thoải mái, bắt đầu chạy bộ. Có cơn gió chui vào mũi, Quý Dữu cảm thấy khó thở hơn, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì. 

Từ đầu mùa đông, Quý Dữu cũng không mua áo giữ nhiệt mùa đông. Áo giữ nhiệt được làm từ chất liệu tương tự như áo bảo hộ, nhưng chất lượng kém hơn một chút. Chức năng của nó chỉ đơn thuần là giữ ấm. Sau khi thiết lập chương trình giữ ấm, nó sẽ tự động điều chỉnh nhiệt độ phù hợp với nhiệt độ cơ thể của người mặc, bất kể là trong tuyết rơi ngoài trời hay trong điều kiện gió tuyết khắc nghiệt, cơ thể sẽ luôn ở trong một nhiệt độ thoải mái.

Vừa giữ ấm vào mùa đông, vừa mát mẻ vào mùa hè. 

Đây là một vật dụng sinh hoạt đặc biệt phổ biến trong thời đại Tinh Tế, gần như ai cũng có một bộ. Tất nhiên, những người sống ở hành tinh rác, hoặc những người nghèo đói và lạnh lẽo ở các quốc gia và khu vực khác, thì không dám bỏ tiền mua nó.

Lạnh?

Nóng?

Chỉ còn cách dựa vào sức mạnh cơ thể mà chống chịu. 

Quý Dữu không muốn mua, cũng không muốn mặc, cô muốn tự rèn luyện bản thân theo cách khắc nghiệt hơn. Nếu quen thuộc, hoặc phụ thuộc vào những sản phẩm này, lỡ có ngày nào đó gặp thời tiết hoặc môi trường khắc nghiệt mà áo bảo hộ bị mất tác dụng giữ ấm, thì phải làm sao? 

Chỉ còn cách chờ chết. 

Những chiếc áo giữ ấm tiện lợi này, không thể phủ nhận là một phát minh tuyệt vời. Nếu được đưa về thế kỷ 21, chắc chắn sẽ thành công vang dội. 

Nhưng!

Quý Dữu từ chối.
 
Miệng Quý Dữu phát ra hơi khí, gần như đóng băng, cô chậm rãi chạy bộ. 

Bên cạnh, những người tự nguyện chạy bộ cùng cô bao gồm Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, cộng thêm Thịnh Thanh Nham bị ông nội ép bằng cách cắt tiền tiêu vặt mà miễn cưỡng chạy bộ cùng. 

Chạy rồi lại chạy.

Sở Kiều Kiều bắt đầu cởi áo giữ nhiệt ra, nói: “Quý Dữu, mình quyết định rồi, từ nay trở đi mình cũng sẽ rèn luyện sức chịu đựng, không dựa dẫm vào những thứ bên ngoài nữa.” 

Thẩm Trường Thanh cũng làm theo. 

Nhạc Tê Nguyên và Nhạc Tê Quang cũng nhanh chóng làm theo. 

Rất nhanh, trên cả con đường đều là tiếng thở hắt ra trong rét run. 

Quý Dữu quay sang Thịnh Thanh Nham đang tụt lại phía sau đội, hét lên: “Cay mắt, cậu không định rèn luyện sức chịu đựng à?” 

Thịnh Thanh Nham mặc áo giữ nhiệt thoải mái, nghe vậy liếc xéo Quý Dữu một cái, nói: “Nhân gia không cần đâu a, nhân gia chỉ muốn làm một tiểu khả ái ăn rồi ngồi chờ chết thôi a, chẳng muốn chịu lạnh đâu a.”

Thực ra, trên áo giữ nhiệt của Thịnh Thanh Nham, ở một góc kín đáo, đã bị rách một lỗ nhỏ, có cơn gió lạnh len lỏi vào trong, nhưng vì lỗ này quá nhỏ nên không ai phát hiện ra, hoặc có phát hiện nhưng đều giả vờ không biết. 

Quý Dữu nói: “Được, vậy mình sẽ giả vờ như không thấy phần áo của cậu bị rách đấy nhé.” 

“…” Thịnh Thanh Nham cố gắng giữ giọng run run, nói: “Nhân gia đâu có run đâu a, cậu mới run ấy a.” 

Cả nhóm vừa chạy vừa tán gẫu, chọc ghẹo nhau. 

Nhạc Tê Quang vượt lên trước Quý Dữu, bỏ cô lại phía sau, Nhạc Tê Quang quay đầu lại, huýt sáo với Quý Dữu: “Đồ ngốc, với tốc độ chậm rì của cậu, còn muốn vượt qua baba đây à?” 

“Thừa nhận thua cuộc đi.”

“Hôm nay cậu không nói là chẳng ai dám khiêu chiến mình sao?” 

“Thấy cậu đáng thương, vậy sau khi chạy xong vòng này, baba đây sẽ ngay lập tức gửi lời khiêu chiến đến cậu.” 

“Đợi đấy.” 

“Đợi baba đây đánh bại cậu!” 

Quý Dữu đột nhiên tăng tốc. 

Không ngờ, Nhạc Tề Quang chạy nhanh hơn, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt. 

Thấy không thể đuổi kịp, Quý Dữu mặt tối sầm lại: cô dần giảm tốc độ. Đúng lúc này, bỗng có một người chạy tới hỏi: “Xin hỏi, chị có phải là đàn chị Quý Dữu không?” 

Quý Dữu: “???” 

Người bất ngờ chạy tới chắn đường là một nữ sinh năm nhất mới vào trường chưa lâu. Cô có mái tóc dài như thác nước, trông rất dịu dàng và duyên dáng. Tuy nhiên, nữ sinh này lại chủ động ngăn mình lại? 

Quý Dữu rất kiên nhẫn chờ đợi. 

Sau đó, nữ sinh này nghiêm túc nói: “Đàn chị Quý Dữu, bên ngoài cổng có một nam sinh cao lớn đang gọi tên chị. Anh ta đã gọi khoảng vài phút rồi, càng lúc càng gay gắt. Chị có thể đi xem thử được không?” 

Quý Dữu ngẩn người: “Cổng nào?”

Nữ sinh đáp: “Là cổng trường.” 

Quý Dữu hơi nhíu mày. Thật sự không nhớ ra mình từng quen biết một nam sinh cao lớn bên ngoài trường. 

Nữ sinh bổ sung: “Nhìn… trông có vẻ rất dữ tợn, hình như muốn tìm chị để đánh nhau.” 

Quý Dữu bất ngờ: “Trời! Kẻ muốn đánh nhau đến rồi.” 

Trong mắt nữ sinh hiện lên ánh nhìn phấn khích, cảm thấy chắc chắn sắp có chuyện gì đó xảy ra. Vì thế, cô vội vàng nói: “Đàn chị, chúng ta đi đấm anh ta một phát! Để anh ta không dám lộng hành ở trường mình nữa!” 

Quý Dữu do dự một giây rồi gật đầu nói: “Được!” 

Nữ sinh càng vui hơn. 

Sau đó. 

Ngay sau đó, nữ sinh thấy Quý Dữu lập tức chạy đi. Cô vội vàng chạy theo, nhưng chưa chạy được mấy bước thì phát hiện sai hướng: “Đàn chị Quý Dữu … sai rồi!” 

“Sai rồi!” 

“Cổng trường là hướng này cơ mà.” 

Nữ sinh thấy Quý Dữu gần như không hề dừng lại, chạy với tốc độ cực nhanh. Thậm chí, tốc độ ánh sáng cũng phải tự cảm thấy xấu hổ trước cô. Nữ sinh lo lắng, giậm chân rồi lớn tiếng: “Đàn chị Quý Dữu, hướng chị chạy là khu chăn nuôi đấy! Ở đó chỉ có thỏ, lợn mõm dài, và đủ loại khỉ…” 
Quý Dữu chạy cực nhanh, nghe thấy vậy, vẫn không quên trả lời một câu: “Đúng rồi, tôi định đi khu chăn nuôi.” 

Nữ sinh: “…” 

Nữ sinh gần như không thể tin vào tai mình, cũng không thể tin vào mắt mình. Nhưng… 

Những gì cô nghe được từng chữ từng câu đều chính xác là như vậy. 

Bóng dáng của Quý Dữu đã xa dần, nhưng giọng nói của cô vẫn truyền đến một cách rõ ràng: “Nếu có ai tìm tôi, cứ nói tôi không ở đây.” 

Nữ sinh: “…” 

Nữ sinh hơi ngẩn người, cô nhìn về phía Sở Kiều Kiều, lại nhìn về Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Quang… Một lúc lâu, cô không biết phải nói gì. Sau đó, nữ sinh nhỏ giọng nói: “Các anh chị… em nên làm gì bây giờ?” 

Sở Kiều Kiều bật cười ha ha, nói: “Em không cần làm gì, cứ ăn ngon là được rồi.” 

Nữ sinh: “Nhưng ——” 

Nhưng em được giao nhiệm vụ truyền lời mà. 

Như vậy là hoàn thành? Hay chưa hoàn thành nhỉ? 

Dường như thấy được sự bối rối của nữ sinh, Thẩm Trường Thanh nhẹ nhàng nói: “Nếu có ai hỏi, em cứ nói thật. Nói bạn Quý Dữu đã đi khu nuôi lợn rồi, bảo người đó đến khu nuôi lợn tìm là được.” 

Nữ sinh: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com