TruyenHHH.com

Edit Phan 2 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Sau khi bước vào, trước khi bắt đầu, giáo sư Diệp Hoằng và giáo sư Tương Ngọc Lan đứng trên sân khấu, hướng dẫn các học sinh di chuyển và đặt các thiết bị, các dụng cụ này rõ ràng là tạm thời mới được phân phối tới.

Đủ để thấy hai giáo sư rất coi trọng việc thảo luận, nghiên cứu về vấn đề này đến mức nào.

Quý Dữu chưa bước lên sân khấu ngay, đôi mắt cô không ngừng quan sát và tìm kiếm trong đám đông... Cuối cùng, ở một góc hơi xa, cô nhìn thấy trưởng phòng Vương khoanh chân đang uống trà.

Trong lúc nhất thời, Quý Dữu tràn ngập hận thù mới thêm hận thù cũ, cô ước gì mình có thể dùng ánh mắt đâm trưởng phòng Vương thành cái sàng.

Trưởng phòng Vương dường như cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Quý Dữu,  như đâm vào sau lưng ông vậy, ông ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Dữu đang hung hăng nhìn mình lom lom.

Khóe miệng trưởng phòng Vương giật một cái, trong đầu ông ta chửi thầm một câu: Dù sao thì mình cũng là lãnh đạo của trường học, tên ranh con này! Thực sự không có chút tôn trọng nào với bản thân mình cả nha.

Thế là, trưởng phòng Vương nhếch lên khóe miệng, trên mặt nở nụ cười ân cần hiền lành, vẫy tay với Quý Dữu, ra hiệu cho Quý Dữu đi tới.

Quý Dữu nhìn thoáng qua liền bước một bước, nhưng vừa đi được một bước, cô lập tức quay đầu lại nói với Sở Kiều Kiều và Thẩm Trường Thanh ở phía sau: “Các cậu tìm chỗ ngồi đi, tớ đi tìm trưởng phòng Vương có chút chuyện.”

Mấy người nghe vậy cũng không có hứng thú hỏi là có chuyện gì, chỉ gật đầu rồi đi tìm chỗ ngồi.

Quý Dữu hận không thể chạy một bước đến trước mặt trưởng phòng Vương, chấp vấn ông một câu: "Tại sao lại tính phí hai lần cho cùng một hội trường?"

Thu phí chính mình một lần.

Thu phí một lần từ các học sinh khác.

Lại xảy ra trong cùng một ngày, đây không phải là thu phí hai lần sao?
Nhưng trong lòng càng vội vàng, bước chân của Quý Dữu càng chậm lại. Khi đối phó với một con cáo già như trưởng phòng Vương, trước tiên không thể để ông ấy nhìn thấy sự cấp bách trong lòng mình, nếu không chỉ có thể mở to mắt nhảy vào bẫy.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

.........

Một đoạn đường ngắn như vậy, Quý Dữu mất gần 3 phút mới đến được chỗ trưởng phòng Vương.

Trưởng phòng Vương liếc nhìn cô, chỉ vào chiếc ghế đối diện rồi nói: "Ngồi đi."

Quý Dữu cười nhẹ, vội vàng nói: “Cám ơn trưởng phòng Vương.”

Vừa ngồi xuống, trong không khí liền truyền đến mùi trà thơm ngát, Quý Dữu liếc nhìn nước đang sôi trên bếp nhỏ, rồi nhìn chén trà trước mặt trưởng phòng Vương...

Tốt thật!

Nghệ thuật phẩm trà!

Trưởng phòng Vương thật biết cách hưởng thụ.

Còn có, chỉ cần ngửi mùi trà cũng có thể biết đó là hàng tốt. Từng làn hương trà thơm ngát thông qua xoang mũi, xâm nhập tim gan... Toàn bộ thế giới tinh thần cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều, tuy nhiên, so với phản ứng háo hức của trà Vân Vụ, sáu tên ngốc trong thế giới tinh thần ngửi thấy mùi này, chỉ là hơi vung cái đuôi một chút xíu, cũng không có kêu la om sòm đòi.......

Thế là, Quý Dữu biết cái đồ chơi này, giá trị có thể không bằng trà Vân Vụ, nhưng hẳn cũng là hàng rất tốt.

Biết đây là hàng tốt, Quý Dữu làm sao còn có chút khách khí nào?
Có tiện nghi không chiếm chính là vương bát đản! Sau khi ngồi xuống, Quý Dữu không cần trưởng phòng Vương mời, liền bưng ấm trà lên, lấy ra một chén trà, tự rót cho mình một chén.

Mí mắt trưởng phòng Vương run rẩy.

Tiếp đó, sau khi đặt ấm trà xuống, Quý Dữu thản nhiên cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương thơm ngát và vị đắng tràn ngập trong khoang miệng, Quý Dữu say mê khen ngợi một câu: “Trà ngon.”

Trưởng phòng Vương: "..."

Trưởng phòng Vương vừa cười vừa mắng: “Cũng biết hưởng thụ nha.”

Quý Dữu cười khúc khích nói: "Không có, không có... Tất cả đều là nhờ phúc trưởng phòng Vương. Nếu không, một tên nghèo như em, học phí còn phải dựa vào vay mượn, lá trà đắt tiền như vậy, sao có thể mua được?"

Một lời không hợp, liền trực tiếp khóc than.

Không sai.

Thật đơn giản, thô bạo.

Quý Dữu cũng không tin, cô đã bán thảm như vậy rồi, trưởng phòng Vương còn dám mặt dạn mày dày tống tiền cô cực khổ kiếm được?

250.000 tiền vé vào cửa này, nhất định phải chia cho cô một nửa.

Ai ngờ, sau khi nghe Quý Dữu nói, trưởng phòng Vương chỉ cười hiền nói: “Nếu em chưa từng uống thì cứ uống thêm đi.”

Quý Dữu: "......."

Xem ra, đây là đang định án binh bất động?

Đã như vậy——

Địch không động, ta không động.

Quý Dữu cũng cười ha hả, uống hết một ngụm, rót cho mình một chén trà nữa, nói: “Nghe trưởng phòng Vương, em sẽ không khách khí.”

Trưởng phòng Vương chỉ vào bếp đun nước cười nói: “Trà này tên là Thiết Quan Âm, là một loại thức uống thực vật nổi tiếng ở Trung Quốc thời cổ đại… Uống lâu dài có nhiều tác dụng như nâng cao tinh thần, hạ hỏa, huyết áp và chăm sóc sức khỏe rất tốt."

Quý Dữu đặt tách trà xuống, lập tức lộ ra vẻ mặt khổ tâm, bán thảm nói: “Trà là trà tốt, em biết là tốt cho cơ thể, nhưng người nghèo chúng em làm sao có tiền mua thứ xa hoa như vậy nha. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên em uống trà Thiết Quan Âm, không ngờ nó không chỉ nổi tiếng mà còn có hương vị thơm ngon đến khó quên.”

Nắm bắt cơ hội, liền điên cuồng bán thảm.

“Ai…” Trưởng phòng Vương còn chưa kịp nói chuyện, Quý Dữu đã thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Chỉ vì quyết tâm đến trường, nên em cắn răng đi vay, mới có thể rời  khỏi hành tinh rác số 101, bằng không, đời này làm sao em có thể uống được trà Thiết Quan Âm này. Cuộc sống của em trên hành tinh rác thực sự rất khó khăn, mỗi ngày ăn không đủ no, một hộp dinh dưỡng tề phải chia làm 3 phần, cái này thì coi như còn tốt, có đôi khi em đói quá, ở nhà trông thấy xuất hiện một thực hủ chuột đều hận không thể bắt tới làm thịt ăn, lúc đó trong lòng liền nghĩ nếu là chết đi là xong hết mọi chuyện." Thực hủ chuột là tinh thú da thịt đều có chứa lượng lớn phóng xạ cùng độc tố của tinh thú nên không thể ăn chúng.

Trưởng phòng Vương: "........"

Trưởng phòng Vương hai mắt lóe lên, nhưng vẫn như cũ híp mắt cười nói: "Đúng là có chút khó khăn, đã như vậy, thì nên uống thêm mấy chén trà đi."

Vừa nói, ông vừa giơ tay lên, thực ra là muốn tự mình rót trà cho Quý Dữu.

Quý Dữu: "......."

Cáo già, quả nhiên là cáo già nha, căn bản không một chút cắn câu.

Xem ra——

Nếu không trực tiếp nói thẳng, ông dự định sẽ giả vờ như không biết gì, bỏ túi 250.000 thu được từ vé vào cửa ngày hôm nay.

Quý Dữu cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui vẻ, ngay lúc đang định hỏi về chuyện vé thì trưởng phòng Vương lại đổi chủ đề, chỉ vào giáo sư Diệp Hoằng và Tương Ngọc Lan trên sân khấu nói: “Bạn học Quý Dữu, chiều nay cùng hai giáo sư đứng chung sân khấu, trong lòng có ý kiến gì hay không?”

Quý Dữu: "........"

Đổi chủ đề thật tốt a, rất là khéo léo.

Quý Dữu lập tức nói: "Không có ý kiến hay gì cả. Dù sao em cũng chỉ là người mới bắt đầu, em chỉ làm theo hai giáo sư và nghe lời chỉ huy của họ, cũng không phải là vấn đề lớn gì."

Đó không phải là vấn đề lớn sao?

Tên ranh con này mở miệng không biết lớn nhỏ, không biết nặng nhẹ.

Trưởng phòng Vương cười nói: “Như vậy không được đâu! Dù học cái gì thì trước hết, thái độ học tập phải nghiêm túc! Phải nghiêm túc, không được tùy tiện. Hai vị giáo sư coi trọng việc này đến mức họ đã tự mình trang bị và đem thiết bị tới, em cũng nên chú ý một chút, chờ sau khi uống mấy chén trà thì nên đi xem một chút có cái gì em có thể phụ giúp một tay hay không a."

Quý Dữu: "......"

Vô sỉ!

Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com