TruyenHHH.com

Edit Phan 1 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Sau khi Quý Dữu thề son sắt sẽ bắt thỏ, mọi người đều thấy cô ấy trông rất tự tin, có thể sức hấp dẫn của thỏ nướng quá lớn, hoặc có thể vẻ ngoài như một thần côn của Quý Dữu quá có tính lừa dối, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham, bao gồm cả Nhạc Tê Quang, không hiểu sao lại có chút tin tưởng vào cô.

Ngoài ra, chỉ vì số 4444, một phế vật song cấp E, trong tình huống bị kẻ địch hùng mạnh bao vây, vẫn có thể sống sót đến bây giờ, đây có phải là bug rồi hay không?

Vì vậy.

Mọi người đều có niềm tin vào cô.

Sau đó --

Người tràn đầy khí chất nhân vật thần côn này đột nhiên hỏi: "Sau cái chết của Thẩm Trường Thanh, bây giờ ai là người chỉ huy quân đội của hắn?"

Mọi người: "???"

Quý Dữu nhìn xem, bốn mặt đều ngơ ngác, sau đó hỏi: "Louis Casser đã chết rồi sao? Có biết hắn hiện tại ở đâu không?"

Mọi người: "???"

Quý Dữu lắc đầu thở dài: "Các người những thứ chày gỗ này, ngoại trừ đánh nhau, các cậu có ích lợi gì?"

Nhóm chày gỗ: "..."

Thẩm Trường Thanh vốn vẫn không dời mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, khi nghe thấy từ 'chày gỗ' chói tai này, mí mắt không khỏi giật giật. Hắn đang ngồi trên cái ghế đặc biệt dành cho chày gỗ, cảm thấy như kim châm dưới mông, hắn muốn rời khỏi chỗ ngồi ngay lập tức. Nhưng ở một bên, hiệu trưởng Hồng vẫn ngồi đó run chân, Thẩm Trường Thanh sinh ra chính thống, được giáo dục tốt, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là ngoan ngoãn, nghe lời. Nhìn thấy tên sát nhân thô bỉ số 4444 liên tục nói mình đã bị chết, hắn không khỏi giật giật khóe miệng:

[Tôi còn chưa có chết thật đâu. Có thể hay không tôn trọng một chút 'người chết' a?]

Bắt thỏ?

Là phương pháp như thế nào để bắt cá?

Thẩm Trường Thanh rất tò mò.

Bên này.

Thấy mọi người đặt câu hỏi, Quý Dữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Tôi không biết gì cả vì tôi trốn trong một cái hố. Các cậu chạy khắp núi, đồng bằng chỉ để bắt thỏ, nhưng cuối cùng các cậu, thậm chí còn không nhận được thông tin cơ bản nào rõ ràng, các cậu --"

Bốn người họ bị mắng, không lên tiếng.

Còn có --

Tại sao tên phế vật song cấp E này đột nhiên trở nên tự tin như vậy?

Bên phía mình có ba cường giả cấp S và một cường giả cấp A. Kết quả mỗi người trong số họ đều bị một kẻ phế vật song cấp E mắng mỏ, xấu hổ cúi đầu không dám nói một lời.

Chỉ có thể nói --

Thời thế đã thay đổi, những kẻ phế vật đã trỗi dậy.

Hức hức hức......

Quý Dữu nói: "Được rồi, mọi người đi theo tôi."

Sở Kiều Kiều: "Đi đâu?"

"Các cậu cũng không biết." Quý Dữu trợn mắt nói: "Tôi đương nhiên là đi bắt người tới hỏi một chút."

Khi nghe được tin sắp đi bắt người, Sở Kiều Kiều lớn tiếng nắm chặt tay nói: "Việc này tôi giỏi."

Ngay sau đó, mấy người nhanh chóng tìm được một nhóm nhỏ chỉ có ba người đang núp sau một tảng đá lớn, Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang ra tay, nhanh chóng giải quyết ba người, đồng thời hỏi tin tức bọn họ muốn.

Quý Dữu liếc nhìn Nhạc Tê Quang: "Da giòn, bình tĩnh một chút."

Nhạc Tê Quang: "..."

Anh chàng này phấn khích khi chiến đấu đến mức hoàn toàn quên mất mình chỉ còn 15% máu. Sau khi nghỉ ngơi, ăn uống, thanh máu 5% của Nhạc Tê Quang lại tăng lên 15%, nhưng dù có hồi phục một chút thì hắn vẫn là một kẻ yếu ớt.

Một người da giòn bị coi thường.

Nhạc Tê Quang mắc chứng tự kỷ.

Nhạc Tê Nguyên hỏi: "Bây giờ nên làm gì?"

Lúc này, Thịnh Thanh Nham đột nhiên hét lên: "Ôi a...... Hù chết người ta a........."

Mọi người quay đầu lại: "Cái gì?"

Thịnh Thanh Nham nhảy dựng lên, chỉ vào vết nứt trên đá nói: "Ở đây có thứ gì đó..."

Quý Dữu vươn cổ nhìn xem, mỉm cười: "Không tốn chút sức lực nào."

Cô đưa tay, nắm được con thỏ. Đây là bị nhóm nhỏ kia bắt giữ, con thỏ đã bị trói, vụng trộm giấu trong khe đá, đây là một tiện nghi cho đám người Quý Dữu.

Mọi người ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Nướng nhanh!"

"Ăn ít đi." Quý Dữu: "...Ăn nhiều như vậy, cũng không thấy các cậu bổ não a."

Nhạc Tê Nguyên: "Cấm công kích cá nhân, nếu không cậu sẽ bị giết không thương tiếc. Thôi đi, nếu cậu bằng lòng chia thịt thỏ chân sau cho tôi, cậu muốn làm gì thì làm."

Muốn ăn thịt thỏ?

Bị công kích cá nhân?

-- Chuyện nhỏ.

Trời dần tối, đêm thứ hai ở sân huấn luyện sắp đến, Quý Dữu không nói thêm gì nữa: "Đi thôi!"

Sở Kiều Kiều hỏi: "Đi đâu?"

Quý Dữu: "Câu con thỏ."

Sau đó, Quý Dữu dẫn bốn người lao thẳng đến thành trì của Louis Casser, khi họ đến nơi, Quý Dữu không hề trốn tránh chút nào, thay vào đó, cô vênh váo trực tiếp đến bên cạnh thành trì tạm thời của Louis Casser, đốt lửa, lấy ra vỉ nướng, nướng thỏ.

Mọi người: "???"

Quý Dữu phớt lờ mọi người, nhàn nhã nướng con thỏ như đang đi dã ngoại nơi hoang dã.

Lửa hơi nhỏ.

Quý Dữu: "Người đốt lửa tới a."

Nhạc Tê Nguyên lập tức có ý thức tiến lên một bước, bắt đầu nhóm lửa.

Gió hơi mạnh.

Quý Dữu: "Người có thể cản gió tới a."

Sở Kiều Kiều nhanh như chớp, lập tức bước ra khỏi hàng, chặn gió.

Có ít củi hơn.

Quý Dữu: "Người nhặt củi tới a."

Nhạc Tê Quang da giòn ngay lập tức chạy đến khu rừng gần đó để kiếm củi.

Sau đó.

Quý Dữu không nói gì.

Thịnh Thanh Nham chờ mãi, nhưng thật lâu sau cũng không có nhận được mệnh lệnh, hắn nhịn không được hỏi: "Muốn nhân gia làm gì a?"

Quý Dữu liếc hắn một cái, trầm giọng nói: "Cứ im đi là tốt."

Thịnh Thanh Nham: "..."

Chán ghét a...

Có người chuyên môn khi dễ tiểu khả ái a.

Nhạc Tê Quang vội vàng mang theo mấy cành khô trở về, ném củi xuống hỏi: "Chúng ta ngay chỗ này nướng thỏ sao?"

Quý Dữu: "Ừ."

Nhạc Tê Quang nghi hoặc: "Không phải cậu nói bắt thỏ sao?"

Cái này --

Đột nhiên nướng thỏ.

Cái quái gì vậy?

Quý Dữu nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Tôi hiện tại đang bắt thỏ."

Nhạc Tê Quang sắc mặt tối sầm: "Cậu đang đùa ai vậy?"

Người khác khi câu cá thì dùng giun đất, côn trùng và các loại mồi khác, để bắt được thỏ thì ít nhất phải lấy một ít cỏ, hoa quả, rau củ... những thứ mà thỏ thích ăn phải không?

Quý Dữu lại liếc hắn một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng.

Nhạc Tê Quang nhìn Quý Dữu như một tên ngốc, tức giận nói: "Câu cá bằng thỏ nướng? Gạt quỷ à? Thỏ có ăn thịt đâu?" Ai không biết thỏ là động vật ăn cỏ. Đó là sự thật -- không thể nói dối người khác như vậy.

Mấy người vẫn im lặng.

Quý Dữu giơ ngón tay chỉ vào ba người còn lại nói: "Đứa nhỏ ngốc... học theo những người này đi. Nếu không hiểu thì giả vờ im lặng. Im lặng bảo vệ chỉ số IQ của mình."

Ba người: "..."

Chúng tôi không phải là những kẻ ngốc.

-- Mặc dù chúng tôi cũng không hiểu.

-- Hức hức hức~

-- Nhưng ít nhất, nếu không nói thì sẽ không ai biết mình không hiểu hoặc không biết. Chắc chắn rồi, im lặng là bảo vệ IQ.

Nhạc Tê Quang tức giận nói: "Số 4444, đồ ngốc! Đừng giả vờ nữa! Đừng giở trò! Mau giải thích cho baba đi!"

"Suỵt --" Quý Dữu đưa tay ra, mím khóe môi nói: "Đừng gắt gỏng như vậy, để thỏ ngủ ngon."

Vừa dứt lời, đôi mắt đen của Quý Dữu liền dán chặt vào một nơi nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com