TruyenHHH.com

Edit Phan 1 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Ban Lan Điệp.....

Xong.

Xong.

Xong.

Lúc này trong đầu Tạ Linh Chi chỉ có một ý niệm, suy nghĩ của cô rất hỗn loạn, căn bản không nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ là phản xạ có điều kiện ném đóa hoa hồng trong tay xuống, quay người lại chạy trốn.

Những con Ban Lan Điệp không thích gây chuyện hay đánh nhau.... nhưng chúng có một đặc điểm là, chúng không bao giờ từ bỏ mục tiêu mà chúng đang tìm kiếm và phát hiện được. Nếu có ai đó chạm vào thứ mà chúng nhận định, chúng có thể sẽ chiến đấu đến chết.

Cùng Tạ Linh Chi hái bông hoa đó cũng giống như cướp thức ăn từ miệng của một con Ba Lan Điệp. 

Con Ba Lan Điệp vừa bay đi, chỉ rời đi trong vài giây rồi nhanh chóng quay trở lại, nhưng lần này có một nhóm lớn đi theo nó.....

Một con.

Hai con.

Ba con.

.............

Đếm không hết --

Ong ong ong.....

Bầu trời tràn ngập âm thanh của những tiếng vỗ cánh. Tạ Linh Chi vừa mới chạy ra mấy bước, trong nháy mắt mặt tái nhợt.......

Vốn dĩ âm thanh còn yếu ớt, đột nhiên dần dần to lên, sau đó tầm mắt bị bao phủ bởi đầy màu sắc của Ban Lan Điệp, nhìn thấy cảnh tượng này, Quý Dữu không khỏi nở nụ cười khổ:

Xong.

Hôm nay sợ là phải kết thúc ở chỗ này.

Cô đã phải chịu đựng rất nhiều, trong lần xuyên không này, chẳng lẽ phải vội vàng viết di chúc ở đây rồi sao?

Xuyên không mới có bao nhiêu ngày a?

Hừ hừ --

Thật tệ!  

Cô chắc chắn sẽ đánh giá không tốt về đại thần xuyên không! 

Tạ Linh Chi hoảng sợ chạy bừa, bên này Quý Dữu cũng không biết phải chạy nơi nào, vừa chạy vừa rút ra khảm đao năng lượng của mình, giơ tay đánh lùi Ba Lan Điệp đang đến gần.

"Chuyện gì xảy ra?" Leah kinh hô một tiếng.

"Chạy mau!!! " Lúc này, một con Ba Lan Điệp bất ngờ tấn công hai bà cháu, bà Jenny sợ đến mức tái mặt vội vàng kéo cháu gái đi trốn sang một bên.

"Linh Chi!!!" Tạ Xuyên Khung nghe tin liền đi tới, nhìn thấy mấy con Ban Lan Điệp bay lượn trên đỉnh đầu em gái mình, chuẩn bị cắn về phía đỉnh đầu em gái. Trong lòng hắn lo lắng, nhưng hắn còn cách Linh Chi 10m, căn bản là không ứng cứu cô ta kịp.

Đúng lúc này, Quý Dữu đột nhiên đưa tay ra kéo Tạ Linh Chi vào bụi cỏ --

Vù Vù --

Hai người ngã xuống bãi cỏ gần đó.

Mấy con Ban Lan Điệp một kích không trúng, công kích tiếp tục --

Đúng lúc này, cứu viện là Tạ Xuyên Khung kịp thời đến, hắn giơ thanh kiếm năng lượng trong tay lên.

Phanh Phanh Phanh......Chém đứt Ban Lan Điệp trong vài giây.

Tạ Xuyên Khung lớn tiếng nói: "Đừng phân tán, mọi người đều tập trung lại."

"Theo sát ta!"

"Nhanh!"

Mọi người đang hoảng loạn, đều bình tĩnh lại một chút, khi nghe giọng nói của Tạ Xuyên Khung, nhanh chóng tiến lại gần phương hướng của Tạ Xuyên Khung, hắn vừa đáp trả đòn tấn công của Ban Lan Điệp, đồng thời chỉ huy....

Rất nhanh, toàn bộ người đều tập trung ở cùng một chỗ.

Ban Lan Điệp am hiểu công kích tập thể, gặp phải đối thủ như vậy, không được phép chiến đấu một mình, điều này chỉ tạo cho Ban Lan Điệp có cơ hội đánh bại từng người một. Vì vậy mọi người phải tập trung toàn bộ sức lực và cùng nhau đối phó.

Tạ Xuyên Khung hỏi: "Có người nào bị thương không?"

"Không có."

"Không có."

"Tôi cũng không."

"Tôi cũng không."

Tạ Xuyên Khung yên tâm, lập tức chỉ huy: "Được rồi, mọi người hãy làm theo chỉ dẫn, tôi sẽ tấn công vào trung tâm, Linh Chi, em phụ trách bên trái. Leah, em phụ trách bên phải, A Dữu, em canh giữ phía sau. Bà Jenny gửi tin nhắn cho Ryan và đồng thời phụ trách cảnh giới."

Đám người hoảng loạn, dưới sự chỉ huy tạm thời của Tạ Xuyên Khung, cố gắng có được chút không gian để thở. Tạ Linh Chi ở gần anh trai cô, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng cuối cùng đã có một chút màu máu, cô cẩn thận liếc nhìn Qúy Dữu, lẩm bẩm: "Cám ơn cô."

Quý Dữu không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.

Tạ Linh Chi nghiến răng nghiến lợi: "Qúy Dữu, cám ơn cô." 

Vừa rồi, nếu Quý Dữu không nhanh tay nhanh mắt kéo cô sang một bên, số phận của mình -- cũng không biết sẽ như thế nào.

Tiếng cảm ơn này là nhất định phải nói.

Quý Dữu: "A?"

Tạ Linh Chi sắc mặt tối sầm: "Quên đi, coi như tôi chưa từng nói ."

Quý Dữu: "........"

Lúc này đội ngũ Ban Lan Điệp đều đã tụ tập lại, muốn trốn thoát hoàn toàn là không thể nào, chỉ có thể chiến đấu.

Nhưng mà --

Mọi người đều biết, cán cân chiến thắng không thể nghiêng về phía họ.

Giải pháp lúc này chỉ có thể trì hoãn!

Đợi đến lúc Ryan chạy đến!

Ttình huống 10 phần nguy cấp.

Sau khi bà Jenny gửi tin nhắn, bà nhanh chóng nói: "Ryan đã trả lời tin nhắn, kêu chúng ta kiên trì 10 phút, cậu ấy sẽ đến ngay sau 10 phút."

10 phút --

Mọi người nghe xong lời này không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Bọn Ban Lan Điệp này, cũng không chỉ có mấy con mà là hàng trăm, hàng nghìn nha, đó là cả một đàn xuất hiện!

Thảm!

Vận khí của Quý Dữu và hàng xóm của cô thật sự rất thảm.

Tạ Xuyên Khung nghe được câu trả lời của bà Jenny, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng cũng không dám lộ ra ngoài, hắn là người có giá trị vũ lực cao nhất ở đây. Nếu bỏ cuộc và lộ ra vẻ mặt sợ hãi thì chỉ có thể ảnh hưởng tới người khác.

Tạ Xuyên Khung kéo căng da mặt.

Lúc này --

Từng con Ban Lan Điệp bị chém rụng, đàn Ban Lan Điệp này dường như đang bị "côn trùng" trước mắt làm khó chịu, đột nhiên không còn tấn công bừa bãi nữa mà thay vào đó là lao về phía Tạ Xuyên Khung, cùng nhau xử lý cái kẻ khó chơi này trước.

 "Anh!"

"Cẩn thận!" Tạ Linh Chi nhìn cánh tay của anh mình đột nhiên bị cắn một cái, trong mắt ứa lên vệt nước mắt, vội vã muốn chạy tới bảo vệ anh trai.

"Dừng lại!"

"Đừng lộn xộn." Tạ Xuyên Khung vội vàng ngăn cản, vốn mấy người tụ tập lại, mỗi người đều có nhiệm vụ, nếu Tạ Linh Chi di chuyển, cô sẽ tạo ra một khoảng trống cho Ban Lan Điệp, tạo cơ hội cho Ban Lan Điệp lợi dụng.

Tạ Linh Chi nghe xong, chảy nước mắt, dừng bước lại, cô kẻ cắn môi, vung mạnh vũ khí trong tay.

..........

Bất tri bất giác, trước mặt đã có rất nhiều xác Ban Lan Điệp, cũng không biết có bao nhiêu xác. Đây là lần đầu tiên, Quý Dữu giết nhiều tinh thú như vậy, cô dường như không còn cảm nhận được cánh tay của mình nữa. Sau khi lau mồ hôi, cô vội vàng hỏi: "Bà Jenny, đã bao nhiêu phút rồi ?"

"5 phút."

Bà Jenny tuy có trách nhiệm cảnh giác nhưng vẫn đề phòng mọi hướng, khi có người sắp gặp nguy hiểm, bà phụ trách giúp đỡ, bà cũng không nhàn hạ, đồng thời phải luôn chú ý những diễn biến kịp thời. 

"Mới 5 phút?" Quý Dữu thất vọng không thôi. 

Tạ Xuyên Khung đã bị thương, cũng không biết thương thế như thế nào.

Vũ khí năng lượng trong tay Leah, ánh sáng nhấp nháy, đây là dấu hiệu cho thấy năng lượng sắp cạn kiệt.....

Còn Tạ Linh Chi? Trông cô ấy như đang mất tập trung --

Bà Jenny đã già lắm rồi, đơn giản là không thể chịu đựng được cuộc chiến tiêu hao kéo dài. 

Chính mình đâu?

Quý Dữu rất kinh ngạc, một người không có vũ lực cao, vậy mà lại có thể giết nhiều Ban Lan Điệp, hơn nữa cô biết rất rõ tình trạng của mình, nhiều nhất là kiên trì trong 3 phút.

Đây chỉ là 5 phút, mọi người mới đối phó có 5 phút mà đã hoàn toàn kiệt sức.

Còn --

Còn phải đối phó trong 5 phút nữa?

Cái này hiển nhiên là vô cùng khó khăn.

Làm sao bây giờ? 

Làm sao bây giờ?

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Quý Dữu một bên vung đao chém rớt những con Ban Lan Điệp, một bên không ngừng suy xét.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com