TruyenHHH.com

Edit Ongoing Be Con Trung Duc Ki La

Kiều Tùng đứng trên chiếc phi thuyền, từ trên cao ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp phía dưới. Lần này đến Trùng tộc là để thực hiện một nhiệm vụ y học đặc biệt, và nói thật lòng, hắn biết đây vốn là việc chẳng ai muốn làm. Những đồng nghiệp khác đùn đẩy qua lại, cuối cùng nhiệm vụ lại rơi đúng vào hắn.

Thực ra, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Không mấy ai muốn đặt chân tới Trùng tộc.

Chủng tộc này nổi tiếng với sự bài ngoại từ lâu, mà nguyên nhân chính là từ một sự kiện liên quan đến trùng đực cách đây cả ngàn năm. Không những thế, Trùng tộc còn là một giống loài hiếu chiến với thể chất mạnh mẽ đến mức đáng sợ, đủ sức khiến nhân loại phải ngỡ ngàng. Họ không có chút thương hại hay nhượng bộ nào với các chủng tộc khác, và điều này càng làm tăng thêm khoảng cách giữa họ và các chủng tộc trong vũ trụ.

Trùng tộc – cái tên khiến cả vũ trụ đều phải dè chừng.

Nhưng Kiều Tùng lại khác. Với hắn , đây là một cơ hội hiếm có để tiếp xúc với nền văn hóa độc nhất vô nhị, và đặc biệt hơn cả, có thể gặp được trùng đực – những sinh vật quý hiếm và đầy bí ẩn.

Hắn chưa bao giờ ngừng thắc mắc tại sao những đồng nghiệp khác lại từ chối một cơ hội hấp dẫn như vậy, chỉ vì một chút nguy hiểm.

Khi bước xuống phi thuyền, Kiều Tùng lập tức nhìn thấy một Trùng cái đang đứng chờ mình.

Hắn ngước đầu lên, ánh mắt dần dần bị hút chặt vào thân hình cao lớn của đối phương. Chiều cao của Trùng cái này quả thực vượt xa sự tưởng tượng của hắn .

Với chiều cao 1m97, Kiều Tùng vẫn luôn tự tin rằng mình là người nổi bật. Vậy mà giờ đây, trước mặt Trùng cái cao đến mức không tưởng, hắn chỉ đủ... đứng ngang khuỷu tay của người ta.

Một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu hắn:

"Nhìn kiểu này chẳng phải giống như mình đang nhìn đứa cháu bảy tuổi ở nhà sao? Vậy có phải bây giờ họ cũng đang nhìn mình với ánh mắt đó không?"

Khoảnh khắc đó, sự tự tin của Kiều Tùng hơi lung lay một chút. Thể chất của Trùng tộc đúng là không hề giống với bất kỳ giống loài nào hắn từng biết. Nhưng sự tò mò và háo hức vẫn luôn cháy trong lòng hắn , không ngừng thúc đẩy hắn khám phá thế giới kỳ lạ này.

.....

Trang viên Airhan, nơi vốn dĩ không phải ai cũng có thể tự do ra vào, lần này lại đặc biệt mở cửa vì một lý do thú vị: sự xuất hiện của một bác sĩ nhân loại.

Kiều Tùng vừa bước vào, không khỏi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm. Sau khi di chuyển một đoạn trên phi hành khí, cuối cùng hắn cũng đến lầu chính, nơi hắn được gặp không chỉ một, mà là hai trùng đực – điều hiếm thấy đối với bất kỳ ai ngoài Trùng tộc.

Quan sát kỹ lưỡng hai trùng trước mặt, hắn nhanh chóng nhận ra sự khác biệt giữa trùng đực và trùng cái: trùng đực không sở hữu những hoa văn bí ẩn mang vẻ đẹp thần bí như trùng cái. Nhưng ngoại trừ điều đó, chiều cao và vóc dáng của họ gần như tương đồng.

Người đứng đầu có ánh mắt đầy lười biếng nhưng lại như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của hắn . Cái nhìn đó khiến Kiều Tùng không khỏi cảm thấy mình đang bị "quét sạch" trong nháy mắt.

"Người này tinh thần lực rất cao..."

Kiều Tùng thầm nghĩ, cố gắng giữ bình tĩnh. Bản năng của hắn mách bảo rằng không nên để lộ bất cứ suy nghĩ nào trước mặt người này.

Hắn nuốt nhẹ, tự cười khẽ trong lòng:

"Đúng là hiếm có thật đấy!"

Bỗng một âm thanh mang mùi sữa mềm mại vang lên:

"U bu~"

Kiều Tùng theo bản năng cúi mắt xuống, và ngay lập tức ánh nhìn của hắn dừng lại ở bé trùng đực nhỏ xíu được trùng đực cao lớn kia ôm trong tay. Hóa ra hắn quá mải mê đánh giá người lớn mà không nhận ra sự hiện diện của một "bé con" đáng yêu đang ở đây.

Duy An bé nhỏ, nhóc con ấy, có làn da trắng nõn như sữa, đôi mắt xanh thẳm sâu thẳm tựa đại dương, mái tóc đen mềm mại tựa nhung, đôi gò má phúng phính đáng yêu với hai lúm mỡ mềm mại. Chiếc miệng nhỏ xinh chu lên như một quả anh đào, đôi mắt xanh thẳm ánh lên vẻ tò mò và tràn đầy ý cười.... Tất cả toát lên một vẻ đẹp trong sáng, tinh khiết, như một thiên thần nhỏ.

Là một bác sĩ nhi khoa với hơn mười năm kinh nghiệm, Kiều Tùng đã gặp không ít trẻ con đáng yêu, nhưng bé bé này lập tức khiến hắn xếp lại danh sách những nhóc tì "đỉnh của đỉnh".

"Đáng yêu quá mức quy định!"

Trẻ con thường chỉ cần ngoan ngoãn là đáng yêu, nhưng bé con trước mặt còn mang đến một loại cảm giác đặc biệt khiến lòng hắn như mềm ra.

Giây phút ấy, một phần trong tâm hồn mệt mỏi của Kiều Tùng dường như được xoa dịu.

"Có lẽ đây chính là khả năng đặc biệt của trùng đực," hắn nghĩ, "khả năng làm dịu đi cơn cuồng hóa tinh thần."

Khi ánh mắt của Kiều Tùng chạm đến cái nhìn sắc bén nhưng đầy ẩn ý của Alhandra, mọi cảm xúc trong hắn lập tức bị ép xuống.

Như một bản năng, hắn che chắn tâm trí mình một cách cẩn thận. Người này – hoặc thậm chí đứa trẻ này – dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác một cách dễ dàng.

"Trước mặt họ, mình không thể có bất kỳ suy nghĩ nào vượt quá giới hạn," Kiều Tùng thầm nhắc nhở bản thân.

Những ký ức mơ hồ và đau thương bất giác ùa về.

Đây là Trùng tộc – nơi từng xảy ra những cuộc xâm lược tàn khốc hàng ngàn năm trước. Những trùng đực bị bắt giữ, bị giam cầm và thí nghiệm bởi tộc Parumi, đa phần đều không thể sống sót.

Bằng cách nào đó, những đau đớn khắc sâu trong lịch sử này đã tạo nên mối liên kết sâu sắc giữa trùng đực và khả năng tinh thần kỳ diệu của họ.

Trong lòng, Kiều Tùng vừa có sự tò mò, vừa cảm thấy trách nhiệm khi đứng giữa một thế giới lạ lẫm mà phức tạp đến vậy.

Bị Hùng phụ ôm vào trong ngực, Duy An căn bản không hề chú ý đến những động tác xung quanh. Bé chỉ ngoan ngoãn vươn tay, chân nhỏ xê dịch rồi giơ lên, hướng về Airhan Tang Thế như muốn xin một cái ôm.

Khi Airhan Tang Thế tiến vào, Duy An, với tư cách là khí linh, có thể cảm nhận được sự kết nối huyết mạch từ xa. Khuôn mặt nhỏ của bé lập tức sáng lên, nở một nụ cười rực rỡ như đóa hoa. Bé chu miệng, tuy không thể nói rõ ràng, nhưng vẫn phát ra âm thanh mềm mại: " U a um a~"

Khí thế mạnh mẽ, uy nghiêm của Airhan Tang Thế đột nhiên trở nên dịu dàng khi đối diện với tiểu nhóc. Quanh thân y, mọi thứ đều nhẹ nhàng và ấm áp hơn.

Dù vậy, y không bế Duy An lên như bé mong muốn. Thay vào đó, Airhan Tang Thế chỉ đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn bé như thể đang quan sát từ một khoảng cách gần.

Không nhận được cái ôm mà mình mong đợi, Duy An bắt đầu cau mày, mặt mũi xịu xuống. Bé đưa tay ra, cố gắng với lấy tay của Airhan Tang Thế như muốn nắm lấy một chút sự quan tâm, nhưng không thể nào nắm chặt được.

Thấy bé dùng sức với tay, Airhan Tang Thế không nhịn được đưa ngón tay ra, bé nắm lấy ngón tay y, ngẩng đầu lên và dành cho y một nụ cười rạng rỡ.

Thằng bé thật sự không sợ mình sao?

Airhan Tang Thế nghĩ.

Y có rất nhiều thư tử, nhưng những người này và y không có mối quan hệ thân thiết, mỗi khi y hạ mặt lạnh lùng xuống, họ thậm chí còn không thể giao tiếp suôn sẻ với y, huống chi là thân cận.

Đây là lần đầu tiên Airhan Tang Thế tiếp xúc với một trùng con như vậy, hơn nữa còn là một bé trùng đực.

Y cúi xuống nhìn vào ngón tay mềm mại mà bé đang nắm, rõ ràng ngay cả ngón tay của y cũng không thể cử động nhẹ nhàng, y cảm giác như tay mình bị một ngọn núi lớn chặn lại, không dám nhúc nhích.

Alhandra nhướng mày, "thằng bé có vẻ thân với anh."

Airhan Tang Thế gật đầu, vẻ mặt tự nhiên, "Ừm."

"U ~" Bị ôm vào trong ngực, Duy An ngửa đầu nhìn hai người nói chuyện, nha nha vài câu nói, như thể muốn gia nhập vào cuộc trò chuyện của họ.

Alhandra nhìn bé trong lòng một lúc, rồi mới quay sang Kiều Tùng, ý bảo hắn tiếp tục, "Đi thôi, chúng ta kiểm tra thân thể nào."

Duy An bị ôm đến trong lòng, nghe Alhandra nói vậy bật cười ha ha, đôi khi có nước miếng chảy xuống khóe miệng, nhưng Alhandra không hề chê, chỉ đơn giản là nắm lấy tay áo của Airhan Tang Thế, kéo lại gần.

Một phen kiểm tra lăn lộn thì trời cũng đã tối, bé đã mệt lả và nhanh chóng ngủ say được quản gia ôm về.

Kiều Tùng nghiêm túc đối chiếu số liệu, rồi nhìn về phía 2 trùng lơn đang căng ra như sắp trận địa chuẩn bị đón quân địch,

"So với Trùng tộc, số liệu thân thể của bé Duy An yếu hơn các bé khác, có lẽ là vì đã qua hai năm mà vẫn không nở."

"Về phần giấc ngủ của bé, không cần lo lắng, đó là một phần của quá trình tự chữa trị, không phải biểu hiện bất thường."

Alhandra gật đầu, cảm thấy tâm trạng hơi căng thẳng nhưng cũng không quên thả lỏng chút ít, "Phòng của anh đã được quản gia sắp xếp ổn thỏa rồi, có gì cần thì cứ nói với ông ấy."

Ngụ ý là, ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không có chuyện đuổi Kiều Tùng đi đâu cả.

Kiều Tùng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Xử lý xong mọi việc, Alhandra quay lại phòng, nhìn thấy bé Duy An đang say giấc trên giường, khuôn mặt ngây thơ, như vẫn còn chút ngốc nghếch. Kể từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên, trong nhiều năm tháng qua, Alhandra mới cảm nhận được cái cảm giác phải lo lắng cho một ai đó, giống như một người cha vất vả chăm sóc con cái vậy.

Bé con mềm mại, ấm áp, dính sát vào người, nằm yên tĩnh như thế, làm Alhandra cảm thấy lòng mình dịu lại, thật dễ dàng để ôm chặt lấy bé.

Quản gia đứng bên cạnh cẩn thận nói nhỏ: "Quyền Phiền thiếu gia bị sốt cao rồi..." Nhưng lời ông chưa dứt thì đã bị Alhandra ngắt lời.

Alhandra nhíu mày, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn: "Đưa thằng bé ấy đi bác sĩ Kiều ngay đi, đừng làm phiền tôi với những chuyện như thế này nữa."

"Vâng." Quản gia vội vàng đáp, nhanh chóng truyền lệnh đi.

Bên kia, Vân Lai nhận được lệnh, lập tức ôm Quyền Phiền nhỏ nhắn vào lòng, vội vã chạy về phía y lâu để tìm bác sĩ.

.........

Tại trang viên cây ăn quả, nơi những quả trái cây đỏ rực trĩu cành, Bé Duy An cuối cùng cũng uống xong bột sữa từ vỏ trứng. Giờ đây, bé đã có thể xoay người và bò lăn đi khắp nơi, chuẩn bị đón nhận buổi tiệc phá xác của mình.

Tiệc phá xác của trùng tộc giống như tiệc đầy tháng của con người, nhưng thay vì tổ chức vào ngày sinh nhật, họ sẽ tổ chức vào ngày vỏ trứng được ăn hết. Sau khi ăn xong vỏ trứng, những trùng con sẽ mạnh mẽ hơn và bắt đầu có thể thích nghi với thế giới này, giống như việc chúng có thể bắt đầu sống độc lập.

Gia tộc Airhan đã chuẩn bị cho ngày lễ này từ năm ngày trước. Mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo, từ những món đồ xa xỉ như thể không cần trả tiền, đến tấm thảm ở cổng lớn được dệt bởi giao nhân tộc. Giao nhân tộc chỉ có thể dệt được nửa tấc giao tiêu mỗi năm. Loại vải này không thấm nước, không cháy và còn có tác dụng làm dịu cơn cuồng loạn. Chính vì vậy, giao tiêu dù rất đắt đỏ nhưng chẳng ai chịu bán.

Kiều Tùng, dù rất hiểu biết, cũng không khỏi thốt lên: "Thật là tài lực lớn mạnh!"

Hôm nay, các gia tộc trùng tộc nổi tiếng đều đã đến tham dự và chúc mừng. Tuy nhiên, chỉ có hai gia tộc có địa vị ngang hàng với gia tộc Airhan cử những người trẻ tuổi đến thay mặt tham dự. Gia tộc Airhan và các gia tộc này có tài lực và quyền lực tương đương nhau, nhưng họ không tham gia trực tiếp mà gửi con cháu đến để giữ thể diện.

Bé Duy An, dù có rất nhiều anh em, những trùng này hoặc đang phục vụ trong quân đội ở Thủ Đô Tinh, hoặc đang kinh doanh trên các tinh cầu khác, cũng đã chuẩn bị quay về tham dự tiệc. Duy chỉ có một vài người anh trai đang ở chiến trường, chưa thể trở về kịp. Nhưng hiện giờ, hầu hết mọi người đã về và đang trên đường đến tham dự yến hội.

.........

Trong tàu vũ trụ, Quyền Phi nhìn những chiếc thuyền bay lớn nhỏ bên ngoài, cảm thấy chúng đều có chung mục đích, trong mắt có chút mỉa mai, khóe miệng cong lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng màu lục, những trùng văn trên cơ thể anh cũng theo đó mà di chuyển. Giọng nói của anh đầy châm biếm: "Không ngờ vị Hùng phụ kia thật sự sinh cho chúng ta một em trai trùng đực."

Nghe vậy, nhị ca Quyền Yến liếc nhìn cậu một cái, nhưng giọng nói của y lại ôn hòa, đáng tin cậy: "Nói vậy, sau này cậu sẽ ở trong bụng tôi, phải không?" [câu này tui hông hỉu]

Quyền Phi định phản bác nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào trong bụng, không nói gì thêm.

Khi Quyền Phi mười tuổi, có một lần cậu bị đánh đập vô cớ và phải quỳ suốt một ngày. Tối hôm đó, cậu không chỉ sốt cao mà còn cảm thấy trùng nguyên trong cơ thể dao động mạnh mẽ, đau đớn như thể có con dòi bám vào xương, quấn lấy không rời, khiến cậu đau đớn đến mức không thể chịu đựng nổi.

Cuối cùng, Quyền Yến khi ấy mới chỉ mười hai tuổi không biết làm cách nào nhưng lại được Hùng phụ đồng ý đưa Quyền Phi đến y lâu. Sau khi được điều trị, Quyền Phi mới hoàn toàn tỉnh táo lại và nhận ra rằng Quyền Yến đã phải ở trong y lâu suốt hai ngày liền, da thịt toàn thân không có chỗ nào là lành lặn.

Thực ra, Hùng phụ chưa có đồng ý đưa Quyền Phi đi, mà chính là Quyền Yến đã tự quyết định, một mình làm chủ và đưa Quyền Phi đến y lâu.

Từ lần đó, Quyền Phi chỉ nghe lời Quyền Yến.

Khi lớn lên và tiếp xúc với nhiều chủng tộc khác nhau, Quyền Phi càng hiểu rõ xã hội trùng tộc kỳ lạ và biến thái đến mức nào. Trước đây, cậu luôn mơ ước có thể thay đổi tình trạng của trùng tộc, nhưng sau này cậu mới nhận ra suy nghĩ đó thật sự ngây thơ và buồn cười. Trùng tộc không thể thiếu trùng đực, cho dù là trùng cái hay những trùng con chưa phá xác, một khi trùng đực biến mất, thì sự diệt vong sẽ đến với cả giống loài.

Thấy Quyền Phi im lặng, ánh mắt của Quyền Yến chuyển sang nhìn Quyền Từ, người đang ngồi bên cạnh. Quyền Từ là em trai cùng cha khác thư phụ với anh, đứng thứ mười ba trong gia đình. Tính cách của Quyền Từ giống với anh trai lớn của mình hơn: lạnh lùng, cứng rắn, và thường xuyên bị đánh đập vì tính cách này.

"Ở trường có làm chuyện ngốc nghếch không?" Quyền Yến nhẹ nhàng hỏi.

"Vẫn hành động như vậy thôi." Quyền Từ đáp lại, lời nói đơn giản nhưng sắc bén. Sau đó, cậu nhìn Quyền Yến, quan sát những ký hiệu trùng văn trên mặt cậu, rồi đột nhiên nhíu mày hỏi: "Trùng nguyên của anh lại bắt đầu dao động sao?"

Trùng cái khi mới sinh cho đến khi chết đi sẽ trải qua rất nhiều lần dao động của trùng nguyên, nhưng chỉ diễn ra mỗi năm một lần. Nếu Quyền Từ không nhớ lầm, thì Quyền Yến đã trải qua ít nhất một lần vào nửa năm trước.

Quyền Yến cười cười, nhanh chóng lướt qua câu hỏi này và không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Còn lại những trùng tộc khác cũng im lặng, không nhắc lại chuyện này nữa, khiến không khí trở nên nặng nề và khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com