TruyenHHH.com

Edit Ongoing Be Con Trung Duc Ki La

chương 10

Từ lần đó, Quyền Yến liên tục đăng hình ảnh lên vòng bạn bè. Có khi là hình bé Duy An loạng choạng chạy tới, có khi là giọng sữa "Anh ơi ~", còn có hình ảnh tay nhỏ của bé nhéo một viên nho đưa qua.

Những dòng chữ kèm theo đều tràn đầy niềm vui và khoe khoang, khiến bạn bè của Quyền Yến vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Họ tự hỏi liệu Quyền Yến có phải là người họ từng biết, hay là bị vật chất Ey làm hỏng não rồi.

Thậm chí có người gửi tin nhắn hỏi Quyền Yến có phải xảy ra chuyện gì không.

Quyền Yến cười, trả lời: "Không có chuyện gì đâu, chẳng qua là em trai đáng yêu quá mà thôi."

'............'

Nhận được câu trả lời, Tô Ngọc nghiêm túc nhìn Nguyễn Hạc, " Trùng nguyên của anh Quyền xao động có phải nặng hơn không, anh ấy hiện tại đã bắt đầu nói sảng rồi."

Nguyễn Hạc, "............"

Hắn cũng không dám tin Quyền Yến thay đổi, nhưng thà tin rằng trùng nguyên của Quyền Yến xao động nghiêm trọng dẫn đến đầu óc không tỉnh táo, còn hơn tin rằng cậu ta thật sự yêu thương em trai.

Quyền Từ cũng phát hiện sự thay đổi trong vòng bạn bè của Quyền Yến, mày hơi chau lại.

Cậu không biết Quyền Yến đã trải qua gì ở tinh cầu Cato, nhưng trong ấn tượng của cậu, họ đều không thích thậm chí phản cảm với trùng đực.

Vì vậy, họ luôn che giấu việc mình là trùng cái của gia tộc Airhan, thậm chí che giấu việc có một Hùng phụ.

Lần trước, khi bé trùng đực phá xác, Quyền Từ còn cảm nhận được sự phản cảm Quyền Yến.

Hiện giờ, chỉ trong thời gian ngắn, giữa những dòng chữ của cậu đều tràn đầy yêu thương và cưng chiều?

Điều này đối với Quyền Từ là quá vô lý và quỷ dị.

Cậu chỉ có thể nghĩ rằng bé trùng đực có tinh thần lực thiên phú mạnh, khiến trùng nguyên xao động của Quyền Yến được giảm bớt khi ở bên cạnh. Bị ảnh hưởng lâu dài, Quyền Yến mới sinh ra hảo cảm với trùng đực con.

Tinh thần lực của trùng đực rất độc đáo, khác với các chủng tộc khác, khiến trùng cái cảm nhận được trấn an và an tâm khi ở bên cạnh. Lâu dài, trùng cái sẽ sinh ra ỷ lại, không rời trùng đực, thậm chí không thể chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt chán ghét của trùng đực.

Điều này làm họ tự ti, thậm chí tự ghét bỏ dẫn đến t·ự s·át, mỗi năm có không ít trùng cái chết vì điều này.

Các chủng tộc khác không nghĩ rằng trùng cái cường đại, lạnh nhạt, tình cảm khô khan lại như vậy khi đối mặt trùng đực.

Họ không thể rời hùng chủ, thậm chí không phản kháng hành vi của hùng chủ, dù tốt hay xấu.

Đây là lý do Quyền Từ chán ghét trùng đực, cậu không thể tưởng tượng mình yêu trùng đực, thậm chí vì không chịu được ác ngôn ác ngữ và coi thường mà càng ngày càng hèn mọn, lấy lòng.

Quan hệ bệnh hoạn, dị dạng này không nên tồn tại!

Quyền Từ gọi video 3D cho Quyền Yến, để xem tình huống hiện tại của Quyền Yến có phải như cậu phỏng đoán không.

Trùng nguyên xao động không thể giấu được.

Sau khi gửi video, Quyền Yến xuất hiện trước mắt cậu, nằm trên ghế phơi nắng, thần sắc ôn hòa, chỉ là ánh mắt lục đậm có chút nghi hoặc nhìn em trai ít khi liên hệ, "Tiểu Từ à, tìm anh có chuyện gì hả?"

Quyền Từ không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn vào mặt anh trai mình. Phát hiện  Trùng Văn rằng trên mặt anh trai trước đây vẫn thường di động, giờ đã ổn định, Quyền Từ cắt đứt thông tin với ánh mắt hơi ám.

Trùng Văn trên mặt trùng cái thường di động nhiều khi trùng nguyên xao động. Trùng nguyên xao động càng ít thì Trùng Văn hoạt động càng ít. Một tháng khi trùng cái sinh ra, Trùng Văn trên mặt cố định không di chuyển, chỉ khi bị vật chất Ey xâm nhập mới khiến trùng nguyên không ổn định thì Trùng Văn mới di chuyển.

Trùng Văn trên mặt Quyền Yến vẫn đang di động, nhưng mức độ đã giảm nhiều so với khi xao động trước đây. Điều này rõ ràng là do được trấn an.

Chỉ có trùng đực mới có thể trấn an trùng nguyên xao động. Hùng phụ không rảnh trấn an cho Quyền Yến, chỉ có trùng đực nhỏ kia mới có thể. Quyền Yến cũng không thể tìm trùng đực khác để trấn an, và ngay cả khi có, cũng không thể xao động trùng nguyên hai lần trong một năm.

Đang suy nghĩ, Sở Viên đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn, kéo cậu chạy, "Giản Phong đã xảy ra chuyện."

Quyền Từ biến sắc, nhanh chóng đuổi kịp, "Nói rõ đi."

Bên kia, sau khi bị Quyền Từ ngắt liên lạc Quyền Yến ngẩn ra, hiểu mục đích của em trai, cười cười.

Cậu em trai này, trước sau như một cố chấp.

Bé Duy An sau khi chơi với Hùng phụ, được quản gia ôm đi tìm anh trai. Đi vào bãi cỏ, từ xa đã thấy Quyền Yến nằm trên ghế, bé kéo giọng sữa gọi, "Anh ơi ~"

Nghe tiếng, Quyền Yến ngẩng đầu nhìn, thấy bé chập chững chạy tới, vội vàng đứng dậy, bước vài bước ôm bé vào lòng.

Được anh trai ôm vào lòng, bé Duy An khoanh tay ôm cổ anh trai, cọ cọ mặt, "Nhớ anh lắm~"

Quyền Yến nghe vậy, mắt tràn ý cười, đối diện với đôi mắt cong cong của bé, đột nhiên nhớ ra từ khi phá xác tới nay bé chưa đi chơi lần nào.

Bé trùng đực tuy yếu ớt,  quý giá nhưng không thể vì bảo hộ vệ mà giữ bé mãi trong nhà.

Nơi nào có trùng cái, sẽ không để trùng đực chịu tổn thương. Trùng đực ở Trùng tộc sẽ tuyệt đối an toàn, đây là nhận thức chung của các chủng tộc trong tinh tế.

"Có muốn đi chơi không?" Quyền Yến đột nhiên hỏi.

"Muốn ạ ~" Bé Duy An hiểu được ý nghĩa của việc đi chơi, đôi mắt lấp lánh, hôn anh trai một cái, ngọt ngào nói, "Anh trai tốt nhất ~"

Alhandra và Quyền Yến thường kể cho bé Duy An nghe về những điều thú vị bên ngoài, Quyền Phiền còn kể về nhà trẻ.

Bé Duy An dù không hiểu, nhưng tò mò và biết bên ngoài rất thú vị.

Quyền Yến ôm bé, dẫn ra ngoài, "Đi thôi, mang Duy An bé nhỏ đi chơi."

Trong lòng anh trai, bé Duy An vui mừng, cười khanh khách, ngón tay nhỏ chỉ bên ngoài, giọng mềm mại, "Đi thui ~"

Ra ngoài, Quyền Yến tươi cười, nhưng giờ hơi hối hận.

Trùng tộc rất thích văn hóa nhân loại. Dù thể chất yếu, nhưng không ảnh hưởng đến trí tuệ của họ, cứ thế chiếm một vị trí nhỏ trong vũ trụ.

Trong văn hóa nhân loại, trùng tộc thích nhất không phải công nghệ cao hay vũ khí, mà là ẩm thực.

Trước đây, khi nhân loại mới xuất hiện, các tộc không có ý tốt.

Khi muốn chia cắt nhân loại, không ai ngờ trùng tộc - vốn hung ác, lại chú ý tới nhân loại vì ẩm thực. Sau đó, họ còn che chở nhân loại vì nhiều lý do.

Điều này khiến các tộc phải từ bỏ ý định chia cắt nhân loại, và nhìn họ dần trở nên mạnh mẽ.

Bởi vậy, ẩm thực trùng tộc rất phát triển, một nửa thành thương nghiệp là bán đồ ăn ngon.

Ôm Quyền Yến, bé Duy An nhìn thấy bé trùng cái khác cầm cuốn thịt cá cay, nước miếng chảy ra. Bé chỉ vào cửa hàng, ngửa đầu mắt trông mong nhìn Quyền Yến, "Anh trai ~ ăn nha ~"

Thấy bé thèm ăn, Quyền Yến vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Bé Duy An còn quá nhỏ, bé còn chưa được một tuổi. Trùng đực con nhỏ hơn và yếu hơn trùng cái con ba phần. Quyền Yến không dám cho bé ăn đồ ăn vặt bên ngoài.

"Chúng ta không ăn, đồ ăn đó không thể ăn, ăn sẽ đau." Cậu ôn hòa nói.

Vừa dứt lời, nhiều ánh mắt khiển trách dừng trên người cậu.

Khi Quyền Yến ôm bé Duy An vào phố, các trùng cái đều nhìn lại.

Chỉ bởi vì cảm giác được trùng đực.

Khi thấy là bé trùng đực, từng trùng cái mạnh mẽ kích động đến kêu gào trong lòng.

Bé trùng đực!

Bé trùng đực!

Đó là trùng đực con!

Bé trùng đực mềm mại, thơm tho!

Rất ít thấy trùng đực, họ kinh ngạc khi thấy bé trùng đực!

Các trùng cái véo mình, sợ kêu lên làm bé trùng đực sợ.

Họ kiềm chế không nhìn chằm chằm bé, họ đã làm rất tốt bé Duy An không thấy khó chịu.

Nghe Quyền Yến nói đồ ăn không thể ăn, nhiều ánh mắt hung hăng trừng mắt Quyền Yến.

Sao có thể có trùng cái tiếc tiền mua đồ ăn cho bé trùng đực? Ngươi nuôi không nổi, để chúng ta nuôi. Một phòng đồ ăn chúng ta đều mua nổi.

Thậm chí có trùng cái muốn xông lên, may mà được bạn giữ lại.

Trùng Văn trên mặt Quyền Yến là Trùng Văn cấp cao, không có chuyện mua không nổi. Còn nữa, xông lên dọa bé trùng đực.

Bé Duy An nhìn chằm chằm đồ ăn, nghe anh trai nói rồi nuốt nước miếng, chôn đầu nhỏ trên vai Quyền Yến, "Duy An không thấy ạ~ không ăn nữa ~"

Nhìn thao tác dễ thương của bé, các trùng cái suýt hộc máu, may mà lý trí giữ họ lại.

Chôn trên vai anh trai, bé Duy An biết không thể tùy tiện ăn, ăn sẽ đau.

Lần trước, bé ăn đồ ăn của Hùng phụ, vào ban đêm liền ói và đau.

Alhandra đỏ mắt, từ đó bé không dám ăn bậy, sợ Hùng phụ khóc. Bé thèm nhưng không ăn, tự che mắt, nói không thấy sẽ không ăn.

Quyền Yến vừa đau lòng vừa sầu não, sờ đầu bé, rồi bước nhanh rời khỏi khu ẩm thực.

Lâu rồi cậu không về tinh cầu Cato, không biết thành thương nghiệp có ba phố ẩm thực, nếu biết cậu sẽ vòng qua nơi này.

Qua ba con phố, Quyền Yến thả chậm bước chân. Hai bên đường phố là thành vui chơi, bên trong có cơ giáp và vũ khí, chiến hạm cấp thấp cho trùng cái mới thành niên chơi. Có khu vực dành riêng cho quân giáo sinh, chỗ đó cao cấp hơn.

Các trùng con đa số đều ở phố bên cạnh.

Lúc này, trong lòng Quyền Yến, bé Duy An mở to mắt ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào thú bông giao nhân có hoa văn ngân bạch.

Thấy bé chăm chú nhìn, Quyền Yến tiến lại mua thú bông, "Duy An đặt cho nó tên đi!"

Bé Duy An vỗ tay, đôi mắt cong, "Cá cá."

Âm thanh mềm mại vừa nói ra, thú bông giao nhân vung đuôi cách không bơi lại ôm tay bé Duy An, tiếng nói trong trẻo, "Cá cá."

Thấy nó cử động, bé Duy An vui mừng, ôm thú bông hôn, "Cá cá, Duy An."

Nhìn bé, Quyền Yến thở phào, xem ra ảnh hưởng của phố ẩm thực không còn, "Ừ, Duy An."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com