TruyenHHH.com

Edit Oneshot Gio Dem Phuong Nam

01.

"Xin chào, hoan nghênh ghé thăm." Thanh âm giống như tiếng sơn ca êm tai, đánh khẽ một sự rung động nhẹ trong lòng người nghe. Tiếng chuông gió ở cửa còn chưa dứt, lại chào đón điều tốt đẹp tiếp theo.

"Xin chào, xin hỏi nơi đây còn buôn bán không?" Không biết rằng thành phố nhỏ ở đây nghỉ ngơi sớm như vậy, lúc này mới qua 10 giờ, nhưng phần lớn các cửa hàng đều đã ngưng hoạt động rồi.

"Còn chứ, muốn ăn chút gì đó không?" Chủ tiệm đeo thẻ tên trước ngực, cậu ấy tên Mã Gia Kỳ – chủ kinh doanh cửa tiệm gia đình nhỏ này.

"Vậy... một phần cơm chiên trứng đi, cảm ơn." Tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, chung quanh được bốn phía trong tiệm trang trí cực kỳ giống bộ điện ảnh 《 Quán ăn đêm 》, chỉ khác là chủ tiệm ở đây trẻ tuổi hơn, nhìn qua cùng lắm chỉ 27, 28 tuổi.

"Tới đây du lịch sao? Trước đây chưa từng gặp qua ngài." Mã Gia Kỳ đập hai, ba quả trứng gà vào trong chén, dùng đũa nhẹ nhàng quấy.

"À xin chào, tôi là Trương Chân Nguyên, một tác gia(1), tới nơi này tìm kiếm linh cảm." Trương Chân Nguyên chỉ vào máy tính bên cạnh, hôm nay là ngày đầu tiên ở đây, nhà thuê cũng cách đây không xa lắm.

(1): Giải thích: Tác giả dùng để chỉ người sáng tác tác phẩm cụ thể và gắn với tác phẩm đó, tác gia được nhắc tới trong một sắc thái, ý nghĩa bao quát hơn so với tác giả, hoặc là muốn chỉ đến tính chất chung, sự đại diện cho một khuynh hướng, một dòng tư tưởng, có vai trò, có vị thế và có chuyên môn cao.

"Đó thực sự là một nghề nghiệp không tồi đâu. Có điều thưa tiên sinh, nơi này của chúng tôi lát nữa có người tới sẽ khá ồn ào, hy vọng không ảnh hướng đến ngài." Dầu trong nồi bị đun tới bắn tung tóe, Mã Gia Kỳ không tự giác mà nâng cao âm lượng của chính mình.

"Không sao, tôi thích náo nhiệt." Đến đây vẫn chưa gặp được người địa phương nào.

Vừa dứt lời, chuông gió treo ngoài cửa lại vang lên, một người mặc đồng phục màu xám nhạt đi đến, theo sau còn một người tùy ý vắt áo khoác trên vai, trong tay hai người vẫn còn mang cặp sách.

"Chào buổi tối Mã Ca, hôm nay có khách nhân mới à?" Hai nam sinh ngồi sánh vai ngồi cạnh nhau, xem dáng vẻ cũng chỉ 17, 18 tuổi, chắc vẫn còn là học sinh cao trung.

"Ừ, khách nhân mới tới là tác gia đó."

"Chào mọi người, tôi là Trương Chân Nguyên."

"Lưu Diệu Văn"

"Tống Á Hiên"

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên là bạn rất thân, hai người lớn lên cùng nhau, tiểu học, sơ trung, cao trung đều ở bên nhau. Năm nay đã là cao tam (lớp 12), thành tích ở trường của cả hai đều khá tốt, cùng nhau hẹn ước thi đại học.

"Mã Ca, em muốn ăn mỳ." Lưu Diệu Văn vẫn luôn thích ăn mỳ như thế, mà Tống Á Hiên càng yêu màn thầu hơn. Tuy rằng đều là mỳ, nhưng chung quy lại vẫn có chút bất đồng.

"Được, nhưng phải chờ một chút." Mã Gia Kỳ đem cơm chiên trứng vàng ươm đến trước mặt Trương Chân Nguyên, sau đó xoay người đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn khác.

"Wow, hôm nay có tôm nha, là Đinh Ca muốn ạ?" Lưu Diệu Văn thăm dò bên trong, trên bàn bày đĩa tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, nhìn qua thực sự rất ngon miệng.

"Đúng vậy, A Trình ngày hôm qua đặc biệt có nhắc qua." Mã Gia Kỳ vớt mỳ đã nấu chín ra, còn thuận tiện múc thêm một chút đồ ăn kèm, học sinh cao tam rồi mà, tự nhiên phải được ăn ngon hơn.

"Chúng tôi đang nói về Đinh Trình Hâm, một họa sĩ, mùa đông năm trước mới tới nơi này." Mã Gia Kỳ tri kỷ giải thích cho Trương Chân Nguyên.

"Đinh ca vẽ tranh cực kỳ đẹp luôn, tất cả bức tranh treo trong tiệm, đều là do anh ấy vẽ." Tống Á Hiên chỉ chỉ mấy bức tranh trên tường, đa số là các bức vẽ phong cảnh, nhưng lại rất hợp với cảnh trí nơi đây.

"Ai đang khen tôi đó?" Tiếng chuông gió vang lên lần thứ ba, Đinh Trình Hâm cõng bảng vẽ trên lưng đi về phía trước, ngồi ngay vị trí chính giữa tiệm.

"Có tôm của mình chứ?" Ngữ điệu ít nhiều có chút mong đợi, bảng vẽ tùy tiện lót dưới cánh tay, đôi mắt vẫn hướng về phía bên trong.

"Có, đang chờ cậu đây." Mã Gia Kỳ thay cậu mang bảng vẽ cất xuống dưới bàn, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho Đinh Trình Hâm, cơm rang tôm nõn.

"Ơ, bạn mới? Xin chào, tôi là Đinh Trình Hâm." Đinh Trình Hâm đã sớm chú ý tới Trương Chân Nguyên, chỉ là nhất thời chưa kịp chào hỏi.

"Tôi tên Trương Chân Nguyên." Trương Chân Nguyên nhìn Đinh Trình Hâm, vừa nhìn liền biết không phải người địa phương ở đây, khẩu âm cũng khác với ba người kia.

"Tiểu hài tử hôm nay tan học khá muộn rồi đấy." Ngày thường lúc Đinh Trình Hâm đến, phần lớn cơm nước đã xong xuôi, hai người bắt đầu đùa giỡn cãi nhau rồi, hôm này lại phá lệ an tĩnh ở bên cạnh.

"Còn không phải tại Tống Á Hiên Nhi, trực nhật quá chậm, em chờ cậu ấy rất lâu đó."

"Đó là do tớ cẩn thận được không." Tống Á Hiên bị ý kiến có hơi bất mãn, duỗi tay đánh nhẹ một cái trên cánh tay Lưu Diệu Văn.

"Hôm nay có thêm tác phẩm mới không ạ?" Cơ hồ mỗi ngày Đinh Trình Hâm đều cho bọn họ xem tranh mình vẽ, tuy rằng phần lớn bọn họ đều xem không hiểu, nhưng vẫn luôn khích lệ cậu.

"Không có, hôm nay muốn nghỉ ngơi chút ít." Đinh Trình Hâm một ngụm đem tôm nõn nhét đầy trong miệng, Mã Gia Kỳ quay người rót chén nước đẩy đến trước mặt cậu.

Chuông gió vang lên một lần cuối, đây là hai vị khách nhân cuối cùng của buổi tối, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường.

"Chào buổi tốt, thật ngại quá tới muộn rồi." Hai người đều là luật sư, hai năm trước tới Thành phố Gió, rất nhanh đã trở thành khách quen của nơi đây.

"Chưa muộn đâu." Mã Gia Kỳ không cần thiết đi hỏi về thực đơn, hai người bọn họ đều yêu vị cay, món cay Tứ Xuyên lại càng phù hợp với khẩu vị hai người, chỉ là tối muộn rồi, vì sức khỏe nên sẽ ít cay hơn chút.

Đến hiện tại, khách quan của Gió đêm phương Nam đều đã đông đủ, Trương Chân Nguyên được tính là thành viên mới của họ, Mã Gia Kỳ đi tới ngoài cửa quán ăn, gỡ chuông gió xuống, treo thẻ bài "Đã đóng cửa" lên.

"Hôm nay Tống Á Hiên lại lạc đường, thật không hiểu được ở trường học đã 3 năm rồi, vậy mà vẫn còn lạc đường." Còn lại chính là thời gian nói chuyện phiếm của mọi người. Ai ai cũng đem mọi chuyện phát sinh trong ngày kể lại một lượt.

"Tớ không có lạc đường! Tớ chỉ tự hỏi xem đi đường nào sẽ gần hơn một chút." Tống Á Hiên đôi khi hay quên, cho nên trí nhớ vẫn cứ nghẹn lại như cũ, không thể nhớ được.

"Cuối cùng không phải là tớ mang cậu đi sao?" Lưu Diệu Văn ít nhiều có hơi kiêu ngạo, thật ra khi còn nhỏ nhóc cũng không nhớ đường, nhưng vì muốn cùng Tống Á Hiên ra ngoài chơi, cho nên liền đặc biệt để ý. Thói quen nhớ đường.

"Có em rồi, Á Hiên cũng không cần phải nhớ đường, dù sao hai đứa các em cũng không tách nhau ra." Đinh Trình Hâm chống đầu nhìn hai đứa trẻ kia, trong mắt tràn đầy hâm mộ, tuổi trẻ giống như huyết dịch tươi tắn.

"Hắc hắc, có đạo lý."

"Hạ lão sư, Nghiêm lão sư thì sao? Hôm nay tan làm muộn như vậy, có vụ kiện tụng mới sao?" Mọi người đối với nghề luật sư này luôn tồn tại một cảm giác tôn kính, theo thói quen gọi bọn họ một tiếng "lão sư".

"Không có, Nghiêm Hạo Tường cứ một hai phải kéo em đi đá cầu, nhiều năm rồi em cũng không chơi qua." Hạ Tuấn Lâm liếc Nghiêm Hạo Tường một cái.

Hai người họ bởi vì công việc mà quen biết, trong nhà Nghiêm Hạo Tường có điều kiện kinh tế khá vững, nhưng hắn vẫn luôn muốn dựa vào nỗ lực của chính mình tự lo liệu một phần sinh hoạt, cho nên vừa tốt nghiệp đại học xong liền tới nơi này.

"Sống phong phú một chút chứ sao!"

Cuối cùng mọi người quay qua mời Trương Chân Nguyên nói, kể chuyện của chính hắn, mãi đến hơn 11 giờ mới đóng cửa ra về.

Nhà của Mã Gia Kỳ ở ngay phía sau quán ăn, cách phòng ở của Đinh Trình Hâm cũng không tính là xa, hai người thường tiễn hết khách khứa đi, đơn độc ngồi lại tâm sự vài chuyện trong chốc lát.

"Nói thật, thực sự rất hâm mộ Diệu Văn và Á Hiên." Khi còn nhỏ đều muốn mau chóng trưởng thành, lớn lên rồi lại bắt đầu hoài niệm thời kỳ đi học.

"Hai người họ chân chính là một đôi do trời đất tạo thành." Tất cả khách nhân trong tiệm đều cảm thấy như vậy, đều một lòng trông ngóng hai người học hành thành danh rồi trở về, viết lên một hồi yêu đương oanh oanh liệt liệt.

"Cậu ở nơi này đã lâu vậy rồi, không nghĩ tới đi ra ngoài nhìn xem thế giới sao?" Mã Gia Kỳ là người yêu phong cảnh, yêu chụp ảnh. Nhưng anh chưa bao giờ rời nhà quá xa, cho nên Đinh Trình Hâm mới vẽ nhiều bức tranh phong cảnh đến vậy, chung quy cũng chỉ muốn cho Mã Gia Kỳ chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài.

"Sau này có cơ hội, có thể sẽ đi." Cuộc sống của Mã Gia Kỳ bình đạm như nước, anh không có yêu cầu gì cao, tích cóp một ít tiền đi làm chuyện mình thích là được.

Chỉ là gần đây lại tăng thêm một ý tưởng, muốn sống cùng với Đinh Trình Hâm một phen.

Đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng dáng hai người, Mã Gia Kỳ đưa Đinh Trình Hâm về nhà. Ngoài ý muốn trên đường trở về lại đụng phải Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên.

"Hai đứa sao vẫn còn chưa về nhà?" Đều đã rạng sáng rồi, bởi vì chuyển nhà nên giờ đây không ở gần như trước, lúc về nhà phải tốn không ít thời gian.

"Trong nhà Tống Á Hiên không có ai, cậu ấy lại không có đem chìa khóa theo. Hôm nay qua nhà em ngủ." Quan hệ của hai người chính là thân thiết như vậy, hôm nay ở nhà cậu, ngày mai ngủ nhà mình, chẳng có gì khác nhau.

"Thì giờ không còn sớm, mau mau trở về đi thôi." Hai thân ảnh đi ngày càng xa, Mã Gia Kỳ quay đầu lại nhìn, hai đứa trẻ này có lẽ chính là tượng trưng cho những điều tốt đẹp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com