Edit Oneshot Fakerpeanut Tong Hop Oneshot
Tên gốc: 【壳花】舅妈的魔女斗篷
Tác giả: Song_huaTóm tắt: "Không kết hôn cũng có thể nói lời yêu, một gia đình được chia thành ba phần: Đại ma vương, phù thủy, và con trai của họ, những đứa trẻ sẽ bộc lộ bản chất của ma vương từ khi còn nhỏ."Năm dì mang thai, cũng là năm dì giành được chiếc cúp S. Ôi, đừng có ngạc nhiên như vậy chứ, dù sao cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp, không ai mà không khao khát chiếc cúp đó, mà mỗi một người được khắc tên trên chiếc cúp, đều từng trải qua khoảnh khắc mừng rỡ như điên vậy đấy. Đối với dì tôi mà nói, ngoài các đồng đội và huấn luyện viên ra, người xứng đáng được chia sẻ niềm vui đương nhiên là chú tôi rồi. Chú với dì tôi mà nói, chú là một thần tượng của dì. Chỉ có điều người theo đuổi ngôi sao có lẽ sẽ không bao giờ đuổi kịp dì tôi, dì nhẹ nhàng uyển chuyển đứng với chú tôi trên cùng một cái sân khấu, bằng một mái tóc bạc lóa mắt và hành động mạnh mẽ đã chinh phục được trái tim của chú tôi. Dì giống như Helen của Hy Lạp cổ đại, một nụ cười thôi cũng có thể khuấy động cơn bão trong lòng chú tôi. Mà chú tôi, là một người đàn ông chẳng khác nào người máy, chú thích trẻ con, nhưng rất ít khi có tình cảm con người, cho nên gia đình chúng tôi thường xuyên nghi ngờ chú tôi có thể sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không. Nhưng tình thế sau đó đã thay đổi: Hì, dì tôi á, chỉ cần dùng khuôn mặt xinh đẹp cũng đã khiến cả nhà đều công nhận chuyện dì là bạn đời của chú tôi. Dì là một người đáng yêu, dịu dàng và chu đáo, quan trọng nhất là rất tốt với chú tôi. Bản thân dì tôi cũng là một người trẻ tuổi, có một chút tinh nghịch vô hại, nhưng khi đối mặt với chú tôi lại ngoan ngoãn như một chú cừu non. Sau này tôi mới biết, dì chỉ đang giả bộ để lừa dối hầu như tất cả chúng tôi mà thôi, cũng chỉ có một mình chú là không qua mặt được. Nói đúng hơn thì, so với việc nhìn thấu mấy trò vặt của dì ngay từ cái liếc mắt đầu tiên, người chú thân yêu của tôi càng muốn làm đồng lõa với dì hơn.Được rồi, chúng ta hãy quay lại với câu chuyện mang thai vui vẻ của dì tôi đi. Đêm hôm đó dì tôi uống một chút rượu, mà đó cũng bình thường thôi. Dì vui vẻ trở về ký túc xá của chú tôi, nói mê sảng rất nhiều, theo như trong ký ức của dì, có lẽ là mấy lời yêu thương nhạt nhẽo, say rượu ngồi trên đùi chú tôi ngọt ngào hứa hẹn về một tương lai vĩnh cửu, vừa khóc vừa cười nói rằng cuối cùng mình cũng gần gũi với chú tôi hơn một chút, đồng thời còn "Cực kỳ táo bạo" muốn chú tôi một bé con. Ôi, trời ơi, một bé con! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người đến đến đi đi thoải mái như một cơn gió lại muốn chú tôi một bé con, nhưng lỡ như gió cũng có lúc mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì sao đây?Nói tóm lại, khi dì tôi thức dậy vào ngày hôm sau, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau nhức, còn chú tôi vẫn dựa trong lồng ngực dì ngủ ngon lành. Ga trải giường trông có vẻ đã được dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất là không có chất lỏng lộn xộn nào ở trên đó. Nhưng dì tôi đã bỏ chạy, mang theo cơ thể đau nhức cùng những dấu tay và dấu răng xanh tím trải dài toàn thân trở về ký túc xá của dì —— Thậm chí vội vã đến quên uống thuốc tránh thai luôn. Mà mấy tháng sau đó, dì dần dần sụt cân, khẩu vị trở nên vô cùng kém, tinh thần mệt mỏi và thường xuyên mất tập trung. Đồng đội của dì là người đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn, âm thầm tìm đến chú tôi (Nhìn đi, bọn họ quang minh chính đại đến mức gần như ai cũng biết hết luôn á!), kể cho chú tôi nghe những khác thường gần đây của dì tôi, hy vọng chú ít nhiều gì cũng để ý đến dì tôi một chút, mặc dù hai người bọn họ thường tỏ ra không quen biết nhau. Mà chú tôi từ trước đến nay luôn theo phái hành động, lập tức lái xe đến căn cứ của dì tôi, trước sự chứng kiến của một đám đồng đội, đưa dì tôi phóng về phía bệnh viện.Cuộc kiểm tra này phát hiện ra một vấn đề lớn: Dì tôi, một người trên giấy chứng minh nhân dân có đến hai giới tính là người đàn ông đích thực, vậy mà trong bụng lại thực sự gieo một hạt giống, một hạt giống từ cái đêm ý loạn tình mê với chú đó, đã được ba tháng rồi. Đánh cũng đánh không được, đứa bé kia đã thành hình, một khối máu thịt nhỏ bé dính chặt vào dì tôi và nhanh chóng lớn lên. Bác sĩ biết danh tiếng của chú tôi, nắm chặt lấy tay chú liên tục chúc mừng, tiện thể cảm ơn chú vì đã góp phần nâng cao tỷ lệ sinh sản của Đại Hàn Dân Quốc. Còn dì tôi, lúc được chú tôi đưa ra khỏi căn cứ vẫn đang mặc một chiếc áo dệt kim lông dê hở cổ hơi mỏng, bây giờ đang choàng áo khoác của chú tôi ngồi ngơ ngác trên ghế. Cậu vẫn chưa chấp nhận sự thay đổi thân phận của bản thân, một người yêu tự do đột nhiên được thông báo mình sắp thành mẹ, tôi nghĩ chắc là không ai có thể chấp nhận điều đó trong một thời gian ngắn được. Chú tôi không nghe lọt câu chúc mừng của bác sĩ, trong đầu đều là nếu dì tôi không muốn đứa bé này thì sao đây? Trong chuyện này chú không có lỗi, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn vô tội: Coi như dì tôi uống say, thì chú tôi vẫn tỉnh táo nha! Chắc là chú nghĩ, một người say rượu có lẽ sẽ nói ra lời thật lòng, nhưng thế giới này không chỉ xoay quanh một câu nói chân thành, nếu mọi chuyện có thể hoàn hảo dựa trên suy nghĩ của hai người, vậy thì tại sao chú và dì của tôi lại chia tay? Tại sao không thể ở cùng nhau? Tại sao lại có nhiều phim, hí kịch, thơ ca ca ngợi tiếc nuối của tuổi trẻ? Chú tôi rất muốn làm một người cha, nhưng đứa bé lại không phải sinh ra trong cơ thể chú, chuyện này có lẽ chỉ có dì tôi mới là người có quyền quyết định. Thế là chú nói với bác sĩ, tôi xin lỗi, tôi phải bàn chuyện này với người thương của tôi một chút, có liên quan đến đứa bé này.Chú ngồi cạnh dì tôi, vòng tay ôm chặt lấy bả vai dì tôi. Ghế bệnh viện làm bằng sắt, khi ngồi xuống luôn có cảm giác như toàn thân bị kim loại lạnh buốt thấm vào. Vẻ mặt chú có một chút bối rối và lo lắng, hỏi dì tôi: Wangho à, em có muốn đứa bé này không? Không muốn cũng không sao, em cứ suy nghĩ cho bản thân mình, còn những thứ khác... Đều không quan trọng. Chú không thể so sánh việc sinh hay không sinh đứa bé này với dì tôi, cả hai đều sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể của dì tôi, đều sẽ ảnh hưởng đến công việc và sự nghiệp của dì ở một mức độ nhất định. Chú tôi bắt đầu tự mắng chửi bản thân ở trong lòng, rõ ràng chú là người không muốn làm tổn thương dì tôi nhất, nhưng chính chú lại là người giáng cho dì tôi một đòn chí mạng. Hành lang bệnh viện ồn ào, nhất là khoa phụ sản. Nghĩ thử mà xem! Nơi đây chào đón sự ra đời của sinh mệnh mới, cũng im lặng tiễn đưa sinh mệnh ra đi. Có những đứa bé ra đời trong niềm vui và hạnh phúc, nhưng cũng có những đứa bé sinh ra không được chúc phúc. Cha mẹ của bọn nó kết hôn sai thời điểm, dường như ngay từ đầu bọn nó đã được định sẵn là phải chịu khổ cả đời. Dì tôi im lặng, trong hành lang ồn ào, chớp chớp mắt mấy cái, hỏi chú tôi: Anh Sanghyuk, tối hôm đó em uống rượu, vậy nên, cái đó có ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé không?Chú tôi cảm thấy có chút choáng váng. Anh cảm giác linh hồn mình đang lơ lửng trong không trung, hỏi dì tôi: À, anh không biết, có lẽ —— Có lẽ vậy. Wangho à, em đừng làm khó bản thân, chính em có muốn đứa bé này hay không?Dì tôi đặt tay lên bụng nhỏ vẫn chưa lộ ra của mình. Tại thời điểm cậu không biết gì, ánh mắt cậu đã chứa đựng tình yêu của một người mẹ. "Em nghĩ là em muốn đấy, đây là bé con của anh Sanghyuk, là bé con của em và anh Sanghyuk." Cậu cười lên, cái mũi đáng yêu hơi nhăn lại. "Nếu như em nói không muốn, em cũng không thể uống thuốc được, vậy chỉ có thể phá thai. Nghĩ một chút thôi cũng thấy kinh khủng rồi, anh ơi. Những dụng cụ lạnh lẽo đó ở trong cơ thể em, làm cho đứa bé nát vụn, sau đó mổ xẻ thành từng mảnh máu thịt, sắp xếp trên khay phẫu thuật thành hình dáng của một đứa bé, còn em phải mở chân ra, để những dụng cụ bằng sắt đó cạo tới cạo lui —— Anh ơi, anh nỡ nhìn em chịu đựng đau đớn như vậy sao?" Tay cậu rất lạnh, nhỏ hơn bàn tay chú tôi một vòng, mà chính bàn tay này, đã nắm lấy bàn tay lo lắng đổ đầy mồ hôi của chú tôi, đặt lên trên bụng dì. Đến chào hỏi con của chúng ta nào, anh Sanghyuk. Dì tôi nhẹ nhàng nói.Dì tôi đã chấp nhận sự thật rằng bây giờ mình là một người mẹ đang mang thai. Mỗi ngày dì tuân thủ lịch trình của bệnh viện uống axit folic, vitamin, có lẽ còn những thứ khác nữa, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng bụng dì bắt đầu phồng lên từ từ như một quả bóng bay. Tay chân dì vẫn gầy gò, sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng khi người khác hỏi thăm dì luôn mỉm cười nói "Tôi rất khỏe", nhưng vẫn có người tận mắt trông thấy dì nôn mửa trong toilet, các đồng đội cùng ký túc xá với dì cũng nói rằng họ nghe thấy tiếng cậu khó chịu cố gắng giữ hơi khi cơn chuột rút kéo đến lúc nửa đêm. Nhưng trên đời này mọi việc đều không nói lý, cũng không còn cách nào khác, một đứa bé được sinh ra không thể tránh khỏi sự hy sinh và hiến dâng của cơ thể mẹ. Có người hỏi dì tôi —— Cậu cần gì phải như vậy? Cơ thể cậu không thích hợp để sinh con, tại sao lúc ấy không dứt khoát gây mê rồi nằm lên giường giải phẫu, lúc tỉnh dậy cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tại sao lại không làm vậy chứ? Dì tôi chỉ sờ bụng mình, nói như vậy không ổn, chọn sai thời điểm mang thai đứa bé này đã rất có lỗi với nó rồi, nếu phá nó đi, vậy thì tôi thật sự không xứng đáng làm một người mẹ đúng nghĩa. Hơn nữa cha ruột của đứa bé này là anh Sanghyuk, chính là anh Sanghyuk đó. Dì mỉm cười, giống như thánh mẫu Maria trên bệ thờ. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh Sanghyuk khi còn bé. Có một đứa con giống như anh Sanghyuk, thử tưởng tượng một chút thôi cũng cảm thấy thú vị rồi." Ôi, tình yêu! Vì tình yêu này, dì tôi đã khiến bản thân trở nên dũng cảm mà không ngừng tiến lên. Vượt qua nỗi sợ hãi của con người với cái chết, dùng hết sức mình đưa tay về phía chú tôi. Dường như với cậu, tất cả những gì chú tôi tặng cho, mọi thứ liên quan đến chú tôi, đều xứng đáng được cậu trân trọng, như minh chứng cho tình yêu này, đương nhiên cũng bao gồm cả đứa bé này. Chúng tôi không thể đánh giá tình yêu của dì tôi đối với chú tôi hay tình yêu của chú tôi đối với cậu ai sâu sắc hơn, suy cho cùng, có thể trở thành một đôi tình nhân như hai người bọn họ, có lẽ cũng hơi khác so với người bình thường. Trong khi người bình thường mong muốn được ở bên nhau mỗi ngày mỗi giờ, thì chú và dì tôi đều là những người cứng đầu, yêu sự nghiệp của mình hơn thời gian bình thường bên nhau. Nhưng như vậy cũng rất tốt, khi thực sự bước vào cuộc sống hôn nhân, phần lớn đều phải trải qua những thử thách, có người kiên trì vượt qua được, hai người cùng nhau tạo nên một câu chuyện tốt đẹp; Mà có người trong sự căm ghét lẫn nhau nhận ra tình yêu chỉ là do một loại hormone tạm thời quấy phá, hai người từng yêu nhau nhiều đến thế cuối cùng trở thành những người xa lạ, nhìn nhau đã thấy ghét, không bao giờ gặp lại nhau nữa. Đối với những người yêu nhau, như chú và dì tôi này, việc xa cách lâu dài có thể giữ cho niềm đam mê giữa bọn họ luôn tươi mới, nhưng suy cho cùng vẫn thấy thiếu một chút gì đó. Đứa bé này đã trở thành nền tảng cho mối quan hệ của bọn họ, vì dòng máu chảy trong đứa bé này, nên bọn họ cũng không thể tách rời nhau được nữa.Ngày đứa nhỏ chào đời, chú tôi suýt thì ngất xỉu trước cửa phòng mổ. Mặc dù lúc đó dì tôi đã bất tỉnh nhân sự do tác dụng của thuốc gây tê, chú tôi vẫn ngồi ở đó, có lẽ là trên chiếc ghế mà chú và dì tôi từng ngồi trong lần kiểm tra thai nào đó. Chú ngồi ở đấy, đôi mắt trừng to —— Nếu người khác hỏi chú cái gì đó, có lẽ chú cũng không trả lời nổi. Trái tim và linh hồn của chú đã bị dì đang ở trong phòng mổ và em họ sắp chào đời của tôi gọi đi mất. Nếu đám phóng viên kia nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ chụp ảnh không ngừng nghỉ. Nhưng điều này cũng không có gì để nói, chú và dì tôi yêu nhau, không đến lượt đám yêu ma quỷ quái đó xen vào! Hơn nữa, với hình ảnh luôn tốt đẹp của chú tôi, chắc hẳn họ sẽ khen ngợi cách chú và dì tôi cân bằng giữa công việc và tình yêu, tiện thể cứu vớt tỷ lệ sinh sản của Đại Hàn Dân Quốc, ái chà, chú tôi đúng thật là một người tốt mà!Còn đứa em họ của tôi, thì được tất cả mọi người mong chờ, đã chào đời từ cơ thể bị dao mổ rạch ra của dì tôi, từ bọc máu và phôi thai, trở thành con trai của chú và dì tôi. Chú tôi lật khắp gia phả, cuối cùng quyết định đặt tên cho nó là Lee Seunghyeong. Đối với việc này, tuyển thủ Gumayusi chấp nhận rất nhanh, anh ta nhanh chóng chấp nhận người chú xa xôi của mình (mặc dù bình thường anh ấy gọi cậu tôi là "anh") trở thành một người cha, cũng như chào đón người em họ nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi.), và chú ấy cực kỳ yêu thích, đến mức nhiều năm sau dì tôi còn nghi ngờ rằng chính thằng cháu xa này mà đứa con trai nhỏ đáng yêu của dù mới đi theo con đường trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp như cha mẹ nó. Nhưng bây giờ, chúng ta vẫn nên ăn mừng đi, ăn mừng đứa con đầu lòng của chú và dì tôi vừa mới chào đời, minh chứng cho tình yêu của bọn họ, Lee Seunghyeong.Chú và dì tôi là một cặp cha mẹ mới còn vụng về. Bạn thấy đấy, ông trời rất công bằng, nếu một người trở thành tuyển thủ thể thao điện tử hàng đầu, thì bọn họ không thể trở thành cha mẹ hàng đầu. Tất nhiên không cần phải quá khắt khe với hai người mới làm cha mẹ làm gì, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ làm cha mẹ mà, nhưng không cần phải nghi ngờ tình yêu của bọn họ dành cho em họ tôi. Người dì tưởng chừng như yếu đuối của tôi, trong cơ thể luôn có một nguồn năng lượng dồi dào, sau một thời gian nằm trên giường nghỉ ngơi và được chú tôi chăm sóc từng li từng tí đã khỏe mạnh trở lại. Dì bắt đầu học cách làm một người mẹ, học cách pha sữa bột cho con, học cách dỗ em họ tôi đi ngủ. Chính bản thân dì cũng ngủ không ngon giấc, bên cạnh lại có một đứa trẻ, thỉnh thoảng còn khóc ré lên! Ông trời ơi, đây gần như muốn nửa cái mạng của dì tôi. Mà chú tôi đương nhiên không nỡ nhìn dì tôi chịu đựng loại tra tấn như này, thế là việc dỗ con lại đến lượt chú. Khi đứa em họ đáng yêu của tôi lớn lên, đương nhiên được nghe mẹ nó kể lại rằng bố nó đã tận tình chăm sóc, tìm đủ mọi cách để nó ngủ yên ổn.Khi em họ Lee Seunghyeong của tôi hơi lớn lên một chút, cuộc sống mới của nó bắt đầu. Nhưng nếu bạn muốn tôi mô tả, thì tôi không thể nói được. Có lẽ giống như tôi đã nói ở đầu câu chuyện, chú và dì tôi là một cặp đôi tuyệt vời. Từ khi em họ tôi biết đọc chữ, dì tôi đã đưa nó đi nhà trẻ. Điều này không có gì khác thường, mọi đứa trẻ, bạn, tôi, bất kỳ đứa trẻ nào trên thế giới, đều phải được đưa đến nhà trẻ. Nhưng dì tôi không chỉ đơn giản ôm cái suy nghĩ muốn có người chăm sóc con trai, mà hy vọng đứa con trai bé bỏng sẽ lớn lên thành một chú tôi khác, một phiên bản thu nhỏ của Lee Sanghyuk. chú tôi học piano khi mới 5 tuổi, dì cũng muốn con trai mình giống như chú, "Giáo dục phải bắt đầu từ khi còn nhỏ", tôi không biết dì đã nghe câu này từ miệng của người bạn Trung Quốc nào, nhưng dì và chú tôi không hổ là một cặp vợ chồng thuộc phái hành động, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã mời giáo viên, sắp xếp lịch học, tất cả đều do một tay dì tôi xử lý. Dì đã chuyển một phần tình yêu của mình dành cho chú tôi sang con trai của bọn họ, mong nó lớn lên giống như chú tôi. "Nhưng không giống anh Sanghyuk cũng không sao cả." Dì nói với chú tôi như vậy, cùng lúc đó còn trao cho chú tôi một nụ hôn ngọt ngào. "Chỉ là học nhiều thứ vẫn luôn tốt mà. Em không muốn nó đi theo con đường của chúng ta, quá khó khăn. Tốt nhất là nên học tập cho giỏi, sau này chúng ta sẽ đưa nó đi du học, ở bất cứ nơi đâu, nước Anh, nước Mỹ, Australia, ây dà, tóm lại là con trai của chúng ta. Làm cha mẹ thật sự không phải là một việc dễ dàng, anh Sanghyuk nhỉ."Chú tôi cũng tỏ vẻ đồng ý với điều đó. Từ khi có con trai, dì tôi đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với DNF trong suốt mùa giải, mỗi sáng sớm vừa mở mắt đã dậy đưa con đi học, chờ con về nhà, dì sẽ luôn tập trung vào việc học sớm của con, như "Học tiếng Anh cùng Hong En Go Go", sau đó chú tôi sẽ đích thân giám sát Lee Seunghyeong luyện piano.Khi Lee Seunghyeong vào trường tiểu học —— Ối giời ơi, dì tôi bắt đầu quay cuồng như một con quay bận rộn. Dì liên lạc với những người bạn cũ ở Trung Quốc, đề nghị họ thu mua hộ mình. Người đi nhuộm tóc cùng cậu ngày xưa —— Mark —— Gửi một chuỗi dài tin nhắn thoại dài sợ hãi thán phục khi biết cậu đã làm mẹ, sau đó mới nhớ ra phải mua hộ cái gì.Dì tôi nói tiếng Trung không lưu loát lắm (Trên lý thuyết thì đây là ngoại ngữ thứ ba của dì, cho nên bạn nhìn đi, chú và dì tôi đúng thật là là đã di truyền gen học sinh giỏi cho cho em họ của tôi mà) Hỏi Mark: Ở chỗ cậu có tài liệu học tập nào tốt không, phù hợp cho học sinh tiểu học ấy? À đúng đúng, con trai tôi cần dùng. Đứa thứ hai gì chứ —— Cái ông Mark này! Lấy đâu ra thời gian sinh đứa thứ hai? Một đứa con là đủ làm tôi lo lắng rồi, sao muốn nổi đứa thứ hai nữa? Không, không, không phải tôi không thích con trai tôi, ây dà, những chuyện này, sinh hay không sinh, tôi cũng không thể quyết định được!Nửa tháng sau, một gói hàng chuyển phát nhanh quốc tế từ Trung Quốc giống như cục đá bay tung tóe vào trong nhà chú dì tôi. Có —— Quá nhiều sách dạy học! Cái gì mà 'Tập kiểm tra khó Hoàng Cương', 'Đường cong một điểm', 'Tập kiểm tra AB Hải Điến', 'Bài học cho học sinh giỏi' và rất nhiều tập tính nhẩm dày cộm. Lee Seunghyeong trốn trong ngực cha mình kêu trời trách đất: Con không làm bài nữa! Con muốn chơi game với chú Minhyung cơ! Dì tôi mở to đôi mắt hạnh: Lee Seunghyeong! Mẹ đếm đến ba! Một! Hai!Còn chưa kịp nói ba, Lee Seunghyeong đã tự rời khỏi ngực chú tôi, mặt như khóc tang ôm lấy dì tôi: "Mẹ ơi, không làm có được không?" Bạn thấy đấy, trẻ con trên toàn thế giới đều sợ cha mẹ đếm một hai ba, cũng như bài tập ngoại khóa.Dì tôi cười như tiên nữ, thế chỗ Lee Seunghyeong dựa vào lòng chú tôi nói không được đâu, cần học thì phải học, đừng chơi game như Gumayusi, anh trai của chú ấy là Đại Lữ Bố, con không có anh trai ruột mà còn muốn đi con đường đấy à? Đi học đi!Lee Seunghyeong khóc lớn: Vậy cha con vẫn là cổ đông của T1 mà!Dì tôi tức giận đến đầu cũng bốc khói, cười lạnh nói được lắm Lee Seunghyeong, con lớn rồi phải không, dám cãi lại mẹ con hả? Chú tôi cũng hát đệm theo, giúp vợ mình khuyên nhủ: Đi làm bài đi, mẹ con là muốn tốt cho con thôi, con thấy đấy, Hàn Quốc chúng ta đều bận rộn như thế này, nếu con không học hành cho tốt thì chắc chắn không được đâu.Lee Seunghyeong lau nước mắt, hỏi cha: "Vậy trẻ con Trung Quốc thì sao? Bọn họ không cần phải làm bài đúng không? Vậy con muốn đi Trung Quốc ——"Mẹ nó nói đừng có suy nghĩ lung tung, trẻ con Trung Quốc cũng giống như con, đi học, học không ngừng nghỉ.Cuối cùng Lee Seunghyeong cũng tuyệt vọng, khóc sướt mướt bắt đầu làm tập tính nhẩm. 23+68=91, 3×15=45. Vừa khóc vừa làm, tập tính nhẩm ướt đẫm nước mắt, trong miệng còn lẩm bẩm, nói mẹ nó là phù thủy, là bà đồng, nửa đêm sẽ cưỡi chổi, khoác áo choàng, mang theo một con mèo đen, nấu thuốc ma thuật, ăn thịt trẻ con. Dì tôi đã giải quyết được cái cọc lớn trong lòng, ngã đè lên người chú tôi như một con mèo không xương, cười mắng nói không biết bé con giống ai nữa, làm sao em có thể ăn thịt trẻ con được —— Nếu em ăn thịt trẻ con thì sẽ ăn nó đầu tiên! Một ngày cũng không làm em bớt lo mà, lúc trước chăm sóc bạn nhỏ Faker, bây giờ lại chăm sóc con trai bé bỏng của Faker, hai cha con thật là! Chú tôi không tỏ bất kỳ ý kiến nào, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch đưa con trai ra ngoài chơi mấy ngày, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị dì tôi giày vò đến khóc mất, à, đã khóc rồi. Chú thừa nhận trẻ con phải phát triển thói quen học tập tốt từ khi còn nhỏ, cần phải có động lực tự chủ, bản thân chú cũng từng trải qua như thế, nên có thể hiểu được dì tôi. Nhưng dù sao Lee Seunghyeong cũng là con trai của chú, mặc dù con trai lớn lên giống mẹ của nó (Quá tốt rồi. Chú tôi nghĩ. Giống Wangho là chuyện tốt, ít nhất con trai lớn lên sẽ rất đẹp trai), khi nói chuyện với con trai, chú vẫn không khỏi cảm thấy như đang nói chuyện với bản thân khi còn nhỏ. Chú không thể đoán trước được tương lai của con trai mình, sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp như cha mẹ của nó, hay trở thành nghiên cứu sinh theo đuổi học vị PhD? Chú cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy cái nào cũng tốt cả, chỉ cần có chú và dì tôi ở đây, cho dù đứa nhỏ này có nghĩ như thế nào cũng sẽ không đi sai hướng. Dì tôi kéo chú lên lầu, vào phòng của hai người bọn họ, ngồi lên người chú cười hì hì nói muốn một nụ hôn. Sau khi hôn dì tôi xong mới chợt nhận ra, ôi chao, con cái đã lớn thế rồi, mà sao hai người bọn họ vẫn còn chưa kết hôn nữa vậy? Như thế thật sự quá không ra gì rồi, đến mức lỗ tai của chú tôi đột nhiên đỏ lên, còn bị dì tôi trêu chọc nói sao bây giờ anh ngây thơ quá vậy, hôn một chút mà tai đã đỏ thế rồi, vậy nếu em nói muốn mang thai đứa thứ hai, muốn anh đụ em thì phải làm sao đây?Cái gì —— Cái gì mà đứa thứ hai? Chú tôi hoang mang, nghi ngờ thực chất mình già quá nên lỗ tai điếc mất rồi, nếu không thì sao chú lại nghe dì tôi nói muốn mang thai đứa thứ hai. Dì tôi đã chui vào trong chăn như một con cá, chỉ lộ ra hai con mắt chằm chằm chú tôi với vẻ thách thức. "Muốn trách thì trách Mark ấy, lúc trước ổng nhắc đến đứa thứ hai, hôm nay nghĩ lại, đột nhiên muốn làm nóng người với anh một chút. Nhưng nếu muốn em thừa nhận em đang dụ dỗ anh Sanghyuk thì cũng được thôi, dù sao em cũng phải lấy được ít lợi ích chứ nhỉ?" Cậu gõ nhẹ vào bờ môi của mình. "Anh cũng nên hôn em một cái phải không?" Chú tôi thở dài, sau khi trao cho dì một nụ hôn, chú nói có vẻ như Seunghyeong nói rất đúng, Wangho của chúng ta đúng là có đôi khi giống phù thủy thật. Lúc này dì tôi đã trần truồng cưỡi trên người chú tôi, nói một cách không biết xấu hổ, vậy thì sao, anh là đại ma vương, em là phù thủy, cái này gọi là không phải người một nhà không vào cùng một nhà cửa —— Ờ, thảo nào thằng ranh con Lee Seunghyeong lại giống tiểu ma vương như vậy. Chú tôi vươn tay sờ eo dì tôi, tay còn lại chạm vào vết sẹo màu trắng lõm xuống ở bụng dưới của dì, nơi đó đã từng bị dao mổ rạch ra, lại khâu vài mũi kim, chứng tỏ đã từng có một sinh mạng từ nơi này đến với thế gian. Chú lại nghĩ đến chuyện kết hôn, cắn tai dì tôi hỏi: Wangho định khi nào mới kết hôn với anh đây? Còn dì tôi, cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, thực sự trông giống như một phù thủy hay yêu tinh hấp dẫn linh hồn con người.À, cái đó. Hình dáng đôi môi đẹp đẽ của dì lúc đóng lúc mở, phun ra những lời vừa độc ác vừa ngọt ngào. "Chuyện kết hôn, để nói, sau đi. Nhưng mà em thật sự rất yêu anh Sanghyuk nha."Tui thích chiếc fic này lắm á mn uii, vốn đây là quà 14/3 ó, nhưng hnay mới xong để đăng nà.
Tác giả: Song_huaTóm tắt: "Không kết hôn cũng có thể nói lời yêu, một gia đình được chia thành ba phần: Đại ma vương, phù thủy, và con trai của họ, những đứa trẻ sẽ bộc lộ bản chất của ma vương từ khi còn nhỏ."Năm dì mang thai, cũng là năm dì giành được chiếc cúp S. Ôi, đừng có ngạc nhiên như vậy chứ, dù sao cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp, không ai mà không khao khát chiếc cúp đó, mà mỗi một người được khắc tên trên chiếc cúp, đều từng trải qua khoảnh khắc mừng rỡ như điên vậy đấy. Đối với dì tôi mà nói, ngoài các đồng đội và huấn luyện viên ra, người xứng đáng được chia sẻ niềm vui đương nhiên là chú tôi rồi. Chú với dì tôi mà nói, chú là một thần tượng của dì. Chỉ có điều người theo đuổi ngôi sao có lẽ sẽ không bao giờ đuổi kịp dì tôi, dì nhẹ nhàng uyển chuyển đứng với chú tôi trên cùng một cái sân khấu, bằng một mái tóc bạc lóa mắt và hành động mạnh mẽ đã chinh phục được trái tim của chú tôi. Dì giống như Helen của Hy Lạp cổ đại, một nụ cười thôi cũng có thể khuấy động cơn bão trong lòng chú tôi. Mà chú tôi, là một người đàn ông chẳng khác nào người máy, chú thích trẻ con, nhưng rất ít khi có tình cảm con người, cho nên gia đình chúng tôi thường xuyên nghi ngờ chú tôi có thể sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không. Nhưng tình thế sau đó đã thay đổi: Hì, dì tôi á, chỉ cần dùng khuôn mặt xinh đẹp cũng đã khiến cả nhà đều công nhận chuyện dì là bạn đời của chú tôi. Dì là một người đáng yêu, dịu dàng và chu đáo, quan trọng nhất là rất tốt với chú tôi. Bản thân dì tôi cũng là một người trẻ tuổi, có một chút tinh nghịch vô hại, nhưng khi đối mặt với chú tôi lại ngoan ngoãn như một chú cừu non. Sau này tôi mới biết, dì chỉ đang giả bộ để lừa dối hầu như tất cả chúng tôi mà thôi, cũng chỉ có một mình chú là không qua mặt được. Nói đúng hơn thì, so với việc nhìn thấu mấy trò vặt của dì ngay từ cái liếc mắt đầu tiên, người chú thân yêu của tôi càng muốn làm đồng lõa với dì hơn.Được rồi, chúng ta hãy quay lại với câu chuyện mang thai vui vẻ của dì tôi đi. Đêm hôm đó dì tôi uống một chút rượu, mà đó cũng bình thường thôi. Dì vui vẻ trở về ký túc xá của chú tôi, nói mê sảng rất nhiều, theo như trong ký ức của dì, có lẽ là mấy lời yêu thương nhạt nhẽo, say rượu ngồi trên đùi chú tôi ngọt ngào hứa hẹn về một tương lai vĩnh cửu, vừa khóc vừa cười nói rằng cuối cùng mình cũng gần gũi với chú tôi hơn một chút, đồng thời còn "Cực kỳ táo bạo" muốn chú tôi một bé con. Ôi, trời ơi, một bé con! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người đến đến đi đi thoải mái như một cơn gió lại muốn chú tôi một bé con, nhưng lỡ như gió cũng có lúc mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì sao đây?Nói tóm lại, khi dì tôi thức dậy vào ngày hôm sau, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau nhức, còn chú tôi vẫn dựa trong lồng ngực dì ngủ ngon lành. Ga trải giường trông có vẻ đã được dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất là không có chất lỏng lộn xộn nào ở trên đó. Nhưng dì tôi đã bỏ chạy, mang theo cơ thể đau nhức cùng những dấu tay và dấu răng xanh tím trải dài toàn thân trở về ký túc xá của dì —— Thậm chí vội vã đến quên uống thuốc tránh thai luôn. Mà mấy tháng sau đó, dì dần dần sụt cân, khẩu vị trở nên vô cùng kém, tinh thần mệt mỏi và thường xuyên mất tập trung. Đồng đội của dì là người đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn, âm thầm tìm đến chú tôi (Nhìn đi, bọn họ quang minh chính đại đến mức gần như ai cũng biết hết luôn á!), kể cho chú tôi nghe những khác thường gần đây của dì tôi, hy vọng chú ít nhiều gì cũng để ý đến dì tôi một chút, mặc dù hai người bọn họ thường tỏ ra không quen biết nhau. Mà chú tôi từ trước đến nay luôn theo phái hành động, lập tức lái xe đến căn cứ của dì tôi, trước sự chứng kiến của một đám đồng đội, đưa dì tôi phóng về phía bệnh viện.Cuộc kiểm tra này phát hiện ra một vấn đề lớn: Dì tôi, một người trên giấy chứng minh nhân dân có đến hai giới tính là người đàn ông đích thực, vậy mà trong bụng lại thực sự gieo một hạt giống, một hạt giống từ cái đêm ý loạn tình mê với chú đó, đã được ba tháng rồi. Đánh cũng đánh không được, đứa bé kia đã thành hình, một khối máu thịt nhỏ bé dính chặt vào dì tôi và nhanh chóng lớn lên. Bác sĩ biết danh tiếng của chú tôi, nắm chặt lấy tay chú liên tục chúc mừng, tiện thể cảm ơn chú vì đã góp phần nâng cao tỷ lệ sinh sản của Đại Hàn Dân Quốc. Còn dì tôi, lúc được chú tôi đưa ra khỏi căn cứ vẫn đang mặc một chiếc áo dệt kim lông dê hở cổ hơi mỏng, bây giờ đang choàng áo khoác của chú tôi ngồi ngơ ngác trên ghế. Cậu vẫn chưa chấp nhận sự thay đổi thân phận của bản thân, một người yêu tự do đột nhiên được thông báo mình sắp thành mẹ, tôi nghĩ chắc là không ai có thể chấp nhận điều đó trong một thời gian ngắn được. Chú tôi không nghe lọt câu chúc mừng của bác sĩ, trong đầu đều là nếu dì tôi không muốn đứa bé này thì sao đây? Trong chuyện này chú không có lỗi, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn vô tội: Coi như dì tôi uống say, thì chú tôi vẫn tỉnh táo nha! Chắc là chú nghĩ, một người say rượu có lẽ sẽ nói ra lời thật lòng, nhưng thế giới này không chỉ xoay quanh một câu nói chân thành, nếu mọi chuyện có thể hoàn hảo dựa trên suy nghĩ của hai người, vậy thì tại sao chú và dì của tôi lại chia tay? Tại sao không thể ở cùng nhau? Tại sao lại có nhiều phim, hí kịch, thơ ca ca ngợi tiếc nuối của tuổi trẻ? Chú tôi rất muốn làm một người cha, nhưng đứa bé lại không phải sinh ra trong cơ thể chú, chuyện này có lẽ chỉ có dì tôi mới là người có quyền quyết định. Thế là chú nói với bác sĩ, tôi xin lỗi, tôi phải bàn chuyện này với người thương của tôi một chút, có liên quan đến đứa bé này.Chú ngồi cạnh dì tôi, vòng tay ôm chặt lấy bả vai dì tôi. Ghế bệnh viện làm bằng sắt, khi ngồi xuống luôn có cảm giác như toàn thân bị kim loại lạnh buốt thấm vào. Vẻ mặt chú có một chút bối rối và lo lắng, hỏi dì tôi: Wangho à, em có muốn đứa bé này không? Không muốn cũng không sao, em cứ suy nghĩ cho bản thân mình, còn những thứ khác... Đều không quan trọng. Chú không thể so sánh việc sinh hay không sinh đứa bé này với dì tôi, cả hai đều sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể của dì tôi, đều sẽ ảnh hưởng đến công việc và sự nghiệp của dì ở một mức độ nhất định. Chú tôi bắt đầu tự mắng chửi bản thân ở trong lòng, rõ ràng chú là người không muốn làm tổn thương dì tôi nhất, nhưng chính chú lại là người giáng cho dì tôi một đòn chí mạng. Hành lang bệnh viện ồn ào, nhất là khoa phụ sản. Nghĩ thử mà xem! Nơi đây chào đón sự ra đời của sinh mệnh mới, cũng im lặng tiễn đưa sinh mệnh ra đi. Có những đứa bé ra đời trong niềm vui và hạnh phúc, nhưng cũng có những đứa bé sinh ra không được chúc phúc. Cha mẹ của bọn nó kết hôn sai thời điểm, dường như ngay từ đầu bọn nó đã được định sẵn là phải chịu khổ cả đời. Dì tôi im lặng, trong hành lang ồn ào, chớp chớp mắt mấy cái, hỏi chú tôi: Anh Sanghyuk, tối hôm đó em uống rượu, vậy nên, cái đó có ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé không?Chú tôi cảm thấy có chút choáng váng. Anh cảm giác linh hồn mình đang lơ lửng trong không trung, hỏi dì tôi: À, anh không biết, có lẽ —— Có lẽ vậy. Wangho à, em đừng làm khó bản thân, chính em có muốn đứa bé này hay không?Dì tôi đặt tay lên bụng nhỏ vẫn chưa lộ ra của mình. Tại thời điểm cậu không biết gì, ánh mắt cậu đã chứa đựng tình yêu của một người mẹ. "Em nghĩ là em muốn đấy, đây là bé con của anh Sanghyuk, là bé con của em và anh Sanghyuk." Cậu cười lên, cái mũi đáng yêu hơi nhăn lại. "Nếu như em nói không muốn, em cũng không thể uống thuốc được, vậy chỉ có thể phá thai. Nghĩ một chút thôi cũng thấy kinh khủng rồi, anh ơi. Những dụng cụ lạnh lẽo đó ở trong cơ thể em, làm cho đứa bé nát vụn, sau đó mổ xẻ thành từng mảnh máu thịt, sắp xếp trên khay phẫu thuật thành hình dáng của một đứa bé, còn em phải mở chân ra, để những dụng cụ bằng sắt đó cạo tới cạo lui —— Anh ơi, anh nỡ nhìn em chịu đựng đau đớn như vậy sao?" Tay cậu rất lạnh, nhỏ hơn bàn tay chú tôi một vòng, mà chính bàn tay này, đã nắm lấy bàn tay lo lắng đổ đầy mồ hôi của chú tôi, đặt lên trên bụng dì. Đến chào hỏi con của chúng ta nào, anh Sanghyuk. Dì tôi nhẹ nhàng nói.Dì tôi đã chấp nhận sự thật rằng bây giờ mình là một người mẹ đang mang thai. Mỗi ngày dì tuân thủ lịch trình của bệnh viện uống axit folic, vitamin, có lẽ còn những thứ khác nữa, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng bụng dì bắt đầu phồng lên từ từ như một quả bóng bay. Tay chân dì vẫn gầy gò, sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng khi người khác hỏi thăm dì luôn mỉm cười nói "Tôi rất khỏe", nhưng vẫn có người tận mắt trông thấy dì nôn mửa trong toilet, các đồng đội cùng ký túc xá với dì cũng nói rằng họ nghe thấy tiếng cậu khó chịu cố gắng giữ hơi khi cơn chuột rút kéo đến lúc nửa đêm. Nhưng trên đời này mọi việc đều không nói lý, cũng không còn cách nào khác, một đứa bé được sinh ra không thể tránh khỏi sự hy sinh và hiến dâng của cơ thể mẹ. Có người hỏi dì tôi —— Cậu cần gì phải như vậy? Cơ thể cậu không thích hợp để sinh con, tại sao lúc ấy không dứt khoát gây mê rồi nằm lên giường giải phẫu, lúc tỉnh dậy cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tại sao lại không làm vậy chứ? Dì tôi chỉ sờ bụng mình, nói như vậy không ổn, chọn sai thời điểm mang thai đứa bé này đã rất có lỗi với nó rồi, nếu phá nó đi, vậy thì tôi thật sự không xứng đáng làm một người mẹ đúng nghĩa. Hơn nữa cha ruột của đứa bé này là anh Sanghyuk, chính là anh Sanghyuk đó. Dì mỉm cười, giống như thánh mẫu Maria trên bệ thờ. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh Sanghyuk khi còn bé. Có một đứa con giống như anh Sanghyuk, thử tưởng tượng một chút thôi cũng cảm thấy thú vị rồi." Ôi, tình yêu! Vì tình yêu này, dì tôi đã khiến bản thân trở nên dũng cảm mà không ngừng tiến lên. Vượt qua nỗi sợ hãi của con người với cái chết, dùng hết sức mình đưa tay về phía chú tôi. Dường như với cậu, tất cả những gì chú tôi tặng cho, mọi thứ liên quan đến chú tôi, đều xứng đáng được cậu trân trọng, như minh chứng cho tình yêu này, đương nhiên cũng bao gồm cả đứa bé này. Chúng tôi không thể đánh giá tình yêu của dì tôi đối với chú tôi hay tình yêu của chú tôi đối với cậu ai sâu sắc hơn, suy cho cùng, có thể trở thành một đôi tình nhân như hai người bọn họ, có lẽ cũng hơi khác so với người bình thường. Trong khi người bình thường mong muốn được ở bên nhau mỗi ngày mỗi giờ, thì chú và dì tôi đều là những người cứng đầu, yêu sự nghiệp của mình hơn thời gian bình thường bên nhau. Nhưng như vậy cũng rất tốt, khi thực sự bước vào cuộc sống hôn nhân, phần lớn đều phải trải qua những thử thách, có người kiên trì vượt qua được, hai người cùng nhau tạo nên một câu chuyện tốt đẹp; Mà có người trong sự căm ghét lẫn nhau nhận ra tình yêu chỉ là do một loại hormone tạm thời quấy phá, hai người từng yêu nhau nhiều đến thế cuối cùng trở thành những người xa lạ, nhìn nhau đã thấy ghét, không bao giờ gặp lại nhau nữa. Đối với những người yêu nhau, như chú và dì tôi này, việc xa cách lâu dài có thể giữ cho niềm đam mê giữa bọn họ luôn tươi mới, nhưng suy cho cùng vẫn thấy thiếu một chút gì đó. Đứa bé này đã trở thành nền tảng cho mối quan hệ của bọn họ, vì dòng máu chảy trong đứa bé này, nên bọn họ cũng không thể tách rời nhau được nữa.Ngày đứa nhỏ chào đời, chú tôi suýt thì ngất xỉu trước cửa phòng mổ. Mặc dù lúc đó dì tôi đã bất tỉnh nhân sự do tác dụng của thuốc gây tê, chú tôi vẫn ngồi ở đó, có lẽ là trên chiếc ghế mà chú và dì tôi từng ngồi trong lần kiểm tra thai nào đó. Chú ngồi ở đấy, đôi mắt trừng to —— Nếu người khác hỏi chú cái gì đó, có lẽ chú cũng không trả lời nổi. Trái tim và linh hồn của chú đã bị dì đang ở trong phòng mổ và em họ sắp chào đời của tôi gọi đi mất. Nếu đám phóng viên kia nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ chụp ảnh không ngừng nghỉ. Nhưng điều này cũng không có gì để nói, chú và dì tôi yêu nhau, không đến lượt đám yêu ma quỷ quái đó xen vào! Hơn nữa, với hình ảnh luôn tốt đẹp của chú tôi, chắc hẳn họ sẽ khen ngợi cách chú và dì tôi cân bằng giữa công việc và tình yêu, tiện thể cứu vớt tỷ lệ sinh sản của Đại Hàn Dân Quốc, ái chà, chú tôi đúng thật là một người tốt mà!Còn đứa em họ của tôi, thì được tất cả mọi người mong chờ, đã chào đời từ cơ thể bị dao mổ rạch ra của dì tôi, từ bọc máu và phôi thai, trở thành con trai của chú và dì tôi. Chú tôi lật khắp gia phả, cuối cùng quyết định đặt tên cho nó là Lee Seunghyeong. Đối với việc này, tuyển thủ Gumayusi chấp nhận rất nhanh, anh ta nhanh chóng chấp nhận người chú xa xôi của mình (mặc dù bình thường anh ấy gọi cậu tôi là "anh") trở thành một người cha, cũng như chào đón người em họ nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi.), và chú ấy cực kỳ yêu thích, đến mức nhiều năm sau dì tôi còn nghi ngờ rằng chính thằng cháu xa này mà đứa con trai nhỏ đáng yêu của dù mới đi theo con đường trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp như cha mẹ nó. Nhưng bây giờ, chúng ta vẫn nên ăn mừng đi, ăn mừng đứa con đầu lòng của chú và dì tôi vừa mới chào đời, minh chứng cho tình yêu của bọn họ, Lee Seunghyeong.Chú và dì tôi là một cặp cha mẹ mới còn vụng về. Bạn thấy đấy, ông trời rất công bằng, nếu một người trở thành tuyển thủ thể thao điện tử hàng đầu, thì bọn họ không thể trở thành cha mẹ hàng đầu. Tất nhiên không cần phải quá khắt khe với hai người mới làm cha mẹ làm gì, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ làm cha mẹ mà, nhưng không cần phải nghi ngờ tình yêu của bọn họ dành cho em họ tôi. Người dì tưởng chừng như yếu đuối của tôi, trong cơ thể luôn có một nguồn năng lượng dồi dào, sau một thời gian nằm trên giường nghỉ ngơi và được chú tôi chăm sóc từng li từng tí đã khỏe mạnh trở lại. Dì bắt đầu học cách làm một người mẹ, học cách pha sữa bột cho con, học cách dỗ em họ tôi đi ngủ. Chính bản thân dì cũng ngủ không ngon giấc, bên cạnh lại có một đứa trẻ, thỉnh thoảng còn khóc ré lên! Ông trời ơi, đây gần như muốn nửa cái mạng của dì tôi. Mà chú tôi đương nhiên không nỡ nhìn dì tôi chịu đựng loại tra tấn như này, thế là việc dỗ con lại đến lượt chú. Khi đứa em họ đáng yêu của tôi lớn lên, đương nhiên được nghe mẹ nó kể lại rằng bố nó đã tận tình chăm sóc, tìm đủ mọi cách để nó ngủ yên ổn.Khi em họ Lee Seunghyeong của tôi hơi lớn lên một chút, cuộc sống mới của nó bắt đầu. Nhưng nếu bạn muốn tôi mô tả, thì tôi không thể nói được. Có lẽ giống như tôi đã nói ở đầu câu chuyện, chú và dì tôi là một cặp đôi tuyệt vời. Từ khi em họ tôi biết đọc chữ, dì tôi đã đưa nó đi nhà trẻ. Điều này không có gì khác thường, mọi đứa trẻ, bạn, tôi, bất kỳ đứa trẻ nào trên thế giới, đều phải được đưa đến nhà trẻ. Nhưng dì tôi không chỉ đơn giản ôm cái suy nghĩ muốn có người chăm sóc con trai, mà hy vọng đứa con trai bé bỏng sẽ lớn lên thành một chú tôi khác, một phiên bản thu nhỏ của Lee Sanghyuk. chú tôi học piano khi mới 5 tuổi, dì cũng muốn con trai mình giống như chú, "Giáo dục phải bắt đầu từ khi còn nhỏ", tôi không biết dì đã nghe câu này từ miệng của người bạn Trung Quốc nào, nhưng dì và chú tôi không hổ là một cặp vợ chồng thuộc phái hành động, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã mời giáo viên, sắp xếp lịch học, tất cả đều do một tay dì tôi xử lý. Dì đã chuyển một phần tình yêu của mình dành cho chú tôi sang con trai của bọn họ, mong nó lớn lên giống như chú tôi. "Nhưng không giống anh Sanghyuk cũng không sao cả." Dì nói với chú tôi như vậy, cùng lúc đó còn trao cho chú tôi một nụ hôn ngọt ngào. "Chỉ là học nhiều thứ vẫn luôn tốt mà. Em không muốn nó đi theo con đường của chúng ta, quá khó khăn. Tốt nhất là nên học tập cho giỏi, sau này chúng ta sẽ đưa nó đi du học, ở bất cứ nơi đâu, nước Anh, nước Mỹ, Australia, ây dà, tóm lại là con trai của chúng ta. Làm cha mẹ thật sự không phải là một việc dễ dàng, anh Sanghyuk nhỉ."Chú tôi cũng tỏ vẻ đồng ý với điều đó. Từ khi có con trai, dì tôi đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với DNF trong suốt mùa giải, mỗi sáng sớm vừa mở mắt đã dậy đưa con đi học, chờ con về nhà, dì sẽ luôn tập trung vào việc học sớm của con, như "Học tiếng Anh cùng Hong En Go Go", sau đó chú tôi sẽ đích thân giám sát Lee Seunghyeong luyện piano.Khi Lee Seunghyeong vào trường tiểu học —— Ối giời ơi, dì tôi bắt đầu quay cuồng như một con quay bận rộn. Dì liên lạc với những người bạn cũ ở Trung Quốc, đề nghị họ thu mua hộ mình. Người đi nhuộm tóc cùng cậu ngày xưa —— Mark —— Gửi một chuỗi dài tin nhắn thoại dài sợ hãi thán phục khi biết cậu đã làm mẹ, sau đó mới nhớ ra phải mua hộ cái gì.Dì tôi nói tiếng Trung không lưu loát lắm (Trên lý thuyết thì đây là ngoại ngữ thứ ba của dì, cho nên bạn nhìn đi, chú và dì tôi đúng thật là là đã di truyền gen học sinh giỏi cho cho em họ của tôi mà) Hỏi Mark: Ở chỗ cậu có tài liệu học tập nào tốt không, phù hợp cho học sinh tiểu học ấy? À đúng đúng, con trai tôi cần dùng. Đứa thứ hai gì chứ —— Cái ông Mark này! Lấy đâu ra thời gian sinh đứa thứ hai? Một đứa con là đủ làm tôi lo lắng rồi, sao muốn nổi đứa thứ hai nữa? Không, không, không phải tôi không thích con trai tôi, ây dà, những chuyện này, sinh hay không sinh, tôi cũng không thể quyết định được!Nửa tháng sau, một gói hàng chuyển phát nhanh quốc tế từ Trung Quốc giống như cục đá bay tung tóe vào trong nhà chú dì tôi. Có —— Quá nhiều sách dạy học! Cái gì mà 'Tập kiểm tra khó Hoàng Cương', 'Đường cong một điểm', 'Tập kiểm tra AB Hải Điến', 'Bài học cho học sinh giỏi' và rất nhiều tập tính nhẩm dày cộm. Lee Seunghyeong trốn trong ngực cha mình kêu trời trách đất: Con không làm bài nữa! Con muốn chơi game với chú Minhyung cơ! Dì tôi mở to đôi mắt hạnh: Lee Seunghyeong! Mẹ đếm đến ba! Một! Hai!Còn chưa kịp nói ba, Lee Seunghyeong đã tự rời khỏi ngực chú tôi, mặt như khóc tang ôm lấy dì tôi: "Mẹ ơi, không làm có được không?" Bạn thấy đấy, trẻ con trên toàn thế giới đều sợ cha mẹ đếm một hai ba, cũng như bài tập ngoại khóa.Dì tôi cười như tiên nữ, thế chỗ Lee Seunghyeong dựa vào lòng chú tôi nói không được đâu, cần học thì phải học, đừng chơi game như Gumayusi, anh trai của chú ấy là Đại Lữ Bố, con không có anh trai ruột mà còn muốn đi con đường đấy à? Đi học đi!Lee Seunghyeong khóc lớn: Vậy cha con vẫn là cổ đông của T1 mà!Dì tôi tức giận đến đầu cũng bốc khói, cười lạnh nói được lắm Lee Seunghyeong, con lớn rồi phải không, dám cãi lại mẹ con hả? Chú tôi cũng hát đệm theo, giúp vợ mình khuyên nhủ: Đi làm bài đi, mẹ con là muốn tốt cho con thôi, con thấy đấy, Hàn Quốc chúng ta đều bận rộn như thế này, nếu con không học hành cho tốt thì chắc chắn không được đâu.Lee Seunghyeong lau nước mắt, hỏi cha: "Vậy trẻ con Trung Quốc thì sao? Bọn họ không cần phải làm bài đúng không? Vậy con muốn đi Trung Quốc ——"Mẹ nó nói đừng có suy nghĩ lung tung, trẻ con Trung Quốc cũng giống như con, đi học, học không ngừng nghỉ.Cuối cùng Lee Seunghyeong cũng tuyệt vọng, khóc sướt mướt bắt đầu làm tập tính nhẩm. 23+68=91, 3×15=45. Vừa khóc vừa làm, tập tính nhẩm ướt đẫm nước mắt, trong miệng còn lẩm bẩm, nói mẹ nó là phù thủy, là bà đồng, nửa đêm sẽ cưỡi chổi, khoác áo choàng, mang theo một con mèo đen, nấu thuốc ma thuật, ăn thịt trẻ con. Dì tôi đã giải quyết được cái cọc lớn trong lòng, ngã đè lên người chú tôi như một con mèo không xương, cười mắng nói không biết bé con giống ai nữa, làm sao em có thể ăn thịt trẻ con được —— Nếu em ăn thịt trẻ con thì sẽ ăn nó đầu tiên! Một ngày cũng không làm em bớt lo mà, lúc trước chăm sóc bạn nhỏ Faker, bây giờ lại chăm sóc con trai bé bỏng của Faker, hai cha con thật là! Chú tôi không tỏ bất kỳ ý kiến nào, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch đưa con trai ra ngoài chơi mấy ngày, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị dì tôi giày vò đến khóc mất, à, đã khóc rồi. Chú thừa nhận trẻ con phải phát triển thói quen học tập tốt từ khi còn nhỏ, cần phải có động lực tự chủ, bản thân chú cũng từng trải qua như thế, nên có thể hiểu được dì tôi. Nhưng dù sao Lee Seunghyeong cũng là con trai của chú, mặc dù con trai lớn lên giống mẹ của nó (Quá tốt rồi. Chú tôi nghĩ. Giống Wangho là chuyện tốt, ít nhất con trai lớn lên sẽ rất đẹp trai), khi nói chuyện với con trai, chú vẫn không khỏi cảm thấy như đang nói chuyện với bản thân khi còn nhỏ. Chú không thể đoán trước được tương lai của con trai mình, sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp như cha mẹ của nó, hay trở thành nghiên cứu sinh theo đuổi học vị PhD? Chú cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy cái nào cũng tốt cả, chỉ cần có chú và dì tôi ở đây, cho dù đứa nhỏ này có nghĩ như thế nào cũng sẽ không đi sai hướng. Dì tôi kéo chú lên lầu, vào phòng của hai người bọn họ, ngồi lên người chú cười hì hì nói muốn một nụ hôn. Sau khi hôn dì tôi xong mới chợt nhận ra, ôi chao, con cái đã lớn thế rồi, mà sao hai người bọn họ vẫn còn chưa kết hôn nữa vậy? Như thế thật sự quá không ra gì rồi, đến mức lỗ tai của chú tôi đột nhiên đỏ lên, còn bị dì tôi trêu chọc nói sao bây giờ anh ngây thơ quá vậy, hôn một chút mà tai đã đỏ thế rồi, vậy nếu em nói muốn mang thai đứa thứ hai, muốn anh đụ em thì phải làm sao đây?Cái gì —— Cái gì mà đứa thứ hai? Chú tôi hoang mang, nghi ngờ thực chất mình già quá nên lỗ tai điếc mất rồi, nếu không thì sao chú lại nghe dì tôi nói muốn mang thai đứa thứ hai. Dì tôi đã chui vào trong chăn như một con cá, chỉ lộ ra hai con mắt chằm chằm chú tôi với vẻ thách thức. "Muốn trách thì trách Mark ấy, lúc trước ổng nhắc đến đứa thứ hai, hôm nay nghĩ lại, đột nhiên muốn làm nóng người với anh một chút. Nhưng nếu muốn em thừa nhận em đang dụ dỗ anh Sanghyuk thì cũng được thôi, dù sao em cũng phải lấy được ít lợi ích chứ nhỉ?" Cậu gõ nhẹ vào bờ môi của mình. "Anh cũng nên hôn em một cái phải không?" Chú tôi thở dài, sau khi trao cho dì một nụ hôn, chú nói có vẻ như Seunghyeong nói rất đúng, Wangho của chúng ta đúng là có đôi khi giống phù thủy thật. Lúc này dì tôi đã trần truồng cưỡi trên người chú tôi, nói một cách không biết xấu hổ, vậy thì sao, anh là đại ma vương, em là phù thủy, cái này gọi là không phải người một nhà không vào cùng một nhà cửa —— Ờ, thảo nào thằng ranh con Lee Seunghyeong lại giống tiểu ma vương như vậy. Chú tôi vươn tay sờ eo dì tôi, tay còn lại chạm vào vết sẹo màu trắng lõm xuống ở bụng dưới của dì, nơi đó đã từng bị dao mổ rạch ra, lại khâu vài mũi kim, chứng tỏ đã từng có một sinh mạng từ nơi này đến với thế gian. Chú lại nghĩ đến chuyện kết hôn, cắn tai dì tôi hỏi: Wangho định khi nào mới kết hôn với anh đây? Còn dì tôi, cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, thực sự trông giống như một phù thủy hay yêu tinh hấp dẫn linh hồn con người.À, cái đó. Hình dáng đôi môi đẹp đẽ của dì lúc đóng lúc mở, phun ra những lời vừa độc ác vừa ngọt ngào. "Chuyện kết hôn, để nói, sau đi. Nhưng mà em thật sự rất yêu anh Sanghyuk nha."Tui thích chiếc fic này lắm á mn uii, vốn đây là quà 14/3 ó, nhưng hnay mới xong để đăng nà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com