Edit On Going Khac Tinh Tran An
Chương 19 : Giơ chân lên cho tôi xem thử, chân nào nổi mụn nước?Sau một hồi sợ bóng sợ gió, hình ảnh ấy xuất hiện vừa bất ngờ vừa đẹp đẽ nhưng không đợi Cù Tranh Viễn ổn định lại tâm trí sau trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bằng mồm mép lanh lợi của mình Tạ Diễn đã thành công phả hỏng bầu không khí đang tốt đẹp, hơn nữa còn chọc giận người đối diện."Sao giờ anh còn chưa ngủ nữa ?""Sao giờ tôi còn chưa ngủ?" Cù Tranh Viễn chỉ chóp mũi mình, rồi hung hăng chọt trước ngực Tạ Diễn gào lên: "Cậu còn mặt mũi hỏi tôi sao giờ tôi chưa ngủ nữa hảaa!"Thần kinh trì trệ của Tạ Diễn rốt cuộc mới phản ứng lại: "Vì anh lo tìm tôi nên anh mới không ngủ phải không ?" Ngữ khí của cậu còn chứa một chút cảm xúc không chắc chắn, quá là thần kỳ, Cù Tranh Viễn ngoại trừ ăn rồi ngủ còn quan tâm đến việc cậu có ở nhà không?Cù Tranh Viễn không nói chuyện, nhưng hai đồng tử đang trừng lớn đã thay hắn biểu lộ tất cả."Xin lỗi nha ."- Tạ Diễn đang chuẩn bị mở miệng giải thích mấy chuyện trải qua đêm nay, ở nơi xa xa lại có một luồng sáng chiếu đến.Thật ra thì Hứa Chu Chính lúc nhận được cuộc gọi kia cũng biết lần này mình chạy tới cũng vô ích, nhưng vì lòng kính nghiệp anh phải hối hả chạy tới, sau khi anh ta xuống xe câu đầu tiên là hỏi Cù Tranh Viễn: "Sao rồi, có phải em trai cậu không?"Cù Tranh Viễn gật đầu: "Thật ngại quá, đêm nay đã làm phiền anh rồi.""Không có việc gì, không có việc gì, đây đều là trách nhiệm của chúng tôi." Hứa Chu Chính lại quay đầu nhìn về phía Tạ Diễn, nghiêm túc xác định danh tính của cậu, sau khi xác nhận không bị nhầm lẫn gì thì tạm biệt bọn họ rồi nhanh chóng về nhà.Một luồng khói xe phun ra, kết thúc một đêm đầy cảm xúc.Chung quanh vẫn im lặng như vậy, Tạ Diễn bất giác phục hồi tinh thần rồi hỏi: "Anh báo cảnh sát hả?"Mọi chuyện đã qua, Cù Tranh Viễn lại khôi phục sắc mặt nhăn nhó như lúc trước: "Liên quan cái đách gì tới cậu."Tạ Diễn phản bác: "Hớ —— sao lại không liên quan đến tôi? Hôm nay đều là chuyện của tôi."."Cậu còn biết đều là chuyện của cậu hả," -Cù Tranh Viễn hung tợn chỉ vào chóp mũi cậu chọt lên: "Cậu có biết vì chuyện của cậu mà buổi gặp mặt quan trọng của tôi bị phá hỏng, tôi còn không biết đối phương có giận dữ hay không đâu, cùng cảnh sát tìm cậu suốt một buổi tối! Tôi nghi ngờ cậu là khắc tinh bố tôi phái tới "chỉnh" tôi! Tôi nói cho cậu biết nếu ngày mai người ta gọi điện thoại nói không kí hợp đồng với tôi, việc đầu tiên tôi làm là treo cổ cậu lên tường thành phơi xác đó!"Tạ Diễn bị mắng đến nhức đầu, dại cả người.Mấy chuyện như chửi lộn hai bên cùng đấu thì chửi mới sướng mồm, cậu lại chẳng nói một lời, Cù Tranh Viễn đã hết giận một nửa, nhéo tai cậu: "Cậu ra ngoài mà chẳng để lại lời nào, cả ngày không nhắn tin, gọi điện cũng không trả lời, cậu đã đi đâu? Điện thoại để trong túi chắc chỉ để ghi lại số bước chân phải không?"*(Cái này đã nói ở chương trước chắc là Wechat có chức năng ghi lại số bước chân/ quãng đường đã đi)Nhắc tới điện thoại, đau đớn trong lòng Tạ Diễn lại dâng lên, không rảnh quan tâm lỗ tai bị xách, ủy khuất nói: "Điện thoại của tôi bị trộm mất tiêu rồi."Thật không ngờ tới, Cù Tranh Viễn buông lỗ tai nhỏ xinh của cậu ra, cau mày hỏi: "Sao mà bị trộm?""Chuyện này nói ra thì rất dài." Tạ Diễn thử đứng dậy thì phát hiện giữ nguyên một tư thế lâu quá, chân đã tê rần, duỗi tay túm túm vạt áo Cù Tranh Viễn, "Chân tôi tê rần luôn anh đỡ tôi một chút."Cù Tranh Viễn trợn trắng mắt, cười nhạo: "Đỡ cậu? Không cần tôi bế cậu à?"Tạ Diễn nhớ tới cảnh tượng ngày đó té xỉu bị hắn bế xuống lầu, bỗng nhiên có chút thẹn thùng: "Bế thì không cần đâu, ngại lắm."Cù Tranh Viễn đi qua, hơi khom lưng, giả vờ tư thế chuẩn bị bế công chúa, vẻ mặt Tạ Diễn bàng hoàng, liên tục xua tay: "Thật sự không cần, thật đó không cần đâu, chờ tôi một lát..."Lời còn chưa dứt, Cù Tranh Viễn chụp cẳng chân cậu, Tạ Diễn "Ấu" một tiếng, thân thể làm thành một tư thế quái dị vặn vẹo như đang mót tiểu, tay chân cậu cứng đờ không dám nhúc nhích."Cù Tranh Viễn mụ nội anh —— ấu ——" chưa kịp văng tục đã bị ngăn lại, cậu vặn xoắn thân mình giống như cái bánh quai chèo*, xin tha :"Ê ..êii.êii tôi sai rồi, ssai rồi.""Sai rồi? Cậu sai chỗ nào, là tôi sai hết, sớm biết vậy đã để cho cậu ngồi đây chờ cảnh sát tới đón là được rồi! Dù sao cậu cũng giỏi giang vậy mà."Tạ Diễn vừa hối lỗi vừa cảm kích, rồi lại ra vẻ tội nghiệp: "Ai da" một tiếng, tỏ vẻ xin lỗi kéo kéo vạt áo hắn xin hòa giải: "Anh đừng giận nữa.""Giận? Tôi tức giận cái gì? Tôi nào dám giận dỗi với cậu! Cái nhà này cậu là lớn nhất!"Tạ Diễn: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com