TruyenHHH.com

Edit On Going Game Show Chet Choc Ac Ma Ly Tinh

011. Bữa trưa

"Anh, làm sao bây giờ, chúng ta đang xếp chót đó?"

Trong thang máy, Tấn Hầu khẩn trương hỏi Tấn Tước.

Tấn Tước khoanh tay, tựa lưng vào khoang thang máy: "Em bình tĩnh đi. Chúng ta chỉ kém đội đằng trước một điểm, miễn là trò chơi ngày mai không phải dựa vào may mắn thì chúng ta vẫn có thể lật ngược tình thế.

"Ờ ha... Ước gì chúng ta may mắn." Tấn Hầu uể oải. Trò chơi đầu tiên là cờ bạc, xếp hạng quá ngẫu nhiên, nhưng có người phải chết vì sự ngẫu nhiên này, nhớ lại thấy rùng mình. Tống Hà có thể trụ đến gần cuối, đáng nhẽ là vận may của đội "Tấn Tước", tiếc là bị các nhóm khác ganh ghét, dồn ép đến bước đường cùng, buộc ông ta tiết lộ việc sử dụng kỹ năng thẻ bài.

Tấn Hầu vẫn ấm ức, lẩm bẩm: "Nếu tên ẻo lả kia không nhắc nhở, những người khác sẽ không nghi ngờ Tống Hà, thế thì xếp hạng của chúng ta cũng được an toàn.

"Gian lận là gian lận, Ngụy Tử Hư cũng không sai." Tấn Tước đứng thẳng người, phản bác: "Từ đầu Director đã quy định không được gian lận. Tống Hà chết rồi, trong đội bớt đi một kẻ ngu xuẩn cũng không hại gì."

"Anh, dù sao cũng là một mạng người..." Tấn Hầu trong lòng hoảng sợ. Cậu biết anh trai mình là người bạc bẽo, chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, nhưng khi dính líu vào trò chơi chết chóc này cậu mới nhận ra Tấn Tước tàn nhẫn hơn nhiều so với cậu tưởng.

"Em–" Tấn Tước vừa định lên tiếng, cửa thang máy mở ra, cậu ta lập tức im lặng, bước ra ngoài.

Hai anh em nối bước nhau đi vào đại sảnh.

Đội của Mick và Ngụy Tử Hư đang ngồi trong đại sảnh ăn cơm trưa, hơi người len lỏi trong không gian trống trải. Mặc dù lý trí tán đồng cách làm của Ngụy Tử Hư, nhưng nhìn thấy hai đội có xếp hạng an toàn thong thả thưởng thức đồ ăn, Tấn Tước vẫn có chút khó chịu trong lòng. Hơn nữa, họ phải đi qua Ngụy Tử Hư để đến khu bếp mở, bất kể có xảy ra giao tiếp gì cũng sẽ rất khó xử.

"Cái tượng này thật ghê tởm." Đi qua Tống Hà, Tấn Hầu dừng lại, nhìn chòng chọc đôi mắt trống rỗng, luôn có cảm giác trong chốc lát tượng sáp sẽ quay sang đối diện với mình.

Tấn Tước cũng đứng lại cạnh tượng sáp: "Ừ, làm quá giống người thật rồi, mà lại để đựng để ăn, thật là khiến người khác buồn nôn, ai mà ăn được chứ–"

Miếng bánh lava socola 「1」 trên vai Tống Hà bị lấy đi, Tấn Tước nhìn theo. Một người đàn ông với mái tóc dày vuốt ngược 「2」 đứng sau tượng sáp, dáng dấp cao lớn, áo sơ mi đen tháo một cúc lộ ra xương quai xanh. Người nọ cũng chú ý tới cậu ta, toét miệng cười hớn hở, hai lúm đồng tiền hiện bên khóe miệng.

"Cậu cũng muốn ăn bánh lava socola à? Buffet này không giới hạn, cậu đợi lát sẽ lại có tiếp."

Tên này đổi cả kiểu tóc lẫn quần áo, qua một lúc Tấn Tước mới nhận ra đó chính là bác sĩ tư vấn tâm lý Niên Vị Dĩ.

"Không cần." Tấn Tước lãnh đạm trả lời, kéo em trai rời khỏi chỗ tượng sáp.

Đầu lưỡi Ngụy Tử Hư bị thương, chỉ ăn được một chút đồ ăn lỏng. Lúc cặp anh em bước vào khu bếp, cậu đang đổ canh rong biển từ lon ra, dùng tay quạt cho nguội bớt. Nghe tiếng động, cậu nhìn về phía Tấn Tước lịch sự chào hỏi: "Chào buổi trưa, hai người muốn ăn gì không?"

Mùi thơm của thức ăn khiến Tấn Hầu nuốt nước bọt, vội vàng hỏi: "Có gà rán không?"

"Có." Ngụy Tử Hư nở nụ cười thân thiện, chỉ vào tủ ngăn dưới tủ lạnh: "Ở trong đó có thịt gà đông lạnh, cho vào lò nướng 20 phút là được."

Tấn Tước chỉ định mang mấy thứ đồ hộp về phòng ăn, nhưng Tấn Hầu thèm ăn gà rán nên cậu ta phải ở lại chờ. Không còn cách nào khác, Tấn Tước lấy đại một cái sandwich rồi ngồi xuống đối diện Ngụy Tử Hư, bỏ mũ jazz sang ghế bên cạnh, nhai rệu rạo chiếc bánh chả ra mùi vị gì.

Gà rán như một quả bom hẹn giờ, hâm nóng một lúc mùi thơm tràn ngập căn bếp. Tấn Tước ngửi chút hương vị béo ngậy trong không khí, nghe thấy ai đó hỏi: "Anh bỏ được mũ ra à?"

Niên Vị Dĩ cầm một khay đầy đồ ngọt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tấn Tước: "Hóa ra cậu không bị hói đầu?"

"Anh bảo ai hói đầu đấy!" Tấn Tước bị bệnh rụng tóc nặng, lượng tóc trên đầu là một chủ đề cấm kỵ, nay bị Niên Vị Dĩ chọc vào nỗi đau, không giữ nổi thái độ lịch sự.

Niên Vị Dĩ chớp mắt vô tội: "Vì cậu lúc nào cũng đội mũ nên tôi đoán do đầu không nhiều tóc lắm... Nhưng cậu đừng lo, dáng vẻ này vẫn gặp được người khác."

Tấn Tước cố gắng hạ lông mày, khuôn mặt đẹp trai trở nên lạnh lùng, không khách khí chỉ thẳng vào đường chân tóc của Niên Vị Dĩ: "Anh còn nói tôi, nhìn lại đường chân tóc của chính mình đi, cao thế này—"

Tấn Tước đáp trả trúng tim đen, Ngụy Tử Hư hiếm khi được chứng kiến vẻ mặt Niên Vị Dĩ hốt hoảng như vậy, anh lập tức vọt tới trước mặt Tấn Tước, bịt kín miệng cậu ta: "Xùy xùy xùy, phỉ phui cái mồm."


Tấn Tước hất cái móng heo 「3」 của Niên Vị Dĩ ra, quay đầu gặm sandwich, mặc kệ anh. Mà Niên Vị Dĩ tự làm bản thân mất mặt cũng không tỏ ra bất mãn, ngồi xuống cạnh Ngụy Tử Hư, vui vẻ thưởng thức đống đồ ngọt vừa lấy về.

Tấn Tước lần đầu tiên thấy một tên lớn tướng rồi còn thích ăn đồ ngọt. Cậu ta vừa ăn miếng sandwich đông lạnh nhạt nhẽo của mình, vừa liếc trộm Niên Vị Dĩ, tướng ăn hạnh phúc đó khiến cậu ta cảm thấy miếng bánh cũng trở nên ngon hơn. Cuộc trò chuyện vừa rồi không khác gì đồng nghiệp trêu chọc nhau sắp hói đầu, mang lại cảm giác quen thuộc, thậm chí giúp đập tan không khí ngượng ngùng. Niên Vị Dĩ bị vây quanh bởi đống đồ ngọt nhắc cậu ta về thời thơ ấu của mình, Tấn Hầu ôm một túi đồ ăn vặt về nhà, Tấn Tước giúp mang đi giấu khỏi đám người giúp việc và người hầu, cất vào các góc tủ trong nhà.

Niên Vị Dĩ khiến Tấn Tước liên tưởng đến trẻ con có lẽ vì trên người anh toát ra vẻ đơn thuần, vô hại.

Nhưng cậu ta mơ hồ cảm giác được vẻ vô hại của Niên Vị Dĩ không xuất phát từ tấm lòng lương thiện.

"Ăn no rồi, thỏa mãn quá đi." Niên Vị Dĩ dùng khăn lau miệng sạch sẽ, quay sang nói với Ngụy Tử Hư: "Tôi về trước. Cậu ăn xong đến phòng tôi nha."

Ngụy Tử Hư: "Ừm."

Lò nướng ting một tiếng, Tấn Hầu nhấc thân hình mập mạp, lôi khay nướng ra, nhìn thấy miếng gà rán giòn rụm vàng óng ánh thì toét miệng cười.

"Anh, ăn cùng không?"

"Không ăn. Em gói đem về phòng đi." Tấn Tước giải quyết xong sandwich, đứng dậy.

Bát canh của Ngụy Tử Hư cuối cùng cũng nguội, khi nghe họ chuẩn bị đi, cậu tiếc nuối: "Tôi cứ tưởng có người ăn cơm cùng, một mình cô đơn quá.. Ài, đành vậy, chúc hai người ngon miệng."

Vậy sao anh ta không kêu đồng đội ở lại? Tấn Tước thầm nghĩ, nhưng đây là vấn đề nội bộ của bọn họ, Tấn Tước không cần quan tâm.

Tấn Tước đưa tay với mũ nhưng chỉ chụp được không khí: "Ủa? Mũ mình đâu?"

"Vừa nãy nó vẫn ở đây mà." Tấn Hầu nói. Ngụy Tử Hư cũng lắc đầu, tỏ vẻ không biết rõ tình hình.

"Hứ, đó là cái mũ anh thích nhất đấy." Tấn Tước đau lòng, Tấn Hầu chỉ có thể an ủi: "Tí tìm dọc đường đi xem, chắc nó rơi đâu đấy thôi."

Tấn Tước day trán: "Tìm thử xem."

Sau khi cặp song sinh đi, Ngụy Tử Hư ngồi đơn độc bên bàn ăn, múc một thìa canh rong biển, nước súp ấm áp chảy qua bề mặt lưỡi, cảm giác tê dại kéo đến, cậu chỉ có thể nhấp từng ngụm nhỏ, mỗi một ngụm là một lần nghỉ.

Phía sau vang lên tiếng sột soạt, có bóng người chần chừ đi tới, bước chân nhẹ nhàng, nơm nớp lo sợ. Ngụy Tử Hư không chú ý phía đó, chậm rãi uống canh như không có gì xảy ra.

Người kia như lấy hết dũng khí, cuối cùng cũng đi qua Ngụy Tử Hư tiến về phía tủ bát. Ngụy Tử Hư nhìn thấy cô gái tóc dài che mặt, còng lưng, mở cánh tủ, nhón chân lên với lon súp đậu 「4」 ở ngăn trên cùng.

Cô ngửa đầu, tóc dính hết trên mặt, chính bản thân cũng thấy khó chịu, bèn vén hết tóc sang phía Ngụy Tử Hư không thể nhìn thấy, lén lút như đang làm chuyện xấu, nhịp tim nhanh như sắp nổ tung. Cảnh máu me tàn bạo trong DEATH THEATER làm cô buồn nôn, ói hết những gì có trong dạ dày ra ngoài, bây giờ chỉ lót dạ được bằng một ít súp đậu dễ tiêu. Nhưng chiều cao của cô chỉ có 1m55, hộp súp lại đặt quá cao, cô rướn hết sức vẫn không với được.

"Hây...A..." Cô Tăng duỗi bốn ngón tay, nghĩ rằng chỉ cần nhảy lên một chút là có thể chạm đến, ngay lúc chuẩn bị làm, một cánh tay trắng mịn vươn ra từ phía sau, dễ dàng lấy hộp súp xuống.

"Sao không nhờ tôi giúp? Đừng cố gắng quá mức." Ngụy Tử Hư cười, đặt đồ hộp vào tay cô.

Khuôn mặt cậu khi cười lên rất ôn hòa, dịu dàng như nước 「5」 khiến người ta chìm đắm, mê muội không nỡ tỉnh lại.

Không ngờ càng nhìn gần càng thấy anh ấy đẹp, cô Tăng nhất thời không nói nên lời. Nhưng cô cũng chỉ có thể nghĩ ra lời khen tầm thường như vậy, bởi đối với cô, người có gương mặt bình thường cũng là người đẹp.

Ngụy Tử Hư nhìn thấy toàn bộ gương mặt cô Tăng. Gương mặt dị dạng bẩm sinh, thiếu một mảnh xương hàm trên, sụn mũi không có gì nâng đỡ nhăn nhúm lõm xuống khoang mũi, da như bị kéo trùng lại về phía trung tâm, khiến mắt và miệng đều lệch đi. Mỗi lần nháy mắt cả vùng da rung lên một chút.

Nhìn qua một cái, Ngụy Tử Hư lập tức quay người đi về bàn ăn.

Cô Tăng nắm chặt lon súp đậu, đứng đó không biết phải làm gì. Phản ứng của Ngụy Tử Hư quá nhẹ nhàng, cô đã từng nhìn thấy những phản ứng thô lỗ hơn, có người khóc, có người vớ đồ ném cô, thậm chí có người còn xua chó cưng ra cắn cô. Trải qua hơn hai mươi năm, cô đã quen với những tình huống đó. Nhưng chỉ trong chớp mắt khi Ngụy Tử Hư bỏ đi, vẫn có một nỗi xấu hổ và giận dữ trào dâng trong lòng, có lẽ là do ấn tượng dịu dàng mà Ngụy Tử Hư để lại cho người khác, cô không nhịn được mà hy vọng. Cũng có thể do Ngụy Tử Hư quá đẹp trai, khiến cô mong muốn được cậu đối xử tốt hơn những người khác.

"Cái lon này không có móc kéo, phải dùng đồ mở, để tôi làm cho."

Ngụy Tử Hư lấy dụng cụ mở nắp「6」 trên bàn ăn, thấy cô gái đứng im lặng, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, đặt lon súp lên bàn rồi khéo léo cắt một vòng tròn, mở nắp ra đổ nước súp vào chén sứ. Cậu ngỏ lời: "Nếu có thời gian, cô ở lại ăn trưa với tôi nhé?"

Cô Tăng không hiểu vì sao mình không từ chối.

Hai người ngồi đối diện cách nhau một cái bàn. Đầu lưỡi Ngụy Tử Hư bị thương, dạ dày cô Tăng vẫn còn âm ỉ nên cả hai ăn rất chậm.

Cô Tăng cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, lo sợ diện mạo mình sẽ làm Ngụy Tử Hư khó nuốt. Tóc dài rủ xuống bát, dính vào nước súp, cô nhanh chóng lấy ra lau sạch, cẩn thận vén sang hai bên cạnh. Trong lúc đó cô lén nhìn Ngụy Tử Hư, đối phương ngồi thẳng lưng, múc từng muỗng canh nhỏ, mọi cử động đều thanh lịch tự nhiên. Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, không chỉ vì diện mạo xấu xí mà còn bởi thái độ tự ti.

Ngụy Tử Hư thấy cô không ăn, ân cần hỏi: "Súp lạnh quá à? Tôi giúp cô hâm nóng lại nhé?"

"Không, không phải, tôi..." Cô Tăng cuống quít lắc đầu.

"À, cô không cần lo lắng đâu." Ngụy Tử Hư nói: "Tóc che mắt rồi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô, nếu có lỡ lời gì thì đừng để ý nhé."

Lời nói của Ngụy Tử Hư bất ngờ làm cô thả lỏng. Tình huống hiện tại rõ ràng không có gì đặc biệt, chỉ là bữa trưa bình thường, cuộc trò chuyện tầm phào, có lẽ là quá đỗi bình thường khiến cô cảm thấy vừa mừng vừa sợ.

Hai người ăn xong, Ngụy Tử Hư dọn dẹp bát đũa, bỏ vào máy rửa chén, chợt nhớ ra một điều: "Đúng rồi, cô tên là gì thế?"

Cô Tăng nghi hoặc nhìn cậu.

Ngụy Tử Hư giải thích: "Cô không muốn nói cũng không sao. Nhưng chúng ta đã là bạn cùng ăn cơm, không hỏi tên một chút thì thật bất lịch sự." Cô Tăng nhìn sàn nhà, im lặng không đáp. Ngay khi Ngụy Tử Hư cho rằng mình sẽ không biết được đáp án, cô lí nhí thốt ra ba chữ.

"Tăng Hứa Nặc."

Xung quanh đột nhiên im lặng nặng nề.

Tăng Hứa Nặc hơi ngước lên, thấy Ngụy Tử Hư tựa lưng vào tủ bếp, một tay chống cằm, tâm trí trôi xa, ánh mắt mơ màng. Cậu nhanh chóng tỉnh táo trở lại, khen: "Tên thật là đẹp. Rất giống với một người bạn thời thơ ấu của tôi."

Sau khi ăn no, Ngụy Tử Hư theo hẹn đến trước phòng Niên Vị Dĩ, gõ ba cái: "Làm phiền."

Cửa mở ra, Niên Vị Dĩ khó hiểu hỏi: "Có thiết bị chuyển đổi mà, sao không vào luôn."

Ngụy Tử Hư cười nhẹ: "Thứ lỗi, tôi là người trưởng thành, phải được cho phép mới dám vào phòng."

"Ò." Niên Vị Dĩ dường như không hiểu sự mỉa mai trong lời nói của cậu, nghiêm túc đáp: "Khi tôi làm việc có khả năng không nghe thấy tiếng cậu gõ cửa. Lần sau cậu đến nếu gõ mấy lần mà không thấy tôi ra thì tự vào nhé."

"Được rồi." Ngụy Tử Hư bước vào phòng, cánh cửa lập tức đóng lại, che khuất đôi mắt đang lén lút theo dõi từ bên ngoài.

===

Chú thích:

1 bánh lava chocolate:

2 chương trước quên chú thích tóc anh Niên, ảnh tạo kiểu big hair - vuốt hết tóc ra đằng sau lộ trán đó mlem :>

3 móng heo:

4 súp đậu:

5 raw là 仿佛云中松柏,墨中留白 (như vân trung tùng bách, mặc trung lưu bạch) toai khum biết edit ntn, cầu cao nhân cíu giúp

6 dụng cụ mở nắp:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com