TruyenHHH.com

Edit On Chu Nghiem Tieu Hanh

Kính Hồ sơn trang trong một đêm bị thảm sát toàn bộ, khắp nơi là xác chết cùng những đồng tiền vàng nhuốm máu và giấy vàng mã. Ngoài Quỷ cốc mai danh ẩn tích đã lâu, trong giang hồ còn ai dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

Chu Tử Thư kịp thời cứu được Trương Thành Lĩnh - người sống duy nhất của Kính Hồ sơn trang, nhưng lão thuyền phu lúc trước chở y qua sông lại bị thương nặng, trước lúc lâm chung đã nắm chặt tay Chu Tử Thư cầu y đưa Trương Thành Lĩnh bình an đến chỗ Cao Sùng minh chủ Ngũ Hồ minh.

Chu Tử Thư vốn nợ ông lão một ân tình, càng không đành lòng bỏ mặc Trương Thành Lĩnh một mình nên đã đồng ý lời nhờ vả của ông.

Hai người vừa nhóm lửa trong ngôi miếu hoang thì có bóng người xông vào, lúc đầu Chu Tử Thư tưởng là truy binh của Quỷ cốc định rút Bạch Y kiếm bên hông, đợi thấy rõ người kia mới vội vàng thu kiếm giấu trở về sau lưng.

"Chu huynh! Ta về kho củi không thấy huynh, suýt chút nữa bị huynh hù chết!"

Ôn Khách Hành lo lắng bước đến, dáng vẻ muốn nắm lấy tay y, Chu Tử Thư vội lùi ra sau, lúc này đối phương mới phát hiện Trương Thành Lĩnh đang co rúm trong góc.

"Trương tiểu công tử, ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta không thấy bóng dáng ngươi đâu, may mà ngươi còn sống."

Trương Thành Lĩnh rưng rưng nước mắt, "Đa tạ Ôn công tử, chỉ là người nhà của ta..."

"Đừng khóc, phải mạnh mẽ lên mới có thể báo thù cho người nhà ngươi." Ôn Khách Hành nói xong lại liếc nhìn Chu Tử Thư, "Là Chu huynh cứu nó sao? Quả nhiên thân thủ tốt, chỉ là thân thể huynh có chịu được không..."

"Không cần ngươi quan tâm." Chu Tử Thư thô lỗ đáp lại một câu, đương nhiên nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của hắn. Vừa rồi hai người ở trong kho củi điên loan đảo phượng hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn, lúc này Chu Tử Thư vẫn có thể cảm giác được giữa hai đùi dinh dính, là thứ mà tên kia để lại còn chưa kịp dọn dẹp, chỉ có thể khép chặt lại để tránh chảy ra làm bẩn quần áo. Y không rõ lúc này mình muốn chạy trốn hay muốn ở lại, nhưng Ôn Khách Hành lại biểu hiện như không có chuyện gì, chỉ dùng đôi mắt hoa đào mị nhân dán lên mặt lên người y, giống như muốn dùng ánh mắt lột sạch quần áo của y.

Chu Tử Thư chỉ muốn nhanh chóng chuyển chủ đề, liền hỏi, "Vừa rồi ngươi đi đâu? Chắc là sợ vỡ mật bỏ chạy à?"

"A Nhứ, sao ngươi có thể nói ta như vậy...." Ôn Khách Hành vừa nói vừa nhích tới bên cạnh y, ngồi bên đống lửa nói, "Ta đuổi theo đám tặc nhân đó ra ngoài vốn định bắt người sống nhưng bọn hắn chiêu thức tàn nhẫn đành phải giết hết, có điều lúc soát người tên cầm đầu ta nhặt được thứ này..."

Ôn Khách Hành lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc hình thù kỳ lạ, Chu Tử Thư chưa bao giờ nhìn thấy vật này vừa định hỏi thì Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên hô lên, "Lưu Ly giáp!"

Ôn Khách Hành nhìn cậu, "Tiểu tử, sao ngươi biết? Thứ này đúng là Lưu Ly giáp, hẳn là ngươi cũng đã từng thấy?"

Trương Thành Lĩnh lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt nói, "Không, ta chưa từng thấy... chỉ là nghe phụ thân nhắc đến..."

Chu Tử Thư nhận ra thần sắc của cậu khác thường nhưng cũng không muốn vạch trần, liền quay sang hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Ôn Khách Hành hắng giọng, lúc này mới kể cho y toàn bộ chân tướng.

Hóa ra Lưu Ly giáp là chìa khóa liên quan đến võ khố thiên hạ, giang hồ đồn rằng ai có được võ khố này sẽ có thể luyện thành võ công tuyệt thế, độc bá võ lâm, đương nhiên sẽ có rất nhiều người tranh giành. Lần này Quỷ cốc trùng nhập giang hồ hẳn là vì Lưu Ly giáp. Bọn chúng nhân cơ hội Trương lão trang chủ mở tiệc, trước tiên dùng mê hương khiến đám người trong trang thần trí mê loạn mất đi khả năng chống cự, sau đó lần lượt đồ sát, cuối cùng cướp đoạt Lưu Ly giáp mang đi. Như vậy xem ra, để tập hợp đủ các mảnh Lưu Ly giáp chúng sẽ còn ra tay với các môn phái khác trong giang hồ, lúc này đi tới Ngũ Hồ minh nhắc nhở Cao Sùng hiển nhiên là phương pháp duy nhất hữu dụng.

Chu Tử Thư nghi hoặc không hiểu tại sao hắn lại biết nhiều như vậy, nhưng vì thân phận hiện tại không thể bại lộ nên y cũng không hỏi thêm. Ôn Khách Hành nhét Lưu Ly giáp vào ngực, dịu dàng cười với y, "Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai sẽ lên đường."

"Chúng ta?" Chu Tử Thư khó chịu đến cực điểm, "Ai nói muốn đi cùng ngươi?"

Ôn Khách Hành trợn mắt, "Huynh muốn đưa Trương công tử đi Ngũ Hồ minh, mà ta là Ôn đại thiện nhân hiệp can nghĩa đảm*, tự nhiên không đành lòng thấy bi kịch của Kính Hồ sơn trang tái diễn, đương nhiên phải mang theo Lưu Ly giáp đi nhắc nhở Cao minh chủ, vậy không phải vừa hay đồng hành cũng có thể chiếu cố lẫn nhau sao?"

[*] Có gan hiệp khách, có gan nghĩa sĩ. Hình dung là thấy việc nghĩa hăng hái làm, trừ bạo giúp kẻ yếu, tâm địa và hành động bênh vực kẻ yếu. (Baidu hân hạnh tài trợ)

Tên này miệng lưỡi bén nhọn, từ nhỏ Chu Tử Thư đã nói không lại hắn nhưng sau sự việc tối nay y thật sự không biết làm sao để đối mặt với Ôn Khách Hành, lại không làm được như hắn vậy mặt dày mày dạn coi như không có chuyện gì xảy ra. Y vốn định đưa Trương Thành Lĩnh về Tứ Quý sơn trang, từ đây hai người đường ai nấy đi nhưng nếu lời Ôn Khách Hành nói là thật, Lưu Ly giáp này dấy lên một trận phong ba, chỉ sợ sư đệ y cũng không thể chỉ lo thân mình.

"A Nhứ..."

Ôn Khách Hành dường như rất thích cái tên giả này của y, gọi cả một đêm, lúc này lại ghé vào bên tai y thì thầm, "Chúng ta người trong giang hồ, gặp nạn tương trợ là chuyện hết sức bình thường, nếu huynh để ý chuyện đêm nay thì sau này ta sẽ không nhắc đến nữa..."

Chu Tử Thư dùng ánh mắt lột da róc thịt liếc hắn một cái, nói như thể y là một oán phụ bụng dạ hẹp hòi không bằng, Chu Tử Thư tức không có chỗ xả đành phải cầm bầu rượu lên uống, Ôn Khách Hành lại cười híp mắt đặt tay lên sau lưng y nói, "Có đau không? Hay là để ta xoa bóp cho huynh... áu!"

Cánh tay người nào đó bị vặn một cái, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo cực kỳ giống biểu cảm khi còn bé bị y phạt đánh, Chu Tử cười vui vẻ, lại nhấc chân đạp vào đùi hắn, "Cút qua một bên, đây là lửa lão tử nhóm, muốn nướng thì tự đi mà nhóm*."

Ôn Khách Hành ôm lấy cánh tay, hết đau lại tinh quái nhìn y nói, "Một mình ta, sợ là không sinh* được... A Nhứ."

[*] 生 - sinh: đồng âm nhiều nghĩa kiểu như sinh ra, sinh sống, sinh lời, và cả sinh con =))
Câu trên Nhứ bảo "Đây là lửa tao sinh" nên Ôn mới cợt nhả kiểu đó.

Chu Tử Thư triệt để cạn lời, tên này rốt cuộc là ai dạy ra? Quả thực thất bại tột cùng!

   
Đi cả ngày lẫn đêm, nửa tháng sau ba người Chu, Ôn và Trương Thành Lĩnh cuối cùng cũng đến được địa giới của phái Ngạc Dương.

Nửa tháng này có thể nói là sóng gió liên tiếp, đầu tiên là gặp phải đệ tử Cái Bang không có ý tốt, sau đó lại đụng phải thích khách Độc Hạt, xem ra muốn xuống tay với Trương Thành Lĩnh trong giang hồ không chỉ một hai người, đều vì Lưu Ly giáp mà đến. Cuối cùng Chu Tử Thư cũng không phụ ủy thác đưa Trương Thành Lĩnh đến bên cạnh Cao Sùng, trên đường đi thiếu niên năm lần bảy lượt muốn bái y làm thầy, Chu Tử Thư lại vì thân phận mà nhiều lần từ chối, thấy bộ dạng bi thảm mất mát đáng thương của Trương Thành Lĩnh, trong lòng cũng có chút không nỡ.

Nhưng lần này xuống núi vốn là để tìm sư đệ về, không muốn phức tạp, Chu Tử Thư vẫn lựa chọn tàn nhẫn rời đi, chỉ là chuyện Quỷ cốc diệt môn chưa hết, y lo lắng cho an nguy của Trương Thành Lĩnh nên vẫn quyết định ở lại thành Nhạc Dương thêm mấy ngày rồi tính tiếp.

Nói là tính tiếp, thực ra trong lòng y cũng chẳng có chút manh mối nào, thời gian này lấy thân phận Chu Nhứ cùng hai người họ hành tẩu giang hồ, đúng là thoải mái nhẹ nhõm chưa từng có.

Thiếu đi danh phận sư huynh đệ, y có thể tùy ý kết giao với Ôn Khách Hành, thỉnh thoảng nghe hắn tán tỉnh hai câu cũng có thể hào phóng ung dung trêu chọc lại, huống chi hai người đã từng có quan hệ đó, ngươi tới ta đi mà nói là không có chút tình ý nào thì chắc chắn là tự lừa dối mình.

Đây là điều Chu Tử Thư không làm được nhưng Chu Nhứ có thể, chỉ cần y vẫn không tiết lộ thân phận, y và Ôn Khách Hành có thể làm một đôi tri kỷ tiêu dao giang hồ. Nhưng mà đủ loại kỳ vọng chẳng qua là lầu các trên không, làm sao y có thể bỏ được Tứ Quý sơn trang, làm sao có thể bỏ được Cửu Tiêu và các huynh đệ, lại làm sao dám quên thân phận của mình.

Ôn Khách Hành ngược lại sống rất thoải mái, dường như chỉ cần có tri kỷ như y ở bên uống rượu, tâm sự thì đời này cũng đủ rồi. Hơn một tháng này Chu Tử Thư chưa từng nghe hắn nhắc tới Tứ Quý sơn trang một lần, càng không cần nói đến người sư huynh này... Xem ra Chu Nhứ thật sự tốt hơn Chu Tử Thư gấp trăm ngàn lần.

Trong quán trọ, Chu Tử Thư cởi trang phục chuẩn bị tắm rửa, y chống hai tay bên cạnh thùng gỗ nhìn khuôn mặt dịch dung của mình trong nước, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Sư đệ của y từ nhỏ đã thiên vị mỹ nhân, tuổi còn nhỏ đã biết bình phẩm từ đầu đến chân đối với vẻ ngoài của người khác, không ít lần bị sư nương giáo huấn. Nhớ có lần hắn phạm lỗi bị sư phụ nhốt lại, Chu Tử Thư lén lút đi thăm lại phát hiện cả ngày sư đệ không ăn gì, cứ tưởng hắn giận dỗi sư phụ ai ngờ Ôn Diễn vẻ mặt đau khổ nói, bà lão đưa cơm cho hắn trông quá mức dọa người, trên mặt có hai khối u lớn, sợ tới mức hắn không nuốt nổi cơm. Chu Tử Thư dở khóc dở cười, đành phải lén mang bánh cho hắn ăn, cũng trêu hắn nói vậy sau này phải tìm mỹ nữ mang cơm cho đệ, nếu không thì chết đói mất. Ôn Diễn lại nói, thế thì không cần, về sau sư huynh phụ trách mang cơm cho đệ là được, nhìn sư huynh nhiều rồi, trên đời này có mấy người xứng với chữ đẹp?

Thật sự buồn cười.

Chu Tử Thư nhìn bóng mình trong nước nghĩ, dung mạo bực này cũng hạ miệng được, sư đệ y đúng là không kén chọn.

Nghĩ đến đây, mặt lại nóng lên, may mà có mặt nạ da người che đi nên không nhìn rõ lắm, y nhẹ nhàng xé một góc mặt nạ chuẩn bị rửa mặt bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, liền vội vàng dán lại.

"A Nhứ! Làm gì đó, ta mua rượu Ô Trình thượng hạng về cho huynh này."

Chu Tử Thư phủ thêm áo khoác, thắt một nút đơn giản bên hông, tóc còn chưa buộc xong Ôn Khách Hành đã đi vào.

"Ủa, tắm à?" Ôn Khách Hành cười híp mắt nâng hai bầu rượu nói, "Muốn ta giúp huynh không?"

Chu Tử Thư lườm hắn một cái, đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại trên người y, nhất là tấm ngực trần lộ ra dưới vạt áo hơi hở, nhìn đến Chu Tử Thư cảm thấy cả người khó chịu liền vội vàng kéo chặt cổ áo.

"Không phải ngươi đi xem Thành Lĩnh à, sao về nhanh thế?"

"Tiểu tử kia sống rất thoải mái, Cao Sùng còn định gả con gái duy nhất cho nó, quả thực là đụng trúng vận đào hoa, không cần chúng ta lo lắng đâu."

Chu Tử Thư nhíu mày, theo hắn đi đến bên bàn nói, "Chuyện Lưu Ly giáp vẫn chưa ngã ngũ, Cao Sùng vội vã lôi kéo Thành Lĩnh như vậy liệu có âm mưu gì không?"

Ôn Khách Hành rót rượu cho y nói, "Hiện tại những gì chúng ta thấy chỉ là một góc của núi băng, âm mưu dương mưu cũng được, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, xem họ biểu diễn như thế nào."

Chu Tử Thư nghe ý tứ trong lời nói của hắn biết Ngũ Hồ minh này không đơn giản, giang hồ phân tranh y không có hứng thú, chỉ lo lắng cho Thành Lĩnh.

Nhưng chưa nói được mấy câu chính sự, lúc đưa rượu Ôn Khách Hành lại dùng ngón út quét qua mu bàn tay y, khiến y ngứa ran.

Chu Tử Thư đen mặt giật lấy chén rượu, Ôn Khách Hành liền nhún vai nói, "Sao, hôm nay lại là ngày huynh khó hầu hạ rồi?"

"Bớt nói nhảm, uống rượu!" Chu Tử Thư phiền hắn muốn chết, chẳng thà uống say quên hết mọi chuyện, ngày mai tỉnh lại suy nghĩ chuyện ngày mai.

Ôn Khách Hành chống cằm nhìn y uống một mình như uống rượu giải sầu nói, "Uống như vậy không vui, hay là chúng ta chơi trò chơi?"

Chu Tử Thư liếc hắn một cái, "Trò gì?"

Ôn Khách Hành vươn hai nắm tay nói, "Oẳn tù tì! Ai thua sẽ phải nói thật hoặc làm theo yêu cầu."

Chu Tử Thư hừ lạnh một tiếng, trò này y và Ôn Diễn chơi từ nhỏ đến lớn, tiểu tử này chưa từng thắng y được mấy lần.

"Nào, ngươi trước!"

Xem ra đêm nay người nào đó lại phải xấu mặt rồi.

Vòng thứ nhất, Chu Tử Thư thắng, Ôn Khách Hành sảng khoái uống hết một chén, lau miệng nói, "Nói thật."

Chu Tử Thư suy nghĩ một chút hỏi, "Ngươi và Quỷ cốc... có liên quan đúng không?"

Ôn Khách Hành đáp, "Đúng."

Chu Tử Thư giật mình sợ hãi, vội vàng hỏi, "Liên quan thế nào?"

Ôn Khách Hành cười giơ nắm tay ra, "Đó là chuyện vòng sau. A Nhứ, phải nói rằng, huynh không giỏi chơi trò này lắm."

Chu Tử Thư bị hắn làm cho giận đến nghiến răng, đành phải nhẫn nhịn chơi thêm một vòng, Ôn Khách Hành lại thua, y liền hỏi lại lần nữa.

"Ta chỉ là cơ duyên xảo hợp quen biết một vị tiền bối của Quỷ cốc, nghe y nói một ít chuyện Quỷ cốc, biết bọn chúng nhắm vào Lưu Ly giáp và võ khố, còn lại thì không rõ." Ôn Khách Hành nói xong lại thêm một câu, "Nhất định phải nói thật đó, A Nhứ, ta đã moi tim mổ bụng với huynh rồi đấy."

Chu Tử Thư còn đang suy nghĩ hắn gặp gỡ vị tiền bối Quỷ cốc đó lúc nào, kết quả vòng tiếp theo liền bất cẩn bị thua.

Y vốn định chọn làm theo yêu cầu nhưng nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của Ôn Khách Hành, lời sắp đến bên miệng lại đổi thành nói thật.

Tên khốn này chưa biết chừng có thể kêu y cởi sạch quần áo xuống lầu chạy một vòng.

Ôn Khách Hành chống cằm hỏi, "Đêm đó trong kho củi có phải là lần đầu tiên của huynh không?"

Chu Tử Thư mặt đỏ bừng đứng dậy, "Không thể hỏi loại vấn đề này!"

Ôn Khách Hành nhướng mày, "Sao, không dám chơi à?"

Y không muốn chịu thua, khẽ cắn môi lại ngồi trở về, trừng mắt nhìn đối phương, "Phải."

Ôn Khách Hành cười đến cực kỳ thỏa mãn, còn Chu Tử Thư chỉ muốn đánh hắn một trận nhừ tử. Nhiều năm như vậy y bị sư đệ này quấn lấy, thi thoảng có mấy hồng nhan tri kỷ cũng bị hắn dọa chạy mất, chuyện bản thân đã ngoài ba mươi mà vẫn còn là trai tân đương nhiên không muốn nói cho ai biết.

Nhớ kỹ thù này, Chu Tử Thư vốn định dùng chiêu tương tự để trả đũa, lại không ngờ tới mấy vòng sau người thua đều là y.

Câu hỏi của Ôn Khách Hành câu sau lại vô sỉ hơn câu trước.

"Huynh thích ta hôn chỗ nào nhất?"

"Từ phía trước thoải mái hơn hay từ phía sau sướng hơn?"

"Bình thường bao lâu huynh tự xử một lần?"

Chu Tử Thư tức đến run tay, sư đệ của y không biết học những thói hư tật xấu này ở đâu, đáng ghét không chịu nổi. Nhưng Ôn Khách Hành cũng không ép y trả lời, nếu bàn về tửu lượng thì hắn không phải đối thủ của Chu Tử Thư, liền cười nói, "Không trả lời cũng được, huynh thua một lần uống ba chén."

Chu Tử Thư nghĩ, hóa ra là uống không lại mình, sợ rồi. Xưa giờ y không sợ đấu rượu với người khác, ba chén thì ba chén, dù sao cũng đỡ hơn phải trả lời mấy vấn đề vô sỉ. Rượu Ô Trình của Nhạc Dương nổi danh xa gần, thơm ngọt đậm đà, hai người uống đến cao hứng, đều hơi quá chén. Chu Tử Thư nghiêng người dựa vào cạnh bàn, mượn men say càn rỡ lớn mật nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Ôn Khách Hành, đúng như câu "mắt say nhìn hoa, hoa cũng say", đôi mắt phong lưu ấy như rượu rót vào sóng, khiến người nhìn lâng lâng.

Ôn Khách Hành lại thua một vòng, tức giận bĩu môi, trông như chú cá vàng chọc cười.

Chu Tử Thư đã không còn nhớ trước đó mình đã hỏi những gì, nói chung đều là mấy vấn đề nhàm chán. Ôn Diễn từ nhỏ đến lớn chẳng có bao nhiêu bí mật là giấu được y, nhưng chỉ có một chuyện, luôn như một thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu tim của y.

"Ngươi... có người trong lòng không?"

Ôn Khách Hành bị y hỏi mà khựng lại, ngẩng mắt quét qua khuôn mặt y, thản nhiên nói, "Có."

Chu Tử Thư muốn hỏi là ai, nhưng nghĩ lại đây lại là một câu hỏi khác, đành phải lảo đảo giơ tay lên. Nhưng Ôn Khách Hành bỗng cầm mu bàn tay y, cúi người tới gần tai y phun hơi thở nóng rực nói, "Người trong lòng ta xa tận chân trời, gần ngay trước mắt... A Nhứ, huynh đoán là ai?"

Chu Tử Thư cảm thấy cổ mình tê dại, vô cớ hoảng sợ vội vàng đẩy hắn ra, "Không uống nữa! Khuya rồi, ngươi về phòng ngủ đi!"

Ôn Khách Hành ngước mắt nhìn y giống như oán trách, sau đó cả người úp sấp lên bàn, khoát tay nói, "Được rồi được rồi, Chu tướng công, đi không nổi nữa, để ta nghỉ một lát đã."

Chu Tử Thư đẩy hắn hai cái, Ôn Khách Hành vẫn lì lợm nằm im, thấy hắn nheo mắt giống như thật sự không dậy nổi y đành lấy một chiếc áo khoác đắp lên vai hắn, kẻo hắn bị cảm lạnh.

Y chống bàn đứng dậy, vốn định đổi phòng khác để nghỉ ngơi nhưng lại cảm thấy mình còn có việc chưa làm, loạng choạng bước vào phòng trong, nhìn thấy cái thùng gỗ đầy nước mới nhớ ra lúc nãy mình định đi tắm thì bị tên nhãi Ôn Diễn này cắt ngang. Chu Tử Thư ngửi ngửi quần áo của mình, trên người nồng nặc mùi rượu, y vốn thích sạch sẽ, cho dù uống say cũng không quên tắm rửa rồi mới ngủ.

Thấy Ôn Khách Hành gục xuống bàn không có phản ứng, Chu Tử Thư cũng lười để ý nhiều như vậy, y đóng cửa phòng trong rồi cởi áo khoác bước vào thùng gỗ. Nước đã nguội, nhưng cũng may thời tiết lúc này vẫn còn nóng bức, vừa vặn có thể tỉnh rượu.

Chu Tử Thư nằm trong thùng gỗ lúc này mới cảm thấy men rượu xông lên đầu, toàn thân rã rời nhưng da lại nóng không chịu nổi, giống như có thể hâm nóng cả thùng nước này. Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, bên tai hiếm hoi được yên tĩnh nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa bùng cháy không ngừng, thiêu đến lòng người ý loạn tình mê.

Nghe ý tứ của Ôn Khách Hành tối nay cứ như đang thổ lộ với y, hai người đã sớm chiều ở chung hơn một tháng, mơ hồ làm chút chuyện xấu hổ không thể nói với người khác, Ôn Khách Hành lại chưa bao giờ nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, khi nãy mượn men say thổ lộ cũng không biết có mấy phần thật lòng.

Nhưng rốt cuộc hắn thích A Nhứ, mà không phải Chu Tử Thư. Cũng dễ hiểu thôi, Chu Tử Thư chỉ biết mắng hắn trách phạt hắn, nói hắn không nên thế này, không nên thế kia, mà A Nhứ sẽ uống rượu với hắn, cùng hắn xông vào đầm rồng hang hổ, thậm chí thuận theo cùng hắn làm chút chuyện màn trời chiếu đất.

Chu Tử Thư ngơ ngác nhớ lại đêm đó hai người ở bên hồ chữa thương, cả hai trúng bẫy của Độc Hạt, bị dược nhân làm bị thương, Ôn Khách Hành suýt nữa mất đi lý trí, may mắn y mang theo thuốc giải nên mới cứu được cả hai. Nhưng một khi máu độc đã ngấm vào xương thì khó có thể cứu chữa, Ôn Khách Hành lại không chút do dự dùng dao cạo xương hút độc cho y, trong lòng Chu Tử Thư ngũ vị trần tạp, vừa cảm kích vì hành động bất chấp an nguy bản thân của hắn, lại nghĩ hắn vì một người xa lạ có thể làm được như thế, khó tránh khỏi sinh ra vài phần ghen tuông.

Khi Ôn Khách Hành vòng tay qua eo y Chu Tử Thư không phản kháng thậm chí còn chủ động tháo dây lưng, để áo ngoài trượt xuống, thuận tiện cho Ôn Khách Hành liếm hôn sau lưng y. Nói không muốn chắc chắn là nói dối, Ôn khách Hành thò tay vào giữa đùi y dễ dàng sờ thấy thứ cứng rắn nóng bỏng của y, hai người giống như ngầm hiểu dùng quần áo trải xuống nền đất ẩm, Ôn Khách Hành ôm eo y cùng nhau ngã xuống.

So với sự thô bạo trực tiếp trong kho củi đêm đó, lần này Ôn Khách Hành có thể nói là vô cùng dịu dàng, ba ngón tay thon dài của hắn khuấy đảo bên trong y hồi lâu, cho đến khi nơi đó mềm nhũn ướt át mới chậm rãi đi vào. Chu Tử Thư vùi trong đống quần áo, im lặng mặc hắn rong ruổi, không biết vì sao, chỉ mong hắn đừng lên tiếng làm phiền đến khoảnh khắc y muốn quên hết mọi thứ này, quên cả họ tên, chỉ nhớ mình là A Nhứ trong miệng hắn.

Nghĩ đến đây, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trong người càng thêm nóng, tầm mắt hỗn loạn nhìn xuống nước, thứ đó của mình lại có phản ứng, quy đầu sưng đỏ cương lên hiện ra diễm sắc. Y ngượng ngùng không thôi, nhớ tới Ôn Khách Hành còn ở phòng ngoài, chỉ dám nhẹ nhàng cầm lấy, ngay cả vuốt ve hai cái cũng giống như phạm vào tối kỵ. Lại nghĩ tới mấy vấn đề xấu hổ Ôn Khách Hành hỏi mình tối nay, bình thường y rất ít tự xử, ngay cả thứ đó cũng nhạt màu, chỉ là thỉnh thoảng bị sư đệ mút vú mới khó kìm lòng nổi, sẽ thừa dịp Ôn Khách Hành ngủ say chạy tới hậu viện xối nước lạnh, dục hỏa không thể ép xuống mới đành phải tự mình xử lý, sau mỗi lần nghĩ đến sư đệ mà bắn ra y càng hối hận không thôi.

"Ưm... Diễn nhi..." Chu Tử Thư tựa lưng vào mép thùng gỗ, bàn tay nắm dương vật nhẹ nhàng vuốt ve, phát hiện mình lơ đãng rên rỉ liền cắn chặt môi dưới.

Đêm đó ở bên hồ cũng để hắn lăn qua lộn lại dày vò hồi lâu, đầu tiên là quỳ rạp trên đất để hắn vào từ phía sau, cũng là cắn quần áo vểnh mông bị đôi bàn tay to nắm eo cắm rút không ngừng, hậu huyệt bị thao đến vừa mềm vừa ướt, mặc cho thứ thô to dữ dằn ấy mạnh mẽ đâm tới, nhiều lần cắm tới chỗ sâu, quy đầu cọ xát thịt mềm hung hăng nghiền vài cái rồi rút ra. Đối phương tiết một lần còn chưa xong, lật người y lại nắm chân y vào từ phía trước. Khi đó Chu Tử Thư đã nói không nên lời, dưới thân bị quần áo chà xát đến hai vai run rẩy, đêm đó vừa vặn lại là một đêm trăng sáng không mây, trên đầu lấp lánh sao giống như bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, tự mình dang rộng hai chân, hạ thể ướt át trơn trượt bị sư đệ cùng là nam tử thao ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong cổ họng, vừa cảm thấy nhục nhã lại khó mà phủ nhận khoái hoạt chốn này.

Chu Tử Thư tăng nhanh tần suất trên tay nhưng vẫn không thể bắn ra, mặt y đỏ bừng kìm nén đến khó chịu, lại nóng lòng muốn trả lời câu hỏi của Ôn Khách Hành — đương nhiên là thích đằng trước hơn, bởi vì y có thể ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, gương mặt tuấn tú ấy phủ một tầng mồ hôi càng thêm dụ hoặc, đôi mắt đen láy tựa như Diệu Thạch ngâm trong nước, bên dưới là sóng ngầm dâng trào, đốt dục thành lửa.

Về câu hỏi cuối cùng, Chu Tử Thư không khỏi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, lồng ngực căng đầy điểm xuyết hai trái anh đào đỏ mọng, lấp loáng ánh nước, run rẩy ưỡn lên. Từ lúc rời Tứ Quý sơn trang nơi đó chưa từng có người chạm qua, hai lần vượt quá giới hạn ở kho củi và bên hồ đều quá vội vàng, Ôn Khách Hành chỉ biết đè ép y hung ác mà làm, chưa từng liếm mút cho y. Huyệt nhỏ đã cho hắn làm, nhưng hai núm vú lại bị lạnh nhạt hồi lâu, đêm đêm thường ê ẩm ngứa ngáy, y vốn rụt rè, bản thân cũng không dám đụng lung tung.

Nhung nhớ quá lâu, nỗi khao khát giống như gốc cổ thụ cắm rễ thật sâu. Chu Tử Thư mím môi, cẩn thận dùng tay chạm lên ngực mình, đầu tiên là bắt chước sư đệ dùng bàn tay bao lấy bầu ngực xoa nắn, đến khi đầu vú cọ vào lòng bàn tay ngứa đến không chịu nổi lại dùng hai ngón tay kẹp lấy hơi dùng sức vân vê.

"Ưm... a..."

Từ khóe môi tràn ra tiếng rên rỉ nóng rực, Chu Tử Thư không hề hay biết chỉ cảm thấy hai đầu vú căng trướng, giá như có người giúp y mút thật mạnh thì tốt. Y dứt khoát phủ cả hai tay lên ngực mình, dùng đốt ngón tay kẹp đầu vú, thi thoảng lại dùng móng tay cái bấm nhẹ lỗ sữa. Y nhắm mắt, không dám nhìn hành vi dâm đãng của mình, mái tóc ướt mồ hôi xõa tung trước ngực, không muốn bị người khác nghe thấy tiếng rên y hé miệng cắn một lọn tóc đen, quá sung sướng, ngay cả viền mắt cũng đọng một tầng lệ mỏng.

Nhưng cho dù bên trên thoải mái thì phía dưới vẫn không cách nào phát tiết, Chu Tử Thư vặn xoắn hai đầu vú tới mức sưng đỏ ngay cả lồng ngực cũng ửng hồng nhưng hạ thể vẫn yên lặng cứng nhắc, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Trong lòng y biết rõ mình không chỉ muốn Ôn Khách Hành xoa nắn hay liếm mút, tốt nhất là có thể dùng đôi bàn tay to lớn đó bóp mông y, dùng cây gậy cứng rắn nóng bỏng của hắn cắm vào hậu huyệt lúc này đã thoáng ẩm ướt, ra ra vào vào rong ruổi một phen, y mới có thể thuận lợi phát tiết.

Một mặt, y cảm thấy mình càng ngày càng vô liêm sỉ, mặt khác lại tự thuyết phục bản thân — thanh cao để làm gì, hai người cũng không phải lần đầu tiên làm, mình cũng không phải thánh nhân có dục vọng là chuyện rất bình thường, nếu Ôn Khách Hành có thể chẳng phân biệt trường hợp đùa giỡn y, vậy y mặt dày mày dạn muốn tới một lần thì đã sao.

Dù sao hiện tại ở đây y là Chu Nhứ, không phải Chu Tử Thư của Tứ Quý sơn trang.

 

Tiếng nước tí tách vang lên, Chu Tử Thư khoác áo ngoài đi ra khỏi phòng, đuôi tóc còn ướt, đôi mắt đỏ hoe vì men say thẹn thùng nâng lên, thấy Ôn Khách Hành đã nằm trên chiếc giường phía tây ngủ say sưa.

Chu Tử Thư khẽ cắn môi đi đến bên giường, ngay cả quần lót y cũng không mặc, đôi chân trần để lại những vệt nước đọng trên nền đất, bắp đùi trắng nõn ẩn hiện dưới lớp áo ngoài mỏng manh.

"Này, lão Ôn!"

Y gọi một tiếng, nhưng đối phương chỉ trở mình, quay lưng về phía y, Chu Tử Thư quả thực muốn trợn mắt lườm một cái.

Có câu say rượu khiến người ta thêm can đảm, huống hồ Chu trang chủ y chưa bao giờ biết sợ, y thật sự nắm vai Ôn Khách Hành lật hắn lại, nhấc chân vắt qua người hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say ngoan ngoãn ấy, suy nghĩ có nên cho hắn mấy bạt tai không.

Nhưng Ôn Khách Hành vẫn chưa ngủ say, lúc hắn mơ màng mở mắt đã thấy vài lọn tóc đen buông xuống trước mặt, hắn mờ mịt nhìn lại, hai mắt lập tức trợn tròn.

"Nhìn cái gì?" Chu Tử Thư cúi xuống người hắn, nhìn vẻ mặt như ăn phải thuốc chuột của đối phương, khó chịu vỗ vỗ mặt hắn, "Chưa tỉnh à?"

Nhưng Ôn Khách Hành vẫn nhìn chằm chằm y, như thể y là yêu ma quỷ quái gì đó làm người ta sợ đến hồn bay phách lạc.

Chu Tử Thư thầm nghĩ khuôn mặt này ngươi cũng nhìn hơn nửa tháng rồi, chẳng lẽ còn chưa quen? Cần gì phải tỏ ra ngạc nhiên như thế? Hơn nữa bình thường Ôn Khách Hành đối với khuôn mặt dịch dung này cũng có thể ngâm ra một miệng dâm thi lãng từ, chẳng thấy có gì bẩn mắt.

Trên người Chu Tử Thư vẫn còn nóng ran, thấy hắn ngây người như khúc gỗ, trong lúc nhất thời không biết nên xuống tay từ đâu.

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng hít vào một hơi, giống như lúc này mới tỉnh lại, cười nói với y, "A Nhứ, ngươi tỉnh rượu rồi à?"

Trong đầu Chu Tử Thư choáng váng nặng nề, ợ rượu nói, "Đương nhiên!"

"Ồ." Ôn Khách Hành cười như không cười, ánh mắt vẫn dán trên mặt y, "Đã nhìn ra."

Chu Tử Thư nhìn vẻ mặt này của hắn liền tức giận không chỗ phát tiết, hung dữ nói, "Ngươi còn nhìn ra cái gì?"

Ôn Khách Hành khẽ nhún vai, tầm mắt theo cổ y trượt xuống, thẳng tới vòng eo lấp ló sau vạt áo lỏng lẻo của y.

"Ừm... là tại hạ mắt kém, cái này cũng không nhìn ra, đáng đánh."

Chu Tử Thư rất muốn đưa tay nhéo khuôn mặt ngốc nghếch của hắn, nhưng động tác của Ôn Khách Hành cực nhanh nắm lấy dương vật đang cương cứng của y.

"Á..." Chu Tử Thư mềm nhũn thắt lưng, hai tay vội vàng chống giường mới không đổ ập xuống người Ôn Khách Hành.

Vạt áo khép hờ của y chẳng che được phong cảnh bên dưới, Ôn Khách Hành đưa tay vào trong nắm lấy dương vật đỏ bừng của y, thành thạo vuốt ve thân gậy, giữa năm ngón tay giao nhau lộ ra màu hồng nhuận mềm yếu.

Chu Tử Thư vốn là vì chuyện này mà tới, lúc này cũng không còn tâm trí để mà e dè cứ thế thẳng lưng đưa vào lòng bàn tay ấm nóng của hắn.

"A... lão Ôn... nhẹ chút..."

Y nhíu mày như giận như oán mà yêu cầu, tay Ôn Khách Hành thoải mái hơn tay y gấp trăm lần, chỉ cần vuốt ve thân gậy vài cái Chu Tử Thư đã như thiêu như đốt xuân tình đầy mặt.

"Huynh không nói sớm?" Ôn Khách Hành nằm dưới người y lười biếng vuốt dương vật của y nói, "Nói sớm ta đã tắm cùng huynh rồi, đảm bảo tắm cho A Nhứ sạch sẽ trắng tinh."

Chu Tử Thư ngửa đầu, được hắn phục vụ đến cực kỳ thoải mái, vẫn không quên cãi lại, "Ai cần ngươi tắm? Trắng tinh... lão tử cũng không phải miếng thịt heo..."

Ôn Khách Hành cười khúc khích, bàn tay nắm dương vật cũng run rẩy hai cái, quy đầu đã rỉ ra một ít dâm thủy vẩy lên quần áo sạch sẽ của hắn, Chu Tử Thư nhìn thấy không khỏi xấu hổ, vội vàng cúi gằm mặt.

"Nâng lên chút, A Nhứ, huynh đè ép như vậy ta khó cử động." Chu Tử Thư nghe vậy lại ngẩng mặt lên, Ôn Khách Hành vẫn đang nhìn y, ánh mắt ấy khác hẳn bình thường, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực lại được thêm củi, sắp thiêu đốt người ta đến không còn hình hài.

Nếu lúc này Chu Tử Thư tỉnh táo lại một chút, có lẽ có thể nhìn ra vấn đề từ hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn, nhưng lúc này chỗ yếu hại bị người nắm giữ, đừng nói đến tỉnh táo, y phải dùng hết sức lực mới có thể ngăn mình gọi ra tiếng sư đệ nghẹn ở cổ họng.

"Lão Ôn... ưm... nhanh chút nữa, lão Ôn... a a... ta muốn bắn..."

Y văn vẹo xoay eo đưa dương vật của mình vào tay đối phương, Ôn Khách Hành còn thỉnh thoảng xoa bóp túi tinh khiến dục vọng vốn đã sục sôi càng trở nên mãnh liệt. Chu Tử Thư cưỡi trên người hắn khàn giọng rên rỉ, lồng ngực vừa được vuốt ve giờ lại bắt đầu ngứa ngáy sưng đau. Áo ngoài vốn chỉ buộc lỏng lẻo bằng sợi dây lưng, lúc này theo chủ nhân lắc lư một hồi rốt cuộc tản ra, vạt áo xòe rộng sang hai bên, lộ ra hai núm vú đỏ ửng ngứa ngáy.

Yết hầu Ôn Khách Hành lăn lộn hai cái, ánh mắt đốt người dán chặt trên ngực y khiến Chu Tử Thư mặt đỏ tai nóng.

Hắn không chịu nổi sự cám dỗ của hai trái anh đào đỏ mọng không ngừng đung đưa kia, đưa một tay từ cổ áo mở rộng chui vào, ôm trọn một bầu ngực, cảm thụ cơ ngực trong lòng bàn tay nhấp nhô theo tần suất đưa đẩy thắt lưng của đối phương.

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, khoái cảm ở hạ thân ngày càng mãnh liệt. Đúng lúc này, Ôn Khách Hành lại dùng ngón tay ấn mạnh vào núm vú tròn trịa của y, trong đầu đột nhiên trống rỗng, y hét lên một tiếng phun đầy tinh dịch đặc sệt lên người đối phương.

Sau khi tiết ra thắt lưng y mềm nhũn, cả người như muốn đổ ập xuống trên người Ôn Khách Hành, mà ngã như vậy ngực y sẽ đụng vào mặt hắn, ấy vậy mà Ôn Khách Hành cũng chẳng hề né tránh, còn nhân tiện hé môi, định ngậm lấy đầu vú của y.

Tim Chu Tử Thư đập mạnh, không biết lấy đâu ra sức lực chống tay xuống giường trước khi đổ ập xuống, lồng ngực gần như chỉ cách mặt đối phương một tấc, rõ ràng đầu vú ngứa đến kịch liệt nhưng lại vô thức kéo vạt áo của mình.

"Không được..." giọng y run rẩy, nhìn đôi mắt thật gần của Ôn Khách Hành, tối đen như đầm, tình nồng như mực, khiến người ta muốn sa vào trong đó.

"Tại sao?" Ôn Khách Hành dịu dàng hỏi, nhưng lại nhắc nhở y, "Phải nói thật, đừng quên."

Đầu óc Chu Tử Thư hỗn loạn, bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú y đã không còn phân biệt được mình đang ở đâu, đối phương là ai, chỉ biết mình yêu hắn cực sâu nhưng trong lòng dường như còn vương vấn điều gì, không cách nào mở miệng bày tỏ.

Sau một lúc lâu, Chu Tử Thư lẩm bẩm, "Bởi vì... đó là cho Diễn nhi ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com