Edit Og Ke The Than Di Nuoi Heo Du Hanh Nhieu The Gioi
Chương 73: Sự khởi đầu của thế giới mới.Khúc Lưu Thương thấy đội buôn đã bị nhốt, vội vàng kêu các nô lệ bị bán các đi thoát ra ngoài, những người sống sót nhìn nhau, cứ giống như con dê bị nhốt lâu ngày, cho dù cửa cuốn rộng mở, dưới tình huống không có dê đầu đàn cũng không dám rời đi."Chẳng lẽ mọi người thật sự tin những gì bọn họ nói về Hạ Châu sao? Một thành phố mà người dân mua bán nô lệ thật sự đáng tin sao? Mọi người không sợ vào Hạ Châu rồi sẽ không ra được sao? Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ, không thể trách người khác." Khúc Lưu Thương hận không thể tiến lên tự mình tiến lên xách những nô lệ ra ngoài.Cuối cùng, người đàn ông gầy ốm nhưng lại cao lớn dẫn đầu, hắn bước ra khỏi trận pháp, sau đó đi về phương xa. Những người sống sót khác thấy thế, cũng đồng loạt ra theo, càng ngày càng nhiều người sống sót rời khỏi trận pháp, hướng về phía tận thế mênh mông, phảng phất như hướng về hy vọng vô hạn.Mắt Khúc Lưu Thương hàm chứa vui mừng, đến khi chỉ còn những người già phụ nữ và trẻ em hành động không tiện, cùng với người đã hoàn toàn mất hy vọng với cuộc sống, mất đi ý chí chiến đấu người."Tôi sẽ xây dựng căn cứ ở thành phố Nam Vu Châu, ở nơi đó xây dựng một xã hội không tưởng ở tận thế, nếu các người vẫn còn có một chút lương tri, hoặc là ngày nào đó tỉnh ngộ hoàn toàn, tôi sẽ ở thành Nam Vu chờ các người." Khúc Lưu Thương nói xong, sử dụng pháp trượng, bản thân biến mất tại chỗ.Sau vài giây khi cậu ta biến mất, trận pháp giam giữ đội buôn Hạ Châu cũng dần mất đi.Không khí trong đội buôn Hạ Châu lúc này nhất thời vô cùng ảm đạm, đây là lần đầu bọn họ bị cướp thành công, tổn thất một lượng lớn dân cư, cảm thấy đặc biệt có lỗi với Khúc Thanh Thủy đang ở trong thành Hạ Châu, có lỗi với nhưng người dân Hạ Châu vất vả cần cù nuôi heo, cũng có lỗi với toàn bộ những xác sống làm việc 24 giờ không công.Những nô lệ không rời đi nơm nớp lo sợ, bọn họ biết với tình huống lúc này, cho dù là ai tâm trạng cũng sẽ không tốt, trong lòng thấp thỏm lo âu, không biết những người Hạ Châu có trút giận lên họ hay không.Bất quá cũng may, người của đội buôn Hạ Châu chỉ là tụ tạp lại mở một cuộc họp, sau đó liền mang theo bọn họ tiếp tục lên đường.Những nhân vật chính đương nhiên sẽ không trút giận lên những người sống sót, nhưng tâm tình của bọn họ lúc này đúng thật khó có thể hình dung, hơn nữa lúc này họ cũng sốt ruột muốn mang tin tức Khúc Lưu Thương còn sống về Hạ Châu.Trong suốt chặng đường đầy thấp thỏm của những người sống sót, đoàn người rốt cuộc cũng đến Hạ Châu.Lúc những người sống sót ngẩng đầu nhìn tường thành to lớn kia, bộ dạng cả người cứ như đang lạc trong mơ, như bản thân du hành từ tận thế đến thế giới phép thuật.Tường thành kiên cố cao mấy chục mét kia cực kỳ hút mắt, nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện phía trên của tường thành có đội chim biến dị tuần tra làm những người mới càng khó tiếp thu.Đi theo đội buôn vào thành, bọn họ phảng phất như tiến vào một thế giới khác, thành phố hết sức ồn ào náo động và đầy sức sống, cho dù chỉ là khu canh tác xa nhất bên ngoài, cũng có thể thấy người đến người đi.Thậm chí trong ruộng cày còn có mấy cái đình hóng gió, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng mọi người vui vẻ đánh bài và nói chuyện phiếm.Khi không ngừng tiến xâu hơn vào thành phố Hạ Châu, đội buôn cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, còn có không ít người quen cùng những đội khác chào hỏi, đương nhiên, cũng không thiếu người trêu chọc."Ui, bị sao vậy? Sao chỉ đổi được nhiêu đây người thế?""Có phải bị cướp rồi hay không?""Ôi! Bộ ra ngoài gặp bất lợi, không tìm được căn cứ thích hợp để bán đồ hộp sao?""Cái gì! Thật sự bị cướp rồi! Sao có thể!""Là ai? Em trai của đội trưởng Thủy? Chuyện ra sao vậy?"......Tin tức đội buôn bị em trai của đội trưởng Thủy cướp nhờ vẹt truyền tin có hiệu suất lan truyền cao, nhanh chóng lan truyền đến mỗi một góc của Hạ Châu, mọi người một là kinh ngạc vì có người có thể thành công cướp của Hạ Châu, hai là khiếp sợ thân phận của kẻ cướp.Vẹt truyền tin tuy rằng hay buôn chuyện, nhưng ở phương diện miêu tả chi tiết luôn rất giỏi, chờ đội buôn trở về khu chung cư bỏ hoang, Tiểu Thất thậm chí còn biết ngày đó áo Khúc Lưu Thương mặc có bao nhiêu nút."Anh Thủy, chúng em ở bên ngoài......" Mục Dương gấp không chờ nổi mà tiến lên, chỉ là mới vừa nói câu đầu đã bị Khúc Thanh Thủy giơ tay ngăn lại."Tôi biết rồi, không có gì nữa, trước tiên sắp xếp chỗ cho những người sống sót đi." Khúc Thanh Thủy vẫn mang thần thái điềm tĩnh như núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc, điều này ngược lại càng làm mấy nhân vật chính cảm thấy giống như chuyện này thật ra cũng không có gì ghê gớm, nhưng trong lòng vẫn có chút chán nản như cũ, cuối cùng mấy người hẹn nhau buổi tối cùng uống một chén.Vợ chồng họ Khúc cũng đã biết tin con trai út còn sống hơn nữa còn đi cướp đội buôn Hạ Châu, vợ chồng hai người vừa kinh ngạc lại khó hiểu, không rõ Khúc Lưu Thương đang làm cái gì, cho dù không tin mấy người Mục Dương, nghi người họ đang nói dối, nhưng trong thời kì tận thế, khó biết được tin tức của người thân, nên bọn họ thật sự không đến để xác nhận một chút sao?Tuy rằng hai vợ chồng không hiểu ra sao, nhưng ít ra biết con trai út không gặp nguy hiểm, cũng an tâm đi không ít. Đến nỗi có đi thành phố Nam Vu hay không, hai vợ chồng vẫn muốn thương lượng cùng Khúc Thanh Thủy."Đi, đương nhiên đi, nhưng không thể đi tay không, Nam Vu cách Hạ Châu rất xa, trước tiên chúng ta vẫn nên tiếp tục phát triển ổn định, sau khi có đủ thực lực rồi mới đến phía Nam." Khúc Thanh Thủy nhanh chóng quyết định, đưa ra đáp án.Vợ chồng hai người cũng tán đồng, nghe đám người Mục Dương giới thiệu, bọn họ đã biết Khúc Lưu Thương có khả năng dịch chuyển với khoảng cách xa, năng lực ở thời tận thế cực kỳ tiện lợi, ngược lại là Khúc Thanh Thủy bên này, muốn đi xa ở tận thế cũng không dễ dàng.Vì thế, người dân Hạ Châu rất nhanh đã biết tin đội trưởng Thủy tính phát triển mạnh tuyến đường thương mại về phía Nam, vì người em trai không biết cố gắng kia của mình. Người dân Hạ Châu đồng loạt cảm khái, không hổ là đội trưởng Thuỷ của bọn họ, đối xử rất tốt với gia đình.Mà nhữnh nhân vật chính sau một đêm chè cũng nghĩ thông suốt, tuy rằng Khúc Lưu Thương hiểu lầm bọn họ, nhưng không sao, bọn họ còn có Khúc Thanh Thủy mà, chỉ cần đi theo Khúc Thanh Thủy, Hạ Châu tất nhiên sẽ phát triển càng ngày càng tốt, một ngày nào đó, mấy tin vịt sẽ tự biến mất.Mà những ngưới sống sót mới đến Hạ Châu kia, sáng sớm đã bị gọi vào bộ phận nhân sự, sau đó bị một củ cải biến dị gọi lại hỏi tình huống cơ bản, không lâu sau, mọi người đã được phân phối công việc, trải qua cả đêm định hình lại thế giới quan, bọn họ giờ đây cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc đó mình không rời đi.Trong mắt mỗi người đều lần nữa cháy lên hy vọng, cho dù lúc này hiểu biết của bọn họ về Hạ Châu chưa nhiều, nhưng bầu không khí của một thành thật sự sẽ lây nhiễm cho con người, mà để yêu một thành phố, thật ra cũng chỉ cần một giấc ngủ bình yên.Cứ như vậy, Hạ Châu chính thức bắt đầu phát triển ra bên ngoài, ngoài ngoại thương, Hạ Châu cũng bắt đầu không ngừng mở rộng địa bàn của mình, theo sự tăng trưởng dân số, yêu cầu về ruộng cày đương nhiên cũng càng ngày càng nhiều. Tuy nhiên trong khi mọi người mở rộng đất cày cũng đồng thời chú trọng vào việc bảo hộ môi trường, mà không chú trọng cũng không được, vì mỗi đồng ruộng họ được phân cho đều có thực vật biến dị, mà thực vật có yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với môi trường sống.Cũng may với sự tăng trưởng dân số, nhiều nhân tài cũng dần dần xuất hiện, nghiên cứu về thực vật biến dị ở tận thế có thể ăn được ngày càng có nhiều thành quả, nhiều loại thực vật biến dị thích hợp cho con người gieo trồng cũng được phát hiện nhiều hơn.Đương nhiên, siêu năng lực gia hệ nước vẫn là nhân vật được hoan nghênh nhất như cũ, bởi vì mặc kệ là thực vật gì, chỉ cần được siêu năng lực gia hệ nước tưới, bất luận là chất lượng hay tốc độ sinh trưởng cũng sẽ nhanh hơn được người thương trồng vài lần.Dần dần, các thành phố xung quanh phát hiện một hiện tượng khủng bố, đó là đồ của đội buôn Hạ Châu càng ngày càng ngon, ngon đến độ cho dù bọn họ không đủ nhân lực, cũng nhịn không được phải bán nô lệ để đổi đồ. Mà nhiều nô lệ đi vào thành phố Hạ Châu như vậy, Hạ Châu lại toàn bộ tiêu hóa, thậm chí còn mở rộng lãnh thổ lên vài lần.Không chỉ thế, có một số ngôi làng nhỏ quanh Hạ Châu, đã bắt đầu chủ động sáp nhập để tìm kiếm sự che chở, trực tiếp trở thành một phần của Hạ Châu.Sau này không chỉ có làng mạc, thậm chí cả các thành phố cũng đều xuất hiện lượng lớn người di cư, mọi người kết bè kết đội, xuyên qua tận thế nhiều nguy hiểm, hướng về phía Hạ Châu bí ẩn nhưng mạnh mẽ kia.Trong lúc những thành phố chung quanh đều đang hoảng loạn, cho rằng Hạ Châu sẽ đột nhiên nuốt chửng mình, những vật phẩm trao đổi của Hạ Châu bắt đầu thay đổi, họ thật sự bán hạt giống thực vật biến dị được cải tiến để có thể ăn được, còn có cái gì mà kiếm phép thuật có thuộc tính ma thuật do Tinh Linh Lửa chế tạo, hay ba lô không gian có thể tích mười mét khối.Những căn cứ chung quanh, "......" Cách hành xử của mấy người hình như không đúng lắm?Nhưng khi người đầu tiên mua những sản phẩm có tên như từ trò chơi giả tưởng xuất hiện, những người sống sót từ các thành phố chung quanh trở nên điên cuồng! Bọn họ giống như phát hiện một ngọn đèn sáng từ trong sương mù dày đặc của tận thế, bắt đầu có nỗ lực chạy về phía đó.Các thành phố và căn cứ bắt cũng đầu xuất hiện lượng lớn nhân tài cùng sản phẩm, có khu vực dựa núi gần sông, nên bắt đầu gieo trồng thực vật biến dị đặc biệt, có khu vực đất đai cằn cỗi nhưng thừa khoáng thạch, xuất hiện một số lượng lớn siêu năng lực gia hệ kim đến rèn luyện. Mà đối mặt với tình hình này, Hạ Châu chẳng những sẽ không chèn ép, thậm chí còn hỗ trợ, tỷ như công thức thức luyện kim, hay một ít hạt giống thực vật đặc biệt.Đương nhiên, nếu có người muốn hợp tác với Hạ Châu, thì phải tuân thủ một số quy tắt của Hạ Châu, mà những quy tắc đó đều là cách để duy trì trật tự, không phải để mưu cầu lợi ích. Mới đầu cũng có người dù đã ký hợp đồng hợp tác, sau lưng lại bằng mặt không bằng lòng, nhưng không biết người Hạ Châu làm sao mà biết được, bắt những người đó lại, kéo đi lao động nghĩa vụ ba mươi năm.Sau nhiều lần thử, mọi người rốt cuộc cũng ý thức được, hiệp ước của Hạ Châu không phải là nói giỡn. Khi một người có quyền lực một lần nữa tái lập lại trật tự, khu vực hỗn loạn phía Bắc, cũng dần dần bị ràng buộc lúc nào không hay.Như cái gọi là mọi người đồng tâm hiệp lực, tư tưởng của một người có thể thay đổi chính người đó, tư tưởng của một tập thể có thể thay đổi một cộng đồng, mà tư tưởng của toàn thể nhân loại, có thể thay đổi, toàn bộ thế giới. Bất tri bất giác, giống như có một rào chắn gì đó đang chậm rãi tan rã.Khi đại tinh linh hệ đất đầu tiên ra đời ở Hạ Châu, thì đã ba năm từ lúc tận thế xảy ra, thành phố Hạ Châu lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Thành phố này đã dung hợp hoàn hảo với thiên nhiên, những toà nhà cao tầng làm bạn với cổ thụ che trời, trong thành phố động thực vật biến dị sống cùng nhân loại, đôi khi sẽ có những con xác sống giao cơm bị lạc đường được vẹt truyền tin chỉ tuyến đường đúng.Có đứa trẻ nhân loại đi theo Hỏa Tinh Linh học rèn, có thỏ biến dị đi theo nhân loại học trồng củ cải, cũng có nhân loại học ngoại ngữ từ những con vẹt. Đây là một thành phố thần kỳ, mỗi một người đi vào trong, đều sẽ không muốn rời đi, bởi vì bức tường thành không chỉ ngăn cách tận thế và phép thuật, còn có địa ngục và thiên đường.Khi số lượng người đến Hạ Châu càng ngày càng đông, lời đồn về thành phố Hạ Châu này cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thái quá, có người còn như trúng tà, người khác nói cái gì cũng tin, những người chưa từng tới đây như những tên ngốc, người khác nói cái gì cũng không tin. Tình huống cực đoan như thế tạo cho Hạ Châu một hình tượng cực kỳ đặc biệt ở khu vực phía Bắc, có người nói nơi này là thành phố địa ngục ăn thịt người, có người nói nơi này là sự khởi đầu của thế giới mới.Mà ngược lại với Hạ Châu ở phía Bắc, chính là thành phố Nam Vu được Khúc Lưu Thương thành lập ở phía Nam. Khác với các căn cứ và thành phố ở phía Bắc, năm tận thế thứ hai Khúc Lưu Thương đã thống nhất khu vực phía Nam bằng cách tấn công hoặc thuyết phục, hiện giờ toàn bộ phía Nam đều chịu sự quản lý của Khúc Lưu Thương, mà Nam Vu chính trung tâm của khu vực phía Nam
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com