TruyenHHH.com

Edit Og Cam Bat Coc Trong Tro Choi

Dị Uyên... rốt cuộc là gì... nếu như...

Đó thật sự là một "trò chơi", vậy thì kẻ sáng tạo ra nó, người tổ chức... rốt cuộc là ai?

Còn cả thân phận của những "khán giả" kia...

Thanh niên hơi rũ mi mắt, che đi bóng tối dâng lên trong đáy mắt mình. Trong căn phòng, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt cậu, phủ lên đó một sắc thái lạnh băng.

Ngón tay của Trì Thù siết chặt trong im lặng.

Hơn nữa, những người chơi trong trò chơi này cũng không đơn giản như cậu tưởng.

Một số người trong số họ nắm giữ những thông tin sâu hơn, cũng như cốt lõi hơn về Dị Uyên.

Nhớ lại những lời Thẩm Cẩm Hi đã nói với mình, ánh mắt cậu không khỏi dao động đôi chút.

Hội trưởng của hiệp hội Hùynh Hoặc...

Ôn Thiên Hoa...

Cậu rất chắc chắn rằng trong quá khứ mình chưa từng nghe qua cái tên đó.

Vậy người ấy vì lý do gì, và bằng cách nào mà tìm đến cậu?

Hoặc cũng có thể — còn một nguyên nhân khác.

Ký ức của cậu về người đó đã bị "thay đổi".

Nghĩ đến đây, hàng mi dài của thanh niên khẽ run mạnh một cái.

Dù sự thật rốt cuộc là gì, Trì Thù có linh cảm rằng người kia sẽ đồng ý gặp mặt. Cậu sẽ tìm cách moi thêm những thông tin hữu ích từ miệng người đó.

Và lá bài duy nhất trong tay cậu lúc này...

Ánh mắt của Trì Thù lướt qua người đàn ông đối diện. Từ đầu đến cuối, đôi mắt u tối ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, không chút dao động. Đồng tử đen thẳm như mắt rắn, hơi híp lại, bên trong dường như ngưng tụ cả một địa ngục. Trái tim Trì Thù khẽ thắt lại, cuối cùng vẫn là người đầu tiên né tránh ánh nhìn đó.

Cậu cứ ngỡ mình đã quen với ánh mắt trần trụi, không chút che giấu khao khát của đối phương...

Nguồn gốc của Dư Uyên gắn liền với Dị Uyên. Khi Thần Cách dần trở lại với bản thể, hắn hẳn sẽ khôi phục được nhiều ký ức và sức mạnh hơn. Cậu phải tận dụng thật tốt điểm này.

Tuy nhiên, so với một con chó ngoan ngoãn biết nghe lời, sự tồn tại của hắn giống như một nhân tố bất ổn, một quả bom có thể kích nổ bất cứ lúc nào. Giá mà năng lực của cậu có thể duy trì mãi, hoặc có cách nào khống chế được người đàn ông đó thì tốt biết bao.

Phải làm sao đây...

Ánh mắt của Dư Uyên lặng lẽ dõi theo từ vạt áo mở hé của người kia, lướt lên khuôn mặt.

Đôi môi mỏng của Trì Thù mím lại, gương mặt lạnh lùng trắng nhợt nhưng lại toát lên vẻ ôn hòa và điềm tĩnh. Dáng vẻ yếu ớt vừa rồi dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi người cậu, như thể sự thất thố đó chỉ là một ảo giác. Ánh mắt cậu khẽ chuyển, đôi mắt màu trà xinh đẹp tự nhiên cong lên, mang theo một nụ cười mơ hồ, khó phân thật giả.

"Liên quan đến Dị Uyên, anh còn bao nhiêu ký ức?" Trì Thù cân nhắc từ ngữ rồi chậm rãi hỏi, "Ví dụ... một vài quy tắc hạn chế anh, hoặc... những 'Thần Cách' còn lại của anh."

Dư Uyên chăm chú nhìn cậu, trong mắt xoáy lên sắc tối thâm trầm.

Cánh tay của hắn như một nhà tù vô hình, tạo thành tư thế đầy xâm lược, cụp mắt quan sát người trước mặt đang ở trong tầm với của mình.

Lúc này đây, Trì Thù bị hắn kìm chặt trên ghế, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh. Mái tóc chưa được chải gọn rối tung, làn da trắng càng làm nổi bật quầng thâm dưới mắt. Khi cậu ngồi yên ở đó, vẻ đẹp lạnh lùng, mảnh khảnh trên người lại toát lên một sự quyến rũ ốm yếu kỳ lạ.

Việc lựa chọn hợp tác với con người này đồng nghĩa với việc hắn phải nói ra tất cả những gì mình biết. Đối phương rõ ràng rất hiểu điều này, ung dung chờ đợi câu trả lời của hắn.

Sau vài giây im lặng, Dư Uyên lên tiếng: "Tôi tỉnh lại trong Dị Uyên, không có bất kỳ ký ức nào trước đó. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng mình từng có ký ức, chỉ là chúng đã bị xóa sạch."

"Tôi có thể 'quan sát' từng người chơi bước vào phó bản. Tuy nhiên, tôi không thể trực tiếp xuất hiện trong phó bản vì 'quy tắc' hạn chế. Chỉ khi một người chơi nào đó chạm đến 'bản chất' của phó bản, tôi mới có thể tạm thời xuất hiện."

Trì Thù gập ngón tay, chống nhẹ lên cằm, khẽ "ừm" một tiếng.

Những lời Dư Uyên nói hoàn toàn trùng khớp với những gì Thẩm Cẩm Hi từng nói với cậu.

Hơn nữa, cậu nhạy bén nhận ra rằng so với hai Thần Cách Chiêu Ách và Chính Tự trước kia, sau khi họ dung hợp, tính cách của Dư Uyên đã có những thay đổi tinh tế.

Như thể... hoàn chỉnh hơn... và cũng giỏi ngụy trang thành con người hơn...

Nếu đúng là như vậy—

Trì Thù chậm rãi nói: "Nói cách khác, chính vì trò chơi này mà anh mới bị 'phân tách' thành nhiều 'Thần Cách' như vậy. Để ngăn họ dung hợp, Dị Uyên đã xóa bỏ quá khứ của anh, đồng thời dùng các quy tắc để ràng buộc sức mạnh của anh. Xem ra... anh với Dị Uyên có thù hận sâu đấy."

Câu cuối cùng mang theo giọng điệu như đang dụ dỗ, ánh mắt Trì Thù nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm ấy, không chút né tránh. Dù đang trong tư thế bị kìm hãm, vẻ mặt cậu vẫn giữ được sự ung dung, bình thản.

Dư Uyên híp mắt: "Vậy thì sao?"

"Vậy thì—"

Trì Thù kéo dài âm cuối, nở một nụ cười rực rỡ, sáng chói: "Anh không muốn phá hủy trò chơi này sao?"

Trong phòng im lặng như tờ.

Trì Thù rất chắc chắn rằng cuộc trò chuyện giữa mình và Dư Uyên sẽ không bị Dị Uyên nghe thấy. Dù trò chơi này có vươn "tay" dài đến đâu, thì rõ ràng không gian này chỉ thuộc về Dư Uyên. Nếu không, hắn đã chẳng thể tùy ý, nhiều lần kéo cậu vào đây như vậy.

Trì Thù vốn là người có thù tất báo.

Dù đối thủ không phải con người mà là một thực thể khổng lồ, không biết đang bị điều khiển bởi thứ gì.

Cậu gần như chắc chắn rằng mọi bất thường xảy ra với mình trong thế giới thực đều có liên quan đến Dị Uyên. Dường như tất cả những gì cậu từng trải qua chỉ là bước chuẩn bị cho trò chơi này. Hai mươi lăm năm cuộc đời của cậu chẳng qua chỉ là phần mở đầu trước khi bước vào Dị Uyên.

Nhưng không sao cả. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ lôi sự thật và kẻ đứng sau màn ra ánh sáng, không để chúng thoát.

Còn về người trước mặt...

Trì Thù thực sự rất mong được chứng kiến cảnh Dư Uyên và trò chơi này đánh nhau đến cả hai bên đều thiệt hại nặng nề.

Và trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu chắc chắn rằng người đàn ông này đã tin lời mình.

“Cậu muốn làm gì?” Dư Uyên bất chợt hỏi.

“Trước hết, anh phải nghe theo tôi.”

Trì Thù nói: “Không có sự cho phép của tôi, anh không được động tay động chân với tôi, không được dùng mấy thứ linh tinh của anh để chạm vào tôi, và cũng không được tùy tiện kéo tôi đến chỗ này.”

Nghe vậy, ánh mắt của Dư Uyên càng trở nên tối tăm và khó đoán.

Trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn vốn định nuốt chửng ý thức của con người này, biến cậu trở thành một con rối hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của mình. Sau đó, nhờ vào thân phận “người chơi” của cậu để thoát khỏi sự khống chế của Dị Uyên.

Nhưng mà...

Hắn ngày càng tò mò về thủ đoạn của con người này.

Trước khi nuốt chửng tất cả những đồng loại của mình, chi bằng tạm thời nghe theo lời con người này. Con mồi đã rơi vào tay, còn linh hồn của cậu, hắn không vội chiếm đoạt ngay lúc này.

Dư Uyên trầm giọng đáp: “Được.”

Trì Thù hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Dĩ nhiên, cậu không thể dễ dàng tin vào lời hứa của một con quái vật.

Thứ cậu muốn chỉ là sự thỏa hiệp của đối phương. Một khi đã bước bước đầu tiên, những gì xảy ra sau đó sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.

Trì Thù đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Cậu do dự một chút, rồi hỏi: “Theo anh, Thế giới thứ hai mà tôi đang ở hiện giờ, được xem là gì?”

Cậu vẫn luôn mặc định rằng đây là khu vực chuyển tiếp, nơi người chơi có thể nghỉ ngơi sau khi hoàn thành phó bản. Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như có gì đó không ổn.

Bên trong Tháp Đêm, những người chơi cấp cao lấy việc thưởng thức cảnh đồng loại tàn sát lẫn nhau làm thú vui. Ngoài những điều này ra, còn có nhiều hình thức áp bức và bạo lực ẩn giấu mà không ai nhìn thấy được. Những gì cậu chứng kiến tối nay, chỉ là một góc nhỏ trong số đó mà thôi.

Nơi này xa vời sự đơn giản mà cậu tưởng tượng.

Dư Uyên nheo mắt lại, đưa ra câu trả lời: “Một phó bản quy mô lớn hơn.”

Trì Thù khẽ sững người.

Ở Thế giới thứ nhất và thứ hai, tất cả thiên phú và đạo cụ đều bị cấm sử dụng, người chơi cũng không thể mua vũ khí. Nhưng trò chơi chưa từng nói rằng nơi này không thể có người chết. Mặc dù cậu chưa từng nghe qua bất kỳ thông tin nào về việc người chơi tử vong.

Nhưng nếu nơi này là một phó bản, thì cốt lõi của nó… liệu có liên quan đến bí mật sâu trong Dị Uyên không?

Ngón tay của Trì Thù lướt nhẹ qua cằm, cậu trầm ngâm nói: “Anh nói Thế giới thứ hai là một phó bản… vậy, ý anh là ở đây cũng có một phần Thần Cách của anh à?”

“Không, tôi không cảm nhận được.”

Trì Thù hơi nhướn mày, có phần ngạc nhiên với câu trả lời này.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại…

Ánh mắt cậu quét một vòng quanh căn phòng, mọi thứ ở đây đều được bố trí không khác gì cuộc sống thực tại của cậu. Ngay cả cảm giác chạm vào cũng rất chân thật, như thể cậu vừa trở lại nơi đó.

“Tại sao lại phải làm như vậy?” Trì Thù hàm ý hỏi, “Biến nơi này thành dáng vẻ này.”

“Cậu không thích à?” Dư Uyên cụp mắt, quan sát chàng trai trước mặt như đang cố cảm nhận cảm xúc của đối phương. “Thông thường, con người đều là những sinh vật hoài niệm về mái nhà, đúng không?”

Trì Thù ngẩn người một chút, rồi khẽ bật cười: “Vậy nên— anh đang cố lấy lòng tôi sao?”

Dư Uyên chăm chú nhìn cậu, không đáp lời.

Tất cả sinh vật sống chỉ khi ở trong tổ của mình mới thực sự bước vào trạng thái thư giãn nhất.

Hắn tò mò về nơi ở của con người này.

Và càng tò mò hơn về phản ứng của đối phương khi ở “nhà”.

Nó giống như một chiếc hộp Pandora bị khóa chặt. Quái vật đứng canh bên cạnh, những móng vuốt sắc nhọn gõ nhè nhẹ lên ổ khóa nhỏ bé ấy. Chiếc khóa trông vừa yếu ớt lại vừa kiên cố, không thể bị phá mở bằng bất kỳ cách thức bạo lực hay cục cằn nào. Nó chỉ có thể chờ đợi—chờ chủ nhân của chiếc hộp tự tay đặt chìa khóa vào lòng bàn tay nó.

Hắn không thể dùng những lời nói nghèo nàn để mô tả thứ cảm xúc vừa nôn nóng, vừa cấp thiết, nhưng lại phải cẩn thận dè dặt ấy. Trước đây, chưa từng có điều gì khiến hắn phải chờ đợi như vậy, thế nên hắn chọn cách im lặng.

“Nhưng mà… có một điều anh đã sai.” Trì Thù nói, “Với con người, khái niệm thực sự về ‘nhà’ không chỉ đơn giản là một nơi ở. Nó được xây dựng trên nền tảng cảm xúc và chất chồng từ vô số ký ức trong quá khứ.”

“Nhà của tôi chỉ có một mình tôi sống, không tồn tại bất kỳ hồi ức, kỳ vọng hay tương lai nào. Với tôi, đó chỉ là một nơi trú ẩn, che mưa chắn gió, một không gian không mang theo bất cứ cảm xúc nào.”

Cậu dừng lại một chút, chợt nhớ ra đối phương không phải con người. Không biết liệu hắn có thể hiểu được những điều này hay không.

Thôi, dù sao cũng chẳng liên quan đến cậu.

Dư Uyên mở miệng hỏi: “Vậy nên cậu không thích à?”

“Không đâu.” Trì Thù chớp mắt, nở một nụ cười, “Nơi này rất ổn, vì giường của tôi thoải mái lắm.”

Cậu phất tay, ra hiệu cho đối phương tránh ra, rồi tự mình nằm xuống giường. Cậu xoay người, quay lưng lại với hắn.

Trì Thù kéo chăn, giọng nói mang theo chút buồn ngủ vang lên trong tai Dư Uyên: “Tôi muốn ngủ rồi, đưa tôi về đi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Cậu nằm nghiêng, mái tóc đen mượt rũ xuống theo trọng lực, không che được phần gáy trắng lạnh. Chiếc áo rộng thùng thình chỉ vừa đủ vẽ nên đường nét xương bướm của cậu, phần còn lại đã bị chăn đệm che lấp. Cậu hơi co người lại, nằm đó, dáng vẻ hoàn toàn không chút phòng bị trước mặt hắn.

Dư Uyên lắng nghe nhịp thở dần đều đặn của Trì Thù, nhẹ nhàng và tĩnh lặng, nhưng giống như một đàn bướm bay thẳng vào lồng ngực hắn. Hắn từng bước, từng bước, lặng lẽ tiến gần đến chiếc giường đó.

Mặc dù là giường đơn, nhưng kích thước không hề nhỏ, thậm chí đủ chỗ cho hai người nằm mà vẫn dư dả. Dư Uyên thử đặt một tay lên mặt giường, lớp đệm từ từ lún xuống, nhưng Trì Thù vẫn quay lưng về phía hắn, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Người đàn ông cứ đứng yên như vậy rất lâu, đôi mắt tối tăm chăm chú nhìn vào tấm lưng của Trì Thù, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Trong không gian tĩnh lặng, chiếc bóng dưới chân Dư Uyên cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động.

Nó chậm rãi, từng chút một trườn lên giường, từ một mảng bóng tối vô định hình, dần tụ lại thành dáng người. Sau đó, chiếc bóng nổi lên từ bề mặt giường, bắt chước tư thế của con người, nằm nghiêng bên cạnh cậu.

Lại thêm một lúc nữa, bóng tối không tiếng động nâng người lên, ánh mắt vượt qua sau gáy của Trì Thù, ngắm nhìn gương mặt trắng nhợt và yên tĩnh của cậu. Trì Thù nhắm nghiền mắt, hàng lông mi phủ xuống, tạo nên những bóng râm khắc tạc dưới mí mắt. Đôi môi hơi ướt, đỏ thắm, phần nhân trung đầy đặn, tựa như một cánh hoa mềm mại, tinh tế.

Dư Uyên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu.

Chiếc bóng tiếp tục tiến sát hơn, những ngón tay đen xuyên qua mái tóc của Trì Thù rũ xuống trên gối. Ngay lúc đó, Trì Thù xoay người, làm chiếc giường phát ra một tiếng kêu khẽ. Thân thể cậu xuyên qua bóng hình kia, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua phần đầu của chiếc bóng, tựa như chuồn chuồn khẽ chạm mặt nước.

Trì Thù vẫn nhắm mắt, hoàn toàn không hề hay biết gì.

Trên gương mặt Dư Uyên hiếm khi hiện lên nét ngỡ ngàng.

Hắn nhìn đôi môi của con người ấy, màu sắc rực rỡ, cảm giác chạm vào mềm mại, ẩm ướt. Sau đó, như muốn xác nhận điều gì, hắn giơ tay lên, chạm vào đôi môi của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com