Edit Og Cam Bat Coc Trong Tro Choi
Sự nghi ngờ này chỉ thoáng qua trong đầu cậu trong tích tắc, sát khí lạnh lẽo lại ập đến. Trì Thù vội vàng lùi lại cùng với Tiết Lang, khó khăn lắm mới tránh được, cái lạnh khiến da cậu nổi da gà.Dưới bóng cây, hình dáng con thỏ càng thêm to lớn và méo mó. Nó nhìn chằm chằm vào Trì Thù, giọng nói nghẹn ngào phát ra từ miệng: “Sao có thể? Sao ngươi nhìn thấy được?! Sao ta lại có sơ hở?”“Nói cho ta ——!”Cậu thanh niên thở hổn hển, dáng vẻ có chút chật vật khi né tránh, cậu nghe vậy, khẽ nhướn mày rồi nói thẳng: “Ngươi bảo ta nói là ta phải nói hả, vậy chẳng phải ta rất mất mặt sao.”Mọi người ở đây: ……Con thỏ hoàn toàn bị chọc giận. Khuôn mặt nó vẫn còn lưu lại hình dáng ngũ quan của Lý Lãng, giờ phút này trở nên cực kỳ dữ tợn, quái dị. Ba cánh môi mấp máy, khóe mắt như muốn nứt ra: “Vậy thì ngươi chết đi!”Một màu đỏ tươi đậm hơn lại ập đến, tấn công về phía họ. Tiết Lang nắm lấy cổ tay Trì Thù, nhìn cảnh tượng này, ánh mắt cậu ta trầm xuống.Không thể trốn thoát.Nếu đã vậy, chỉ có thể...Lúc này một cây đao màu đen phá không bay đến.Lưỡi đao ánh lên màu xanh dương lạnh lẽo, hung hăng xé rách không khí. Ánh đao xẹt qua, hơi nước gần như ngưng kết thành băng. Ở cuối lưỡi đao, những ngón tay khô khốc dính máu của Nguyễn Miên nắm chặt chuôi đao, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu ánh sáng đỏ của máu.Cánh tay phải của con thỏ bị chém đứt.Tiết Lang kéo Trì Thù lùi lại vài bước để tránh bị máu bắn tung tóe.Người phụ nữ ở đằng xa đã đi đến trước mặt họ.Chị ta có dáng người cao gầy, cả người đầy máu, khuôn mặt dưới những vết máu loang lổ hiện lên vẻ trắng bệch lạnh lẽo. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, quyến rũ, cằm chị ta hơi nâng lên, đôi mắt nâu lạnh lùng lướt qua mọi người.Thanh đao trong tay chị ta trông có vẻ rất nặng, nhưng chị ta lại cử động rất tự nhiên. Theo quán tính, lưỡi đao chém xuống mặt đất, mang theo một mảng bụi đất, máu đỏ sẫm từ từ chảy xuống theo lưỡi đao.Ánh mắt Trì Thù chạm thoáng qua ánh mắt của chị ta.Người này chính là vị đội trưởng theo như lời kể của Tịch Dương Dương.Dáng vẻ người phụ nữ lúc này trông rất đáng sợ và đầy máu me, nhưng ánh mắt lại trong sáng, không có dấu hiệu bị đồng hóa bởi phó bản.Không cho con thỏ cơ hội thở dốc, Nguyễn Miên vung đao thêm một lần nữa. Ánh sáng xanh lạnh chiếu lên những khuôn mặt người dày đặc trên mặt nó. Nhân cơ hội này, Trì Thù nhanh chóng lùi lại đến nơi an toàn.Trong khu rừng tĩnh lặng vang lên tiếng gào thét và âm thanh của đao chém vào tứ chi, vô số cành cây khô dị dạng bị lưỡi đao chém đứt. Cuối cùng, con thỏ biến thành một bãi bùn nhầy nhụa máu thịt, không còn phân biệt được hình dạng, những mảnh vụn treo trên cây và mặt đất, giống như một cục kẹo cao su.Nguyễn Miên chống một tay lên đao, mũi đao nặng nề cắm vào mặt đất đầy máu đen. Chị ta tùy ý hất những sợi tóc rối bù, ánh mắt rời khỏi xác con thỏ, nhìn vào những người còn lại.Chị ta hơi nheo mắt: “Hai vị này là?”Tịch Dương Dương: “Họ là người của Nhật Diệu, tình cờ gặp em lúc đang điều tra.”Trì Thù chủ động lên tiếng: “Hân hạnh, tôi là Trì Thù, còn đây là Tiết Lang.”“Tôi họ Nguyễn, Nguyễn Miên.” Chị ta nhìn chăm chú chàng trai trước mặt, “Chính là cậu đã nhìn thấu lớp ngụy trang của con quái vật đó?”Trì Thù chỉ mỉm cười không đáp.Tịch Dương Dương không nhịn được hỏi: “Tiểu Trì, rốt cuộc cậu nhìn ra Lý Lãng là giả mạo bằng cách nào?”Cậu nhún vai: “Rất đơn giản, suy cho cùng thì ngay từ đầu nó đã để lộ sơ hở rất lớn.”Nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn mơ hồ của Tịch Dương Dương, Trì Thù giải thích:“Còn nhớ khi cậu hỏi Lý Lãng ‘còn điều gì bất thường nữa không’ thì hắn ta trả lời thế nào không? Hắn ta nói ‘không có’, nhưng sau khi cậu chủ động nhắc đến việc có người nhìn thấy con thỏ mặt người, Lý Lãng lại đột nhiên nói mình cũng nhìn thấy…” Trì Thù khẽ cười, “Cậu không thấy sự thay đổi trước sau này quá mâu thuẫn sao? Giống như đang cố gắng che giấu điều gì đó vậy.”Tịch Dương Dương: “Cũng có thể là do hắn ta quá căng thẳng, người ta khi sợ hãi thường quên mất một số chi tiết quan trọng.”Trì Thù: “Tất nhiên, điểm đáng ngờ không chỉ có vậy. Hắn ta nói, hắn ta nhìn thấy trên mặt con thỏ… trông rất giống đội trưởng của các cậu…”Bắt gặp ánh mắt mỉm cười của chàng trai, Nguyễn Miên bĩu môi.Tịch Dương Dương: “Vậy thì sao?”Trì Thù chỉ vào Tiết Lang bên cạnh: “À, người bạn này của tôi đã từng chơi qua câu chuyện này, trước đó cậu ấy cũng nhìn thấy mặt người, nhưng mà, cho đến khi câu chuyện kết thúc, cậu ấy cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt đó, vậy mà Lý Lãng lại khẳng định chắc chắn rằng gương mặt đó chính là đội trưởng của cậu, cứ như sợ chúng tôi không biết điểm này, quá đáng ngờ, quy tắc của câu chuyện sẽ không thay đổi, hơn nữa…”Cậu hơi ngừng lại: “Tôi tin tưởng cậu ấy sẽ không lừa tôi.”Khi nói những lời này, Trì Thù quay đầu nhìn Tiết Lang, khóe miệng cong lên, dường như lời nói có ẩn ý, lồng ngực Tiết Lang thắt lại, ậm ừ một tiếng, biểu cảm trong bóng đêm có chút mơ hồ khó hiểu.Tịch Dương Dương tấm tắc khen: “Ra là vậy.” Cậu ta giơ ngón tay cái lên, “Tiểu Trì giỏi thật!”Trì Thù mỉm cười, che giấu những cảm xúc khác trong mắt.Khuôn mặt con thỏ mà Tiết Lang nhìn thấy trước đó rất giống Diệp Tâm Lộ.Nếu con thỏ thực sự có thể biến thành hình người, vậy phải chăng điều đó có nghĩa là…Cậu mở giao diện thông tin, gửi một tin nhắn cho Tất Xá.“Đi theo tôi.” Nguyễn Miên đột nhiên lên tiếng, “Tôi đã tìm thấy Lý Lãng thật, cùng với… một vài thi thể.”Mọi người đi theo chị ta dọc theo một con đường nhỏ, trên đường Trì Thù hỏi Nguyễn Miên: “Vết thương trên người chị trông có vẻ nghiêm trọng, có cần xử lý không?”Chị ta nghiêng đầu, khuôn mặt tái nhợt dưới lớp máu đông trông có vẻ lạnh lẽo: “Không cần.”Lúc này Tịch Dương Dương mới giải thích: “Cậu chưa biết sao, thiên phú của chị Nguyễn rất đặc biệt, là hệ trị liệu, cho dù bị thương chí mạng, chị ấy cũng có thể tự chữa lành, không cần phải lo lắng.”Sắc mặt Trì Thù khựng lại trong giây lát: “… Hệ trị liệu?”Cậu nhớ lại cảnh tượng đối phương cầm đao chém con thỏ thành thịt vụn lúc trước, thế nào cũng không thể liên tưởng người này với ba chữ này.“Tới rồi.”Nguyễn Miên đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, lên tiếng.Đầu tiên chị ta dùng đèn pin chiếu vào gốc cây gần đó, nơi đó có một người đàn ông nằm, mặt mày xanh xao, hai mắt nhắm nghiền, nằm bất động trên mặt đất, chính là Lý Lãng.Tịch Dương Dương vội vàng chạy tới, ngồi xuống kiểm tra hơi thở của đối phương, phát hiện người này vẫn còn sống, liền thở phào nhẹ nhõm.Nguyễn Miên: “Yên tâm, anh ta còn sống, chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi, nhưng những người khác ở đây thì không may mắn như vậy.”Giọng chị ta có chút lạnh lùng, Trì Thù nhìn về phía xa xa.Ánh sáng trắng xé toạc một góc bóng tối, những cành cây dị dạng của những cây cao lớn xung quanh đan xen vào nhau tạo thành một nhà tù kín mít, trên cành cây, bất ngờ treo bốn năm bóng người, khoảnh khắc tia sáng đèn pin lướt qua, một đôi mắt đỏ máu đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu.Dưới bóng người, mặt đất bị bao phủ bởi một mảng thịt máu tanh tưởi, còn có vài cái đầu thỏ nát vụn, thân thể khô héo tàn tạ của chúng nằm rải rác giữa bụi cây, máu chảy ra đã khô từ lâu, tỏa ra mùi tanh hôi nồng nặc.Trì Thù: “Những thứ này…”Nguyễn Miên nói: “Lúc tôi đến, chúng nó định giết tôi. Giờ thì chúng đều đã chết.”Trì Thù: …Cậu tiến lại gần đó, ánh đèn trong tay từ từ di chuyển qua từng khuôn mặt, hốc mắt trống rỗng của chúng đỏ ngầu máu, trên làn da trắng bệch nổi lên những đốm tử thi, khi chuyển sang người cuối cùng, động tác của Trì Thù đột nhiên dừng lại.Gương mặt đó quá đỗi quen thuộc, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy, đầu ngón tay cậu vẫn không khỏi run lên.Sắc mặt Tiết Lang có chút khó coi: “… Diệp Tâm Lộ.”Lúc họ không biết, Diệp Tâm Lộ thật sự đã chết ở đây, còn người bên cạnh họ, chính là quái vật khoác da người.
Nguyễn Miên: “Đây là đồng đội của các cậu sao? Lúc tôi đến, Lý Lãng cũng bị trói trên đó, tôi đã cứu anh ta xuống, tôi đã thử gỡ những thi thể khác xuống, nhưng những dây leo đã mọc vào cơ thể họ, không còn cách nào.”Trì Thù mở giao diện thông tin, thấy bên Tất Xá vẫn chưa trả lời, cũng không biết tình hình hiện tại thế nào.Cậu hít một hơi thật sâu: “Con thỏ sẽ ngẫu nhiên ngụy trang thành hình dạng một người, biến thành đối phương và ở bên cạnh người chơi, nếu không được phát hiện kịp thời, người đó sẽ bị bản sao đồng hóa, lặng lẽ chết đi, còn con thỏ sẽ hoàn toàn thay thế thân phận của đối phương…”Những thi thể ở đây, đều là những người chơi bị thay thế.Đột nhiên, Trì Thù cảm thấy sau lưng lạnh toát.Cậu chậm rãi quay đầu nhìn về phía đó.Dưới ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo, một đôi mắt đỏ đang ẩn nấp trong hốc cây tối đen, toàn thân con thỏ đã chuyển sang màu đỏ sậm, như thể bị lột da, miệng nó mấp máy, đóng mở, lặng lẽ gặm nửa khuôn mặt, máu tươi chảy dọc theo răng nanh xuống.Khuôn mặt giống người của nó lộ ra một nụ cười kỳ quái.Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên bên tai cậu.[Chúc mừng người chơi hoàn thành câu chuyện số 9: Người mặt thỏ.][Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tìm ra con thỏ ngụy trang thành người, thưởng 3 hoa hồng nhỏ.][Độ khám phá phó bản hiện tại: 80%.]...Lý Nguyệt Nguyệt che miệng, kinh hãi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.Con quái vật nửa người nửa thỏ đứng trước mặt cô, hai mắt đỏ ngầu, răng nanh lởm chởm chìa ra khỏi miệng, khuôn mặt bị xé rách một cách đáng sợ và dị dạng, khí quản phát ra tiếng thở khò khè, lao về phía cô.Mà chỉ vài phút trước, nó vẫn là đồng đội mà cô quen thuộc.Cô không thể nào tưởng tượng được, một người bình thường lại đột nhiên biến thành quái vật.Mùi máu tanh lạnh lẽo sắp ập đến mặt thì một chiếc phi tiêu sắc bén từ phía sau xuyên qua ngực con thỏ người. Máu tươi phun ra, bắn lên mặt Lý Nguyệt Nguyệt đang sững sờ."Diệp Tâm Lộ" kêu thảm thiết, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn.Đằng sau nó, Tất Xá đang đứng đó, ánh sáng ngưng tụ giữa hai ngón tay, vẻ mặt không rõ vui buồn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.Con thỏ người giãy giụa xoay người, trên khuôn mặt trắng xuất hiện những khuôn mặt người nhỏ xíu đang mấp máy. Nó gầm lên, lao về phía Tất Xá.Ngay sau đó, những mũi nhọn lạnh lẽo xẹt qua, thân hình con thỏ chi chít những lỗ máu, như một tổ ong bị chọc thủng, máu đen phun ra từ khắp nơi.Tốc độ của nó chậm lại, nhưng vẫn cố gắng kéo lê thân thể về phía người đàn ông.Nhìn khuôn mặt méo mó của Diệp Tâm Lộ trên đầu con thỏ, Tất Xá nhíu mày.Sau một hồi giằng co, thân thể vỡ nát của con thỏ người cuối cùng cũng đổ sụp xuống. Khuôn mặt nó đã nát bươm, như một bức tranh sơn dầu hỗn độn với những mảng màu đen, đỏ, trắng chảy tràn.Lý Nguyệt Nguyệt nhìn thi thể nằm trên mặt đất, đầu ngón tay run rẩy, không thể tin nổi: "Sao lại... Tại sao cô ấy lại đột nhiên biến thành thế này...?"Tất Xá cụp mắt xuống: "Chắc là hôm qua lúc tiến hành câu chuyện đã bị đánh tráo."Mặt Lý Nguyệt Nguyệt trắng bệch: "Vậy Tâm Lộ..."Cô không nói thêm gì nữa, nhưng cả hai đều hiểu rõ kết cục của Diệp Tâm Lộ trong phó bản này sẽ ra sao.Sau khi an ủi Lý Nguyệt Nguyệt, Tất Xá mở giao diện thông tin, thấy tin nhắn từ Trì Thù.[Hiện tại Diệp Tâm Lộ là giả, cô ta đã bị quái vật thay thế, mọi người phải cẩn thận.]Đã quá muộn.Anh ta cụp mắt, mặt không cảm xúc lau đi vết máu trên mặt, chậm rãi gõ những chữ tiếp theo.[Cảm ơn. Đã giải quyết.]...Sau khi kết thúc câu chuyện Người mặt thỏ, Trì Thù gặp Tất Xá và Lý Nguyệt Nguyệt, cùng nhau ăn bữa tối trong bầu không khí có phần nặng nề, rồi sau đó trở về phòng ngủ.Cậu hẹn với Tiết Lang và Tất Xá lúc 9 giờ tập trung ở dưới lầu phòng ngủ để đến khu A hoàn thành câu chuyện Trốn tìm.Trì Thù nghỉ ngơi trên giường vài tiếng, lúc tỉnh dậy thì cũng gần đến giờ hẹn. Cậu bò xuống giường, thấy Trần Duyên đã quay lại phòng, đang ngồi tại chỗ. Nghe thấy tiếng động, Trần Duyên quay đầu nhìn cậu.Trì Thù chào hỏi, người kia không nói gì. Trì Thù đã quen với tính cách của anh ta nên cũng không để ý.Mãi đến vài phút sau, giọng nói của Trần Duyên đột nhiên vang lên: "Giang Nại Nhi đã chết."Trì Thù nghe vậy sững người.Cô gái đó là do cậu và Trần Duyên cùng nhau cứu. Tuy rằng sau khi ra khỏi tòa hành chính, tinh thần cô không tốt lắm, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng cô vẫn có thể sống sót, không ngờ vẫn là..."Xin lỗi." Trì Thù dừng lại một chút, "Trong phó bản có người chết là chuyện bình thường, đồng đội của tôi hôm nay cũng mất một người, anh..."Vừa nói, cậu đột nhiên nghĩ đến một người như Trần Duyên chắc hẳn đã quen nhìn thấy người bên cạnh sống chết, không cần cậu phải an ủi, nhưng vẫn nói: "Ngày mai phó bản sẽ kết thúc, anh nhất định có thể dẫn họ sống sót trở về."Nói xong câu này, Trì Thù bỗng dưng có cảm giác kỳ lạ như mình đang lập flag.Trần Duyên nhìn chằm chằm cậu: "Tôi đã thấy tên cậu trên diễn đàn, đây là phó bản thứ hai của cậu, nhưng biểu hiện của cậu không giống người mới chút nào. Cậu quá bình tĩnh."Cho dù là đối mặt với quỷ quái, hay là cái chết.Trì Thù cong mắt: "Biết đâu tôi chỉ đang giả vờ thôi, dù sao ở hiện thực tôi là diễn viên mà."Nghe được hai chữ kia, Trần Duyên có chút bất ngờ, nhưng cảm xúc này cũng chỉ thoáng qua. Anh ta cụp mắt xuống: "Tôi chưa từng gặp ai như cậu."Trì Thù khẽ cười: "Vậy tôi coi như anh đang khen tôi."Thấy đối phương vừa mặc áo khoác vừa định rời đi, Trần Duyên nắm lấy cổ tay cậu: "Cậu đi đâu?""Tôi đã mở khóa một câu chuyện, bây giờ phải đến khu dạy học."Anh ta vẫn không buông tay: "Đi vào khu dạy học buổi tối là vi phạm quy định."Vi phạm quy định trong phó bản nguy hiểm như thế nào thì bọn họ đã trải nghiệm ở tòa nhà hành chính rồi.Trì Thù nghiêng đầu nhìn anh ta vài giây, chậm rãi nói: "Vậy... anh có muốn đi cùng không?"Trần Duyên sững người một chút.Các đội khác nhau vốn là đối thủ cạnh tranh của nhau, việc chia sẻ câu chuyện tuy rằng có nghĩa là thêm một người gánh vác nguy hiểm, nhưng cũng sẽ khiến cơ hội nhận được hoa hồng nhỏ bị chia cho người khác, làm tăng độ khó để giành chiến thắng cuối cùng."Nhưng tôi có một yêu cầu."Trì Thù hơi cúi người, cụp mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của Trần Duyên: "Đây là một phó bản đối kháng, vào ngày cuối cùng, để giành chiến thắng, các đội khác nhau chắc chắn sẽ bước vào cuộc hỗn chiến kịch liệt, đến lúc đó, Tinh Nguyệt và Nhật Diệu liên minh với nhau... hay nói cách khác, bất kể xảy ra chuyện gì, các anh phải đứng về phía chúng tôi vô điều kiện."
Nguyễn Miên: “Đây là đồng đội của các cậu sao? Lúc tôi đến, Lý Lãng cũng bị trói trên đó, tôi đã cứu anh ta xuống, tôi đã thử gỡ những thi thể khác xuống, nhưng những dây leo đã mọc vào cơ thể họ, không còn cách nào.”Trì Thù mở giao diện thông tin, thấy bên Tất Xá vẫn chưa trả lời, cũng không biết tình hình hiện tại thế nào.Cậu hít một hơi thật sâu: “Con thỏ sẽ ngẫu nhiên ngụy trang thành hình dạng một người, biến thành đối phương và ở bên cạnh người chơi, nếu không được phát hiện kịp thời, người đó sẽ bị bản sao đồng hóa, lặng lẽ chết đi, còn con thỏ sẽ hoàn toàn thay thế thân phận của đối phương…”Những thi thể ở đây, đều là những người chơi bị thay thế.Đột nhiên, Trì Thù cảm thấy sau lưng lạnh toát.Cậu chậm rãi quay đầu nhìn về phía đó.Dưới ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo, một đôi mắt đỏ đang ẩn nấp trong hốc cây tối đen, toàn thân con thỏ đã chuyển sang màu đỏ sậm, như thể bị lột da, miệng nó mấp máy, đóng mở, lặng lẽ gặm nửa khuôn mặt, máu tươi chảy dọc theo răng nanh xuống.Khuôn mặt giống người của nó lộ ra một nụ cười kỳ quái.Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên bên tai cậu.[Chúc mừng người chơi hoàn thành câu chuyện số 9: Người mặt thỏ.][Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tìm ra con thỏ ngụy trang thành người, thưởng 3 hoa hồng nhỏ.][Độ khám phá phó bản hiện tại: 80%.]...Lý Nguyệt Nguyệt che miệng, kinh hãi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.Con quái vật nửa người nửa thỏ đứng trước mặt cô, hai mắt đỏ ngầu, răng nanh lởm chởm chìa ra khỏi miệng, khuôn mặt bị xé rách một cách đáng sợ và dị dạng, khí quản phát ra tiếng thở khò khè, lao về phía cô.Mà chỉ vài phút trước, nó vẫn là đồng đội mà cô quen thuộc.Cô không thể nào tưởng tượng được, một người bình thường lại đột nhiên biến thành quái vật.Mùi máu tanh lạnh lẽo sắp ập đến mặt thì một chiếc phi tiêu sắc bén từ phía sau xuyên qua ngực con thỏ người. Máu tươi phun ra, bắn lên mặt Lý Nguyệt Nguyệt đang sững sờ."Diệp Tâm Lộ" kêu thảm thiết, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn.Đằng sau nó, Tất Xá đang đứng đó, ánh sáng ngưng tụ giữa hai ngón tay, vẻ mặt không rõ vui buồn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.Con thỏ người giãy giụa xoay người, trên khuôn mặt trắng xuất hiện những khuôn mặt người nhỏ xíu đang mấp máy. Nó gầm lên, lao về phía Tất Xá.Ngay sau đó, những mũi nhọn lạnh lẽo xẹt qua, thân hình con thỏ chi chít những lỗ máu, như một tổ ong bị chọc thủng, máu đen phun ra từ khắp nơi.Tốc độ của nó chậm lại, nhưng vẫn cố gắng kéo lê thân thể về phía người đàn ông.Nhìn khuôn mặt méo mó của Diệp Tâm Lộ trên đầu con thỏ, Tất Xá nhíu mày.Sau một hồi giằng co, thân thể vỡ nát của con thỏ người cuối cùng cũng đổ sụp xuống. Khuôn mặt nó đã nát bươm, như một bức tranh sơn dầu hỗn độn với những mảng màu đen, đỏ, trắng chảy tràn.Lý Nguyệt Nguyệt nhìn thi thể nằm trên mặt đất, đầu ngón tay run rẩy, không thể tin nổi: "Sao lại... Tại sao cô ấy lại đột nhiên biến thành thế này...?"Tất Xá cụp mắt xuống: "Chắc là hôm qua lúc tiến hành câu chuyện đã bị đánh tráo."Mặt Lý Nguyệt Nguyệt trắng bệch: "Vậy Tâm Lộ..."Cô không nói thêm gì nữa, nhưng cả hai đều hiểu rõ kết cục của Diệp Tâm Lộ trong phó bản này sẽ ra sao.Sau khi an ủi Lý Nguyệt Nguyệt, Tất Xá mở giao diện thông tin, thấy tin nhắn từ Trì Thù.[Hiện tại Diệp Tâm Lộ là giả, cô ta đã bị quái vật thay thế, mọi người phải cẩn thận.]Đã quá muộn.Anh ta cụp mắt, mặt không cảm xúc lau đi vết máu trên mặt, chậm rãi gõ những chữ tiếp theo.[Cảm ơn. Đã giải quyết.]...Sau khi kết thúc câu chuyện Người mặt thỏ, Trì Thù gặp Tất Xá và Lý Nguyệt Nguyệt, cùng nhau ăn bữa tối trong bầu không khí có phần nặng nề, rồi sau đó trở về phòng ngủ.Cậu hẹn với Tiết Lang và Tất Xá lúc 9 giờ tập trung ở dưới lầu phòng ngủ để đến khu A hoàn thành câu chuyện Trốn tìm.Trì Thù nghỉ ngơi trên giường vài tiếng, lúc tỉnh dậy thì cũng gần đến giờ hẹn. Cậu bò xuống giường, thấy Trần Duyên đã quay lại phòng, đang ngồi tại chỗ. Nghe thấy tiếng động, Trần Duyên quay đầu nhìn cậu.Trì Thù chào hỏi, người kia không nói gì. Trì Thù đã quen với tính cách của anh ta nên cũng không để ý.Mãi đến vài phút sau, giọng nói của Trần Duyên đột nhiên vang lên: "Giang Nại Nhi đã chết."Trì Thù nghe vậy sững người.Cô gái đó là do cậu và Trần Duyên cùng nhau cứu. Tuy rằng sau khi ra khỏi tòa hành chính, tinh thần cô không tốt lắm, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng cô vẫn có thể sống sót, không ngờ vẫn là..."Xin lỗi." Trì Thù dừng lại một chút, "Trong phó bản có người chết là chuyện bình thường, đồng đội của tôi hôm nay cũng mất một người, anh..."Vừa nói, cậu đột nhiên nghĩ đến một người như Trần Duyên chắc hẳn đã quen nhìn thấy người bên cạnh sống chết, không cần cậu phải an ủi, nhưng vẫn nói: "Ngày mai phó bản sẽ kết thúc, anh nhất định có thể dẫn họ sống sót trở về."Nói xong câu này, Trì Thù bỗng dưng có cảm giác kỳ lạ như mình đang lập flag.Trần Duyên nhìn chằm chằm cậu: "Tôi đã thấy tên cậu trên diễn đàn, đây là phó bản thứ hai của cậu, nhưng biểu hiện của cậu không giống người mới chút nào. Cậu quá bình tĩnh."Cho dù là đối mặt với quỷ quái, hay là cái chết.Trì Thù cong mắt: "Biết đâu tôi chỉ đang giả vờ thôi, dù sao ở hiện thực tôi là diễn viên mà."Nghe được hai chữ kia, Trần Duyên có chút bất ngờ, nhưng cảm xúc này cũng chỉ thoáng qua. Anh ta cụp mắt xuống: "Tôi chưa từng gặp ai như cậu."Trì Thù khẽ cười: "Vậy tôi coi như anh đang khen tôi."Thấy đối phương vừa mặc áo khoác vừa định rời đi, Trần Duyên nắm lấy cổ tay cậu: "Cậu đi đâu?""Tôi đã mở khóa một câu chuyện, bây giờ phải đến khu dạy học."Anh ta vẫn không buông tay: "Đi vào khu dạy học buổi tối là vi phạm quy định."Vi phạm quy định trong phó bản nguy hiểm như thế nào thì bọn họ đã trải nghiệm ở tòa nhà hành chính rồi.Trì Thù nghiêng đầu nhìn anh ta vài giây, chậm rãi nói: "Vậy... anh có muốn đi cùng không?"Trần Duyên sững người một chút.Các đội khác nhau vốn là đối thủ cạnh tranh của nhau, việc chia sẻ câu chuyện tuy rằng có nghĩa là thêm một người gánh vác nguy hiểm, nhưng cũng sẽ khiến cơ hội nhận được hoa hồng nhỏ bị chia cho người khác, làm tăng độ khó để giành chiến thắng cuối cùng."Nhưng tôi có một yêu cầu."Trì Thù hơi cúi người, cụp mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của Trần Duyên: "Đây là một phó bản đối kháng, vào ngày cuối cùng, để giành chiến thắng, các đội khác nhau chắc chắn sẽ bước vào cuộc hỗn chiến kịch liệt, đến lúc đó, Tinh Nguyệt và Nhật Diệu liên minh với nhau... hay nói cách khác, bất kể xảy ra chuyện gì, các anh phải đứng về phía chúng tôi vô điều kiện."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com