Edit Og Cam Bat Coc Trong Tro Choi
Để giảm thiểu việc tiêu hao giá trị tinh thần, Trì Thù quyết định một ngày chỉ ăn hai bữa, bỏ bữa sáng, xét cho cùng buổi sáng chỉ có hoạt động đi học, không cần tiêu hao thể lực, buổi chiều và buổi tối mới là trọng tâm khám phá.Cậu bước vào phòng học, trong phòng học 40 người, đã có khoảng hơn một nửa số người ngồi, đột nhiên, Trì Thù cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.Không phải là kiểu nhìn tò mò đơn thuần, mà chính xác hơn là đang dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát và đánh giá.Trì Thù luôn rất nhạy cảm với loại ánh mắt ác ý này.Cậu cúi đầu xuống, giả vờ như không có cảm giác gì mà lướt điện thoại, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía nguồn gốc của ánh mắt.Cậu chạm mắt với một người phụ nữ tóc xoăn.Trì Thù không hề quen biết người đó.Không ngờ rằng cậu sẽ đột nhiên nhìn lại, người phụ nữ nhíu mày, sau đó lại tự nhiên như không mà quay mặt đi.Trì Thù nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta vài giây, rồi thu hồi ánh mắt, trong lòng dâng lên sự hoang mang....... Người này là ai?8 giờ 30 phút chuông reo, dáng vẻ cô Trần uể oải bước vào phòng học.Ả vẫn mặc chiếc váy trắng và giày cao gót như hôm qua, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Trì Thù. Người kia mỉm cười với ả.Cô Trần: "... Các em học sinh, chúng ta bắt đầu học bài."Trong ngăn bàn của Trì Thù không có sách, cũng không có bút, cậu phát hiện có người chơi trên bàn cũng không có gì, bèn trực tiếp ngồi nghe giảng.Cô ả Trần này là giáo viên toán, giọng đều đều lạnh lùng đọc giáo án trên tay, phấn viết trong tay vẽ những con số và ký hiệu xiêu vẹo trên bảng đen.Trông có vẻ không hề chuyên nghiệp.Đi học vốn dĩ đã mệt mỏi, đặc biệt là tiết toán, dù ở trong phó bản kinh dị, đây cũng là quy luật không thể tránh khỏi của học sinh. Trì Thù nghe chưa được vài phút đã buồn ngủ díp mắt.Vì câu chuyện ma ở ký túc xá, cậu đã trằn trọc cả đêm, mãi đến khoảng bốn giờ sáng mới miễn cưỡng ngủ được, tính ra cũng chỉ ngủ được ba tiếng.Vì vậy, Trì Thù gục xuống bàn rồi ngủ luôn.Trên quy tắc đâu có nói không được ngủ chứ?Trì Thù bị tiếng chuông reo đánh thức.Cậu mở mắt ra, phát hiện bục giảng trước mặt cô Trần đã được dọn dẹp sạch sẽ, ả cũng không quay đầu lại mà rời đi. Xung quanh, học sinh lục tục đứng dậy, nói chuyện với nhau hoặc trực tiếp ra khỏi phòng học.Cậu liếc nhìn giờ trên điện thoại. Vừa đúng 10 giờ rưỡi.Trì Thù vốn nghĩ rằng khi mình ngủ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như bị cô giáo gọi lên trả lời câu hỏi, không ngờ lại được ngủ yên ổn hết cả tiết học.Càng bình tĩnh, Trì Thù càng cảm thấy có gì đó không đúng.Giá trị trên thẻ thân phận đã giảm xuống còn 53. Trừ việc đầu hơi choáng váng, Trì Thù không cảm thấy gì khác thường.Cậu đứng dậy, cùng Tiết Lang và Hứa Vạn Thần đi đến nhà ăn như thường lệ để gặp nhóm bạn cùng phòng.Lúc đi ngang qua bục giảng, Trì Thù chú ý đến một thứ, bèn dừng bước.Đó là một tờ báo.Cậu nhớ hôm qua trong giờ học cô Trần có xem tờ báo này, tan học ả đã mang đi, không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Trì Thù cầm lên, lật xem, chỉ thấy vài tin tức xã hội vụn vặt, nhưng rất nhanh, một mẩu tin nhỏ ở góc báo đã thu hút sự chú ý của cậu.Tiêu đề của nó là: [Một giáo viên bị mắc kẹt trong thang máy 24 giờ dẫn đến ngạt thở tử vong tại khu dạy học của một trường phổ thông]Tiết Lang đứng bên cạnh ngạc nhiên: "Thang máy......? Không phải là cái thang máy hôm qua chúng ta......"Trì Thù buông tờ báo xuống: "Ừ, chắc chắn là cô ta rồi."Hứa Vạn Thần không hiểu họ đang nói gì, ậm ừ một tiếng.Trì Thù: "Hôm qua lúc chúng tôi chơi trò chơi thang máy, có gặp cô ta. Chuyện cụ thể thì đến nhà ăn rồi nói tiếp."Mười mấy phút sau, ba người họ đến nhà ăn. Khu dạy học B gần nhà ăn hơn, nên nhóm bạn cùng phòng đã đến trước, vẫn ngồi ở chỗ cũ chờ họ.Trì Thù kể lại tình hình trong thang máy hôm qua, cùng với tờ báo vừa thấy, rồi kết luận: "Cô Trần này, đã chết rồi."Một người bạn cùng phòng trầm ngâm: "Trong đề thi có câu hỏi về giáo viên khối tự nhiên, tin tức về cô Trần chúng ta đã nắm được, không biết còn có những ai nữa."Sau một hồi thảo luận, dựa theo nhóm hôm qua, họ quyết định phân chia nhiệm vụ buổi chiều: Trì Thù và hai người bạn đi tòa nhà hành chính chơi trò chơi kẻ dựa tường, ba người còn lại đến khu dạy học B tiếp tục thử trò chơi với gương.Trì Thù đột nhiên nói: "À đúng rồi, khi các cậu đến tòa B, có thể giúp tôi tìm hiểu một người được không? Cậu ta tên Ngô Hoa, học sinh lớp văn, đã mất, ừm... mất khi đang học lớp 11, phòng học ở tầng sáu."Lý Nguyệt Nguyệt: "Sao cậu lại muốn tìm hiểu về người này?"Trì Thù miêu tả ngắn gọn những gì đã trải qua đêm qua và nhiệm vụ đặc biệt được kích hoạt.Một người bạn cùng phòng nói: "Tôi và Tiết Lang khi đó ở cùng nhau, đã dùng một vài cách để thoát khỏi tầng bảy, cuối cùng mỗi người chỉ nhận được một bông hoa hồng nhỏ. Có vẻ như việc giải được những câu chuyện ma sẽ nhận được nhiều hoa hồng nhỏ hơn, hơn nữa còn có khả năng kích hoạt nhiệm vụ để nhận thêm hoa hồng nhỏ."Tiết Lang: "Cậu muốn tìm hiểu gì?""Chỉ cần tìm hiểu xem cậu ta đã nhảy lầu tự tử ở phòng học nào." Trì Thù nói, "Tìm được thì báo cho tôi biết nhé."Họ gật đầu đồng ý.Sau bữa trưa, ba người Trì Thù đi về phía tòa nhà hành chính.Lúc này là buổi chiều, mặt trời treo cao, ánh nắng chói chang chiếu xuống, nhưng không mang lại chút ấm áp nào, trái lại tạo cảm giác lạnh lẽo vô cớ.Họ nhanh chóng đến cửa sau tòa nhà hành chính, nơi đó có một nhóm người chơi, nhưng có vẻ như họ không muốn tranh giành vị trí với nhóm Trì Thù, sau khi bàn bạc đơn giản, nhóm Trì Thù chiếm lấy khoảng đất trống bên phải.Trì Thù: "Giá trị tinh thần của tôi thấp nhất, tôi sẽ thực hiện câu chuyện này."Tiết Lang nhìn cậu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Điểm giá trị của tôi bây giờ là 75, có lẽ có thể thử."Trì Thù: "Hôm qua khi tôi kích hoạt trò chơi thang máy thành công, giá trị của tôi chỉ còn hơn 60 điểm."Ý cậu là từ chối.Tiết Lang mấp máy môi, cuối cùng vẫn không lay chuyển được cậu: "Vậy chúng tôi sẽ ở bên cạnh quan sát, có vấn đề gì thì gọi chúng tôi ngay lập tức."Trì Thù làm dấu OK.Cậu bước đến trước bức tường xi măng xám xịt, ánh mắt dừng lại vài giây trên một vết đen khả nghi trên bề mặt bức tường, rồi bắt đầu lùi lại.Tiết Lang và Diệp Tâm Lộ đứng một bên, có chút căng thẳng nhìn cậu.Dưới bóng râm phía sau tòa nhà hành chính, Trì Thù bước từng bước lùi về phía sau.Việc lùi lại khiến đầu óc cậu hơi choáng váng, nhưng cơ thể nhanh chóng thích nghi với cảm giác này, cậu nhìn thẳng vào bức tường xám xịt trước mặt, từng bước chậm rãi lùi lại.Mười mấy bước sau, Trì Thù lùi ra khỏi bóng râm.Ánh nắng trắng xóa chiếu xiên xuống, đổ bóng của chàng trai sang một bên, cái bóng bên cạnh dường như đang hơi chuyển động, hình dạng méo mó trông rất kỳ dị.Trì Thù bỗng nhiên thấy hơi hoa mắt, cậu dụi mạnh mắt, đột nhiên trước mắt tối sầm, một mảng xám xịt và những đốm đen xuất hiện trong tầm nhìn, khiến cậu khó nhìn rõ cảnh vật trước mặt.Ánh nắng chói chang tạo ra vô số vòng sáng lóa mắt, khiến mọi thứ xung quanh mất đi màu sắc vốn có, trở nên trắng xóa chói lọi.Ngoại trừ tòa nhà hành chính cao lớn trước mặt. Cùng với cái bóng đổ xuống của nó.Chúng đứng sừng sững giữa trung tâm thế giới trắng xóa, giống như một vết nứt màu đen bị vỡ ra, ở trung tâm vết nứt, Trì Thù mơ hồ nhìn thấy một bóng người nghiêng ngả.Hơi thở cậu hơi dồn dập.Bóng người ngày càng rõ ràng, hơn nữa... đang tiến lại gần cậu.Cùng lúc đó, ở một góc nào đó không xa tòa nhà hành chính.Một vài thành viên của Thiên Khải tập trung tại đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng dáng chàng trai trẻ ở cửa sau của tòa nhà hành chính.Trưởng bộ phận Kỷ Tễ cầm điện thoại, ánh mắt lạnh lùng, nói với đầu dây bên kia: "Ừm... đúng rồi, cửa sau tòa nhà hành chính,... Một học sinh cấp ba,... đến bây giờ à? À, được..."Cô ta cúp máy.Người đàn ông bên cạnh hỏi: "Chị Kỷ, sao rồi?"Người phụ nữ tóc xoăn nở nụ cười trên mặt: "May mà hôm qua mấy người đã đi thăm dò tòa nhà hành chính trước, lấy được số điện thoại của hội học sinh, như vậy, chúng ta có thể mượn luật để tiêu diệt cậu ta mà không tốn chút sức nào."Người đàn ông gật đầu nói: "'Không được để hội học sinh phát hiện trong chuyến khám phá câu chuyện', đây chính là luật lệ trên diễn đàn. Cậu ta chết chắc rồi."Kỷ Tễ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trì Thù, lạnh lùng nói: "Ở hình thức tấn công đó, chúng ta đã mất ba thành viên trung cấp, nếu gặp cậu ta ở đây, nhất định phải trả thù. Huống chi, hiện tại cậu ta chỉ là một tân binh..."Cô ta không nói tiếp, nhưng những người còn lại đều hiểu ý của Kỷ Tễ.Nếu để cậu vượt qua thêm vài phó bản nữa, hoàn toàn trưởng thành, muốn tiêu diệt cậu sẽ rất khó khăn....Trong bóng tối sau tòa nhà hành chính, bóng dáng người đàn ông dần dần hiện rõ.Ban đầu chỉ là một cái bóng cao lớn màu xám đen, từ phần đầu bắt đầu, dáng vẻ của hắn ta dần dần xuất hiện.Khuôn mặt người đàn ông vuông vức, da xanh xao, ngũ quan đều là một đám sương mù đen, một thanh thép xuyên từ trán, xuyên qua hộp sọ của hắn ta. Má trái của hắn ta đầy vảy máu, đứng trong bóng tối, giống như bị gặm mất nửa khuôn mặt.Trì Thù lặng lẽ tiếp tục lùi về phía sau.Trước khi tiến hành câu chuyện này, cậu đã quan sát thấy, từ cửa sau tòa nhà hành chính đến sân vận động khoảng 300 mét, theo bước chân hiện tại của cậu, đi hơn bốn trăm bước là có thể đến.Cậu vẫn luôn đếm trong lòng, hiện tại đã đi được gần một nửa.Người đàn ông ở đằng xa chỉ im lặng nhìn cậu, có vẻ như không có gì nguy hiểm.Cho đến một khoảnh khắc nào đó, Trì Thù đột nhiên phát hiện, khoảng cách giữa cậu và người đàn ông đang không ngừng rút ngắn.Nói đúng hơn, là người đàn ông đang tiến đến gần cậu.Lúc đầu, đối phương chỉ đứng ở một bên bóng tối của tòa nhà cao tầng, bây giờ lại đi đến mép bóng tối, hơn nữa còn đang không ngừng di chuyển về phía cậu.Nửa người hắn ta ló ra khỏi bóng tối, dưới ánh mặt trời trắng bệch, vết máu và hố đen trên mặt bị chiếu sáng vô cùng rõ ràng.Khuôn mặt đó dừng lại ở hình ảnh cuối cùng trước khi chết, ngũ quan nhăn nhó vì đau đớn, giống như quả dưa hấu bị đập nát, dưới áp lực của thanh thép, một nhãn cầu của người đàn ông lồi ra khỏi hốc mắt, treo dưới hốc mắt, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm về phía chàng trai trẻ.Trì Thù không nhịn được nhìn sang bên cạnh.Những người chơi khác trong câu chuyện không biết đã biến mất từ lúc nào, Tiết Lang và Diệp Tâm Lộ biến thành hai bóng dáng mờ ảo, họ đứng rất xa cậu, đang hét lên và vẫy tay về phía cậu, nhưng Trì Thù không nhìn rõ, cũng không nghe thấy tiếng của họ.Chính mình phảng phất bị ngăn cách ở một thế giới khác.Ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến Trì Thù hoa mắt chóng mặt.Khi cậu chuyển tầm mắt trở lại, phát hiện người đàn ông đã đứng cách cậu mười mấy mét, im lặng nhìn chằm chằm vào hắn.Tốc độ di chuyển vô cùng đáng sợ.Trì Thù lạnh sống lưng.Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, mình sẽ bị đuổi kịp.Cậu đảo mắt nhìn khuôn mặt sưng vù, xanh xao của người đàn ông.Những đường nét trên khuôn mặt người đàn ông dữ tợn, bị một thanh thép xuyên qua trán, lõm xuống. Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám chì, cơ thể cứng đờ như một khúc gỗ khô.Sau vài chục giây, bóng đen vẫn đứng yên tại chỗ cũ, không hề di chuyển về phía trước.Khoảng cách giữa họ lại được nới rộng ra.Trì Thù vừa từ từ lùi lại phía sau, vừa suy nghĩ.... Hành động của đối phương, chẳng lẽ có quy luật?Cậu nảy ra một ý tưởng, có thể kiểm chứng được.Trì Thù lại một lần nữa rời mắt khỏi khuôn mặt người đàn ông, sau khi đếm thầm trong lòng ba giây, lại nhanh chóng quay lại nhìn.Dưới ánh sáng trắng, khoảng cách giữa cậu và đối phương lại gần hơn một chút.Quả nhiên.Chỉ cần cậu luôn nhìn thẳng vào người đàn ông kia, hắn ta sẽ không di chuyển.Nghĩ thông suốt điểm này, Trì Thù cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ như vậy, cậu chỉ cần vừa nhìn vào mắt đối phương, vừa lùi về phía sân vận động, là có thể hoàn thành trò chơi kỳ quái này.Vẫn rất dễ dàng.Trì Thù không thể quay đầu lại, chỉ có thể dựa vào số bước chân để ước lượng mình đã đến đâu. Ánh nắng chiều rọi lên người cậu, nhưng cậu không cảm thấy chút ấm áp nào, ngược lại có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.Dưới ánh sáng trắng, bông tai màu đỏ thẫm trên tai trái của chàng trai lấp lánh.Cậu càng lúc càng xa người đàn ông kia, khuôn mặt đối phương cũng bắt đầu mờ đi, Trì Thù không nhịn được nheo mắt lại để nhìn rõ vị trí mắt của người đàn ông, ánh nắng chói chang, cậu đưa tay lau đi tầm nhìn mờ ảo, chỉ trong vài giây, đối phương lại tiến gần cậu hơn một chút.Khoảng cách ngắn lại, ngũ quan của hắn ta lại hiện rõ ràng.Trì Thù chùng xuống.So với lúc ban đầu, tốc độ di chuyển của hắn ta rõ ràng nhanh hơn.Cậu không thể để khoảng cách giữa mình và người đàn ông quá xa, nếu không sẽ không thể nhìn thẳng, nhiều nhất chỉ có thể duy trì khoảng cách khoảng mười lăm mét. Vẫn tương đối an toàn.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu còn khoảng 50 bước nữa là đến sân vận động.Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ.Khi vừa đến tòa nhà hành chính, Trì Thù còn có thể nghe thấy tiếng la hét của học sinh từ sân vận động vọng lại, nhưng bây giờ rõ ràng cậu đang từng bước lùi về phía sân vận động, những âm thanh đó lại đột nhiên biến mất, cùng lúc đó cũng biến mất, còn có cả đồng đội của cậu, tầm nhìn trống rỗng, chỉ còn lại tòa nhà cao tầng đen ngòm ở phía xa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu.Hơi thở lạnh lẽo lan tỏa trong không gian tĩnh lặng.Cậu nhìn vào hốc mắt đen ngòm của người đàn ông, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.Một giọng nói lạnh băng bất chợt vang lên sau lưng Trì Thù."Bạn học, hội học sinh nhận được báo cáo, nói cậu đang khám phá câu chuyện ma.""Đi theo tôi một chuyến."Cơ thể Trì Thù bỗng cứng đờ.Người phía sau...Là ai?Theo phản xạ có điều kiện, những quy tắc cậu từng thấy hiện lên trong đầu.—— Tuyệt đối không được để hội học sinh phát hiện cậu đang khám phá câu chuyện! Cũng không được nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan đến câu chuyện ma trước mặt họ! Nếu họ hỏi, cậu phải giả vờ như không biết gì cả!Chỉ trong nháy mắt, bóng người kia đã nhanh chóng áp sát cậu. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào chàng trai, hơi thở ẩm thấp, tanh tưởi phả vào mũi cậu.Đôi mắt đỏ đen của đối phương chỉ cách trong gang tấc, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Trì Thù.Trong phòng phát sóng trực tiếp:[Thôi rồi, thôi rồi, lần này tiêu đời rồi, chủ kênh không quay đầu lại thì chết, quay đầu lại cũng chết.][Chiêu này của Thiên Khải chơi hay thật, lợi dụng quy tắc, khiến người của hội học sinh đến bắt chủ kênh, kiểu này chủ kênh không thoát được đâu.][Bên bọn họ cũng mạo hiểm lắm mới lấy được điện thoại của hội học sinh, tòa nhà hành chính cũng không phải chỗ tốt lành gì, đội thăm dò hôm qua chết mất một người mới chạy ra được, lại còn tốn không ít đạo cụ.][Chủ kênh vừa quay đầu lại sẽ bị quỷ giết chết, không quay đầu lại thì coi như vi phạm mệnh lệnh của hội học sinh, trái với quy tắc, vẫn là đường chết, xem chủ kênh sẽ chọn cách chết nào đây.][Trước đó chủ kênh vượt qua bao nhiêu nguy hiểm rồi, lần này chắc cũng tìm được đường sống trong chỗ chết thôi.][Phó bản hai sao sao có thể so với một sao được? Tôi xem qua rồi, tỷ lệ sống sót của phó bản này lần trước chỉ có một phần mười, lần này chủ kênh tùy tiện xông vào, đúng là quá đánh giá cao thực lực và thủ đoạn của mình.][Nói đúng đấy, có thể vào được hai sao, ít nhất cũng là người chơi đã qua ba bốn phó bản, có rất nhiều kinh nghiệm pvp, trước mặt bọn họ, chủ kênh vẫn còn non lắm.]..."Bạn học, tại sao không quay người lại?"Giọng nói lạnh băng lại vang lên từ phía sau, âm trầm và đáng sợ: "Không thể quay người lại sao?"Trì Thù lặng lẽ siết chặt các đầu ngón tay.Ánh mắt sắc lạnh như dao như muốn xuyên thấu qua cơ thể cậu, nguy hiểm, âm u, khiến cậu khó thở.Cậu không nghi ngờ gì, nếu mình không quay đầu lại, sẽ bị coi là "Vi phạm quy tắc", mà học sinh vi phạm quy định... chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.Cậu nên làm gì bây giờ...Lợi dụng quỷ đồng bám vào con quỷ này? Dùng thiên phú? Hay là...Đột nhiên, tai Trì Thù ù đi, toàn thân cậu không nhịn được run lên.Dưới mái tóc lòa xòa, một điểm đỏ tươi trên vành tai cậu lóe lên ánh sáng quỷ dị.Khoảnh khắc đó, vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt chàng trai, những ngón tay run rẩy nhẹ siết chặt vào lòng bàn tay.Thế nhưng...Như đã quyết định điều gì đó, Trì Thù đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía người sau lưng.Ngay khi ánh mắt cậu chuyển đi, bóng người kia lao về phía chàng trai với một tốc độ đáng sợ.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn ta đã đến gần trong gang tấc, mũi khoan thép xuyên qua đầu gần như chạm vào gáy Trì Thù.Khóe miệng méo mó của người đàn ông mở rộng, ngũ quan như bị một bàn tay to vặn vẹo, đôi mắt đỏ tươi đảo quanh, ánh mắt lạnh lẽo như liếm qua lưng chàng trai đầy ác ý.Trì Thù ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc của xác chết.Ngay khi hắn ta sắp vồ đến, cơ thể người đàn ông đột nhiên dừng lại như bị nhấn nút tạm dừng.Người đàn ông nhìn thấy một con mắt.Hắn ta bị "dõi mắt không rời".Chàng trai trước mặt vẫn quay lưng về phía hắn ta, nhưng trên gáy tái nhợt của đối phương, một con mắt mở ra.Giống như một vệt sáng rực rỡ, quỷ dị được vẽ trên vải.Con ngươi của nó là màu tím sẫm, đồng tử như mắt rắn dựng đứng, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn ta.Ngay sau đó, như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, ngũ quan méo mó của người đàn ông bắt đầu run rẩy điên cuồng, trên khuôn mặt sưng húp đó, chúng không ngừng phân chia, mỗi ngũ quan đều bị xé thành hàng chục mảnh, điên cuồng chạy trốn trên mặt người đàn ông.Tay chân của hắn ta bắt đầu vặn vẹo kỳ dị, giống như bốn chiếc chong chóng đang quay tròn, xương cốt toàn thân phát ra những tiếng kẽo kẹt kỳ quái.Người đàn ông lùi lại từng bước một.Trong phòng phát sóng trực tiếp:[Khoan đã, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao con quỷ không giết chủ kênh?][Chủ kênh đã quay đầu lại rồi mà, rõ ràng vi phạm quy định, sao con quỷ này lại bỏ chạy?][? Chủ kênh dùng đạo cụ gì à? Rốt cuộc là tại sao vậy?][Nghi ngờ chủ kênh hack.][Mọi người có cảm thấy... con quỷ này như đang chạy trốn không?][Tôi không hiểu, chủ kênh chắc chắn hack rồi.][Tôi đoán là thiên phú của chủ kênh, chính là cái cậu ấy nói trước đó, có thể điều khiển quỷ, tuy chưa từng thấy thiên phú nào bá đạo như vậy, nhưng vẫn có khả năng đó.][Vậy thì thiên phú này quá mạnh rồi, bây giờ chủ kênh mới chỉ là tân binh, đợi sau này thiên phú thăng cấp, trong phó bản chẳng phải muốn làm gì thì làm sao.][Tôi vẫn hơi nghi ngờ, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]...Trì Thù nhìn nam sinh mặc đồng phục màu đỏ trước mặt. Khuôn mặt hắn ta tái nhợt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu một cách lạnh lùng.Chỉ có thành viên hội học sinh mới mặc đồng phục màu đỏ.Trì Thù mỉm cười: "Bạn học, cậu nói câu chuyện ma... là chỉ cái gì vậy?"Nam sinh không nói, ánh mắt dò xét lạnh lùng quét qua người cậu.Một lúc sau, cậu ta nói: "Khi tôi gọi cậu, tại sao cậu không lập tức quay người lại?"Trì Thù: "Xin lỗi cậu, tối qua tôi bị trẹo cổ, cổ hơi đau, xoay người không được dễ dàng."Giọng điệu của chàng trai rất chân thành, nhưng đối phương không hoàn toàn tin tưởng lời cậu nói."Có người báo cáo cậu khám phá câu chuyện ma, cậu cần phải đi theo tôi một chuyến."Trì Thù chớp mắt ngơ ngác: "Báo cáo tôi? Nhưng tôi còn không biết chuyện ma là gì, sao họ có thể vu khống người khác như vậy chứ?"Trong phòng phát sóng trực tiếp:[Chủ kênh diễn như thể mình thực sự vô tội.][... Chết tiệt, nếu tôi không biết ngay từ đầu chủ kênh là người chơi, chắc tôi sẽ tin lời cậu ấy nói thật.][Thảo mai.][Biểu cảm của chủ kênh, kết hợp với bộ đồng phục đó, đúng là một học sinh ngây thơ và vô tri.][Cái gì mà nam sinh ngây thơ trong bộ đồng phục quyến rũ chứ, để tôi liếm trước đã.][Đừng diễn nữa haha, NPC của phó bản này không ăn kiểu này của cậu đâu.][Người chơi bị báo cáo sẽ bị đưa đi đâu vậy?][Không rõ lắm, nhưng học sinh vi phạm quy định sẽ bị đưa đến tòa nhà hành chính, nơi đó rất nguy hiểm.][Hôm qua đội của Thiên Khải chỉ loanh quanh ở tầng một thôi mà đã chết một người chơi rồi, không biết trên lầu rốt cuộc có gì nữa.]...Nam sinh mặc đồng phục đỏ thờ ơ nói: "Theo quy định, cậu phải đi theo tôi một chuyến."Trì Thù: "... Đi đâu?"
"Tòa nhà hành chính."Cậu vừa định mở miệng thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng dòng điện kỳ lạ của hệ thống.[Rè rè...][... Chúc mừng người chơi hoàn thành câu chuyện số bốn: Kẻ dựa tường.Số người tham gia......: 1Thưởng cho người chơi hoa hồng nhỏ, 7 đoá.]Trì Thù hơi sững sờ.Mình còn chưa quay lại sân thể dục mà? Sao câu chuyện này lại tự động hoàn thành cho mình?Kỳ lạ...
Nam sinh: "Đi theo tôi."Nói xong, hắn ta bước qua chàng trai, đi về hướng tòa nhà hành chính, Trì Thù đành phải bước theo.Người đàn ông bị thanh thép xuyên qua đầu đã biến mất.Bóng ma của tòa nhà cao tầng lặng lẽ đứng sừng sững tại chỗ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng nam sinh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trì Thù: Hình như người của hội học sinh không nhìn thấy quỷ trong câu chuyện kinh dị...Tai trái cậu hơi nóng lên, cậu có chút không tự nhiên sờ sờ, chạm vào vật cứng đó trong giây lát, lửa nóng dâng lên trong tay.Cậu cụp mắt xuống.Vừa rồi, Trì Thù nghe thấy một giọng nói quen thuộc.Khàn khàn, lạnh lẽo, hơi thở như có như không phả vào tai cậu, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, khiến cả người cậu tê dại.Đối phương nói: "Quay lại."...[Chiêu Ách] cũng vào phó bản này cùng cậu.Không phải Trì Thù tin tưởng hắn. Chỉ là đối phương đột nhiên xuất hiện, còn cố ý nói với cậu hai chữ này, chắc chắn là không muốn cậu đi tìm cái chết, Trì Thù chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình mà thôi.Sự hoang mang dâng lên trong lòng cậu.Cái thứ đó rốt cuộc tại sao lại muốn đi theo mình?Là muốn lợi dụng mình để đạt được điều gì đó? Hay là đang cố gắng đạt được mục đích nào đó thông qua mình?...Dù sao thì Chiêu Ách cũng không muốn cậu chết. Cậu có thể tận dụng điều này.Nhưng mà...... có vẻ đối phương không thể xuất hiện quá lâu. Là do bị phó bản hạn chế? Hay là đang kiêng kị điều gì đó?Trì Thù đi theo nam sinh vào tòa nhà hành chính.Cậu hỏi: "Cho tôi hỏi, theo quy định, tôi cần phải làm gì?"Nam sinh mặc đồng phục đỏ từ từ quay lại.Một nụ cười kỳ dị hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của hắn ta."Giáo viên chủ nhiệm sẽ hỏi cậu một số câu hỏi, cậu cần phải trả lời trung thực. Nếu cậu thực sự không khám phá câu chuyện ma, cậu có thể rời đi.""Không ai có thể nói dối ở đây."
"Tòa nhà hành chính."Cậu vừa định mở miệng thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng dòng điện kỳ lạ của hệ thống.[Rè rè...][... Chúc mừng người chơi hoàn thành câu chuyện số bốn: Kẻ dựa tường.Số người tham gia......: 1Thưởng cho người chơi hoa hồng nhỏ, 7 đoá.]Trì Thù hơi sững sờ.Mình còn chưa quay lại sân thể dục mà? Sao câu chuyện này lại tự động hoàn thành cho mình?Kỳ lạ...
Nam sinh: "Đi theo tôi."Nói xong, hắn ta bước qua chàng trai, đi về hướng tòa nhà hành chính, Trì Thù đành phải bước theo.Người đàn ông bị thanh thép xuyên qua đầu đã biến mất.Bóng ma của tòa nhà cao tầng lặng lẽ đứng sừng sững tại chỗ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng nam sinh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trì Thù: Hình như người của hội học sinh không nhìn thấy quỷ trong câu chuyện kinh dị...Tai trái cậu hơi nóng lên, cậu có chút không tự nhiên sờ sờ, chạm vào vật cứng đó trong giây lát, lửa nóng dâng lên trong tay.Cậu cụp mắt xuống.Vừa rồi, Trì Thù nghe thấy một giọng nói quen thuộc.Khàn khàn, lạnh lẽo, hơi thở như có như không phả vào tai cậu, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, khiến cả người cậu tê dại.Đối phương nói: "Quay lại."...[Chiêu Ách] cũng vào phó bản này cùng cậu.Không phải Trì Thù tin tưởng hắn. Chỉ là đối phương đột nhiên xuất hiện, còn cố ý nói với cậu hai chữ này, chắc chắn là không muốn cậu đi tìm cái chết, Trì Thù chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình mà thôi.Sự hoang mang dâng lên trong lòng cậu.Cái thứ đó rốt cuộc tại sao lại muốn đi theo mình?Là muốn lợi dụng mình để đạt được điều gì đó? Hay là đang cố gắng đạt được mục đích nào đó thông qua mình?...Dù sao thì Chiêu Ách cũng không muốn cậu chết. Cậu có thể tận dụng điều này.Nhưng mà...... có vẻ đối phương không thể xuất hiện quá lâu. Là do bị phó bản hạn chế? Hay là đang kiêng kị điều gì đó?Trì Thù đi theo nam sinh vào tòa nhà hành chính.Cậu hỏi: "Cho tôi hỏi, theo quy định, tôi cần phải làm gì?"Nam sinh mặc đồng phục đỏ từ từ quay lại.Một nụ cười kỳ dị hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của hắn ta."Giáo viên chủ nhiệm sẽ hỏi cậu một số câu hỏi, cậu cần phải trả lời trung thực. Nếu cậu thực sự không khám phá câu chuyện ma, cậu có thể rời đi.""Không ai có thể nói dối ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com