Edit Og Cam Bat Coc Trong Tro Choi
Trong bóng tối, ánh mắt hai người giao nhau.Cho đến khi Trì Thù khẽ bật cười, phá vỡ sự im lặng chết chóc: “Hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của anh.”Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, cậu không mặc áo nhưng cũng không cảm thấy lạnh. Thế nhưng, có lẽ vì ánh nhìn của người đàn ông kia quá mức mãnh liệt, như thể hữu hình lướt qua làn da trần trụi của cậu, khiến Trì Thù không khỏi thấy khó chịu một cách kỳ lạ.Hắn luôn thích nhìn cậu chằm chằm, giống như chỉ cần lơ là một chút, cậu sẽ tan biến vào hư không.Trì Thù không muốn nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng đó là sự tò mò và hứng thú của quái vật đối với con người.Tiếp xúc lâu như vậy, cậu cứ ngỡ mình đã quen với ánh mắt của đối phương. Nhưng giờ đây, cậu lại có cảm giác bản thân có thể bị người đàn ông này lột da, rút xương và nuốt chửng bất cứ lúc nào.Bản năng nhạy bén trước nguy hiểm khiến lòng Trì Thù không khỏi lạnh toát.Ánh mắt của Dư Uyên đã thay đổi, có điều gì đó không còn giống trước.Trì Thù vẫn nhớ rõ ánh mắt của hai Thần Cách trong phó bản nhìn cậu — ác ý, điên cuồng, nguy hiểm, ánh nhìn của những kẻ săn mồi trên đỉnh cao, không chút che giấu sự khao khát chiếm hữu và độc chiếm đối với cậu… Nhưng sau khi cả hai dung hợp thành Dư Uyên bây giờ, ánh mắt của hắn lại trở nên kín đáo hơn.Tựa như một con mãnh thú cuối cùng cũng học được cách che giấu mình dưới lớp vỏ hiền lành, ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ liếm láp móng vuốt. Nếu không chú ý, nhiều lúc Trì Thù thậm chí khó nhận ra hắn đang dõi theo mình.Nhưng bây giờ...Gót chân cậu chạm vào tấm ván của tủ quần áo, nhắc nhở Trì Thù rằng cậu đã không còn đường lùi. Hầu kết cậu khẽ chuyển động, cậu không kìm được mà nén nhẹ hơi thở, muốn dùng cách này để giảm thiểu sự hiện diện của bản thân đến mức nhỏ nhất.Hiếm hoi thay, ánh mắt cậu khẽ run lên, né tránh ánh nhìn của Dư Uyên.Những ngón tay buông thõng bên người Trì Thù khẽ co lại.Trong lòng cậu dấy lên một dự cảm chẳng lành.Kể từ khi Dư Uyên xuất hiện, người duy nhất có sự tiếp xúc sâu với hắn chính là cậu. Hắn có thể thu thập đủ loại thông tin về bản chất con người cũng như xã hội loài người từ những người chơi khác, nhưng về mặt cảm xúc, dường như chỉ có cậu mới có thể mang đến cho hắn điều đó.Cậu không nghĩ mình là một đối tượng học hỏi tốt.Trì Thù luôn cho rằng quái vật không thể hiểu, cũng không thể sở hữu cảm xúc của con người. Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, suy nghĩ ấy đã xuất hiện một vết nứt.Không hiểu vì sao, cậu bỗng thấy... căng thẳng.Cảm giác lành lạnh nơi ngực trái kéo Trì Thù trở về thực tại.Bàn tay tái nhợt của người đàn ông áp lên trước ngực cậu, các đốt ngón tay thon dài, lạnh buốt và cứng cáp. Hắn nói: “Nhịp tim của cậu đập nhanh hơn rồi.”Dư Uyên hơi cúi người xuống, để ánh mắt mình vừa vặn ngang tầm với thanh niên: “Là vì tôi khiến cậu sợ hãi? Hay… còn lý do nào khác?”Đôi mắt của hắn có màu rất tối, nhưng không phải một màu đen thuần. Bên trong tựa như ẩn giấu một đại dương u ám, che đậy tất cả những cuồng bạo, tội lỗi và hiểm nguy dưới lớp sóng yên bình, bất cứ lúc nào cũng có thể trào dâng.Trì Thù bỗng bật cười.Khóe môi cậu nhếch lên, tạo thành một đường cong nhạt nhòa, lạnh lùng. Những đường nét ưu việt trên gương mặt qua nụ cười này lại càng toát lên vẻ đẹp sắc sảo, cao ngạo. Ánh mắt cậu nhìn hắn thẳng thắn, không chút e dè: “Anh định nói ‘thích’ đúng không? Không đâu, anh nghĩ nhiều rồi.”Đôi mắt sâu thẳm của Dư Uyên dừng lại trên người cậu, hắn chậm rãi lên tiếng: “Cậu… từng thích ai chưa?”“Đương nhiên.” Trì Thù đáp, “Tôi có rất nhiều bạn, chúng tôi hòa hợp rất vui vẻ, và tôi rất quý họ. Sao vậy, anh hỏi câu này là muốn ngụ ý điều gì với tôi à?”Cậu ung dung nhìn người đàn ông trước mặt, nụ cười không hề thay đổi, như thể đã sớm biết trước rằng đối phương sẽ là kẻ thua cuộc hoàn toàn trong cuộc đấu trí này.Dư Uyên biết, những lời của thanh niên không phải là câu trả lời mà hắn mong muốn. Nhưng ngay cả chính hắn, cũng khó lòng nói rõ rốt cuộc mình đang hy vọng nghe được điều gì từ miệng người kia.Vì vậy, hắn quyết định làm vỡ đi lớp ngụy trang hoàn hảo và bình thản của đối phương.Bàn tay của hắn từ từ trượt xuống dọc theo ngực Trì Thù, từng chút một.Trì Thù theo phản xạ cong người tránh về phía sau, lưng va mạnh vào tấm ván gỗ. Một xúc tu không biết từ đâu vươn ra, quấn lấy cổ chân cậu— dưới sự khống chế áp đảo của đối phương, hành động này gần như trở nên vô nghĩa. Hơi thở của thanh niên trở nên rối loạn, trên gương mặt luôn lạnh lùng điềm tĩnh thoáng qua vẻ xấu hổ và phẫn nộ.“Anh đang làm gì vậy?”Tủ quần áo bị va đập đến mức lắc lư. Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến bàn tay đặt sau lưng Trì Thù không kìm được siết chặt. Sự kích thích xa lạ, lành lạnh ấy lan khắp cơ thể, từng dây thần kinh trên làn da trần trụi đều bị đánh thức. Cậu khẽ run vai, hít sâu một hơi, cố gắng dùng cách này để phớt lờ sự tiếp xúc kỳ lạ.Cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt so với trước đây.Không phải là xúc tu nhớp nháp hay móng vuốt lạnh lẽo của quái vật, mà là cơ thể con người mà Dư Uyên đang sử dụng.Khi Trì Thù hít thở, cơ bụng rõ nét và săn chắc của cậu theo chuyển động mà hơi căng lên, đường nét mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ. Đường v-line kéo dài, bóng tối sâu hơn ẩn dưới cạp quần, làn da vùng bụng dưới trắng mịn, phần xương hông lộ ra một đường cong gợi lên những suy nghĩ xa xôi.Chỉ khi thật sự chạm vào mới biết, eo của Trì Thù rất nhỏ, đoạn eo mảnh nhất như thu hẹp lại, tạo cảm giác chỉ cần hai tay khép lại là có thể nắm gọn. Sống lưng cậu vì căng thẳng mà cong lên như một cây cung, hõm xương quai xanh ở giữa theo nhịp thở mà run rẩy, nhấp nhô, tựa như một eo biển nhỏ nhất thế giới.Tóc của thanh niên lâu ngày chưa được tỉa đã chạm đến phía dưới cổ. Mái tóc đen dán trên làn da trắng như tuyết, những sợi tóc rối bời vì mới thức dậy vẫn chưa chỉnh sửa. Chiếc khuyên tai đỏ rực ẩn dưới mái tóc, thỉnh thoảng lộ ra ánh sáng mê hoặc.Dư Uyên đặt tay lên eo của cậu.“Bạn của cậu, có làm điều này với cậu không?”Giọng nói trầm thấp của Dư Uyên vang lên ngay lúc này.Hắn vốn đã cúi người xuống, giờ đây lại hạ thấp đầu hơn, Trì Thù cảm nhận được tóc của đối phương chạm vào lồng ngực mình, mang theo cảm giác ngứa ngáy. Giống như một loài động vật máu lạnh đang dùng lưỡi liếm lên trái tim cậu, từng ngăn tim như không kiềm được mà run rẩy, tựa hồ có dòng điện chạy qua nơi ấy.Hơi thở của Trì Thù rối loạn, cậu muốn chống khuỷu tay đẩy hắn ra, nhưng chỉ nghe "rầm" một tiếng lớn, cánh cửa tủ bật mở, cơ thể mất điểm tựa khiến cậu ngã thẳng về phía sau. Chiếc tủ gỗ yếu ớt lung lay, kêu lên những tiếng "kẹt kẹt", quần áo bên trong tủ rơi xuống tán loạn. Trì Thù ngã ngồi trong đống vải vóc lộn xộn, còn Dư Uyên chống tay bên cạnh người cậu, đầu gối gập lại, chạm ngay giữa hai chân cậu.Tư thế lúng túng này kéo hai người lại gần hơn. Trì Thù không kiềm được mà ngả người ra sau, đầu va vào tấm ván gỗ. Hương thơm nhè nhẹ của tinh dầu trong tủ lan tỏa khắp mũi, không gian chật hẹp đột nhiên trở nên ngột ngạt lạ thường. Rõ ràng không thiếu dưỡng khí, nhưng Trì Thù lại bất giác cảm thấy khó thở.Gương mặt của Dư Uyên gần trong gang tấc. Ngũ quan của hắn đẹp đến mức hoàn mỹ, đường nét gò má sắc sảo, lạnh lùng. Đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cậu trong bóng tối, nhưng đúng hơn là một cái nhìn chăm chú đến mức áp lực. Ánh sáng mờ mịt khiến Trì Thù khó lòng đọc được cảm xúc nào của con người từ đôi mắt u lạnh ấy.Cậu cảm thấy mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.Dư Uyên cúi đầu xuống lần nữa.Hắn như đang dò xét, đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm vào xương quai xanh của Trì Thù. Cơ thể con người ấm áp và run rẩy, nhiệt độ cao hơn, nhịp tim cũng nhanh hơn bình thường. Sau đó, hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới.Trì Thù hít sâu, nỗ lực giãy giụa, nhưng chân cậu đã bị những xúc tu trói chặt. Chiếc tủ vốn đã không vững chãi giờ vì chuyển động của cả hai mà lung lay dữ dội, gần như sắp gãy vụn.“Cút ra!”Thanh niên khàn giọng, từng lời như ép ra từ kẽ răng. Đôi mắt của cậu hơi đỏ, vành mắt cũng đỏ hoe. Bộ quần áo trong tay bị vò nhàu nhĩ không ra hình dạng. Hơi thở gấp gáp của cậu phả lên đỉnh đầu Dư Uyên, đối phương ngẩng đầu nhìn lên.Rồi một cái tát giòn tan vang lên.Mái tóc bạc của Dư Uyên lệch sang một bên. Lực đánh của con người rơi lên người hắn chẳng khác nào một cọng lông vũ, hoàn toàn không thể gây ra chút ảnh hưởng nào. Ánh mắt hắn từ đuôi mắt đỏ bừng của thanh niên dời xuống bàn tay của cậu. Hắn chợt nhận ra tay Trì Thù rất đẹp: lòng bàn tay thon dài, khớp xương mảnh mai, móng tay sạch sẽ và tròn trịa. Sau cái tát ấy, trên mặt hắn vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay đối phương.Hắn đã từng thấy bàn tay đó chạm vào "đôi mắt" của mình.Yết hầu Dư Uyên khẽ động.Nhân lúc Dư Uyên không hành động, Trì Thù bắt đầu giãy giụa, nhưng bàn tay của người đàn ông đặt trên eo cậu giống như một chiếc còng sắt, mạnh mẽ giữ chặt cậu tại chỗ. Trong khi đó, chiếc tủ cuối cùng cũng không chịu nổi sự va chạm kịch liệt này, tấm ván giữa kêu "rắc" một tiếng, nứt ra một đường."Thả tôi ra."Giọng điệu của Trì Thù lẽ ra phải lạnh lùng, nhưng vào lúc này, dáng vẻ của cậu chẳng có chút sức thuyết phục nào. Làn da trắng nhợt của cậu ửng lên sắc đỏ, những phần chưa bị lưu lại dấu vết vẫn sạch sẽ, trơn bóng, lộ rõ những cơ bắp rắn chắc, đường nét trôi chảy như một bức tranh còn chờ được tô màu.Thời gian chờ đợi dường như kéo dài vô tận, đặc biệt là trong không gian tối tăm, chật hẹp và ngột ngạt thế này.Trì Thù khẽ nhích người, tấm ván gỗ lập tức phát ra âm thanh cảnh báo. Cậu hít sâu một hơi, rồi thở ra thật mạnh, như thể muốn dùng cách này để trút bỏ điều gì đó nặng nề.Cậu nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì—""Theo đuổi em."Bàn tay chống sau lưng Trì Thù bất giác siết chặt lại.Cậu chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, nhưng khi nghe câu này phát ra từ miệng một kẻ không phải con người, cảm giác có chút... kỳ lạ.Cậu khẽ nhếch khóe môi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm khó dò của người kia, theo phản xạ hỏi lại:"…Gì cơ?"Nhưng Dư Uyên rõ ràng đã hiểu sai ý cậu. Hắn ngừng lại vài giây, rồi dùng một cách biểu đạt khác, thẳng thắn và trắng trợn hơn:"Tôi muốn giao phối với em."Trì Thù: "....."Theo phản xạ, cậu lại giáng thêm một cái tát, cậu nghiến răng nghiến lợi, từ tận đáy lòng bật ra hai chữ:"Biến thái."Lần này, Dư Uyên đã bắt lấy tay cậu.Ngay lúc lòng bàn tay của Trì Thù vừa chạm đến mặt hắn, động tác của cậu như đang dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn.Trì Thù cố gắng rút tay ra nhưng không thành công. Thay vào đó, khuỷu tay của cậu lại va vào tủ, khiến chiếc tủ nứt toác từ giữa.Trì Thù nhìn thẳng vào đôi mắt của Dư Uyên, cuối cùng cậu cũng nhận ra mức độ rắc rối của tình hình.Xem ra chuyện này không giải quyết không được.Cậu chậm rãi chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên, để lộ một nụ cười ngây thơ, vô hại: "Nghe có vẻ, anh rất thích cơ thể này của tôi nhỉ..."Ánh mắt của người kia nguy hiểm như một con thú săn mồi. Thân hình cao lớn và rắn chắc hoàn toàn bao trùm lấy cậu, giống như một kẻ săn luôn sẵn sàng bóp nát cổ con mồi nhỏ bé. Trì Thù nghiêng đầu, không lùi mà còn tiến thêm một bước:"Vậy thì thử làm tôi hài lòng đi. Nếu tôi thấy vui, biết đâu sẽ...""Không phải."Dư Uyên đột ngột ngắt lời cậu."Không phải cơ thể."Trì Thù sững lại một chút.Nhưng ngay sau đó, trên gương mặt cậu lại nở một nụ cười: "Vậy thì là gì?"Dư Uyên nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt không hề dao động:"Là em."------------------Mấy ní thấy tui đổi xưng hô cho Dư Uyên lúc này thấy ổn không? Hay là vẫn để "tôi - cậu" nhỉ? Có gì cho tui ý kiến với nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com