Edit Og Cam Bat Coc Trong Tro Choi
Thanh niên lúc này gần như đã bị nhuốm đầy máu, làn da lộ ra càng thêm tái nhợt, từng dòng máu chảy theo khuôn mặt tạo thành những vệt đỏ loang lổ, như đôi cánh bướm bị tàn phá. Ngón tay thon dài dính đầy máu nắm chặt lấy lưỡi dao sắc bén, đỏ tươi khẽ run rẩy.Mái tóc cậu bù xù, thái dương rịn mồ hôi, nhịp thở dồn dập sau trận tiêu hao thể lực mãnh liệt. Quần áo thấm đẫm máu dính chặt vào bờ vai gầy guộc, cả người cậu lúc này như một món đồ sứ vỡ nát, trông thật thảm hại.[Cảnh tượng đặc biệt còn: 2 phút 30 giây.]Người phụ nữ và đứa trẻ lao vào bức tường, gần như cuồng loạn mà ngấu nghiến lấy thịt mỡ từ thân thể trong tường. Chúng chỉ cách Trì Thù chưa đầy nửa bước, thậm chí những mảng máu lốm đốm bắn lên người cậu.Trì Thù cố gắng nén lại cảm giác buồn nôn, kéo lê thân thể nặng trĩu, cố lùi ra xa khỏi chúng.Mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục biến dị.Trần nhà hạ thấp đến mức gần chạm vào vai cậu, những món đồ nội thất như đang cựa quậy, dưới chân mặt đất cong vẹo, lún sâu, giống như một khối thịt đang cuộn lại. Cậu dựa vào cạnh cửa, cuối cùng cũng có một khoảnh khắc để thở dốc.Tại căn hộ 612, mọi chuyện đã xảy ra đều được tái hiện lại một cách rõ ràng trong đầu cậu.Ban đầu, họ cũng chỉ là một gia đình bình thường, gồm ba người như bao gia đình khác. Cho đến một ngày định mệnh xảy đến, khi tai họa ập xuống. Đứa con duy nhất của hai vợ chồng qua đời trong một tai nạn bất ngờ. Ba của đứa trẻ có mặt ở hiện trường, nhưng không thể cứu lấy mạng sống của con, khiến người ba cảm thấy tội lỗi vô hạn.Sau khi đứa trẻ mất, người mẹ bị trầm cảm nặng nề. Những cuộc cãi vã nổ ra liên tục giữa hai vợ chồng, cuối cùng, người chồng không thể chịu đựng nổi sự điên loạn của vợ nữa, đành phải ly hôn.Sau khi ly hôn, nỗi đau vẫn còn dai dẳng. Người mẹ không thể thoát khỏi bóng ma về cái chết của con mình, nên đã đặt mọi hy vọng vào những thứ "không thuộc về thế giới này."Cô ta chuẩn bị mọi thứ để thực hiện một nghi lễ triệu hồi trên sân thượng. Đó là một loại tà thuật cổ xưa, mà cái giá phải trả là máu và thịt của người thân.Vì thế, cô ta lừa người chồng cũ đến, rồi tự tay mình lột da của chồng. Sau đó chôn xác chồng vào bức tường cạnh đầu giường, với suy nghĩ rằng như vậy chồng mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh.Nhưng thứ mà cô ta triệu hồi đến sau đó...Đó chắc chắn không phải là linh hồn của con trai, mà là một quái vật mượn thân xác người để tái sinh trong thực tại, một bóng đen khổng lồ và quái dị đã nuốt chửng vô số mạng sống của những cư dân nơi đây, chính là thủ phạm gây nên sự biến dị của tòa chung cư hiện tại.Suy nghĩ thoáng qua đầu, Trì Thù thở dài một hơi.Đến đây, những bí ẩn của tòa chung cư ẩn giấu sau màn sương mờ ảo đã được cậu giải đáp gần như trọn vẹn. Nhiệm vụ còn lại của cậu chỉ là cầm cự đến sau 12 giờ đêm, khi đó cậu sẽ có thể thoát khỏi phó bản này.Cảnh tượng kết thúc vẫn còn một nửa, Trì Thù quyết định mở phòng phát sóng trực tiếp đã lâu không ghé qua để xem tình hình.Phòng phát sóng giờ đây sôi động hơn hẳn so với trước. Lượng người xem tăng vọt, chạm mốc một ngàn và vẫn không ngừng tăng lên. Dòng bình luận liên tục lướt qua màn hình trong tầm mắt cậu.[Cuối cùng chủ kênh cũng bật bình luận!][Cái thi thể còn ẩn trong bức tường? Chủ kênh làm sao phát hiện ra vậy?][Tôi cũng xem kỹ lắm mà, sao lại không nhận ra nhỉ? Màn thao tác cuối cùng khiến tôi choáng váng luôn.][Trời ơi, có thể ra khỏi một cảnh đặc biệt như vậy mà không tổn hại gì, tân binh này có chút tài năng đó chứ.][Tôi thấy dáng vẻ chủ kênh lúc này thật là... cứng nhắc sao đó.][Gương mặt đầy máu, vừa thở dốc vừa run rẩy mà vẫn cố gắng chống đỡ... trông thật sự quyến rũ luôn prprpr.][Thực ra, vừa rồi tôi cũng không chú ý chủ kênh đang làm gì, chỉ chăm chăm nhìn mặt cậu ấy thôi.]...Nhận ra rằng các bình luận bắt đầu có xu hướng không đứng đắn, Trì Thù khẽ nhướng mày.Cậu luôn biết ngoại hình của mình là một lợi thế, thường xuyên vì điều này mà nhận được ưu ái từ người khác trong cuộc sống. Dù không thích sử dụng nhan sắc để tiến lên, nhưng cậu cũng không ngần ngại tận dụng nó khi cần thiết...Ngoại hình nổi bật, suy cho cùng, cũng là một loại sức mạnh, phải không?[Thời lượng cảnh còn lại: 45 giây]Chàng trai trẻ đưa tay vuốt mấy sợi tóc che trán về phía sau, để lộ khuôn mặt thanh tú.Vết máu khô lại trên má cậu, một dải đỏ thẫm chạy từ gò má xuống cằm, giống như cánh hoa hồng rực rỡ trên nền sứ trắng, màu sắc quyến rũ đến cực điểm.Khóe miệng Trì Thù nhếch lên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt mang theo nụ cười tựa như yêu tinh quyến rũ trong bóng đêm, mê hoặc lòng người. Có một sức hút không thể cưỡng lại, khiến những kẻ vô tri như con thiêu thân bị cuốn vào ngọn lửa mà lao đến gần cậu.Cậu đưa ngón trỏ và ngón giữa chạm nhẹ lên thái dương, làm động tác bắn súng về phía trước, đầu hơi nghiêng, chớp mắt trái một cái.Khi cất tiếng, giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt, trầm ấm và quý phái, giống như tiếng đàn cello kéo chậm rãi, nhưng cũng như lời thì thầm thân mật đầy ám muội của tình nhân."Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Tôi sẽ tiếp tục mang đến cho mọi người những màn diễn xuất xuất sắc hơn."Sau vài giây yên tĩnh, bình luận trên màn hình bùng nổ như bom.[Trời ơi, sao nụ cười của anh ấy lại phạm quy đến thế chứ?][Tôi biết chủ kênh đẹp trai, nhưng cái cười vừa rồi... thật sự là wsl][Dù biết cậu ấy chỉ đang "bán sắc" nhưng tôi không thể kiềm chế được tiếng thét của mình, trời ơi ai hiểu cảm giác này không?!][Aaaaaa tại sao không thể gửi quà tặng được chứ? Tôi hận quá!][Chủ kênh mau chóng kết thúc thử thách đi, nếu không sẽ không có chức năng tặng thưởng trong phòng trực tiếp đâu!]...Nhận được phản hồi vừa ý, Trì Thù hài lòng khép lại khung bình luận. Góc trái bên dưới, đếm ngược đã về số không, và tầm nhìn của cậu dần tối đi.Tiếng chuông lạnh lẽo của hệ thống vang lên bên tai.[Cảnh tượng đặc biệt: [Một nhà ấm áp] đã kết thúc.][Tiến độ nhiệm vụ phụ: 80%]Khi mở mắt ra lần nữa, Trì Thù thấy mình đang bị bao vây bởi mùi đàn hương lạnh lẽo của quan tài. Sau một khoảng thời gian dài cuộn tròn trong không gian chật hẹp này, cơ thể cậu đã trở nên tê dại trước cảm giác đau đớn, thần kinh căng cứng không còn phản ứng nhạy bén như trước.Cậu nín thở, lắng nghe một lúc để chắc chắn rằng bên ngoài quan tài không có gì bất thường, rồi mới cẩn thận đẩy nắp quan tài sang một khe nhỏ. Năm ngón tay bám lấy mép quan tài, Trì Thù khó nhọc bò ra từ bên trong.Cậu ôm chân cuộn tròn trong quan tài, ngồi yên một lúc lâu để đôi chân tê mỏi dần hồi phục lại cảm giác.Sau khi thoát khỏi cảnh đặc biệt, dù quần áo trên người vẫn xộc xệch, nhưng ít ra chúng còn sạch sẽ, không dính vết máu nào. Trì Thù nhận ra rằng những vết thương cậu phải chịu trong cảnh tượng đặc thù sẽ không mang về lại bản nhiệm vụ.Đột nhiên, cậu phát hiện trên sàn nhà trước quan tài có một vết đỏ sậm, giống như vết máu đã đông lại, có lẽ là do chủ nhân của những bước chân trước đó để lại.Người đó có thể đã đứng ở đây rất lâu, chỉ cách cậu một lớp ván mỏng mà nhìn chằm chằm vào bên trong.Ngoài chủ nhân của căn phòng 612, Trì Thù không thể nghĩ ra ai khác có thể xuất hiện ở đây.Tấm lót mỏng trải trong quan tài rất có khả năng là lớp da của người đó. Nghĩ đến việc mình đã nằm trên nó một thời gian dài, cậu không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.Trì Thù vịn vào bàn để đứng dậy, sau đó đi quanh căn phòng nhỏ để điều tra. Khi cậu cầm lấy cây thánh giá đang cắm trên bàn thờ để xem xét, một dãy thông tin vật phẩm hiện ra trước mắt cậu.[Đạo cụ cấp B: Cây thánh giá tự thiêuGiới thiệu: Nhìn tên là biết ý nghĩa, đây là một thánh giá có thể tự thiêu cháy. Không rõ nữ chủ nhân của ngôi nhà này lấy nó từ đâu, nhưng công dụng của nó vượt xa việc chỉ đơn thuần là một đạo cụ cho nghi lễ hiến tế.Cái gì? Bạn hỏi nguyên lý hoạt động? Xin lỗi, ở thế giới này, nơi mà Newton cũng phải bật nắp quan tài mà nhảy dựng lên, không cần phải cố gắng giải thích chúng theo logic thông thường nữa.Tóm lại, nếu bạn gặp phải một con quái vật khó đối phó, hãy rút nó ra. Biết đâu sẽ có hiệu quả bất ngờ. Số lần sử dụng... À, bạn từng đốt nến chưa? Cách hoạt động của thứ này không khác mấy.]Trì Thù cất cây thánh giá vào túi.Sau khi thu thập đủ manh mối, không còn lý do gì để cậu tiếp tục ở lại phòng 612. Trì Thù tiến về phía cửa.Trong cảnh đặc biệt [Một nhà ấm áp], cậu đã nhận được một cuộn giấy vô danh. Chính thông tin ghi trên đó đã giúp cậu suy luận ra rằng nữ chủ nhân của căn phòng đã tổ chức nghi lễ triệu hồi để sống lại đứa con của mình. Nhưng thực tế, những nghi thức trên cuộn giấy đó không dừng lại ở đó.Ngoài nghi thức này, còn có vài loại trận pháp triệu hồi khác, tối nghĩa và quỷ dị. Tất cả đều mang dấu vết của máu, mỗi trận pháp đều kèm theo một hàng chữ nhỏ:"Khi vật từ cõi khác giáng xuống, không có cách nào kiểm soát được nó. Mọi hậu quả phát sinh, người thực hiện sẽ phải tự gánh chịu."Trì Thù quyết định đi một chuyến nữa lên sân thượng.Trước đây, cậu nghĩ rằng vết máu lớn trên sàn chỉ là do vô tình để lại, nhưng giờ thì rõ ràng đó chính là một phần của đồ án triệu hồi trên cuộn giấy.Cậu muốn xác nhận xem liệu những đồ hình đó có còn nguyên vẹn không, liệu chúng có khả năng sử dụng lần thứ hai hay không...Quái vật trong tòa chung cư này rõ ràng có mục đích nuốt chửng sinh mạng của các người dân. Khi Trì Thù gặp lại nó ở hành lang, thân hình của nó đã phình to lên gấp nhiều lần so với ban đầu. Đối mặt với thứ quái vật như vậy, ngoài việc chạy trốn, cậu không có lựa chọn nào khác.Nhưng nếu việc trốn chạy trở nên không còn khả thi nữa thì sao? Trước đây, cậu đã lừa Lý Vũ để gã chặn quái vật cho mình một lần, nhưng lần tới, sẽ không còn ai để cậu lợi dụng nữa. Trừ khi...Trừ khi cậu tìm ra một "đồng loại" khác để kiềm chế nó.Ý nghĩ này không khác gì đang chơi đùa với lửa, có ngày sẽ bị thiêu cháy. Nhưng nếu tình thế trở nên nghiêm trọng đến mức đó, cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt cược mọi thứ.Chàng trai trẻ lặng lẽ bước qua hành lang vắng người, tiến vào khu vực cầu thang. Không gian trống trải khiến tiếng bước chân của cậu vang vọng khắp nơi. Cậu bám tay vào lan can xoắn ốc, bước lên, để cho màn đêm đen như mực nuốt chửng mình.Trì Thù đột ngột dừng lại ở chỗ ngoặt cầu thang.Phía trên cầu thang tầng mười ba, ánh đèn nhợt nhạt chiếu sáng lên bức tường. Trên tường có một tấm bảng đỏ sậm, ghi rõ số "5".Cậu nhớ rất rõ mình vừa rời khỏi tầng 6.Nhưng cậu đã leo lên 14 bậc thang.Vậy tại sao... cậu lại đang đi xuống?Mồ hôi lạnh lặng lẽ rịn ra dọc sống lưng, Trì Thù cảm thấy áp lực ngột ngạt bao phủ xung quanh khi cậu tiếp tục bước đi về phía trước. Cậu dừng lại trước tấm bảng mang con số đỏ tươi "5" đâm thẳng vào mắt, khiến đầu óc cậu choáng váng.Phía trước là cầu thang chìm trong bóng tối sâu thẳm, tựa như một cái miệng khổng lồ không nhìn thấy đáy, lặng lẽ chờ đợi con mồi dại dột bước vào. Chỉ cần vừa bước qua, mọi thứ phía sau đã bị hố đen đó nuốt chửng, phân chia ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối một cách tuyệt đối. Dưới cầu thang, cậu không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của nền đất, chỉ là một vực sâu không đáy.Sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, Trì Thù nhấc chân, từng bước đi xuống cầu thang.Trong đầu, cậu tự đếm từng bậc một.Một.Hai.Ba.... Mười ba.Khi Trì Thù ngẩng đầu lên, cậu lại nhìn thấy một tấm bảng quen thuộc với con số đỏ sậm. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên tường, những hạt bụi nhỏ bay trong không khí. Con số lần này là 4.Nhịp thở của cậu trở nên gấp gáp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt, nhịp tim đập loạn, từng tiếng vang vọng trong lồng ngực. Tiếng ù ù vang lên trong tai cậu như thể mọi âm thanh xung quanh đang biến mất.Tiếp tục tiến về phía trước sao?Trì Thù cắn chặt răng, nhấc chân và bước đi tiếp, quyết tâm dồn hết sức vào những bước đi. Tiếng bước chân vang lên không ngừng trong hành lang trống trải, trong khi bóng tối phía sau cậu như kéo dài theo từng bước, như thể một thực thể vô hình đang đeo bám cậu, không chịu rời.Nhưng Trì Thù sớm nhận ra có điều không ổn. Cầu thang trước mặt dường như kéo dài vô tận. Mỗi khi cậu tưởng chừng như sẽ đến gần tấm bảng hướng dẫn, nó lại lùi xa hơn vài bậc thang, giữ nguyên khoảng cách mười mấy bậc, khiến cậu không thể tiến gần hơn chút nào.Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.Từ lúc nào đó, hành lang dưới chân cậu đã biến thành một tấm thảm đỏ thẫm như máu, ánh sáng đèn trên đầu trở nên nhợt nhạt và ảm đạm. Ở cuối hành lang, trong bóng tối, một bóng hình khổng lồ đứng sừng sững, bất động."Hắn ta" cao đến hai mét, nhưng không thể nhìn rõ được mặt mũi hay tứ chi. Bóng tối bao phủ toàn bộ thân hình, hút lấy bất kỳ tia sáng nào chiếu vào, biến thành một khối đen đặc không thể xuyên thủng.Sau lưng "hắn ta", bóng tối phủ trùm lên bức tường, phản chiếu một hình dạng khác - vô số xúc tu đang nhảy điệu cuồng loạn, quấn chặt lấy nhau thành những dây xoắn hỗn độn. Chúng trườn từ góc tường lên trần nhà, như thể phát điên mà sinh trưởng vô cùng tận.Trong ánh sáng chập chờn, những xúc tu này bắt đầu tràn về phía Trì Thù, như những con rắn quái dị chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com