TruyenHHH.com

[EDIT/OG] Alpha hàng đầu quỵt tiền của tui - Sách Mã Thính Phong

Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?

lemonlaile_

Vệ Tiểu Trì nói một cách chậm rãi: "Không riêng những chuyện đó."

"Còn chuyện gì nữa?" Khương Trạm bực bội khôn cùng, "Sao lại có nhiều vấn đề thế chứ, giữa tôi và cậu cớ gì đầy rẫy vấn đề như vậy?"

Vệ Tiểu Trì mím môi, đúng là giữa họ có quá nhiều vấn đề.

Thấy Khương Trạm có vẻ chẳng muốn nghe, Vệ Tiểu Trì không nói nữa.

Khương Trạm từ trạng thái cực đoan này rơi vào trạng thái cực đoan khác, ỉu xìu như cà tím dầm sương, ủ rũ hỏi, "Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?"

"Không phải, cậu rất tốt." Vệ Tiểu Trì im lặng hồi lâu, giọng điệu khẽ khàng, "Rất tốt với tớ. Chỉ là... trên mọi phương diện chúng ta đều không hợp nhau."

Trong số những người Vệ Tiểu Trì quen biết, chẳng ai đối xử tốt với cậu hơn Khương Trạm cả.

Vậy nên khi anh đánh nhau với Hứa Dương, dù anh động tay trước nhưng về mặt tình cảm thì Vệ Tiểu Trì vẫn nghiêng về phía Khương Trạm.

Như vậy là không đúng.

Nhưng con người vốn là sinh vật cảm tính, Vệ Tiểu Trì không thể khống chế được tình cảm của mình, vì vậy cậu đã thay Khương Trạm xin lỗi Hứa Dương.

Đối phương không chấp nhận lời xin lỗi của cậu cũng là lẽ thường tình, dù sao vô duyên vô cớ bị đấm một cú, ai có thể rộng lượng tha thứ?

Vệ Tiểu Trì có thể hiểu cho Hứa Dương, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ không chấp nhận.

-

Chuyện giữa Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm vẫn chưa giải quyết dứt điểm, dù cậu đã bày tỏ thái độ của mình nhưng Khương Trạm chẳng buồn nghe vào.

Bọn họ chưa kịp nói tiếp, Ngụy Dân Chinh đã nổi cơn thịnh nộ xông đến bắt người.

Đám nhãi ranh này lại dám ẩu đả nghiêm trọng ngay dưới mắt ông, còn coi thầy giám thị như ông ra gì không hả?

Khương Trạm đã đối đầu với Ngụy Dân Chinh hai năm ròng nên biết rõ ông khó chơi cỡ nào. Khương Trạm không muốn để Vệ Tiểu Trì chứng kiến cảnh mình bị dạy dỗ, nháy mắt ra hiệu cho omega bảo cậu mau chạy đi.

Vệ Tiểu Trì nhìn Khương Trạm với vẻ muốn nói lại thôi, biết thời điểm không thích hợp nên đành rời đi trước.

Chiều hôm đó, Hứa Dương vẫn đi học bình thường. Chỗ bị khuỷu tay của Khương Trạm vô tình thúc vào đã tím bầm. Vệ Tiểu Trì định bụng tìm cơ hội xin lỗi lần nữa.

Xét cho cùng thì chuyện này cũng do cậu mà ra, khiến đối phương vô duyên vô cớ chịu trận.

Sau khi cân nhắc đủ đường, câu xin lỗi vẫn chẳng thể nào thốt ra. Ngoài việc sợ Hứa Dương, Vệ Tiểu Trì cảm thấy trong tình thế nhạy cảm này, cậu im như thóc sẽ tốt cho cả ba người.

Chuyện cuối cùng cũng khép lại bằng việc xử phạt Khương Trạm - kẻ đầu têu.

Ngụy Dân Chinh phạt Khương Trạm dọn vệ sinh trong trường ba tháng, viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ và phải đọc nó trước toàn trường vào lễ chào cờ thứ hai, đồng thời chi trả toàn bộ viện phí cho Hứa Dương.

-

Sáng thứ bảy, Hứa Dương đeo tai nghe màu đen, cầm chìa khóa đứng ở huyền quan chuẩn bị ra ngoài.

Mẹ Hứa đang xem báo cáo tài chính của công ty, ngẩng đầu nhìn con trai mình, "Mũi còn chưa khỏi hẳn, hôm nay đừng ra ngoài."

Hứa Dương đáp, "Con sẽ về sớm."

Mẹ Hứa không nói gì nữa, nhấp ngụm cà phê Blue Mountain, lại dán mắt vào báo cáo.

Hứa Dương dắt chiếc xe đạp địa hình ra khỏi gara, sải chân dài bước qua, chân còn lại chống đất, điều chỉnh âm lượng tai nghe rồi đạp xe rời khỏi nhà.

Ánh nắng chói chang vắt ngang đỉnh đầu, áng mây mỏng manh viền sắc vàng.

Hứa Dương mặc một bộ đồ thể thao nhạt màu, đôi chân thon dài đạp chiếc xe địa hình để lộ bắp chân rắn chắc, cổ chân khỏe khoắn tràn đầy sức sống.

Đạp xe gần nửa tiếng, cậu ta dừng lại ở một con phố đông đúc.

Hứa Dương khóa xe rồi tháo tai nghe xuống, đi đến một quán trà sữa tên là Trà Nghệ Trà Sắc(?).

Dù còn đứng cách xa đám đông, Hứa Dương vẫn trông thấy một người mặc bộ đồ mascot thú bông đứng trước quán trà sữa.

Tuy không tháo đầu mascot, thậm chí chưa ngửi thấy mùi pheromone nhàn nhạt trên người đối phương, nhưng chỉ cần nhìn dáng đứng và cách phát tờ rơi thì Hứa Dương đã có thể khẳng định đó là Vệ Tiểu Trì.

Xem ra hôm nay cậu có đi làm.

Hứa Dương móc miếng dán hạ sốt trong túi ra, đang định tiến lên thì bất chợt trông thấy alpha đứng sau lưng Vệ Tiểu Trì.

Khương Trạm cầm một xấp tờ rơi, mặt mày u ám phát cho những người qua đường.

Hứa Dương lẳng lặng nhìn vài giây, ném miếng dán hạ sốt vào thùng rác rồi quay người bỏ đi.

-

Sau khi Vệ Tiểu Trì thẳng thắn với Khương Trạm rằng cuối tuần cậu phải đi làm thêm thì đối phương nhất quyết đòi theo cùng.

Vệ Tiểu Trì không lay chuyển được, đành phải dẫn Khương Trạm theo.

Khương Trạm cứ ngỡ phát tờ rơi chỉ đơn thuần là phát tờ rơi, không ngờ trời nóng như vậy mà còn phải mặc loại quần áo này.

Khổ nỗi bộ đồ rách nát này size nhỏ nên vóc người cao to như Khương Trạm mặc không vừa, chỉ có thể nhìn Vệ Tiểu Trì ngột ngạt trong cái "lồng hấp" đó.

Đáng ghét hơn nữa là phải mặc cái thứ này cả ngày, không phải phát xong tờ rơi là có thể nhận tiền rồi về ngay.

Khương Trạm phát được hơn chục tờ thì tháo cái đầu mascot của Vệ Tiểu Trì xuống, "Nóng không? Đi, vào trong nghỉ ngơi một lát."

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Khương Trạm gỡ đầu mascot của cậu xuống rồi, Vệ Tiểu Trì lo lắng nhìn vào trong quán.

"Không thể tự ý nghỉ ngơi đâu." Vệ Tiểu Trì nói nhỏ, "Nếu cậu thấy nóng thì vô ngồi một lát, không thì cậu về trước đi."

"Tôi ở ngoài này phát thay cậu." Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì ướt đẫm mồ hôi, đưa tay lau mồ hôi cho cậu, giọng điệu quả quyết: "Cậu vào trong nghỉ ngơi, tôi phát."

"Không được đâu." Vệ Tiểu Trì lại nhìn vào trong quán, thấy Châu Vân cũng đang nhìn mình bèn vội vàng đội đầu mascot lên lại, "Tớ không sao, mùa hè trước đây cũng..."

Vệ Tiểu Trì còn chưa nói hết câu, một đứa nhỏ cỡ năm sáu tuổi cầm một cây gậy Như Ý bằng nhựa chạy tới.

"Yêu quái, chịu chết đi!" Thằng nhóc đập gậy Như Ý bôm bốp vào người Vệ Tiểu Trì.

Mẹ thằng nhóc thong thả theo sau, "Đừng nghịch nữa, đó không phải yêu quái đâu. Này, cậu làm gì đấy?"

Khương Trạm túm lấy đằng sau cổ áo của thằng nhóc, ánh mắt âm u, "Mày đánh ai đấy?"

Thằng nhóc bị Khương Trạm nhấc bổng lên như một con gà con, hai chân lơ lửng đạp loạn xạ, còn dùng gậy đánh Khương Trạm.

Thằng nhóc gào khóc: "Đánh chết mày, đánh chết mày!"

Khương Trạm nhanh nhẹn giật lấy gậy Như Ý ném xuống đất, nhấc chân đạp gãy nó.

Lúc này thằng nhóc mới biết sợ, khóc òa lên.

"Cậu là ai? Thả con trai tôi ra!" Mẹ thằng nhóc hốt hoảng la lên gọi chồng đến.

Một người đàn ông béo lùn bước nhanh tới, "Mẹ nó, mày muốn chết hả?"

Thấy tình hình mất kiểm soát, Vệ Tiểu Trì vội kéo Khương Trạm lại không để anh gây chuyện.

Vệ Tiểu Trì cuống lên: "Cậu mau thả con người ta ra đi."

Khương Trạm buông thằng nhóc ra, lạnh lùng trừng người đàn ông, "Nếu ông không biết dạy con, ngoài xã hội đầy người giúp ông dạy dỗ. Còn để nó ra ngoài đánh người lung tung nữa, ông cứ thử xem."

Người đàn ông sởn gai ốc, càng thêm tức giận, "Mẹ nó một thằng phát tờ rơi rẻ rách thì ngông cái quái gì?"

Vệ Tiểu Trì đứng chắn trước mặt Khương Trạm, giọng căng thẳng, "Đừng nói nữa."

Nghe thấy tiếng động, Châu Vân đi ra, "Sao vậy?"

Vệ Tiểu Trì không ngờ lại gây ra rắc rối to như vậy, sắc mặt trắng bệch, nói năng lắp bắp, "Chuyện là... cậu nhóc đánh em mấy cái..."

Giọng người phụ nữ the thé, "Đánh rắm, con trai tôi chả bao giờ đánh người đâu."

Châu Vân nghe xong là hiểu ngay, nở nụ cười công nghiệp, "Chị bớt giận đã, quán chúng tôi có lắp camera."

Người đàn ông trợn trừng đáng sợ, con ngươi lồi ra như mắt ếch, "Dọa ai đấy? Nhân viên của bọn mày đánh con tao, xem con tao sợ đến mức nào rồi, nếu nó có chuyện gì bọn mày chịu trách nhiệm nổi không?"

Khương Trạm nhét xấp tờ rơi trong tay vào lòng Vệ Tiểu Trì, bước lên nói với người đàn ông, "Đi."

Khương Trạm cao to, cao hơn người đàn ông nửa cái đầu. Đối phương trợn mắt lùi lại vài bước, ra vẻ hung hăng, "Mày muốn làm gì?"

Alpha mang vẻ lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi, "Không phải muốn tôi chịu trách nhiệm à? Đi, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện cho rõ ràng."

Vệ Tiểu Trì lo lắng kéo tay anh, Khương Trạm đưa mắt an ủi cậu rồi dẫn cặp vợ chồng hống hách kia rời đi.

_____________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Mọi người đừng lo lắng, cún con sẽ thay đổi thôi, những mâu thuẫn này viết ra là để giải quyết mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com