Edit Og Alpha Hang Dau Quyt Tien Cua Tui Sach Ma Thinh Phong
Ngoài dự đoán của Vệ Tiểu Trì, Khương Trạm không dẫn cậu đi dạo phố nữa, vì đội bóng rổ còn phải tập luyện sau giờ tan học.Thứ bảy tuần này, đội bóng rổ sẽ đấu với trường trung cấp nghề Ích Dương tại Sân vận động Công nhân.Trường trung cấp nghề Ích Dương đã vô địch toàn thành phố suốt năm mùa liên tiếp, là đội bóng mạnh nhất thành phố A.Năm ngoái, trường Nhị Trung đã thất bại thảm hại với tỉ số 80:98 trước trường trung cấp nghề Ích Dương, vì vậy huấn luyện viên đã yêu cầu tăng thêm nửa tiếng huấn luyện.Khương Trạm vừa trở lại trường sau thời gian cách dài ly vì kỳ mẫn cảm nên đương nhiên phải tham gia huấn luyện cùng đội bóng.Khác với lần trước, lần này Vệ Tiểu Trì tham dự buổi huấn luyện với tư cách người nhà.Chuyện này tốt hơn nhiều so với việc đi dạo phố. Vệ Tiểu Trì không cần chạy, cũng không cần nhảy, chỉ cần ngồi yên trong sân bóng rổ là được.Vệ Tiểu Trì tìm một góc ngồi xuống, lấy bút và đề thi ra làm.Trường học có nhà thi đấu trong nhà, chỉ mở cửa cho đội tuyển trường vào mùa đông và mùa hè.Nhà trường rất coi trọng giải đấu bóng rổ cấp ba, thậm chí còn bật điều hòa trong nhà thi đấu.Vệ Tiểu Trì ngồi hưởng điều hòa, nghe tiếng hô khẩu hiệu chạy vòng quanh sân của đội bóng rổ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà bỉnh thản cúi đầu làm bài.Sau khi chạy xong, huấn luyện viên cho cả đội nghỉ ngơi hai phút.Khương Trạm bước tới, mái tóc ướt đẫm, sống mũi cao vút lấm tấm mồ hôi, cúi xuống lấy chai nước uống thể thao đặt bên cạnh Vệ Tiểu Trì.Vệ Tiểu Trì lập tức dừng bút, co người lại như chim cút.Khương Trạm đứng ngay sau lưng cậu, cúi người xuống như muốn ôm cậu vào lòng. Hormone của alpha tràn ngập, bao trùm lấy Vệ Tiểu Trì.Alpha và omega đều có mùi hương tự nhiên, đặc biệt là khi đổ mồ hôi sẽ tự động tỏa ra hương thơm, chính xác hơn là pheromone.Đây cũng là điều khiến beta phải hâm mộ nhất, omega lúc nào cũng chê họ có mùi mồ hôi khó chịu, nhưng mùi mồ hôi của alpha lại là thứ hormone đầy quyến rũ với omega.-Lý Tùy Lâm đứng ở vạch ba điểm, nhìn Khương Trạm đang cố gắng xòe đuôi thu hút omega ở góc sân, răng cọ vào má, không khỏi chậc lưỡi.Hai bóng người gần như dính vào nhau, Khương Trạm nhìn chăm chú vào xoáy tóc của Vệ Tiểu Trì như muốn hôn nhưng lại không biết xuống tay thế nào, cứ đi vòng quanh Vệ Tiểu Trì.Vệ Tiểu Trì bị anh làm cho chóng mặt, cầm bút trong tay mà không sao tập trung nổi.Khóe môi Lý Tùy Lâm hiên lên nét cười nhạt, xoay cổ tay rồi bật nhảy, bóng rơi gọn gàng vào rổ.Chậc.Nhìn hai đứa ngốc yêu đương cũng thú vị phết.Mắt cá chân của Lý Tùy Lâm vừa lành, bác sĩ khuyên cậu ta không nên vận động mạnh. Song trận đấu với trường trung cấp nghề Ích Dương sắp diễn ra, ngay cả khi tung hết đội hình chính vào sân cũng chưa chắc đã thắng, huống chi còn thiếu cậu ta, hậu vệ ghi điểm toàn năng.Vì đội bóng, mấy ngày nay Lý Tùy Lâm vẫn luôn tập luyện. Có điều huấn luyện viên không cho cậu ta tham gia bài tập thể lực, chỉ cho phép cậu ta tập trung rèn luyện kỹ năng ném bóng.Mỗi lần ném xong một quả, Lý Tùy Lâm lại nhìn sang hai đứa ngốc kia.Rốt cuộc Khương Trạm cũng từ bỏ, ủ rũ ngồi xuống bên cạnh Vệ Tiểu Trì.Ai cũng có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của anh, ngoại trừ chính omega bị anh nhắm đến.Thấy Khương Trạm cuối cùng cũng chịu yên vị, không đi đi lại lại bên cạnh mình nữa. Vệ Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.-Huấn luyện viên vỗ tay hai cái, hô to: "Hết hai phút rồi, tập hợp!"Khương Trạm đứng dậy với vẻ chán nản, động tác đầy sự miễn cưỡng.Vệ Tiểu Trì ló đầu ngẩng mặt lên, môi khẽ mấp máy, "Cố lên."Lời cổ vũ của omega chẳng có chút sức sống nào, như một cán bộ lão thành về hưu bị ép phải làm việc.Thực tế, đúng là Vệ Tiểu Trì không tài nào hiểu nổi niềm vui của thể thao thi đấu, bắt cậu chơi một trận bóng còn không bằng đưa cậu ra pháp trường.Khương Trạm cụp mắt, xoay xoay chiếc băng cổ tay màu đỏ, trông có vẻ không vui nhưng cũng không nói gì mà qua chỗ tập hợp.Đúng lúc đó, Ngụy Dân Chinh đẩy cửa bước vào.Thần kinh của Vệ Tiểu Trì lập tức căng thẳng, sợ bị đối phương bắt quả tang cậu và Khương Trạm yêu sớm, hận không thể tìm một cái khe hở nào đó để trốn.Quả thật Ngụy Dân Chinh đến đây là để bắt gian. Vừa bước vào nhà thi đấu trong nhà, ánh mắt lập tức quét về phía Khương Trạm một cách chuẩn xác.Nhìn thấy bóng dáng lén lút nép mình vào trong góc kia, mắt Ngụy Dân Chinh sáng lên.Dạo gần đây, ngày nào đội bóng rổ cũng huấn luyện sau giờ tan học. Dựa theo kinh nghiệm bắt yêu sớm nhiều năm của ông, omega bé nhỏ đang tình chàng ý thiếp với Khương Trạm nhất định sẽ đến cổ vũ.Quả nhiên bị ông đoán trúng phóc.Ngụy Dân Chinh sải ba bước thành hai, đôi chân tăng tốc, miệng còn quát, "Trốn cái gì mà trốn, thấy cậu từ sớm rồi, ra đây!"Khương Trạm nhíu mày, vừa định tiến lên giở chiêu cũ để ngăn Ngụy Dân Chinh, tranh thủ thời gian cho Vệ Tiểu Trì chạy trốn thì Lý Tùy Lâm, người đang ném bóng bỗng nhiên lên tiếng."Tiểu Trì"Lý Tùy Lâm gọi tên Vệ Tiểu Trì khiến tên cậu bị lộ diện ngay lập tức.Omega đang định trốn dưới hàng ghế nghỉ ngơi, nghe thấy tên mình thì ngỡ ngàng nhìn về phía Lý Tùy Lâm.Khương Trạm cũng quay sang nhìn Lý Tùy Lâm.Ngụy Dân Chinh nhân cơ hội này lướt qua Khương Trạm, xông tới bắt omega tên Tiểu Trì kia.Đối diện với khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn đúng chuẩn học sinh ngoan, bước chân Ngụy Dân Chinh hơi chùng lại, trong lòng dấy lên nghi hoặc.Nhìn Vệ Tiểu Trì từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, Ngụy Dân Chinh cảm thấy khuôn mặt này hơi quen, hình như đã gặp ở đâu đó nhưng không thể nhớ ra nổi.Lý Tùy Lâm thong thả bước tới, chuyện trò vui vẻ với Ngụy Dân Chinh, "Giờ này mà thầy Ngụy vẫn chưa về nhà sao?"Thấy Lý Tùy Lâm, Ngụy Dân Chinh hòa nhã, "Chưa, đến đây kiểm tra đột xuất."Nói rồi, ông liếc nhìn Khương Trạm một cách đầy ẩn ý."Cậu ấy không phải người trong đội bóng rổ của các cậu đúng không?" Ngụy Dân Chinh chỉ vào Vệ Tiểu Trì, nghi ngờ hỏi Lý Tùy Lâm, "Sao tan học rồi còn chưa về mà lại chạy đến đây xem các cậu chơi bóng?"Giọng điệu xét nét.Lý Tùy Lâm bình tĩnh giải thích, "Cậu ấy tên là Vệ Tiểu Trì, bạn cùng lớp của tụi em, đang phụ đạo bài vở cho bọn Khương Trạm."Lý Tùy Lâm nói vậy, Ngụy Dân Chinh chợt nhớ ra.Lúc trước đội bóng rổ tập luyện, ông nhớ hình như có một người ngồi bên cạnh làm bài tập. Ngụy Dân Chinh còn thấy cậu kèm cặp cho đám đội sổ Khương Trạm.Nghe nói lần thi thử này, tất cả học sinh đội sổ trong đội bóng rổ đều qua môn, có lẽ là do huấn luyện nhưng cũng không quên học hành.Ngụy Dân Chinh nhìn Vệ Tiểu Trì đôi lần, vẻ ngoài đó nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng là học sinh ngoan ngoãn thật thà. Ông cũng có ấn tượng với cái tên Vệ Tiểu Trì này, thành tích rất tốt, luôn nằm trong top đầu của khối.Học sinh như vậy sao có thể dính líu tới Khương Trạm được?Trong mắt Ngụy Dân Chinh, chỉ có những omega cá tính, nổi loạn mới có thể để mắt tới Khương Trạm.Hai người này nhìn thế nào cũng không hợp rơ với nhau, chẳng lẽ ông đã thất sách rồi, omega kia không hề đến đây?Ngụy Dân Chinh thu hồi ánh mắt, xem ra ông đã rút dây động rừng rồi. Lẽ ra ông nên đợi vài hôm nữa hẵng tới.Ngụy Dân Chinh hối hận không thôi nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, "Được rồi, các cậu cố gắng thi đấu cho tốt, giành giải nhất mang vinh quang về cho trường.""Đương nhiên học hành vẫn quan trọng nhất, không được bỏ bê bài vở. Các cậu sắp lên lớp 12 rồi, tầm quan trọng của năm cuối cấp không cần tôi phải nói nhiều, các cậu cũng nên hiểu.""Kỳ thi đại học ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của các cậu, sau này có muốn sống tiêu dao hưởng thụ, chơi bời lêu lổng thì phải có nền tảng và bản lĩnh vững chắc..."Thấy Ngụy Dân Chinh sắp lên lớp giảng giải một bài tư tưởng chính trị dài lê thê, huấn luyện viên không ngồi yên được nữa, cười ha hả bước tới."Thầy Ngụy cứ yên tâm, ở đây có tôi trông nom rồi, nhất định sẽ để bọn trẻ vừa thi đấu tốt vừa học hành chăm chỉ. Thầy cũng vất vả cả ngày rồi, cứ để tôi lo liệu cho."Huấn luyện viên dỗ dành Ngụy Dân Chinh ra ngoài, không quên quay đầu lại nháy mắt ra hiệu cho đội bóng rổ tranh thủ thời gian tập luyện.Nguy cơ được giải trừ, mọi người thở phào nhẹ nhõm.Không thể trách Ngụy Dân Chinh dễ bị qua mặt, thực sự là cặp chíp bông Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm khiến người ta phải mở mang tầm mắt.Ai có thể ngờ rằng hai người có tính cách khác biệt một trời một vực lại ở bên nhau. Cứ ngỡ rằng Vệ Tiểu Trì sẽ không yêu sớm còn Khương Trạm chỉ bị thu hút bởi những omega nóng bỏng quyến rũ thôi chứ.-Sau buổi tập, Vệ Tiểu Trì vẫn không thể tránh khỏi số phận phải đi dạo phố.Khương Trạm muốn đưa cậu về, Vệ Tiểu Trì đành dắt xe đạp, sánh bước cùng alpha dưới ánh hoàng hôn.Im lặng suốt dọc đường.Đến cổng khu nhà, Vệ Tiểu Trì thầm thở phào, cuối cùng cũng không phải chịu đựng bầu không khí lúng túng ngượng ngùng này nữa."Vậy... tớ về đây. Cảm ơn cậu đã đưa tớ về." Cảm ơn xong, Vệ Tiểu Trì đẩy xe vào khu nhà.Yên xe bỗng nhiên bị người kia kéo lại, Vệ Tiểu Trì không đẩy được bèn ngoảnh đầu nhìn.Ánh tịch dương phủ một vầng sáng đẹp đẽ lên sườn mặt của alpha. Anh đứng đó, không nhìn Vệ Tiểu Trì mà nhìn thẳng về phía trước.Vệ Tiểu Trì nhìn Khương Trạm một lúc, thấy có vẻ đối phương không có gì để nói, đành phải chào tạm biệt lần nữa, "Tớ đi đây, cậu đi đường cẩn thận."Tiếp tục dắt xe đạp về phía trước nhưng yên xe lại bị ngón tay móc ngược lại, cậu cố gắng đẩy về phía trước nhưng không được.Vệ Tiểu Trì quay đầu lại lần thứ hai.Ánh mắt alpha nhìn chằm chằm về hướng mặt trời lặn, ánh chiều tà đỏ rực rơi vào đôi mắt anh, cả đôi môi cũng nhuốm màu rực rỡ.Thấy Khương Trạm không nói gì, cũng không có ý định rời đi, Vệ Tiểu Trì dò hỏi, "Còn chuyện gì sao?"Bấy giờ Khương Trạm mới nhìn Vệ Tiểu Trì, nhưng chỉ một cái rồi quay đi.Trong đầu Vệ Tiểu Trì đầy dấu chấm hỏi, không biết Khương Trạm định làm gì, bản thân không chịu về nhà mà còn không cho cậu về.Khương Trạm lại nhìn sang rồi nhanh chóng quay mặt đi, ngón tay vẫn móc vào yên xe, kéo về phía anh với biên độ rất nhỏ.Vệ Tiểu Trì cảm thấy cảnh này thật quen thuộc, nhớ lại cái đêm Khương Trạm kéo ga giường. Cậu chợt hiểu ra, mặt nóng bừng lên.Vệ Tiểu Trì ấp úng hỏi, "Vậy... muốn, muốn ôm một cái không?"Còn chưa kịp dứt lời, cậu đã bị kéo mạnh sang, ngã nhào vào lòng alpha cách một chiếc xe đạp.Khương Trạm vòng tay ôm chặt Vệ Tiểu Trì, như trách cậu sao giờ mới mở miệng, cúi đầu dụi mạnh vào tóc Vệ Tiểu Trì.Vệ Tiểu Trì cứng đờ, mặc cho alpha ôm lấy mình.Cái ôm này không kéo dài quá lâu, Khương Trạm buông Vệ Tiểu Trì ra, giọng nói dinh dính như phát ra từ khoang mũi, "Nếu Lý Tùy Lâm không ngăn cản thì tôi cũng có cách để cậu rời đi suôn sẻ."Vệ Tiểu Trì sững sờ, chợt hiểu ra anh đang nói đến việc Ngụy Dân Chinh đến bắt người bất chợt. Vào thời khắc quan trọng, Lý Tùy Lâm đã đứng ra xoay chuyển tình thế.Nếu không có Lý Tùy Lâm đứng ra đảm bảo, Ngụy Dân Chinh sẽ không tin nhanh như vậy.Vì vậy sau khi Ngụy Dân Chinh rời đi, Vệ Tiểu Trì chân thành bày tỏ lòng biết ơn của mình với cậu ta. Nào ngờ lại khiến Khương Trạm bất mãn, hay thậm chí là ghen?Alpha có tính chiếm hữu rất cao, không cần biết sau này hai người họ thế nào, ít nhất bây giờ Khương Trạm có ham muốn độc chiếm đối với cậu.Vệ Tiểu Trì lấy việc an ủi làm trọng, nhanh chóng gật đầu, "Tớ tin mà."Khương Trạm liếc nhìn Vệ Tiểu Trì, tay vẫn móc vào yên xe, sau đó chồm tới hôn Vệ Tiểu Trì một cái rất nhanh.Khương Trạm ngại ngùng ngoảnh mặt đi lần nữa, "Cậu về đi."-Cả ngày hôm nay đối với Vệ Tiểu Trì mà nói cứ như một giấc mơ, cậu lảo đảo về đến nhà.Phương Viện và bọn nhóc đang ăn cơm. Trước đó Vệ Tiểu Trì đã gọi điện báo với Phương Viện rằng cậu về muộn, bảo họ ăn trước đi không cần đợi cậu.Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương Viện ngẩng đầu lên, "Mau rửa tay rồi ăn cơm."Vệ Tiểu Trì đáp lại, để cặp sách vào phòng rồi đi vào bếp rửa tay.Phương Viện và hai đứa nhỏ đã ăn gần xong. Vệ Tiểu Trì bảo cô đi kèm cặp song sinh làm bài tập, lát nữa cậu sẽ rửa bát.Phương Viện không từ chối, dẫn hai đứa nhỏ về phòng.Bàn ăn lại bị cặp song sinh làm cho bừa bộn, Vệ Tiểu Trì dọn sơ rồi mới ăn.Rửa bát xong, Vệ Tiểu Trì lau nhà khách và bếp rồi về phòng, thả mình xuống giường.Thật là dính người, alpha dính người quá đi mất.Vệ Tiểu Trì chưa từng bị ai bám dính như vậy, ít nhiều cũng có hơi bối rối. Người ta yêu sớm đều dính người như vậy sao?Cậu lấy điện thoại ra, không nhịn được lên mạng tìm kiếm.Trên mạng nói lung tung đủ kiểu, nhưng phần lớn đều cho rằng 18 tuổi đang là giai đoạn hormone dồi dào nhất, gặp được omega mình thích thì hưng phấn quá độ, muốn thân mật là chuyện bình thường. Đừng nói là muốn hôn, có khi còn muốn đánh dấu tạm thời omega nữa ấy chứ.Đánh dấu tạm thời ư?Vệ Tiểu Trì đẩy gọng kính, nhìn chằm chằm câu "Cậu ta còn muốn đánh dấu tạm thời cậu nữa đấy" hồi lâu.Theo Vệ Tiểu Trì, đánh dấu tạm thời là để alpha cắn một cái vào cổ, nhưng chỉ với một lần cắn một này có thể tiết kiệm được một ống thuốc ức chế.Tuyến thể đối với AO là một cơ quan rất đặc biệt, mang ý nghĩa rất mờ ám.Nhưng vì nó mọc trần trụi ở sau gáy, nên nó chỉ gợi cảm chứ không thô tục. Giống như đôi môi vậy, gợi cảm ám muội khiến người ta liên tưởng sâu xa.Đánh dấu tạm thời cũng giống như một nụ hôn sâu nồng nhiệt, chỉ dành cho những người cực kỳ thân mật.Trong thời gian yêu sớm, nếu Khương Trạm thật sự muốn cắn cậu...Vậy thì cứ để Khương Trạm cắn. Cậu cũng không thiệt thòi gì, còn có thể tiết kiệm bảy tám chục tệ (~280k).Loại thuốc ức chế rẻ nhất trên thị trường cũng đã 79 tệ, gần bằng tiền công cậu mặc đồ mascot thú bông phát tờ rơi cả ngày rồi.Vệ Tiểu Trì sờ gáy thở dài... Tại sao cậu lại mọc ra cái thứ tốn tiền như vậy cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com