Edit Nu Chinh Nguoc Van Tu Tien
Tục ngữ nói "Nghé con mới sinh không sợ cọp", nghe vào tai rất có đảm phách, nhưng bất luận cân nhắc như thế nào, Thư Phù cứ cảm thấy lời này là đang nói nghé con không có kiến thức, không biết trời cao đất rộng, cho nên mới có thể thẳng tiến không lùi mà tìm đường chết.Tựa như đám tu sĩ trẻ trước mắt này đây.Nhưng mà ở trong mắt Thư Phù, đám thanh thiếu niên này cũng có lẫn lộn tố chất tốt xấu, trong đó có một số người thậm chí không tính là nghé con không sợ cọp, hẳn phải gọi là trẻ trâu mới đúng.Khi Giang Tuyết Thanh cùng hai người bọn họ giáng xuống từ trên trời, lập tức liền có mấy tên nhãi ranh sắc mặt trầm xuống, hoặc là nâng cằm lên trợn trắng mắt, hoặc là âm dương quái khí liếc mắt nhìn người, giống như tròng mắt không chịu ngoan ngoãn ở yên một chỗ vậy.Chuyện này cũng khó trách —— cái công phu giáng từ trên trời xuống ở thế giới này ai cũng biết, nhưng không phải thân pháp ai cũng có thể phiêu dật tiêu sái được như Giang Tuyết Thanh, khi rơi xuống đất còn không chút để ý mà quay người lại, vạt áo tản ra giống như rải hoa, đẹp hơn cả so với dùng máy quạt gió thổi.Nhưng cái hình tượng ngầu lòi này của hắn làm người ta kinh tâm nhất, chính là phía sau còn có hai cô nương đi theo, một người trang dung đỏ rực diễm lệ, một người bạch y khiêm nhường e thẹn, như hai đoá hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, nghiễm nhiên là một bộ người thắng trong nhân sinh. Nếu không phải Giang Tuyết Thanh hào hoa phong nhã, thái độ khiêm tốn, nhìn ai cũng đều là một gương mặt tươi cười, không chừng quay người lại đã bị một tiểu bằng hữu khí thịnh này đó đâm cho một phát sau lưng."Hoa hồng trắng" Thư Phù khó khăn lắm mới đứng vững, liếc mắt một cái nhìn qua đám người, nhanh chóng ghi nhớ trong lòng ấn tượng về bộ dáng mọi người.Mấy tu sĩ này nàng chả quen biết một ai, chỉ cảm thấy bọn họ hết người này đến người khác đều áo mũ chỉnh tề, mặt mày sạch sẽ, quả nhiên Tu Tiên giới mỗi người đều có bề ngoài thật tốt.Tuy rằng trong đó có một thứ không phải người.Thiếu niên dẫn đầu ăn mặc hoa lệ nhất, bộ dạng tuấn tiếu nhất, thái độ cũng kiêu ngạo nhất, đứng trong đám người có vẻ thập phần nổi bật.Thư Phù chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy da hắn trắng nõn, khuôn mặt nhọn hơi nhỏ, hai đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, trên bộ cảm y xanh ngọc còn có thêu một chùm hoa rất to, cả người rất giống như con khổng tước màu lam đang kiêu ngạo xoè đuôi ra.Lúc này hắn đang được rất nhiều người vây quanh, nhấm nháp được một chút tư vị "Bách điểu triều phượng", không tự giác mà thể hiện bộ tịch phượng hoàng: "Xin hỏi các vị đây là? Thật không dám giấu giếm, chúng ta đang chuẩn bị tiến vào Tàng Mộc Lâm trừ yêu. Nếu các vị cố ý đi theo, đến lúc đó cần phải nghe ta điều khiển, ngàn vạn lần không được làm hỏng đại sự.""......"Liễu Như Y không nói một lời mà cúi đầu xuống, lấy tay áo che miệng, trong mắt hơi rươm rướm hơi nước, nhìn qua rất có một chút "Hoa sen trắng thẹn thùng rung rinh trong gió".Nhưng mà Thư Phù biết, hắn là đang nhịn cười.Lại còn sắp nhịn không nổi.Nụ cười này của hắn liền cười ra phong tình vạn chủng, thiếu niên kia vẫn chưa biết cách giấu cảm xúc nơi đáy lòng, cả khuôn mặt liền lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, đầu lưỡi hơi ngơ ngác một chút liền chuyển đề tài : "A, vị cô nương này......"Thư Phù không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi chỗ khác, thầm nghĩ trong lòng "Lại cong thêm một đứa"."Đừng dây dưa nữa, chúng ta mau tiến vào trong rừng đi!"Một thiếu nữ mở miệng thúc giục nói, "Nếu đi trễ, không chừng có tu sĩ ngoại lai khác nhanh chân đến trước, giành giết mất Cùng Kỳ thì sao.""Không sai." Một thiếu niên khác nói tiếp, ánh mắt hồ nghi liên tục ngó về hướng Giang Tuyết Thanh, "Mấy người các ngươi mới từ nơi khác đến, tốt nhất vẫn nên đừng nhúng tay vào, miễn cho thêm phiền."Liễu Như Y cười đến xinh đẹp : "Đạo hữu yên tâm, chúng ta chỉ là tới mở rộng tầm mắt, nhất định sẽ không thêm phiền."Vì thế, thiếu niên kia cũng đỏ mặt lên theo, ngượng ngùng xoắn xuýt thối lui đến một bên, không nói gì nữa.Thư Phù: "......"Một mảnh phương tâm tình yêu khác phái của mấy tiểu bằng hữu này, chung quy là trao sai người rồi!So với đám người sống đang cãi cọ ầm ĩ, vị thiếu nữ áo trắng "đã chết bảy tám năm" kia lại thập phần khiêm nhường hơn. Từ đầu đến cuối nàng ta không rên một tiếng, an phận thủ thường, không hề có cảm giác tồn tại mà đứng ở một bên, cụp mi rũ mắt, giống như một tiểu nha đầu bưng trà rót nước cho đám thiếu hiệp này.Nếu không phải Cô Quang kiếm có linh, thân kiếm có thể soi được ra tướng mạo thật, Thư Phù cũng sẽ không nhìn nhiều nàng ta lấy một cái, càng sẽ không nghĩ đến nàng ta là một quỷ hồn ẩn mình trong đám người.【 đạo hữu, như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Quỷ hồn này một đường cứ đi theo chúng ta đó. 】Rốt cuộc đời trước cũng chưa thấy ma quỷ, Thư Phù đột nhiên đặt mình trong hiện trường phim kinh dị, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Tuy mặt không đổi sắc, nhưng lòng bàn tay vẫn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.【 không sao. 】Giang Tuyết Thanh tựa hồ nhận ra nàng đang cứng đờ, cũng khẽ thở dài một hơi trong khi truyền âm, ống tay áo dài giơ lên, cách lớp tay áo mà nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay lên trên ngón tay nàng, một luồng chân khí ấm áp liền được rót lại đây.【 Địa thế Tàng Mộc Lâm độc đáo, âm khí đọng lại nhiều, ma quỷ thật sự có hơi nhiều hơn nơi khác một chút, tu sĩ bình thường nhìn thấy cũng khó phân biệt được. Nhưng ngươi cứ yên tâm, đó cũng không phải cái lệ quỷ gì, chỉ là mấy tiểu cô nương lòng có chấp niệm, không chịu đầu thai mà thôi. 】Thư Phù dở khóc dở cười —— bà ngoại ơi, chỉ bằng loại giả thiết này, trong mấy bộ phim ma ở thời hiện đại, đã xem như lệ quỷ tiêu chuẩn rồi !Cái gì Sadako, cái gì Saeki Kayako, không cũng đều là "tiểu cô nương lòng có chấp niệm" hay sao?Nhưng linh lực từ đầu ngón tay hắn chảy vào quá mức nhu hòa, ấm áp, giống như nước ấm đang chảy qua khắp người, trong khoảnh khắc liền hoà tan một lòng tràn đầy dở khóc dở cười của nàng vào một cảm giác ôn nhu dễ chịu.Thư Phù không tự giác mà len lén liếc nhìn Giang Tuyết Thanh một cái, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Liễu Như Y lại nói hắn "Suy xét chu đáo".Tuy nàng cũng không đến mức cần chiếu cố, mấy nữ quỷ này nhìn nhìn mãi chắc cũng thành quen, nhưng mà hắn có phần tâm tư này, vẫn rất đáng để cảm tạ.Những người khác cả đầu óc đều là Cùng Kỳ —— cùng với tiền đồ cẩm tú sau khi chém giết Cùng Kỳ, không một ai chú ý tới động tác nhỏ của bọn họ ở đây. Chỉ có nữ quỷ kia đang đợi đến chán muốn chết, quay đầu liền nhìn về Thư Phù liếc mắt một cái, tầm mắt dừng lại ngay vị trí tay áo nàng cùng Giang Tuyết Thanh đang chồng lên nhau, rồi như suy tư gì mà nhướng cao mày lên.Sau đó, nàng ta tinh quái liếc về hướng Thư Phù chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười hiểu ý giữa các nữ sinh với nhau, trong ánh mắt sáng chói lọi ba chữ: Biết rồi nha.Thư Phù: "......"Tổn thọ quá, vừa rồi có phải nàng mới vừa bị quỷ ăn dưa hay không?............Một chén trà sau, trong Tàng Mộc Lâm.Khi mới vừa tiến vào trong rừng, Thư Phù liền cảm thấy quanh mình đột nhiên an tĩnh lại.Phóng tầm mắt nhìn bốn phía, tất cả những nơi thị lực có thể nhìn thấy đều là một mảng cổ thụ mênh mang xanh thẳm, giống vô số bóng người âm trầm tay nắm tay, vờn quanh bên cạnh bọn họ, nuốt hết gần như toàn bộ ánh sáng cùng âm thanh của nơi này.Dưới mấy tia sáng chỉ còn le lói in bóng nhỏ xíu cỡ cái đồng xu lên lá cây, màu xanh thẳm sinh khí bừng bừng trong rừng cũng theo đó mà tiêu biến, từ thân cây đến cành lá, đều bày ra một màu đen tối không may mắn.Tình cảnh này nhìn đâu cũng thấy quỷ dị, hung hiểm đến vừa nhìn liền cảm nhận được, cho dù là ai cũng sẽ thấy da đầu tê dại, trên cánh tay bò lên một lớp da gà.Thiếu niên hoa phục đi tuốt đằng trước thế mà lại rất trấn định, ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa đi vừa cổ vũ động viên tinh thần đồng bạn nhút nhát: "Sợ cái gì? Lần này Cùng Kỳ chưa ngậm đi ai hết mà, nói vậy chứng tỏ nó rất yếu, chả phải thứ gì lợi hại cả. Đến lúc đó bao vây nó lại, mọi người cùng lên, đao kiếm pháp thuật cùng nhau quăng về phía nó, bảo đảm nháy mắt sẽ đập cho nó nằm liệt.""Đúng vậy, Bạch công tử nói đúng. Không có gì phải sợ!""Hết thảy đều dựa vào Bạch công tử!""Nếu không có Bạch công tử mở đường, ta cũng không dám tới đâu."Mọi người thập phần phối hợp với màn thể hiện của vị "Bạch công tử" này, hết kẻ này đến kẻ kia lên tiếng phụ họa, thậm chí mấy lời khoa trương khó nghe đến buồn nôn cũng bay loạn đầy trời.Bạch công tử được người tâng bốc đến mặt mày hớn hở, trong lòng đang vô cùng sung sướng, xem ra đuôi khổng tước cũng vểnh lên càng cao rồi.Nhưng cùng lúc đó, Thư Phù rõ ràng nhìn thấy —— có vài thiếu niên ngoài miệng thì tích cực nịnh hót, sau lưng lại cả đám làm mặt quỷ, có người cười lạnh, có kẻ nhếch miệng, vẻ mặt tràn ngập khinh thường, thậm chí còn mang theo chút hương vị vui sướng khi người gặp họa.Ánh mắt bọn họ nhìn chăm chú từ sau lưng Bạch công tử, tựa như đang nhìn theo một con heo vui vui vẻ vẻ nhảy lên trên giá nướng.Thực hiển nhiên, Bạch công tử xem mọi người như ngựa con, mọi người cũng xem Bạch công tử như pháo hôi. Ngươi bất nhân l, ta bất nghĩa, lễ thượng vãng lai, thành kính hố lẫn nhau."......"Trong lúc nhất thời Thư Phù có chút câm nín. Đối đầu là kẻ địch mạnh, lệ quỷ ở phía sau, một đám gà nhãi nhép còn ở đây chơi trò nội chiến, thật là đúng tiêu chuẩn gà choai mới ra chuồng đá nhau.Nàng tự nhận mình cũng là một con gà, nhưng thái độ nàng rất đoan chính, tự lượng sức mình.Thư Phù lười quan tâm đám gà choai kia, cứ mặc kệ cho bọn họ trình diễn cung tâm kế bản nam, còn mình vừa theo sát bóng dáng Giang Tuyết Thanh cùng Liễu Như Y, vừa thầm tự hỏi một điểm kỳ hoặc về con "Cùng Kỳ" trong lòng.—— cứ cảm thấy, có chỗ nào đó không thích hợp.Nàng là người trời sinh tính tình nóng nảy, chịu không nổi ủy khuất, nửa bên mặt ăn đánh liền phải đánh cho đối phương thành bán thân bất toại mới thôi, nhưng vậy không có nghĩa là nàng không có đầu óc.Sau khi nàng mới vừa nghe xong một lỗ tai đầy chuyện cũ năm xưa, liền đầu tiên là bị Liễu Như Y kéo đi dạo phố, tiếp theo lại bị Tề tiểu thư càn quấy một hồi, ngàn từ vạn tự đầy trong óc đều bị trộn thành một nồi cháo đặc. Lúc này cái nồi cháo đó mới từ từ đông lại, nhận ra một số điểm, nghi ngờ tích tụ trong lòng nàng rốt cuộc cũng liên kết lại rõ ràng hơn.Giang Tuyết Thanh kể cho bọn họ nghe chuyện xưa có vẻ rất hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc, trong đó vẫn cứ tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích.Ví dụ như, "Cùng Kỳ" rốt cuộc là cái giống loài như thế nào?Trong số đông đảo tu sĩ của Đồng gia, thực lực Đồng Dao không tầm thường, lại có bảo kiếm Cô Quang lợi hại như vậy trong tay, thế nhưng cũng không thể tiêu diệt được nó, chỉ có thể rơi vào cái kết cục đồng quy vu tận.Cho dù nó là là một trong "tứ hung" trong truyền thuyết, thì rốt cuộc cũng chỉ là một con yêu thú mà thôi, thực sự có khả năng đơn thương độc mã đồ sát cả một gia tộc tu tiên sao?Rồi lại ví dụ như, năm đó Cùng Kỳ bị Đồng Dao một kiếm chặt đầu, chết đến không thể chết hơn, vậy con "Cùng Kỳ" là từ chỗ nào mà tới?Chẳng lẽ con Cùng Kỳ khi là con mẹ, trước khi chết còn anh dũng hạ sinh một cái trứng hay sao ?Rồi lại ví dụ như, năm đó Cùng Kỳ xuất quỷ nhập thần, hành tung không ai biết, Đồng gia đào ba thước đất cũng không tìm được sào huyệt nó. Vậy vì sao lần này tung tích của nó được tuyên truyền khắp nơi đến cả cái người qua đường đều biết, cho nên con mèo con chó nào cũng có thể chạy đến muốn kiếm chút lợi ích ?......Một tay Thư Phù ấn giữa mày, mí mắt nhảy mấy cái không ngừng, cứ cảm thấy chuyện Cùng Kỳ này nhất định không đơn giản như vậy.Còn đó là thế nào, nàng cũng không biết.Lại nhìn về thiếu nữ áo trắng kia, nàng ta đang lặng lẽ nhắm mắt theo đuôi, không hề có chút hành động nào báo hiệu nàng ta đang muốn làm gì. Liền ngay cái lúc Thư Phù cho rằng "Có khi người ta chỉ là một quỷ hồn đi ngang qua ", thì thiếu nữ kia bỗng nhiên dừng bước chân lại, tròng mắt lấm lét chuyển trái phải, sau đó nhanh chóng duỗi tay đập mạnh lên trên thân cây một cái.Ngay sau đó, lá cây lẫn cành nhánh được một phen rung lắc dữ dội, rầm một tiếng, một cái vật gì đó đáng ngờ liền rơi thẳng xuống đất."Oa a!!!"Mấy thiếu niên đi đằng trước sợ hãi đến nhảy dựng, liên tục lui về phía sau: "Yêu nghiệt phương nào ?!"Vẫn là Bạch công tử kia lớn gan, trở tay rút bội kiếm nạm vàng khảm ngọc đẹp đẽ quý giá của bản thân ra, cũng không hề chê dơ, dùng mũi kiếm nhẹ nhàng chọc chọc lên cái vật đen đen kia mấy cái, làm rách lớp vải bố cũ nát bọc bên ngoài ra.Trên chuôi kiếm được khảm mấy viên dạ minh châu, trong bóng đêm liền toả ánh sáng nhu hoà, vừa lúc chiếu sáng một vùng nhỏ trước mũi kiếm của hắn, lờ mờ hiện lên một gương mặt trắng bệch...... À không, nói cho đúng, là một cái đầu lâu xương khô trắng bệch."Oa a a a!!!!!"Giọng các hiệp khách thiếu niên lại càng thêm vang lớn, làm cho mấy con quạ đang đậu trên mấy cành cây gần đó bị giật mình, vội vàng vỗ cánh phành phạch lăng bay đi.Dưới ánh sáng mờ ảo yếu ớt của dạ minh châu, mỗi một gương mặt đều bị chiếu đến trắng xanh, chợt vừa thấy liền doạ người, giống như đang hiện lên một tầng tử khí.Chỉ có thiếu nữ áo trắng kia vẫn trấn định tự nhiên, khóe môi treo nụ cười có chút quỷ bí, thậm chí còn xoay người nhìn về hướng Thư Phù chớp chớp mắt, cũng giơ ngón trỏ cùng ngón giữa chỉ chỉ bản thân mình, dùng khẩu hình nói với nàng rằng :"Là ta đó."Thư Phù: "......"Tổn thọ rồi, cái con nữ quỷ này hình như thật sự thực thích nàng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com