TruyenHHH.com

Edit Nph Hoc Sinh Hang Bet Trong Hoc Vien Quy Toc

Lan Lạc vẫn sắp xếp mọi thứ như thường lệ và đưa Trình Kha về nhà. Lúc rời đi, hắn hôn đi hôn lại trên má Trình Kha, cho đến khi cô bắt đầu co rúm người lại, mới miễn cưỡng buông cô ra.

Sau khi đưa quà của Lan Lạc cho dì xong, Trình Kha thay đồ ngủ, thoải mái nằm xuống giường, lấy điện thoại di động ra rồi trả lời tin nhắn của Lan Lạc.

Kha Kha: [Em về đến nhà rồi.GIF]

Lan Lạc: [Nhận được rồi! Bảo bối hôm nay ngủ sớm chút nhé XOXO]

Cô bấm mở album, bức ảnh đầu tiên là ảnh selfie của Lan Lạc.

Bức ảnh được chụp ngay sau khi hắn thay lại trang phục nam, màn trập được nhấn quá nhanh, mép ảnh vẫn có chút mờ mờ, nhưng khuôn mặt của hắn lại rõ ràng đến mức khiến người ta cảm thấy rung động. Đôi mắt màu hổ phách nửa khép nửa mở, thần sắc ôn nhu tựa như có thể chảy thành nước, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên, chỉ triền miên nhìn chăm chú vào thiếu nữ bên cạnh.

Trình Kha cắt một nửa còn lại bên phía mình, đặt bức ảnh làm màn hình chính, thưởng thức khuôn mặt đẹp trai này một hồi.

Hehe, đẹp quá…

Cô lăn lộn trên giường hai vòng, rồi đứng dậy tát mình một cái.

Không đúng, không được để sắc đẹp cám dỗ! Người này là một tên Thiên Long Nhân rất xấu!

*Thiên Long Nhân (天龙人): là một thuật ngữ được sử dụng khá nhiều trên Internet Đài Loan và có nguồn gốc từ One Piece – một tựa truyện tranh nổi tiếng ở Nhật Bản. Thuật ngữ này được dùng để chế nhạo giới tinh hoa chính trị và kinh doanh có đặc quyền.

Trình Kha mở đĩa xoay, nhìn hai cái đồng hồ đang đếm ngược ở góc trên bên phải: [Thời gian còn lại để hoàn thành nhiệm vụ: 168 giờ 2 phút 14 giây] [Thời gian còn lại của Bùa yêu: 451 giờ 53 phút 7 giây].

Trình Kha đột nhiên cảm thấy lo lắng, thời gian không chờ đợi ai, cô mở lại giao diện trò chuyện với Lan Lạc, nhưng lại không biết nên gửi gì, chỉ phát ngốc ở đó.

Cô đang do dự thì điện thoại đột nhiên bay đi.

“Sao em gõ cửa mãi mà chị không nghe? Nhìn gì mà mê mẩn vậy, cho em nhìn với.”

Trình Quyết không biết đã đứng bên mép giường cô từ khi nào, dễ dàng lấy điện thoại di động của cô đi mất.

Không được! Không thể để cho nó nhìn thấy!

“Trình Quyết! Trả lại cho chị!”

Trình Kha hét lên, nhanh như hổ đói vồ mồi, cả người bay ra khỏi giường nhảy lên người hắn.

Trong đầu Trình Kha bây giờ chỉ nghĩ không thể để Trình Quyết thấy lịch sử trò chuyện của cô và Lan Lạc, dùng hết sức để vươn tay giật lấy điện thoại trong tay hắn, chết tiệt, sao tay thằng nhóc này dài thế!

“Này! Em còn chưa xem mà! Trình Kha chị đang làm gì ——”

Trình Quyết cũng bị phản ứng đột ngột và hung bạo của cô doạ sợ, lùi lại vài bước, mắt thấy Trình Kha sắp ngã xuống đất, hắn chỉ kịp đưa tay đỡ cô, nhưng lại bị cô giẫm phải dép, cả người mất thăng bằng té nhào xuống giường.

Tay hắn đập mạnh vào tường, không cử động.

Trình Kha nhân cơ hội giật lấy điện thoại di động trong tay hắn, âu yếm như bảo bối, quay đầu trừng mắt nhìn Trình Quyết.

“Em lấy điện thoại chị làm gì?!”

Cô vừa quay đầu liền ngây ngẩn cả người. Vì che chở cho cô, tay Trình Quyết dường như đã bị thương, lúc này, hắn đang che cổ tay mình lại, nhìn cô đầy tức giận và ủy khuất.

“Em chỉ đùa với chị có một chút, chị phản ứng dữ dội vậy làm gì?”

“Sao, sao có thể đùa như vậy được?! Em vừa lấy điện thoại của chị!”

Trình Kha có chút chột dạ, nhưng vẫn bướng bỉnh hất cằm lên, giọng cũng lớn hơn nữa.

“Em muốn gọi chị xuống ăn cơm, dì gõ cửa mãi mà chị không nghe! Chị bị điếc à?!”

Thanh âm Trình Quyết đột nhiên trầm xuống, nhưng sự tức giận bị đè nén lại càng lộ rõ: “Ngày mai em sẽ tham gia cuộc thi tuyển chọn quốc gia, chị có biết không? Chị căn bản không quan tâm chút nào hết!”

“Em…” Trình Kha muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nghẹn cứng. Cô nhìn Trình Quyết đau đớn che cổ tay, cổ họng như bị tắc nghẽn…

“Thật xin lỗi…”

Cô nhỏ giọng nói, mếu máo.

Cô nhìn tay Trình Quyết bắt đầu sưng lên, lại nghĩ tới bao nhiêu chuyện lộn xộn kể từ khi cô có được cái đĩa xoay, bao nhiêu chuyện lung tung beng như vậy, chuyện nào chuyện nấy đều khó chịu phiền phức như nhau.

Hốc mắt cô nhanh chóng đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà trào ra.

“Hu hu… Chị không cố ý…”

Trình Kha nghẹn ngào, giọng càng lúc càng lớn, sau đó bật khóc, gần như không thể kiềm chế, toàn thân run rẩy, “Thực sự xin lỗi! Chị thực sự không cố ý…”

Trình Quyết sững sờ tại chỗ, “Này” hai lần, vẻ tức giận trên mặt đã thay thế bằng sự hoảng loạn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Hắn chưa bao giờ thấy Trình Kha khóc lớn như vậy, chị của hắn từ trước đến giờ vừa sĩ vừa mạnh miệng, nhưng giờ lại khóc dữ dội đến mức khiến hắn nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Hắn đưa tay muốn lau sạch nước mắt cô, nhưng nước mắt sao lại nhiều đến như thế, hắn chỉ có thể ấn chăn lên mặt cô xoa qua xoa lại như đang lau kính, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Trình Kha ngửi thấy mùi chăn bông quen thuộc, ôm lấy, nước mắt càng tuôn như bị đứt phanh.

“Này, chị đừng khóc nữa! Em… Em không giận nữa, đừng khóc, được không?”

Ngữ khí Trình Quyết vội vàng, giọng dần dần mềm mỏng.

“Hu hu…”

Trình Kha ôm chăn, đỏ hoe mắt.

Trình Quyết vươn bàn tay còn nguyên vẹn của mình ra, vụng về vỗ vỗ lưng Trình Kha: “Chị thật là, em mới là người nên khóc chứ…”

“Xin lỗi…”

“Được rồi được rồi, em sẽ gọi bác sĩ, chắc sẽ ổn thôi.”

Hắn nói với Trình Kha.

Nhưng sau khi bác sĩ định vị lại cổ tay cho Trình Quyết, ông lại mang thêm một tin xấu: cổ tay Trình Quyết cần ít nhất ba đến bốn tuần để hồi phục, trong thời gian này không được phép vận động mạnh.

Không ngờ lúc này Trình Quyết lại không vô hồn như dự đoán, mà ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn an ủi Trình Kha đang tái nhợt: “Không sao đâu chị, có lẽ đây là ý trời.”

Trình Kha về phòng, hiếm khi cô có cảm giác tội lỗi mãnh liệt như vậy, khiến cô đi loanh quanh trong phòng như một con ruồi không đầu, đột nhiên lại hứng khởi lên.

Suýt chút nữa cô đã quên, cô chính là người được chọn cơ mà!

Cô mở đĩa xoay, thu thập tất cả phần thưởng nhiệm vụ mới mở khoá, gom đủ mười cái liền rồi trực tiếp bấm rút!

Đĩa xoay phát ra tiếng cười dâm đãng và ánh sáng chói mắt. Trình Kha nhìn chằm chằm bánh xe đang quay, thầm cầu nguyện có thể rút ra đạo cụ nào đó hữu dụng một chút.

Sau khi rút ra một đống rác rưởi, đĩa xoay đưa ra hai đạo cụ mới mà cô chưa từng thấy trước đây: 

[Đạo cụ cấp B: Gen bò chưa hoàn chỉnh, có thể chữa lành vết thương, tăng thể lực và độ bền.]

[Đạo cụ cấp B: Gen mèo chưa hoàn chỉnh, có thể khiến bước chân yên tĩnh không tiếng động, tăng thính lực và độ nhanh nhẹn.]

Cái này đúng rồi! Đây chính là thứ cô cần!

Trình Kha không chút do dự sử dụng [Gen bò chưa hoàn chỉnh] lên người Trình Quyết.

Trình Quyết sẽ không sao, đạo cụ kỳ diệu của cô sẽ giúp hắn khôi phục lại trạng thái ban đầu!

Còn về phần mã gen còn lại, Trình Kha cũng đang nghĩ đến công dụng của nó.

Ngày hôm sau, Trình Kha còn chưa tỉnh lại, đã bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức.

Cô tức giận mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Trình Quyết.

“Chị xem này! Tay em hôm nay không hề đau chút nào! Thậm chí còn không bị sưng!”

Trình Quyết huơ huơ tay trước mặt Trình Kha, quả thực nó không bị sưng.

Hắn nhếch môi, cười toe toét: “Cho nên chị không cần phải tự trách đâu, chị gái à.”

Trình Kha “Haha” hai tiếng, đóng cửa, khoá cửa, động tác liền mạch lưu loát, chui vào chăn tiếp tục ngủ nướng.

________________

R: 12.10.2024
E: 09.12.2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com