TruyenHHH.com

Edit Nguyen Tac Giet Ta Phu Tang Tri Nga

Editor: Sẻ Đi Nắng

Nhan Lân lấy tay lau mặt mũi sạch sẽ, đi về hướng này.

Vừa đi vừa lải nhải: "Trong hoàng thành ta mới gặp một cô nương ôm tỳ bà, mặt mũi trông cũng xinh đẹp nhưng nhất định không đẹp bằng Ninh Hành tiên tử, còn chẳng bằng Phó Oản cơ... Này không phải trọng điểm."

"Trọng điểm là nàng ta tìm đến ta nói có người đang tìm ta, nhưng phải cho nàng ta 800 vạn linh thạch mới nói tin cho ta..." Nhan Lân nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hễ cứ nghĩ đến hắn lại tức điên, mặt nhăn nhó nói: "800 vạn linh thạch đối với ta là con số nhỏ, để tìm được Ninh Hành tiên tử thì có dùng bao nhiêu cũng được. Nhưng ta đưa rồi mà nàng ta bảo ta đến một khách điếm, đến nơi ngay cả bóng người ta cũng chẳng thấy. Thế là lừa đảo còn gì nữa!"

Phó Oản đã được Ninh Hành kể mọi chuyện sau khi mình hôn mê, nghe xong Nhan Lân nói nàng trộm nghĩ, Lục Khê đúng là không lừa hắn thật, bọn họ vừa rồi đúng là ở khách điếm đó....

Mỗi tội lấy nhiều tiền mà thôi...

Lúc này, Nhan Lân cũng đi đến gần Phó Oản.

Hắn liếc nàng một cái rồi nhìn đi nhìn lại quanh nàng như đang tìm kiếm gì đó.

"Ơ, Ninh Hành tiên tử rơi xuống cùng với ngươi mà, sao bây giờ lại một mình thế?" Nhan Lân sờ cằm, đi đi lại lại quanh Phó Oản, "Ninh Hành tiên tử đâu Ninh Hành tiên tử đâu Ninh Hành tiên tử đâu?"

Phó Oản bị hắn làm cho hết cách, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hành đang ngồi trên lưng hươu cách đó không xa.

"Tỷ ấy..." Ở đó! Phó Oản chỉ Ninh Hành, đang định nói hết câu thì Nhan Lân đã nhìn theo hướng tay nàng chỉ.

Nhan Lân lúc đầu mới thấy là đàn ông, không để ý lắm nhưng Phó Oản vừa nhắc đến hắn mới nhìn kĩ Ninh Hành - người vừa nữ giả nam trang sau khi nam giả nữ.

"Đây đây đây đây chẳng lẽ là..." Nhan Lân nhìn rõ người ngồi trên hươu là ai xong, bỗng vọt về phía Ninh Hành, trong mắt hắn sáng lên sự vui mừng.

Hắn hùng hổ xông tới khiến người luôn bình tĩnh như Ninh Hành cũng không nhịn được mà giật nhẹ giây cương, lùi về sau hai bước.

"Lẽ nào ngài là anh trai ruột của Ninh Hành tiên tử?!" Trông Nhan Lân nịnh nọt như con rể thấy cha vợ, "Chào ngài chào ngài, ta là đạo lữ tương lai của Ninh Hành tiên tử, sư phụ ta là một trong Chư Thiên Thất Hoàng - Bắc Đẩu thần quân Đan Nguyên chân nhân, gia tộc quản hạt 397 tông môn, tương lai rộng mở, ngài cứ yên tâm giao Ninh Hành tiên tử cho ta nhé!"

Trong mắt hắn lấp loé ánh sao nhìn chằm chằm Ninh Hành.

Ninh Hành nhíu mày, lạnh lùng liếc Nhan Lân nói: "Không phải, ta là Ninh Hành. Tình huống đặc thù, phải nguỵ trang chút."

Nhan Lân nghe vậy nhếch miệng cười, nói: "Ninh Hành tiên tử, cuối cùng cũng tìm được nàng. Ta ta ta đã tìm rất lâu đó!"

Hắn định nắm tay Ninh Hành để kể lể nỗi khổ tương tư.

Nhưng mới thò tay ra đã bị một bàn tay đánh vào.

Phó Oản đánh bay tay Nhan Lân rồi thong thả xoa xoa cổ tay, nói: "Nhan đạo hữu, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng."

"Ngươi ngươi ngươi..." Nhan Lân nhìn Phó Oản, tức đến nỗi đỏ bừng mặt, "Ninh Hành tiên tử còn chưa từ chối, sao ngươi đã nói rồi!"

Phó Oản nghiêng đầu, rất là vô tội cười nhìn hắn.

Đương nhiên là Ninh Hành không muốn Nhan Lân lại gần rồi, trong truyện cũng ghi hình tượng nhân vật của nàng là một nữ thần lạnh lùng, không đáp lại một nhân vật nam nào cả.

Quả nhiên, Ninh Hành nói: "Không được."

"Đúng! Không được! Ngươi đừng có mà mơ tưởng!" Phó Oản thè lưỡi với Nhan Lân, thề sống chết phải bảo vệ cp mình chèo, bóp chết tất cả mưu đồ của hắn từ trong nôi.

Nhan Lân bị Ninh Hành từ chối thì rất là đau lòng, trên mặt cũng thể hiện đôi chút nản lòng.

Cũng may Ninh Hành vẫn còn nhớ mục đích họ đến đây.

Nói chính xác hơn là... trong năm người vào Đào Châu thì hắn là người duy nhất nhớ rõ mục đích đến đây.

"Nhan đạo hữu nhìn xem tường thành trước mặt, có phải hơi quen mắt đúng không?" Ninh Hành bỗng nhắc Nhan Lân.

Nhan Lân nghe thấy Ninh Hành gọi hắn, vội vàng dỏng tai nghe.

Hắn nhìn theo ánh mắt Ninh Hành nhìn về nơi gọi là "tận cùng thế giới".

"Đây là..." Vẻ mặt cợt nhả của Nhan Lân bỗng trở lên nghiêm túc, "Tường thành này đúng là... quen thật."

"Quen thì quen thật nhưng mãi không nhớ ra là thứ gì, gặp qua ở đâu nữa." Nhan Lân chán nản gõ vào trán, muốn bản thân nhớ ra.

Ninh Hành khẽ giương mắt, liếc nhìn về tường thành dài đằng đẵng nơi xa kia, nhẹ giọng nói: "Không phải Đan Nguyên chân nhân đánh rơi ở Đào Châu đao khắc mà Chư Thiên Thất Hoàng đời thứ nhất truyền lại sao..."

"Nó là thiên địa chí bảo mà trời đất sinh ra, truyền thuyết nói rằng đao có linh, thế gian vạn vật đều có thể đẽo gọt." Giọng nói Ninh Hành hơi trầm nhưng lại rất rõ ràng dễ nghe, "Đao này tên là Trác Thế, sao vậy Nhan đạo hữu, ngay cả linh bảo gia truyền của sư phụ mà cũng không nhận ra à?"

Nhan Lân nghe xong thì hít sâu một hơi, không dám tin vào lời Ninh Hành nói.

"Ninh Hành tiên tử, ý của nàng là... tường thành phía trước chính là đao khắc của sư phụ ta Đan Nguyên chân nhân?" Nhan Lân không tin nổi nói, "Sao thế được? Nó to thế kia, còn đao khắc của sư phụ lại bé tẹo mà!"

"Trác Thế là thiên địa chí bảo, rời khỏi Đan Nguyên chân nhân sẽ phát sinh dị biến cũng không chừng." Ninh Hành liếc Nhan Lân, "Không thì ngươi cho rằng Đan Nguyên chân nhân tìm một đao khắc nhỏ mà cần phải gọi cả năm người chúng ta sao."

Ninh Hành cười nhạt, nghĩ thầm không hổ là Đan Nguyên chân nhân, có gan quăng đao mà không có gan cầm về.

Nhan Lân nghe vậy thì sững người, hắn buông thõng tay nói: "Vậy chúng ta làm thế nào mà mang... mang nó ra khỏi Đào Châu? Đây... đây là một tường thành che khuất cả trời nhìn không thấy cuối đấy..."

Ninh Hành vốn cho rằng có thể từ Nhan Lân moi ra được chút tin tức hữu dụng, ví dụ như là khẩu quyết sử dụng Trác Thế vân vân... Không ngờ hỏi gì cũng không biết.

"Sư tôn để ngươi dẫn chúng ta đến Đào Châu, có dặn dò gì không?" Ninh Hành hỏi.

Nhan Lân nghe vậy mới nhớ ra một chút: "Sư tôn chỉ dặn ta hai điều."

"Một là không được cậy tu vi cao mà bắt nạt người trong Đào Châu. Nếu gặp phải kẻ xấu, bắt buộc phải ra tay thì cũng không được đánh đến thần hồn câu diệt."

"Hai là không được để lộ ra chúng ta không phải người trong Đào Châu."

Ninh Hành suy tư một lúc liền nói: "Hai việc mà Đan Nguyên chân nhân dặn chúng ta đều chưa vi phạm, nhưng hai người còn lại thì không rõ."

Nhan Lân khá hoảng loạn, vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta đi tìm Úc đạo hữu và Mục đạo hữu trước?"

Ninh Hành gật đầu, xem như là đồng ý với cách của hắn: "Về thành tìm hai người họ trước để tránh gay ra rắc rối, rồi tính sau."

Phó Oản lúc đầu tưởng Ninh Hành muốn đến tường thành xem xét, không ngờ gặp Nhan Lân lại đổi ý trở về, liền khó hiểu hỏi: "Chúng ta không đến tường thành xem chút à?"

Ninh Hành nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta tới đây chỉ để xác nhận xem tường thành có phải là Trác Thế hay không, bây giờ cả ta và Nhan đạo hữu đều khá chắc nó là Trác Thế nên trở về tìm bọn họ để bàn bạc kĩ hơn."

Phó Oản gật gù, dắt hươu cưỡi của mình, đang định ngồi lên thì phát hiện ra có gì đó sai sai.

Nhan Lân đứng cạnh đó đang mong mỏi chờ nàng đặt mông ngồi lên hươu.

Nơi này chỉ có hai con thú cưỡi, giờ mình mà ngồi một con thì chẳng phải có cớ để Nhan Lân ngồi cùng Ninh Hành sao?

Không được! Nàng không để điều này xảy ra được!

Phó Oản cầm dây cương đến cạnh Nhan Lân, sâu sắc nói: "Nhan đạo hữu vừa bị tuyết vũ ưng tấn công đúng không? Vậy ta nhường con hươu này cho ngươi cưỡi một mình nhé."

"Ơ... không..." Nhan Lân oan ức quay ra nhìn Ninh Hành đang thản nhiên dắt hươu, lại nhìn vẻ mặt đắc chí của Phó Oản.

"Nhan đạo hữu, đừng có đứng mãi ở đây nữa. Chúng ta mau chóng về thành thôi." Phó Oản cười xảo trá, rồi đặt mông ngồi luôn lên lưng hươu của Ninh Hành.

Phó Oản ngồi sờ sừng hươu, rất là đắc ý cười với Nhan Lân.

Nàng cảm thấy giờ mà dùng câu "tiểu nhân đắc chí" để tả mình thì quá chuẩn, vô cùng phù hợp với hình tượng nữ phụ ác độc.

"Đi thôi." Ninh Hành bước đến, liếc nhẹ thấy biểu cảm đắc ý của Phó Oản cũng không nói thêm gì.

Hắn ngựa quen đường cũ ngồi vào sau Phó Oản, tay vòng qua người nàng cầm lấy dây cương.

Tuy rằng Nhan Lân rất tiếc cơ hội được cưỡi chung với Ninh Hành nhưng hắn sốt ruột tìm hai người còn lại hơn nên đã cưỡi hươu đi trước.

Ninh Hành giật dây cương, hươu liền nhanh chóng chạy đi.

Phó Oản cúi xuống nhìn ngón tay thon dài của Ninh Hành đang nắm lấy dây cương, khớp xương rõ ràng, rất đẹp mắt.

Đẹp như lần trước mình sờ vậy đó.

Tay đẹp như vậy mà Nhan Lân muốn chạm vào á? Còn lâu nhé!

Ninh Hành thấy Phó Oản đang cúi đầu, không biết đang nhìn thứ gì, liền hỏi: "Muội đang nhìn gì vậy."

Giọng nói của hắn hơi trầm thấp, vang bên tai Phó Oản.

Nàng tự nhiên nói: "Muội đang ngắm tay của tỷ đó."

Khen đến đây là được rồi nhưng Phó Oản không điều khiển được miệng của nữ phụ độc ác.

Nói xong nàng giơ tay của mình lên cho Ninh Hành nhìn.

"Tay của tỷ rất đẹp nhưng tay của muội còn đẹp hơn, kém muội một chút xíu thôi." Phó Oản tự mãn nói.

Sau đó còn giơ tay lắc qua lắc lại trước mắt Ninh Hành.

Lắc lư còn chưa đủ, Phó Oản còn tạo hoa tay trước mắt hắn:

"Tỷ biết làm không biết làm không biết làm không? Còn lâu mới biết nhé!"

Ninh Hành: "..."

Hắn cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp thoảng qua tai nàng.

Ninh Hành hơi ngả người về phía trước, đến gần Phó Oản.

Một tay hắn cầm dây cương, một tay hắn bắt lấy hai tay nàng ấn vào trên sừng hươu.

"Sờ sừng hươu của muội đi." Hắn bình tĩnh nói.

Phó Oản vuốt ve chiếc sừng to lớn, thấy có gì đó sai sai.

Người Ninh Hành sát với nàng, mùi hương sen thoang thoang trong từng nhịp thở, hơi buồn buồn.

Không đúng, Ninh Hành ngồi sát vào nàng làm gì?

Nếu vẫn mặc nữ trang thì nàng còn chịu được.

Nhưng bây giờ là nữ giả nam trang! Không được thoả đáng lắm.

Nàng ngượng ngịu nói: "A Hành sư huynh, phiền huynh ngồi xa ra một chút. Bây giờ huynh đang mặc nam trang, nam nữ thụ thụ bất thân."

Ninh Hành giật mình, đang định ngồi thẳng lên thì nhớ tới câu mà Phó Oản hay nói.

"Ồ, vậy thì sao chứ?" Hắn nghiêm túc nói, "Không sao, chúng ta là sư tỷ muội đồng môn mà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com