TruyenHHH.com

Edit Nguy Trang Kinh So Tieu Bao

Chương 2: Trụ ở dưới đáy giếng giáo công (02)

     Edit : Học Tra

     Lâm Hưu Nguyên không thể ra khỏi trường làm việc theo kế hoạch.

     Trời còn chưa sáng, cửa đã bị gõ rầm rầm mãi không ngừng, giống như đòi mạng.

     Ngoài cửa là giọng quản lý Tần Dũng gào to: "Hà Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên? Ai u đừng ngủ nữa có tình huống khẩn cấp, đi ra giúp một việc a!"

     Chờ sau khi cửa bị mở ra, liền đem người kéo ra ngoài.

     Lâm Hưu Nguyên mặt cũng chưa rửa, trên đỉnh đầu tóc ngắn vểnh loạn lên một bên vừa đi theo vừa mơ mơ màng màng.

     Tần Dũng hấp tấp đem người đưa tới lầu một.

     Hai người tiến vào một gian ký túc xá giáo viên bỏ trống, bên trong bụi bặm đầy trời, ngổn ngang không chịu nổi, còn chất đống không ít phế phẩm.

     Lâm Hưu Nguyên bị sặc hắt hơi một cái, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

     "Tần thúc... Đây là làm cái gì?"

     "Có giáo viên mới ngày hôm nay sẽ tới, có khả năng trước khi lên lớp sẽ tới đây để hành lý, cũng tại chú! Gần đây bận việc, quên mất chừa gian túc xá này ra! Người ta ngày đầu tiên tới đây, nghe nói vẫn là đại học X đi ra, ngàn vạn không thể để cho hắn nhìn thấy lộn xộn như vậy, phải để cho người ta lưu lại ấn tượng tốt a..."

     "Ồ..."

     "Lại đây một chút, chúng ta trước tiên đem mấy cái rương này mang ra ngoài đi."

     "Được..."

     Một giờ sau đó, Lâm Hưu Nguyên đều đi theo Tần Dũng thu dọn gian ký túc xá giáo viên này.

     Chờ bên ngoài hoàn toàm sáng lên, tới thời điểm học sinh lục tục đi ra ngoài bắt đầu giờ tự học buổi sáng, gian phòng vốn bẩn thỉu lộn xộn rốt cục cũng trở nên sạch sẽ.

     Lâm Hưu Nguyên nói với Tần Dũng một tiếng liền trở về ngủ nướng tiếp, đối phương tựa hồ đặc biệt coi trọng vị giáo sư mới kia đến, còn đang tiếp tục tại gian phòng dọn dẹp.

     Dưới giếng vẫn im lặng.

     Lâm Hưu Nguyên nằm xuống một lúc không lâu đã ngủ thiếp đi.

     Cũng không biết ngủ bao lâu, lần nữa tỉnh lại, bên tai truyền đến một trận tiếng khóc như có như không, không phân biệt được là giọng nam hay nữ, ngữ điệu lại quỷ dị đến cực điểm.

     Lâm Hưu Nguyên tò mò mở mắt ra.

     Chống người lên, theo âm thanh, dùng sức dụi dụi mắt nhìn qua, sau đó, cậu liền ở trên mặt tường đối diện giường, nhìn thấy một cái  bóng không có đầu.

     ...

     Hành lang tầng một trên giếng.

     Người đàn ông kéo vali hành lý cùng Tần Dũng đi vào ký túc xá.

     Tần Dũng luôn một mực lải nhải giới thiệu tòa ký túc xá, lúc hỗ trợ xách hành lý mới chậm chạp chú ý tới chân phải đối phương đi khập khiễng, theo bản năng muốn đỡ hắn, nhưng tay vừa đến gần đã bị hất ra một cách tự nhiên.

     Hắn quẫn bách nở nụ cười: "Trịnh lão sư, đây chính là ký túc xá hiệu trưởng cố ý bảo tôi để lại cho ngài, ngài ở trước, có nhu cầu gì nhất định tuỳ..."

     Nói còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng kêu thê lương mạnh mẽ đánh gãy .

     Tần Dũng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, vội vàng chạy xuống hành lang dưới đất, chạy đến một nửa bị Hà Tiểu Nguyên xông tới đụng phải mắt nổ đom đóm, nhất thời kêu đau, một bên kêu một bên bắt lấy Hà Tiểu Nguyên hỏi cậu xảy ra chuyện gì.

     Thanh niên giống như là gặp kinh hách khổng lồ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ấp úng nói không nên lời, chỉ lảo đảo lùi về phía sau suy nghĩ chạy.

     Không thể chạy thành công, bả vai bị người ta bắt từ phía sau.

     Lâm Hưu Nguyên lo sợ nhìn lại.

     Khuôn mặt của người đàn ông bị bóng tối che đậy, là một giọng nói xa lạ: "Làm sao vậy?"

     Lâm Hưu Nguyên trên mặt hoảng hốt, tâm lý lại trợn tròn mắt,  những nhân vật phụ trong phim ma sau khi kinh hãi thét chói tai, vắt chân lên cổ tránh đi tiết mục làm sao tới hắn ở đây cư nhiên bị làm khó như vậy?

     Hệ thống: "Ngươi thật giống như đang diễn rất vui vẻ."

     Lâm Hưu Nguyên: "..."

     Lực đạo trên tay nam nhân rất lớn, căn bản không thể hất ra, lẳng lặng chờ câu trả lời.

     Trong hành lang tối tăm, đôi mắt vô tội của thanh niên rốt cục cũng nặn ra chút lệ quang, ánh mắt hắn vốn đã sáng, dưới làn da đen nhánh vô cùng nổi bật, quả thực như hai cái bóng đèn tròn trịa, lúc này bóng đèn tròn chớp chớp, dáng vẻ đặc biệt giả tạo nói: "Ngươi buông ta ra..."

     "..."

     Tần Dũng buồn bực nói: "Đến cùng làm sao vậy? Hà Tiểu Nguyên, cháu nói chuyện cẩn thận cho chú!"

     Lâm Hưu Nguyên bĩu môi, tay chỉ xuống phía dưới: "Nơi đó có cái kia..."

     Đến cùng có cái gì, chữ phía sau giống như không dám nói .

     "Có cái gì?" Người đàn ông tiếp tục hỏi, giọng nói không nhanh không chậm.

     Tuy rằng không thấy rõ mặt đối phương, nhưng Lâm Hưu Nguyên luôn có loại ảo giác mình đang bị nhìn chăm chú, rất kỳ quái, cậu chà xát cánh tay: "Bẩn, vật bẩn thỉu..."

     Tần Dũng hiểu được, trừng mắt nhìn cậu nói: "Cái gì bẩn thỉu? Ngươi nói cái quái gì đấy!"

     "Tôi không nói bậy..."

     "Vậy cháu nói vật bẩn thỉu ở đâu? Tại sao chú không thấy nó?" Tần Dũng mặt tối sầm lại, "Biết đến đây là ai không? Hôm nay mới Trịnh lão sư mới tới, cháu xem cháu nháo loạn làm chuyện cười gì!" Khi nhìn về phía người đàn ông kia biểu tình liền biến đổi, "Thực xin lỗi Trịnh lão sư, lá gan cậu ấy rất nhỏ, không chừng chính là thấy ác mộng ở chỗ này lên cơn điên..."

     Người đàn ông không lên tiếng, rũ mắt nhìn về phía không gian dưới giếng.

     Lâm Hưu Nguyên tìm được cơ hội, vội vàng từ trong tay đối phương tránh thoát, phốc phốc vài bước chạy không còn ảnh.

     Đến nơi không có ai, cậu thay đổi bộ dạng kinh sợ trước đó, chống nạnh tự tin nói: "Vừa nãy phát huy cũng không tệ lắm phải không?"

     Hệ thống: "... Giọng nam cao rất tốt."

     Lâm Hưu Nguyên hào phóng mà tự mình dựng thẳng cái ngón tay cái, hỏi hệ thống: "Thế giới này quỷ hiện thân là hoàn toàn không có quy tắc sao? Ta mới đến ngày thứ hai liền cùng ta gặp?"

     Hệ thống: "Có lẽ vậy..."

     Lâm Hưu Nguyên: "Ngươi còn có thể làm qua loa một chút sao?"

     Hệ thống: "... Ngươi làm sao không cảm thấy nó đến hại ngươi ?"

     Lâm Hưu Nguyên trầm mặc hai giây, trả lời: "Bởi vì cái chết của Hà Tiểu Nguyên bên trong bản phác thảo là do con người làm, không liên quan gì đến quỷ."

     Hệ thống rất bất ngờ: "... Ngươi làm sao sẽ biết là người làm?"

     "Trong bản phác thảo, Hà Tiểu Nguyên là người đầu tiên chết trong tư thế treo cổ ở trong phòng của mình dưới đáy giếng có đúng hay không?"

     "Đúng vậy."

     "Ta xem, trong phòng ta ở có rất nhiều đồ dùng làm bếp, còn có gạch lót bàn chân, tấm gương nứt vỡ... Nhiều thứ có thể dễ dàng giết người như vậy, lại không có tới một sợi dây thừng, nếu như quỷ sống trong ở trong giếng thật sự có thể trực tiếp giết người, vậy bất kể là lợi dụng đồ vật trong phòng ta hay là trực tiếp đem người dọa chết tươi, đều so với cố ý tìm dây thừng đem người treo cổ còn đơn giản hơn. Chủ yếu nhất chính là, trong trí nhớ của ta, Hà Tiểu Nguyên cũng chưa từng làm gì chuyện gì đuối lý, trừ khi quỷ là không khác biệt giết người, nhưng nếu là như thế, vậy tại sao lúc trước nơi này vẫn luôn bình an vô sự, cố tình khi có người mới đến liền xảy ra vấn đề?"

     Hệ thống: "Vạn nhất là Hà Tiểu Nguyên chạm một ít cấm kỵ của  quỷ thì sao?"

     "Khả năng này thì càng nhỏ, Hà Tiểu Nguyên tính cách nhu nhược, làm việc cũng rất cẩn thận, chỉ cần người khác sẽ không làm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không làm, nếu như là loại cấm kỵ thần quái kia rất dễ đụng vào, những người còn lại ở bên trong lâu như vậy, không có khả năng một chút chuyên cũng không có." Lâm Hưu Nguyên quay đầu lại nhìn về phía hành lang ký túc xá, "Mà sự thật chứng minh, quỷ vừa gặp phải kia, quả thật không có làm gì với ta, thậm chí có thể nói, sự xuất hiện của nó đối với ta có lợi."

     "Chỗ tốt?"

     "Ngươi suy nghĩ một chút , dựa theo tính cách Hà Tiểu Nguyên, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy, khẳng định không muốn ở lại nữa, nếu như ngay từ đầu bởi vì sợ hãi kịp thời rời đi, mặc kệ cuối cùng hại người rốt cuộc là người hay quỷ, ít nhất hắn có thể tránh thoát một kiếp kia. Nhưng đáng tiếc chính là, trong bản phác thảo tính cách Hà Tiểu Nguyên cũng tạo thành cục diện hắn sẽ rất dễ dàng thỏa hiệp, cuối cùng khẳng định bởi vì các loại nguyên nhân chỉ có thể tiếp tục ở ở lại bên trong..."

     Hệ thống: "Vậy ngươi muốn dời ra ngoài sao?"

     Lâm Hưu Nguyên: "Không dời đi, thông tin đều giấu ở bên trong."

     Cả ngày kế tiếp, Lâm Hưu Nguyên biểu hiện bày tỏ mình quả thật chấn kinh không nhỏ, vẫn chưa trở về ký túc xá.

     Nhưng vào buổi trưa tại lúc ăn cơm trong nhà ăn, cậu lại thấy được vị giáo viên mới kia.

     Trước lúc tầm nhìn trong hàng lang mờ mịt, không thể thấy rõ mặt, hiện tại cách đám người thoáng nhìn, nhưng lại có chút ngây người.

     Bạn học bên cạnh cũng đang hưng phấn xì xào bàn tán, giống như thảo luận về minh tinh.

     "Nếu là hắn dạy lớp tớ, tớ bảo đảm tuyệt đối không thất thần không ngủ gà ngủ gật, mỗi ngày học tập đều hướng lên ..."

     "Đó là cậu không biết thầy ấy lên lớp có bao nhiêu nghiêm khắc ! Lớp tớ trong lớp có mấy cái gai khó chơi cậu biết không? Trong một buổi sáng liền đều bị thầy ấy thu thập phục, nếu không trả lời được câu hỏi, nhìn mặt thầy cứng ngắc, có thể sợ tới tim ngừng đập..."

     "Vậy thì sao? Lớn lên đẹp trai như vậy doạ chết tớ, tớ cũng vui vẻ..."

     "Nhìn mặt như vậy?"

     "Không nhìn như với cậu, cậu phải có khuôn mặt như thế, tớ mỗi ngày nấu cơm cho cậu đều được! Dù sao tớ cũng cảm thấy Trịnh lão sư chỗ nào cũng tốt!"

     "Đúng vậy, thứ duy nhất không được hoàn mỹ, chính là cái chân kia."

     Lâm Hưu Nguyên nghe đến đây liền sững sờ, lúc này mới chú ý tới, thời điểm người đàn ông bước đi phía xa, bên phải thật sự có chút khập khiễng.

     Bên cạnh mấy học sinh tiếp tục bát quái:

     "Hẳn có thể chữa khỏi đi?"

     "Chữa không được, tới rất nhiều bệnh viện nhưng căn bản vô dụng."

     "Hả? Làm sao cậu biết a? Người ta mới tới đây ngày thứ nhất."

     "Không lừa cậu, đây là Hướng An ở ký túc xá tôi nói, Trịnh lão sư là cậu họ của Hướng An."

     "Oa... Thật hay giả?"

     "Cậu ta không đến nỗi lấy việc này lừa người khác, hơn nữa Hướng An trước kia sống ở bên cạnh dương thành, Trịnh lão sư cũng là từ dương thành tới... Khẳng định là sự thật, bất quá quan hệ của bọn họ rất bình thường, Trịnh lão sư đến trường học cũng không đến thăm cậu ấy, Hướng An cũng không quan tâm đến người cậu họ này... Dù sao cũng không phải cậu ruột mà. Tuy nhiên Hướng An sau khi nghe nói Trịnh lão sư tới nơi này dạy học, tỏ vẻ rất thông cảm."

     "Tại sao?"

     "Cậu ấynói Trịnh lão sư tới nơi này hoặc là do bị ép buộc, hoặc là do thầy ấy nhất thời kích động! Bởi vì có một số thầy bói nói thầy ấy sẽ lấn át và không thể sống lâu dài với người thân của thầy ấy. Vừa vặn là trong năm nay gia đình thầy có người già qua đời... Phỏng chừng di bị nói lời dèm pha , dường như vì tức giận, liền tùy tiện tìm cái trường học thanh tĩnh để ẩn mình."

     "A? Câu nói như thế mà người nhà thầy cũng tin a!"

     "Chủ yếu là quá bí hiểm , cậu có biết cái chân kia của thầy làm sao bị thương không?"

     "Đừng có cứ dừng lại giữa chừng vậy, nói mau!"

     "Đó là một sự việc xuất hiện sau khi thầy ấy học cấp ba được đưa đi bệnh viện, đi khắp các bệnh viện trong ngoài nước để tìm hiểu xem cụ thể chuyện gì đang xảy ra, bệnh vẫn luôn không thuyên giảm, sau đó gia đình thầy có bà nội mê tín liền đi tìm cao nhân gì đó, kết quả là nói hắn là mệnh yếu, đời này không thể làm chuyển lớn, đây là sau khi đi học liền đem mệnh cách chuyển động, cho nên chân liền hỏng, chờ thời gian lâu dài, không chỉ thân thể sẽ có các vấn đề xấu khác, nói không chừng còn sẽ liên lụy tới người thân..."

     "Này cũng quá giả đi..."

     "Tớ cũng không tin, mà miệng người đáng sợ, nếu không Trịnh lão sư cũng sẽ không bỏ quê lên đây dạy học..."

      Lâm Hưu Nguyên yên tĩnh nghe câu chuyện bát quái của nhóm học sinh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhân vật chính của chủ đề này.

      Mặc dù người đàn ông kia có khuyết tật rõ ràng ở chân phải, nhưng anh ta không hề cảm thấy suy sụp(?), anh ta như một cây tuyết tùng cô độc và kiên cường.

     (Mình thấy đoạn này ghi là: khí tức đồi bại. Không hiểu lắm nên dịch là :'suy sụp' nha)

     Là người được ánh sáng nuôi dưỡng mà lớn lên người.

     Lâm Hưu Nguyên trong lòng nói thầm, nhưng đáng tiếc .

     Hệ thống: "Đáng tiếc?"

     Lâm Hưu Nguyên: "Căn bản không có những điều như suy mệnh, hắn hẳn là bị một loại oán linh cực hung ác quấn lấy , ta trước đây cho loại oán linh này một cái nickname—— thuốc cao bôi da chó ác linh, bị loại oán linh này quấn lấy thời kỳ đầu cần nghĩ biện pháp diệt trừ, chờ thời điểm thân thể xuất hiện dị thường cơ bản đã quá muộn, nhưng từ khi hắn thi đại học sau đến bây giờ đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có đùi phải xuất hiện vấn đề, nói rõ rằng sức mạnh ý chí của anh ta rất tốt. Lúc trước ta nghe nói một người đồng dạng bị thuốc cao bôi da chó ác linh quấn lấy, chỉ vẻn vẹn nửa năm, liền đem người sống dây dưa đến chết ."

     Nói xong, lắc đầu lần thứ hai nhìn sang.

     Lúc này, tầm mắt nam nhân nghiêng đầu qua chỗ khác, phảng phất có cảm ứng giống nhau, ánh mắt kiên định cùng cậu đối diện.

...

     Tại lối vào của phòng ăn, giáo viên chủ nghiệm đang trò chuyện với nam nhân phát hiện đối phương đột nhiên nhìn chằm chằm về một hướng, cũng chuyển tầm mắt nhìn qua.

     Chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng một thanh niên vội vàng quay người, không có gì đáng ngạc nhiên khi thanh niên ăn mặc như một công nhân, gầy gò ốm yếu, ngồi trong tối góc, đầu cúi gằm, sợ hãi co rúm lại hoàn toàn không có gì đặc biệt.

     Giáo viên chủ nghiệm nghi ngờ nói: "Làm sao vậy Trịnh lão sư? Anh đang nhìn cái gì vậy?"

     Xung quanh ầm ĩ, Trịnh Tùy nhàn nhạt thu tầm mắt lại: "Không có gì."

_____________

     Tra: Chap này có gần 3k chữ nên mình ko cắt chương nhé :333

     Cầu like, cầu bình luận ♥️♥️♥️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com